[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 77
Giang Nam,
Phong cảnh như tranh, yên liễu họa kiều, tam thu hoa quế, mười dặm hoa sen, nơi phồn hoa đất lành, những điều này là để nói về Giang Nam.
Bất luận là tinh không vạn lý, mưa bụi mông lung, Giang Nam không có lúc không đẹp tả sao không xiết. Ít nhiều văn nhân mặc khách, lưu lại thiên cổ thơ, ca ngợi sự xinh đẹp của Giang Nam.
Giang Nam, mỹ ở sơn, mỹ ở thủy, mỹ ở tại nơi dương liễu lay động, mỹ ở tại nơi bách hoa nở rộ, mỹ ở cảnh sắc cùng kiến trúc hòa hợp nhất thể vận mệnh.
Giang Nam là vùng sông nước, mỗi một chỗ đều không tách rời khỏi nước, trên mặt sông lớn, trên mặt hồ, trên mặt sông nhỏ. Trông đến thuyền đánh cá, thuyền hoa. Ngư ca tao nhã, bên trong thuyền hoa truyền tới từng trận cổ khúc, đan vào nhau dâng lên.
Cảnh của Giang Nam làm người ta lưu luyến, người của Giang Nam cũng làm người ta lưu luyến. Mặt nước thuyền hoa, trên bờ từng trận pháo hoa là chốn phong nguyệt. Từng nhóm mỹ nhân do Giang Nam dựng dục, tay áo màu hồng vẫy gọi, phong lưu chẳng mau, đô hội tới gặp, để lại nhiều ít chuyện tình, để lại mấy phần thiên cổ giai thoại.
Giang Nam tốt, cũng thực phồn hoa. Nhà giàu có đại thương, giang hồ môn phái, quan lớn hiển quý, nơi này như thế nào ít được.
Làm quan đều muốn ở Giang Nam làm quan, bởi vì nơi này giàu có, ba năm tri phủ thanh liêm mười vạn bạc trắng, tại Giang Nam tuyệt đối là có thể. Làm quan cũng không muốn nhất là làm quan ở Giang Nam, bởi vì nơi này có giang hồ nhân sĩ dũng cảm ôm mộng lớn, càng hiện rõ vấn đề, sẽ bị ám sát, nguy hiểm rất cao. Làm quan ở Giang Nam tốt nhất chính là không cần làm ra nhiều việc gì đó là có thể thoải mái vượt qua, kiểm tra đánh giá cũng sẽ tốt. Làm quan ở Giang Nam khó nhất là bởi vì nơi này nếu không cẩn thận mà xử lý không tốt một chút, sẽ dẫn tới rối loạn, đến lúc đó chính là cắt chức bỏ mệnh.
Giang Nam là kho lúa của thiên hạ, là nơi thu nhập quan trọng từ thuế, là điểm quan trọng của các thời đại. Văn nhân có rất nhiều ở Giang Nam, phú thương có nhiều ở Giang Nam, giang hồ nhân sĩ ở Giang Nam, loạn cũng là ở Giang Nam. Giang Nam phải ổn định, đây là yêu cầu đối với Giang Nam.
Giang Nam, nơi này đan vào nhiều lợi ích lắm, đan vào nhiều ân oán tình cừu lắm. Người thường lại như thế nào biết được sóng ngầm bên dưới mặt ngoài.
Người Giang Nam đã muốn tạo thành thói quen rằng xung quanh là người giang hồ mang theo vũ khí hành tẩu, thói quen rằng người giang hồ một lời không hợp liền động thủ.
Như thế nào có thể không thành thói quen, ngươi xem nơi này lại không phải bắt đầu rồi sao.
Trên đường cái, một người mặc quần áo màu nguyệt sắc, đeo trên người một bảo kiếm màu đồng, khuôn mặt lạnh lùng, làm cho người ta không dám thân cận, đây là một nam nhân rất lạnh lùng. Một người mặc quần áo màu lam, khuôn mặt sang sảng làm cho người ta vừa thấy liền có hảo cảm, mang theo tươi cười dương quang, phe phẩy chiết phiến, ngọc thụ lâm phong. Còn có một người mặc đồ được làm từ vải dệt hoa lệ, trên người lộ ra vẻ tính toán, khuôn mặt búp bê, làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Ba người mâu thuẫn như vậy lại đi cùng một chỗ, hơn nữa bề ngoài xuất chúng, ở trên đường cái phi thường làm cho người khác chú ý.
