Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 37: Giận dữ
- Lương tâm? Ha ha ha, so với các người, lương tâm của tôi chỉ là thứ cỏ dại lan tràn mà thôi, các người ở đầu đường xó chợ? Không phải ở thành phố XX các người còn có một căn nhà sao? Đừng nói là tôi không biết, thật ra các người không muốn ở đầu đường xó chợ cũng không muốn dời tới nơi đó, nhưng hiện tại tôi với cái người không còn quan hệ gì nữa rồi. - Duy Nhất cười lạnh, đâm thủng lời nói dối của bà.
- Mày. . . . . . . - Trương Mỹ Lệ lập tức dừng việc kêu gào lại, mắt lạnh nhìn chằm chằm nhìn Duy Nhất giống như cô là một người vô cùng độc ác, đầu lưỡi cứng lại không nói ra lời.
- Hiện tại có thể mang đi chứ? - Duy Nhất không để ý đến bà ta, xoay người lại hỏi Minh Dạ Phạm đang đứng bên cạnh cô
- Được, dĩ nhiên có thể. - Minh Dạ Phạm khẽ cười một tiếng, xoay người đối với những người áo đen ra lệnh – Chị hai cũng đã lên tiếng, các người còn ngẩn ra đó sau, mau chóng làm việc đi.
Một tiếng phân phó, những người áo đen kia bắt đầu lập tức dọn dẹp, “ầm ầm … ầm ầm” giống như đang cướp đồ vậy, không quá nửa giờ sau, toàn bộ căn nhà đều trống trơn, thật là ngay cả một sợi tóc cũng không còn dư lại. Mà bọn người nhà Hách Chấn Tân chỉ có thể giương mắt mà nhìn tất cả những chuyện đang diễn ra chứ không thể ngăn cản.
- Đi thôi! - Duy Nhất nhìn căn nhà trong nháy mắt liền trống rỗng, đối với đám người nhà Hách Chấn Tân vẫn còn đang ngẩn người, lạnh giọng nói.
Hách Chấn Tân không thôi nhìn chung quanh căn nhà, cam tâm bất đắc dĩ kéo mẹ con Trương Mỹ Lệ còn đang rối loạn đi ra ngoài.
- Xin nhanh chóng thay quần áo ạ. - Chờ ba người nhà Hách Chấn Tân đi ra ngoài, Minh Dạ Phạm đem áo cưới trong tay lần nữa đưa tới trước mặt Duy Nhất. Khuôn mặt tươi cười vui vẻ, trong mắt nhiều hơn một tia tán thưởng, không ngờ cô gái trước mắt nhìn sơ vô cùng nhu nhược, nhưng bên trong rất cá tính à nha.
Duy Nhất do dự nhìn chiếc áo cưới hồi lâu, đưa tay nhẹ nhàng nhận lấy chiếc áo trắng tinh, xoay người đi vào một căn phòng sau đó đóng cửa lại. Lưng chống đỡ nơi cánh cửa gỗ, cúi đầu xem một chút áo cưới của mình, một trận chua xót chợt vọt tới nơi cổ họng, khóe mắt từ từ xông ra những giọt nước nóng hổi và trong suốt; cô cố gắng không cho nó chảy ra ngoài, cô dùng sức nhắm nghiền hai mắt, cắn răng một cái, đem sự chua xót nơi cổ họng cùng nước mắt sắp chảy ra ngoài cứng rắn ép xuống, đứng dậy, từ từ cỡi quần áo trên người xuống, lộ ra thân thể trắng như tuyết, sau đó nhanh chóng mặt chiếc áo cô dâu vào.
Minh Dạ Phạm đứng ở đại sảnh cúi đầu nhìn tay trống rỗng, tâm đột nhiên trống trải và căng lên. Lúc cô đưa tay tiếp nhận chiếc áo cưới, rõ ràng anh thấy tay cô đang run rẩy, trong mắt của cô che giấu một tầng nước mắt. Tại sao như thế? vì cái gì mà cô run rẫy? Lại đau lòng đến vậy? Có phải là cô không tình nguyện gả cho anh cả không? Anh cả dựa vào cái gì mà ép cô?
Đang lúc Minh Dạ Phạm cúi đầu trầm tư, cửa phòng đột nhiên mở ra, giương mắt nhìn lên, liền nhìn thấy một cô gái tựa tiên nữ đi ra, áo cưới trắng tinh làm cho người ta không thể rời mắt được, trên mặt cô vẫn u buồn như cũ. Anh cũng có thể nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô. Không phải cô mới vừa khóc chứ? Vào giờ khắc này anh đột nhiên dâng lên một loại ý định không muốn cho cô lập gia đình, anh muốn bảo vệ cô suốt đời.
- Được rồi, đi thôi! - Một một giọng nói dịu dàng, trong trẻo ghé vào lỗ tai anh nói, cắt đứt suy nghĩ của anh.
Đầu óc Minh Dạ Phạm quay về thực tại, hôm nay anh làm sao vậy? Tại sao lại có tư tưởng này?
- Gọi thợ trang điểm vào trang điểm nhanh lên – Anh bình ổn lại tâm tình của mình, nhẹ nhàng nói, giọng nói êm ái mang theo một tia xót thương mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra.
- Không cần, như vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi. - Duy Nhất hít một hơi sâu, sau đó nói, nói xong khom lưng muốn cầm túi hành lý đơn giản của mình.
