Vợ Trước Muốn Tái Hôn
Chương 64: Một tiếng "Bà xã"
Khi Hạ Nhất Nhiễm nói những lời này, có lẽ, Đường Hạo Nam chỉ cần nói với cô một tiếng rằng anh yêu cô, để ý cô, tương lai mặc kệ cô gặp cái ủy khuất gì, cô sẽ không oán không hối hận!
Nhưng mà, anh ngậm miệng, chần chờ rồi!
Dùng trầm mặc nói cho cô, anh không thuộc về cô!
Tim, vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh, đau đến vô cảm rồi.
Đường Hạo Nam không nói được một lời nằm xuống, đem cô kéo vào trong lòng mình. Cô không có tiếp tục giãy dụa, từ từ nhắm hai mắt, tạm thời cảm thụ ôm ấp của anh mấy ngày không còn được đến.
Vòng tay ôm ấp này, hưởng thụ nhiều một giây, đều là xa xỉ.
Có lẽ sau này lại không có thể có được nữa rồi.
Người đàn ông mềm nhẹ hôn xuống, rơi trên trán cô, nhẹ như lông vũ, mềm nhẹ an ủi trái tim đã vỡ nát của cô.
"Anh cũng rất đau khổ... Anh không thể lại thương tổn đến cô ấy... Cũng không nghĩ muốn lại làm tổn thương em..." Anh run giọng nói, lòng tràn đầy bàng hoàng.
Anh gằn từng tiếng, để cho trái tim Hạ Nhất Nhiễm rỉ máu, nước mắt ồ ồ trào ra.
Bỗng nhiên lại tin lời anh nói, cảm nhận được sự đau khổ của anh.
Cảm thấy được, anh cũng cực kỳ không dễ dàng.
Đồng Y Mộng là mối tình đầu của anh, nguyên nhân vì bọn họ mà thành người sống đời sống thực vật, anh khẳng định là áy náy.
Hiện tại, Đồng Y Mộng tỉnh dậy, lại không nhớ rõ những chuyện trước kia, đương nhiên là muốn gạt cô ta, không thể để cho cô ta lại bị kích thích.
Mà còn về cô...
Đường Hạo Nam nói, không muốn thương hại cô, điều này chứng minh, anh cũng là để ý chính mình.
Yêu một người chính là như thế này, đối phương một câu lời ngon tiếng ngọt, liền đủ để cho tất cả oán, nháy mắt tan biến.
Trở tay ôm lấy anh, đầu ở trong lòng anh nhẹ nhàng mà cọ xát, Đường Hạo Nam vuốt ve đầu cô, trái tim cũng đang run rẩy, rỉ máu.
"Em biết anh cũng cực kỳ khó xử, em có thể hiểu được anh. Nhưng mà, trong tình yêu, chưa từng có quy luật ba người. Anh đã yêu cô ấy, sẽ không cần trở lại trêu chọc em, em sẽ giúp anh gạt, phối hợp anh diễn trò, kỳ hạn đến, chúng ta bí mật ly hôn, như vậy, cũng coi như không làm... thất vọng cô ấy rồi." Cô chịu đựng kích động muốn rơi lệ nói xong, từ trong lòng anh rời khỏi, mới vừa nghĩ đứng dậy, Đường Hạo Nam lại kéo cô vào trong lòng.
"Những lời này là em thật tâm nói? Em có thể cam tâm tình nguyện cùng anh ly hôn sao? Toàn thân mà lui? Nhìn anh cùng với cô ấy?!" Đường Hạo Nam run giọng chất vấn, tại sao nghĩ đến sau này rốt cuộc không có cách nào khác cùng với cô nữa, trong lòng liền có mãnh liệt không muốn?
Không cam lòng lại như thế nào?
Anh lại không thích cô!
"Anh đừng nói những thứ này nữa, có được hay không? Em sẽ quên anh thôi!" Cô trầm giọng nói, sau lưng bị Đường Hạo Nam gắt gao kéo sát, lòng bàn tay dán vết sẹo nhăn nhúm trên lưng cô bị Axit sunfuric ăn mòn lưu lại.
