Vợ Trẻ Ngọt Ngào: Tổng Thống Đại Nhân Nhẹ Nhàng Cưng Chiều!
Chương 9: Báo ân như thế nào (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chuẩn bị quần áo xong chưa?” Tổng thống đại nhân lên tiếng, thư ký trưởng lập tức gọi trợ lý tới.
Túi trang phục Givenchydành cho nữ được đưa đến trước mặt Hạ Tiểu Khê.
“Đây là cái gì?”
“Cô mặc nguyên cái thứ trên người mình, cảm thấy rất đẹp hả?” Lệ Diệu Xuyên lạnh mắt đánh giá cô.
Cô cúi đầu xuống nhìn, phần ngực áo đã bị xốc xếch giống như vừa bị ai đó đùa giỡn, chứ nói chi đến phần đuôi váy bị kéo lê xuống trên đất, đã bẩn như cái giẻ lau.
Hạ Tiểu Khê nhận lấy túi quần áo: “Cám, cám ơn!” Cô nhỏ giọng nói.
“Còn đứng ngu ra đó làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi thay giúp cô?”
Cô vốn còn mơ hồ có hảo cảm với anh, nhưng sau khi nghe những lời cuồng vọng của anh xong, tất cả hảo cảm đó đã bị quét sạch bách.
Anh ám chỉ nhìn về phía nhà vệ sinh bên cạnh, Hạ Tiểu Khê xách tà váy đi về phía nhà vệ sinh nữ, nhưng đến gần mới phát hiện ra nhà vệ sinh nữ đang sửa chữa, cửa đóng chặt. Cô liếc về phía nhà vệ sinh nam, ngượng ngùng nhìn về phía Lệ Diệu Xuyên cầu cứu.
Lệ Diệu Xuyên không tình nguyện tiến lên mấy bước, đẩy cửa nhà vệ sinh nam ra: “Đi vào!”
Hạ Tiểu Khê lập tức chạy như điên như dại vào, đây là lần đầu tiên cô vào nhà vệ sinh nam, tất cả trước mắt đều xa lạ với cô, cô không dám nhìn lâu thêm mấy giây, chạy vào trong phòng nhỏ, nhưng không gian ở đây quá nhỏ, mà cô lại đang mặc váy cưới.
Nghĩ đến đây, cô chỉ có thể đứng bên cạnh bồn vệ sinh, tự cởi váy cưới ra.
Nhưng nút cài sau váy quá chặt, lúc mặc váy cưới cô đã phải tốn bao nhiêu lâu mới cài được hết nút cài, mà bây giờ cô chỉ có một mình cởi váy như thầy bói mù xem voi, loay hoay nửa ngày, cô cũng không cởi được cái nút cài nào.
“Này... anh vẫn còn ở đó chứ? Anh có thể vào... được không.”
Cô cẩn thận nói với ra ngoài cửa.
Cửa bị chợt đẩy ra, Lệ Diệu Xuyên kiêu ngạo nhướn mày, bình tĩnh nhìn vào trên người cô.
Cô chỉ chỉ vào mấy nút cài còn chặt hơn cả xiềng xích ở trên lưng mình so, làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Anh đi vòng ra sau lưng cô, đầu ngón tay lạnh lẽ khẽ chạm vào da trên lưng của cô, làm Hạ Tiểu Khê giật mình run lập cập.
Đột nhiên có một lực kéo không nhỏ, kéo cô vào trong ngực, anh bị cô giam cầm ở trong vòng tay, khó có thể nhúc nhích được người.
Người đàn ông này muốn làm cái gì vậy?
Cô muốn kêu cứu, nhưng eo và miệng của cô đều đã bị người đàn ông này gắt gao khống chế. Thấy cô giãy dụa, rốt cuộc người đàn ông mới buông cô ra, anh đưa đầu ngón tay thon dài chạm vào trên môi của Hạ Tiểu Khê, làm động tác “Suỵt”.
Nhiệt độ và sự mềm mại truyền tới từ đầu ngón tay của anh làm Hạ Tiểu Khê thiếu chút nữa quên thở.
“Nếu cô muốn báo ân, thì bây giờ có hai lựa chọn rất tốt.”
“Là gì?”
“Phục tùng và tuyệt đối phục tùng!”
Hạ Tiểu Khê hít một ngụm khí lạnh, cô ngây người nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc âu phục có vẻ mặt hơi cao ngạo trước mắt.
