Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)
Chương 46
Kết quả của cuộc thảo luận của Dương Phi cùng Lý Ích chính là ở phòng ăn của Dương Phi cho thêm món cao lương diện vào thực đơn, để cho Viên Hạo là người cung cấp số lượng lớn, nhưng có điều Viên Hạo chỉ chịu cung cấp đồ ăn chín, điều này không tốt lắm, bất quá hiện tại bây giờ thời tiết lạnh, đồ ăn chín cũng có thể bảo quản tươi trong thời gian dài, cũng không đáng kể. Kỳ thực bọn họ không biết, món ăn này để càng lâu thì càng ăn ngon, mùi vị khi mới rán ra không sánh được với mùi vị sau khi để nguội. Loại dưa muối này, có thể xem như là món ăn nguội, vì vậy mà rất nhiều món ăn, chỉ cần không biến chất mà để càng lâu càng ngon.
Phòng ăn của Dương gia cũng coi như là niềm tự hào mấy trăm năm, trải rộng các nơi, danh tiếng vô cùng tốt. Dòng họ của Lý Ích lại không liên quan đến ngành ăn uống, vì vậy mà việc này chỉ có thể giao cho Dương Phi. Sau khi Dương Phi đi, Lý Ích nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy trong lòng hơi có cái gì đó đè lên, cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy không thoải mái.
Cao lương ớt, món này ăn rất ngon, nhưng Viên Hạo cũng nói qua không thể ăn nhiều trong một lần, hơn nữa cũng không thể thường ăn. Món này bất quá chỉ là món khai vị thôi, nhiều trường hợp còn không thể mang ra những nơi trang nhã. Còn có một số người, căn bản không quen ăn mùi vị này, sau khi cùng người của mình thương lượng nửa ngày, trước tiên thử nghiệm ở hai phòng ăn ít khách để xem phản ứng của khách hàng như thế nào.
Qua mấy ngày, Dương Phi cùng Lý Ích cùng nhau đến nông trường Viên Hạo, Lý Ích mang theo một ít lương thực mà dùng hai ngàn ngân tệ mua. Dương Phi cùng mang theo lương thực trị giá hai ngàn ngân tệ. Hắn cũng thực sự rất hiếu kì, Lý Ích nói là được ăn bánh bột bí đỏ, cái kia hình dáng thế nào, mùi vị ra làm sao. Lần trước gặp mặt Lý Ích, cái tên này chỉ lấy ra một chút, để cho hắn ăn thử, rồi nói số còn lại đã ăn sạch. Kỳ thực Dương Phi biết, Lý Ích chính là cố ý, làm cho hắn hận đến nghiến răng, lại không có cách nào, vì vậy mà mới vào cửa liền nói thẳng muốn ăn bí đỏ.
“Được, các anh chờ một chút.” Viên Hạo hiện tại đã quen cái tên này hô to gọi nhỏ, hơn nữa làm bánh bí đỏ cũng không tốn nhiều thời gian. Chính là vì không muốn để bọn họ nhìn thấy nguyện liệu làm, cậu liền nhốt mình vào phòng bếp để giúp bọn họ làm bánh.
Dương Phi cùng Lý Ích chỉ có thể ngồi chờ đành vây quanh mấy mẫu thổ kim trứng kia, hiện tại không cần chăm sóc ruộng, cũng không có gì bí mật cả, hơn nữa loại như thổ kim trứng cũng không tính là điều bất ngờ, rất nhiều nơi đều có. Hai người kia liền dửng dưng như không đi xung quanh xem.
“Hình dáng rất được a.” Lý Ích thấy mảnh này cây đã mọc ra được nửa tấc, so với lần trước, nhìn mập mạp hơn một chút, nếu tiếp tục như vậy, đến mùa đông, khả năng chống rét sẽ mạnh hơn, đồng thời khi thu hoạch cũng tốt hơn.
