Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú
Chương 7
Trời đã sáng choang, không ít thú nhân muốn đi săn tụ tập một chỗ chuẩn bị xuất phát.
“Khế Gia, hôm nay ngươi tới hơi trễ a.” Một thú nhân thấy Khế Gia, cười cùng cậu chào hỏi, thấy Mạc Tuy và Tác Nhĩ đi theo phía sau Khế Gia, ngạc nhiên đánh giá Mạc Tuy, “Đây là người mấy ngày hôm trước ngươi mang về sao?”
“Ừm, hôm nay mang Mạc và Tác Nhĩ vào rừng hái chút hoa quả, sẽ không tiến sâu vào rừng.” Thấy rất nhiều thú nhân tò mò nhìn qua bên này, Khế Gia cười rất xán lạn.
Thú nhân lúc nãy chào hỏi Khế Gia khoác vai cậu xoay nửa người cười nói với Mạc Tuy: “Khế Gia là dũng sĩ rất lợi hại trong tộc chúng ta đó, ngươi phải học tập đàng hoàng. A đúng rồi, còn không nói cho ngươi biết tên ta, ta là Mộc Lí.”
Mộc Lí thoạt nhìn rất thành thục, Mạc Tuy trước giờ vẫn không thân cận người nhìn hắn hai cái, lễ phép gật đầu.
“Thật lãnh đạm mà, tuyệt không giống Khế Gia.” Mộc Lí chậc một tiếng, treo trên cổ Khế Gia vẻ mặt bị đả kích.
“Lúc trước Mạc vẫn luôn lưu lạc một mình trong rừng, chưa từng tiếp xúc người nào.” Khế Gia có chút bất đắc dĩ kéo Mộc Lí đem trọng lượng cả người đặt trên người cậu ra, “Chuẩn bị xuất phát.”
Các thú nhân hóa thành hình thú người này tiếp người kia chạy vào rừng, Khế Gia hơi bận tâm nhìn thoáng qua Mạc Tuy và Tác Nhĩ, còn chưa mở miệng, Mạc Tuy cũng đã lộ ra một nụ cười: “Đi đi, ta và Tác Nhĩ theo kịp.”
Bởi vì không cẩn phải gấp rút lên đường, tốc độ các thú nhân cũng không phải rất nhanh, Khế Gia hóa thú cuối cùng đuổi kịp mọi người, Mạc Tuy nhìn thoáng qua Tác Nhĩ, cũng chạy theo vào rừng.
Rừng rậm phía trên bộ tộc phi thường rộng lớn, mặc dù không lớn bằng rừng rậm lúc trước Mạc Tuy sinh sống mấy tháng, nhưng cho dù chỉ đi một vòng quanh khu vực bìa rừng một vòng cũng phải mất hai ba ngày, thông thường các thú nhân đi săn đều vào bộ phận tương đối sâu, dù sao bên ngoài thường có thú nhân qua lại, không có con mồi lớn thường lui tới.
Sau khi chạy hết tốc lực nửa tiếng Khế Gia liền ngừng lại, Mạc Tuy và Tác Nhĩ theo sát sau cậu tốc độ cũng không chậm, theo tia sáng chậm rãi tối dần, vốn xung quanh an tĩnh đã bắt đầu xuất hiện thanh âm các loại động vật. Mạc Tuy đặt gùi trên lưng xuống đất, lấy đao đá đeo bên hông nắm trong tay, thân thể đã mấy ngày không có kịch liệt vận động các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc vui sướng.
“Hôm nay hẳn có thể ăn ngon.” Mạc Tuy vung vung đao trong tay, đối với trạng thái thân thể hiện tại coi như thỏa mãn, thần tình chan chứa thèm ăn nhìn nai con rất vô tội ló đầu ngó bọn họ cách đó không xa. Có lẽ là ý đồ của Mạc Tuy quá mức rõ ràng, khi nhìn tới sinh vật kì quái xông về phía nó, nai con kinh hoảng tung chân chạy.
