Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú
Chương 8
Mạc Tuy mang theo một giỏ đồ về đã gần giờ cơm tối, trong viện vẫn còn tiếng hoan hô cười đùa gà bay chó sủa, Khế Gia và Tác Nhĩ cả người đều là mồ hôi, dính lông gà đầy đầu đầy người, gà rừng hoảng sợ vừa bay vừa gáy, khiến cảnh thượng thoạt nhìn rất thê thảm.
Sắp xếp lại đồ vật, Mạc Tuy có cây quế, liền chuẩn bị trực tiếp dùng vào bữa cơm, vùi khoai lang vào trong đất, bên trên nhóm lửa, vừa chưng thịt vừa xem Khế Gia Tác Nhĩ cùng gà rừng hành hạ lẫn nhau. Hai người đều dùng hình người, Mạc Tuy lập tức phát hiện giữa thú nhân hình người và á chủng có tồn tại khác biệt. Thú nhân quả thật phi thường thần kỳ, tựa như được thần ban ân, có thể hoàn toàn chuyển hóa hình thể tăng cường sức mạnh để đi săn, hình thú của thú nhân phi thường có sức bật, tốc độ nhanh, hơn nữa phi thường mẫn cảm, hoàn toàn là dùng ưu thế vốn có của mãnh thú để đi săn, thế nhưng một khi biến thành hình người, loại ưu thế này không tồn tại nữa.
Thể lực và hình thể của thú nhân hình người và á chủng không phải khác biệt rất rõ ràng, Tác Nhĩ đối với thân thể hình người nắm bắt tốt hơn Khế Gia, không ngừng tích lũy thân thể, động tác càng thêm lưu loát có kỹ xảo, chờ Mạc Tuy nấu chín thịt, thời gian Khế Gia nắm được một con gà rừng, Tác Nhĩ đã có thể bắt được ít nhất hai con. Có lẽ khi đạt được sức mạnh thú nhân cũng mất đi một vài thứ, mà về phương diện sử dụng kỹ xảo, rõ ràng Tác Nhĩ rất có thiên phú.
Ở thế giới cũ của Mạc Tuy, thời kì hoang dã cũng không có thú nhân, cái gọi là á chủng trong mắt Mạc Tuy chính là nam nhân thông thường, Mạc Tuy từng sống trong thế giới nhân loại chiếm cứ Địa Cầu như thế, không cảm thấy á chủng chính là giống loại tồi tệ phải bị đào thải, á chủng về mặt ý nghĩa nào đó mà nói là đồng loại của hắn, hắn không cam lòng cũng không muốn nhìn thấy á chủng bị khinh thường, mà Tác Nhĩ xuất hiện trong tầm mắt hắn, còn là một cơ hội, chứng minh cho bộ tộc thú nhân thấy á chủng tuyệt không vô dụng.
“Mạc?” Bàn tay lửa nóng dán lên trán, Mạc Tuy chợt hoàn hồn đối diện ánh mắt tràn đầy lo lắng của Khế Gia, “Khó chịu sao?”
“Ta không sao.” Ánh mắt Khế Gia thực sự thuần khiết, lo lắng đơn thuần khiến Mạc Tuy tâm tình suy nghĩ lung tung cảm thấy khá hơn, từ trong đáy mắt lộ ra ý cười khiến mặt Khế Gia có chút nóng lên, không đợi Khế Gia hiểu rõ bản thân bị làm sao, Mạc Tuy đã dời tầm nhìn, bắt đầu cầm chén múc thịt.
Thịt nai bỏ thêm loại thần vật trừ ngấy như cây quế khiến khẩu vị người ta tăng lên, nhìn hai người một thân lông gà trước mắt và bầy gà rừng trốn trong chuồng run lẩy bẩy, Mạc Tuy không ức chế được bật cười, bảo Khế Gia và Tác Nhĩ vẫy sạch lông gà trước rồi ăn cơm.
