Vô Thường
Chương 78: Ngươi đúng là một tên đầu gỗ
Nhìn thấy vô số thiếu nữ cười hì hì đi về phía mình, Đường Phong liền cảm thấy da đầu tê rần, những nụ cười thoạt nhìn vốn phải muôn tía ngàn hồng giờ lại có chút dọa người.
Đường Phong nhảy lên một trượng, thân thể gập lại giữa không trung, giẫm lên vai mấy đệ tử Thiên Tú, nhanh chóng chạy ra ngoài.
- Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy!
một đệ tử Thiên Tú hô lớn, lập tức cả đám người liền đuổi theo Đường Phong.
- Các ngươi.... Các ngươi muốn làm gì? Đừng có tới đây!
Đường Phong vừa chạy vừa la:
- Cô cô, cứu mạng!
Lâm Nhược Diên đứng trên khán đài liếc mắt một cái tỏ vẻ khinh bỉ, hướng xuống dưới hô:
- Đừng đuổi theo hắn.
Cả đám nữ đệ tử nghe xong câu này mới dừng lại, vẻ mặt ai cũng có chút luyến tiếc.
Bạch Tố Y xoa nhẹ trán:
- Bây giờ ta mới phát hiện Đường Phong lúc trước cũng rất tốt, tuy không hiểu chuyện nhưng ít nhất cũng không có mị lực khiến mấy đệ tử này điên cuồng thế này. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi nói ngày tháng sau này hắn sống ở Thiên Tú sẽ thế nào đây?
Cả đám tam đại đệ tử cũng tới tuổi hoài xuân rồi, Đường Phong lớn lên lại anh tuấn như vậy, hôm nay lại giúp Thiên Tú lấy được uy phong, nam nhân như vậy nhất định rất dễ thu hút tầm mắt của mấy nữ hài tử.
tông chủ và các vị trưởng lão đều là người vượt trội hơn người thì sao không nhìn ra điểm mấu chốt bên trong chứ? Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng:
- Ta sẽ quản giáo hắn thật tốt.
Đường Phong một đường chạy về Yên Liễu các, trong lòng còn sợ hãi không thôi, không ngờ nữ nhân khi phát cuồng lại kinh khủng như vậy.
Nm và Bảo Nhi từ trước mặt chạy tới, mỗi người nắm lấy một tay của Đường Phong, mừng rỡ vô cùng.
Mộng Nhi nói:
- Phong thiếu gia hôm nay thật lợi hại, rất uy phong.
Bảo Nhi nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng nô tỳ đều đứng ở dưới xem.
Mộng Nhi lại nói:
- Nhất là lúc đánh mấy nữ nhân kia ngã xuống đài, rất hả giận.
Bảo Nhi tức tối nói:
- Chính là tên thiếu môn chủ kia rất vô sỉ, dám ỷ vào thực lực cao hơn ngài mà ức hiếp ngài.
Đường Phong vội cắt ngang mấy lời tâng bốc của hai nha đầu:
- Tiễu Lại đâu? Có thấy nàng không?
Bảo Nhi che miệng cười khúc khích:
- Nàng vừa về thì liền chui vào phòng đóng cửa lại.
Mộng Nhi đẩy Đường Phong tới hướng phòng của Bạch Tiểu Lại, vừa đẩy vừa nói:
- Phong thiếu gia nhất định phải chịu trách nhiệm nhé, người ta ngay cả những những lời này cũng nói ra rồi.
Đường Phong trừng mắt:
- Muốn thiếu gia ta chịu trách nhiệm gì chứ hả? Ta cũng là người bị hại mà!
Tuy nói vậy nhưng ngữ khí của Đường Phong cũng rất yếu ớt.
Mộng Nhi cong môi nói:
- Phong thiếu gia người được tiện nghi còn bày đặt, nhanh đi nói vài câu dễ nghe với người ta đi.
Một đường đẩy Đường Phong tới trước của phòng Bạch Tiểu Lại, hai nha đầu liền nhanh chân chạy qua một bên, lén lút ngồi xổm xuống sau một hòn giả sơn, vươn đầu nghe ngóng.
Đường Phong đứng trước cửa khó xử muốn chết, nắm tay đặt trên cửa nửa ngày cũng không dám gõ.
