Vợ Trước Muốn Tái Hôn
Chương 74: Chất vấn đồng y mộng
Anh ngồi ở rên giường, bóng lưng cô đơn tịch mịch, tim, đột nhiên liền đau rồi!
Mỗi đêm, anh gần như không có cảm giác ngủ được, sau cùng ngủ thiếp đi cũng bị các loại mộng hành hạ, trong mộng toàn bộ đều có liên quan đến cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, là ở lễ tang, cô ôm di ảnh của mẹ mình, khóc đến tê tâm liệt phế.
Lúc còn nhỏ, mỗi lần bị mẹ kế đánh, bọn họ sẽ chạy tới bờ sông...
Thương cảm, bất lực.
Anh không cam lòng, liền buông tay để cô đi như thế, không đành lòng để cho cô một người ở nước ngoài cô độc sống qua ngày!
Người đàn ông đột nhiên lao xuống giường, hướng cô chạy tới, khi cô còn đang kinh hoảng, thân thể bị anh mạnh ôm lấy.
"Anh... Ưm!" Cô kinh ngạc, thân thể bị anh mạnh chuyển lại, cúi đầu liền ngăn chặn môi cô.
Nụ hôn kịch liệt cuồng dã tràn đầy trời đất rơi xuống, như là cuồng phong bạo vũ, đem cô cuốn sạch.
Bất ngờ không phòng ngự, tim đập mất tốc độ, cái nụ hôn mãnh liệt kịch liệt này, cuốn hút cô.
Nhịn không được đáp lại, mang theo lòng tràn đầy không tha cùng thống khổ.
Cô đã trúng độc của anh rát nặng rồi, làm sao có thể chống cự được đây?! Như là bị anh dụ dỗ, cái lưỡi mềm mại của cô không chút nào rụt rè cuốn sạch vào trong miệng anh, cùng của anh, câu quấn cùng một chỗ, làm càn quấy động, kịch liệt đòi lấy...
Hai người quên hết tất cả mà hôn.
Không nguyện buông ra đối phương, trầm luân liều chết triền miên trong đó.
"Uh"m..." Lúc buông ra, cô thở hồng hộc, Đường Hạo Nam lập tức ôm cô lên, hướng tới phòng ngủ chạy đi.
"Không muốn!" Bị anh áp ở dưới thân, cô ý thức được muốn xảy ra cái gì, vội vàng phản khán.
"Anh muốn em! Hạ Nhất Nhiễm! Anh không muốn thả em đi!" Đường Hạo Nam cuồng bạo gầm nhẹ, hai mắt gắt gao trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt quật cường mà tràn ngập đau thương.
Cô vì những lời này mà ngẩn ra, "Tại sao? Ưm..."
Anh lại ngăn chặn môi cô, hung hăng hôn xuống, hai tay ở trên người cô vuốt ve, nháy mắt ham muốn của cô đã bị anh gợi lên rồi.
Cực kỳ quen thuộc, anh đơn giản trêu chọc một cái, đụng vào cô liền có thể khuất phục.
Nhưng mà, trong lòng còn có âm thanh muốn cự tuyệt hoan ái cùng anh!
"Không muốn..."
"Cho anh! Anh không cho em đi! Hạ Nhất Nhiễm! Em là vợ của anh! Anh sẽ không rời bỏ em!" Đường Hạo Nam giống điên rồi, lớn tiếng rống, vẻ mặt kiên quyết.
Em là vợ của anh!
Anh luôn luôn có thể dễ dàng khiến cô rung động!
Nhìn anh như vậy, thật giống như đối với cô vạn phần không tha một dạng, tại sao không tha chứ?
Không nỡ buông tha thân thể của cô, hay vẫn lại là, không nỡ buông tay cô đây?!
Hai thân thể ăn ý quấn lấy nhau cùng một chỗ, bản năng nguyên thủy nhất của con người thúc giục bọn họ mau chóng dung hợp cùng một chỗ.
Cảm giác cô cũng động tình, tiết tấu của Đường Hạo Nam không khỏi nhanh hơn, vươn tay liền mở đai lưng của cô.
"Đáng chết...!" Vậy mà lại mặc quần bò, anh ảo não.
Động tác dã man mà thô lỗ đem dây lưng mở ra, khẩn cấp liền kéo khóa...