Thời kỳ hoang dã các mùa phân bố không quá đồng đều, xuân hạ đều tương đối dài, mỗi mùa chiếm bốn tháng, mùa thu lại ngắn vô cùng, đại khái một tháng liền tiến vào mùa đông, duy trì liên tục ba tháng đông giá rét, khiến các thú nhân chỉ có một tháng dự trữ thức ăn sống rất gian nan.
Tuy rằng không có á chủng thứ ba để so sánh, nhưng Mạc Tuy sau khi dạy cho Tác Nhĩ những gì mình biết, cảm nhận được á chủng so với thú nhân về phương diện kỹ xảo xác thực phi thường có thiên phú, Mạc Tuy đã chấm dứt việc để Khế Gia cùng học phương thức đi săn của hắn, dùng ưu thế chính mình đi săn mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn.
Đảo mắt đã qua hơn nửa mùa hè, gà rừng của Mạc Tuy đã sinh không ít trứng, một mảng đất nhỏ sát tường mọc ra mấy loại gia vị thường dùng, trong phòng chứa đồ nhiều thêm mấy hủ rượu nho vừa mới ủ, trên cái giá có chút xiêu vẹo phơi thì là và trần bì, trong cái sọt góc tường chứa non nửa khoai tây và khoai lang, bên cạnh đặt hai củ khoai sọ lớn còn dính đất, trên cái giá lớn bằng gỗ ngoài cửa sổ bày hai cây lạp xưởng Mạc Tuy thử làm.
Hết thảy đều an nhàn và tốt đẹp như thế, ngoại trừ tiếng nắm đấm đánh vào thịt truyền tới trong sân.
“Đứng lên, tiếp tục.”
Thái dương sau giờ ngọ còn có chút nóng, Mạc Tuy đứng dưới thái dương trên người đổ một tầng mồ hôi mỏng, thân thể sắp thành niên phát triển thật nhanh, mắt thấy sẽ vượt qua Khế Gia, trên khuôn mặt góc cạnh càng thêm phân minh là sắc bén sau khi đánh nhau còn chưa tan đi.
“Phỏng chừng ngày mai không đi săn nổi rồi.” Tác Nhĩ vừa xoa hông vị đạp vừa đứng lên, thân thể hơi gầy ban đầu đã có thể thấy đường cong cơ bắp, mặc dù vẻ mặt đau khổ nói vậy, lại cấp tốc đánh về phía Mạc Tuy.
Khế Gia biến thành hình thú nằm úp sấp trong bóng râm dưới mái hiên, theo thói quen nhìn Mạc Tuy và Tác Nhĩ luyện tập quyền cước, trước kia một bên đơn phương đánh dần dần chuyển biến, thời gian Tác Nhĩ kiên trì dưới nắm đấm của Mạc Tuy càng ngày càng dài, Tác Nhĩ đã không cần hái hoa quả đổi lấy thịt để ăn, tuy rằng trong bộ tộc bắt đầu đồn rằng Tác Nhĩ ôm đùi Khế Gia, mỗi lần được các thú nhân khuyên bảo không nên lãng phí thức ăn quý báu trên người á chủng, Khế Gia chỉ cười cười không nói lời nào.
Sau khi phát hiện một mảnh rừng trúc nhỏ trong rừng, Mạc Tuy lại phát hiện một mảnh lúa mì hoang hơi xa ngoài bìa rừng, bởi vì hoàn toàn không có ai thương nhớ, mọc phi thường um tùm, chỉ là chưa đến mùa đông, có thế thu hoạch biết bao nhiêu.
Người theo phía sau đã thật lâu tựa hồ không cẩn thận đạp phải cành khô, Mạc Tuy vốn cứ vờ như không biết, chỉ là động tĩnh này thật sự chạy không khỏi thính giác nhạy bén.
“Theo ta lâu như vậy, không cảm thấy mệt sao?” Mạc Tuy dù bận vẫn ung dung xoay người nhìn về phía sau.
Người bị vạch trần sau khi Mạc Tuy mở miệng cũng không cần che giấu tung tích nữa, thấy Y Tư từ sau cây đi ra, ngược lại là Mạc Tuy có chút kinh ngạc.
