Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 71: Gây khó khăn
Hạ Thanh Lịch thấy Duy Nhất rời đi, vốn trong lòng cô đang vì thù hận mà mắng chửi, lại không nghĩ rằng cô ta lại đột nhiên quay đầu nhìn cô, bị sợ đến mức toàn thân run rẩy khiến cô lui về phía sau, trong mắt đầy tia hoảng sợ, e sợ Duy Nhất sẽ đem sẽ đánh cô, nghe lời nói của Duy Nhất, nhìn ánh mắt sắc bén của cô ta, lòng của cô không khỏi cô rúm lại. Người phụ nữ này, rốt cuộc đang làm việc gì? Tại sao lại lợi hại đến như vậy? Đang lúc cô không biết mình nên phản ứng ra sao thì cô ta xoay ngươi rời đi, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, một đôi mắt tràn đầy khí lạnh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
- Tổng. . . . . . Tổng giám đốc, xin anh tin tưởng tôi...tôi thật không có. . . . . . - Mặt Hạ Thanh Lịch trắng bệch, hoảng sợ giải thích.
- Không có? - Minh Dạ Tuyệt trầm giọng cắt đứt lời nói lắp ba lắp bắp của cô, đi từng bước một đến gần Hạ Thanh Lịch.
- Không có. . . . . . Không có, thật. . . . . . Thật. - Hạ Thanh Lịch nhìn tròng mắt thâm thúy của anh, nhìn theo bước chân đang từng bước một tiến về phía cô mà tự giác lui về sau, cho đến khi lui đến sát tường thì cô không còn đường nào để trốn nữa.
- Thật? Tốt nhất là không có, nếu để cho tôi phát hiện ra cô làm chuyện đó, vậy tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Cô phải biết, đụng đến người nhà của tôi, thì sẽ chẳng thể tồn tại được. Biến, bắt đầu từ hôm nay, không cho phép cô bước vào phòng làm việc của tôi một bước. - Con ngươi lạnh lùng của Minh Dạ Tuyệt nhìn sự hoảng hốt của Hạ Thanh Lịch, cho đến khi thấy cô cúi đầu nhận lỗi, mới xoay người cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi vội vã đi ra ngoài.
Bây giờ anh không có thời gian ở chỗ này, anh muốn đi xem người phụ nữ kia giở trò gì. Xem ra, hôm nay chuyện Hạ Thanh Lịch là sai lầm của anh, nhưng chuyện ly hôn, cũng là do anh cố ý gây nên. Anh cho là cô sẽ không ký, nhưng không nghĩ tới phụ nữ kia lại cứ thế mà ký vào đơn, có thể cô cũng chỉ vì tức giận nhất thời mà làm thế, hôm nay phải đem tờ hợp đồng kia hủy đi mới được. Mặc dù anh không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc cô sẽ rời đi, trong lòng anh có một loại cảm giác trống rỗng, anh không biết điều này thể hiện cho điều gì, nhưng anh chỉ biết là mình không thể để cho cô cứ như vậy rời khỏi đây.
Hạ Thanh Lịch cắn môi nhìn bóng lưng Minh Dạ Tuyệt đang chạy ra ngoài, một giọt nước mắt phẫn hận từ khóe mắt rớt xuống, nhấc chân từ từ đi ra ngoài.
Cô tính là gì? Trong lòng anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì? Cố gắng bên cạnh anh nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện vì anh như vậy, đổi lấy chính là một câu nói nhẫn tâm của anh sao?
Không, đều là lỗi của người phụ nữ kia, nếu cô ta không phải đem mấy chuyện kia nói cho Minh Dạ Tuyệt thì cô không biến thành thế này.
Lam Duy Nhất, đừng khiến cho tôi tìm thấy cô, nếu không trước hết tôi sẽ làm cho cô chết không có đất chôn xác.
Nghĩ tới đây, đầu Hạ Thanh Lịch từ từ nâng lên, trong mắt thoáng qua một tia quật cường không chịu thua, hàm răng trắng noãn va vào nhau lập cập, Hạ Thanh Lịch cô không phải là người dễ trêu chọc vậy đâu, hai bạt tai này, cô sẽ nhớ, một ngày nào đó, cô sẽ đem cả vốn lẫn lãi của hôm nay đòi lại cho bằng được. Một ngày nào đó.... không xa đâu.
Minh Dạ Tuyệt tăng tốc lái xe về nhà mình, dọc theo đường đi anh vừa lái xe vừa nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh nhưng không thấy xe Duy Nhất đâu, anh hỏi bảo vệ, bảo vệ nói cô có lái xe tới, nhưng dọc theo đường đi anh lại không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu, xe của anh coi như đã chạy rất nhanh rồi, người phụ nữ nhỏ bé kia không thể lái xe nhanh hơn anh được. Chẳng lẽ do anh chạy quá nhanh, nên sớm đã vượt qua xe cô ấy rồi.
