Vô Tình Lướt Qua (Tiểu Nha Đầu... Thầy Yêu Em)
Chương 1
Cơn mưa đầu mùa mát lạnh, mưa đổ ào ạt xuống khắp các đường phố, tôi nghe thấy tiếng mưa rì rào, nghe thấy tiếng của những bước chân vội vã dần vắng lặng.
Tôi vẫn một mình đi trên con đường ấy, đi rất nhiều lần, nhiều đến mức tôi không thể đếm xuể.
Từ khi nhỏ, mỗi lần bị mẹ la mắng, bị điểm kém,bị bạn bè trêu chọc hoặc là khi tôi buồn tôi đều đến đây và đi dưới những cơn mưa như thế này. Bản thân tôi sẽ tốt lên rất nhiều.
Là như vậy đấy! Nhưng, dù là khi bản thân tôi buồn nhất, đau đớn nhất nhưng khi đi dưới mưa trên con đường vắng người này, tôi chưa bao giờ khóc. bởi có lẽ những điều tôi từng trải qua nó quá nhỏ nhặt, còn bây giờ thì khác.
Người tôi từng xem là cả thế giới vậy mà chỉ nói một câu chia tay là coi như chấm hết tất cả. Chỉ cần nói bỏ đi là có thể đi một cách dễ dàng như thế!. Tôi chẳng dám nói với đứa bạn nào của tôi chẳng dám rủ đứa nào đi trên con đường, cùng thẫn thờ dưới mưa cũng mình, bởi lẽ chỉ với một câu an ủi nhỏ thôi tôi đủ để làm tôi bật khóc rồi.
Tôi mạnh mẽ, tôi không khóc chỉ là tâm trạng rất buồn mà thôi. Đây là một khu nhà đang thi công ít người qua lại, Tôi cứ đi như thế thoải mái cúi đầu xuống nhìn con đường, nhìn những bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước. Không cần lo ánh mắt người khác nhìn tôi như thế nào, cũng không cần lo có người chỉ trỏ tôi ra sao, cũng không cần lo sẽ có người đi đến kéo tôi ra khỏi màn mưa ào ạt.
Bỗng dưng Tôi cảm thấy chân như đứng im không tiến về phía trước được. Có lẽ tôi đã đâm vào ô tô, mà cũng không đúng nếu đâm vào ô tô thì phải ngã ra chứ!
Tôi ngẩng đầu nhìn. Trước mắt tôi là một người đàn ông cao lớn. Khuôn mặt rất lạnh lùng lại mang một vẻ ấm áp đến lạ thường. Dù hắn không được đẹp như những ngôi sao trên điện ảnh. Nhưng tôi cảm thấy, hắn có một sức hút lạ kì. Khiến nhiều người phải nhìn lấy. Dưới màn mưa, tôi nhìn hắn không rõ. Nhưng hắn lại thấy tôi, rất rõ!. Hắn cất giọng hỏi
" Cô có sao không ".
" Có sao không "
Đối với người ngoài thì khác đối với tôi hiện tại thì lại khác hoàn toàn, nó có hai cách hiểu:
Người ngoài: cô đi không nhìn đường đâm đầu vào tôi có sao không.
Tôi: Thất Tình... ( sao không ở nghĩa ấy)
Tôi cứ thế mà khóc nước mắt cứ ứa ra, tôi vội vàng lấy tay ôm kín khuôn mặt cuối đầu thấp nhất có thể bởi lẽ tôi không muốn thấy người ta nhìn thấy bản thân yếu đuối vì cái chuyện không đáng mà đứng đây khóc nức nở như thế này. Hắn đứng lặng nhìn tôi hồi lâu ôm tôi vào lòng tôi cứ thế lấy đà xả ra hết những muộn phiền trong lòng.
Mưa ngừng!
" Để tôi đưa em về! "
" thôi khỏi " tôi cất tiếng đáp lại rồi cảm ơn người trước mặt
Nhưng... vừa nhìn lại đoạn đường đúng là lúc mất trí tôi đã đi quá xa ở đây lại hẻo lánh không có taxi hay xe buss gì tôi quay lại đổi ý " à... à này anh ơi tôi thấy anh đang rất muốn đưa tôi về vì vậy nếu từ chối chắc anh buồn lắm "
Nam nhân: "...".