“Vẫn là lần đầu tiên thấy biểu tình giật mình của ngươi đó.” Khóe môi Y Tư mang theo ý cười nhợt nhạt, trong mắt lại có chút cười nhạo nhìn Mạc Tuy.
Thường cần dùng tới cây quế lại không biết chế biến, Mạc Tuy hầu như mỗi tháng đều sẽ tới nhà tế tự một chuyến, tuy rằng mỗi lần đều nói chuyện đôi câu, nhưng cũng không quen thuộc, địa vị tế tự trong tộc rất đặc thù, theo đuôi hắn như thế, thật sự là làm người ta nghĩ không ra lý do. Tuy rằng bạn đời y lạp hầu như đều là thú nhân, Mạc Tuy lại không nghĩ Y Tư thầm mến hắn.
Thấy Mạc Tuy chỉ là thờ ơ nhìn mình không nói lời nào, Y Tư cũng không cảm thấy xấu hổ, trái lại đi tới trước mặt Mạc Tuy, đứng gần Mạc Tuy mới phát hiện, Y Tư cùng chính mình – đã sắp cao hơn Khế Gia – chiều cao không sai biệt lắm.
“Mạc cho rằng ta tới làm gì?” Nụ cười ấm áp của Y Tư làm cho không người nào có thể sinh ra cảnh giác, thấy biểu tình Mạc Tuy vẫn như cũ không có thay đổi gì, Y Tư khẽ cười một tiếng, “Thật là không thú vị, kỳ thật ra chỉ là muốn tự mình nhìn xem người là hạng người gì thôi.”
“Ta trước đây là một thú nhân lưu lạc, ở trong rừng rậm phương Bắc, sắp thành niên, ngươi còn muốn biết gì nữa?” Mạc Tuy nhíu mày, cười như không cười nhìn Y Tư, cho tới bây giờ tựa hồ hắn không làm ra chuyện gì khiến tế tự đặc biệt chú ý.
“Nga… Thật ra là muốn tới cảm ơn những gì ngươi làm cho Tác Nhĩ.” Biểu tình Y Tư trở nên nghiêm túc, nhìn ánh mắt Mạc Tuy, nhẹ giọng nói, “Địa vị á chủng trong tộc vẫn rất xấu hổ, ngoại trừ không thể thai nghén sinh mệnh, kỳ thật cũng không khác gì y lạp, tuy rằng không biết vì sao ngươi không muốn dùng hình thú đi săn, còn dạy những kỹ xảo này cho Tác Nhĩ, nhưng ngươi quả thật đã thay đổi số phận á chủng, để cho bọn họ không đến mức chết đói vào mùa đông.”
Sâu trong ánh mắt Y Tư tựa hồ có cái gì đang lay động, Mạc Tuy cười nghiền ngẫm: “Ngươi đây là lấy danh tế tự biểu thị biết ơn việc ta trợ giúp á chủng, hay là bản thân ngươi vì Tác Nhĩ tới cảm tạ ta?”
“Thật đúng là nhạy cảm đó.” Y Tư nhẹ giọng bật cười, có chút đau đầu nói, “Ta và Tác Nhĩ biết nhau lúc còn rất nhỏ, quả thật ta không muốn thấy y sống khổ cực như vậy, ngươi biết, người trong tộc đều cảm thấy á chủng vô dụng, cũng không thích Tác Nhĩ, địa vị tế tự quá đặc thù, nếu như ta quan tâm Tác Nhĩ quá nhiều, trong tộc rất có thể sẽ đuổi y đi.”
“Ngươi thích Tác Nhĩ.” Mạc Tuy cười như không cười nhìn Y Tư, biểu tình tế tự đại nhân cứng ngắc trong nháy mắt, sau đó lỗ tai đỏ lên.
Y Tư từ từ đỏ mặt có chút ảo não nhìn Mạc Tuy, sau đó lại thoải mái nở nụ cười: “Ta thích Tác Nhĩ, hơn nữa càng ngày càng thích, vốn đã cho rằng ta sẽ vô lực nhìn Tác Nhĩ chết đi, thế nhưng hiện tại bởi vì ngươi, ta thấy được hi vọng, có thể về sau có một ngày, ta có thể cùng Tác Nhĩ kết thành bạn đời cũng không biết chừng. Mạc, ta hiện tại thật có chút vui vẻ Khế Gia có thể mang ngươi về.”