Khi trở lại nhà Minh Dạ Tuyệt thấy xe cô đang đậu trước cổng thì anh vô cùng kinh ngạc, cô ấy trở về lúc nào vậy? Cô quay lại? Nhưng anh không để ý cũng không suy nghĩ nhiều, xuống xe lập tức chạy lên trên lầu.
Duy Nhất về thì tự tay thu dọn một ít đồ, xách một cái valy đồ mà bảy năm trước cô mang đến đây đi ra khỏi phòng ngủ, cái valy cũ kỹ này là thứ duy nhất thuộc sở hữu của cô, trừ cái này thì cũng không còn cái gì nữa.
Cô không có cách nào để nói cho Nhu Nhi hiểu chuyện cô đã ly hôn với Minh Dạ Tuyệt, nhưng cô cũng đã không còn lý do gì để ở lại chỗ này nữa rồi.
- Dì Trương , đây là chìa khóa nhà, chờ lúc nào cậu cả trở về thì giao cho anh ta, con với Nhu Nhi đi trước. - Duy Nhất đem chìa khóa trong tay đưa cho Trương tẩu, sau đó đi tới chỗ Nhu Nhi, bé vẫn ngồi ở trên ghế sa lon xem hoạt hình (animation) trên tivi.
- Nhu Nhi, chúng ta đi thôi con.
- Mẹ, chúng ta phải đi đâu à? - Nhu Nhi không hiểu chuyện gì, ngẩng mặt nhẹ nhàng hỏi cô.
- Chúng ta phải đi tới một nơi có rất nhiều, rất nhiều hoa, nơi đó hoa gì cũng óc, còn có thật là nhiều bươm bướm, con có muốn đi hay không? - Duy Nhất cúi thấp thân thể, nhìn Nhu Nhi, không muốn cái cổ bị thương của bé lại phải dùng sức để ngẩng đầu lên.
- Được, con muốn đi. - Nhu Nhi vừa nghe lời mẹ nói như vậy, lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ nho nhỏ, vui mừng nhảy lên.
- Ừ, chúng ta đi bây giờ. - Duy Nhất nhìn dáng vẻ vui mừng của bé thì từ từ đứng lên, trong lòng không khỏi có chút mất mát, Nhu Nhi à, nếu như con biết mẹ và ba ly dị con có trách mẹ không?
- Mợ cả, chỗ cô muốn đi là chỗ nào? Nếu như cậu cả trở lại hỏi, thì tôi làm thế nào? - Sắc mặt của dì Trươngkhông tốt, lo lắng trừng mắt nhìn cô.
- Anh ta không hỏi đâu, bây giờ tôi với anh ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa, dì Trương, cám ơn những năm gần đây dì đã chăm sóc tôi và Nhu Nhi. - Duy Nhất nhẹ nhàng ôm lấy dì Trương, đem mặt mình đặt lên vai bà, nhỏ giọng nói.
Những năm này, dì Trương giống như một người mẹ không tận tụy mà chăm sóc cho cô, chưa bao giờ cô một chút lơ là, nếu như nói cô có gì không thể bỏ qua được, thì đó chính là dì Trương, chung sống với bà nhiều năm như vậy, tình cảm của hai người không chỉ là quan hệ chủ tớ mà thôi.
- Nói nhăng gì đó, chăm sóc cô là chuyện tôi phải làm mà! - dì Trương yêu thương vỗ vỗ lưng của cô, nhẹ nhàng mà nói ra.
- Được rồi, dì Trương, con thật sự phải đi rồi, sau này có thời gian rãnh rỗi, con sẽ qua thăm dì. - Qua một lúc lâu, Duy Nhất chậm rãi rời cái ôm ấm áp kia, đối với bà cười nhẹ một cái, sau đó xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhi đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi còn chưa có mấy bước, cửa đột nhiên mở ra ‘Rầm’ một tiếng, Minh Dạ Tuyệt đi vào trong, bước chân của anh có chút gấp gáp, hô hấp không ổn, hình như mới trải qua một cuộc chạy đua.
Minh Dạ Tuyệt vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Duy Nhất đang nắm tay Nhu Nhi định đi ra khỏi cửa, sự gấp gáp trong lòng chợt tăng lên, rồi lại không cách nào mở miệng. Cô muốn rời đi thật sao?
Duy Nhất thấy anh chỉ đứng đó nhìn cô, cái gì cũng không nói, vì vậy nhấc chân tiếp tục đi ra cửa. Cô đã đi đến cửa, anh vẫn đứng như cũ ở nơi đó không nhúc nhích, giống như không chừa cho cô đường đi ra.
- Xin mời tránh qua được không? Chúng tôi muốn đi ra. - Duy Nhất nhàn nhạt lên tiếng, hiện tại cô và anh đã không còn điều gì để nói.
- Nếu như. . . . . .bây giờ cô ký phần hợp đồng tiếp tục cuộc hôn nhân này, thì giấy thỏa thuận ly hôn của chúng ta sẽ thành phế thải, tôi sẽ không so đo chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. - Lời Minh Dạ Tuyệt muốn nói là anh muốn lấy lại phần giấy ly dị kia, nhưng lời đã đến miệng lại không thể nào nói ra.