“Lãnh thiếu trang chủ, Phương nhị thiếu, nhìn xem nơi đó chính là Vị Tẫn Lâu, tửu lâu nổi danh nhất ở Du Châu, nằm ngay tại bên bờ sông, từ trong nhã gian nhìn ra bên ngoài có thể thấy được toàn bộ cảnh sắc dòng sông, đặc biệt phong cảnh vào buổi tối càng không sai.” Nam tử sang sảng đối với hai người kia nói.
“Dương huynh, Vị Tẫn Lâu này ta trước đã nghe thấy đại danh.” Nam tử có vẻ tính toán sang quý giải thích, “Ta thời điểm ở Liễu Châu đã nghe cha rất nhiều lần nhắc tới rằng muốn đem đầu bếp của Vị Tẫn Lâu kéo về, nhưng vẫn chưa từng thành công.”
“May mắn, Phương bá phụ không có thành công.” Nam tử sang sảng cười nói.
“Cha ta hắn nhưng vẫn chưa chết tâm a, bất quá, Vị Tẫn Lâu này đến tột cùng của là ai?” Khuôn mặt búp bê có chút nghi hoặc. Năng lực của cha hắn nên hắn cũng có hiểu biết, một cái tửu lâu như vậy lại không nắm bắt được, thật sự là có lỗi với danh hào thần tài của cha hắn.
“Này, ta cũng không biết.” Nam tử sang sảng họ Dương lắc đầu.
“Ngươi cũng không biết. Dương huynh, Du Châu này nhưng là địa bàn của Dương gia ngươi a.” Nam tử mặt búp bê họ Phương không tin.
“Đúng là như vậy.” Nam tử họ Dương nghiêm túc nói. Dương gia bọn họ cũng đã tra qua vị trí Vị Tẫn Lâu. Mấy tửu lâu có vị trí thoải mái ở Du Châu đều là thuộc về mấy nhà có thế lực, có thể chiếm cứ được vị trí tốt nhất ở Du Châu, thế lực sau lưng không hề nhỏ, thế nhưng bọn họ lại không điều tra ra được. Vị Tẫn Lâu này hết sức thần bí.
“Đến rồi.” Nam tử lạnh như băng vẫn không nói gì, mở miệng.
Hai người đang thảo luận cũng chú ý đã tới mục tiêu. Vào cửa, sau đó phát hiện không đúng. Vị Tẫn Lâu hẳn là phải náo nhiết, giờ lại vắng vẻ yên ắng. Tại thang lầu nơi đó có vài nam tử phát ra khí thế sắc bén đang đứng, thấy bọn họ tiến vào, hoặc là lạnh lùng coi chừng hoặc là không thèm nhìn.
Bộ dạng không coi ai ra gì kia làm cho người ta thực khó chịu, đặc biệt bọn họ còn là những người tâm cao khí ngạo.
“Dương công tử, ngượng ngùng, tiểu điếm hôm nay không buôn bán, thỉnh thứ lỗi.” Chưởng quầy của Vị Tẫn Lâu đi đến trước mặt ba người, đối với vị công tử sang sảng khom người giải thích. Vừa nghe liền biết họ Dương là khách quen của nơi này.
“Không buôn bán?” Sang sảng nam tử thu hồi chiết phiến, có chút kinh ngạc hỏi.
“Phải, tiểu điếm hôm nay không buôn bán.” Chưởng quầy lặp lại một lần nữa.
Không buôn bán? Nhìn thấy từ tiểu nhị phòng bếp bưng một cái khay đựng bát tinh xảo hướng cầu thang đi tới, lại nhìn thấy một nam tử khí thế sắc bén tiếp nhận lấy khay, sau đó hướng trên lầu đi lên.
“Là có khách quý đi.” Dương công tử cười nói, muốn thăm dò. Người nào có thể bao hạ toàn bộ Vị Tẫn Lâu? Phải biết rằng muốn bao hạ Vị Tẫn Lâu không phải không có, nhưng mà Vị Tẫn Lâu chưa bao giờ cho phép chuyện này xảy ra. Vị Tẫn Lâu quy củ chính là chỉ cho bao hạ nhã gian, không cho bao toàn bộ cả tòa lâu, mà hiện tại thế nhưng lại bị bao hạ, là người nào có thể khiến cho Vị Tẫn Lâu phá đi quy củ.