- Được rồi, đi thôi. - Minh Dạ Phạm thấy động tác của cô, vội vàng đi mấy bước đến cầm lấy túi hành lý trong tay cô rồi nói.
Duy Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh một lát, sau đó buông lỏng tay ra, khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Minh Dạ Phạm liền theo sát phía sau cô.
- Thật xin lỗi, lại làm phiền các anh một chuyện không đáng nữa được không. - Đi ra cửa chính, khi thấy ba người nhà Hách Chấn Tân vẫn còn đứng ở tại cửa không hề rời đi, Duy Nhất không nhịn được nhíu mày lại, xoay người hỏi Minh Dạ Phạm vẫn đi theo sau lưng cô.
- Dĩ nhiên, chỉ cần cô nói ra, tôi nhất định giúp cô hoàn thành. - Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng cười một tiếng, không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của cô.
- Để mấy người này ở lại đây, đổi ổ khóa mới cho căn nhà này.
- Được, trước cô hãy lên xe chờ đi ạ, tôi sẽ thông báo cho họ một chút. - Minh Dạ Phạm mở cửa xe cho cô, để cho cô ngồi vào ghế sau, xoay người phân phó mấy người ở lại đem tất cả ổ khóa trong nhà thay đổi, thuận tiện còn giao phó bọn họ coi chừng ba người nhà Hách Chấn Tân, không để cho bọn họ đến gần nhà dù là nửa bước. Tất cả phân phó xong, anh xoay người ngồi lên xe cùng với Duy Nhất, tự mình làm tài xế cho cô.
Bọn người nhà Hách Chấn Tân đứng ở cửa nhìn người áo đen đang ngăn cản ông đi vào nhà, tức giận vô cùng nhưng cũng không dám có bất kỳ động tác nào, chỉ có thể căm hận nhìn chằm chằm chiếc xe hơi đã sớm lái đi, bọn họ không cam lòng khi Duy Nhất không cho bọn họ bất cứ tia hy vọng nào. Ông vốn cho rằng ông có chìa khóa, chờ sau khi Duy Nhất đi, bọn họ sẽ mở cửa vào nhà lại, nhưng không có nghĩ đến cô sẽ xuất chiêu như vậy, làm cho tất cả tính toán của ông đều trở thành số không.
Duy Nhất nhìn ngôi nhà của mình mọi lúc một xa, từ từ quay đầu lại, nhẹ nhàng tựa vào trên cửa xe, vẻ ngụy trang kiên cường liền biến mất, lẳng lặng nhắm hai mắt lại. Mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi!
Ai nói đối mặt với người chưa từng yêu mình, trong tâm sẽ không đau? Cô vẫn đau, trong tâm vẫn đau như cũ, là mẹ tình nguyện vì một người đàn ông không thương mình mà rời khỏi thế gian, những năm tháng qua nhưng cô vẫn đau lòng, trái tim y hệt bị ai đó moi ra .
Thông qua kính chiếu hậu, Minh Dạ Phạm nhìn cô gái đang tựa vào cửa xe, tay cầm tay lái không tự chủ có chút co lại, mi mắt nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ. Là cái gì làm cho cô mệt mỏi như vậy? Yếu ớt như vậy? Chẳng lẽ không có người vì cô mà gánh chịu một chút sao?
Không biết lúc nào thì trong xe không có động tĩnh, giống như xe đã ngừng lại, Duy Nhất từ từ mở đôi mắt mệt mỏi ra, liền nhìn thấy xe đang dừng trước một tòa lầu lớn, bên trong là từng đôi nam nữ tay trong tay vui vẻ.
- Đây là. . . . . . – Cô nghi ngờ nhìn ra bên ngoài, kỳ quái hỏi người đang lái xe.
- Cô còn không biết phải làm thủ tục kết hôn sao? Làm xong thủ tục rồi chúng ta trực tiếp đi đến lễ đường, nhanh lên một chút đi, anh tôi đã đợi ở bên trong rồi. - Minh Dạ Phạm cười cười, xuống xe mở cửa xe cho cô.
Cho tới bây giờ không ai dám để cho người đó phải đợi chờ, hiện tại sợ rằng anh ta đã sớm mất kiên nhẫn rồi.
- Vâng. - Duy Nhất khẽ gật đầu, xuống xe, đi theo anh tiến vào tòa nhà lớn.
- Anh, chúng em tới rồi. - Minh Dạ Phạm liếc mắt liền thấy được Minh Dạ Tuyệt đang nhắm mắt dưỡng thần giữa đám người đứng xung quanh bảo vệ.
- Các người chậm nửa tiếng. - Minh Dạ Tuyệt nghe được giọng nói của em trai, từ từ mở mắt ra, nhìn một chút Duy Nhất đang đứng ở bên cạnh Minh Dạ Phạm, lạnh lùng nói.
-Ách. . . . . . Có chút việc cần giải quyết nên tụi em đến trễ tí.
- Hả? - Minh Dạ Tuyệt giương mắt sắc bén nhìn Duy Nhất vẫn đứng bên cạnh em trai mình nhưng không lên tiếng, cho là cô đổi ý mới làm trễ thời gian.