- Không cần, cám ơn anh đã độ lượng không so đô với tôi, xin cho tôi đi được không? - Duy Nhất nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt như đang bố thí cho cô, cười lạnh nói.
- Cô. . . . . . , được, nội dung trên thỏa thuận li hôn cô nhớ chưa? Những thứ kia hình như cô không được đem đi.- Minh Dạ Tuyệt nhịn cơn tức giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói, anh đã nể mặt cô mà cô không cần, vậy cũng đừng trách lòng anh độc ác.
- Tôi không lấy bất cứ thứ gìcủa anh, tôi chỉ cầm thứ thuộc về tôi. - Duy Nhất ngẩng đầu nói.
Minh Dạ Tuyệt nhìn cái valy cũ kỹ bên kia một lát, nhớ lại lúc vừa mới đến đây anh nhìn thấy cái valy kia đã muốn ném đi, nhưng cô nói đó là đồ trước khi kết hôn cô mang đến đây, cũng là thứ duy nhất thuộc về cô, anh cũng không kiên nhẫn nên để cô tùy ý mang nó đến đây. Valy ấy là của cô, vậy trên người cô còn thứ gì không thuộc về cô? Cực khổ suy nghĩ thì nhìn lướt qua bộ quần áo trên người cô khiến khóe môi anh cong lên, trên đơn ly hôn đã viết rõ ràng quần áo cô cũng không được mang theo.
- Vậy quần áo trên người cô ở đâu ra, chẳng lẽ không dùng tiền của tôi mua sao? Mặc quần áo của tôi mà muốn đi khỏi đây thì không thể nào, nếu không cô hãy ký phần hợp động tiếp tục kia đi, hoặc côtrần truồng mà bước ra khỏi đây.
- Anh . . . . . - Duy Nhất liếc quần áo trên mặc, sắc mặt trở nên trắng bệch, lúc này mới nhớ đến chuyện cô nói rằng sẽ bỏ lại tất cả, bao gồm chiếc nhẫn trên tay, cái kẹp trên đầu, nhưng duy chỉ có quần áo dùng tiền của anh mua thì cô lại quên đi mất.
Minh Dạ Tuyệt nhìn nét mặt tức giận của cô, nở ra nụ cười thâm sâu, muốn đấu với anh? Cô còn non chán, cũng không tin hôm nay cô có thể đi ra khỏi nơi đây.
- Được, tôi không mặc quần áo của anh. - Duy Nhất hung hăng liếc anh một cái, nhẹ nhàng buông tay Nhu Nhi ra, đem valy trong tay, lập tức để giữa phòng khách, mở khóa kéo soàn soạt, lấy ra một bộ quần áo chưa mặc bên trong chiếc valy cũ bảy năm trước, đứng lên lạnh lùng nhìn Minh Dạ Tuyệt.
- Anh xem được chưa, đây quần áo trước khi tôi kết hôn đã mặc, không tốn tiền của anh, tôi sẽ đi thay ngay bây giờ. - Cô cầm quần áo trong tay, run run đến trước mặt anh, để cho anh ta nhìn rõ ràng, sau đó còn nói - Dù cho tôi không còn tiền, tôi còn có chí khí, còn danh dự của của tôi. Cái gì là của tôi, tôi tuyệt đối phải cầm. Không phải của tôi, tôi cũng không cần lấy nó. Nếu như không yên tâm, anh hãy đi kiểm tra đồ trong valy kia đi, xem qua một chút có thứ nào của tổng giám đốc Minh hay không, nếu như có thì anh tự mình lấy ra, tiết kiệm lời nói hay xem tôi là kẻ trộm. - Duy Nhất lạnh lùng nói xong, quay đầu đi vào phòng ngủ.
- Haizz. . . . . . - Trở lại phòng ngủ thở ra một hơi, cô không ngờ khi ly hôn anh ta lại làm như vậy, ngay cả một bộ quần áo cũng không để cho cô mặc, được rồi, như vậy cũng tốt, như vậy cô sẽ chết tâm.
- Nhìn kỹ rồi chưa? Tôi đi được chưa? - Sau khi Duy Nhất thay xong đồ, đi ra vẫn thấy hành lý rơi đầy trên đất như cũ.
- Cô. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt sững sờ mà nói không ra lời, thật ra thì trong valy này chỉ có vỏn vẹn vài món đồ, coi như không kiểm tra, anh nhìn qua cũng có thể rõ ràng bên trong như thế nào, vài món đồ đã hết hạn sử dụng, mấy quyển sách về hoa cỏ cây lá. Nơi đó căn bản cũng không có một thứ nào là thuộc về anh.
- Thấy rõ ràng chưa? Tôi có thể đi được chưa?- Duy Nhất thấy anh không lên tiếng, ngồi xổm người kéo khóa rồi xách valy lên, trên mặt vẫn không có biểu hiện bất cứ thứ gì, thậm chí ngay cả một chút tức giận trên mặt cũng không có.