“Quả thật không tệ, cậu cũng không suy nghĩ một chút, lần trước thổ kim trứng bọn họ trồng được, củ đều lớn như vậy, khẳng định cây so với bình thường đều mạnh hơn nhiều.” Dương Phi dướng về phía An Tâm cười cợt.
“Nghe nói những thứ này đều là An Tâm quản lí, lẽ nào thổ kim trứng của hắn có bí quyết gì sao?” Lý Ích không khỏi nhìn chằm chằm gương mặt của An Tâm thêm vài lần. Cây thổ kim trứng, có thể nói là loại cây nông nghiệp được trồng phổ biến nhất, đối với đa số người, phương pháp trồng cũng không có gì bí mật. Chỉ có điều, giống như thổ kim trứng lần trước Viên Hạo mang ra thì không có ai trồng được như vậy. Vì vậy mà trong lòng Lý Ích có chút hoài nghi, cũng không biết là hoài nghi Viên Hạo hay An Tâm.
Loại ánh mắt dò xét này, khiến cho cả người An Tâm đều không thoải mái, hắn quay đầu lại đi vào nhà. Mới vừa rồi không nên cùng hai người kia một chỗ, mỗi lần bọn họ đến, phải đi theo bọn họ một vòng rồi mới vào trong bếp giúp đỡ Viên Hạo. Làm loại bánh bí đỏ này, ngoại trừ kĩ thuật, còn khá tốn thời gian, vì vậy mà một mình Viên Hạo cũng mới chỉ làm được có hai, ba cái bánh, vẫn còn chưa có rán a.
“Em giúp anh làm bánh, anh rán đi.” An Tâm rửa tay sạch sẽ, chậm rãi lấy bột bí đỏ lên.
Một người làm, một người rán, không tới nửa giờ, Viên Hạo liền rán ra chừng mười cái bánh. Bưng đến phòng ăn liền đi ra ngoài gọi Dương Phi cùng Lý Ích vào. Bánh bí đỏ này vẫn còn nóng, ăn vẫn tốt hơn rất nhiều. Nếu như đợi thêm lúc nữa sẽ không còn ngon như. Hơn nữa Viên Hạo tình nguyện để bọn họ chỉ ở nhà mình ăn, nếu mua về, mùi vị sẽ giảm đi rất nhiều. Bất quá hiện tại mình không có tiền, không bán lại không được. Vì vậy mà trong lòng Viên Hạo khá là không thoải mái, luôn cảm giác mình ép mua ép bán. Để cho bọn họ ở nhà mình ăn nhiều hơn một chút, trong lòng liền cảm thấy dễ chịu chút, giống như là bồi thường hai bọn họ vậy.
Ngửi thấy mùi hương, Dương Phi cùng Lý Ích đều thèm nhỏ rãi, chỉ chốc lát liền cướp sạch mười cái bánh. Bụng cũng gần như ăn no, uống nước, Lý Ích có chút kì quái nói, “Cậu có cảm thấy hay không, nước ở nơi này thực sự tinh khiết hơn chút, lúc uống còn mang theo chút vị ngọt a.”
“Đúng vậy. Tôi mỗi lần đều cảm thấy nước nơi này có thật nhiều. Lần sau đi thăm dò, nguồn nước nơi này còn tinh khiết hơn so với chỗ chúng ta,tôi không tin, chỉ là nước sôi, Viên Hạo lại có thể làm cho nó trở nên thật đặc biệt.” Dương Phi cũng cảm giác như vậy.
Viên Hạo cùng An Tâm vẫn còn nhốt mình trong phòng bếp để làm bánh, căn bản không có nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Hơn một giờ sau Viên Hạo lại rán ra hơn bốn mươi cái, ngoại trừ Dương Phi muốn mang đi hai mươi cái, cậu cũng xếp cho Lý Ích mười cái,đồng thời còn rán thêm hơn hai mươi cái cao lương ớt, lại làm thêm chút cháo.
“Đợi An Bình trở về, những thứ này vẫn còn nóng đi.” Viên Hạo nói với An Tâm.