"Anh không cho phép!" Anh cắn răng nói, nước mắt nóng bỏng từ trong khóe mắt trào ra.
Hạ Nhất Nhiễm trong vòng tay anh, căn bản không thấy được nước mắt thống khổ của anh.
"Anh thực ích kỷ!" Dựa vào cái gì yêu cầu cô không vứt bỏ anh, dựa vào cái gì lại vẫn chiếm lấy cô?
Tình yêu, vốn là ích kỷ, chỉ là anh vẫn không rõ, đã sớm yêu thương cô, đối với Đồng Y Mộng, chỉ còn lại có áy náy.
"Anh chính là ích kỷ! Em là của anh!" Đường Hạo Nam vẫn như cũ bá đạo nói, gắt gao ôm chặt cô.
Cô tùy ý anh gắt gao ôm, hai người giống đứa trẻ mới sinh, trần như nhộng, gắt gao ôm ấp cùng một chỗ.
...
Qua không biết bao nhiêu lâu, Đường Hạo Nam cuối cùng buông lỏng cô ra, anh ngồi dậy, mặc quần, từ trong túi áo lấy ra thuốc lá, để trần trên thân, ngồi ở bên giường liền lấy thuốc hút, Hạ Nhất Nhiễm không quản anh, đi buồng vệ sinh.
Một hồi lâu, cô bưng một chậu nước ấm đi ra.
Cô khom người đứng ở phía trước anh, cầm khăn nóng chà lau vết máu cùng bầm tím trên mặt anh, Đường Hạo Nam ngẩng đầu, đối diện vẻ mặt ôn nhu dịu dàng của cô.
Khăn mặt ấm áp vỗ về bỏng rát trên mặt, anh nhìn cô dịu dàng, lòng đang rung động.
"Bà xã..." Thì thào kêu hô.
Một tiếng "Bà xã", đồng thời đau đớn trái tim hai người, tay Hạ Nhất Nhiễm run nhè nhẹ, cố gắng bảo trì trấn định giúp anh chà lau.
"Bà xã..." Anh tiếp tục kêu hô, cảm giác cái xưng hô này, đủ để chứng minh quan hệ của bọn họ.
Liền tính không phải vợ, cũng hơn hẳn người thân.
Giờ này khắc này, tuy rằng đau khổ, cũng thâm nhập ngọt ngào đạm mật.
Cô mỉm cười nhìn anh, "Lần sau đừng cùng cậu đánh nhau, anh trước kia sùng bái, tôn kính cậu như vậy, vì em xung đột, không đáng!"
"Cậu thích em!" Đường Hạo Nam đột nhiên buồn bực rống, Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, lập tức chậm rãi lắc đầu.
"Kha Dịch Thần thích em, hiện tại cậu anh cũng thích em, em có phải tùy thời đều sẽ bị bọn họ cướp đi hay không?" Anh ghen tức lên án.
"Anh suy nghĩ nhiều." Cô nhàn nhạt phản bác.
"Em rời xa anh, em còn trẻ, em còn có thể tìm một người yêu em, gả cho người đó!" Ngực tràn tràn đầy ghen tuông dầy đặc, Đường Hạo Nam liên tiếp lên án.
Hạ Nhất Nhiễm sợ sệt, cũng không có phản bác.
Tuy rằng cô chưa từng nghĩ tới sau khi ly hôn sẽ yêu người đàn ông khác, sẽ tái hôn, nhưng mà, ai có thể đảm bảo lời thề son sắt, sẽ yêu một người cả đời?
Huống chi người kia, là người dù cố gắng như thế nào, tranh thủ như thế nào, cũng đuổi không kịp.
Cô lặng im rồi!
Lòng Đường Hạo Nam, quặn đau, đang nhỏ máu.
Hạ Nhất Nhiễm đi tìm hòm thuốc gia dụng, từ bên trong tìm ra nước thuốc, giúp anh lau miệng vết thương.
Đường Hạo Nam vẫn không nhúc nhích, như bức tượng, ngồi ở kia.
