Vô Thường
Chương 537: Chung sơn cường thế
- Nãy giờ nói nhảm nhiều như vậy làm gì, muốn đánh cứ đánh!
Lôi Tẩu nổi giận nói, cầm theo Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, bước chân dịch chuyển, cũng không thấy hắn làm động tác gì, đã trực tiếp vọt tới trước mặt Chung Sơn, mộc kiếm cực lớn lóe lên, thế như thiểm điện nện vào ót Chung Sơn, khí thế kinh người.
Một thân thực lực Chung Sơn khởi động, trên hai tay nổi lên một tầng quang mang màu hoàng sắc, không tránh không né, va chạm với Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm.
Ầm
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mặt đất dưới chân Chung Sơn vỡ nát, cả đại địa biến thành rợn sóng, liên miên không dứt lan ra bốn phía, trong nhất thời, tất cả mọi người có chút đứng không vững, cảm nhận được mặt đất dưới chân truyền ra lực đạo kinh hồn, trong lòng hoảng sợ vạn phần.
Một kích của Linh giai cao thủ, vậy mà có thể ảnh hưởng đến mặt đất trong phương viên vài dặm, Chung Sơn cũng ăn nhiều thiệt thòi khi đón đỡ một kích của Lôi Tẩu, không có chỗ đứng chân.
Mặc dù đứng lại, vẻ mặt Chung Sơn không được tốt lắm, bởi vì hắn lâm vào hạ phong.
Công pháp hắn tu luyện nói cho cùng cũng tương tự Ô Long Bảo Thiết Đồ Hữu, phòng thủ vô địch, phòng thủ kiên cố, mặc dù là Linh giai cao thủ bình thường, muốn phá vỡ phòng ngự của hắn không dễ dàng, cho nên đối mặt một kích của Lôi Tẩu, hắn mới không né tránh, muốn ngạnh kháng, làm suy giảm ý chí chiến đấu của đối phương.
Nhưng Chung Sơn lại không nghĩ tới, một thân thực lực Lôi hệ năng lượng của Lôi Tẩu là năng lượng có tính công kích mạnh nhất, hơn nữa Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm trên tay hắn cũng không phải phàm vật, một kiếm nơi tay, thực lực của hắn tăng lên vài phần.
Sau khi đón đở, Chung Sơn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong thể nội chấn động, cương khí toàn thân thiếu chút nữa bị đánh tan, mặc dù không có trở ngại, hai tay nóng rát như bị lửa thiêu cháy, thụ một chút nội thương.
- Thần binh?
Chung Sơn nhìn qua Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm phong cách cổ xưa, trong lòng hoảng sợ. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tên đại hán hung hăng càn quấy này, dĩ nhiên vũ khí cầm trên tay là một kiện thần binh! Chung Sơn ăn thiệt thòi, Lôi Tẩu đắc thế không tha người, trên mặt hưng phấn khó tả, hắn gặp đối thủ có thể đánh ngang với hắn, tôi luyện kiếm kỹ của mình, tự nhiên là đại hảo sự. Sau khi nện Chung Sơn, giơ Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm lên nện xuống cái thứ hai.
Dưới dẫn dắt của Lôi Tẩu và Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, bầu trời lập tức biến đổi, mây đen như mực bao phủ bầu trời Bạch Đế thành, đem trọn phiến thiên địa này bao trùm trong bóng tối.
Không đợi Lôi Tẩu phát ra kích thứ hai, bên cạnh hắn xuất hiện một tên mập mạp, chính là Chung Ảnh Linh giai cao thủ của Chung gia, tuy hắn bụng phệ, nhưng lại tu luyện công pháp Phong thuộc tính, tốc độ bạo phát ra nhanh như chớp, giờ phút này hắn xòe bàn tay ra, vận chưởng thành đao, chỉ thấy trên chưởng hắn xuất hiện đao phong dài hai trượng, mũi nhọn đao phong lóe lên, chém thẳng vào cổ của Lôi Tẩu.