Năm người vây quanh bàn cơm, Lý Ích cùng Dương Phi nguyên bản đã ăn lửng dạ, hiện tại hai người chỉ ăn chút cao lương diện cùng cháo, còn ba người Viên Hạo thì lại ăn chừng mười cá bánh bí đỏ, lại uống thêm chút cháo, cũng coi như cũng no hơn nửa rồi, nếu như Lý Ích cùng Dương Phi không ở, Viên Hạo còn định xào thêm lá khoai lang, hiện tại ba người bọn họ đều ăn như vậy.
Cơm nước xong, rốt cuộc Dương Phi cũng nói đến chính sự.
“Viên Hạo, không phải hiện tại cậu đều thiếu tiền sao? Tôi nghĩ để cậu làm thêm ít cao lương ớt, đến của hàng của tôi, vừa làm cho cửa hàng thêm chút đặc biệt, vừa có thể giúp cậu kiếm thêm chút tiền, cậu cảm thấy thế nào?”
Viên Hạo vừa nghe thấy tin tức này, vẫn rất là hưng phấn, bán bánh bí đỏ không thể thực hiện được đã khiến cho cậu ủ rũ rất lâu. Mấy ngày nay, ba ngày lại uống canh bí đỏ mấy lần. vừa định mở miệng đáp ứng, bống nhiên nhớ tới cây ớt đều không còn, cậu lại há hốc mồm. Cậu gốc đến độ ngoác mồm lè lưỡi, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.
“Cậu không đồng ý?” Lý Ích cùng Dương Phi có chút kì quái.
“Dương Phi, e là không được. Tôi không có nguyên liệu để làm tiếp cao lương ớt.” Viên Hạo cực kì hối hận, sớm biết thế cậu đã để ớt lại, ít nhất cũng có thể làm thêm được hai bình a.
“Không thể nào.” Dương Phi há hốc mồm. Này thật vất vả mới có thể làm cho cậu khiếm chút tiền, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
“Nhà cậu chắc cũng không thiếu hàng dự trữ chứ?” Lý Ích hỏi. Xem ra ông trời không giúp Viên Hạo rồi, không muốn để cậu trở thành người có tiền.
“Ước chừng hai mươi cân.” Viên Hạo đáp, trước kia cậu trữ được một ít, thêm vào đó sau lại làm hai lần, tổng cộng cũng chỉ làm được có thế.
“Hai mươi cân cũng không ít, coi như một ngàn tệ một cân, cùng có tầm 20 ngàn đây.” Lý Ích nhanh chóng tính toán, 20 ngàn ngân tệ, coi như là mua hạt cao lương cũng có thể mua được hơn sáu mươi cân, huống hồ Viên Hạo còn có dịch dinh dưỡng, tiết kiệm một chút cũng có thể ăn được hai, ba tháng. Vượt qua quãng thời gian này là tốt rồi, vài mẫu thổ kim trứng kia của Viên Hạo, vừa nãy hắn cùng Dương Phi đã nhìn qua, những cây kia sẽ cho thu hoạch không tồi, 20 ngàn ngân tệ này có thể chống đỡ đến khi thu hoạch thổ kim trứng. Lại qua quãng thời gian này, lại có dưa chuột, có dưa chuột bán, thì sẽ không còn quang cảnh hiện tại này.
Thời điểm Lý Ích đang tính toán,Viên Hạo cùng Dương Phi cũng đang tính toán, những việc này, mọi người đều có thể nhìn thấy, Viên Hạo cũng nghĩ, trước tiên sống qua thời gian này rồi nói sau, lại nói còn có khoai lang, bí đỏ, có thể có chút cao lương cùng gạo thóc, sinh hoạt sẽ dễ chịu hơn nhiều. Bất quá cậu lại nghĩ đến hai mươi cân này, có gần một nửa là của Lý Ích a, liền nói, “Bất quá trong hai mươi cân còn có một ít là của Lý Ích, tôi cũng không thể đem hết ra bán lấy tiền a.”