đang do dự thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Bạch Tiểu Lại lạnh lùng chắn ở cửa, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:
- Sao hả?
- A....
Đường Phong sửng sốt một lát liền nghiêm mặt nói:
- Ta tới đưa chiến lợi phẩm của cô cho cô.
Vừa nói vừa đưa Toái Tinh ra.
Bạch Tiểu Lại nhìn một cái rồi mở miệng nói:
- Ta không cần vũ khí nào cả, trừ phi là Thần binh! Cái đó cho ngươi, coi như thù lao ngươi giúp ta giải độc.
- Vậy thì ngại lắm.
Đường Phong nói,
- Thứ này vốn là đồ của cô.
- Không cần thì vứt đi.
Tâm tình của Bạch Tiểu Lại hôm nay hình như đặc biệt không tốt, vừa nói một chút đã nổi giận đùng đùng.
- Vứt đi thì tiếc lắm, như vậy đi, chủy thủ tạm thời để ta bảo quản giúp cô, khi nào cô muốn thì nói với ta.
Đường Phong cân nhắc một hồi, vừa đúng lúc mình cần dùng tới thanh Thiên binh này nên không từ chối nữa.
Bạch Tiểu Lại gật đầu, vươn tay muốn đóng cửa, đột nhiên dừng lại, trầm mặc một hồi mới nói:
- những lời ta nói ra hôm nay chỉ là muốn giúp Thiên Tú lấy lại mặt mũi, dù sao ta bây giờ cũng sống ở Thiên Tú, ta nghĩ ý của Mạc nha đầu cũng là vậy, ngươi không cần nghĩ quá nhiều.
Lúc Bạch Tiểu Lại nói những lời này mắt chỉ chăm chú nhìn mũi chân của mình, thanh âm cũng rất nhỏ rất ôn nhu.
Đường Phong không tự chủ được liền thở ra một hơi:
- Hóa ra là vậy, thật tốt quá.
“Sầm” một tiếng, Bạch Tiểu Lại liền dập mạnh cửa phòng.
Bảo Nhi và Mộng Nhi từ giả sơn đi ra, vẻ mặt cả hai đều như chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, Mộng Nhi nhón chân, bàn tay nhỏ bé chọc mạnh lên đầu Đường Phong, thấp giọng nói:
- Đầu gỗ! Đầu gỗ! người đúng là một tên đầu gỗ!
Bảo Nhi cũng đứng một bên lắc đầu ca thán:
- Phong thiếu gia, người hết cứu nổi rồi.
- Sao chứ?
Đường Phong lùi lại, trừng mắt,
- Hai người các ngươi muốn làm phản à, còn không mau đi làm cơm. thiếu gia ta sắp chết đói rồi!
Hai nha đầu lập tức trừng mắt nhìn lại hắn, ngay cả Bảo Nhi luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời cũng vậy, vừa nhỏ tiếng xì xầm vừa chạy đi nấu cơm.
Đường Phong nhìn lại cửa phòng của Bạch Tiểu Lại rồi chậm rãi lắc đầu, hai nha đầu ngốc kia thật sự nghĩ thiếu gia ta là đầu gỗ sao? Chính là... Tự cổ đa tình không dư hận, đa tình tổng bị vô tình thương a! Huống chi Đường Phong không có kinh nghiệm trong chuyện này nên không biết phải làm thế nào mới phải, nên dứt khoát xem như không biết.
Thức ăn buổi tối rất đặc sắc, hai món ăn một món canh.
Kim châm xào mầm đậu, khoai tây hầm, canh cà chua.
ừm, đúng là một bữa tiệc lớn phong phú! Đường Phong đương nhiên biết hai nha đầu giận mình không có dũng khí gách vác trách nhiệm nên muốn chơi mình một vố.
Nhưng Đường Phong làm như không biết, vẫn ăn vô cùng ngon miệng, ăn no thì mới có sức làm việc chứ.
Bạch Tiểu Lại hôm nay hình như muốn tận lực né tránh Đường Phong, giải độc hồi lâu cũng không lên tiếng.