Mạc Tuy tự nhiên sẽ không để cho đồ ăn tới tay còn chạy mất, thân hình linh hoạt nhanh chóng xuyên qua rừng, khi nai chuyển ngoặc trực tiếp cấp tốc bổ nhào tới, một tay vòng qua cổ nai, răng rắc một tiếng gảy xương thanh thúy, nai con kinh hoàng chạy thục mạng giật hai cái, té trên mặt đất không động đậy nữa.
Khế Gia đã từng thấy Mạc Tuy đi săn vô cùng bình tĩnh, Tác Nhĩ đã chấn kinh ngây dại, y chỉ thấy Mạc Tuy ngay cả hình thú cũng không chuyển hóa đã trực tiếp xông tới, dường như chỉ là duỗi tay ra, nai bình thường rất khó bắt được đã ngã xuống.
“Máu nai hình như rất bổ, thừa dịp còn nóng, các ngươi muốn một chút không?” Bình thường lúc đi săn Mạc Tuy thường trực tiếp cắt đứa cổ con mồi, khó có được hôm nay hắn vặn cổ, máu không bị chảy khô.
“Ta vẫn là thích đồ ăn nấu chín.” Khế Gia nhìn thoáng qua Tác Nhĩ, thấy Tác Nhĩ cũng đồng ý gật đầu, liền khiêng con mồi lên vai, tựa hồ là có hơi tiếc nuối nhún vai, “Có Mạc, xem ra hôm nay ta chỉ có thể phụ trách khiêng con mồi.”
Tác Nhĩ hiển nhiên vẫn không thể triệt để tiêu hóa cảnh tượng trước mắt, cho dù ai thấy hình thể của Khế Gia và Mạc, đều sẽ theo bản năng cho rằng là Khế Gia nuôi Mạc, nhưng hiện tại xem ra, tuyệt không phải như vậy. Tác Nhĩ đã từng thấy thú nhân đi săn, hình thú cường tráng và đầy sức bật dùng móng vuốt sắc bén chinh phục con mồi, mà phương thức Mạc Tuy trực tiếp dùng hình người đi săn quả thật làm Tác Nhĩ chấn kinh. Đồng dạng không cần hình thú, Mạc có thể, y… có phải cũng có thể không?
Tác Nhĩ khi xuất phát rất hưng phấn lại mong đợi mãi cho đến khi chuyến đi săn kết thúc đều thất thần, chờ y phát hiện cái gùi phía sau nặng lên, mới lấy lại tinh thần. Gà rừng đã chết phi thường triệt để bị nhét vào trong gùi của Tác Nhĩ, trên đầu gà có một lỗ sâu, Mạc Tuy ngồi xổm dưới đất biểu tình có chút ảo não.
Gà rừng chạy trốn quá nhanh vừa hoảng sợ liền thích chạy loạn tứ phía, vốn Mạc Tuy muốn trực tiếp lấy đá đập, vừa định đập choáng mấy con mang về đẻ trứng, thế nhưng con đầu tiên do dùng sức quá mạnh trực tiếp đập vỡ đầu gà. Gà rừng không giống gà nhà không biết bay, tuy bay không cao nhưng vẫn phiền phức, Mạc Tuy tóm hai con đã mệt không muốn nói chuyện, trực tiếp bảo Khế Gia hóa thú đi bắt.
Gà rừng bị Khế Gia cắn trong miệng rét run, Mạc Tuy chọn hai trống ba mái không bị cắn quá mức oanh liệt dùng cỏ cột chân và cánh ném vào trong gùi, những con khác sắp chết không sống nổi liền trực tiếp bóp chết chuẩn bị mang về nhà làm bữa trưa.
Hiếm khi vào rừng một chuyến, Mạc Tuy không muốn nhanh như vậy đã ra ngoài, nhóm giống cái đều ở ngoài bìa rừng hái rau quả, thứ trong rừng vẫn nhiều hơn. Cây quýt do bên ngoài cũng có nên Mạc Tuy không hái nhiều, nấm và ớt lại hái không ít, vặt trụi một gốc thì là, khoai tây phát hiện được cũng đều bị Mạc Tuy nhổ ra, còn thuận tiện đào ra mấy củ khoai mỡ và khoai lang dị thường thô to.