"Không còn sớm, anh trở về đi, vết thương trên mặt tốt nhất dùng khăn nóng đắp lên mới mau lành." Cô bình tĩnh nói, đem cái hòm thuốc thu dọn xong, Đường Hạo Nam nâng lên đôi mắt tối như mực, nhìn về phía cô.
"Em tại sao không sớm chút thổ lộ với anh?!" Anh thấp giọng chất vấn, nhìn thẳng vào hai mắt của cô.
Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, anh đứng dậy, bắt đầu mặc áo sơmi.
Ý tứ của anh là, tại sao trước khi anh gặp được Đồng Y Mộng, không cùng anh thổ lộ sao?
Hiện tại nói những thứ này, lại vẫn có ý nghĩa sao?
Cô không phản bác được, đi buồng vệ sinh tắm dội, Đường Hạo Nam nhìn phương hương buồng vệ sinh, lại nhìn cả căn phòng ngủ rộng mở, tòa nhà này, là anh ra giá thật cao mua về tới, chỉ là phí sang tên, thuế tài sản, liền tốn mấy chục vạn.
Đơn giản là, đã từng đối với cô hứa hẹn qua, tương lai nhất định giúp cô đoạt lại nhà cũ mẹ cô để lại cho cô.
Tại sao cô không sớm chút đối anh tỏ tình?!
Nói vậy, anh có lẽ hẳn không gặp được Đồng Y Mộng, sẽ không theo cô ta yêu đương, nói vậy, bọn họ có lẽ thực sẽ cùng một chỗ...
Hạ Nhất Nhiễm tắm rửa xong ra ngoài, Đường Hạo Nam vậy mà còn chưa đi, anh mặc áo sơmi trắng, cầm áo khoác Tây phục trong tay, toàn thân cô đơn đứng ở chỗ không xa.
Hai người đối mắt nhìn nhau, cô đã khôi phục lại bình tĩnh.
"Anh đi đây..." Anh nhàn nhạt nói.
"Uh"m, đi đường cẩn thận! Nếu không kêu lái xe tới đón anh đi!" Cô đi tới, bình tĩnh nói, cho dù trong lòng có vạn phần không muốn.
Đường Hạo Nam nhếch môi, cứng ngắc cười, cười đến cô đơn, thương cảm.
Anh xoay người, cô đi theo anh ra khỏi phòng ngủ, muốn tiễn anh.
"Dọn đến căn hộ bên kia ở đi, nơi này quá lớn, không an toàn!" Hai người đi ở trên bậc thang, anh trầm giọng nói.
"Không! Em không đi!" Cô quật cường phản bác, nơi đó, đã từng là tổ ấm của bọn họ.
Dời qua đó, chỉ biết thấy cảnh thương tình.
"Em tại sao lại ngang ngược như thế?!" Anh rống, âm thanh vang vọng cả ngôi nhà, lại vẫn kèm thêm tiếng vang.
"Em..."
"Hạ Nhất Nhiễm! Có thể đừng làm cho anh lo lắng hay không?! Em không đến căn hộ của anh cũng được, bất động sản đứng tên anh có rất nhiều! Hoặc là em dọn đi cùng Tô Tiểu Quả ở chung cũng được!" Anh kích động nói, là thật lo lắng an nguy của cô.
Cô vẫn lại là lắc đầu, dẫn đầu đi xuống lầu, Đường Hạo Nam tức giận rủa thầm, đi theo cô, ra khỏi phòng, đến chỗ sân nhà.
"Anh biết không? Mẹ em là vì cha em cùng người đàn bà họ Cố kia ở bên ngoài..., mới nhảy lầu tự sát..." Dưới ánh trăng, trong viện có vẻ vắng lặng, âm trầm, Hạ Nhất Nhiễm nhìn mảnh đất mẹ mình đã ngã chết kia, trầm giọng nói.
Lòng Đường Hạo Nam, phút chốc xiết chặt.
Nhìn về phía cô, cô có thể cũng sẽ cùng mẹ cô một dạng hay không...
"Mẹ quá u mê, tại sao muốn dùng sai lầm của người khác tới trừng phạt chính mình? Bà chết đi, cuối cùng lại vẫn thành toàn bọn họ... Chết tử tế không bằng lại còn sống, còn sống liền lại vẫn có hi vọng..."