- Anh ạ, không phải do cô ấy, là trong nhà cô có chút việc khiến thời gian bị trì hoãn, cô không có kéo dài thời gian. Vừa xong xuôi mọi chuyện cô lập tức chạy đến đây ạ. - Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy nhìn ánh mắt của anh nhìn về phía Duy Nhất liền vội vàng giải thích, chỉ sợ anh hiểu lầm, nhưng không biết rằng, anh càng giải thích Minh Dạ Tuyệt lại càng hoài nghi.
- Hả? lập tức chạy tới? – cô gái đang đứng trước mặt anh lại không giống như mang bộ dạng gấp rút chạy đi. Lần này Minh Dạ Tuyệt không còn nhìn Duy Nhất nữa, mà thẳng tắp nhìn chằm chằm Minh Dạ Phạm, trừ cái đồ đần ra, em trai anh chưa bao giờ nói giúp bất cứ ai, Làm sao hôm nay có thể nói giúp người khác như vậy?
- Ha ha, cái đó. . . . . . thời gian sắp tới rồi, hai người còn không mau làm thủ tục đi! Ha ha ha. . . . . . - Minh Dạ Phạm cười khan một tiếng, thúc giục anh trai.
Thiệt là, làm gì đột nhiên anh cả dùng ánh mắt đáng sợ ấy nhìn anh? Để cho trong lòng anh không ngừng căng thẳng.
Minh Dạ Tuyệt như có điều suy nghĩ, nhìn nụ cười gượng của Minh Dạ Phạm, lại xem một chút cái người từ khi bước vào nơi này đến nay vẫn không nhìn anh một cái, đột nhiên xoay người trực tiếp đi vào một căn phòng, cũng không để ý tới người phía sau có theo kịp hay không.
- Thật xin lỗi, xin anh đi ra ngoài trước chờ một lát được không? – Vì đang có một đôi nam nữ khác làm thủ tục, nên khi nhân viên nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt đột nhiên xông vào phòng, nở ra một nụ cười nghề nghiệp, lịch sự nói.
- Tôi chờ lâu hơn, bọn họ vốn là ở phía sau tôi. - Minh Dạ Tuyệt chỉ một ngón tay về phía đôi nam nữ ấy, ý tứ chính anh là bọn họ chen ngang trước mặt anh, là bọn họ đoạt lấy vị trí của anh, cho dù phải đi ra ngoài thì bọn họ đi ra ngoài chứ không phải là anh.
- Ách. . . . . . , thật xin lỗi, xin anh chờ thêm chút nữa được không? Hay để chúng tôi hỏi họ xem có thể nhường lại cho anh đây không?. - Nhân viên cười và nói, người này xem ra rất hung dữ à.
- Cô cứ hỏi đi. - Minh Dạ Tuyệt trầm mặt, lạnh lùng nhìn bọn họ, bộ dáng không chịu lép vế.
- Cô cứ làm cho anh ấy trước đi, chúng tôi chờ một lát nữa cũng không sao. – Đôi nam nữ đang ngồi nhìn tình huống này có vẻ không ổn lắm, liền vội vàng đứng lên nhường ra vị trí cho Minh Dạ Tuyệt. Người này giống như không phải dễ trêu, bọn họ cũng không muốn ở cái nơi này lại đi trọc giận người khác.
- À? Vậy thật cảm ơn. - Nhân viên thấy kia đôi nam nữ kia tự động nhường chỗ, lắp ba lắp bắp đồng ý. Nếu người trong cuộc cũng không có phản đối, bọn họ dĩ nhiên không có ý kiến. Chỉ là, chưa từng thấy qua ai đến đây đăng ký kết hôn mà bày một bộ mặt thối như vậy.
- Đây là bảng đăng ký, anh và vợ mỗi người điền một phần, xin cho tôi xem qua bà xã anh một chút được không?
Nghe được lời nói của nhân viên, Minh Dạ Tuyệt mới nhận ra Duy Nhất căn bản không có đứng bên cạnh anh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Duy Nhất cúi đầu đứng sau lưng Minh Dạ Phạm.
- Tới đây điền bảng. - Minh Dạ Tuyệt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói, không giống như các đôi vợ chồng khác khi đến đây luôn là tình nồng ý mật, anh đây luôn ra lệnh.
Nhân viên cùng đôi vợ chồng ban nãy đang ngồi ghế chờ nghe anh nói, trên mặt đều lộ ra vẻ bất mãn, có người nào lại nói chuyện với vợ mình như vậy không? Trở thành vợ của anh, sợ rằng sẽ chịu rất nhiều uất ức? Ánh mắt chuyển tới trên người Duy Nhất, trong mắt đầy vẻ đồng tình, cô gái này xem ra rất nhu nhược, cô chắc chắn bị anh uy hiếp nên mới lấy anh làm chồng.
Duy Nhất ngẩng đầu nhìn mấy ánh mắt đang đồng tình với mình, cô muốn cười lại cười không nổi, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu từ từ đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống chiếc ghế kế bên anh.
- Haizzzz . . . . . - Lúc Duy Nhất ngồi xuống ghế, bên tai đồng thời vang lên mấy tiếng thở ra đầy thương hại
- Mau ghi vào. - Minh Dạ Tuyệt đem một tờ giấy đưa tới trước mặt cô, vốn bởi vì chờ đợi mà tâm tình trở nên phiền lòng và nôn nóng; lại nghe mấy tiếng thở dài kia khiến tâm tình càng tệ hơn.
