Vợ Trẻ Ngọt Ngào: Tổng Thống Đại Nhân Nhẹ Nhàng Cưng Chiều!
Chương 3: Mối nguy lấy chồng
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên ngoài biệt thự kiểu Châu Âu cao ba tầng đậu đầy kiểu xe sang mới cùng một chiếc Lamborghini màu đen diệu thạch.
Trên mỗi chiếc xe đều thắt nơ màu hồng vào gấu con.
Trên đường vào đình viện, hoa hồng đầy đất, không khỏi tỏa ra vị lãng mạn.
Hạ Tiểu Khê không kịp ngắm bố trí mộng ảo như đồng thoại này, bay vào trong phòng như cơn lốc.
Rửa mặt chải đầu thay đồ xong, Hạ Tiểu Khê nhìn mình trong gương, khóe miệng nhếch lên độ cong hạnh phúc.
Trước kia cô không tin mục tiêu định trước đến khi cô gặp Tiêu Dự —— hồi tưởng lại màn cầu hôn lãng mạn đó, cô liền không nhịn được cong khóe môi.
Hạ Tiểu Khê mỉm cười, đi tới chỗ kính rớt xuống, áo cưới nhẹ nhàng rũ xuống, cắt xén cổ áo chữ V, làm cô ưu nhã, hoạt bát hơn.
“Cốc cốc cốc!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa.
“Hạ Tiểu Khê, xong chưa! Soi gương thôi mà soi cả hồn theo luôn rồi? Con mau thu xếp xuống lầu, đừng chậm trễ thời gian!” Mẹ kế Cố Phương Cầm ở bên ngoài không nhịn được đập cửa.
“Tới đây… Mẹ!”
Hôm nay là ngày vui của cô, cô hy vọng Cố Phương Cầm đừng xụ mặt cả ngày, nên mới không tình nguyện gọi bà một tiếng mẹ.
Đáng tiếc, Cố Phương Cầm không quan tâm tiếng gọi này, ngoài miệng vẫn lòng như lửa đốt thúc giục cô nhanh chóng xuống lầu.
Hạ Tiểu Khê kéo áo cưới dài, mang giày cao gót màu phấn xuống lầu.
Tim cô đang đập thình thịch thình thịch, thời gian qua thật nhanh, không nghĩ tới cô và Tiêu Dự đã quen biết gần một năm.
Thời kỳ bọn họ lui tới, Tiêu Dự luôn rất tôn trọng cô, hai người trừ dắt tay đi dạo phố, ngay cả hôn môi cũng chưa bao giờ, chớ nói chi là vận động trên giường.
Vừa nghĩ tới buổi tối có thể sẽ tiến hành được một bước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt nóng lên.
Đuôi váy cô phất qua cầu thang, quyến rũ lại có chút linh động như tường vi nở rộ.
“Aiya!” Hạ Tiểu Khê thét lên, cô lảo đảo, thiếu chút nữa từ lầu hai té xuống.
Cũng may tốc độ phản ứng của cô khá nhanh, giữ được tay vịn trước.
Hạ Tiểu Khê xoay người nhìn, lại phát hiện em gái mình đạp đuôi váy cô.
Cố Tuyết Vi sau lưng đang sửa lại áo cưới màu trắng của mình, mặt đầy kinh ngạc nhìn cô.
Hạ Tiểu Khê cảm thấy áo cưới này rất quen mắt.
Cô bỗng nhớ tới áo cưới trắng tuyết, còn khảm hoa sáng rực trước ngực không phải là cái lúc đầu Tiêu Dự nói muốn mua cho cô mặc sao?
Nhưng lúc Hạ Tiểu Khê hỏi giá, liền sợ hít hơi, James – bậc thầy lễ phục Ý đã nghỉ hưu làm, toàn cầu chỉ có mọt cái, có thể nói là vô giá.
Nên cô quả quyết cự tuyệt. So với loại cả đời chỉ có thể mặc đồ xa xỉ một lần, cô tình nguyện để dành ít tiền đi mua nhà.