Sắp xếp lại đồ vật, Mạc Tuy có cây quế, liền chuẩn bị trực tiếp dùng vào bữa cơm, vùi khoai lang vào trong đất, bên trên nhóm lửa, vừa chưng thịt vừa xem Khế Gia Tác Nhĩ cùng gà rừng hành hạ lẫn nhau. Hai người đều dùng hình người, Mạc Tuy lập tức phát hiện giữa thú nhân hình người và á chủng có tồn tại khác biệt. Thú nhân quả thật phi thường thần kỳ, tựa như được thần ban ân, có thể hoàn toàn chuyển hóa hình thể tăng cường sức mạnh để đi săn, hình thú của thú nhân phi thường có sức bật, tốc độ nhanh, hơn nữa phi thường mẫn cảm, hoàn toàn là dùng ưu thế vốn có của mãnh thú để đi săn, thế nhưng một khi biến thành hình người, loại ưu thế này không tồn tại nữa.
Thể lực và hình thể của thú nhân hình người và á chủng không phải khác biệt rất rõ ràng, Tác Nhĩ đối với thân thể hình người nắm bắt tốt hơn Khế Gia, không ngừng tích lũy thân thể, động tác càng thêm lưu loát có kỹ xảo, chờ Mạc Tuy nấu chín thịt, thời gian Khế Gia nắm được một con gà rừng, Tác Nhĩ đã có thể bắt được ít nhất hai con. Có lẽ khi đạt được sức mạnh thú nhân cũng mất đi một vài thứ, mà về phương diện sử dụng kỹ xảo, rõ ràng Tác Nhĩ rất có thiên phú.
Ở thế giới cũ của Mạc Tuy, thời kì hoang dã cũng không có thú nhân, cái gọi là á chủng trong mắt Mạc Tuy chính là nam nhân thông thường, Mạc Tuy từng sống trong thế giới nhân loại chiếm cứ Địa Cầu như thế, không cảm thấy á chủng chính là giống loại tồi tệ phải bị đào thải, á chủng về mặt ý nghĩa nào đó mà nói là đồng loại của hắn, hắn không cam lòng cũng không muốn nhìn thấy á chủng bị khinh thường, mà Tác Nhĩ xuất hiện trong tầm mắt hắn, còn là một cơ hội, chứng minh cho bộ tộc thú nhân thấy á chủng tuyệt không vô dụng.
“Mạc?” Bàn tay lửa nóng dán lên trán, Mạc Tuy chợt hoàn hồn đối diện ánh mắt tràn đầy lo lắng của Khế Gia, “Khó chịu sao?”
“Ta không sao.” Ánh mắt Khế Gia thực sự thuần khiết, lo lắng đơn thuần khiến Mạc Tuy tâm tình suy nghĩ lung tung cảm thấy khá hơn, từ trong đáy mắt lộ ra ý cười khiến mặt Khế Gia có chút nóng lên, không đợi Khế Gia hiểu rõ bản thân bị làm sao, Mạc Tuy đã dời tầm nhìn, bắt đầu cầm chén múc thịt.
Thịt nai bỏ thêm loại thần vật trừ ngấy như cây quế khiến khẩu vị người ta tăng lên, nhìn hai người một thân lông gà trước mắt và bầy gà rừng trốn trong chuồng run lẩy bẩy, Mạc Tuy không ức chế được bật cười, bảo Khế Gia và Tác Nhĩ vẫy sạch lông gà trước rồi ăn cơm.
Thời kỳ hoang dã các mùa phân bố không quá đồng đều, xuân hạ đều tương đối dài, mỗi mùa chiếm bốn tháng, mùa thu lại ngắn vô cùng, đại khái một tháng liền tiến vào mùa đông, duy trì liên tục ba tháng đông giá rét, khiến các thú nhân chỉ có một tháng dự trữ thức ăn sống rất gian nan.