Lời của cô, để cho Đường Hạo Nam an tâm, không sợ cô lại luẩn quẩn trong lòng.
"Vì không cho bi kịch lần thứ hai xảy ra, cho nên, chúng ta sau này không cần gặp lại nữa..." Cô bình tĩnh nói, nhìn Đường Hạo Nam.
Ánh trăng lặng lặng phủ lên dáng vẻ của người đàn ông một tầng cô tịch, Đường Hạo Nam tâm cũng bình tĩnh, "Không gặp lại? Không có khả năng! Đi công ty đi làm đi! Làm trợ lý của anh! Để cho anh mỗi ngày đều có thể nhìn đến em!"
"Kia không có khả năng!" Cô quả quyết cự tuyệt, Đường Hạo Nam nắm tay.
Cô có kiêu ngạo của mình!
Không có khuyên nữa, nhanh chóng rời đi.
Hạ Nhất Nhiễm tiến lên, đem cửa lớn khóa trái, dựa vào ván cửa, cô hít vào một hơi thật sâu, chua sót cười.
"Mẹ... Con không nên trách anh ấy... ANh ấy vốn dĩ yêu là Đồng Y Mộng, so với cha cùng người đàn bà họ Cố kia là hoàn toàn khác nhau..." Cô thì thào nói, vì Đường Hạo Nam biện hộ.
...
Đường Hạo Nam đi về căn hộ ở trung tâm thành phố tắm rửa một cái, mới trở về Đường gia.
"Anh Hạo Nam... Anh trở về rồi!"
Vừa mới tiến vào cửa, Đồng Y Mộng hai chân để trần, mặc váy ngủ từ trên lầu đi xuống, kích động lớn tiếng kêu hô, hướng tới anh chạy tới.
Đường Hạo Nam nhíu mày, đi tới tiến lên, lập tức ôm cô ta lên.
"Sao lại không mang giày liền đi xuống lầu rồi hả? Cảm lạnh thì làm sao?" Anh cưng chiều nói, miệng máy móc theo quán tính, giống như sớm thành thói quen.
Đồng Y Mộng vểnh môi, "Anh đi nơi nào rồi hả? Người ta một mực chờ anh, anh không có ở đây, em ngủ không được... Anh Hạo Nam... Em sợ nhất vừa tỉnh ngủ, anh không ở bên người, cảm giác toàn bộ đều đã thay đổi. Giống như, toàn bộ thế giới đều đã vứt bỏ em..."
Đồng Y Mộng nói xong liền muốn khóc lên.
"Ngoan, đừng khóc, anh chỉ phải đi giải quyết công việc có chút bận rộn thôi." Đường Hạo Nam vội vàng trấn an, Đồng Y Mộng mạnh ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, trên mặt Đường Hạo Nam bầm tím.
"Anh Hạo Nam, mặt của anh là xảy ra chuyện gì?!" Đồng Y Mộng giống như mới phát hiện vết thương trên mặt Đường Hạo Nam, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh, trong con ngươi lóe ra đau lòng.
"Không cẩn thận đụng trúng, không có việc gì, chúng ta lên lầu!" Anh nói xong, ôm Đồng Y Mộng đi nhanh lên cầu thang.
"Không đúng, em khẳng định anh cùng người khác đánh nhau rồi! Là ai đánh anh? Nói cho em biết được không?" Đồng Y Mộng càng không ngừng truy vấn, Đường Hạo Nam không chịu nói với cô ta lời nói thật.
"Anh nói cho em biết đi!"
"Mộng Mộng! Em đừng hỏi!" Đặt cô ta ở trên giường, Đường Hạo Nam nghiêm khắc nói, vẻ mặt cực kỳ hung dữ.
Đồng Y Mộng bị dáng vẻ của anh làm cho ngẩn ra, Đường Hạo Nam vậy mà giống như không thấy được, đứng dậy đi toilet, khi cửa toilet vừa đóng, người con gái vốn dĩ nhu nhược nằm ở trên giường, trên mặt lộ ra vẻ ngoan độc.