Lôi Tẩu phản ứng rất nhanh, dù sao bản thân hắn chính là linh thú, cảm giác đối với nguy hiểm không phải nhân loại bình thường có thể sánh bằng, dưới tình thế cấp bách cũng không dám tiếp tục công kích Chung Sơn, cúi thấp đầu, tránh né công kích của Chung Ảnh, lật tay chém một kiếm về phía Chung Ảnh.
Kiếm pháp của hắn đại khai đại hợp, căn bản không có chút linh hoạt cùng kỹ xảo, nhưng được Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm chém ra, uy lực rất kinh người.
Một bên hướng Chung Ảnh công kích, một bên Lôi Tẩy nói:
- Hai đánh một? Đến đây, lão Ngưu ta không sợ các ngươi đâu!
- Đối phó loại người như ngươi, một người là đủ.
Thân hình Chung Ảnh lóe lên liên tục, bày ra thân pháp quỷ dị khó lường, Lôi Tẩu định thần nhìn lại, chỉ thấy trước mặt mình xuất hiện hơn mười Chung Ảnh, nhưng nhìn thế nào cũng không phân biệt được đâu thật đâu giả, lại làm cho người ta có cảm giác hoa mắt, bao vây xung quanh Lôi Tẩu.
Đây là thân pháp vận dụng đến cực hạn, lừa gạt thị giác của người khác, làm cho người khác không thể phân biệt thật giả.
Lỗ mũi Lôi Tẩu phun ra nhiệt khí, hắn đem Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm đánh xuống mặt đất, một vòng điện quang lập lòe lấy hắn làm trung tâm, cấp tốc lan ra bốn phía, những hình ảnh của Chung Ảnh va chạm với lôi điện, liền chập chờn một hồi, biến mất không thấy gì nữa.
- Tìm được rồi!
Lôi Tẩu nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng hếu, vung kiếm lên, công kích về phía Chung Ảnh.
Hai người vừa chạm tới là lui, không ai chiếm được tiện nghi của ai. Cùng là cao thủ ở đẳng cấp Linh giai, nhưng hai người lại ở thế đối lập, kỳ phùng địch thủ gặp nhau, Chung Ảnh muốn trong thời gian ngắn đánh bại đối phương là không thực tế, bởi vì Lôi Tẩu công kích quá mức mạnh mẽ, chỉ cần bị hắn áp sát, không chết cũng sẽ bị thương không nhẹ, dù sao công pháp hắn tu luyện không có năng lượng phòng ngự cường đại như Chung Sơn.
Mà Lôi Tẩu cũng không có khả năng nhanh chóng đánh bại Chung Ảnh, tốc độ đối phương quá nhanh, hành tung khó xác định, Lôi Tẩu chỉ có thể lấy phòng thủ làm chủ, tùy thời phản kích, một khi bị hắn bắt được cơ hội, thắng bại sẽ phân trong một chiêu.
Nhưng Linh giai cao thủ há lại dễ dàng phạm sai lầm như vậy, cho nên trận chiến của hai người rất chậm chạp, không có khả năng trong thời gian ngắn đánh bại đối phương.
Lôi Tẩu bị Chung Ảnh dây dưa, Chung Sơn vẫy vẫy hai tay có chút tê dại, ánh mắt âm trầm liếc nhìn Lôi Tẩu, trong đôi mắt xẹt qua một tia ảo não, nhìn Chung Ảnh mở miệng nói:
- Ngươi quấn lấy hắn, chờ ta xử lý xong đám người kia sẽ đến giúp ngươi.
Tuy hắn không để mọi người Bạch Đế thành vào trong mắt, nhưng gần trăm Thiên giai cao thủ cũng không phải là rau cải trắng, nói giết liền giết, nếu những người này hợp lại thành một cổ lực lượng, khi đó người Chung gia sẽ gặp phiền phức.
Cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất chính là chia ra làm hai, một Linh giai đối phó với chiến lực cao nhất của đối phương, Linh giai còn lại sẽ giải quyết đám người còn lại của Bạch Đế thành, chỉ cần giết hết đám người Bạch Đế thành, hai vị Linh giai Chung gia sẽ hợp lực lại, lúc đó có thể thoải mái đánh bại Lôi Tẩu, cho dù không giết được hắn, cũng có thể buộc hắn bỏ chạy.