Một người đàn ông như vậy không đáng giá để cô trao đi một chút tình cảm cho anh ta được nữa.
- Cô. . . . . . , áo lót đâu? Sẽ không mặc áo lót dùng tiền tôi mua chứ? - Minh Dạ Tuyệt không thể nào thốt ra một lời nào khác, không thể làm gì khác hơn là hỏi như thế. Anh nhớ lúc nãy cô đi vào trong, chỉ lấy áo quần không lấy áo lót. Không biết dùng phương pháp nào, bây giờ chính anh không muốn cô đi ra khỏi cửa.
- Yên tâm, toàn thân tôi không còn đồ nào dùng tiền của anh đâu, áo lót tôi cũng đã để lại, nếu như sau này bạn gái anh không để ý, tôi cũng không để ý việc anh đưa cho cô ta đâu. Xin tránh ra được không? Chúng tôi phải đi.- Duy Nhất một tay xách valy, một tay dắt Nhu Nhi, đi tới trước.
Nếu không có Nhu Nhi ở bên người, cô thật sự đã nhấc chân đã văng Minh Dạ Tuyệt đang đứng ngăn cản, cô cũng không phải là người dễ chọc, một khi chọc tới cô, cô đều đòi lại gấp đôi, nếu không phải đây là Minh Dạ Tuyệt, khi còn bé anh ta đã cứu cô, cô cũng sẽ không nhịn đến bây giờ.
- Cô. . . . . . , thật không biết xấu hổ, như vậy mà đi ra cửa hả? - Nghe lời nói của cô..., ánh mắt Minh Dạ Tuyệt rọi đến trước ngực của cô, mới phát hiện, trước ngực cô không giống như bình thường mà tròn tròn nhô ra, nơi tròn tròn bên dưới lớp áo rộng thùng thình của cô để lộ ra một đốm nhỏ nhỏ, này rõ ràng là. . . . . . .
Nhìn đến đây, trong nháy mắt lửa giận trong lòng anh dâng cao, không nhịn được lên tiếng quát, không ngờ cô có thể ăn mặc như thế đi ra khỏi cửa. May nhờ áo T-shirt của cô là loại vải bông, có độ dày vừa phải, nên chỉ có thể nhìn thấy đóm nhỏ của cô mà không thấy rõ bên trong như thế nào, bằng không chẳng phải đã để cho người ta trắng trợn chiếm tiện nghi hay sao?
- Tổng giám đốc Minh, xin anh chú ý thái độ nói chuyện của mình, không cần dạy hư trẻ con. Còn nữa, xin nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay tôi với anh không có bất kỳ mối quan hệ gì nữa, tôi như thế nào cũng không liên quan đến anh. Hơn nữa anh đừng nói mình là dạng không bỏ được chứ? - Mặt Duy Nhất từ từ trở nên lạnh lẽo, ngoài miệng đều là kính ngữ.
Cô rốt cuộc cũng không biết Minh Dạ Tuyệt đang muốn làm gì, người muốn ly hôn chính là anh, bây giờ đứng ở cửa không cho cô đi cũng chính là anh, cô đã không thể hiểu nổi anh ta nữa rồi.
- Cô. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm cô, ngay cả một lời cũng không thể nói thành câu, có Nhu Nhi ở bên người, anh không thể nói ra câu nào quá độc ác được, sợ sẽ hù cho Nhu Nhi sợ hãi, nhưng để cô đi ra ngoài như vậy, anh lại không cam tâm, đến cuối cùng thì người phụ nữ đáng chết này muốn làm gì? Ăn mặc như vậy mà lại muốn đi ra ngoài hả?
- Nhu Nhi, chúng ta đi.- Duy Nhất không quan tâm anh có để mình đi hay không, cúi đầu nhẹ giọng nói với Nhu Nhi một tiếng, sau đó trở về bên cạnh Minh Dạ Tuyệt, xách theo rương hành lý không để lại dấu vết đụng vào đồi gối của anh, buộc anh lui lại phía sau vài bước, vừa nhìn thấy anh cách xa cửa, cô lập tức dắt Nhu Nhi đi ra khỏi nơi này.
Mà Minh Dạ Tuyệt đột nhiên bị như vậy cũng không nhớ mình nên đẩy cô ra, bất thình lình bị đụng đến lảo đảo. Nhìn Duy Nhất dắt Nhu Nhi rời khỏi anh, thế nhưng anh lại không có bất cứ hành động nào. Tự ái của anh không cho phép tóm lấy tay cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô và Nhu Nhi rời khỏi tầm mắt của anh.
- Cậu cả? - Dì Trương đi tới bên cạnh anh, nhìn Minh Dạ Tuyệt đang sửng sờ, đem chìa khóa trong tay đưa đến trước mặt anh - Đây là chìa khóa mở cả để lại.