Tôi ngồi lên chiếc BMW370 lòng còn lặng nhìn ra ngoài cố ý bỏ lại những lỗi đau quay về với cuộc sống thực tại mặc người bên cảnh đang dùng máy sấy tóc sấy tóc cho mình. Ô tô bắt đầu chuyển bánh trong xe nhạc phát lên hình như đều là nhạc cổ điển hay là nhạc ngoại gì đấy! Nghe vô cùng nhàm chán chỉ khiến cho người ta buồn ngủ. Vừa mới khóc xong cơn buồn ngủ kéo đến tôi thiếp đi lúc nào không hay trên một chiếc xe xa lạ ở cùng với một con người cũng hoàn toàn xa lạ.
Tôi mở mắt nhìn thấy trần nhà trắng muốt cái chăn và ga trải giường thì lại đen xì tôi thất thần ngồi dậy " cái... cái tên nam nhân kia không làm gì mình đó chứ " tôi nhìn lại quần áo không có vết nhăn nhún nào thì thở phào nhẹ nhõm. Có tiếng bước chân rồi tiếp đó là tiếng mở cửa phòng " Tiểu nha đầu! Em dậy rồi à! "
Tôi: "...".
" Tôi có tên có họ đàng hoàng nhé Sao Như Linh.Đừng có tùy tiện gọi tôi là tiểu nha đầu như thế " tôi phồng má.
Trước khi trở về nhà tôi còn buông cho hắn một câu " cảm ơn và mong lần sau chúng ta đừng gặp lại ". Bởi lẽ con người ấy đã chứng kiến lúc tôi yêu mềm suy sụp nhất lên tốt nhất không gặp lại sẽ hay hơn.
Sáng hôm sau:
" Ê Linh Linh cậu biết gì chưa trường mình có thầy giáo mới đấy " con bạn thân Hạ Chi cười toét miệng.
Tôi trả lời:" Môn gì thế? "
" Toán hình "
Nghe đến đây tôi cũng chẳng có hứng thú gì thêm tôi vốn rất rất ghét toán hình. Thấy tôi không vui nó kêu " Nhưng đẹp trai ".
Tôi: "..."
" Thế còn tạm "
Thế rồi tiết học đầu tiên cũng bắt đầu...
Tôi vẫn một mình đi trên con đường ấy, đi rất nhiều lần, nhiều đến mức tôi không thể đếm xuể.
Từ khi nhỏ, mỗi lần bị mẹ la mắng, bị điểm kém,bị bạn bè trêu chọc hoặc là khi tôi buồn tôi đều đến đây và đi dưới những cơn mưa như thế này. Bản thân tôi sẽ tốt lên rất nhiều.
Là như vậy đấy! Nhưng, dù là khi bản thân tôi buồn nhất, đau đớn nhất nhưng khi đi dưới mưa trên con đường vắng người này, tôi chưa bao giờ khóc. bởi có lẽ những điều tôi từng trải qua nó quá nhỏ nhặt, còn bây giờ thì khác.
Người tôi từng xem là cả thế giới vậy mà chỉ nói một câu chia tay là coi như chấm hết tất cả. Chỉ cần nói bỏ đi là có thể đi một cách dễ dàng như thế!. Tôi chẳng dám nói với đứa bạn nào của tôi chẳng dám rủ đứa nào đi trên con đường, cùng thẫn thờ dưới mưa cũng mình, bởi lẽ chỉ với một câu an ủi nhỏ thôi tôi đủ để làm tôi bật khóc rồi.
Tôi mạnh mẽ, tôi không khóc chỉ là tâm trạng rất buồn mà thôi. Đây là một khu nhà đang thi công ít người qua lại, Tôi cứ đi như thế thoải mái cúi đầu xuống nhìn con đường, nhìn những bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước. Không cần lo ánh mắt người khác nhìn tôi như thế nào, cũng không cần lo có người chỉ trỏ tôi ra sao, cũng không cần lo sẽ có người đi đến kéo tôi ra khỏi màn mưa ào ạt.
Bỗng dưng Tôi cảm thấy chân như đứng im không tiến về phía trước được. Có lẽ tôi đã đâm vào ô tô, mà cũng không đúng nếu đâm vào ô tô thì phải ngã ra chứ!