Nhưng áo cưới vốn thuộc về cô, tại sao lúc này lại xuất hiện trên người em gái cô?
Hơn nữa, hôm nay hẳn là hôn lễ của cô chứ? Cố Tuyết Vi mặc áo cưới làm gì?
“Đã nói để cho Hạ Tiểu Khê xuống lầu trước rồi hãy đi, con gấp như vậy làm gì!” Cố Phương Cầm nhỏ giọng trách cứ bên tai Cố Tuyết Vi.
Ánh mắt Hạ Tiểu Khê mang theo dò xét nhìn qua, Cố Tuyết Vi lập tức thu hồi biểu tình lạnh lùng ác độc của mình, thay dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, nói: “Chị, chị thấy em mặc như vậy đẹp không?”
Hạ Tiểu Khê mắt lạnh nhìn cô, cũng không trả lời, cô ngược lại muốn nhìn xem em gái không có bất kỷ quan hệ máu mủ gì với cô sẽ giải thích thế nào!
“Chị, chị biết đó, em vẫn luôn rất muốn mặc áo cưới, chị nhìn cái áo này của em đi, là hôm qua anh rể chọn cho chị, chẳng qua khi đó em thấy chị đã có một áo cưới xinh đẹp như thế, nên mới muốn lén mặc thử…”
Thì ra là vậy, vẻ mặt Hạ Tiểu Khê hòa hoãn: “Tuyết Vi, em cũng mau tìm một người chồng như ý gả đi, đến lúc đó muốn áo cưới gì chẳng được?”
“Vẫn là chị hiểu em nhất! Haiz, chị, chị đi nhanh lên đi, còn không đi, anh rể sẽ chờ đến sốt ruột.”
Hỏng bét, ngày kết hôn đều là ngày tốt, nếu trễ từng giây từng phút, đến lúc đó nói không chừng nhà chồng sẽ nói lời phàn nàn.
Hạ Tiểu Khê kéo áo, vội vàng xuống lầu.
Hai người đàn ông mặc âu phục, đeo kính mát bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, cung kính mời cô lên xe.
Hạ Tiểu Khê lên xe, cửa xe “ầm” một tiếng, đóng lại, bên trong xe rộng rãi, điều hòa mở rất đủ.
Cô mặc áo cưới, hơi lạnh.
“Bác tài, có thể tăng nhiệt độ máy điều hòa một chút không?”
“Đừng lo, Hạ tiểu thư, cô sẽ mau hết lạnh.” Tài xế phía trước thô bỏ quay đầu, cũng trong lúc ấy, Hạ Tiểu Khê thấy cửa xe hai bên bị mở ra lần nữa.
Hai vệ sĩ vừa nghênh đón cô lên xe một phải một trái ngồi vào xe, ngồi hai bên cô như hai ngọn núi cao.
Chỉ nghe được một chuỗi tiếng khóa cửa thanh thúy, hai vệ sĩ áo đen đồng thời giữ bả vai cô.
Cô nhanh mắt phát hiện trên tay người đàn ông có hình xăm, lại giống như đúc người trên tay người đàn ông tối qua bỏ thuốc cô!
“Này! Các người muốn làm gì! Mau buông tôi ra!”
Hạ Tiểu Khê luôn miệng kêu lên!
Cô giãy giụa, cố gắng cầu cứu bên ngoài.
Nhưng hiệu quả cách âm của xe này tốt lạ thường, người bên ngoài căn bản không chú ý tới động tĩnh chiếc xe đầu tiên.
Hạ Tiểu Khê nhìn cửa biệt thự, mấy người phù dâu đang đón một người phụ nữ mặt áo cưới đi ra.
Mà người phụ nữ được nhiều người tiếp đón bao vây ở giữa chính là em gái cô, Cố Tuyết Vi.
Hạ Tiểu Khê ngồi sau xe, trợn to mắt, khó có thể tin nhìn toàn bộ chuyện này.