“Không sao, tôi không vội, hơn nữa tôi thích bánh bí đỏ này, sau này liền lấy bánh bí đỏ thay thế đi.” Lý Ích cười.
Viên Hạo không nói gì mà nhìn Dương Phi.
“Như vậy đi, hai mươi cân này, trước tiên tôi lấy trước, nơi này có năm ngàn, cậu trước tiên rán cho tôi ba cân đi.” Dương Phi lấy tiền, đặt lên bàn, cùng Viên Hạo trước tiên thỏa thuận một chút. Còn phần cao lương ớt kia của Lý Ích, nếu như Lý Ích không để ý, Viên Hạo cũng sẽ đồng ý.
“An Bình, rán một ít đi.” Viên Hạo phân phó một chút, cậu không muốn lại vào phòng bếp, trong lòng là lạ, cảm thấy lại chiếm chút lợi ích của Lý Ích.
“Tôi ba ngày qua một lần, ba ngày, vật này có thể vẫn còn tươi đi?” Dương Phi hỏi,tuy nói bây giờ có chút lạnh, nhưng dù sao cũng là đồ ăn, vẫn là nên đặc biệt chú ý hơn một chút.
“Không sao. Chính là năm sáu ngày cũng không có gì xấu. Món này vốn không phải là ăn ngay, để lâu mới càng ngon a. Mỗi ngày có thể rán lại một chút, càng rán càng ngon.” Viên Hạo nở nụ cười, quên không nói cho họ biết, cái món này có cách ăn ngược với hầu hết món ăn khác.
“A, hóa ra như vậy sao. Vậy mỗi lần cậu rán nhiều thêm cho tôi một chút, tôi cũng không cần đến nhiều lần như thế, tiết kiệm chút thời gian.” Dương Phi vội nói.
“Cũng được, sau này đi, coi như anh mười ngày tới một lần,phỏng chừng cũng không có vấn đề gì, hơn nữa nếu như không thể ăn xong trong vòng mười ngày, cũng có thể bảo quản trong tủ lạnh sẽ được lâu hơn một chút.”
“Quá tốt rồi, quyết định như vậy đi. Khoảng chừng một tuần tôi tới một lần. sẽ sớm gọi điện thoại cho cậu.”
Thương lượng xong chuyện này, Dương Phi liền cùng Lý Ích trở về. Tâm tình của Viên Hạo cũng tốt hơn một chút, mặc kệ thế nào, 20 ngàn ngân tệ, lại có thể chống đỡ được một thời gian.
Phòng ăn của Dương gia cũng coi như là niềm tự hào mấy trăm năm, trải rộng các nơi, danh tiếng vô cùng tốt. Dòng họ của Lý Ích lại không liên quan đến ngành ăn uống, vì vậy mà việc này chỉ có thể giao cho Dương Phi. Sau khi Dương Phi đi, Lý Ích nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy trong lòng hơi có cái gì đó đè lên, cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy không thoải mái.
Cao lương ớt, món này ăn rất ngon, nhưng Viên Hạo cũng nói qua không thể ăn nhiều trong một lần, hơn nữa cũng không thể thường ăn. Món này bất quá chỉ là món khai vị thôi, nhiều trường hợp còn không thể mang ra những nơi trang nhã. Còn có một số người, căn bản không quen ăn mùi vị này, sau khi cùng người của mình thương lượng nửa ngày, trước tiên thử nghiệm ở hai phòng ăn ít khách để xem phản ứng của khách hàng như thế nào.
Qua mấy ngày, Dương Phi cùng Lý Ích cùng nhau đến nông trường Viên Hạo, Lý Ích mang theo một ít lương thực mà dùng hai ngàn ngân tệ mua. Dương Phi cùng mang theo lương thực trị giá hai ngàn ngân tệ. Hắn cũng thực sự rất hiếu kì, Lý Ích nói là được ăn bánh bột bí đỏ, cái kia hình dáng thế nào, mùi vị ra làm sao. Lần trước gặp mặt Lý Ích, cái tên này chỉ lấy ra một chút, để cho hắn ăn thử, rồi nói số còn lại đã ăn sạch. Kỳ thực Dương Phi biết, Lý Ích chính là cố ý, làm cho hắn hận đến nghiến răng, lại không có cách nào, vì vậy mà mới vào cửa liền nói thẳng muốn ăn bí đỏ.