Chung Sơn vừa nói, vừa hướng về phía đám người của Bạch Đế thành, đám Thiên giai của Chung gia cũng tiến lên, ỷ vào phía mình có Linh giai tọa trấn, tuy nhân số không nhiều, nhưng dũng khí lại tăng nhiều, mà bản thân bọn họ cũng có chút xem thường cái gọi là cao thủ trong thế tục, làm sao phải khiếp sợ cơ chứ?
Đám người Bạch Đế thành tự nhiên không cam lòng yếu thế, lập tức liền có hơn mấy chục người hướng về phía mười tên Thiên giai Chung gia, mấy chục người này đều là Thiên giai trung phẩm và Thiên giai hạ phẩm. Đội ngũ hai phe xông vào nhau khí thế Thiên giai xông lên tận trời, hỗn loạn không chịu nổi, tiếng đao kiếm vang lên không dứt bên tai.
Chung Sơn không để ý đến trận chiến của những Thiên giai này, mục tiêu của hắn chính là những người còn đứng bất động của Bạch Đế thành.
Lấy Bạch Nguyệt Dung cầm đầu, những người còn lại của Bạch Đế thành đều là Thiên giai Thượng phẩm, tính cả Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại chừng hai mươi người!
- Không biết lượng sức! Hôm nay ta sẽ cho những con sâu con kiến các ngươi nhìn thấy lửa giận của Chung gia ta!
Hai chân Chung Sơn dậm mạnh lên mặt đất, đại địa run lên, mặt đất dưới chân hắn bị lõm xuống một hố sâu vài chục trượng, lao người tới như mũi tên, lập tức vọt tới trước mặt Bạch Nguyệt Dung.
Một quyền đầu xuất hiện, đánh về phía khuôn mặt mỹ lệ của Bạch Nguyệt Dung.
Một quyền này, không hoa mỹ chút nào, thời điểm hắn xuất quyền, tất cả mọi người cảm giác được một cổ uy áp trầm trọng, giống như có một ngọn núi ép tới, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, uy lực một quyền này, đủ để dời sông lấp biển, hủy thiên diệt địa.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Dung biến đổi, một quyền nhỏ bé trước mắt giống như đang phóng đại vô hạn, căn bản không thể tránh khỏi, dưới tình thế khẩn cấp, song chưởng xuất ra, trên bàn tay trắng nõn xuất hiện một màn nước như sóng biển, Tam Điệp Nhất Biến, màn nước trong lòng bàn tay hướng về phía trước nghênh đón quyền đầu của Chung Sơn.
- Xuân huy!
- Hạ viêm!
- Thu thủy!
Trong nháy mắt ba người Dương Xuân xuất ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm, ba thanh trường kiếm dẫn dắt Tam Quý Chi Lực hòa vào nhau hóa thành kiếm quang vô hạn, bao phủ quyền đầu của Chung Sơn vào bên trong.
Hiện giờ khuyết thiếu Hàn Đông nên không thể tổ hợp thành Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, uy lực Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận giảm mạnh, làm sao có thể chống lại Linh giai cao thủ chứ?
Trong chốc lát, quyền đầu của Chung Sơn chỉ còn cách song chưởng của Bạch Nguyệt Dung ba tấc, cũng không tiếp xúc với bàn tay của nàng.
Ầm một tiếng, quyền kình bạo phát ra , Tam Quý Chi Lực lập tức sụp đổ, màn nước trong lòng bàn tay Bạch Nguyệt Dung tiêu tán, bốn người kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài, té xuống nơi cách đó mười trượng.
Cùng lúc đó, một nơi sau lưng cách Bạch Nguyệt Dung ba mươi trượng, là một tòa nhà có kiến trúc rất lớn run lên bần bật, trên bức tường lưu lại dấu vết một nắm tay, sau đó sụp đổ, tro bụi bay ra bốn phía.