Minh Dạ Tuyệt không nghe được những lời dì Trương đang nói, chỉ ngơ ngác nhìn bóng người đã sớm không còn ở hành lang, vẫn không tin được cô đã bỏ đi khỏi đây.
Một người phụ nữ luôn luôn nhu nhược như vậy, một người phụ nữ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời anh, lại đi thật?
Cô cứ như vậy rời đi không một chút lưu luyến ư?
- Tổng. . . . . . Tổng giám đốc, xin anh tin tưởng tôi...tôi thật không có. . . . . . - Mặt Hạ Thanh Lịch trắng bệch, hoảng sợ giải thích.
- Không có? - Minh Dạ Tuyệt trầm giọng cắt đứt lời nói lắp ba lắp bắp của cô, đi từng bước một đến gần Hạ Thanh Lịch.
- Không có. . . . . . Không có, thật. . . . . . Thật. - Hạ Thanh Lịch nhìn tròng mắt thâm thúy của anh, nhìn theo bước chân đang từng bước một tiến về phía cô mà tự giác lui về sau, cho đến khi lui đến sát tường thì cô không còn đường nào để trốn nữa.
- Thật? Tốt nhất là không có, nếu để cho tôi phát hiện ra cô làm chuyện đó, vậy tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Cô phải biết, đụng đến người nhà của tôi, thì sẽ chẳng thể tồn tại được. Biến, bắt đầu từ hôm nay, không cho phép cô bước vào phòng làm việc của tôi một bước. - Con ngươi lạnh lùng của Minh Dạ Tuyệt nhìn sự hoảng hốt của Hạ Thanh Lịch, cho đến khi thấy cô cúi đầu nhận lỗi, mới xoay người cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi vội vã đi ra ngoài.
Bây giờ anh không có thời gian ở chỗ này, anh muốn đi xem người phụ nữ kia giở trò gì. Xem ra, hôm nay chuyện Hạ Thanh Lịch là sai lầm của anh, nhưng chuyện ly hôn, cũng là do anh cố ý gây nên. Anh cho là cô sẽ không ký, nhưng không nghĩ tới phụ nữ kia lại cứ thế mà ký vào đơn, có thể cô cũng chỉ vì tức giận nhất thời mà làm thế, hôm nay phải đem tờ hợp đồng kia hủy đi mới được. Mặc dù anh không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc cô sẽ rời đi, trong lòng anh có một loại cảm giác trống rỗng, anh không biết điều này thể hiện cho điều gì, nhưng anh chỉ biết là mình không thể để cho cô cứ như vậy rời khỏi đây.
Hạ Thanh Lịch cắn môi nhìn bóng lưng Minh Dạ Tuyệt đang chạy ra ngoài, một giọt nước mắt phẫn hận từ khóe mắt rớt xuống, nhấc chân từ từ đi ra ngoài.
Cô tính là gì? Trong lòng anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì? Cố gắng bên cạnh anh nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện vì anh như vậy, đổi lấy chính là một câu nói nhẫn tâm của anh sao?
Không, đều là lỗi của người phụ nữ kia, nếu cô ta không phải đem mấy chuyện kia nói cho Minh Dạ Tuyệt thì cô không biến thành thế này.
Lam Duy Nhất, đừng khiến cho tôi tìm thấy cô, nếu không trước hết tôi sẽ làm cho cô chết không có đất chôn xác.
Nghĩ tới đây, đầu Hạ Thanh Lịch từ từ nâng lên, trong mắt thoáng qua một tia quật cường không chịu thua, hàm răng trắng noãn va vào nhau lập cập, Hạ Thanh Lịch cô không phải là người dễ trêu chọc vậy đâu, hai bạt tai này, cô sẽ nhớ, một ngày nào đó, cô sẽ đem cả vốn lẫn lãi của hôm nay đòi lại cho bằng được. Một ngày nào đó.... không xa đâu.
Minh Dạ Tuyệt tăng tốc lái xe về nhà mình, dọc theo đường đi anh vừa lái xe vừa nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh nhưng không thấy xe Duy Nhất đâu, anh hỏi bảo vệ, bảo vệ nói cô có lái xe tới, nhưng dọc theo đường đi anh lại không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu, xe của anh coi như đã chạy rất nhanh rồi, người phụ nữ nhỏ bé kia không thể lái xe nhanh hơn anh được. Chẳng lẽ do anh chạy quá nhanh, nên sớm đã vượt qua xe cô ấy rồi.
Khi trở lại nhà Minh Dạ Tuyệt thấy xe cô đang đậu trước cổng thì anh vô cùng kinh ngạc, cô ấy trở về lúc nào vậy? Cô quay lại? Nhưng anh không để ý cũng không suy nghĩ nhiều, xuống xe lập tức chạy lên trên lầu.
Duy Nhất về thì tự tay thu dọn một ít đồ, xách một cái valy đồ mà bảy năm trước cô mang đến đây đi ra khỏi phòng ngủ, cái valy cũ kỹ này là thứ duy nhất thuộc sở hữu của cô, trừ cái này thì cũng không còn cái gì nữa.