Duy Nhất nhìn tờ giấy một chút, hít sâu một hơi cầm lấy bút, bắt đầu nghiêm túc điền, nếu không thể phản kháng thì do dự có ích lợi gì?
Nhân viên thấy trên mặt Duy Nhất – cô dâu mới - không có nụ cười hạnh phúc, ngược lại trong mơ hồ lộ ra nỗi u buồn, trong lòng càng thêm xác định, cô là bị cái cái tên đàn ông này uy hiếp và lợi dụng. Lần nữa nhìn về phía Minh Dạ Tuyệt, trong mắt của bọn hắn mơ hồ rất tức giận.
- Mau ký. - Minh Dạ tuyệt soàn soạt điền xong phần của mình, ném tới trước mặt Duy Nhất, bảo cô ký tên vào, lấy lại bảng của Duy Nhất đã điền xong không cần nhìn qua nhanh chóng ký tên mình lên. Không khí nơi này khiến anh phát điên, anh thề về sau sẽ không bao giờ đến nơi này nữa.
“Minh Dạ. . . . . . Tuyệt?” . . . . Duy Nhất nhìn chữ viết rồng bay phượng múa trên giấy mà chợt trừng cặp mắt, tay bắt đầu khẽ run, anh Tuyệt?!?!
Cô xem chữ viết trên giấy rồi quay sang nhìn người con trai bên cạnh, trong mắt ngừng chớp, nhịp tim như sấm dội, Anh Tuyệt? Là anh Tuyệt của cô đó sao? Trong trí nhớ của cô, anh Tuyệt không có tính nhẫn nại như vậy, cũng rất dễ nỗi giận như thế, Anh. . . . anh có phải là anh Tuyệt của cô không? (Lời của Editor: Đúng rồi đó Duy Nhất à! Anh Tuyệt của em đó… Chúc em hạnh phúc)
- Nhìn cái gì, động tác nhanh lên một chút. - Minh Dạ Tuyệt thấy đôi mắt có chút mờ mịt của Duy Nhất, liền thúc giục.
- Tiểu thư, cô có phải hối hận hay không? Nếu như cô hối hận, chỉ cần không ký tên là được. - Nhân viên nhìn động tác do dự của Duy Nhất, tốt bụng nói, thật sự là họ không đành lòng nhìn cô gái này gả cho một người đàn ông không biết yêu thương cô.
- À? - Duy Nhất nghi ngờ ngước mắt nhìn người trước mặt, cô ấy là có ý gì?
- Cô đây có ý tứ gì? - đôi tay Minh Dạ Tuyệt vỗ mạnh lên bàn trên bàn, khiến tất cả mọi thứ run lên, chợt đứng lên chỉ vào người lời mới vừa nói câu kia, tức giận hỏi.
- Tôi nói tiểu thư này, nếu bây giờ cô hối hận còn kịp, anh dễ dàng nổi giận với người ta như vậy, về sau nhất định sẽ có bạo lực gia đình, tôi khuyên cô ấy chính là chớ gả đi! Trong thế giới này, người đàn tốt còn nhiều lắm, cần gì phải gả cho anh? Lại nói, hiện tại nhưng xã hội này có luật pháp nhé! Nếu là anh uy hiếp để cô ấy phải cưới mình, tôi khuyên cô ấy nên trực tiếp báo cảnh sát.
Người kia cũng không biết thật là tốt bụng hay muốn ra mặt thay Duy Nhất, vừa được hỏi tới thì lửa giận liền ngút trời, tự nhiên không để ý tới Minh Dạ Tuyệt, ra sức thuyết phục Duy Nhất, cho rằng Duy Nhất là bị bức hiếp .
- Ách. . . . . .
"Bành, bành”
- Ai nha . . . .
- Má ơi. . . .
Một chuỗi những âm thanh chói tay đột nhiên vang lên.
Duy Nhất kinh sợ, cả người run lên, cái bàn trước mắt đột nhiên thành mảnh vụn nằm dưới đất, cái người vừa mới khuyên cô đang đứng bên mép tường, chỉ vào Minh Dạ Tuyệt thét lên
- Anh làm vậy là phạm pháp, anh ở nơi nào, cẩn thận tôi báo cảnh sát.
- Trước tiên cô nên làm xong cái tờ giấy này trước đi, sau đó gọi cảnh sát trực tiếp đến nhà tôi tìm tôi, tôi ngược lại muốn nhìn xem ai dám tới đụng đến tôi. - Minh Dạ Tuyệt lạnh giọng từ trong kẽ răng nặn ra mấy cái chữ, bây giờ anh đi tới cuối ranh giới rồi, anh cũng không biết tại sao hôm nay mình có thể nhẫn nhịn như vậy, có thể là bởi vì thời gian đợi có hơi dài!
- Anh. . . . . . - Người kia chỉ vào anh, lại nói không ra một câu hoàn chỉnh.
- Anh cái gì mà anh. . . . . .
- Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, anh ấy không phải cố ý, tính tình của anh ấy vốn là tương đối nóng nảy một chút, các người đừng để ý. - Duy Nhất một tay kéo tay Minh Dạ Tuyệt giống như là muốn xông lên đánh người kia, cùng anh đến trước mặt người kia nói một câu xin lỗi.