Lệ Diệu Xuyên chợt khom người, nghiêng người về trước, sát lại gần bên tai Hạ Tiểu Khê nói.
“Kêu lên!” Anh không dùng giọng điệu thử dò xét, mà dùng giọng điệu gần như ra lệnh.
Hơi thở nóng bỏng mập mờ, phả lên cổ, truyền vào trong màng nhĩ của Hạ Tiểu Khê, làm cô run lẩy bẩy.
Còn chưa kịp phản ứng, Lệ Diệu Xuyên đã nở nụ cười nghiền ngẫm, rồi bắt đầu ra tay cởi quần áo của mình, hành động của anh chọc cho cô sợ hãi la thất thanh cầu cứu.
“A ——” Tiếng hét chói tai thiếu chút nữa xuyên thủng màng nhĩ của anh.
Mấy đặc vụ đứng ở ngoài cửa vừa nghe thấy bên trong có động tĩnh, lập tức xông vào.
“Các hạ, ngài có không sao?”
Hỏi được một nửa, bọn họ đã bị cảnh tượng phát sinh trước mắt làm cho kinh hãi, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cổ váy cưới khoét chữ V trên người Hạ Tiểu Khê đã bị kéo đến vai, bờ vai trắng nõn của cô lộ ra trước mắt mọi người. Mà Tổng thống tiên sinh, đang một tay ôm eo của cô, một tay khác kéo cà vạt đang thắt trên cổ mình, hai thân thể nóng bỏng dính chặt lấy nhau.
Lệ Diệu Xuyên làm ra vẻ nhã hứng hiếm khi xuất hiện bị quấy rầy, lạnh lùng nhìn về phía đám người đứng ở cửa.
Chết tiệt! Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tổng thống tiên sinh thân mật với một người phụ nữ. Hơn nữa, còn là ở một nơi cực kỳ đặc biệt... như nhà vệ sinh.
Quả nhiên, Tổng thống tiên sinh cũng là đàn ông, anh cũng có dục vọng!
“Cút!”
Đám đặc vụ đứng ở cửa nhận được mệnh lệnh bá đạo của Tổng thống đại nhân, vội vàng cúi đầu, làm ra vẻ không nhìn thấy gì cả, nhanh chóng lui ra ngoài!
“Chuẩn bị quần áo xong chưa?” Tổng thống đại nhân lên tiếng, thư ký trưởng lập tức gọi trợ lý tới.
Túi trang phục Givenchydành cho nữ được đưa đến trước mặt Hạ Tiểu Khê.
“Đây là cái gì?”
“Cô mặc nguyên cái thứ trên người mình, cảm thấy rất đẹp hả?” Lệ Diệu Xuyên lạnh mắt đánh giá cô.
Cô cúi đầu xuống nhìn, phần ngực áo đã bị xốc xếch giống như vừa bị ai đó đùa giỡn, chứ nói chi đến phần đuôi váy bị kéo lê xuống trên đất, đã bẩn như cái giẻ lau.
Hạ Tiểu Khê nhận lấy túi quần áo: “Cám, cám ơn!” Cô nhỏ giọng nói.
“Còn đứng ngu ra đó làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi thay giúp cô?”
Cô vốn còn mơ hồ có hảo cảm với anh, nhưng sau khi nghe những lời cuồng vọng của anh xong, tất cả hảo cảm đó đã bị quét sạch bách.
Anh ám chỉ nhìn về phía nhà vệ sinh bên cạnh, Hạ Tiểu Khê xách tà váy đi về phía nhà vệ sinh nữ, nhưng đến gần mới phát hiện ra nhà vệ sinh nữ đang sửa chữa, cửa đóng chặt. Cô liếc về phía nhà vệ sinh nam, ngượng ngùng nhìn về phía Lệ Diệu Xuyên cầu cứu.
Lệ Diệu Xuyên không tình nguyện tiến lên mấy bước, đẩy cửa nhà vệ sinh nam ra: “Đi vào!”
Hạ Tiểu Khê lập tức chạy như điên như dại vào, đây là lần đầu tiên cô vào nhà vệ sinh nam, tất cả trước mắt đều xa lạ với cô, cô không dám nhìn lâu thêm mấy giây, chạy vào trong phòng nhỏ, nhưng không gian ở đây quá nhỏ, mà cô lại đang mặc váy cưới.