Cô không có cách nào để nói cho Nhu Nhi hiểu chuyện cô đã ly hôn với Minh Dạ Tuyệt, nhưng cô cũng đã không còn lý do gì để ở lại chỗ này nữa rồi.
- Dì Trương , đây là chìa khóa nhà, chờ lúc nào cậu cả trở về thì giao cho anh ta, con với Nhu Nhi đi trước. - Duy Nhất đem chìa khóa trong tay đưa cho Trương tẩu, sau đó đi tới chỗ Nhu Nhi, bé vẫn ngồi ở trên ghế sa lon xem hoạt hình (animation) trên tivi.
- Nhu Nhi, chúng ta đi thôi con.
- Mẹ, chúng ta phải đi đâu à? - Nhu Nhi không hiểu chuyện gì, ngẩng mặt nhẹ nhàng hỏi cô.
- Chúng ta phải đi tới một nơi có rất nhiều, rất nhiều hoa, nơi đó hoa gì cũng óc, còn có thật là nhiều bươm bướm, con có muốn đi hay không? - Duy Nhất cúi thấp thân thể, nhìn Nhu Nhi, không muốn cái cổ bị thương của bé lại phải dùng sức để ngẩng đầu lên.
- Được, con muốn đi. - Nhu Nhi vừa nghe lời mẹ nói như vậy, lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ nho nhỏ, vui mừng nhảy lên.
- Ừ, chúng ta đi bây giờ. - Duy Nhất nhìn dáng vẻ vui mừng của bé thì từ từ đứng lên, trong lòng không khỏi có chút mất mát, Nhu Nhi à, nếu như con biết mẹ và ba ly dị con có trách mẹ không?
- Mợ cả, chỗ cô muốn đi là chỗ nào? Nếu như cậu cả trở lại hỏi, thì tôi làm thế nào? - Sắc mặt của dì Trươngkhông tốt, lo lắng trừng mắt nhìn cô.
- Anh ta không hỏi đâu, bây giờ tôi với anh ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa, dì Trương, cám ơn những năm gần đây dì đã chăm sóc tôi và Nhu Nhi. - Duy Nhất nhẹ nhàng ôm lấy dì Trương, đem mặt mình đặt lên vai bà, nhỏ giọng nói.
Những năm này, dì Trương giống như một người mẹ không tận tụy mà chăm sóc cho cô, chưa bao giờ cô một chút lơ là, nếu như nói cô có gì không thể bỏ qua được, thì đó chính là dì Trương, chung sống với bà nhiều năm như vậy, tình cảm của hai người không chỉ là quan hệ chủ tớ mà thôi.
- Nói nhăng gì đó, chăm sóc cô là chuyện tôi phải làm mà! - dì Trương yêu thương vỗ vỗ lưng của cô, nhẹ nhàng mà nói ra.
- Được rồi, dì Trương, con thật sự phải đi rồi, sau này có thời gian rãnh rỗi, con sẽ qua thăm dì. - Qua một lúc lâu, Duy Nhất chậm rãi rời cái ôm ấm áp kia, đối với bà cười nhẹ một cái, sau đó xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhi đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi còn chưa có mấy bước, cửa đột nhiên mở ra ‘Rầm’ một tiếng, Minh Dạ Tuyệt đi vào trong, bước chân của anh có chút gấp gáp, hô hấp không ổn, hình như mới trải qua một cuộc chạy đua.
Minh Dạ Tuyệt vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Duy Nhất đang nắm tay Nhu Nhi định đi ra khỏi cửa, sự gấp gáp trong lòng chợt tăng lên, rồi lại không cách nào mở miệng. Cô muốn rời đi thật sao?
Duy Nhất thấy anh chỉ đứng đó nhìn cô, cái gì cũng không nói, vì vậy nhấc chân tiếp tục đi ra cửa. Cô đã đi đến cửa, anh vẫn đứng như cũ ở nơi đó không nhúc nhích, giống như không chừa cho cô đường đi ra.
- Xin mời tránh qua được không? Chúng tôi muốn đi ra. - Duy Nhất nhàn nhạt lên tiếng, hiện tại cô và anh đã không còn điều gì để nói.
- Nếu như. . . . . .bây giờ cô ký phần hợp đồng tiếp tục cuộc hôn nhân này, thì giấy thỏa thuận ly hôn của chúng ta sẽ thành phế thải, tôi sẽ không so đo chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. - Lời Minh Dạ Tuyệt muốn nói là anh muốn lấy lại phần giấy ly dị kia, nhưng lời đã đến miệng lại không thể nào nói ra.
- Không cần, cám ơn anh đã độ lượng không so đô với tôi, xin cho tôi đi được không? - Duy Nhất nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt như đang bố thí cho cô, cười lạnh nói.