Sau khi chất đầy hai cái gùi, Tác Nhĩ bị Mạc Tuy làm kinh ngạc liên tục cảm thán cũng không có thời gian thất thần, cẩn thận hỏi thăm đặc thù mỗi loại thức ăn, sau Mạc Tuy phát hiện một mảnh đất nhỏ mọc dưa hấu, vừa nói cái này có thể ăn, Tác Nhĩ thật hưng phấn chuẩn bị xông lên.
“Từ từ, còn chưa chín.” Mạc Tuy dở khóc dở cười kéo Tác Nhĩ, “Bây giờ hái về cũng không cách nào ăn được, chờ qua một tháng chúng ta quay lại.”
Gà rừng do quá nhỏ xương lại nhiều nên không được các thú nhân hoan nghênh lắm, bất quá loại con mồi này luôn nhảy lên nhảy xuống này mà có thể bắt được nhiều như vậy, thú nhân gặp phải trên đường về đều cho Khế Gia ấnh mắt tán thưởng.
Đã có hang nước, Mạc Tuy không cần mỗi lần đều đến bờ sông rửa sạch. Tiếp đó lấy ván gỗ và cỏ làm một cái chuồng gà đơn giản cực kì, Mạc Tuy ném mấy con gà còn sống vào, sau khi nấu nước nóng cắt tiết nhổ lông mổ bụng gà, Mạc Tuy ra chỗ gần đó đào một cái hố chôn lông gà và nội tạng không cần tới xuống đất, tiếp theo ướt muối lên gà đã xử lý tốt, trong bụng nhồi ớt và hành tỏi, hai con xuyên chung đặt lên lửa nướng, còn có một con hầm canh chung với nấm hương, nội tạng thì bỏ lên phiến đá xào.
Nội tạng xào chung với ớt gừng tỏi chín rồi thơm vô cùng, thêm gà nướng xem như là bữa trưa phong phú, ăn no uống đủ, Mạc Tuy nhìn Tác Nhĩ vẻ mặt thỏa mãn, không khỏi nhẽ cười, hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon vô cùng! Chưa từng được ăn đồ ngon như vật.” Tác Nhĩ ôm chén gỗ đã cạn sạch gật đầu không ngừng.
“Cuộc sống như vậy ngươi có thể dùng hai tay chính mình có được, để mùa đông không bị chết đói, chiều hôm nay bắt đầu nỗ lực đi.” Mạc Tuy đứng lên vỗ vỗ vai Tác Nhĩ, nụ cười ôn nhu hiếm thấy.
Một đôi tay vòng qua hông Mạc Tuy, Mạc Tuy lộ ra tươi cười ôn nhu với Tác Nhĩ khiến trong lòng Khế Gia có chút buồn bực, cũng xông tới, vẻ mặt chờ mong: “Mạc dạy ta nữa.”
Hàng rào nhà mới coi như cao, Mạc Tuy xác định gà rừng sẽ không bay ra ngoài được, đem bốn con gà rừng con đang hoảng sợ thả ra, cười còn ôn như hơn vừa nãy: “Chiều nay các ngươi bắt – gà – đi, mỗi người bắt đủ một trăm lần mới có thể ăn.” Nói xong bỏ lại gà rừng liên tục cục tác và hai người còn chưa phản ứng kịp, cắt mấy miếng thịt nai đi vào nhà.
Khi trước Khế Gia đã nói, do nai có động tác linh hoạt hơn nữa tràn ngập cảnh giác với thú nhân nên không dễ bắt được, thế nhưng chất thịt lại rất tươi mới, bởi vậy rất được hoan nghênh, Mạc Tuy gói kĩ mấy khối thịt nai vào lá cây bỏ trong sọt, cảm thấy mấy khối thịt này hẳn có thể đổi được không ít thứ.