“Dương công tử cũng đừng hỏi.” Chưởng quầy tuyệt đối không dám lộ ra. Đây là chuyện của bề trên, một kẻ nho nhỏ như gã không dám nhiều lời.
“Lãnh thiếu trang chủ, Phương nhị thiếu, xem ra đồ ăn của Vị Tẫn Lâu với chúng ta là vô duyên, thật sự là có lỗi.” Không tìm hiểu được gì, Dương công tử đối với hai người bên cạnh giải thích. Dương công tử cũng không tính làm khó chưởng quầy.
Nam tử mặt lạnh không sao cả. Mặt búp bê có chút thật vọng, hắn nhưng đã nghe qua rất nhiều lần lão gia tử cha hắn nói rằng đồ ăn của Vị Tẫn Lâu có bao nhiêu ngon, lúc này đến đây chính là muốn nếm thử, không nghĩ tới vẫn là không thể được thưởng thức như mong muốn.
Ba người cũng sảng khoái cứ như vậy xoay người rời đi. Nếu sự tình cứ như vậy kết thúc thì tốt rồi, bất quá, ngay tại khi bọn họ bước ra khỏi Vị Tẫn Lâu vài bước, ngoài ý muốn có việc đã xảy ra.
“Phương Thiên Hữu.” Thanh âm của nữ tử, nhưng tuyệt đối không nên có trên người nữ tử dịu dàng quyến rũ, ở trên đường cái thoải mái hô to tới cực điểm tên của một nam nhân.
Nghe được thanh âm này, mặt búp bê nhất thời khổ sở, như thế nào đến nơi đây rồi mà vẫn gặp phải tiểu hạt tiêu này.
Một người mặc đàn y đỏ tươi, trên lưng mang một cây roi da màu đỏ. Nữ tử hùng hùng hổ hổ tiêu sái đi đến, dung mạo xinh đẹp khiến nam nhân tim đập thình thịch, dáng người nóng bỏng ở dưới trang phục như ẩn như hiện.
“Phương nhị thiếu, đây là một trong thập mỹ nhân giang hồ, Đường cô nương đi?” Vừa thấy dung mạo nữ nhân, Dương công tử hỏi.
“Đúng vậy, chính là tiểu hạt tiêu kia. Dương huynh, các ngươi chắn một chút, ta đi trước.” Phương Thiên Hữu khuôn mặt búp bê khổ sở, muốn chạy trốn, hắn sở dĩ rời nhà chính là vì để trốn nàng, không nghĩ lại tới hội ngộ tại đây, trước cứ trốn đi đã.
“Phương Thiên Hữu, ngươi nghĩ chạy trốn như thế nào?” Thấy động tác của Phương Thiên Hữu, mỹ nhân xinh đẹp cầm lấy roi bên hông, hướng Phương Thiên Hữu đánh tới. Dương công tử cùng nam tử mặt lạnh sáng suốt không tham gia vào việc xấu này. Mặt lạnh nam tử là biết rõ nguyên nhân, Dương công tử là biết nữ nhân này không thể chọc vào, hai người tránh đi, roi chuẩn xác cuốn lấy tay Phương Thiên Hữu, ngăn trở hành vi chạy trốn của hắn.
“Tiểu hạt tiêu, ngươi muốn thế nào?” Roi của tiểu hạt tiêu, phương pháp bình thường là tránh không xong. Hung hăng trừng mắt hai cái kẻ không nghĩa khí kia, đặc biệt là cái tên mặt lạnh, mệt hai người bọn họ là bằng hữu của hắn.
“Thế nào? Ta còn muốn hỏi ngươi, ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi vì cái gì nhìn thấy ta liền bỏ chạy?” Bản thân cũng biết vì sao, trên giang hồ nhiều thiếu hiệp công tử xuất sắc như vậy lại không vừa ý, cố tình đi thích lại là Phương Thiên Hữu người cùng lớn lên này. Thời điểm biết được hai người được chỉ phúc vi hôn, trong lòng nàng vô cùng cao hứng, thế nhưng hắn lại chạy trốn.