- Cô. . . . . . , được, nội dung trên thỏa thuận li hôn cô nhớ chưa? Những thứ kia hình như cô không được đem đi.- Minh Dạ Tuyệt nhịn cơn tức giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói, anh đã nể mặt cô mà cô không cần, vậy cũng đừng trách lòng anh độc ác.
- Tôi không lấy bất cứ thứ gìcủa anh, tôi chỉ cầm thứ thuộc về tôi. - Duy Nhất ngẩng đầu nói.
Minh Dạ Tuyệt nhìn cái valy cũ kỹ bên kia một lát, nhớ lại lúc vừa mới đến đây anh nhìn thấy cái valy kia đã muốn ném đi, nhưng cô nói đó là đồ trước khi kết hôn cô mang đến đây, cũng là thứ duy nhất thuộc về cô, anh cũng không kiên nhẫn nên để cô tùy ý mang nó đến đây. Valy ấy là của cô, vậy trên người cô còn thứ gì không thuộc về cô? Cực khổ suy nghĩ thì nhìn lướt qua bộ quần áo trên người cô khiến khóe môi anh cong lên, trên đơn ly hôn đã viết rõ ràng quần áo cô cũng không được mang theo.
- Vậy quần áo trên người cô ở đâu ra, chẳng lẽ không dùng tiền của tôi mua sao? Mặc quần áo của tôi mà muốn đi khỏi đây thì không thể nào, nếu không cô hãy ký phần hợp động tiếp tục kia đi, hoặc côtrần truồng mà bước ra khỏi đây.
- Anh . . . . . - Duy Nhất liếc quần áo trên mặc, sắc mặt trở nên trắng bệch, lúc này mới nhớ đến chuyện cô nói rằng sẽ bỏ lại tất cả, bao gồm chiếc nhẫn trên tay, cái kẹp trên đầu, nhưng duy chỉ có quần áo dùng tiền của anh mua thì cô lại quên đi mất.
Minh Dạ Tuyệt nhìn nét mặt tức giận của cô, nở ra nụ cười thâm sâu, muốn đấu với anh? Cô còn non chán, cũng không tin hôm nay cô có thể đi ra khỏi nơi đây.
- Được, tôi không mặc quần áo của anh. - Duy Nhất hung hăng liếc anh một cái, nhẹ nhàng buông tay Nhu Nhi ra, đem valy trong tay, lập tức để giữa phòng khách, mở khóa kéo soàn soạt, lấy ra một bộ quần áo chưa mặc bên trong chiếc valy cũ bảy năm trước, đứng lên lạnh lùng nhìn Minh Dạ Tuyệt.
- Anh xem được chưa, đây quần áo trước khi tôi kết hôn đã mặc, không tốn tiền của anh, tôi sẽ đi thay ngay bây giờ. - Cô cầm quần áo trong tay, run run đến trước mặt anh, để cho anh ta nhìn rõ ràng, sau đó còn nói - Dù cho tôi không còn tiền, tôi còn có chí khí, còn danh dự của của tôi. Cái gì là của tôi, tôi tuyệt đối phải cầm. Không phải của tôi, tôi cũng không cần lấy nó. Nếu như không yên tâm, anh hãy đi kiểm tra đồ trong valy kia đi, xem qua một chút có thứ nào của tổng giám đốc Minh hay không, nếu như có thì anh tự mình lấy ra, tiết kiệm lời nói hay xem tôi là kẻ trộm. - Duy Nhất lạnh lùng nói xong, quay đầu đi vào phòng ngủ.
- Haizz. . . . . . - Trở lại phòng ngủ thở ra một hơi, cô không ngờ khi ly hôn anh ta lại làm như vậy, ngay cả một bộ quần áo cũng không để cho cô mặc, được rồi, như vậy cũng tốt, như vậy cô sẽ chết tâm.
- Nhìn kỹ rồi chưa? Tôi đi được chưa? - Sau khi Duy Nhất thay xong đồ, đi ra vẫn thấy hành lý rơi đầy trên đất như cũ.
- Cô. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt sững sờ mà nói không ra lời, thật ra thì trong valy này chỉ có vỏn vẹn vài món đồ, coi như không kiểm tra, anh nhìn qua cũng có thể rõ ràng bên trong như thế nào, vài món đồ đã hết hạn sử dụng, mấy quyển sách về hoa cỏ cây lá. Nơi đó căn bản cũng không có một thứ nào là thuộc về anh.
- Thấy rõ ràng chưa? Tôi có thể đi được chưa?- Duy Nhất thấy anh không lên tiếng, ngồi xổm người kéo khóa rồi xách valy lên, trên mặt vẫn không có biểu hiện bất cứ thứ gì, thậm chí ngay cả một chút tức giận trên mặt cũng không có.
Một người đàn ông như vậy không đáng giá để cô trao đi một chút tình cảm cho anh ta được nữa.