“Chờ phát kẹo mừng à? Còn không mau lái xe?”
Một người vệ sĩ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở tài xế ngồi trước, tài xế liền hồi thần từ da thịt trắng nõn trước ngực Hạ Tiểu Khê, nuốt nước miếng, đạp cần ga.
Xe nhất thời chạy ra ngoài như kiếm.
“Rốt cuộc các người là ai! Mau thả tôi ra!”
“Hạ tiểu thư, đừng gấp, cô sẽ nhanh chóng biết được chúng tôi là ai. Nói không chừng còn luyến tiếc mấy anh trai đây, em nói đúng không? Ha ha ha!”
Người mặc âu phục tháo cà vạt, mắt lộ tia dâm đãng áp sát Hạ Tiểu Khê.
Tối qua ông ta ra quân bất lợi, không xử tử tiểu nha đầu này tại chỗ, người thuê cũng không truy cứu, tuyên bố chỉ cần bọn họ có thể làm cho người phụ nữ này biến mất ở thành phố S, khi bắt cóc, Hạ Tiểu Khê phản kháng, bọn họ dùng cách gì trừng phạt cô, người thuê cũng sẽ không truy cứu.
Ý này vô cùng rõ ràng.
“Người anh em, một hồi làm xong chuyện, đừng quên cho anh em nếm thử ngon ngọt nha!” Tài xế phía trước thấy vậy, vội nói.
“Yên tâm, cậu cứ chuyên tâm lái xe! Phải nghĩ làm sao lấy được phương tiện tốc độ cao nhất là được, chỉ cần ra khỏi thành phố S, chờ các anh em thoải mái xong, tuyệt sẽ không bạc đãi cậu!”
“Lời này quá phóng khoáng rồi! Mấy anh ngồi vững!”
Tài xế đạp cần ga, đồng hồ xăng tăng vọt.
Hạ Tiểu Khê bị hai người đàn ông xa lạ giam cầm, chỗ ngồi trong xe lạnh băng, hai tay ôm sát thân thể đang run lẩy bẩy.
Bên ngoài biệt thự kiểu Châu Âu cao ba tầng đậu đầy kiểu xe sang mới cùng một chiếc Lamborghini màu đen diệu thạch.
Trên mỗi chiếc xe đều thắt nơ màu hồng vào gấu con.
Trên đường vào đình viện, hoa hồng đầy đất, không khỏi tỏa ra vị lãng mạn.
Hạ Tiểu Khê không kịp ngắm bố trí mộng ảo như đồng thoại này, bay vào trong phòng như cơn lốc.
Rửa mặt chải đầu thay đồ xong, Hạ Tiểu Khê nhìn mình trong gương, khóe miệng nhếch lên độ cong hạnh phúc.
Trước kia cô không tin mục tiêu định trước đến khi cô gặp Tiêu Dự —— hồi tưởng lại màn cầu hôn lãng mạn đó, cô liền không nhịn được cong khóe môi.
Hạ Tiểu Khê mỉm cười, đi tới chỗ kính rớt xuống, áo cưới nhẹ nhàng rũ xuống, cắt xén cổ áo chữ V, làm cô ưu nhã, hoạt bát hơn.
“Cốc cốc cốc!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa.
“Hạ Tiểu Khê, xong chưa! Soi gương thôi mà soi cả hồn theo luôn rồi? Con mau thu xếp xuống lầu, đừng chậm trễ thời gian!” Mẹ kế Cố Phương Cầm ở bên ngoài không nhịn được đập cửa.
“Tới đây… Mẹ!”
Hôm nay là ngày vui của cô, cô hy vọng Cố Phương Cầm đừng xụ mặt cả ngày, nên mới không tình nguyện gọi bà một tiếng mẹ.
Đáng tiếc, Cố Phương Cầm không quan tâm tiếng gọi này, ngoài miệng vẫn lòng như lửa đốt thúc giục cô nhanh chóng xuống lầu.