Đường Phong tu luyện Vô Thường Quyết tới nửa đêm, nhìn sắc trời một hồi liền lặng lẽ ra khỏi cửa, chạy ra khỏi Thiên Tú.
Bọn người Cự Kiếm Môn quả thật rời khỏi Thiên Tú, nhưng Đường Phong không muốn thả chúng đi dễ dàng như thế.
Trong đám người đó có Linh Nhi đã bị mình đạp một cước cũng không đáng lo lắm, nhưng Biên Nam Phong bị Bạch Tiểu Lại đánh cho một trận, lửa giận công tâm, khẳng định là bị nội thương một chút.
những người này Đường Phong cũng không sợ, Đường Phong kiên dè chính là xa phu kia! Thực lực của người kia nhất định cao hơn Biên Nam Phong rất nhiều, ít nhất cũng là cao thủ Địa giai, không có cao thủ bảo hộ thì môn chủ Cự Kiếm Môn cũng không yên tâm để con trai đi xa ngàn dặm như vậy.
Thiên Tú cao thủ rất ít, thân phận tôn quý, đương nhiên là không thể làm hộ vệ, nhưng Địa giai thì lại có thể.
Bất quá, Đường Phong đi lần này là muốn bố trí thế cục, chứ không phải đi đánh trực diện với đối phương nên cũng không có gì phải lo.
Lúc đám người Cự Kiếm Môn rời khỏi Thiên Tú thì trời cũng đã tối, bọn họ cũng sẽ không về tông môn ngay trong đêm. Dựa theo những gì Đường Phong nghĩ, bọn họ nhất định sẽ nghỉ lại Tĩnh An thành một đêm mới lên đường.
Mà có quan hệ với Cự Kiếm Môn trong Tĩnh An thành thì chỉ có ba đại gia tộc. Lần trước Đường Phong hạ sát Liễu gia cao tầng đã biết Thiên giai cao thủ của Cự Kiếm Môn thường xuyên qua lại với Trương gia, nếu như đoán không lầm thì đám người Cự Kiếm Môn đêm nay sẽ nghỉ ở Trương gia.
Đường Phong đi vào Tĩnh An thành, một đường lén lút đến dưới bức tường bên ngoài Trương gia phủ đệ. Đường Phong dán tai lên tường nghe ngóng một hồi, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì mới trèo tường vào.
Đường Phong nhảy lên một trượng, thân thể gập lại giữa không trung, giẫm lên vai mấy đệ tử Thiên Tú, nhanh chóng chạy ra ngoài.
- Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy!
một đệ tử Thiên Tú hô lớn, lập tức cả đám người liền đuổi theo Đường Phong.
- Các ngươi.... Các ngươi muốn làm gì? Đừng có tới đây!
Đường Phong vừa chạy vừa la:
- Cô cô, cứu mạng!
Lâm Nhược Diên đứng trên khán đài liếc mắt một cái tỏ vẻ khinh bỉ, hướng xuống dưới hô:
- Đừng đuổi theo hắn.
Cả đám nữ đệ tử nghe xong câu này mới dừng lại, vẻ mặt ai cũng có chút luyến tiếc.
Bạch Tố Y xoa nhẹ trán:
- Bây giờ ta mới phát hiện Đường Phong lúc trước cũng rất tốt, tuy không hiểu chuyện nhưng ít nhất cũng không có mị lực khiến mấy đệ tử này điên cuồng thế này. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi nói ngày tháng sau này hắn sống ở Thiên Tú sẽ thế nào đây?
Cả đám tam đại đệ tử cũng tới tuổi hoài xuân rồi, Đường Phong lớn lên lại anh tuấn như vậy, hôm nay lại giúp Thiên Tú lấy được uy phong, nam nhân như vậy nhất định rất dễ thu hút tầm mắt của mấy nữ hài tử.
tông chủ và các vị trưởng lão đều là người vượt trội hơn người thì sao không nhìn ra điểm mấu chốt bên trong chứ? Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng:
- Ta sẽ quản giáo hắn thật tốt.
Đường Phong một đường chạy về Yên Liễu các, trong lòng còn sợ hãi không thôi, không ngờ nữ nhân khi phát cuồng lại kinh khủng như vậy.