Chuông điện thoại di động sát phong cảnh vang lên, ngăn cản hai người đang muốn hoan ái trên giường, Đường Hạo Nam căm tức rủa thầm, Hạ Nhất Nhiễm mạnh kinh tỉnh, chuông điện thoại di động một lần lại một lần vang lên.
Anh không thể không đi nghe.
Là Hứa Thành gọi tới!
Hứa Thành ở trong điện thoại nói, đã đi điều qua lịch sử trò chuyện, Hạ Nhất Nhiễm quả thật đã gọi cú điện thoại kia!
Nói cách khác, cô gọi điện thoại xin giúp đỡ, lại bị Đồng Y Mộng từ chối không nghe, không những thế lịch sử trò chuyện cũng bị xóa bỏ rồi!
Đường Hạo Nam sợ sệt.
Hạ Nhất Nhiễm đã sửa sang lại quần áo, xuống giường, chuẩn bị rời đi.
"Em đứng lại!" Cúp điện thoại, nhìn đến cô lại đi tới, anh đuổi theo.
"Còn có việc gì?" Vừa nãy, thiếu chút nữa lại phạm sai lầm, làm sao mới có thể ngăn được mị lực của anh đây?
Thái độ của cô hơi lạnh rồi.
"Em đừng đi, tạm thời sẽ ở lại chỗ này, nơi này hệ thống bảo vệ không tệ, anh lo lắng người lần trước bắt cóc kia lại vẫn muốn hại em, đã cho người ta đi điều tra!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, không nỡ để cô rời đi, cũng thật lo lắng an nguy của cô, muốn cô ở lại.
Anh cũng đang điều tra?
"Bản thân em cẩn thận một chút thì được rồi, mỗi ngày đều cùng Tô Tiểu Quả như hình với bóng, không có vấn đề." Không chiếm được, chung quy sẽ mất đi, cùng anh lại dây dưa thêm một lần, cô càng sợ chính mình sẽ rơi vào tay giặc.
"Tô Tiểu Quả có thể có thể bảo vệ em được sao?! Nghe lời, ở lại nơi này! Anh không muốn lại xảy ra chuyện gì nữa, đến lúc đó chậm trễ ly hôn!" Biết trong lòng cô nghĩ gì, anh chỉ có thể lấy cớ này.
Cô ở lại căn hộ, ít nhất sẽ không từ trong tầm mắt của anh mà biến mất.
"Em không thể ở lại chỗ này!"
"Em càng nói, càng giải thích chỉ là chứng minh em không muốn ly hôn! Anh hiện tại có việc muốn ra ngoài, em ở lại chỗ này đi!" Đường Hạo Nam lãnh ngạnh nói, giữ chặt vali của cô, mở ra, đem quần áo bên trong toàn bộ nhét vào trong tủ treo quần áo!
...
Để cho Hạ Nhất Nhiễm buồn bực chính là sau khi Đường Hạo Nam ra ngoài, lúc cô muốn ra ngoài, ngoài cửa cửa căn hộ đang đứng hai người bảo vệ, nói không có Đường Hạo Nam dặn dò, cô không được đi ra ngoài!
Anh là muốn đem cô giam lỏng ở trong này à?
...
Khi Đường Hạo Nam trở lại nhà cũ Đường gia, Đồng Y Mộng đang cùng Lục Uyển Thu ngồi ở trong phòng nói nói cười cười.
"Anh Hạo Nam!" Đồng Y Mộng nhìn thấy anh, kích động kêu hô.
Đường Hạo Nam nhàn nhạt mỉm cười, "Mộng Mộng, theo anh lên lầu, anh có việc hỏi em!"
Cánh tay đã bị Đồng Y Mộng bắt được, cô ta ngữa khuôn mặt đẹp ngọt ngào của mình, mà Đường Hạo Nam lại nghiêm mặt nói.
"Được ạ! Bác gái, chúng con lên lầu trước nha!" Đồng Y Mộng tự nhiên ngọt ngào nói, không quên lễ phép hướng Lục Uyển Thu chào hỏi.
Đường Hạo Nam cũng không biết nên làm sao mở miệng hỏi chuyện lịch sử trò chuyện kia, lúc Đồng Y Mộng nhìn đến ba chữ "Đường phu nhân", cảm giác như thế nào? Có thể hoài nghi quan hệ của anh cùng Hạ Nhất Nhiễm hay không? Nếu không có hoài nghi, tại sao đem lịch sử cuộc gọi kia xóa sạch?