Minh Dạ Tuyệt vốn là nghĩ vọt lên đánh cô gái kia vài cái, lại bị Duy Nhất nắm lấy tay của anh, cơn tức giận trong nháy mắt ngừng lại. Thoáng qua trong mắt một tia khác thường.
- Mày. . . . . . . - Trương Mỹ Lệ lập tức dừng việc kêu gào lại, mắt lạnh nhìn chằm chằm nhìn Duy Nhất giống như cô là một người vô cùng độc ác, đầu lưỡi cứng lại không nói ra lời.
- Hiện tại có thể mang đi chứ? - Duy Nhất không để ý đến bà ta, xoay người lại hỏi Minh Dạ Phạm đang đứng bên cạnh cô
- Được, dĩ nhiên có thể. - Minh Dạ Phạm khẽ cười một tiếng, xoay người đối với những người áo đen ra lệnh – Chị hai cũng đã lên tiếng, các người còn ngẩn ra đó sau, mau chóng làm việc đi.
Một tiếng phân phó, những người áo đen kia bắt đầu lập tức dọn dẹp, “ầm ầm … ầm ầm” giống như đang cướp đồ vậy, không quá nửa giờ sau, toàn bộ căn nhà đều trống trơn, thật là ngay cả một sợi tóc cũng không còn dư lại. Mà bọn người nhà Hách Chấn Tân chỉ có thể giương mắt mà nhìn tất cả những chuyện đang diễn ra chứ không thể ngăn cản.
- Đi thôi! - Duy Nhất nhìn căn nhà trong nháy mắt liền trống rỗng, đối với đám người nhà Hách Chấn Tân vẫn còn đang ngẩn người, lạnh giọng nói.
Hách Chấn Tân không thôi nhìn chung quanh căn nhà, cam tâm bất đắc dĩ kéo mẹ con Trương Mỹ Lệ còn đang rối loạn đi ra ngoài.
- Xin nhanh chóng thay quần áo ạ. - Chờ ba người nhà Hách Chấn Tân đi ra ngoài, Minh Dạ Phạm đem áo cưới trong tay lần nữa đưa tới trước mặt Duy Nhất. Khuôn mặt tươi cười vui vẻ, trong mắt nhiều hơn một tia tán thưởng, không ngờ cô gái trước mắt nhìn sơ vô cùng nhu nhược, nhưng bên trong rất cá tính à nha.
Duy Nhất do dự nhìn chiếc áo cưới hồi lâu, đưa tay nhẹ nhàng nhận lấy chiếc áo trắng tinh, xoay người đi vào một căn phòng sau đó đóng cửa lại. Lưng chống đỡ nơi cánh cửa gỗ, cúi đầu xem một chút áo cưới của mình, một trận chua xót chợt vọt tới nơi cổ họng, khóe mắt từ từ xông ra những giọt nước nóng hổi và trong suốt; cô cố gắng không cho nó chảy ra ngoài, cô dùng sức nhắm nghiền hai mắt, cắn răng một cái, đem sự chua xót nơi cổ họng cùng nước mắt sắp chảy ra ngoài cứng rắn ép xuống, đứng dậy, từ từ cỡi quần áo trên người xuống, lộ ra thân thể trắng như tuyết, sau đó nhanh chóng mặt chiếc áo cô dâu vào.
Minh Dạ Phạm đứng ở đại sảnh cúi đầu nhìn tay trống rỗng, tâm đột nhiên trống trải và căng lên. Lúc cô đưa tay tiếp nhận chiếc áo cưới, rõ ràng anh thấy tay cô đang run rẩy, trong mắt của cô che giấu một tầng nước mắt. Tại sao như thế? vì cái gì mà cô run rẫy? Lại đau lòng đến vậy? Có phải là cô không tình nguyện gả cho anh cả không? Anh cả dựa vào cái gì mà ép cô?
Đang lúc Minh Dạ Phạm cúi đầu trầm tư, cửa phòng đột nhiên mở ra, giương mắt nhìn lên, liền nhìn thấy một cô gái tựa tiên nữ đi ra, áo cưới trắng tinh làm cho người ta không thể rời mắt được, trên mặt cô vẫn u buồn như cũ. Anh cũng có thể nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô. Không phải cô mới vừa khóc chứ? Vào giờ khắc này anh đột nhiên dâng lên một loại ý định không muốn cho cô lập gia đình, anh muốn bảo vệ cô suốt đời.
- Được rồi, đi thôi! - Một một giọng nói dịu dàng, trong trẻo ghé vào lỗ tai anh nói, cắt đứt suy nghĩ của anh.
Đầu óc Minh Dạ Phạm quay về thực tại, hôm nay anh làm sao vậy? Tại sao lại có tư tưởng này?
- Gọi thợ trang điểm vào trang điểm nhanh lên – Anh bình ổn lại tâm tình của mình, nhẹ nhàng nói, giọng nói êm ái mang theo một tia xót thương mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra.
- Không cần, như vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi. - Duy Nhất hít một hơi sâu, sau đó nói, nói xong khom lưng muốn cầm túi hành lý đơn giản của mình.
- Được rồi, đi thôi. - Minh Dạ Phạm thấy động tác của cô, vội vàng đi mấy bước đến cầm lấy túi hành lý trong tay cô rồi nói.