[Chỉ phúc vi hôn: Là một phong tục của Trung Quốc, khi hai gia đình thân thiết với nhau, có hai bà mẹ cùng mang thai một lượt, hứa với nhau khi sinh nếu một bên là con trai, một bên là con gái thì khi chúng lớn sẽ cho trở thành vợ chồng.]
“Đó là cha mẹ bọn họ tự quyết định, ta không đồng ý.” Phương Thiên Hữu lớn tiếng phản bac, hắn làm sao dám thú tiểu hạt tiêu này, thê tử tương lai của hắn nhất định phải dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, bù lại phương diện khuyết điểm của Phương gia hiện tại. Không thể giống như cha, bị nương quản gắt gao, ngay cả nạp thiếp đều không được, tiền tài bạc triệu vô ích, lại chỉ có một nữ nhân, hắn tuyệt đối không thể đi trên con đường giống cha.
“Ngươi, Ngọc tỷ tỷ, ngươi tới phân xử cho ta.” Hồng y nữ tử dậm chân một cái, đối với người phía sau tố cáo.
Cho dù đã bị lụa mỏng mong lung che mặt nhưng vẫn nhìn ra được thấp thoáng bộ dáng tao nhã. Liễu diệp mi, mắt mục long lanh, dáng người yểu điệu, một bộ áo trắng, giống như nguyệt cung tiên tử hạ phàm, tiếng nói thanh thúy mang theo ý cười, “Di muội muội, ngươi vẫn là nên đem người thả đi.”
“Đây không phải là Ngọc tiên tử sao?” Nhìn đến dáng người mới tới phong thái dịu dàng, Dương công tử lập tức nhận ra là ai. Cũng chỉ có Tinh Hồ mới dưỡng ra được nữ tử như vậy, nữ nhân giống như Lăng Ba tiên tử, hơn nữa nàng họ Ngọc, kia cũng chỉ có Tinh Hồ đệ tử đứng đầu, Ngọc Dao, cũng là một trong thập mỹ nhân giang hồ. Huống chi Tinh Hồ cùng Du Châu rất gần, Dương gia cùng Tinh Hồ cũng có lui tới, hắn đương nhiên nhận thức Ngọc Dao.
“Ngọc Dao gặp qua Lãnh công tử, Phương công tử, Dương công tử.” Ba người này trên giang hồ đều là tài tuấn, tướng mạo thân thế đều là hạng nhất. Đều tại giang hồ hành tẩu, lại cùng là hào kiệt, mấy người tự nhiên nhận thức lẫn nhau.
Mặt lạnh nam tử đối Ngọc Dao gật gật đầu, roi trên tay Đường Di cũng buông tha Phương Thiên Hữu.
“Nói, ngươi vì cái gì muốn chạy?” Mặc kệ những lời xã giao khách sáo, Đường Di đối với Phương Thiên Hữu hung ác hỏi.
“Ta như thế nào không chạy, nhìn xem tính tình của ngươi này, ta làm sao dám thú?” Phương Thiên Hữu tuyệt không để ý trong lời nói của hắn có bao nhiêu đả thương người.
“Ngươi…” Đường Di thương tâm lại tức giận, nàng cũng là người tính tình nóng nảy, như thế nào sẽ nhẫn nhịn, roi lại khua lên. Lần này, Phương Thiên Hữu đã có phòng bị tránh đi, hai người ngay tại trước Vị Tẫn Lâu đánh nhau.
Lãnh Vô Ngân mặt lạnh làm bộ như không thấy được, sang sảng nam tử nhẹ lay động chiết phiến trên tay, ra vẻ như xem xét đám mây trên bầu trời, Ngọc Dao nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng gợi lên độ cong xinh đẹp dưới lụa mỏng. Đôi oan gia này…
Phương Thiên Hữu cùng Đường Di không ngừng di động, Phương Thiên Hữu thuận theo cột nhà ở bên ngoài tửu lâu, vận thượng khinh công, thuận lợi trốn vào lầu ba.
“Cút ra ngoài.” Một tiếng quát lạnh lùng, còn có một cỗ kình khí thật lớn, làm cho Phương Thiên Hữu bị đẩy lui ra ngoài. Đường Di ở phía sau hắn cũng bị ảnh hưởng, từ không trung rơi xuống.