Hạ Tiểu Khê kéo áo cưới dài, mang giày cao gót màu phấn xuống lầu.
Tim cô đang đập thình thịch thình thịch, thời gian qua thật nhanh, không nghĩ tới cô và Tiêu Dự đã quen biết gần một năm.
Thời kỳ bọn họ lui tới, Tiêu Dự luôn rất tôn trọng cô, hai người trừ dắt tay đi dạo phố, ngay cả hôn môi cũng chưa bao giờ, chớ nói chi là vận động trên giường.
Vừa nghĩ tới buổi tối có thể sẽ tiến hành được một bước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt nóng lên.
Đuôi váy cô phất qua cầu thang, quyến rũ lại có chút linh động như tường vi nở rộ.
“Aiya!” Hạ Tiểu Khê thét lên, cô lảo đảo, thiếu chút nữa từ lầu hai té xuống.
Cũng may tốc độ phản ứng của cô khá nhanh, giữ được tay vịn trước.
Hạ Tiểu Khê xoay người nhìn, lại phát hiện em gái mình đạp đuôi váy cô.
Cố Tuyết Vi sau lưng đang sửa lại áo cưới màu trắng của mình, mặt đầy kinh ngạc nhìn cô.
Hạ Tiểu Khê cảm thấy áo cưới này rất quen mắt.
Cô bỗng nhớ tới áo cưới trắng tuyết, còn khảm hoa sáng rực trước ngực không phải là cái lúc đầu Tiêu Dự nói muốn mua cho cô mặc sao?
Nhưng lúc Hạ Tiểu Khê hỏi giá, liền sợ hít hơi, James – bậc thầy lễ phục Ý đã nghỉ hưu làm, toàn cầu chỉ có mọt cái, có thể nói là vô giá.
Nên cô quả quyết cự tuyệt. So với loại cả đời chỉ có thể mặc đồ xa xỉ một lần, cô tình nguyện để dành ít tiền đi mua nhà.
Nhưng áo cưới vốn thuộc về cô, tại sao lúc này lại xuất hiện trên người em gái cô?
Hơn nữa, hôm nay hẳn là hôn lễ của cô chứ? Cố Tuyết Vi mặc áo cưới làm gì?
“Đã nói để cho Hạ Tiểu Khê xuống lầu trước rồi hãy đi, con gấp như vậy làm gì!” Cố Phương Cầm nhỏ giọng trách cứ bên tai Cố Tuyết Vi.
Ánh mắt Hạ Tiểu Khê mang theo dò xét nhìn qua, Cố Tuyết Vi lập tức thu hồi biểu tình lạnh lùng ác độc của mình, thay dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, nói: “Chị, chị thấy em mặc như vậy đẹp không?”
Hạ Tiểu Khê mắt lạnh nhìn cô, cũng không trả lời, cô ngược lại muốn nhìn xem em gái không có bất kỷ quan hệ máu mủ gì với cô sẽ giải thích thế nào!
“Chị, chị biết đó, em vẫn luôn rất muốn mặc áo cưới, chị nhìn cái áo này của em đi, là hôm qua anh rể chọn cho chị, chẳng qua khi đó em thấy chị đã có một áo cưới xinh đẹp như thế, nên mới muốn lén mặc thử…”
Thì ra là vậy, vẻ mặt Hạ Tiểu Khê hòa hoãn: “Tuyết Vi, em cũng mau tìm một người chồng như ý gả đi, đến lúc đó muốn áo cưới gì chẳng được?”
“Vẫn là chị hiểu em nhất! Haiz, chị, chị đi nhanh lên đi, còn không đi, anh rể sẽ chờ đến sốt ruột.”
Hỏng bét, ngày kết hôn đều là ngày tốt, nếu trễ từng giây từng phút, đến lúc đó nói không chừng nhà chồng sẽ nói lời phàn nàn.
Hạ Tiểu Khê kéo áo, vội vàng xuống lầu.
Hai người đàn ông mặc âu phục, đeo kính mát bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, cung kính mời cô lên xe.