Anh, thật sự thay đổi...
Đối với cô ta thật sự không thích rồi sao?
Nhưng mà, anh ngậm miệng, chần chờ rồi!
Dùng trầm mặc nói cho cô, anh không thuộc về cô!
Tim, vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh, đau đến vô cảm rồi.
Đường Hạo Nam không nói được một lời nằm xuống, đem cô kéo vào trong lòng mình. Cô không có tiếp tục giãy dụa, từ từ nhắm hai mắt, tạm thời cảm thụ ôm ấp của anh mấy ngày không còn được đến.
Vòng tay ôm ấp này, hưởng thụ nhiều một giây, đều là xa xỉ.
Có lẽ sau này lại không có thể có được nữa rồi.
Người đàn ông mềm nhẹ hôn xuống, rơi trên trán cô, nhẹ như lông vũ, mềm nhẹ an ủi trái tim đã vỡ nát của cô.
"Anh cũng rất đau khổ... Anh không thể lại thương tổn đến cô ấy... Cũng không nghĩ muốn lại làm tổn thương em..." Anh run giọng nói, lòng tràn đầy bàng hoàng.
Anh gằn từng tiếng, để cho trái tim Hạ Nhất Nhiễm rỉ máu, nước mắt ồ ồ trào ra.
Bỗng nhiên lại tin lời anh nói, cảm nhận được sự đau khổ của anh.
Cảm thấy được, anh cũng cực kỳ không dễ dàng.
Đồng Y Mộng là mối tình đầu của anh, nguyên nhân vì bọn họ mà thành người sống đời sống thực vật, anh khẳng định là áy náy.
Hiện tại, Đồng Y Mộng tỉnh dậy, lại không nhớ rõ những chuyện trước kia, đương nhiên là muốn gạt cô ta, không thể để cho cô ta lại bị kích thích.
Mà còn về cô...
Đường Hạo Nam nói, không muốn thương hại cô, điều này chứng minh, anh cũng là để ý chính mình.
Yêu một người chính là như thế này, đối phương một câu lời ngon tiếng ngọt, liền đủ để cho tất cả oán, nháy mắt tan biến.
Trở tay ôm lấy anh, đầu ở trong lòng anh nhẹ nhàng mà cọ xát, Đường Hạo Nam vuốt ve đầu cô, trái tim cũng đang run rẩy, rỉ máu.
"Em biết anh cũng cực kỳ khó xử, em có thể hiểu được anh. Nhưng mà, trong tình yêu, chưa từng có quy luật ba người. Anh đã yêu cô ấy, sẽ không cần trở lại trêu chọc em, em sẽ giúp anh gạt, phối hợp anh diễn trò, kỳ hạn đến, chúng ta bí mật ly hôn, như vậy, cũng coi như không làm... thất vọng cô ấy rồi." Cô chịu đựng kích động muốn rơi lệ nói xong, từ trong lòng anh rời khỏi, mới vừa nghĩ đứng dậy, Đường Hạo Nam lại kéo cô vào trong lòng.
"Những lời này là em thật tâm nói? Em có thể cam tâm tình nguyện cùng anh ly hôn sao? Toàn thân mà lui? Nhìn anh cùng với cô ấy?!" Đường Hạo Nam run giọng chất vấn, tại sao nghĩ đến sau này rốt cuộc không có cách nào khác cùng với cô nữa, trong lòng liền có mãnh liệt không muốn?
Không cam lòng lại như thế nào?
Anh lại không thích cô!
"Anh đừng nói những thứ này nữa, có được hay không? Em sẽ quên anh thôi!" Cô trầm giọng nói, sau lưng bị Đường Hạo Nam gắt gao kéo sát, lòng bàn tay dán vết sẹo nhăn nhúm trên lưng cô bị Axit sunfuric ăn mòn lưu lại.
"Anh không cho phép!" Anh cắn răng nói, nước mắt nóng bỏng từ trong khóe mắt trào ra.
Hạ Nhất Nhiễm trong vòng tay anh, căn bản không thấy được nước mắt thống khổ của anh.