Một quyền bại bốn người! Hơn nữa là bốn vị Thiên giai Thượng phẩm!
Không cho Chung Sơn cơ hội thở dốc, mười mấy Thiên giai thượng phẩm còn lại cũng động thân, xông về phía Chung Sơn, bao vây hắn lại, cùng thi triển tuyệt học đánh vê phía hắn. Chung Sơn không chút sứt mẻ, hai quyền huy động, đánh trái một cái đánh phải một cái, vô cùng có quy luật, quyền ảnh hiện ra đầy trời, chỉ nghe một hồi đinh đinh đang đang vang lên, không ngừng có Thiên giai cao thủ bị Chung Sơn đánh bay ra khỏi vòng chiến, chỉ ba mươi tức thời gian, những người bị Chung Sơn đánh bay toàn bộ.
Đường Phong bởi vì che chở Bạch Tiểu Lại, cũng ăn một kích, dù hắn mặc Bất Phôi Giáp, cũng bị một quyền này đánh cho đầu choáng mắt hoa, may mắn không bị thương tổn gân cốt, dù sao hiện tại thân thể đã được rèn luyện vô số lần, dù không mặc Bất Phôi Giáp hắn cũng không bị thương.
- Không hổ là phòng ngự dưới Linh giai vô địch!
Đường Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, Chung Sơn vận dụng một thân công pháp và cương tâm của mình, đủ để cam đoan hắn bị địch nhân dưới Linh giai công kích mà không bị tổn thương.
Bất quá trong cái rủi có cái may, Đường Phong nhìn trộm qua trí nhớ Chung Minh, nên có lý giải rất sâu về Chung Sơn và Chung Ảnh, biết rõ nếu đổi lại là Chung Ảnh đi đối phó đám người Bạch Đế thành, chỉ sợ hiện giờ đã xuất hiện tình huống thương vong. Chung Ảnh xác thực không có phòng ngự cường đại như Chung Sơn, nhưng tốc độ hắn quá nhanh, căn bản không phải cấp bậc Thiên giai có thể ngăn cản, đến lúc đó hắn cũng không cần đứng tại chỗ phòng thủ, chỉ bằng vào thân pháp và tốc độ của bản thân, tốn chút ít thời gian, đã có thể giết được không ít cao thủ của Bạch Đế thành.
Nhưng hiện tại, Chung Sơn đối mặt gần hai mươi Thiên giai thượng phẩm giáp công, dù bản thân không bị thương, nhưng muốn giết người, cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Kiến thức thực lực của lão phu chưa, bọn ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sao?
Chung Sơn lạnh giọng hô.
- Còn không mau mau thúc thủ chịu trói, ít làm hao phí thời gian của lão phu.
Vừa nói lời này, Chung Sơn lại vọt tới trước mặt một Thiên giai thượng phẩm cao thủ , người này bị hắn đánh bay ra ngoài và thụ thương nặng, vừa bò dậy liền nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của Chung Sơn, không khỏi quá sợ hãi, vội vàng huy kiếm hướng đánh về phía Chung Sơn.
Chung Sơn giơ cánh tay lên, một kiếm này trực tiếp đánh lên cánh tay hắn, đinh một tiếng, cánh tay Chung Sơn không chút tổn hại, Thiên giai cao thủ ở đằng kia không thể tin vào mắt mình, Chung Sơn đánh ra một quyền, một quyền này đánh vào ngực người này, cương khí hộ thân Thiên giai bị tổn hại, nắm đánh đánh xuyên qua người hắn, máu tươi bắn ra tung tóe.
Thần thái khủng hoảng trong mắt người này nhanh chóng biến mất không còn, trong thời gian ngắn mất đi sinh cơ.
- Chỉ cầm một thanh phàm binh, thế mà dám vọng tưởng muốn đả thương lão phu, Chung Sơn hừ lạnh một tiếng, tay run lên, thi thể ngươi này rơi xuống đất, xoay người lại, dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn đám địch nhân đang ngây ngốc.