Nhiệm vụ lớn nhất của giống cái trong tộc chính là sinh sản hậu đại, thời gian khác ngoại trừ nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa thì không có chuyện gì làm, thời gian vào rừng thu nhặt đồ vật đặc biệt nhiều, lấy ra trao đổi cái gì cũng có. Tuy Mạc Tuy sắp thành niên, trên mặt lại mang theo nét trẻ con thuộc về thiếu niên, nhóm giống cái phi thường thân thiện với thú nhân còn vị thành niên này, đổi mấy bó cỏ dùng để vệ sinh và làm mềm da lông, lại đổi một hủ mật và một ít hoa quả, muối sơ chế và đường cũng đổi không ít, sau cùng còn lại một miếng thịt, Mạc Tuy vừa nhìn, vừa suy nghĩ coi còn cần cái gì.
Từ khi đổi sang thân thể á chủng, khứu giác của Mạc Tuy linh mẫn hơn lúc trước, một mùi vị quen thuộc tựa hồ đã thật lâu chưa từng ngửi thấy nhàn nhạt phiêu tán. Mạc Tuy theo mùi đi tìm, liền thấy trên mặt đất đặt mấy cái sàng bện bằng cỏ, trong sàng đặt thực vật bất đồng, một bộ phần Mạc Tuy nhận không ra, thế nhưng trong mấy thực vật hắn nhận ra, hắn thấy được cây quế, bạc hà thật nhiều loại ra gia vị.
“Có chỗ nào khó chịu sao?” Âm thanh trong trẻo khiến người ta cảm thấy rất ôn nhu, Mạc Tuy ngẩng đầu, người đứng trước mắt cầm trong tay cái thúng nhỏ, bên trong là thảo dược Mạc Tuy không biết, chủ nhân của bàn tay chỉ quấn một cái váy da thú bên hông, trước ngực bằng phẳng giống hắn, ngũ quan ôn hòa hơn rất nhiều so với khuôn mặt thô kệch của các thú nhân, ôn nhu cười làm cho Mạc Tuy rất có hảo cảm. Tác Nhĩ đã nói trong tộc chỉ có mình y là á chủng, như vậy người trước mặt rất có thể là y lạp quý giá.
“Không có, chỉ là ngửi được mùi mấy thứ này nên tới xem một chút.” Mạc Tuy nhàn nhạt cười với người nọ, chỉ còn cây quế trên đất, “Mấy thứ này ta có thể lấy thịt để đổi không?”
Người nọ trước hết là có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Mạc Tuy nửa ngày, mới cười nói: “Hình như trước khi chưa từng thấy ngươi, người là thú nhân Khế Gia mang về đúng không? Ta là Y Tư, tế tự trong tộc, những dược liệu tương đối hiếm thấy không thể cho ngươi, thường gặp thì có thể đưa ngươi một ít.”
“Ta muốn cái này được không?” Mạc Tuy không biết cây quế ở chỗ này tên là gì, chỉ có thể cầm lấy một miếng hỏi.
“Vỏ cây thơm vừa vặn lần trước làm không ít, ngươi muốn bao nhiêu thì lấy đi.” Nụ cười của Y Tư rất ôn hòa, không phải là khách khí, Mạc Tuy liền không khách khí với anh ta, tuy tế tự trong tộc sẽ có thức ăn được đặc biệt cung cấp không cần đi săn thú, sau khi lấy nhiều cây quế, Mạc Tuy vẫn nhét miếng thịt nai cuối cùng còn sót lại vào tay Y Tư.
Trong mắt Y Tư hiện lên vẻ kinh ngạc, vừa định nói anh không cần, chỉ thấy Mạc Tuy rất nghiêm túc nhìn anh nói: “Rất cảm tạ quà ngươi tặng, cho nên xin hãy nhận lấy quà cảm ơn của ta, về sau ta có thể còn muốn mấy thứ này, người không thể mỗi lần đều hào phóng tặng ta như vậy chứ?”
“Vậy ta nhận là được.” Y Tư nở nụ cười, sau đó như chợt nới tới cái gì nói tiếng chờ chút liền vào phòng, lúc đi ra nhét một hộp gỗ nhỏ vào tay Mạc Tuy, “Nếu như bị thương thì dùng cái này, mặc dù hơi đau nhưng cầm máu rất nhanh.”
“Cảm ơn.” Y Tư săn sóc khiến Mạc Tuy rất hưởng thụ, có một tế tự hiền lành đối với bộ tộc mà nói tuyệt đối là một loại may mắn.