“Được, các anh chờ một chút.” Viên Hạo hiện tại đã quen cái tên này hô to gọi nhỏ, hơn nữa làm bánh bí đỏ cũng không tốn nhiều thời gian. Chính là vì không muốn để bọn họ nhìn thấy nguyện liệu làm, cậu liền nhốt mình vào phòng bếp để giúp bọn họ làm bánh.
Dương Phi cùng Lý Ích chỉ có thể ngồi chờ đành vây quanh mấy mẫu thổ kim trứng kia, hiện tại không cần chăm sóc ruộng, cũng không có gì bí mật cả, hơn nữa loại như thổ kim trứng cũng không tính là điều bất ngờ, rất nhiều nơi đều có. Hai người kia liền dửng dưng như không đi xung quanh xem.
“Hình dáng rất được a.” Lý Ích thấy mảnh này cây đã mọc ra được nửa tấc, so với lần trước, nhìn mập mạp hơn một chút, nếu tiếp tục như vậy, đến mùa đông, khả năng chống rét sẽ mạnh hơn, đồng thời khi thu hoạch cũng tốt hơn.
“Quả thật không tệ, cậu cũng không suy nghĩ một chút, lần trước thổ kim trứng bọn họ trồng được, củ đều lớn như vậy, khẳng định cây so với bình thường đều mạnh hơn nhiều.” Dương Phi dướng về phía An Tâm cười cợt.
“Nghe nói những thứ này đều là An Tâm quản lí, lẽ nào thổ kim trứng của hắn có bí quyết gì sao?” Lý Ích không khỏi nhìn chằm chằm gương mặt của An Tâm thêm vài lần. Cây thổ kim trứng, có thể nói là loại cây nông nghiệp được trồng phổ biến nhất, đối với đa số người, phương pháp trồng cũng không có gì bí mật. Chỉ có điều, giống như thổ kim trứng lần trước Viên Hạo mang ra thì không có ai trồng được như vậy. Vì vậy mà trong lòng Lý Ích có chút hoài nghi, cũng không biết là hoài nghi Viên Hạo hay An Tâm.
Loại ánh mắt dò xét này, khiến cho cả người An Tâm đều không thoải mái, hắn quay đầu lại đi vào nhà. Mới vừa rồi không nên cùng hai người kia một chỗ, mỗi lần bọn họ đến, phải đi theo bọn họ một vòng rồi mới vào trong bếp giúp đỡ Viên Hạo. Làm loại bánh bí đỏ này, ngoại trừ kĩ thuật, còn khá tốn thời gian, vì vậy mà một mình Viên Hạo cũng mới chỉ làm được có hai, ba cái bánh, vẫn còn chưa có rán a.
“Em giúp anh làm bánh, anh rán đi.” An Tâm rửa tay sạch sẽ, chậm rãi lấy bột bí đỏ lên.
Một người làm, một người rán, không tới nửa giờ, Viên Hạo liền rán ra chừng mười cái bánh. Bưng đến phòng ăn liền đi ra ngoài gọi Dương Phi cùng Lý Ích vào. Bánh bí đỏ này vẫn còn nóng, ăn vẫn tốt hơn rất nhiều. Nếu như đợi thêm lúc nữa sẽ không còn ngon như. Hơn nữa Viên Hạo tình nguyện để bọn họ chỉ ở nhà mình ăn, nếu mua về, mùi vị sẽ giảm đi rất nhiều. Bất quá hiện tại mình không có tiền, không bán lại không được. Vì vậy mà trong lòng Viên Hạo khá là không thoải mái, luôn cảm giác mình ép mua ép bán. Để cho bọn họ ở nhà mình ăn nhiều hơn một chút, trong lòng liền cảm thấy dễ chịu chút, giống như là bồi thường hai bọn họ vậy.
