Vô Tình Chí Tôn
Chương 3: Cái hiểu cái không
Một thứ trong đó là một bộ tâm pháp tên là " Tam nguyên quy nhất ''. Không ai giảng giải, nhưng Vô Danh như đã tu luyện nó rất lâu, hắn hiểu hết về tâm pháp này. Tam nguyên gồm tinh, khí, thần, không giống như đạo gia thuyết mà mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Tinh nói về nhục thể, nhưng không chỉ là cơ thể người, động vật, mà phạm vi của nó còn rộng lớn hơn.
Ngươi nói hòn đá có tinh không? Với " Tam nguyên quy nhất '' thì hòn đá chính là một loại tinh cấp thấp không có khí hay thần. Đẳng cấp cao nhất của tinh chính là không gian. Điều này phá vỡ nhận thức của khá nhiều tu sĩ nếu biết đến. Lại nói về khí thì sao? Thường thì khí chỉ là nội công, chân khí nhưng tâm pháp này không giới hạn chỉ có vậy.
Mọi thứ không có ý thức, không có thân thể đều coi là khí. Ánh sáng, gió, âm thanh đều được coi là một loại khí. Đẳng cấp cao nhất của khí chính là thời gian. Còn thần? Cứ có ý thức mà không có tinh hay khí được cho là thần. Cái này khá là mơ hồ, bởi hầu hết thần đều phải dựa vào khí hoặc tinh để tồn tại. Như linh tính của vũ khí, hình chiếu ý thức của cường giả nào đó.
Đẳng cấp cao nhất của thần là vận mệnh. " Tam nguyên quy nhất '' có thể thôn phệ mọi thứ có tinh, khí hay thần, nói cách khác là bất kể thứ gì thành một loại năng lượng nguyên thủy dự trữ trong cơ thể. Vô Danh có thể dùng loại năng lượng này chuyển ngược lại thành tinh, khí hoặc thần. Tức là chỉ cần có đủ năng lượng thì hắn có thể tăng cường cơ thể, tu vi.
Với vốn kiến thức hạn hẹp hiện tại, Vô Danh không biết có tâm pháp này nguy hiểm đến mức nào. Hắn chuyển sự chú ý qua quan sát cái thứ còn lại.
Kỹ năng ( bị động): Vô Tình
Tác dụng: Miễn nhiễm các loại trạng thái xấu như mê hoặc, sợ hãi, kích động.... Không chịu tâm ma ảnh hưởng.
Cái này là cái gì? Không giống với " Tam nguyên quy nhất '', hắn thực sự không hiểu dù chỉ là một chút. Nếu thanh niên mê game mà thấy chắc sẽ thuyết trình một bài cho hắn, chỉ tiếc nơi này là thế giới tu chân chứ không phải thế giới khoa học kỹ thuật. Vô Danh tính đi hỏi xem có ai biết là gì không? Vừa vặn trời cũng đã sáng, lại đói cồn cào, nhìn qua cơm được mang đến hôm qua đã nguội lạnh, hắn có ý nghĩ kỳ quái.
Đưa tay chạm vào, hắn vận chuyển tâm pháp. Một màn khó tin xảy ra, cơm canh đủ màu sắc biến mất, còn trong cơ thể có cảm giác nhiều hơn chút năng lượng. Hắn biết tâm pháp của hắn không cần đả tọa tu luyện hay vận khí qua đan điền, kinh mạch gì. Tâm thần tập trung vào chút năng lượng kia rồi mặc niệm bổ sung. Sau đó, hắn không còn thấy đói nữa, giống như đã được ăn no vậy.
Hắn có lẽ không kỳ quái vấn đề này nhưng người khác mà biết thì mồm rơi xuống đất từ bao giờ rồi. Vô Danh ra khỏi cửa, lần đầu tiên hắn rời khỏi căn phòng này, hỏi một người hầu sau đó đi hướng thư phòng gia chủ. Hắn muốn biết cái thứ còn lại là gì? Trần Thế Hào được hạ nhân thông báo khá là bất ngờ. Tên kỳ quái này đổi tính rồi? Chẳng lẽ đã thức tỉnh trí nhớ? Lão lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Cho đến khi cửa mở ra, Vô Danh đi vào mới làm lão giật mình nhìn qua. Không hề gõ cửa, không thông báo một câu, cũng không lễ phép chào hỏi gì. Mặc dù biết đối phương rất quái dị nhưng Trần gia chủ vẫn có chút khó chịu. Còn chưa kịp phát tác đối phương hỏi một câu không đầu không đuôi
- Kỹ năng bị động là gì?