Tràng diện lúc này vô cùng yên tĩnh, chẳng ai ngờ rằng, Thiên giai thượng phẩm, ở trước mặt Linh giai, lại yếu ớt không chịu nổi một kích như thế.
Sắc mặt Chung Sơn âm trầm, trong ánh mắt hiện lên một tia đắc ý không hề che dấu, đây là hiệu quả mà hắn mong muốn, dùng chiêu thức hung mãnh để đã kích ý chí của địch nhân, chỉ cần đám người kia đánh mất ý chí chiến đấu, không cho bọn hắn liên thủ, chẳng phải lúc đó mình muốn giết thế nào thì giết sao?
Nhưng một lát sau, Chung Sơn lại phát hiện mình sai rồi.
Bởi vì trong sự yên tĩnh, là khoảng lặng trước con giông bão, cương khí của đám Thiên giai cao thủ đang ngốc trệ chấn động mãnh liệt, tuy thuộc tính chấn động của họ không đồng nhất, nhưng lại truyền đạt cho Chung Sơn một ý tứ, đó chính là lửa giận!
Bạch Đế thành đứng trên đỉnh Lý Đường ngàn năm, chưa từng bị người ta khi dễ tận nhà. Hơn nữa ngay tại trước mặt mọi người, một Thiên giai thượng phẩm trưởng lão bị đánh chết, chỉ cần là người có tâm huyết, ai không phẫn nộ chứ?
Người vừa chết là một Hạ gia trưởng lão, cương khí nóng bỏng toàn thân Hạ Thì Vũ chấn động, thân như liệt diễm, đốt cháy cả mặt đất dưới chân.
Đối mặt với địch nhân mạnh như thế, không ai khiếp đảm, không ai lui về phía sau, ngược lại ý chí chiến đấu được kích phát tới vô hạn, Chung Sơn đã đi sai một bước cờ rồi.
Bạch Nguyệt Dung hít sâu một hơi, âm thanh không lớn, nhưng lại dị thường kiên định địa chậm rãi nói:
- Cường địch xâm lấm Bạch Đế thành, hôm nay dù ngọc thạch câu phần, chúng ta sẽ...
- Tử chiến không lùi!
Âm thanh của đám Thiên giai thượng phẩm cùng vang lên, giọng nói như chuông đồng, bay thẳng lên trời cao.
Nương theo những lời hô này, hơn mười đạo khí thế trực tiếp đạt đến đỉnh phong, ý chí chiến đấu lẫm liệt, cùng chung mối thù.
Dù Chung Sơn đã đạt đến cảnh giới Linh giai, khuôn mặt nhịn không được đỏ lên một chút. Lực ngưng tụ của một thế lực thế tục bình thường, không ngờ cường đại như thế, hắn thật sự đã đánh giá thấp năng lực của nữ nhân Bạch Nguyệt Dung này.
Lôi Tẩu nổi giận nói, cầm theo Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, bước chân dịch chuyển, cũng không thấy hắn làm động tác gì, đã trực tiếp vọt tới trước mặt Chung Sơn, mộc kiếm cực lớn lóe lên, thế như thiểm điện nện vào ót Chung Sơn, khí thế kinh người.
Một thân thực lực Chung Sơn khởi động, trên hai tay nổi lên một tầng quang mang màu hoàng sắc, không tránh không né, va chạm với Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm.
Ầm
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mặt đất dưới chân Chung Sơn vỡ nát, cả đại địa biến thành rợn sóng, liên miên không dứt lan ra bốn phía, trong nhất thời, tất cả mọi người có chút đứng không vững, cảm nhận được mặt đất dưới chân truyền ra lực đạo kinh hồn, trong lòng hoảng sợ vạn phần.
Một kích của Linh giai cao thủ, vậy mà có thể ảnh hưởng đến mặt đất trong phương viên vài dặm, Chung Sơn cũng ăn nhiều thiệt thòi khi đón đỡ một kích của Lôi Tẩu, không có chỗ đứng chân.