Cô ta khẳng định hẳn không hoài nghi đi, nếu là hoài nghi, đã sớm chất vấn anh rồi.
Nhưng mà lại tại sao...
"Anh Hạo Nam, anh xảy ra chuyện gì sao? Nhìn anh có vẻ không yên lòng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Đồng Y Mộng nghi hoặc hỏi.
"Mộng Mộng, đêm đó em đem điện thoại của anh cướp đi, có phải đã từ chối không tiếp qua một cuộc điện thoại hay không?" Vẫn lại là hỏi lên, anh phải xác định Đồng Y Mộng hiện tại có đang hoài nghi hay không!
Trong thư phòng, hai người mặt đối mặt, hai tay Đường Hạo Nam giữ chặt bờ vai cô ta, cúi đầu, nhìn cô ta, thật sự mà nghiêm túc hỏi.
Đồng Y Mộng vẻ mặt xẹt qua một tia hiu quạnh, trong đôi mắt to chứa đựng đau thương, "Anh Hạo Nam... Anh cuối cùng cũng hỏi, em không nghĩ tới anh sẽ chủ động tới hỏi."
Cô ta nhàn nhạt cười nói, hít vào một hơi thật sâu, một vẻ đau thương mà bất lực.
Đường Hạo Nam nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt cô ta.
"Là em xóa bỏ, Đường phu nhân là ai? Anh Hạo Nam, anh đừng gạt em! Anh có phải đã sớm thay lòng đổi dạ rồi hay không? Không sao đâu, anh nói cho em biết..." Đồng Y Mộng nghẹn ngào hỏi, trong mắt thống khổ, thân thể suy nhược lảo đảo, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.
Trên miệng cô ta nói không sao đâu, như vậy quả thực khiến người khác nhìn đều vào tan nát cõi lòng rồi.
Anh nếu là nói cho cô ta, Đường phu nhân chính là Hạ Nhất Nhiễm, vậy còn không phải muốn khiến cô ta thương tâm đến chết sao?
Nói đến cùng, chính là bọn họ sai trước.
"Haizz... Đồ ngốc! Em lại suy nghĩ lung tung rồi!" Anh nở nụ cười, ngón cái xoa gương mặt cô ta, cưng chiều nói.
May mắn điện thoại của Hạ Nhất Nhiễm lúc trước đã bị mất, số di động đó cũng không dùng lại, hiện tại dùng số mới, Đồng Y Mộng sẽ không biết, Đường phu nhân trong danh bạ điện thoại của anh chính là Hạ Nhất Nhiễm.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Anh đều đã đem số trong điện thoại đổi thành Đường phu nhân rồi!" Đồng Y Mộng lã chã chực khóc, bi thương nói, "Em lúc ấy cực kỳ hoảng loạng, căn bản không dám nghe máy, làm rùa đen rút đầu mà cúp máy, rồi lại vội vàng xóa sạch..." Hốc mắt Đồng Y Mộng đỏ bừng, nước mắt óng ánh trong suốt rơi xuống.
"Vẫn là cảm giác khác trước rồi..."
"Mộng Mộng! Em suy nghĩ nhiều! Kia chẳng qua là..." Đường Hạo Nam chột dạ lớn tiếng phản bác, nói đến một nửa lại dừng lại, "Kia chẳng qua là một người phụ nữ chơi qua đường, lúc uống rượu chơi trò chơi lưu thành như vậy, nhất thời đã quên xóa thôi. Em đừng nghĩ nhiều!"
Trái lương tâm giải thích, cảm thấy được chính mình cực kỳ bất lực.
Người phụ nữ chơi qua đường...
Cái hình dung này, để cho Đồng Y Mộng ở trong lòng đắc ý, nếu Hạ Nhất Nhiễm biết anh là hình dung cô như thế, có thể thương tâm đến chết hay không?
Anh còn muốn tới chất vấn cô ta?
Là muốn hoài nghi cô ta sao?
Đồng Y Mộng thầm nghĩ, mạnh ôm Đường Hạo Nam vào trong lòng, "Không được gạt em...!"