“Khế Gia, hôm nay ngươi tới hơi trễ a.” Một thú nhân thấy Khế Gia, cười cùng cậu chào hỏi, thấy Mạc Tuy và Tác Nhĩ đi theo phía sau Khế Gia, ngạc nhiên đánh giá Mạc Tuy, “Đây là người mấy ngày hôm trước ngươi mang về sao?”
“Ừm, hôm nay mang Mạc và Tác Nhĩ vào rừng hái chút hoa quả, sẽ không tiến sâu vào rừng.” Thấy rất nhiều thú nhân tò mò nhìn qua bên này, Khế Gia cười rất xán lạn.
Thú nhân lúc nãy chào hỏi Khế Gia khoác vai cậu xoay nửa người cười nói với Mạc Tuy: “Khế Gia là dũng sĩ rất lợi hại trong tộc chúng ta đó, ngươi phải học tập đàng hoàng. A đúng rồi, còn không nói cho ngươi biết tên ta, ta là Mộc Lí.”
Mộc Lí thoạt nhìn rất thành thục, Mạc Tuy trước giờ vẫn không thân cận người nhìn hắn hai cái, lễ phép gật đầu.
“Thật lãnh đạm mà, tuyệt không giống Khế Gia.” Mộc Lí chậc một tiếng, treo trên cổ Khế Gia vẻ mặt bị đả kích.
“Lúc trước Mạc vẫn luôn lưu lạc một mình trong rừng, chưa từng tiếp xúc người nào.” Khế Gia có chút bất đắc dĩ kéo Mộc Lí đem trọng lượng cả người đặt trên người cậu ra, “Chuẩn bị xuất phát.”
Các thú nhân hóa thành hình thú người này tiếp người kia chạy vào rừng, Khế Gia hơi bận tâm nhìn thoáng qua Mạc Tuy và Tác Nhĩ, còn chưa mở miệng, Mạc Tuy cũng đã lộ ra một nụ cười: “Đi đi, ta và Tác Nhĩ theo kịp.”
Bởi vì không cẩn phải gấp rút lên đường, tốc độ các thú nhân cũng không phải rất nhanh, Khế Gia hóa thú cuối cùng đuổi kịp mọi người, Mạc Tuy nhìn thoáng qua Tác Nhĩ, cũng chạy theo vào rừng.
Rừng rậm phía trên bộ tộc phi thường rộng lớn, mặc dù không lớn bằng rừng rậm lúc trước Mạc Tuy sinh sống mấy tháng, nhưng cho dù chỉ đi một vòng quanh khu vực bìa rừng một vòng cũng phải mất hai ba ngày, thông thường các thú nhân đi săn đều vào bộ phận tương đối sâu, dù sao bên ngoài thường có thú nhân qua lại, không có con mồi lớn thường lui tới.
Sau khi chạy hết tốc lực nửa tiếng Khế Gia liền ngừng lại, Mạc Tuy và Tác Nhĩ theo sát sau cậu tốc độ cũng không chậm, theo tia sáng chậm rãi tối dần, vốn xung quanh an tĩnh đã bắt đầu xuất hiện thanh âm các loại động vật. Mạc Tuy đặt gùi trên lưng xuống đất, lấy đao đá đeo bên hông nắm trong tay, thân thể đã mấy ngày không có kịch liệt vận động các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc vui sướng.
“Hôm nay hẳn có thể ăn ngon.” Mạc Tuy vung vung đao trong tay, đối với trạng thái thân thể hiện tại coi như thỏa mãn, thần tình chan chứa thèm ăn nhìn nai con rất vô tội ló đầu ngó bọn họ cách đó không xa. Có lẽ là ý đồ của Mạc Tuy quá mức rõ ràng, khi nhìn tới sinh vật kì quái xông về phía nó, nai con kinh hoảng tung chân chạy.
Mạc Tuy tự nhiên sẽ không để cho đồ ăn tới tay còn chạy mất, thân hình linh hoạt nhanh chóng xuyên qua rừng, khi nai chuyển ngoặc trực tiếp cấp tốc bổ nhào tới, một tay vòng qua cổ nai, răng rắc một tiếng gảy xương thanh thúy, nai con kinh hoàng chạy thục mạng giật hai cái, té trên mặt đất không động đậy nữa.