- Cô. . . . . . , áo lót đâu? Sẽ không mặc áo lót dùng tiền tôi mua chứ? - Minh Dạ Tuyệt không thể nào thốt ra một lời nào khác, không thể làm gì khác hơn là hỏi như thế. Anh nhớ lúc nãy cô đi vào trong, chỉ lấy áo quần không lấy áo lót. Không biết dùng phương pháp nào, bây giờ chính anh không muốn cô đi ra khỏi cửa.
- Yên tâm, toàn thân tôi không còn đồ nào dùng tiền của anh đâu, áo lót tôi cũng đã để lại, nếu như sau này bạn gái anh không để ý, tôi cũng không để ý việc anh đưa cho cô ta đâu. Xin tránh ra được không? Chúng tôi phải đi.- Duy Nhất một tay xách valy, một tay dắt Nhu Nhi, đi tới trước.
Nếu không có Nhu Nhi ở bên người, cô thật sự đã nhấc chân đã văng Minh Dạ Tuyệt đang đứng ngăn cản, cô cũng không phải là người dễ chọc, một khi chọc tới cô, cô đều đòi lại gấp đôi, nếu không phải đây là Minh Dạ Tuyệt, khi còn bé anh ta đã cứu cô, cô cũng sẽ không nhịn đến bây giờ.
- Cô. . . . . . , thật không biết xấu hổ, như vậy mà đi ra cửa hả? - Nghe lời nói của cô..., ánh mắt Minh Dạ Tuyệt rọi đến trước ngực của cô, mới phát hiện, trước ngực cô không giống như bình thường mà tròn tròn nhô ra, nơi tròn tròn bên dưới lớp áo rộng thùng thình của cô để lộ ra một đốm nhỏ nhỏ, này rõ ràng là. . . . . . .
Nhìn đến đây, trong nháy mắt lửa giận trong lòng anh dâng cao, không nhịn được lên tiếng quát, không ngờ cô có thể ăn mặc như thế đi ra khỏi cửa. May nhờ áo T-shirt của cô là loại vải bông, có độ dày vừa phải, nên chỉ có thể nhìn thấy đóm nhỏ của cô mà không thấy rõ bên trong như thế nào, bằng không chẳng phải đã để cho người ta trắng trợn chiếm tiện nghi hay sao?
- Tổng giám đốc Minh, xin anh chú ý thái độ nói chuyện của mình, không cần dạy hư trẻ con. Còn nữa, xin nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay tôi với anh không có bất kỳ mối quan hệ gì nữa, tôi như thế nào cũng không liên quan đến anh. Hơn nữa anh đừng nói mình là dạng không bỏ được chứ? - Mặt Duy Nhất từ từ trở nên lạnh lẽo, ngoài miệng đều là kính ngữ.
Cô rốt cuộc cũng không biết Minh Dạ Tuyệt đang muốn làm gì, người muốn ly hôn chính là anh, bây giờ đứng ở cửa không cho cô đi cũng chính là anh, cô đã không thể hiểu nổi anh ta nữa rồi.
- Cô. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm cô, ngay cả một lời cũng không thể nói thành câu, có Nhu Nhi ở bên người, anh không thể nói ra câu nào quá độc ác được, sợ sẽ hù cho Nhu Nhi sợ hãi, nhưng để cô đi ra ngoài như vậy, anh lại không cam tâm, đến cuối cùng thì người phụ nữ đáng chết này muốn làm gì? Ăn mặc như vậy mà lại muốn đi ra ngoài hả?
- Nhu Nhi, chúng ta đi.- Duy Nhất không quan tâm anh có để mình đi hay không, cúi đầu nhẹ giọng nói với Nhu Nhi một tiếng, sau đó trở về bên cạnh Minh Dạ Tuyệt, xách theo rương hành lý không để lại dấu vết đụng vào đồi gối của anh, buộc anh lui lại phía sau vài bước, vừa nhìn thấy anh cách xa cửa, cô lập tức dắt Nhu Nhi đi ra khỏi nơi này.
Mà Minh Dạ Tuyệt đột nhiên bị như vậy cũng không nhớ mình nên đẩy cô ra, bất thình lình bị đụng đến lảo đảo. Nhìn Duy Nhất dắt Nhu Nhi rời khỏi anh, thế nhưng anh lại không có bất cứ hành động nào. Tự ái của anh không cho phép tóm lấy tay cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô và Nhu Nhi rời khỏi tầm mắt của anh.
- Cậu cả? - Dì Trương đi tới bên cạnh anh, nhìn Minh Dạ Tuyệt đang sửng sờ, đem chìa khóa trong tay đưa đến trước mặt anh - Đây là chìa khóa mở cả để lại.
Minh Dạ Tuyệt không nghe được những lời dì Trương đang nói, chỉ ngơ ngác nhìn bóng người đã sớm không còn ở hành lang, vẫn không tin được cô đã bỏ đi khỏi đây.
Một người phụ nữ luôn luôn nhu nhược như vậy, một người phụ nữ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời anh, lại đi thật?
Cô cứ như vậy rời đi không một chút lưu luyến ư?
Tác giả :
Tử Yên Phiêu Miểu