Nghĩ đến đây, cô chỉ có thể đứng bên cạnh bồn vệ sinh, tự cởi váy cưới ra.
Nhưng nút cài sau váy quá chặt, lúc mặc váy cưới cô đã phải tốn bao nhiêu lâu mới cài được hết nút cài, mà bây giờ cô chỉ có một mình cởi váy như thầy bói mù xem voi, loay hoay nửa ngày, cô cũng không cởi được cái nút cài nào.
“Này... anh vẫn còn ở đó chứ? Anh có thể vào... được không.”
Cô cẩn thận nói với ra ngoài cửa.
Cửa bị chợt đẩy ra, Lệ Diệu Xuyên kiêu ngạo nhướn mày, bình tĩnh nhìn vào trên người cô.
Cô chỉ chỉ vào mấy nút cài còn chặt hơn cả xiềng xích ở trên lưng mình so, làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Anh đi vòng ra sau lưng cô, đầu ngón tay lạnh lẽ khẽ chạm vào da trên lưng của cô, làm Hạ Tiểu Khê giật mình run lập cập.
Đột nhiên có một lực kéo không nhỏ, kéo cô vào trong ngực, anh bị cô giam cầm ở trong vòng tay, khó có thể nhúc nhích được người.
Người đàn ông này muốn làm cái gì vậy?
Cô muốn kêu cứu, nhưng eo và miệng của cô đều đã bị người đàn ông này gắt gao khống chế. Thấy cô giãy dụa, rốt cuộc người đàn ông mới buông cô ra, anh đưa đầu ngón tay thon dài chạm vào trên môi của Hạ Tiểu Khê, làm động tác “Suỵt”.
Nhiệt độ và sự mềm mại truyền tới từ đầu ngón tay của anh làm Hạ Tiểu Khê thiếu chút nữa quên thở.
“Nếu cô muốn báo ân, thì bây giờ có hai lựa chọn rất tốt.”
“Là gì?”
“Phục tùng và tuyệt đối phục tùng!”
Hạ Tiểu Khê hít một ngụm khí lạnh, cô ngây người nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc âu phục có vẻ mặt hơi cao ngạo trước mắt.
Lệ Diệu Xuyên chợt khom người, nghiêng người về trước, sát lại gần bên tai Hạ Tiểu Khê nói.
“Kêu lên!” Anh không dùng giọng điệu thử dò xét, mà dùng giọng điệu gần như ra lệnh.
Hơi thở nóng bỏng mập mờ, phả lên cổ, truyền vào trong màng nhĩ của Hạ Tiểu Khê, làm cô run lẩy bẩy.
Còn chưa kịp phản ứng, Lệ Diệu Xuyên đã nở nụ cười nghiền ngẫm, rồi bắt đầu ra tay cởi quần áo của mình, hành động của anh chọc cho cô sợ hãi la thất thanh cầu cứu.
“A ——” Tiếng hét chói tai thiếu chút nữa xuyên thủng màng nhĩ của anh.
Mấy đặc vụ đứng ở ngoài cửa vừa nghe thấy bên trong có động tĩnh, lập tức xông vào.
“Các hạ, ngài có không sao?”
Hỏi được một nửa, bọn họ đã bị cảnh tượng phát sinh trước mắt làm cho kinh hãi, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cổ váy cưới khoét chữ V trên người Hạ Tiểu Khê đã bị kéo đến vai, bờ vai trắng nõn của cô lộ ra trước mắt mọi người. Mà Tổng thống tiên sinh, đang một tay ôm eo của cô, một tay khác kéo cà vạt đang thắt trên cổ mình, hai thân thể nóng bỏng dính chặt lấy nhau.
Lệ Diệu Xuyên làm ra vẻ nhã hứng hiếm khi xuất hiện bị quấy rầy, lạnh lùng nhìn về phía đám người đứng ở cửa.
Chết tiệt! Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tổng thống tiên sinh thân mật với một người phụ nữ. Hơn nữa, còn là ở một nơi cực kỳ đặc biệt... như nhà vệ sinh.
Quả nhiên, Tổng thống tiên sinh cũng là đàn ông, anh cũng có dục vọng!
“Cút!”
Đám đặc vụ đứng ở cửa nhận được mệnh lệnh bá đạo của Tổng thống đại nhân, vội vàng cúi đầu, làm ra vẻ không nhìn thấy gì cả, nhanh chóng lui ra ngoài!
Tác giả :
Manh Tiểu Lộc