"Anh không lừa em, không lừa em!" Anh thề thốt phủ nhận, phủ nhận rõ ràng như vậy, chột dạ đến hốt hoảng.
"Em cũng cảm thấy được anh hẳn không phản bội em, cái gì Đường phu nhân, anh đã từng nói, danh hiệu Đường phu nhân vĩnh viễn chỉ thuộc về em..." Đồng Y Mộng khóc nói, giọng điệu bi thương mà lộ ra nũng nịu.
Đường Hạo Nam nhắm hai mắt, cắn chặt răng, âm thầm hít vào.
Anh từng hứa hẹn qua sao?
Tại sao anh đã nhớ không rõ rồi chứ?
Đường phu nhân trong lòng anh, ngoại trừ Hạ Nhất Nhiễm ra không còn ai khác.
...
Đêm đã khuya, Đường Hạo Nam đang ở thư phòng cùng mấy người Hạ Cận Nghiêu mở hội nghị trực tuyến.
"Đêm nay liền đến đây thôi, đều đã muộn lắm rồi!" Đường Hạo Nam bỏ một câu, liền muốn tắt video clip.
"A, vội vả cùng chị dâu ân ái sao?" Hạ Cận Nghiêu không nghiêm chỉnh cười xấu xa.
Đường Hạo Nam trợn mắt nhìn anh ta.
"Anh, lúc nào lại đem chị dâu mang đến chỗ em chơi đi, em thật nhớ mấy món ăn chị ấy làm rồi!"
Đường Hạo Nam hơi nhíu mày, nhanh chóng tắt đi video clip, anh tựa vào ghế da, trong đầu tất cả đều là những chuyện xảy ra mấy ngày ở Bắc Kinh kia, từng màn...
Cô là cô gái hiền lành, lại rất mạnh mẽ kiên cường, là người phụ nữ anh có thể mang ra ngoài, ở trước mặt các anh em chí cốt khoe khoang đó là vợ mình, khi đó, mấy người bọn họ đều khen ngợi cô nấu ăn rất ngon, trong lòng anh đắc ý biết bao nhiêu.
Khóe miệng nhếch lên, chua sót cười cười.
Bởi vì quan hệ cùng Hạ Nhất Nhiễm cực kỳ thiết, trước kia đi học ở Bắc Kinh, mấy người Hạ Cận Nghiêu đều đã cho rằng cô là bạn gái anh, mỗi lần cùng cô gọi điện thoại, mấy người bọn họ đều đã ở bên cạnh ồn ào kêu hô chị dâu...
"Anh Hạo Nam..."
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Đồng Y Mộng nhanh chóng chạy vào, Đường Hạo Nam nhíu mi, Đồng Y Mộng quấn áo choàng tắm liền đứng ở đối diện bàn làm việc, toàn thân sau khi tắm rửa thơm ngát.
"Mộng Mộng, em sao vậy..."
Anh mới vừa hỏi, Đồng Y Mộng thẹn thùng cúi đầu, hai tay bắt đầu cởi ra dây buộc áo choàng tắm, Đường Hạo Nam há hốc mồm.
Vạt áo choàng tắm rộng mở, bên trong là một cái váy ngủ mát mẻ hai dây làm bằng tơ lụa màu tím.
Thân thể cô gái trước mặt trắng noản, dưới sự bổ trợ của màu tím dịu dàng, càng thêm mềm mại, thanh thuần, lộ ra xinh đẹp gợi cảm...
Đồng Y Mộng đầu hơi cuối xuống thật sự rất thấp, thẹn thùng đi đến trước mặt Đường Hạo Nam, khẩn trương nắm lấy vạt áo ngủ, "Anh Hạo Nam... Em, chúng ta đêm nay... bên nhau... Có được hay không?"
Cô ta run giọng nói, ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen nhìn sâu vào trong mắt anh, bên trong toát lên vẻ gợi tình, phảng phất đang hướng anh ám chỉ chuyện năm đó.
"Mộng Mộng..."
"Anh Hạo Nam, anh không muốn sao? Có phải em biến dạng rồi hay không? Đêm đó, chúng ta vốn là muốn..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Y Mộng đã hồng đến chỗ mang tai, đến vành tai đều là đỏ đậm, thẹn thùng, ngây ngô.