Mặc dù đứng lại, vẻ mặt Chung Sơn không được tốt lắm, bởi vì hắn lâm vào hạ phong.
Công pháp hắn tu luyện nói cho cùng cũng tương tự Ô Long Bảo Thiết Đồ Hữu, phòng thủ vô địch, phòng thủ kiên cố, mặc dù là Linh giai cao thủ bình thường, muốn phá vỡ phòng ngự của hắn không dễ dàng, cho nên đối mặt một kích của Lôi Tẩu, hắn mới không né tránh, muốn ngạnh kháng, làm suy giảm ý chí chiến đấu của đối phương.
Nhưng Chung Sơn lại không nghĩ tới, một thân thực lực Lôi hệ năng lượng của Lôi Tẩu là năng lượng có tính công kích mạnh nhất, hơn nữa Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm trên tay hắn cũng không phải phàm vật, một kiếm nơi tay, thực lực của hắn tăng lên vài phần.
Sau khi đón đở, Chung Sơn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong thể nội chấn động, cương khí toàn thân thiếu chút nữa bị đánh tan, mặc dù không có trở ngại, hai tay nóng rát như bị lửa thiêu cháy, thụ một chút nội thương.
- Thần binh?
Chung Sơn nhìn qua Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm phong cách cổ xưa, trong lòng hoảng sợ. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tên đại hán hung hăng càn quấy này, dĩ nhiên vũ khí cầm trên tay là một kiện thần binh! Chung Sơn ăn thiệt thòi, Lôi Tẩu đắc thế không tha người, trên mặt hưng phấn khó tả, hắn gặp đối thủ có thể đánh ngang với hắn, tôi luyện kiếm kỹ của mình, tự nhiên là đại hảo sự. Sau khi nện Chung Sơn, giơ Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm lên nện xuống cái thứ hai.
Dưới dẫn dắt của Lôi Tẩu và Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, bầu trời lập tức biến đổi, mây đen như mực bao phủ bầu trời Bạch Đế thành, đem trọn phiến thiên địa này bao trùm trong bóng tối.
Không đợi Lôi Tẩu phát ra kích thứ hai, bên cạnh hắn xuất hiện một tên mập mạp, chính là Chung Ảnh Linh giai cao thủ của Chung gia, tuy hắn bụng phệ, nhưng lại tu luyện công pháp Phong thuộc tính, tốc độ bạo phát ra nhanh như chớp, giờ phút này hắn xòe bàn tay ra, vận chưởng thành đao, chỉ thấy trên chưởng hắn xuất hiện đao phong dài hai trượng, mũi nhọn đao phong lóe lên, chém thẳng vào cổ của Lôi Tẩu.
Lôi Tẩu phản ứng rất nhanh, dù sao bản thân hắn chính là linh thú, cảm giác đối với nguy hiểm không phải nhân loại bình thường có thể sánh bằng, dưới tình thế cấp bách cũng không dám tiếp tục công kích Chung Sơn, cúi thấp đầu, tránh né công kích của Chung Ảnh, lật tay chém một kiếm về phía Chung Ảnh.
Kiếm pháp của hắn đại khai đại hợp, căn bản không có chút linh hoạt cùng kỹ xảo, nhưng được Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm chém ra, uy lực rất kinh người.
Một bên hướng Chung Ảnh công kích, một bên Lôi Tẩy nói:
- Hai đánh một? Đến đây, lão Ngưu ta không sợ các ngươi đâu!
- Đối phó loại người như ngươi, một người là đủ.
Thân hình Chung Ảnh lóe lên liên tục, bày ra thân pháp quỷ dị khó lường, Lôi Tẩu định thần nhìn lại, chỉ thấy trước mặt mình xuất hiện hơn mười Chung Ảnh, nhưng nhìn thế nào cũng không phân biệt được đâu thật đâu giả, lại làm cho người ta có cảm giác hoa mắt, bao vây xung quanh Lôi Tẩu.
Đây là thân pháp vận dụng đến cực hạn, lừa gạt thị giác của người khác, làm cho người khác không thể phân biệt thật giả.