"Anh thực ích kỷ!" Dựa vào cái gì yêu cầu cô không vứt bỏ anh, dựa vào cái gì lại vẫn chiếm lấy cô?
Tình yêu, vốn là ích kỷ, chỉ là anh vẫn không rõ, đã sớm yêu thương cô, đối với Đồng Y Mộng, chỉ còn lại có áy náy.
"Anh chính là ích kỷ! Em là của anh!" Đường Hạo Nam vẫn như cũ bá đạo nói, gắt gao ôm chặt cô.
Cô tùy ý anh gắt gao ôm, hai người giống đứa trẻ mới sinh, trần như nhộng, gắt gao ôm ấp cùng một chỗ.
...
Qua không biết bao nhiêu lâu, Đường Hạo Nam cuối cùng buông lỏng cô ra, anh ngồi dậy, mặc quần, từ trong túi áo lấy ra thuốc lá, để trần trên thân, ngồi ở bên giường liền lấy thuốc hút, Hạ Nhất Nhiễm không quản anh, đi buồng vệ sinh.
Một hồi lâu, cô bưng một chậu nước ấm đi ra.
Cô khom người đứng ở phía trước anh, cầm khăn nóng chà lau vết máu cùng bầm tím trên mặt anh, Đường Hạo Nam ngẩng đầu, đối diện vẻ mặt ôn nhu dịu dàng của cô.
Khăn mặt ấm áp vỗ về bỏng rát trên mặt, anh nhìn cô dịu dàng, lòng đang rung động.
"Bà xã..." Thì thào kêu hô.
Một tiếng "Bà xã", đồng thời đau đớn trái tim hai người, tay Hạ Nhất Nhiễm run nhè nhẹ, cố gắng bảo trì trấn định giúp anh chà lau.
"Bà xã..." Anh tiếp tục kêu hô, cảm giác cái xưng hô này, đủ để chứng minh quan hệ của bọn họ.
Liền tính không phải vợ, cũng hơn hẳn người thân.
Giờ này khắc này, tuy rằng đau khổ, cũng thâm nhập ngọt ngào đạm mật.
Cô mỉm cười nhìn anh, "Lần sau đừng cùng cậu đánh nhau, anh trước kia sùng bái, tôn kính cậu như vậy, vì em xung đột, không đáng!"
"Cậu thích em!" Đường Hạo Nam đột nhiên buồn bực rống, Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, lập tức chậm rãi lắc đầu.
"Kha Dịch Thần thích em, hiện tại cậu anh cũng thích em, em có phải tùy thời đều sẽ bị bọn họ cướp đi hay không?" Anh ghen tức lên án.
"Anh suy nghĩ nhiều." Cô nhàn nhạt phản bác.
"Em rời xa anh, em còn trẻ, em còn có thể tìm một người yêu em, gả cho người đó!" Ngực tràn tràn đầy ghen tuông dầy đặc, Đường Hạo Nam liên tiếp lên án.
Hạ Nhất Nhiễm sợ sệt, cũng không có phản bác.
Tuy rằng cô chưa từng nghĩ tới sau khi ly hôn sẽ yêu người đàn ông khác, sẽ tái hôn, nhưng mà, ai có thể đảm bảo lời thề son sắt, sẽ yêu một người cả đời?
Huống chi người kia, là người dù cố gắng như thế nào, tranh thủ như thế nào, cũng đuổi không kịp.
Cô lặng im rồi!
Lòng Đường Hạo Nam, quặn đau, đang nhỏ máu.
Hạ Nhất Nhiễm đi tìm hòm thuốc gia dụng, từ bên trong tìm ra nước thuốc, giúp anh lau miệng vết thương.
Đường Hạo Nam vẫn không nhúc nhích, như bức tượng, ngồi ở kia.
"Không còn sớm, anh trở về đi, vết thương trên mặt tốt nhất dùng khăn nóng đắp lên mới mau lành." Cô bình tĩnh nói, đem cái hòm thuốc thu dọn xong, Đường Hạo Nam nâng lên đôi mắt tối như mực, nhìn về phía cô.