Phong cảnh như tranh, yên liễu họa kiều, tam thu hoa quế, mười dặm hoa sen, nơi phồn hoa đất lành, những điều này là để nói về Giang Nam.
Bất luận là tinh không vạn lý, mưa bụi mông lung, Giang Nam không có lúc không đẹp tả sao không xiết. Ít nhiều văn nhân mặc khách, lưu lại thiên cổ thơ, ca ngợi sự xinh đẹp của Giang Nam.
Giang Nam, mỹ ở sơn, mỹ ở thủy, mỹ ở tại nơi dương liễu lay động, mỹ ở tại nơi bách hoa nở rộ, mỹ ở cảnh sắc cùng kiến trúc hòa hợp nhất thể vận mệnh.
Giang Nam là vùng sông nước, mỗi một chỗ đều không tách rời khỏi nước, trên mặt sông lớn, trên mặt hồ, trên mặt sông nhỏ. Trông đến thuyền đánh cá, thuyền hoa. Ngư ca tao nhã, bên trong thuyền hoa truyền tới từng trận cổ khúc, đan vào nhau dâng lên.
Cảnh của Giang Nam làm người ta lưu luyến, người của Giang Nam cũng làm người ta lưu luyến. Mặt nước thuyền hoa, trên bờ từng trận pháo hoa là chốn phong nguyệt. Từng nhóm mỹ nhân do Giang Nam dựng dục, tay áo màu hồng vẫy gọi, phong lưu chẳng mau, đô hội tới gặp, để lại nhiều ít chuyện tình, để lại mấy phần thiên cổ giai thoại.
Giang Nam tốt, cũng thực phồn hoa. Nhà giàu có đại thương, giang hồ môn phái, quan lớn hiển quý, nơi này như thế nào ít được.
Làm quan đều muốn ở Giang Nam làm quan, bởi vì nơi này giàu có, ba năm tri phủ thanh liêm mười vạn bạc trắng, tại Giang Nam tuyệt đối là có thể. Làm quan cũng không muốn nhất là làm quan ở Giang Nam, bởi vì nơi này có giang hồ nhân sĩ dũng cảm ôm mộng lớn, càng hiện rõ vấn đề, sẽ bị ám sát, nguy hiểm rất cao. Làm quan ở Giang Nam tốt nhất chính là không cần làm ra nhiều việc gì đó là có thể thoải mái vượt qua, kiểm tra đánh giá cũng sẽ tốt. Làm quan ở Giang Nam khó nhất là bởi vì nơi này nếu không cẩn thận mà xử lý không tốt một chút, sẽ dẫn tới rối loạn, đến lúc đó chính là cắt chức bỏ mệnh.
Giang Nam là kho lúa của thiên hạ, là nơi thu nhập quan trọng từ thuế, là điểm quan trọng của các thời đại. Văn nhân có rất nhiều ở Giang Nam, phú thương có nhiều ở Giang Nam, giang hồ nhân sĩ ở Giang Nam, loạn cũng là ở Giang Nam. Giang Nam phải ổn định, đây là yêu cầu đối với Giang Nam.
Giang Nam, nơi này đan vào nhiều lợi ích lắm, đan vào nhiều ân oán tình cừu lắm. Người thường lại như thế nào biết được sóng ngầm bên dưới mặt ngoài.
Người Giang Nam đã muốn tạo thành thói quen rằng xung quanh là người giang hồ mang theo vũ khí hành tẩu, thói quen rằng người giang hồ một lời không hợp liền động thủ.
Như thế nào có thể không thành thói quen, ngươi xem nơi này lại không phải bắt đầu rồi sao.
Trên đường cái, một người mặc quần áo màu nguyệt sắc, đeo trên người một bảo kiếm màu đồng, khuôn mặt lạnh lùng, làm cho người ta không dám thân cận, đây là một nam nhân rất lạnh lùng. Một người mặc quần áo màu lam, khuôn mặt sang sảng làm cho người ta vừa thấy liền có hảo cảm, mang theo tươi cười dương quang, phe phẩy chiết phiến, ngọc thụ lâm phong. Còn có một người mặc đồ được làm từ vải dệt hoa lệ, trên người lộ ra vẻ tính toán, khuôn mặt búp bê, làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Ba người mâu thuẫn như vậy lại đi cùng một chỗ, hơn nữa bề ngoài xuất chúng, ở trên đường cái phi thường làm cho người khác chú ý.