Rồi sau đó, lúc Đường Hạo Nam còn đang chìm đắm trong kinh ngạc, cô ta nhào vào trong lòng anh.
Mỗi đêm, anh gần như không có cảm giác ngủ được, sau cùng ngủ thiếp đi cũng bị các loại mộng hành hạ, trong mộng toàn bộ đều có liên quan đến cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, là ở lễ tang, cô ôm di ảnh của mẹ mình, khóc đến tê tâm liệt phế.
Lúc còn nhỏ, mỗi lần bị mẹ kế đánh, bọn họ sẽ chạy tới bờ sông...
Thương cảm, bất lực.
Anh không cam lòng, liền buông tay để cô đi như thế, không đành lòng để cho cô một người ở nước ngoài cô độc sống qua ngày!
Người đàn ông đột nhiên lao xuống giường, hướng cô chạy tới, khi cô còn đang kinh hoảng, thân thể bị anh mạnh ôm lấy.
"Anh... Ưm!" Cô kinh ngạc, thân thể bị anh mạnh chuyển lại, cúi đầu liền ngăn chặn môi cô.
Nụ hôn kịch liệt cuồng dã tràn đầy trời đất rơi xuống, như là cuồng phong bạo vũ, đem cô cuốn sạch.
Bất ngờ không phòng ngự, tim đập mất tốc độ, cái nụ hôn mãnh liệt kịch liệt này, cuốn hút cô.
Nhịn không được đáp lại, mang theo lòng tràn đầy không tha cùng thống khổ.
Cô đã trúng độc của anh rát nặng rồi, làm sao có thể chống cự được đây?! Như là bị anh dụ dỗ, cái lưỡi mềm mại của cô không chút nào rụt rè cuốn sạch vào trong miệng anh, cùng của anh, câu quấn cùng một chỗ, làm càn quấy động, kịch liệt đòi lấy...
Hai người quên hết tất cả mà hôn.
Không nguyện buông ra đối phương, trầm luân liều chết triền miên trong đó.
"Uh"m..." Lúc buông ra, cô thở hồng hộc, Đường Hạo Nam lập tức ôm cô lên, hướng tới phòng ngủ chạy đi.
"Không muốn!" Bị anh áp ở dưới thân, cô ý thức được muốn xảy ra cái gì, vội vàng phản khán.
"Anh muốn em! Hạ Nhất Nhiễm! Anh không muốn thả em đi!" Đường Hạo Nam cuồng bạo gầm nhẹ, hai mắt gắt gao trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt quật cường mà tràn ngập đau thương.
Cô vì những lời này mà ngẩn ra, "Tại sao? Ưm..."
Anh lại ngăn chặn môi cô, hung hăng hôn xuống, hai tay ở trên người cô vuốt ve, nháy mắt ham muốn của cô đã bị anh gợi lên rồi.
Cực kỳ quen thuộc, anh đơn giản trêu chọc một cái, đụng vào cô liền có thể khuất phục.
Nhưng mà, trong lòng còn có âm thanh muốn cự tuyệt hoan ái cùng anh!
"Không muốn..."
"Cho anh! Anh không cho em đi! Hạ Nhất Nhiễm! Em là vợ của anh! Anh sẽ không rời bỏ em!" Đường Hạo Nam giống điên rồi, lớn tiếng rống, vẻ mặt kiên quyết.
Em là vợ của anh!
Anh luôn luôn có thể dễ dàng khiến cô rung động!
Nhìn anh như vậy, thật giống như đối với cô vạn phần không tha một dạng, tại sao không tha chứ?
Không nỡ buông tha thân thể của cô, hay vẫn lại là, không nỡ buông tay cô đây?!
Hai thân thể ăn ý quấn lấy nhau cùng một chỗ, bản năng nguyên thủy nhất của con người thúc giục bọn họ mau chóng dung hợp cùng một chỗ.
Cảm giác cô cũng động tình, tiết tấu của Đường Hạo Nam không khỏi nhanh hơn, vươn tay liền mở đai lưng của cô.
"Đáng chết...!" Vậy mà lại mặc quần bò, anh ảo não.
Động tác dã man mà thô lỗ đem dây lưng mở ra, khẩn cấp liền kéo khóa...