"Em tại sao không sớm chút thổ lộ với anh?!" Anh thấp giọng chất vấn, nhìn thẳng vào hai mắt của cô.
Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, anh đứng dậy, bắt đầu mặc áo sơmi.
Ý tứ của anh là, tại sao trước khi anh gặp được Đồng Y Mộng, không cùng anh thổ lộ sao?
Hiện tại nói những thứ này, lại vẫn có ý nghĩa sao?
Cô không phản bác được, đi buồng vệ sinh tắm dội, Đường Hạo Nam nhìn phương hương buồng vệ sinh, lại nhìn cả căn phòng ngủ rộng mở, tòa nhà này, là anh ra giá thật cao mua về tới, chỉ là phí sang tên, thuế tài sản, liền tốn mấy chục vạn.
Đơn giản là, đã từng đối với cô hứa hẹn qua, tương lai nhất định giúp cô đoạt lại nhà cũ mẹ cô để lại cho cô.
Tại sao cô không sớm chút đối anh tỏ tình?!
Nói vậy, anh có lẽ hẳn không gặp được Đồng Y Mộng, sẽ không theo cô ta yêu đương, nói vậy, bọn họ có lẽ thực sẽ cùng một chỗ...
Hạ Nhất Nhiễm tắm rửa xong ra ngoài, Đường Hạo Nam vậy mà còn chưa đi, anh mặc áo sơmi trắng, cầm áo khoác Tây phục trong tay, toàn thân cô đơn đứng ở chỗ không xa.
Hai người đối mắt nhìn nhau, cô đã khôi phục lại bình tĩnh.
"Anh đi đây..." Anh nhàn nhạt nói.
"Uh"m, đi đường cẩn thận! Nếu không kêu lái xe tới đón anh đi!" Cô đi tới, bình tĩnh nói, cho dù trong lòng có vạn phần không muốn.
Đường Hạo Nam nhếch môi, cứng ngắc cười, cười đến cô đơn, thương cảm.
Anh xoay người, cô đi theo anh ra khỏi phòng ngủ, muốn tiễn anh.
"Dọn đến căn hộ bên kia ở đi, nơi này quá lớn, không an toàn!" Hai người đi ở trên bậc thang, anh trầm giọng nói.
"Không! Em không đi!" Cô quật cường phản bác, nơi đó, đã từng là tổ ấm của bọn họ.
Dời qua đó, chỉ biết thấy cảnh thương tình.
"Em tại sao lại ngang ngược như thế?!" Anh rống, âm thanh vang vọng cả ngôi nhà, lại vẫn kèm thêm tiếng vang.
"Em..."
"Hạ Nhất Nhiễm! Có thể đừng làm cho anh lo lắng hay không?! Em không đến căn hộ của anh cũng được, bất động sản đứng tên anh có rất nhiều! Hoặc là em dọn đi cùng Tô Tiểu Quả ở chung cũng được!" Anh kích động nói, là thật lo lắng an nguy của cô.
Cô vẫn lại là lắc đầu, dẫn đầu đi xuống lầu, Đường Hạo Nam tức giận rủa thầm, đi theo cô, ra khỏi phòng, đến chỗ sân nhà.
"Anh biết không? Mẹ em là vì cha em cùng người đàn bà họ Cố kia ở bên ngoài..., mới nhảy lầu tự sát..." Dưới ánh trăng, trong viện có vẻ vắng lặng, âm trầm, Hạ Nhất Nhiễm nhìn mảnh đất mẹ mình đã ngã chết kia, trầm giọng nói.
Lòng Đường Hạo Nam, phút chốc xiết chặt.
Nhìn về phía cô, cô có thể cũng sẽ cùng mẹ cô một dạng hay không...
"Mẹ quá u mê, tại sao muốn dùng sai lầm của người khác tới trừng phạt chính mình? Bà chết đi, cuối cùng lại vẫn thành toàn bọn họ... Chết tử tế không bằng lại còn sống, còn sống liền lại vẫn có hi vọng..."
Lời của cô, để cho Đường Hạo Nam an tâm, không sợ cô lại luẩn quẩn trong lòng.