Hạ Tiểu Khê lên xe, cửa xe “ầm” một tiếng, đóng lại, bên trong xe rộng rãi, điều hòa mở rất đủ.
Cô mặc áo cưới, hơi lạnh.
“Bác tài, có thể tăng nhiệt độ máy điều hòa một chút không?”
“Đừng lo, Hạ tiểu thư, cô sẽ mau hết lạnh.” Tài xế phía trước thô bỏ quay đầu, cũng trong lúc ấy, Hạ Tiểu Khê thấy cửa xe hai bên bị mở ra lần nữa.
Hai vệ sĩ vừa nghênh đón cô lên xe một phải một trái ngồi vào xe, ngồi hai bên cô như hai ngọn núi cao.
Chỉ nghe được một chuỗi tiếng khóa cửa thanh thúy, hai vệ sĩ áo đen đồng thời giữ bả vai cô.
Cô nhanh mắt phát hiện trên tay người đàn ông có hình xăm, lại giống như đúc người trên tay người đàn ông tối qua bỏ thuốc cô!
“Này! Các người muốn làm gì! Mau buông tôi ra!”
Hạ Tiểu Khê luôn miệng kêu lên!
Cô giãy giụa, cố gắng cầu cứu bên ngoài.
Nhưng hiệu quả cách âm của xe này tốt lạ thường, người bên ngoài căn bản không chú ý tới động tĩnh chiếc xe đầu tiên.
Hạ Tiểu Khê nhìn cửa biệt thự, mấy người phù dâu đang đón một người phụ nữ mặt áo cưới đi ra.
Mà người phụ nữ được nhiều người tiếp đón bao vây ở giữa chính là em gái cô, Cố Tuyết Vi.
Hạ Tiểu Khê ngồi sau xe, trợn to mắt, khó có thể tin nhìn toàn bộ chuyện này.
“Chờ phát kẹo mừng à? Còn không mau lái xe?”
Một người vệ sĩ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở tài xế ngồi trước, tài xế liền hồi thần từ da thịt trắng nõn trước ngực Hạ Tiểu Khê, nuốt nước miếng, đạp cần ga.
Xe nhất thời chạy ra ngoài như kiếm.
“Rốt cuộc các người là ai! Mau thả tôi ra!”
“Hạ tiểu thư, đừng gấp, cô sẽ nhanh chóng biết được chúng tôi là ai. Nói không chừng còn luyến tiếc mấy anh trai đây, em nói đúng không? Ha ha ha!”
Người mặc âu phục tháo cà vạt, mắt lộ tia dâm đãng áp sát Hạ Tiểu Khê.
Tối qua ông ta ra quân bất lợi, không xử tử tiểu nha đầu này tại chỗ, người thuê cũng không truy cứu, tuyên bố chỉ cần bọn họ có thể làm cho người phụ nữ này biến mất ở thành phố S, khi bắt cóc, Hạ Tiểu Khê phản kháng, bọn họ dùng cách gì trừng phạt cô, người thuê cũng sẽ không truy cứu.
Ý này vô cùng rõ ràng.
“Người anh em, một hồi làm xong chuyện, đừng quên cho anh em nếm thử ngon ngọt nha!” Tài xế phía trước thấy vậy, vội nói.
“Yên tâm, cậu cứ chuyên tâm lái xe! Phải nghĩ làm sao lấy được phương tiện tốc độ cao nhất là được, chỉ cần ra khỏi thành phố S, chờ các anh em thoải mái xong, tuyệt sẽ không bạc đãi cậu!”
“Lời này quá phóng khoáng rồi! Mấy anh ngồi vững!”
Tài xế đạp cần ga, đồng hồ xăng tăng vọt.
Hạ Tiểu Khê bị hai người đàn ông xa lạ giam cầm, chỗ ngồi trong xe lạnh băng, hai tay ôm sát thân thể đang run lẩy bẩy.
Tác giả :
Manh Tiểu Lộc