Lỗ mũi Lôi Tẩu phun ra nhiệt khí, hắn đem Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm đánh xuống mặt đất, một vòng điện quang lập lòe lấy hắn làm trung tâm, cấp tốc lan ra bốn phía, những hình ảnh của Chung Ảnh va chạm với lôi điện, liền chập chờn một hồi, biến mất không thấy gì nữa.
- Tìm được rồi!
Lôi Tẩu nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng hếu, vung kiếm lên, công kích về phía Chung Ảnh.
Hai người vừa chạm tới là lui, không ai chiếm được tiện nghi của ai. Cùng là cao thủ ở đẳng cấp Linh giai, nhưng hai người lại ở thế đối lập, kỳ phùng địch thủ gặp nhau, Chung Ảnh muốn trong thời gian ngắn đánh bại đối phương là không thực tế, bởi vì Lôi Tẩu công kích quá mức mạnh mẽ, chỉ cần bị hắn áp sát, không chết cũng sẽ bị thương không nhẹ, dù sao công pháp hắn tu luyện không có năng lượng phòng ngự cường đại như Chung Sơn.
Mà Lôi Tẩu cũng không có khả năng nhanh chóng đánh bại Chung Ảnh, tốc độ đối phương quá nhanh, hành tung khó xác định, Lôi Tẩu chỉ có thể lấy phòng thủ làm chủ, tùy thời phản kích, một khi bị hắn bắt được cơ hội, thắng bại sẽ phân trong một chiêu.
Nhưng Linh giai cao thủ há lại dễ dàng phạm sai lầm như vậy, cho nên trận chiến của hai người rất chậm chạp, không có khả năng trong thời gian ngắn đánh bại đối phương.
Lôi Tẩu bị Chung Ảnh dây dưa, Chung Sơn vẫy vẫy hai tay có chút tê dại, ánh mắt âm trầm liếc nhìn Lôi Tẩu, trong đôi mắt xẹt qua một tia ảo não, nhìn Chung Ảnh mở miệng nói:
- Ngươi quấn lấy hắn, chờ ta xử lý xong đám người kia sẽ đến giúp ngươi.
Tuy hắn không để mọi người Bạch Đế thành vào trong mắt, nhưng gần trăm Thiên giai cao thủ cũng không phải là rau cải trắng, nói giết liền giết, nếu những người này hợp lại thành một cổ lực lượng, khi đó người Chung gia sẽ gặp phiền phức.
Cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất chính là chia ra làm hai, một Linh giai đối phó với chiến lực cao nhất của đối phương, Linh giai còn lại sẽ giải quyết đám người còn lại của Bạch Đế thành, chỉ cần giết hết đám người Bạch Đế thành, hai vị Linh giai Chung gia sẽ hợp lực lại, lúc đó có thể thoải mái đánh bại Lôi Tẩu, cho dù không giết được hắn, cũng có thể buộc hắn bỏ chạy.
Chung Sơn vừa nói, vừa hướng về phía đám người của Bạch Đế thành, đám Thiên giai của Chung gia cũng tiến lên, ỷ vào phía mình có Linh giai tọa trấn, tuy nhân số không nhiều, nhưng dũng khí lại tăng nhiều, mà bản thân bọn họ cũng có chút xem thường cái gọi là cao thủ trong thế tục, làm sao phải khiếp sợ cơ chứ?
Đám người Bạch Đế thành tự nhiên không cam lòng yếu thế, lập tức liền có hơn mấy chục người hướng về phía mười tên Thiên giai Chung gia, mấy chục người này đều là Thiên giai trung phẩm và Thiên giai hạ phẩm. Đội ngũ hai phe xông vào nhau khí thế Thiên giai xông lên tận trời, hỗn loạn không chịu nổi, tiếng đao kiếm vang lên không dứt bên tai.
Chung Sơn không để ý đến trận chiến của những Thiên giai này, mục tiêu của hắn chính là những người còn đứng bất động của Bạch Đế thành.