Ngửi thấy mùi hương, Dương Phi cùng Lý Ích đều thèm nhỏ rãi, chỉ chốc lát liền cướp sạch mười cái bánh. Bụng cũng gần như ăn no, uống nước, Lý Ích có chút kì quái nói, “Cậu có cảm thấy hay không, nước ở nơi này thực sự tinh khiết hơn chút, lúc uống còn mang theo chút vị ngọt a.”
“Đúng vậy. Tôi mỗi lần đều cảm thấy nước nơi này có thật nhiều. Lần sau đi thăm dò, nguồn nước nơi này còn tinh khiết hơn so với chỗ chúng ta,tôi không tin, chỉ là nước sôi, Viên Hạo lại có thể làm cho nó trở nên thật đặc biệt.” Dương Phi cũng cảm giác như vậy.
Viên Hạo cùng An Tâm vẫn còn nhốt mình trong phòng bếp để làm bánh, căn bản không có nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Hơn một giờ sau Viên Hạo lại rán ra hơn bốn mươi cái, ngoại trừ Dương Phi muốn mang đi hai mươi cái, cậu cũng xếp cho Lý Ích mười cái,đồng thời còn rán thêm hơn hai mươi cái cao lương ớt, lại làm thêm chút cháo.
“Đợi An Bình trở về, những thứ này vẫn còn nóng đi.” Viên Hạo nói với An Tâm.
Năm người vây quanh bàn cơm, Lý Ích cùng Dương Phi nguyên bản đã ăn lửng dạ, hiện tại hai người chỉ ăn chút cao lương diện cùng cháo, còn ba người Viên Hạo thì lại ăn chừng mười cá bánh bí đỏ, lại uống thêm chút cháo, cũng coi như cũng no hơn nửa rồi, nếu như Lý Ích cùng Dương Phi không ở, Viên Hạo còn định xào thêm lá khoai lang, hiện tại ba người bọn họ đều ăn như vậy.
Cơm nước xong, rốt cuộc Dương Phi cũng nói đến chính sự.
“Viên Hạo, không phải hiện tại cậu đều thiếu tiền sao? Tôi nghĩ để cậu làm thêm ít cao lương ớt, đến của hàng của tôi, vừa làm cho cửa hàng thêm chút đặc biệt, vừa có thể giúp cậu kiếm thêm chút tiền, cậu cảm thấy thế nào?”
Viên Hạo vừa nghe thấy tin tức này, vẫn rất là hưng phấn, bán bánh bí đỏ không thể thực hiện được đã khiến cho cậu ủ rũ rất lâu. Mấy ngày nay, ba ngày lại uống canh bí đỏ mấy lần. vừa định mở miệng đáp ứng, bống nhiên nhớ tới cây ớt đều không còn, cậu lại há hốc mồm. Cậu gốc đến độ ngoác mồm lè lưỡi, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.
“Cậu không đồng ý?” Lý Ích cùng Dương Phi có chút kì quái.
“Dương Phi, e là không được. Tôi không có nguyên liệu để làm tiếp cao lương ớt.” Viên Hạo cực kì hối hận, sớm biết thế cậu đã để ớt lại, ít nhất cũng có thể làm thêm được hai bình a.
“Không thể nào.” Dương Phi há hốc mồm. Này thật vất vả mới có thể làm cho cậu khiếm chút tiền, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
“Nhà cậu chắc cũng không thiếu hàng dự trữ chứ?” Lý Ích hỏi. Xem ra ông trời không giúp Viên Hạo rồi, không muốn để cậu trở thành người có tiền.
“Ước chừng hai mươi cân.” Viên Hạo đáp, trước kia cậu trữ được một ít, thêm vào đó sau lại làm hai lần, tổng cộng cũng chỉ làm được có thế.