“Lãnh thiếu trang chủ, Phương nhị thiếu, nhìn xem nơi đó chính là Vị Tẫn Lâu, tửu lâu nổi danh nhất ở Du Châu, nằm ngay tại bên bờ sông, từ trong nhã gian nhìn ra bên ngoài có thể thấy được toàn bộ cảnh sắc dòng sông, đặc biệt phong cảnh vào buổi tối càng không sai.” Nam tử sang sảng đối với hai người kia nói.
“Dương huynh, Vị Tẫn Lâu này ta trước đã nghe thấy đại danh.” Nam tử có vẻ tính toán sang quý giải thích, “Ta thời điểm ở Liễu Châu đã nghe cha rất nhiều lần nhắc tới rằng muốn đem đầu bếp của Vị Tẫn Lâu kéo về, nhưng vẫn chưa từng thành công.”
“May mắn, Phương bá phụ không có thành công.” Nam tử sang sảng cười nói.
“Cha ta hắn nhưng vẫn chưa chết tâm a, bất quá, Vị Tẫn Lâu này đến tột cùng của là ai?” Khuôn mặt búp bê có chút nghi hoặc. Năng lực của cha hắn nên hắn cũng có hiểu biết, một cái tửu lâu như vậy lại không nắm bắt được, thật sự là có lỗi với danh hào thần tài của cha hắn.
“Này, ta cũng không biết.” Nam tử sang sảng họ Dương lắc đầu.
“Ngươi cũng không biết. Dương huynh, Du Châu này nhưng là địa bàn của Dương gia ngươi a.” Nam tử mặt búp bê họ Phương không tin.
“Đúng là như vậy.” Nam tử họ Dương nghiêm túc nói. Dương gia bọn họ cũng đã tra qua vị trí Vị Tẫn Lâu. Mấy tửu lâu có vị trí thoải mái ở Du Châu đều là thuộc về mấy nhà có thế lực, có thể chiếm cứ được vị trí tốt nhất ở Du Châu, thế lực sau lưng không hề nhỏ, thế nhưng bọn họ lại không điều tra ra được. Vị Tẫn Lâu này hết sức thần bí.
“Đến rồi.” Nam tử lạnh như băng vẫn không nói gì, mở miệng.
Hai người đang thảo luận cũng chú ý đã tới mục tiêu. Vào cửa, sau đó phát hiện không đúng. Vị Tẫn Lâu hẳn là phải náo nhiết, giờ lại vắng vẻ yên ắng. Tại thang lầu nơi đó có vài nam tử phát ra khí thế sắc bén đang đứng, thấy bọn họ tiến vào, hoặc là lạnh lùng coi chừng hoặc là không thèm nhìn.
Bộ dạng không coi ai ra gì kia làm cho người ta thực khó chịu, đặc biệt bọn họ còn là những người tâm cao khí ngạo.
“Dương công tử, ngượng ngùng, tiểu điếm hôm nay không buôn bán, thỉnh thứ lỗi.” Chưởng quầy của Vị Tẫn Lâu đi đến trước mặt ba người, đối với vị công tử sang sảng khom người giải thích. Vừa nghe liền biết họ Dương là khách quen của nơi này.
“Không buôn bán?” Sang sảng nam tử thu hồi chiết phiến, có chút kinh ngạc hỏi.
“Phải, tiểu điếm hôm nay không buôn bán.” Chưởng quầy lặp lại một lần nữa.
Không buôn bán? Nhìn thấy từ tiểu nhị phòng bếp bưng một cái khay đựng bát tinh xảo hướng cầu thang đi tới, lại nhìn thấy một nam tử khí thế sắc bén tiếp nhận lấy khay, sau đó hướng trên lầu đi lên.
“Là có khách quý đi.” Dương công tử cười nói, muốn thăm dò. Người nào có thể bao hạ toàn bộ Vị Tẫn Lâu? Phải biết rằng muốn bao hạ Vị Tẫn Lâu không phải không có, nhưng mà Vị Tẫn Lâu chưa bao giờ cho phép chuyện này xảy ra. Vị Tẫn Lâu quy củ chính là chỉ cho bao hạ nhã gian, không cho bao toàn bộ cả tòa lâu, mà hiện tại thế nhưng lại bị bao hạ, là người nào có thể khiến cho Vị Tẫn Lâu phá đi quy củ.