Tuy rằng không có á chủng thứ ba để so sánh, nhưng Mạc Tuy sau khi dạy cho Tác Nhĩ những gì mình biết, cảm nhận được á chủng so với thú nhân về phương diện kỹ xảo xác thực phi thường có thiên phú, Mạc Tuy đã chấm dứt việc để Khế Gia cùng học phương thức đi săn của hắn, dùng ưu thế chính mình đi săn mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn.
Đảo mắt đã qua hơn nửa mùa hè, gà rừng của Mạc Tuy đã sinh không ít trứng, một mảng đất nhỏ sát tường mọc ra mấy loại gia vị thường dùng, trong phòng chứa đồ nhiều thêm mấy hủ rượu nho vừa mới ủ, trên cái giá có chút xiêu vẹo phơi thì là và trần bì, trong cái sọt góc tường chứa non nửa khoai tây và khoai lang, bên cạnh đặt hai củ khoai sọ lớn còn dính đất, trên cái giá lớn bằng gỗ ngoài cửa sổ bày hai cây lạp xưởng Mạc Tuy thử làm.
Hết thảy đều an nhàn và tốt đẹp như thế, ngoại trừ tiếng nắm đấm đánh vào thịt truyền tới trong sân.
“Đứng lên, tiếp tục.”
Thái dương sau giờ ngọ còn có chút nóng, Mạc Tuy đứng dưới thái dương trên người đổ một tầng mồ hôi mỏng, thân thể sắp thành niên phát triển thật nhanh, mắt thấy sẽ vượt qua Khế Gia, trên khuôn mặt góc cạnh càng thêm phân minh là sắc bén sau khi đánh nhau còn chưa tan đi.
“Phỏng chừng ngày mai không đi săn nổi rồi.” Tác Nhĩ vừa xoa hông vị đạp vừa đứng lên, thân thể hơi gầy ban đầu đã có thể thấy đường cong cơ bắp, mặc dù vẻ mặt đau khổ nói vậy, lại cấp tốc đánh về phía Mạc Tuy.
Khế Gia biến thành hình thú nằm úp sấp trong bóng râm dưới mái hiên, theo thói quen nhìn Mạc Tuy và Tác Nhĩ luyện tập quyền cước, trước kia một bên đơn phương đánh dần dần chuyển biến, thời gian Tác Nhĩ kiên trì dưới nắm đấm của Mạc Tuy càng ngày càng dài, Tác Nhĩ đã không cần hái hoa quả đổi lấy thịt để ăn, tuy rằng trong bộ tộc bắt đầu đồn rằng Tác Nhĩ ôm đùi Khế Gia, mỗi lần được các thú nhân khuyên bảo không nên lãng phí thức ăn quý báu trên người á chủng, Khế Gia chỉ cười cười không nói lời nào.
Sau khi phát hiện một mảnh rừng trúc nhỏ trong rừng, Mạc Tuy lại phát hiện một mảnh lúa mì hoang hơi xa ngoài bìa rừng, bởi vì hoàn toàn không có ai thương nhớ, mọc phi thường um tùm, chỉ là chưa đến mùa đông, có thế thu hoạch biết bao nhiêu.
Người theo phía sau đã thật lâu tựa hồ không cẩn thận đạp phải cành khô, Mạc Tuy vốn cứ vờ như không biết, chỉ là động tĩnh này thật sự chạy không khỏi thính giác nhạy bén.
“Theo ta lâu như vậy, không cảm thấy mệt sao?” Mạc Tuy dù bận vẫn ung dung xoay người nhìn về phía sau.
Người bị vạch trần sau khi Mạc Tuy mở miệng cũng không cần che giấu tung tích nữa, thấy Y Tư từ sau cây đi ra, ngược lại là Mạc Tuy có chút kinh ngạc.
“Vẫn là lần đầu tiên thấy biểu tình giật mình của ngươi đó.” Khóe môi Y Tư mang theo ý cười nhợt nhạt, trong mắt lại có chút cười nhạo nhìn Mạc Tuy.