“Hai mươi cân cũng không ít, coi như một ngàn tệ một cân, cùng có tầm 20 ngàn đây.” Lý Ích nhanh chóng tính toán, 20 ngàn ngân tệ, coi như là mua hạt cao lương cũng có thể mua được hơn sáu mươi cân, huống hồ Viên Hạo còn có dịch dinh dưỡng, tiết kiệm một chút cũng có thể ăn được hai, ba tháng. Vượt qua quãng thời gian này là tốt rồi, vài mẫu thổ kim trứng kia của Viên Hạo, vừa nãy hắn cùng Dương Phi đã nhìn qua, những cây kia sẽ cho thu hoạch không tồi, 20 ngàn ngân tệ này có thể chống đỡ đến khi thu hoạch thổ kim trứng. Lại qua quãng thời gian này, lại có dưa chuột, có dưa chuột bán, thì sẽ không còn quang cảnh hiện tại này.
Thời điểm Lý Ích đang tính toán,Viên Hạo cùng Dương Phi cũng đang tính toán, những việc này, mọi người đều có thể nhìn thấy, Viên Hạo cũng nghĩ, trước tiên sống qua thời gian này rồi nói sau, lại nói còn có khoai lang, bí đỏ, có thể có chút cao lương cùng gạo thóc, sinh hoạt sẽ dễ chịu hơn nhiều. Bất quá cậu lại nghĩ đến hai mươi cân này, có gần một nửa là của Lý Ích a, liền nói, “Bất quá trong hai mươi cân còn có một ít là của Lý Ích, tôi cũng không thể đem hết ra bán lấy tiền a.”
“Không sao, tôi không vội, hơn nữa tôi thích bánh bí đỏ này, sau này liền lấy bánh bí đỏ thay thế đi.” Lý Ích cười.
Viên Hạo không nói gì mà nhìn Dương Phi.
“Như vậy đi, hai mươi cân này, trước tiên tôi lấy trước, nơi này có năm ngàn, cậu trước tiên rán cho tôi ba cân đi.” Dương Phi lấy tiền, đặt lên bàn, cùng Viên Hạo trước tiên thỏa thuận một chút. Còn phần cao lương ớt kia của Lý Ích, nếu như Lý Ích không để ý, Viên Hạo cũng sẽ đồng ý.
“An Bình, rán một ít đi.” Viên Hạo phân phó một chút, cậu không muốn lại vào phòng bếp, trong lòng là lạ, cảm thấy lại chiếm chút lợi ích của Lý Ích.
“Tôi ba ngày qua một lần, ba ngày, vật này có thể vẫn còn tươi đi?” Dương Phi hỏi,tuy nói bây giờ có chút lạnh, nhưng dù sao cũng là đồ ăn, vẫn là nên đặc biệt chú ý hơn một chút.
“Không sao. Chính là năm sáu ngày cũng không có gì xấu. Món này vốn không phải là ăn ngay, để lâu mới càng ngon a. Mỗi ngày có thể rán lại một chút, càng rán càng ngon.” Viên Hạo nở nụ cười, quên không nói cho họ biết, cái món này có cách ăn ngược với hầu hết món ăn khác.
“A, hóa ra như vậy sao. Vậy mỗi lần cậu rán nhiều thêm cho tôi một chút, tôi cũng không cần đến nhiều lần như thế, tiết kiệm chút thời gian.” Dương Phi vội nói.
“Cũng được, sau này đi, coi như anh mười ngày tới một lần,phỏng chừng cũng không có vấn đề gì, hơn nữa nếu như không thể ăn xong trong vòng mười ngày, cũng có thể bảo quản trong tủ lạnh sẽ được lâu hơn một chút.”
“Quá tốt rồi, quyết định như vậy đi. Khoảng chừng một tuần tôi tới một lần. sẽ sớm gọi điện thoại cho cậu.”
Thương lượng xong chuyện này, Dương Phi liền cùng Lý Ích trở về. Tâm tình của Viên Hạo cũng tốt hơn một chút, mặc kệ thế nào, 20 ngàn ngân tệ, lại có thể chống đỡ được một thời gian.
Tác giả :
Thiên Viễn Đại