Khế Gia đã từng thấy Mạc Tuy đi săn vô cùng bình tĩnh, Tác Nhĩ đã chấn kinh ngây dại, y chỉ thấy Mạc Tuy ngay cả hình thú cũng không chuyển hóa đã trực tiếp xông tới, dường như chỉ là duỗi tay ra, nai bình thường rất khó bắt được đã ngã xuống.
“Máu nai hình như rất bổ, thừa dịp còn nóng, các ngươi muốn một chút không?” Bình thường lúc đi săn Mạc Tuy thường trực tiếp cắt đứa cổ con mồi, khó có được hôm nay hắn vặn cổ, máu không bị chảy khô.
“Ta vẫn là thích đồ ăn nấu chín.” Khế Gia nhìn thoáng qua Tác Nhĩ, thấy Tác Nhĩ cũng đồng ý gật đầu, liền khiêng con mồi lên vai, tựa hồ là có hơi tiếc nuối nhún vai, “Có Mạc, xem ra hôm nay ta chỉ có thể phụ trách khiêng con mồi.”
Tác Nhĩ hiển nhiên vẫn không thể triệt để tiêu hóa cảnh tượng trước mắt, cho dù ai thấy hình thể của Khế Gia và Mạc, đều sẽ theo bản năng cho rằng là Khế Gia nuôi Mạc, nhưng hiện tại xem ra, tuyệt không phải như vậy. Tác Nhĩ đã từng thấy thú nhân đi săn, hình thú cường tráng và đầy sức bật dùng móng vuốt sắc bén chinh phục con mồi, mà phương thức Mạc Tuy trực tiếp dùng hình người đi săn quả thật làm Tác Nhĩ chấn kinh. Đồng dạng không cần hình thú, Mạc có thể, y… có phải cũng có thể không?
Tác Nhĩ khi xuất phát rất hưng phấn lại mong đợi mãi cho đến khi chuyến đi săn kết thúc đều thất thần, chờ y phát hiện cái gùi phía sau nặng lên, mới lấy lại tinh thần. Gà rừng đã chết phi thường triệt để bị nhét vào trong gùi của Tác Nhĩ, trên đầu gà có một lỗ sâu, Mạc Tuy ngồi xổm dưới đất biểu tình có chút ảo não.
Gà rừng chạy trốn quá nhanh vừa hoảng sợ liền thích chạy loạn tứ phía, vốn Mạc Tuy muốn trực tiếp lấy đá đập, vừa định đập choáng mấy con mang về đẻ trứng, thế nhưng con đầu tiên do dùng sức quá mạnh trực tiếp đập vỡ đầu gà. Gà rừng không giống gà nhà không biết bay, tuy bay không cao nhưng vẫn phiền phức, Mạc Tuy tóm hai con đã mệt không muốn nói chuyện, trực tiếp bảo Khế Gia hóa thú đi bắt.
Gà rừng bị Khế Gia cắn trong miệng rét run, Mạc Tuy chọn hai trống ba mái không bị cắn quá mức oanh liệt dùng cỏ cột chân và cánh ném vào trong gùi, những con khác sắp chết không sống nổi liền trực tiếp bóp chết chuẩn bị mang về nhà làm bữa trưa.
Hiếm khi vào rừng một chuyến, Mạc Tuy không muốn nhanh như vậy đã ra ngoài, nhóm giống cái đều ở ngoài bìa rừng hái rau quả, thứ trong rừng vẫn nhiều hơn. Cây quýt do bên ngoài cũng có nên Mạc Tuy không hái nhiều, nấm và ớt lại hái không ít, vặt trụi một gốc thì là, khoai tây phát hiện được cũng đều bị Mạc Tuy nhổ ra, còn thuận tiện đào ra mấy củ khoai mỡ và khoai lang dị thường thô to.