Nm và Bảo Nhi từ trước mặt chạy tới, mỗi người nắm lấy một tay của Đường Phong, mừng rỡ vô cùng.
Mộng Nhi nói:
- Phong thiếu gia hôm nay thật lợi hại, rất uy phong.
Bảo Nhi nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng nô tỳ đều đứng ở dưới xem.
Mộng Nhi lại nói:
- Nhất là lúc đánh mấy nữ nhân kia ngã xuống đài, rất hả giận.
Bảo Nhi tức tối nói:
- Chính là tên thiếu môn chủ kia rất vô sỉ, dám ỷ vào thực lực cao hơn ngài mà ức hiếp ngài.
Đường Phong vội cắt ngang mấy lời tâng bốc của hai nha đầu:
- Tiễu Lại đâu? Có thấy nàng không?
Bảo Nhi che miệng cười khúc khích:
- Nàng vừa về thì liền chui vào phòng đóng cửa lại.
Mộng Nhi đẩy Đường Phong tới hướng phòng của Bạch Tiểu Lại, vừa đẩy vừa nói:
- Phong thiếu gia nhất định phải chịu trách nhiệm nhé, người ta ngay cả những những lời này cũng nói ra rồi.
Đường Phong trừng mắt:
- Muốn thiếu gia ta chịu trách nhiệm gì chứ hả? Ta cũng là người bị hại mà!
Tuy nói vậy nhưng ngữ khí của Đường Phong cũng rất yếu ớt.
Mộng Nhi cong môi nói:
- Phong thiếu gia người được tiện nghi còn bày đặt, nhanh đi nói vài câu dễ nghe với người ta đi.
Một đường đẩy Đường Phong tới trước của phòng Bạch Tiểu Lại, hai nha đầu liền nhanh chân chạy qua một bên, lén lút ngồi xổm xuống sau một hòn giả sơn, vươn đầu nghe ngóng.
Đường Phong đứng trước cửa khó xử muốn chết, nắm tay đặt trên cửa nửa ngày cũng không dám gõ.
đang do dự thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Bạch Tiểu Lại lạnh lùng chắn ở cửa, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:
- Sao hả?
- A....
Đường Phong sửng sốt một lát liền nghiêm mặt nói:
- Ta tới đưa chiến lợi phẩm của cô cho cô.
Vừa nói vừa đưa Toái Tinh ra.
Bạch Tiểu Lại nhìn một cái rồi mở miệng nói:
- Ta không cần vũ khí nào cả, trừ phi là Thần binh! Cái đó cho ngươi, coi như thù lao ngươi giúp ta giải độc.
- Vậy thì ngại lắm.
Đường Phong nói,
- Thứ này vốn là đồ của cô.
- Không cần thì vứt đi.
Tâm tình của Bạch Tiểu Lại hôm nay hình như đặc biệt không tốt, vừa nói một chút đã nổi giận đùng đùng.
- Vứt đi thì tiếc lắm, như vậy đi, chủy thủ tạm thời để ta bảo quản giúp cô, khi nào cô muốn thì nói với ta.
Đường Phong cân nhắc một hồi, vừa đúng lúc mình cần dùng tới thanh Thiên binh này nên không từ chối nữa.
Bạch Tiểu Lại gật đầu, vươn tay muốn đóng cửa, đột nhiên dừng lại, trầm mặc một hồi mới nói:
- những lời ta nói ra hôm nay chỉ là muốn giúp Thiên Tú lấy lại mặt mũi, dù sao ta bây giờ cũng sống ở Thiên Tú, ta nghĩ ý của Mạc nha đầu cũng là vậy, ngươi không cần nghĩ quá nhiều.
Lúc Bạch Tiểu Lại nói những lời này mắt chỉ chăm chú nhìn mũi chân của mình, thanh âm cũng rất nhỏ rất ôn nhu.
Đường Phong không tự chủ được liền thở ra một hơi:
- Hóa ra là vậy, thật tốt quá.
“Sầm” một tiếng, Bạch Tiểu Lại liền dập mạnh cửa phòng.
Bảo Nhi và Mộng Nhi từ giả sơn đi ra, vẻ mặt cả hai đều như chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, Mộng Nhi nhón chân, bàn tay nhỏ bé chọc mạnh lên đầu Đường Phong, thấp giọng nói:
- Đầu gỗ! Đầu gỗ! người đúng là một tên đầu gỗ!