“Dương công tử cũng đừng hỏi.” Chưởng quầy tuyệt đối không dám lộ ra. Đây là chuyện của bề trên, một kẻ nho nhỏ như gã không dám nhiều lời.
“Lãnh thiếu trang chủ, Phương nhị thiếu, xem ra đồ ăn của Vị Tẫn Lâu với chúng ta là vô duyên, thật sự là có lỗi.” Không tìm hiểu được gì, Dương công tử đối với hai người bên cạnh giải thích. Dương công tử cũng không tính làm khó chưởng quầy.
Nam tử mặt lạnh không sao cả. Mặt búp bê có chút thật vọng, hắn nhưng đã nghe qua rất nhiều lần lão gia tử cha hắn nói rằng đồ ăn của Vị Tẫn Lâu có bao nhiêu ngon, lúc này đến đây chính là muốn nếm thử, không nghĩ tới vẫn là không thể được thưởng thức như mong muốn.
Ba người cũng sảng khoái cứ như vậy xoay người rời đi. Nếu sự tình cứ như vậy kết thúc thì tốt rồi, bất quá, ngay tại khi bọn họ bước ra khỏi Vị Tẫn Lâu vài bước, ngoài ý muốn có việc đã xảy ra.
“Phương Thiên Hữu.” Thanh âm của nữ tử, nhưng tuyệt đối không nên có trên người nữ tử dịu dàng quyến rũ, ở trên đường cái thoải mái hô to tới cực điểm tên của một nam nhân.
Nghe được thanh âm này, mặt búp bê nhất thời khổ sở, như thế nào đến nơi đây rồi mà vẫn gặp phải tiểu hạt tiêu này.
Một người mặc đàn y đỏ tươi, trên lưng mang một cây roi da màu đỏ. Nữ tử hùng hùng hổ hổ tiêu sái đi đến, dung mạo xinh đẹp khiến nam nhân tim đập thình thịch, dáng người nóng bỏng ở dưới trang phục như ẩn như hiện.
“Phương nhị thiếu, đây là một trong thập mỹ nhân giang hồ, Đường cô nương đi?” Vừa thấy dung mạo nữ nhân, Dương công tử hỏi.
“Đúng vậy, chính là tiểu hạt tiêu kia. Dương huynh, các ngươi chắn một chút, ta đi trước.” Phương Thiên Hữu khuôn mặt búp bê khổ sở, muốn chạy trốn, hắn sở dĩ rời nhà chính là vì để trốn nàng, không nghĩ lại tới hội ngộ tại đây, trước cứ trốn đi đã.
“Phương Thiên Hữu, ngươi nghĩ chạy trốn như thế nào?” Thấy động tác của Phương Thiên Hữu, mỹ nhân xinh đẹp cầm lấy roi bên hông, hướng Phương Thiên Hữu đánh tới. Dương công tử cùng nam tử mặt lạnh sáng suốt không tham gia vào việc xấu này. Mặt lạnh nam tử là biết rõ nguyên nhân, Dương công tử là biết nữ nhân này không thể chọc vào, hai người tránh đi, roi chuẩn xác cuốn lấy tay Phương Thiên Hữu, ngăn trở hành vi chạy trốn của hắn.
“Tiểu hạt tiêu, ngươi muốn thế nào?” Roi của tiểu hạt tiêu, phương pháp bình thường là tránh không xong. Hung hăng trừng mắt hai cái kẻ không nghĩa khí kia, đặc biệt là cái tên mặt lạnh, mệt hai người bọn họ là bằng hữu của hắn.
“Thế nào? Ta còn muốn hỏi ngươi, ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi vì cái gì nhìn thấy ta liền bỏ chạy?” Bản thân cũng biết vì sao, trên giang hồ nhiều thiếu hiệp công tử xuất sắc như vậy lại không vừa ý, cố tình đi thích lại là Phương Thiên Hữu người cùng lớn lên này. Thời điểm biết được hai người được chỉ phúc vi hôn, trong lòng nàng vô cùng cao hứng, thế nhưng hắn lại chạy trốn.