Duy Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh một lát, sau đó buông lỏng tay ra, khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Minh Dạ Phạm liền theo sát phía sau cô.
- Thật xin lỗi, lại làm phiền các anh một chuyện không đáng nữa được không. - Đi ra cửa chính, khi thấy ba người nhà Hách Chấn Tân vẫn còn đứng ở tại cửa không hề rời đi, Duy Nhất không nhịn được nhíu mày lại, xoay người hỏi Minh Dạ Phạm vẫn đi theo sau lưng cô.
- Dĩ nhiên, chỉ cần cô nói ra, tôi nhất định giúp cô hoàn thành. - Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng cười một tiếng, không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của cô.
- Để mấy người này ở lại đây, đổi ổ khóa mới cho căn nhà này.
- Được, trước cô hãy lên xe chờ đi ạ, tôi sẽ thông báo cho họ một chút. - Minh Dạ Phạm mở cửa xe cho cô, để cho cô ngồi vào ghế sau, xoay người phân phó mấy người ở lại đem tất cả ổ khóa trong nhà thay đổi, thuận tiện còn giao phó bọn họ coi chừng ba người nhà Hách Chấn Tân, không để cho bọn họ đến gần nhà dù là nửa bước. Tất cả phân phó xong, anh xoay người ngồi lên xe cùng với Duy Nhất, tự mình làm tài xế cho cô.
Bọn người nhà Hách Chấn Tân đứng ở cửa nhìn người áo đen đang ngăn cản ông đi vào nhà, tức giận vô cùng nhưng cũng không dám có bất kỳ động tác nào, chỉ có thể căm hận nhìn chằm chằm chiếc xe hơi đã sớm lái đi, bọn họ không cam lòng khi Duy Nhất không cho bọn họ bất cứ tia hy vọng nào. Ông vốn cho rằng ông có chìa khóa, chờ sau khi Duy Nhất đi, bọn họ sẽ mở cửa vào nhà lại, nhưng không có nghĩ đến cô sẽ xuất chiêu như vậy, làm cho tất cả tính toán của ông đều trở thành số không.
Duy Nhất nhìn ngôi nhà của mình mọi lúc một xa, từ từ quay đầu lại, nhẹ nhàng tựa vào trên cửa xe, vẻ ngụy trang kiên cường liền biến mất, lẳng lặng nhắm hai mắt lại. Mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi!
Ai nói đối mặt với người chưa từng yêu mình, trong tâm sẽ không đau? Cô vẫn đau, trong tâm vẫn đau như cũ, là mẹ tình nguyện vì một người đàn ông không thương mình mà rời khỏi thế gian, những năm tháng qua nhưng cô vẫn đau lòng, trái tim y hệt bị ai đó moi ra .
Thông qua kính chiếu hậu, Minh Dạ Phạm nhìn cô gái đang tựa vào cửa xe, tay cầm tay lái không tự chủ có chút co lại, mi mắt nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ. Là cái gì làm cho cô mệt mỏi như vậy? Yếu ớt như vậy? Chẳng lẽ không có người vì cô mà gánh chịu một chút sao?
Không biết lúc nào thì trong xe không có động tĩnh, giống như xe đã ngừng lại, Duy Nhất từ từ mở đôi mắt mệt mỏi ra, liền nhìn thấy xe đang dừng trước một tòa lầu lớn, bên trong là từng đôi nam nữ tay trong tay vui vẻ.
- Đây là. . . . . . – Cô nghi ngờ nhìn ra bên ngoài, kỳ quái hỏi người đang lái xe.
- Cô còn không biết phải làm thủ tục kết hôn sao? Làm xong thủ tục rồi chúng ta trực tiếp đi đến lễ đường, nhanh lên một chút đi, anh tôi đã đợi ở bên trong rồi. - Minh Dạ Phạm cười cười, xuống xe mở cửa xe cho cô.
Cho tới bây giờ không ai dám để cho người đó phải đợi chờ, hiện tại sợ rằng anh ta đã sớm mất kiên nhẫn rồi.
- Vâng. - Duy Nhất khẽ gật đầu, xuống xe, đi theo anh tiến vào tòa nhà lớn.
- Anh, chúng em tới rồi. - Minh Dạ Phạm liếc mắt liền thấy được Minh Dạ Tuyệt đang nhắm mắt dưỡng thần giữa đám người đứng xung quanh bảo vệ.
- Các người chậm nửa tiếng. - Minh Dạ Tuyệt nghe được giọng nói của em trai, từ từ mở mắt ra, nhìn một chút Duy Nhất đang đứng ở bên cạnh Minh Dạ Phạm, lạnh lùng nói.
-Ách. . . . . . Có chút việc cần giải quyết nên tụi em đến trễ tí.
- Hả? - Minh Dạ Tuyệt giương mắt sắc bén nhìn Duy Nhất vẫn đứng bên cạnh em trai mình nhưng không lên tiếng, cho là cô đổi ý mới làm trễ thời gian.
- Anh ạ, không phải do cô ấy, là trong nhà cô có chút việc khiến thời gian bị trì hoãn, cô không có kéo dài thời gian. Vừa xong xuôi mọi chuyện cô lập tức chạy đến đây ạ. - Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy nhìn ánh mắt của anh nhìn về phía Duy Nhất liền vội vàng giải thích, chỉ sợ anh hiểu lầm, nhưng không biết rằng, anh càng giải thích Minh Dạ Tuyệt lại càng hoài nghi.