Tôi ngẩng đầu nhìn. Trước mắt tôi là một người đàn ông cao lớn. Khuôn mặt rất lạnh lùng lại mang một vẻ ấm áp đến lạ thường. Dù hắn không được đẹp như những ngôi sao trên điện ảnh. Nhưng tôi cảm thấy, hắn có một sức hút lạ kì. Khiến nhiều người phải nhìn lấy. Dưới màn mưa, tôi nhìn hắn không rõ. Nhưng hắn lại thấy tôi, rất rõ!. Hắn cất giọng hỏi
" Cô có sao không ".
" Có sao không "
Đối với người ngoài thì khác đối với tôi hiện tại thì lại khác hoàn toàn, nó có hai cách hiểu:
Người ngoài: cô đi không nhìn đường đâm đầu vào tôi có sao không.
Tôi: Thất Tình... ( sao không ở nghĩa ấy)
Tôi cứ thế mà khóc nước mắt cứ ứa ra, tôi vội vàng lấy tay ôm kín khuôn mặt cuối đầu thấp nhất có thể bởi lẽ tôi không muốn thấy người ta nhìn thấy bản thân yếu đuối vì cái chuyện không đáng mà đứng đây khóc nức nở như thế này. Hắn đứng lặng nhìn tôi hồi lâu ôm tôi vào lòng tôi cứ thế lấy đà xả ra hết những muộn phiền trong lòng.
Mưa ngừng!
" Để tôi đưa em về! "
" thôi khỏi " tôi cất tiếng đáp lại rồi cảm ơn người trước mặt
Nhưng... vừa nhìn lại đoạn đường đúng là lúc mất trí tôi đã đi quá xa ở đây lại hẻo lánh không có taxi hay xe buss gì tôi quay lại đổi ý " à... à này anh ơi tôi thấy anh đang rất muốn đưa tôi về vì vậy nếu từ chối chắc anh buồn lắm "
Nam nhân: "...".
Tôi ngồi lên chiếc BMW370 lòng còn lặng nhìn ra ngoài cố ý bỏ lại những lỗi đau quay về với cuộc sống thực tại mặc người bên cảnh đang dùng máy sấy tóc sấy tóc cho mình. Ô tô bắt đầu chuyển bánh trong xe nhạc phát lên hình như đều là nhạc cổ điển hay là nhạc ngoại gì đấy! Nghe vô cùng nhàm chán chỉ khiến cho người ta buồn ngủ. Vừa mới khóc xong cơn buồn ngủ kéo đến tôi thiếp đi lúc nào không hay trên một chiếc xe xa lạ ở cùng với một con người cũng hoàn toàn xa lạ.
Tôi mở mắt nhìn thấy trần nhà trắng muốt cái chăn và ga trải giường thì lại đen xì tôi thất thần ngồi dậy " cái... cái tên nam nhân kia không làm gì mình đó chứ " tôi nhìn lại quần áo không có vết nhăn nhún nào thì thở phào nhẹ nhõm. Có tiếng bước chân rồi tiếp đó là tiếng mở cửa phòng " Tiểu nha đầu! Em dậy rồi à! "
Tôi: "...".
" Tôi có tên có họ đàng hoàng nhé Sao Như Linh.Đừng có tùy tiện gọi tôi là tiểu nha đầu như thế " tôi phồng má.
Trước khi trở về nhà tôi còn buông cho hắn một câu " cảm ơn và mong lần sau chúng ta đừng gặp lại ". Bởi lẽ con người ấy đã chứng kiến lúc tôi yêu mềm suy sụp nhất lên tốt nhất không gặp lại sẽ hay hơn.
Sáng hôm sau:
" Ê Linh Linh cậu biết gì chưa trường mình có thầy giáo mới đấy " con bạn thân Hạ Chi cười toét miệng.
Tôi trả lời:" Môn gì thế? "
" Toán hình "
Nghe đến đây tôi cũng chẳng có hứng thú gì thêm tôi vốn rất rất ghét toán hình. Thấy tôi không vui nó kêu " Nhưng đẹp trai ".
Tôi: "..."
" Thế còn tạm "
Thế rồi tiết học đầu tiên cũng bắt đầu...
Tác giả :
Lam Vũ Công Tử