"Vì không cho bi kịch lần thứ hai xảy ra, cho nên, chúng ta sau này không cần gặp lại nữa..." Cô bình tĩnh nói, nhìn Đường Hạo Nam.
Ánh trăng lặng lặng phủ lên dáng vẻ của người đàn ông một tầng cô tịch, Đường Hạo Nam tâm cũng bình tĩnh, "Không gặp lại? Không có khả năng! Đi công ty đi làm đi! Làm trợ lý của anh! Để cho anh mỗi ngày đều có thể nhìn đến em!"
"Kia không có khả năng!" Cô quả quyết cự tuyệt, Đường Hạo Nam nắm tay.
Cô có kiêu ngạo của mình!
Không có khuyên nữa, nhanh chóng rời đi.
Hạ Nhất Nhiễm tiến lên, đem cửa lớn khóa trái, dựa vào ván cửa, cô hít vào một hơi thật sâu, chua sót cười.
"Mẹ... Con không nên trách anh ấy... ANh ấy vốn dĩ yêu là Đồng Y Mộng, so với cha cùng người đàn bà họ Cố kia là hoàn toàn khác nhau..." Cô thì thào nói, vì Đường Hạo Nam biện hộ.
...
Đường Hạo Nam đi về căn hộ ở trung tâm thành phố tắm rửa một cái, mới trở về Đường gia.
"Anh Hạo Nam... Anh trở về rồi!"
Vừa mới tiến vào cửa, Đồng Y Mộng hai chân để trần, mặc váy ngủ từ trên lầu đi xuống, kích động lớn tiếng kêu hô, hướng tới anh chạy tới.
Đường Hạo Nam nhíu mày, đi tới tiến lên, lập tức ôm cô ta lên.
"Sao lại không mang giày liền đi xuống lầu rồi hả? Cảm lạnh thì làm sao?" Anh cưng chiều nói, miệng máy móc theo quán tính, giống như sớm thành thói quen.
Đồng Y Mộng vểnh môi, "Anh đi nơi nào rồi hả? Người ta một mực chờ anh, anh không có ở đây, em ngủ không được... Anh Hạo Nam... Em sợ nhất vừa tỉnh ngủ, anh không ở bên người, cảm giác toàn bộ đều đã thay đổi. Giống như, toàn bộ thế giới đều đã vứt bỏ em..."
Đồng Y Mộng nói xong liền muốn khóc lên.
"Ngoan, đừng khóc, anh chỉ phải đi giải quyết công việc có chút bận rộn thôi." Đường Hạo Nam vội vàng trấn an, Đồng Y Mộng mạnh ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, trên mặt Đường Hạo Nam bầm tím.
"Anh Hạo Nam, mặt của anh là xảy ra chuyện gì?!" Đồng Y Mộng giống như mới phát hiện vết thương trên mặt Đường Hạo Nam, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh, trong con ngươi lóe ra đau lòng.
"Không cẩn thận đụng trúng, không có việc gì, chúng ta lên lầu!" Anh nói xong, ôm Đồng Y Mộng đi nhanh lên cầu thang.
"Không đúng, em khẳng định anh cùng người khác đánh nhau rồi! Là ai đánh anh? Nói cho em biết được không?" Đồng Y Mộng càng không ngừng truy vấn, Đường Hạo Nam không chịu nói với cô ta lời nói thật.
"Anh nói cho em biết đi!"
"Mộng Mộng! Em đừng hỏi!" Đặt cô ta ở trên giường, Đường Hạo Nam nghiêm khắc nói, vẻ mặt cực kỳ hung dữ.
Đồng Y Mộng bị dáng vẻ của anh làm cho ngẩn ra, Đường Hạo Nam vậy mà giống như không thấy được, đứng dậy đi toilet, khi cửa toilet vừa đóng, người con gái vốn dĩ nhu nhược nằm ở trên giường, trên mặt lộ ra vẻ ngoan độc.
Anh, thật sự thay đổi...
Đối với cô ta thật sự không thích rồi sao?
Tác giả :
Lâm Hy