- Hả? lập tức chạy tới? – cô gái đang đứng trước mặt anh lại không giống như mang bộ dạng gấp rút chạy đi. Lần này Minh Dạ Tuyệt không còn nhìn Duy Nhất nữa, mà thẳng tắp nhìn chằm chằm Minh Dạ Phạm, trừ cái đồ đần ra, em trai anh chưa bao giờ nói giúp bất cứ ai, Làm sao hôm nay có thể nói giúp người khác như vậy?
- Ha ha, cái đó. . . . . . thời gian sắp tới rồi, hai người còn không mau làm thủ tục đi! Ha ha ha. . . . . . - Minh Dạ Phạm cười khan một tiếng, thúc giục anh trai.
Thiệt là, làm gì đột nhiên anh cả dùng ánh mắt đáng sợ ấy nhìn anh? Để cho trong lòng anh không ngừng căng thẳng.
Minh Dạ Tuyệt như có điều suy nghĩ, nhìn nụ cười gượng của Minh Dạ Phạm, lại xem một chút cái người từ khi bước vào nơi này đến nay vẫn không nhìn anh một cái, đột nhiên xoay người trực tiếp đi vào một căn phòng, cũng không để ý tới người phía sau có theo kịp hay không.
- Thật xin lỗi, xin anh đi ra ngoài trước chờ một lát được không? – Vì đang có một đôi nam nữ khác làm thủ tục, nên khi nhân viên nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt đột nhiên xông vào phòng, nở ra một nụ cười nghề nghiệp, lịch sự nói.
- Tôi chờ lâu hơn, bọn họ vốn là ở phía sau tôi. - Minh Dạ Tuyệt chỉ một ngón tay về phía đôi nam nữ ấy, ý tứ chính anh là bọn họ chen ngang trước mặt anh, là bọn họ đoạt lấy vị trí của anh, cho dù phải đi ra ngoài thì bọn họ đi ra ngoài chứ không phải là anh.
- Ách. . . . . . , thật xin lỗi, xin anh chờ thêm chút nữa được không? Hay để chúng tôi hỏi họ xem có thể nhường lại cho anh đây không?. - Nhân viên cười và nói, người này xem ra rất hung dữ à.
- Cô cứ hỏi đi. - Minh Dạ Tuyệt trầm mặt, lạnh lùng nhìn bọn họ, bộ dáng không chịu lép vế.
- Cô cứ làm cho anh ấy trước đi, chúng tôi chờ một lát nữa cũng không sao. – Đôi nam nữ đang ngồi nhìn tình huống này có vẻ không ổn lắm, liền vội vàng đứng lên nhường ra vị trí cho Minh Dạ Tuyệt. Người này giống như không phải dễ trêu, bọn họ cũng không muốn ở cái nơi này lại đi trọc giận người khác.
- À? Vậy thật cảm ơn. - Nhân viên thấy kia đôi nam nữ kia tự động nhường chỗ, lắp ba lắp bắp đồng ý. Nếu người trong cuộc cũng không có phản đối, bọn họ dĩ nhiên không có ý kiến. Chỉ là, chưa từng thấy qua ai đến đây đăng ký kết hôn mà bày một bộ mặt thối như vậy.
- Đây là bảng đăng ký, anh và vợ mỗi người điền một phần, xin cho tôi xem qua bà xã anh một chút được không?
Nghe được lời nói của nhân viên, Minh Dạ Tuyệt mới nhận ra Duy Nhất căn bản không có đứng bên cạnh anh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Duy Nhất cúi đầu đứng sau lưng Minh Dạ Phạm.
- Tới đây điền bảng. - Minh Dạ Tuyệt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói, không giống như các đôi vợ chồng khác khi đến đây luôn là tình nồng ý mật, anh đây luôn ra lệnh.
Nhân viên cùng đôi vợ chồng ban nãy đang ngồi ghế chờ nghe anh nói, trên mặt đều lộ ra vẻ bất mãn, có người nào lại nói chuyện với vợ mình như vậy không? Trở thành vợ của anh, sợ rằng sẽ chịu rất nhiều uất ức? Ánh mắt chuyển tới trên người Duy Nhất, trong mắt đầy vẻ đồng tình, cô gái này xem ra rất nhu nhược, cô chắc chắn bị anh uy hiếp nên mới lấy anh làm chồng.
Duy Nhất ngẩng đầu nhìn mấy ánh mắt đang đồng tình với mình, cô muốn cười lại cười không nổi, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu từ từ đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống chiếc ghế kế bên anh.
- Haizzzz . . . . . - Lúc Duy Nhất ngồi xuống ghế, bên tai đồng thời vang lên mấy tiếng thở ra đầy thương hại
- Mau ghi vào. - Minh Dạ Tuyệt đem một tờ giấy đưa tới trước mặt cô, vốn bởi vì chờ đợi mà tâm tình trở nên phiền lòng và nôn nóng; lại nghe mấy tiếng thở dài kia khiến tâm tình càng tệ hơn.
Duy Nhất nhìn tờ giấy một chút, hít sâu một hơi cầm lấy bút, bắt đầu nghiêm túc điền, nếu không thể phản kháng thì do dự có ích lợi gì?