Bảo Nhi cũng đứng một bên lắc đầu ca thán:
- Phong thiếu gia, người hết cứu nổi rồi.
- Sao chứ?
Đường Phong lùi lại, trừng mắt,
- Hai người các ngươi muốn làm phản à, còn không mau đi làm cơm. thiếu gia ta sắp chết đói rồi!
Hai nha đầu lập tức trừng mắt nhìn lại hắn, ngay cả Bảo Nhi luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời cũng vậy, vừa nhỏ tiếng xì xầm vừa chạy đi nấu cơm.
Đường Phong nhìn lại cửa phòng của Bạch Tiểu Lại rồi chậm rãi lắc đầu, hai nha đầu ngốc kia thật sự nghĩ thiếu gia ta là đầu gỗ sao? Chính là... Tự cổ đa tình không dư hận, đa tình tổng bị vô tình thương a! Huống chi Đường Phong không có kinh nghiệm trong chuyện này nên không biết phải làm thế nào mới phải, nên dứt khoát xem như không biết.
Thức ăn buổi tối rất đặc sắc, hai món ăn một món canh.
Kim châm xào mầm đậu, khoai tây hầm, canh cà chua.
ừm, đúng là một bữa tiệc lớn phong phú! Đường Phong đương nhiên biết hai nha đầu giận mình không có dũng khí gách vác trách nhiệm nên muốn chơi mình một vố.
Nhưng Đường Phong làm như không biết, vẫn ăn vô cùng ngon miệng, ăn no thì mới có sức làm việc chứ.
Bạch Tiểu Lại hôm nay hình như muốn tận lực né tránh Đường Phong, giải độc hồi lâu cũng không lên tiếng.
Đường Phong tu luyện Vô Thường Quyết tới nửa đêm, nhìn sắc trời một hồi liền lặng lẽ ra khỏi cửa, chạy ra khỏi Thiên Tú.
Bọn người Cự Kiếm Môn quả thật rời khỏi Thiên Tú, nhưng Đường Phong không muốn thả chúng đi dễ dàng như thế.
Trong đám người đó có Linh Nhi đã bị mình đạp một cước cũng không đáng lo lắm, nhưng Biên Nam Phong bị Bạch Tiểu Lại đánh cho một trận, lửa giận công tâm, khẳng định là bị nội thương một chút.
những người này Đường Phong cũng không sợ, Đường Phong kiên dè chính là xa phu kia! Thực lực của người kia nhất định cao hơn Biên Nam Phong rất nhiều, ít nhất cũng là cao thủ Địa giai, không có cao thủ bảo hộ thì môn chủ Cự Kiếm Môn cũng không yên tâm để con trai đi xa ngàn dặm như vậy.
Thiên Tú cao thủ rất ít, thân phận tôn quý, đương nhiên là không thể làm hộ vệ, nhưng Địa giai thì lại có thể.
Bất quá, Đường Phong đi lần này là muốn bố trí thế cục, chứ không phải đi đánh trực diện với đối phương nên cũng không có gì phải lo.
Lúc đám người Cự Kiếm Môn rời khỏi Thiên Tú thì trời cũng đã tối, bọn họ cũng sẽ không về tông môn ngay trong đêm. Dựa theo những gì Đường Phong nghĩ, bọn họ nhất định sẽ nghỉ lại Tĩnh An thành một đêm mới lên đường.
Mà có quan hệ với Cự Kiếm Môn trong Tĩnh An thành thì chỉ có ba đại gia tộc. Lần trước Đường Phong hạ sát Liễu gia cao tầng đã biết Thiên giai cao thủ của Cự Kiếm Môn thường xuyên qua lại với Trương gia, nếu như đoán không lầm thì đám người Cự Kiếm Môn đêm nay sẽ nghỉ ở Trương gia.
Đường Phong đi vào Tĩnh An thành, một đường lén lút đến dưới bức tường bên ngoài Trương gia phủ đệ. Đường Phong dán tai lên tường nghe ngóng một hồi, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì mới trèo tường vào.
Tác giả :
Mạc Mặc