Chuông điện thoại di động sát phong cảnh vang lên, ngăn cản hai người đang muốn hoan ái trên giường, Đường Hạo Nam căm tức rủa thầm, Hạ Nhất Nhiễm mạnh kinh tỉnh, chuông điện thoại di động một lần lại một lần vang lên.
Anh không thể không đi nghe.
Là Hứa Thành gọi tới!
Hứa Thành ở trong điện thoại nói, đã đi điều qua lịch sử trò chuyện, Hạ Nhất Nhiễm quả thật đã gọi cú điện thoại kia!
Nói cách khác, cô gọi điện thoại xin giúp đỡ, lại bị Đồng Y Mộng từ chối không nghe, không những thế lịch sử trò chuyện cũng bị xóa bỏ rồi!
Đường Hạo Nam sợ sệt.
Hạ Nhất Nhiễm đã sửa sang lại quần áo, xuống giường, chuẩn bị rời đi.
"Em đứng lại!" Cúp điện thoại, nhìn đến cô lại đi tới, anh đuổi theo.
"Còn có việc gì?" Vừa nãy, thiếu chút nữa lại phạm sai lầm, làm sao mới có thể ngăn được mị lực của anh đây?
Thái độ của cô hơi lạnh rồi.
"Em đừng đi, tạm thời sẽ ở lại chỗ này, nơi này hệ thống bảo vệ không tệ, anh lo lắng người lần trước bắt cóc kia lại vẫn muốn hại em, đã cho người ta đi điều tra!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, không nỡ để cô rời đi, cũng thật lo lắng an nguy của cô, muốn cô ở lại.
Anh cũng đang điều tra?
"Bản thân em cẩn thận một chút thì được rồi, mỗi ngày đều cùng Tô Tiểu Quả như hình với bóng, không có vấn đề." Không chiếm được, chung quy sẽ mất đi, cùng anh lại dây dưa thêm một lần, cô càng sợ chính mình sẽ rơi vào tay giặc.
"Tô Tiểu Quả có thể có thể bảo vệ em được sao?! Nghe lời, ở lại nơi này! Anh không muốn lại xảy ra chuyện gì nữa, đến lúc đó chậm trễ ly hôn!" Biết trong lòng cô nghĩ gì, anh chỉ có thể lấy cớ này.
Cô ở lại căn hộ, ít nhất sẽ không từ trong tầm mắt của anh mà biến mất.
"Em không thể ở lại chỗ này!"
"Em càng nói, càng giải thích chỉ là chứng minh em không muốn ly hôn! Anh hiện tại có việc muốn ra ngoài, em ở lại chỗ này đi!" Đường Hạo Nam lãnh ngạnh nói, giữ chặt vali của cô, mở ra, đem quần áo bên trong toàn bộ nhét vào trong tủ treo quần áo!
...
Để cho Hạ Nhất Nhiễm buồn bực chính là sau khi Đường Hạo Nam ra ngoài, lúc cô muốn ra ngoài, ngoài cửa cửa căn hộ đang đứng hai người bảo vệ, nói không có Đường Hạo Nam dặn dò, cô không được đi ra ngoài!
Anh là muốn đem cô giam lỏng ở trong này à?
...
Khi Đường Hạo Nam trở lại nhà cũ Đường gia, Đồng Y Mộng đang cùng Lục Uyển Thu ngồi ở trong phòng nói nói cười cười.
"Anh Hạo Nam!" Đồng Y Mộng nhìn thấy anh, kích động kêu hô.
Đường Hạo Nam nhàn nhạt mỉm cười, "Mộng Mộng, theo anh lên lầu, anh có việc hỏi em!"
Cánh tay đã bị Đồng Y Mộng bắt được, cô ta ngữa khuôn mặt đẹp ngọt ngào của mình, mà Đường Hạo Nam lại nghiêm mặt nói.
"Được ạ! Bác gái, chúng con lên lầu trước nha!" Đồng Y Mộng tự nhiên ngọt ngào nói, không quên lễ phép hướng Lục Uyển Thu chào hỏi.
Đường Hạo Nam cũng không biết nên làm sao mở miệng hỏi chuyện lịch sử trò chuyện kia, lúc Đồng Y Mộng nhìn đến ba chữ "Đường phu nhân", cảm giác như thế nào? Có thể hoài nghi quan hệ của anh cùng Hạ Nhất Nhiễm hay không? Nếu không có hoài nghi, tại sao đem lịch sử cuộc gọi kia xóa sạch?