Thường cần dùng tới cây quế lại không biết chế biến, Mạc Tuy hầu như mỗi tháng đều sẽ tới nhà tế tự một chuyến, tuy rằng mỗi lần đều nói chuyện đôi câu, nhưng cũng không quen thuộc, địa vị tế tự trong tộc rất đặc thù, theo đuôi hắn như thế, thật sự là làm người ta nghĩ không ra lý do. Tuy rằng bạn đời y lạp hầu như đều là thú nhân, Mạc Tuy lại không nghĩ Y Tư thầm mến hắn.
Thấy Mạc Tuy chỉ là thờ ơ nhìn mình không nói lời nào, Y Tư cũng không cảm thấy xấu hổ, trái lại đi tới trước mặt Mạc Tuy, đứng gần Mạc Tuy mới phát hiện, Y Tư cùng chính mình – đã sắp cao hơn Khế Gia – chiều cao không sai biệt lắm.
“Mạc cho rằng ta tới làm gì?” Nụ cười ấm áp của Y Tư làm cho không người nào có thể sinh ra cảnh giác, thấy biểu tình Mạc Tuy vẫn như cũ không có thay đổi gì, Y Tư khẽ cười một tiếng, “Thật là không thú vị, kỳ thật ra chỉ là muốn tự mình nhìn xem người là hạng người gì thôi.”
“Ta trước đây là một thú nhân lưu lạc, ở trong rừng rậm phương Bắc, sắp thành niên, ngươi còn muốn biết gì nữa?” Mạc Tuy nhíu mày, cười như không cười nhìn Y Tư, cho tới bây giờ tựa hồ hắn không làm ra chuyện gì khiến tế tự đặc biệt chú ý.
“Nga… Thật ra là muốn tới cảm ơn những gì ngươi làm cho Tác Nhĩ.” Biểu tình Y Tư trở nên nghiêm túc, nhìn ánh mắt Mạc Tuy, nhẹ giọng nói, “Địa vị á chủng trong tộc vẫn rất xấu hổ, ngoại trừ không thể thai nghén sinh mệnh, kỳ thật cũng không khác gì y lạp, tuy rằng không biết vì sao ngươi không muốn dùng hình thú đi săn, còn dạy những kỹ xảo này cho Tác Nhĩ, nhưng ngươi quả thật đã thay đổi số phận á chủng, để cho bọn họ không đến mức chết đói vào mùa đông.”
Sâu trong ánh mắt Y Tư tựa hồ có cái gì đang lay động, Mạc Tuy cười nghiền ngẫm: “Ngươi đây là lấy danh tế tự biểu thị biết ơn việc ta trợ giúp á chủng, hay là bản thân ngươi vì Tác Nhĩ tới cảm tạ ta?”
“Thật đúng là nhạy cảm đó.” Y Tư nhẹ giọng bật cười, có chút đau đầu nói, “Ta và Tác Nhĩ biết nhau lúc còn rất nhỏ, quả thật ta không muốn thấy y sống khổ cực như vậy, ngươi biết, người trong tộc đều cảm thấy á chủng vô dụng, cũng không thích Tác Nhĩ, địa vị tế tự quá đặc thù, nếu như ta quan tâm Tác Nhĩ quá nhiều, trong tộc rất có thể sẽ đuổi y đi.”
“Ngươi thích Tác Nhĩ.” Mạc Tuy cười như không cười nhìn Y Tư, biểu tình tế tự đại nhân cứng ngắc trong nháy mắt, sau đó lỗ tai đỏ lên.
Y Tư từ từ đỏ mặt có chút ảo não nhìn Mạc Tuy, sau đó lại thoải mái nở nụ cười: “Ta thích Tác Nhĩ, hơn nữa càng ngày càng thích, vốn đã cho rằng ta sẽ vô lực nhìn Tác Nhĩ chết đi, thế nhưng hiện tại bởi vì ngươi, ta thấy được hi vọng, có thể về sau có một ngày, ta có thể cùng Tác Nhĩ kết thành bạn đời cũng không biết chừng. Mạc, ta hiện tại thật có chút vui vẻ Khế Gia có thể mang ngươi về.”
Tác giả :
Phi Huyên