[Chỉ phúc vi hôn: Là một phong tục của Trung Quốc, khi hai gia đình thân thiết với nhau, có hai bà mẹ cùng mang thai một lượt, hứa với nhau khi sinh nếu một bên là con trai, một bên là con gái thì khi chúng lớn sẽ cho trở thành vợ chồng.]
“Đó là cha mẹ bọn họ tự quyết định, ta không đồng ý.” Phương Thiên Hữu lớn tiếng phản bac, hắn làm sao dám thú tiểu hạt tiêu này, thê tử tương lai của hắn nhất định phải dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, bù lại phương diện khuyết điểm của Phương gia hiện tại. Không thể giống như cha, bị nương quản gắt gao, ngay cả nạp thiếp đều không được, tiền tài bạc triệu vô ích, lại chỉ có một nữ nhân, hắn tuyệt đối không thể đi trên con đường giống cha.
“Ngươi, Ngọc tỷ tỷ, ngươi tới phân xử cho ta.” Hồng y nữ tử dậm chân một cái, đối với người phía sau tố cáo.
Cho dù đã bị lụa mỏng mong lung che mặt nhưng vẫn nhìn ra được thấp thoáng bộ dáng tao nhã. Liễu diệp mi, mắt mục long lanh, dáng người yểu điệu, một bộ áo trắng, giống như nguyệt cung tiên tử hạ phàm, tiếng nói thanh thúy mang theo ý cười, “Di muội muội, ngươi vẫn là nên đem người thả đi.”
“Đây không phải là Ngọc tiên tử sao?” Nhìn đến dáng người mới tới phong thái dịu dàng, Dương công tử lập tức nhận ra là ai. Cũng chỉ có Tinh Hồ mới dưỡng ra được nữ tử như vậy, nữ nhân giống như Lăng Ba tiên tử, hơn nữa nàng họ Ngọc, kia cũng chỉ có Tinh Hồ đệ tử đứng đầu, Ngọc Dao, cũng là một trong thập mỹ nhân giang hồ. Huống chi Tinh Hồ cùng Du Châu rất gần, Dương gia cùng Tinh Hồ cũng có lui tới, hắn đương nhiên nhận thức Ngọc Dao.
“Ngọc Dao gặp qua Lãnh công tử, Phương công tử, Dương công tử.” Ba người này trên giang hồ đều là tài tuấn, tướng mạo thân thế đều là hạng nhất. Đều tại giang hồ hành tẩu, lại cùng là hào kiệt, mấy người tự nhiên nhận thức lẫn nhau.
Mặt lạnh nam tử đối Ngọc Dao gật gật đầu, roi trên tay Đường Di cũng buông tha Phương Thiên Hữu.
“Nói, ngươi vì cái gì muốn chạy?” Mặc kệ những lời xã giao khách sáo, Đường Di đối với Phương Thiên Hữu hung ác hỏi.
“Ta như thế nào không chạy, nhìn xem tính tình của ngươi này, ta làm sao dám thú?” Phương Thiên Hữu tuyệt không để ý trong lời nói của hắn có bao nhiêu đả thương người.
“Ngươi…” Đường Di thương tâm lại tức giận, nàng cũng là người tính tình nóng nảy, như thế nào sẽ nhẫn nhịn, roi lại khua lên. Lần này, Phương Thiên Hữu đã có phòng bị tránh đi, hai người ngay tại trước Vị Tẫn Lâu đánh nhau.
Lãnh Vô Ngân mặt lạnh làm bộ như không thấy được, sang sảng nam tử nhẹ lay động chiết phiến trên tay, ra vẻ như xem xét đám mây trên bầu trời, Ngọc Dao nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng gợi lên độ cong xinh đẹp dưới lụa mỏng. Đôi oan gia này…
Phương Thiên Hữu cùng Đường Di không ngừng di động, Phương Thiên Hữu thuận theo cột nhà ở bên ngoài tửu lâu, vận thượng khinh công, thuận lợi trốn vào lầu ba.
“Cút ra ngoài.” Một tiếng quát lạnh lùng, còn có một cỗ kình khí thật lớn, làm cho Phương Thiên Hữu bị đẩy lui ra ngoài. Đường Di ở phía sau hắn cũng bị ảnh hưởng, từ không trung rơi xuống.
Tác giả :
Vô Thố Thương Hoàng