Sau khi chất đầy hai cái gùi, Tác Nhĩ bị Mạc Tuy làm kinh ngạc liên tục cảm thán cũng không có thời gian thất thần, cẩn thận hỏi thăm đặc thù mỗi loại thức ăn, sau Mạc Tuy phát hiện một mảnh đất nhỏ mọc dưa hấu, vừa nói cái này có thể ăn, Tác Nhĩ thật hưng phấn chuẩn bị xông lên.
“Từ từ, còn chưa chín.” Mạc Tuy dở khóc dở cười kéo Tác Nhĩ, “Bây giờ hái về cũng không cách nào ăn được, chờ qua một tháng chúng ta quay lại.”
Gà rừng do quá nhỏ xương lại nhiều nên không được các thú nhân hoan nghênh lắm, bất quá loại con mồi này luôn nhảy lên nhảy xuống này mà có thể bắt được nhiều như vậy, thú nhân gặp phải trên đường về đều cho Khế Gia ấnh mắt tán thưởng.
Đã có hang nước, Mạc Tuy không cần mỗi lần đều đến bờ sông rửa sạch. Tiếp đó lấy ván gỗ và cỏ làm một cái chuồng gà đơn giản cực kì, Mạc Tuy ném mấy con gà còn sống vào, sau khi nấu nước nóng cắt tiết nhổ lông mổ bụng gà, Mạc Tuy ra chỗ gần đó đào một cái hố chôn lông gà và nội tạng không cần tới xuống đất, tiếp theo ướt muối lên gà đã xử lý tốt, trong bụng nhồi ớt và hành tỏi, hai con xuyên chung đặt lên lửa nướng, còn có một con hầm canh chung với nấm hương, nội tạng thì bỏ lên phiến đá xào.
Nội tạng xào chung với ớt gừng tỏi chín rồi thơm vô cùng, thêm gà nướng xem như là bữa trưa phong phú, ăn no uống đủ, Mạc Tuy nhìn Tác Nhĩ vẻ mặt thỏa mãn, không khỏi nhẽ cười, hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon vô cùng! Chưa từng được ăn đồ ngon như vật.” Tác Nhĩ ôm chén gỗ đã cạn sạch gật đầu không ngừng.
“Cuộc sống như vậy ngươi có thể dùng hai tay chính mình có được, để mùa đông không bị chết đói, chiều hôm nay bắt đầu nỗ lực đi.” Mạc Tuy đứng lên vỗ vỗ vai Tác Nhĩ, nụ cười ôn nhu hiếm thấy.
Một đôi tay vòng qua hông Mạc Tuy, Mạc Tuy lộ ra tươi cười ôn nhu với Tác Nhĩ khiến trong lòng Khế Gia có chút buồn bực, cũng xông tới, vẻ mặt chờ mong: “Mạc dạy ta nữa.”
Hàng rào nhà mới coi như cao, Mạc Tuy xác định gà rừng sẽ không bay ra ngoài được, đem bốn con gà rừng con đang hoảng sợ thả ra, cười còn ôn như hơn vừa nãy: “Chiều nay các ngươi bắt – gà – đi, mỗi người bắt đủ một trăm lần mới có thể ăn.” Nói xong bỏ lại gà rừng liên tục cục tác và hai người còn chưa phản ứng kịp, cắt mấy miếng thịt nai đi vào nhà.
Khi trước Khế Gia đã nói, do nai có động tác linh hoạt hơn nữa tràn ngập cảnh giác với thú nhân nên không dễ bắt được, thế nhưng chất thịt lại rất tươi mới, bởi vậy rất được hoan nghênh, Mạc Tuy gói kĩ mấy khối thịt nai vào lá cây bỏ trong sọt, cảm thấy mấy khối thịt này hẳn có thể đổi được không ít thứ.
Nhiệm vụ lớn nhất của giống cái trong tộc chính là sinh sản hậu đại, thời gian khác ngoại trừ nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa thì không có chuyện gì làm, thời gian vào rừng thu nhặt đồ vật đặc biệt nhiều, lấy ra trao đổi cái gì cũng có. Tuy Mạc Tuy sắp thành niên, trên mặt lại mang theo nét trẻ con thuộc về thiếu niên, nhóm giống cái phi thường thân thiện với thú nhân còn vị thành niên này, đổi mấy bó cỏ dùng để vệ sinh và làm mềm da lông, lại đổi một hủ mật và một ít hoa quả, muối sơ chế và đường cũng đổi không ít, sau cùng còn lại một miếng thịt, Mạc Tuy vừa nhìn, vừa suy nghĩ coi còn cần cái gì.