Trần Thế Hào chẳng hiểu ra sao, trong lòng vẫn e ngại đối phương có liên hệ với lão quái vật nào đó nên đành vắt óc suy nghĩ trả lời. Nhưng mà lão nghĩ ra được mới là quái! Thấy Trần gia chủ im lặng, nhăn mày cau mặt suy nghĩ, Vô Danh kiên nhẫn chờ đợi. Sau một hồi lâu, Trần Thế Hào mới trả lời
- Cái này.. ta cũng không biết. Đi hỏi sư phụ ngươi xem sao
Bổn ý của Trần gia chủ là muốn hắn liên hệ với tiền bối trong tưởng tượng của lão, từ đó để Trần gia có hy vọng phất lên. Vô Danh rời đi, Trần Thế Hào cũng không dám đi theo sợ làm vị tiền bối kia không vui. Rất tiếc cho tư tưởng y y này, bởi sư phụ Vô Danh hiện tại chỉ có một là Tuyết Vi. Nếu Trần gia chủ biết điều này chắc tức hộc máu mất.
Vô Danh hỏi thăm người hầu biết tiểu thư còn chưa ngủ dậy, hắn đành quay về lại tiếp tục đại sự nhìn trời ngắm mây như trước. " Tam nguyên quy nhất '' có thể tự động hấp thu linh khí chuyển hóa thành năng lượng, hắn chỉ cần thi thoảng phân ra chút thời gian để những năng lượng này cường hóa cơ thể. Luyện thể cửu tầng phân ra luyện da, thịt, cơ, gân, mạch, xương, tủy, máu, toàn thân. Mỗi tầng ứng với một thứ.
Nghe thì có vẻ khó khăn, nhưng thực chất chỉ cần thu nạp linh khí là được. Như luyện thể tầng một luyện da, vận chuyển linh khí để rèn luyện cho da hấp thu. Tùy thể chất mỗi người mà có người hấp thu nhiều, người thì ít. Không phải cứ nhiều là tốt, tuy rằng điều này chứng tỏ có thể chất siêu phàm, nhưng nếu không có kỳ ngộ có thể chết già ở cái cảnh giới luyện thể.
Thực ra hấp thu ít cũng không tốt, bởi thể chất kém cỏi khó tu luyện. Với cơ thể bình thường cần hai mươi năm mới hoàn tất quá trình luyện thể giống như Trần gia chủ. Đến chiều mới thấy Tuyết Vi mò sang, hắn vội hỏi về cái kỹ năng bị động kia. Tất nhiên là cô nàng cũng không biết gì, được một lát lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Vô Danh không được đáp án nên cũng không nghĩ về vấn đề này nữa. Trong sân nhỏ thành một tràng cảnh quái dị, người thì cứ nói không để ý có ai nghe không, người thì cứ ngây người ngắm mây trời. Rất giống cảnh ở một bệnh viện tâm thần nào đó.
Ngươi nói hòn đá có tinh không? Với " Tam nguyên quy nhất '' thì hòn đá chính là một loại tinh cấp thấp không có khí hay thần. Đẳng cấp cao nhất của tinh chính là không gian. Điều này phá vỡ nhận thức của khá nhiều tu sĩ nếu biết đến. Lại nói về khí thì sao? Thường thì khí chỉ là nội công, chân khí nhưng tâm pháp này không giới hạn chỉ có vậy.
Mọi thứ không có ý thức, không có thân thể đều coi là khí. Ánh sáng, gió, âm thanh đều được coi là một loại khí. Đẳng cấp cao nhất của khí chính là thời gian. Còn thần? Cứ có ý thức mà không có tinh hay khí được cho là thần. Cái này khá là mơ hồ, bởi hầu hết thần đều phải dựa vào khí hoặc tinh để tồn tại. Như linh tính của vũ khí, hình chiếu ý thức của cường giả nào đó.
Đẳng cấp cao nhất của thần là vận mệnh. " Tam nguyên quy nhất '' có thể thôn phệ mọi thứ có tinh, khí hay thần, nói cách khác là bất kể thứ gì thành một loại năng lượng nguyên thủy dự trữ trong cơ thể. Vô Danh có thể dùng loại năng lượng này chuyển ngược lại thành tinh, khí hoặc thần. Tức là chỉ cần có đủ năng lượng thì hắn có thể tăng cường cơ thể, tu vi.
Với vốn kiến thức hạn hẹp hiện tại, Vô Danh không biết có tâm pháp này nguy hiểm đến mức nào. Hắn chuyển sự chú ý qua quan sát cái thứ còn lại.
Kỹ năng ( bị động): Vô Tình
Tác dụng: Miễn nhiễm các loại trạng thái xấu như mê hoặc, sợ hãi, kích động.... Không chịu tâm ma ảnh hưởng.