Cô ta khẳng định hẳn không hoài nghi đi, nếu là hoài nghi, đã sớm chất vấn anh rồi.
Nhưng mà lại tại sao...
"Anh Hạo Nam, anh xảy ra chuyện gì sao? Nhìn anh có vẻ không yên lòng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Đồng Y Mộng nghi hoặc hỏi.
"Mộng Mộng, đêm đó em đem điện thoại của anh cướp đi, có phải đã từ chối không tiếp qua một cuộc điện thoại hay không?" Vẫn lại là hỏi lên, anh phải xác định Đồng Y Mộng hiện tại có đang hoài nghi hay không!
Trong thư phòng, hai người mặt đối mặt, hai tay Đường Hạo Nam giữ chặt bờ vai cô ta, cúi đầu, nhìn cô ta, thật sự mà nghiêm túc hỏi.
Đồng Y Mộng vẻ mặt xẹt qua một tia hiu quạnh, trong đôi mắt to chứa đựng đau thương, "Anh Hạo Nam... Anh cuối cùng cũng hỏi, em không nghĩ tới anh sẽ chủ động tới hỏi."
Cô ta nhàn nhạt cười nói, hít vào một hơi thật sâu, một vẻ đau thương mà bất lực.
Đường Hạo Nam nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt cô ta.
"Là em xóa bỏ, Đường phu nhân là ai? Anh Hạo Nam, anh đừng gạt em! Anh có phải đã sớm thay lòng đổi dạ rồi hay không? Không sao đâu, anh nói cho em biết..." Đồng Y Mộng nghẹn ngào hỏi, trong mắt thống khổ, thân thể suy nhược lảo đảo, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.
Trên miệng cô ta nói không sao đâu, như vậy quả thực khiến người khác nhìn đều vào tan nát cõi lòng rồi.
Anh nếu là nói cho cô ta, Đường phu nhân chính là Hạ Nhất Nhiễm, vậy còn không phải muốn khiến cô ta thương tâm đến chết sao?
Nói đến cùng, chính là bọn họ sai trước.
"Haizz... Đồ ngốc! Em lại suy nghĩ lung tung rồi!" Anh nở nụ cười, ngón cái xoa gương mặt cô ta, cưng chiều nói.
May mắn điện thoại của Hạ Nhất Nhiễm lúc trước đã bị mất, số di động đó cũng không dùng lại, hiện tại dùng số mới, Đồng Y Mộng sẽ không biết, Đường phu nhân trong danh bạ điện thoại của anh chính là Hạ Nhất Nhiễm.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Anh đều đã đem số trong điện thoại đổi thành Đường phu nhân rồi!" Đồng Y Mộng lã chã chực khóc, bi thương nói, "Em lúc ấy cực kỳ hoảng loạng, căn bản không dám nghe máy, làm rùa đen rút đầu mà cúp máy, rồi lại vội vàng xóa sạch..." Hốc mắt Đồng Y Mộng đỏ bừng, nước mắt óng ánh trong suốt rơi xuống.
"Vẫn là cảm giác khác trước rồi..."
"Mộng Mộng! Em suy nghĩ nhiều! Kia chẳng qua là..." Đường Hạo Nam chột dạ lớn tiếng phản bác, nói đến một nửa lại dừng lại, "Kia chẳng qua là một người phụ nữ chơi qua đường, lúc uống rượu chơi trò chơi lưu thành như vậy, nhất thời đã quên xóa thôi. Em đừng nghĩ nhiều!"
Trái lương tâm giải thích, cảm thấy được chính mình cực kỳ bất lực.
Người phụ nữ chơi qua đường...
Cái hình dung này, để cho Đồng Y Mộng ở trong lòng đắc ý, nếu Hạ Nhất Nhiễm biết anh là hình dung cô như thế, có thể thương tâm đến chết hay không?
Anh còn muốn tới chất vấn cô ta?
Là muốn hoài nghi cô ta sao?
Đồng Y Mộng thầm nghĩ, mạnh ôm Đường Hạo Nam vào trong lòng, "Không được gạt em...!"
"Anh không lừa em, không lừa em!" Anh thề thốt phủ nhận, phủ nhận rõ ràng như vậy, chột dạ đến hốt hoảng.