Từ khi đổi sang thân thể á chủng, khứu giác của Mạc Tuy linh mẫn hơn lúc trước, một mùi vị quen thuộc tựa hồ đã thật lâu chưa từng ngửi thấy nhàn nhạt phiêu tán. Mạc Tuy theo mùi đi tìm, liền thấy trên mặt đất đặt mấy cái sàng bện bằng cỏ, trong sàng đặt thực vật bất đồng, một bộ phần Mạc Tuy nhận không ra, thế nhưng trong mấy thực vật hắn nhận ra, hắn thấy được cây quế, bạc hà thật nhiều loại ra gia vị.
“Có chỗ nào khó chịu sao?” Âm thanh trong trẻo khiến người ta cảm thấy rất ôn nhu, Mạc Tuy ngẩng đầu, người đứng trước mắt cầm trong tay cái thúng nhỏ, bên trong là thảo dược Mạc Tuy không biết, chủ nhân của bàn tay chỉ quấn một cái váy da thú bên hông, trước ngực bằng phẳng giống hắn, ngũ quan ôn hòa hơn rất nhiều so với khuôn mặt thô kệch của các thú nhân, ôn nhu cười làm cho Mạc Tuy rất có hảo cảm. Tác Nhĩ đã nói trong tộc chỉ có mình y là á chủng, như vậy người trước mặt rất có thể là y lạp quý giá.
“Không có, chỉ là ngửi được mùi mấy thứ này nên tới xem một chút.” Mạc Tuy nhàn nhạt cười với người nọ, chỉ còn cây quế trên đất, “Mấy thứ này ta có thể lấy thịt để đổi không?”
Người nọ trước hết là có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Mạc Tuy nửa ngày, mới cười nói: “Hình như trước khi chưa từng thấy ngươi, người là thú nhân Khế Gia mang về đúng không? Ta là Y Tư, tế tự trong tộc, những dược liệu tương đối hiếm thấy không thể cho ngươi, thường gặp thì có thể đưa ngươi một ít.”
“Ta muốn cái này được không?” Mạc Tuy không biết cây quế ở chỗ này tên là gì, chỉ có thể cầm lấy một miếng hỏi.
“Vỏ cây thơm vừa vặn lần trước làm không ít, ngươi muốn bao nhiêu thì lấy đi.” Nụ cười của Y Tư rất ôn hòa, không phải là khách khí, Mạc Tuy liền không khách khí với anh ta, tuy tế tự trong tộc sẽ có thức ăn được đặc biệt cung cấp không cần đi săn thú, sau khi lấy nhiều cây quế, Mạc Tuy vẫn nhét miếng thịt nai cuối cùng còn sót lại vào tay Y Tư.
Trong mắt Y Tư hiện lên vẻ kinh ngạc, vừa định nói anh không cần, chỉ thấy Mạc Tuy rất nghiêm túc nhìn anh nói: “Rất cảm tạ quà ngươi tặng, cho nên xin hãy nhận lấy quà cảm ơn của ta, về sau ta có thể còn muốn mấy thứ này, người không thể mỗi lần đều hào phóng tặng ta như vậy chứ?”
“Vậy ta nhận là được.” Y Tư nở nụ cười, sau đó như chợt nới tới cái gì nói tiếng chờ chút liền vào phòng, lúc đi ra nhét một hộp gỗ nhỏ vào tay Mạc Tuy, “Nếu như bị thương thì dùng cái này, mặc dù hơi đau nhưng cầm máu rất nhanh.”
“Cảm ơn.” Y Tư săn sóc khiến Mạc Tuy rất hưởng thụ, có một tế tự hiền lành đối với bộ tộc mà nói tuyệt đối là một loại may mắn.
Tác giả :
Phi Huyên