Cái này là cái gì? Không giống với " Tam nguyên quy nhất '', hắn thực sự không hiểu dù chỉ là một chút. Nếu thanh niên mê game mà thấy chắc sẽ thuyết trình một bài cho hắn, chỉ tiếc nơi này là thế giới tu chân chứ không phải thế giới khoa học kỹ thuật. Vô Danh tính đi hỏi xem có ai biết là gì không? Vừa vặn trời cũng đã sáng, lại đói cồn cào, nhìn qua cơm được mang đến hôm qua đã nguội lạnh, hắn có ý nghĩ kỳ quái.
Đưa tay chạm vào, hắn vận chuyển tâm pháp. Một màn khó tin xảy ra, cơm canh đủ màu sắc biến mất, còn trong cơ thể có cảm giác nhiều hơn chút năng lượng. Hắn biết tâm pháp của hắn không cần đả tọa tu luyện hay vận khí qua đan điền, kinh mạch gì. Tâm thần tập trung vào chút năng lượng kia rồi mặc niệm bổ sung. Sau đó, hắn không còn thấy đói nữa, giống như đã được ăn no vậy.
Hắn có lẽ không kỳ quái vấn đề này nhưng người khác mà biết thì mồm rơi xuống đất từ bao giờ rồi. Vô Danh ra khỏi cửa, lần đầu tiên hắn rời khỏi căn phòng này, hỏi một người hầu sau đó đi hướng thư phòng gia chủ. Hắn muốn biết cái thứ còn lại là gì? Trần Thế Hào được hạ nhân thông báo khá là bất ngờ. Tên kỳ quái này đổi tính rồi? Chẳng lẽ đã thức tỉnh trí nhớ? Lão lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Cho đến khi cửa mở ra, Vô Danh đi vào mới làm lão giật mình nhìn qua. Không hề gõ cửa, không thông báo một câu, cũng không lễ phép chào hỏi gì. Mặc dù biết đối phương rất quái dị nhưng Trần gia chủ vẫn có chút khó chịu. Còn chưa kịp phát tác đối phương hỏi một câu không đầu không đuôi
- Kỹ năng bị động là gì?
Trần Thế Hào chẳng hiểu ra sao, trong lòng vẫn e ngại đối phương có liên hệ với lão quái vật nào đó nên đành vắt óc suy nghĩ trả lời. Nhưng mà lão nghĩ ra được mới là quái! Thấy Trần gia chủ im lặng, nhăn mày cau mặt suy nghĩ, Vô Danh kiên nhẫn chờ đợi. Sau một hồi lâu, Trần Thế Hào mới trả lời
- Cái này.. ta cũng không biết. Đi hỏi sư phụ ngươi xem sao
Bổn ý của Trần gia chủ là muốn hắn liên hệ với tiền bối trong tưởng tượng của lão, từ đó để Trần gia có hy vọng phất lên. Vô Danh rời đi, Trần Thế Hào cũng không dám đi theo sợ làm vị tiền bối kia không vui. Rất tiếc cho tư tưởng y y này, bởi sư phụ Vô Danh hiện tại chỉ có một là Tuyết Vi. Nếu Trần gia chủ biết điều này chắc tức hộc máu mất.
Vô Danh hỏi thăm người hầu biết tiểu thư còn chưa ngủ dậy, hắn đành quay về lại tiếp tục đại sự nhìn trời ngắm mây như trước. " Tam nguyên quy nhất '' có thể tự động hấp thu linh khí chuyển hóa thành năng lượng, hắn chỉ cần thi thoảng phân ra chút thời gian để những năng lượng này cường hóa cơ thể. Luyện thể cửu tầng phân ra luyện da, thịt, cơ, gân, mạch, xương, tủy, máu, toàn thân. Mỗi tầng ứng với một thứ.
Nghe thì có vẻ khó khăn, nhưng thực chất chỉ cần thu nạp linh khí là được. Như luyện thể tầng một luyện da, vận chuyển linh khí để rèn luyện cho da hấp thu. Tùy thể chất mỗi người mà có người hấp thu nhiều, người thì ít. Không phải cứ nhiều là tốt, tuy rằng điều này chứng tỏ có thể chất siêu phàm, nhưng nếu không có kỳ ngộ có thể chết già ở cái cảnh giới luyện thể.
Thực ra hấp thu ít cũng không tốt, bởi thể chất kém cỏi khó tu luyện. Với cơ thể bình thường cần hai mươi năm mới hoàn tất quá trình luyện thể giống như Trần gia chủ. Đến chiều mới thấy Tuyết Vi mò sang, hắn vội hỏi về cái kỹ năng bị động kia. Tất nhiên là cô nàng cũng không biết gì, được một lát lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Vô Danh không được đáp án nên cũng không nghĩ về vấn đề này nữa. Trong sân nhỏ thành một tràng cảnh quái dị, người thì cứ nói không để ý có ai nghe không, người thì cứ ngây người ngắm mây trời. Rất giống cảnh ở một bệnh viện tâm thần nào đó.
Tác giả :
Con Ma Mộng Du