Nhân viên thấy trên mặt Duy Nhất – cô dâu mới - không có nụ cười hạnh phúc, ngược lại trong mơ hồ lộ ra nỗi u buồn, trong lòng càng thêm xác định, cô là bị cái cái tên đàn ông này uy hiếp và lợi dụng. Lần nữa nhìn về phía Minh Dạ Tuyệt, trong mắt của bọn hắn mơ hồ rất tức giận.
- Mau ký. - Minh Dạ tuyệt soàn soạt điền xong phần của mình, ném tới trước mặt Duy Nhất, bảo cô ký tên vào, lấy lại bảng của Duy Nhất đã điền xong không cần nhìn qua nhanh chóng ký tên mình lên. Không khí nơi này khiến anh phát điên, anh thề về sau sẽ không bao giờ đến nơi này nữa.
“Minh Dạ. . . . . . Tuyệt?” . . . . Duy Nhất nhìn chữ viết rồng bay phượng múa trên giấy mà chợt trừng cặp mắt, tay bắt đầu khẽ run, anh Tuyệt?!?!
Cô xem chữ viết trên giấy rồi quay sang nhìn người con trai bên cạnh, trong mắt ngừng chớp, nhịp tim như sấm dội, Anh Tuyệt? Là anh Tuyệt của cô đó sao? Trong trí nhớ của cô, anh Tuyệt không có tính nhẫn nại như vậy, cũng rất dễ nỗi giận như thế, Anh. . . . anh có phải là anh Tuyệt của cô không? (Lời của Editor: Đúng rồi đó Duy Nhất à! Anh Tuyệt của em đó… Chúc em hạnh phúc)
- Nhìn cái gì, động tác nhanh lên một chút. - Minh Dạ Tuyệt thấy đôi mắt có chút mờ mịt của Duy Nhất, liền thúc giục.
- Tiểu thư, cô có phải hối hận hay không? Nếu như cô hối hận, chỉ cần không ký tên là được. - Nhân viên nhìn động tác do dự của Duy Nhất, tốt bụng nói, thật sự là họ không đành lòng nhìn cô gái này gả cho một người đàn ông không biết yêu thương cô.
- À? - Duy Nhất nghi ngờ ngước mắt nhìn người trước mặt, cô ấy là có ý gì?
- Cô đây có ý tứ gì? - đôi tay Minh Dạ Tuyệt vỗ mạnh lên bàn trên bàn, khiến tất cả mọi thứ run lên, chợt đứng lên chỉ vào người lời mới vừa nói câu kia, tức giận hỏi.
- Tôi nói tiểu thư này, nếu bây giờ cô hối hận còn kịp, anh dễ dàng nổi giận với người ta như vậy, về sau nhất định sẽ có bạo lực gia đình, tôi khuyên cô ấy chính là chớ gả đi! Trong thế giới này, người đàn tốt còn nhiều lắm, cần gì phải gả cho anh? Lại nói, hiện tại nhưng xã hội này có luật pháp nhé! Nếu là anh uy hiếp để cô ấy phải cưới mình, tôi khuyên cô ấy nên trực tiếp báo cảnh sát.
Người kia cũng không biết thật là tốt bụng hay muốn ra mặt thay Duy Nhất, vừa được hỏi tới thì lửa giận liền ngút trời, tự nhiên không để ý tới Minh Dạ Tuyệt, ra sức thuyết phục Duy Nhất, cho rằng Duy Nhất là bị bức hiếp .
- Ách. . . . . .
"Bành, bành”
- Ai nha . . . .
- Má ơi. . . .
Một chuỗi những âm thanh chói tay đột nhiên vang lên.
Duy Nhất kinh sợ, cả người run lên, cái bàn trước mắt đột nhiên thành mảnh vụn nằm dưới đất, cái người vừa mới khuyên cô đang đứng bên mép tường, chỉ vào Minh Dạ Tuyệt thét lên
- Anh làm vậy là phạm pháp, anh ở nơi nào, cẩn thận tôi báo cảnh sát.
- Trước tiên cô nên làm xong cái tờ giấy này trước đi, sau đó gọi cảnh sát trực tiếp đến nhà tôi tìm tôi, tôi ngược lại muốn nhìn xem ai dám tới đụng đến tôi. - Minh Dạ Tuyệt lạnh giọng từ trong kẽ răng nặn ra mấy cái chữ, bây giờ anh đi tới cuối ranh giới rồi, anh cũng không biết tại sao hôm nay mình có thể nhẫn nhịn như vậy, có thể là bởi vì thời gian đợi có hơi dài!
- Anh. . . . . . - Người kia chỉ vào anh, lại nói không ra một câu hoàn chỉnh.
- Anh cái gì mà anh. . . . . .
- Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, anh ấy không phải cố ý, tính tình của anh ấy vốn là tương đối nóng nảy một chút, các người đừng để ý. - Duy Nhất một tay kéo tay Minh Dạ Tuyệt giống như là muốn xông lên đánh người kia, cùng anh đến trước mặt người kia nói một câu xin lỗi.
Minh Dạ Tuyệt vốn là nghĩ vọt lên đánh cô gái kia vài cái, lại bị Duy Nhất nắm lấy tay của anh, cơn tức giận trong nháy mắt ngừng lại. Thoáng qua trong mắt một tia khác thường.
Tác giả :
Tử Yên Phiêu Miểu