"Em cũng cảm thấy được anh hẳn không phản bội em, cái gì Đường phu nhân, anh đã từng nói, danh hiệu Đường phu nhân vĩnh viễn chỉ thuộc về em..." Đồng Y Mộng khóc nói, giọng điệu bi thương mà lộ ra nũng nịu.
Đường Hạo Nam nhắm hai mắt, cắn chặt răng, âm thầm hít vào.
Anh từng hứa hẹn qua sao?
Tại sao anh đã nhớ không rõ rồi chứ?
Đường phu nhân trong lòng anh, ngoại trừ Hạ Nhất Nhiễm ra không còn ai khác.
...
Đêm đã khuya, Đường Hạo Nam đang ở thư phòng cùng mấy người Hạ Cận Nghiêu mở hội nghị trực tuyến.
"Đêm nay liền đến đây thôi, đều đã muộn lắm rồi!" Đường Hạo Nam bỏ một câu, liền muốn tắt video clip.
"A, vội vả cùng chị dâu ân ái sao?" Hạ Cận Nghiêu không nghiêm chỉnh cười xấu xa.
Đường Hạo Nam trợn mắt nhìn anh ta.
"Anh, lúc nào lại đem chị dâu mang đến chỗ em chơi đi, em thật nhớ mấy món ăn chị ấy làm rồi!"
Đường Hạo Nam hơi nhíu mày, nhanh chóng tắt đi video clip, anh tựa vào ghế da, trong đầu tất cả đều là những chuyện xảy ra mấy ngày ở Bắc Kinh kia, từng màn...
Cô là cô gái hiền lành, lại rất mạnh mẽ kiên cường, là người phụ nữ anh có thể mang ra ngoài, ở trước mặt các anh em chí cốt khoe khoang đó là vợ mình, khi đó, mấy người bọn họ đều khen ngợi cô nấu ăn rất ngon, trong lòng anh đắc ý biết bao nhiêu.
Khóe miệng nhếch lên, chua sót cười cười.
Bởi vì quan hệ cùng Hạ Nhất Nhiễm cực kỳ thiết, trước kia đi học ở Bắc Kinh, mấy người Hạ Cận Nghiêu đều đã cho rằng cô là bạn gái anh, mỗi lần cùng cô gọi điện thoại, mấy người bọn họ đều đã ở bên cạnh ồn ào kêu hô chị dâu...
"Anh Hạo Nam..."
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Đồng Y Mộng nhanh chóng chạy vào, Đường Hạo Nam nhíu mi, Đồng Y Mộng quấn áo choàng tắm liền đứng ở đối diện bàn làm việc, toàn thân sau khi tắm rửa thơm ngát.
"Mộng Mộng, em sao vậy..."
Anh mới vừa hỏi, Đồng Y Mộng thẹn thùng cúi đầu, hai tay bắt đầu cởi ra dây buộc áo choàng tắm, Đường Hạo Nam há hốc mồm.
Vạt áo choàng tắm rộng mở, bên trong là một cái váy ngủ mát mẻ hai dây làm bằng tơ lụa màu tím.
Thân thể cô gái trước mặt trắng noản, dưới sự bổ trợ của màu tím dịu dàng, càng thêm mềm mại, thanh thuần, lộ ra xinh đẹp gợi cảm...
Đồng Y Mộng đầu hơi cuối xuống thật sự rất thấp, thẹn thùng đi đến trước mặt Đường Hạo Nam, khẩn trương nắm lấy vạt áo ngủ, "Anh Hạo Nam... Em, chúng ta đêm nay... bên nhau... Có được hay không?"
Cô ta run giọng nói, ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen nhìn sâu vào trong mắt anh, bên trong toát lên vẻ gợi tình, phảng phất đang hướng anh ám chỉ chuyện năm đó.
"Mộng Mộng..."
"Anh Hạo Nam, anh không muốn sao? Có phải em biến dạng rồi hay không? Đêm đó, chúng ta vốn là muốn..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Y Mộng đã hồng đến chỗ mang tai, đến vành tai đều là đỏ đậm, thẹn thùng, ngây ngô.
Rồi sau đó, lúc Đường Hạo Nam còn đang chìm đắm trong kinh ngạc, cô ta nhào vào trong lòng anh.
Tác giả :
Lâm Hy