Lấy Bạch Nguyệt Dung cầm đầu, những người còn lại của Bạch Đế thành đều là Thiên giai Thượng phẩm, tính cả Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại chừng hai mươi người!
- Không biết lượng sức! Hôm nay ta sẽ cho những con sâu con kiến các ngươi nhìn thấy lửa giận của Chung gia ta!
Hai chân Chung Sơn dậm mạnh lên mặt đất, đại địa run lên, mặt đất dưới chân hắn bị lõm xuống một hố sâu vài chục trượng, lao người tới như mũi tên, lập tức vọt tới trước mặt Bạch Nguyệt Dung.
Một quyền đầu xuất hiện, đánh về phía khuôn mặt mỹ lệ của Bạch Nguyệt Dung.
Một quyền này, không hoa mỹ chút nào, thời điểm hắn xuất quyền, tất cả mọi người cảm giác được một cổ uy áp trầm trọng, giống như có một ngọn núi ép tới, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, uy lực một quyền này, đủ để dời sông lấp biển, hủy thiên diệt địa.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Dung biến đổi, một quyền nhỏ bé trước mắt giống như đang phóng đại vô hạn, căn bản không thể tránh khỏi, dưới tình thế khẩn cấp, song chưởng xuất ra, trên bàn tay trắng nõn xuất hiện một màn nước như sóng biển, Tam Điệp Nhất Biến, màn nước trong lòng bàn tay hướng về phía trước nghênh đón quyền đầu của Chung Sơn.
- Xuân huy!
- Hạ viêm!
- Thu thủy!
Trong nháy mắt ba người Dương Xuân xuất ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm, ba thanh trường kiếm dẫn dắt Tam Quý Chi Lực hòa vào nhau hóa thành kiếm quang vô hạn, bao phủ quyền đầu của Chung Sơn vào bên trong.
Hiện giờ khuyết thiếu Hàn Đông nên không thể tổ hợp thành Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, uy lực Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận giảm mạnh, làm sao có thể chống lại Linh giai cao thủ chứ?
Trong chốc lát, quyền đầu của Chung Sơn chỉ còn cách song chưởng của Bạch Nguyệt Dung ba tấc, cũng không tiếp xúc với bàn tay của nàng.
Ầm một tiếng, quyền kình bạo phát ra , Tam Quý Chi Lực lập tức sụp đổ, màn nước trong lòng bàn tay Bạch Nguyệt Dung tiêu tán, bốn người kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài, té xuống nơi cách đó mười trượng.
Cùng lúc đó, một nơi sau lưng cách Bạch Nguyệt Dung ba mươi trượng, là một tòa nhà có kiến trúc rất lớn run lên bần bật, trên bức tường lưu lại dấu vết một nắm tay, sau đó sụp đổ, tro bụi bay ra bốn phía.
Một quyền bại bốn người! Hơn nữa là bốn vị Thiên giai Thượng phẩm!
Không cho Chung Sơn cơ hội thở dốc, mười mấy Thiên giai thượng phẩm còn lại cũng động thân, xông về phía Chung Sơn, bao vây hắn lại, cùng thi triển tuyệt học đánh vê phía hắn. Chung Sơn không chút sứt mẻ, hai quyền huy động, đánh trái một cái đánh phải một cái, vô cùng có quy luật, quyền ảnh hiện ra đầy trời, chỉ nghe một hồi đinh đinh đang đang vang lên, không ngừng có Thiên giai cao thủ bị Chung Sơn đánh bay ra khỏi vòng chiến, chỉ ba mươi tức thời gian, những người bị Chung Sơn đánh bay toàn bộ.
Đường Phong bởi vì che chở Bạch Tiểu Lại, cũng ăn một kích, dù hắn mặc Bất Phôi Giáp, cũng bị một quyền này đánh cho đầu choáng mắt hoa, may mắn không bị thương tổn gân cốt, dù sao hiện tại thân thể đã được rèn luyện vô số lần, dù không mặc Bất Phôi Giáp hắn cũng không bị thương.
- Không hổ là phòng ngự dưới Linh giai vô địch!
Đường Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, Chung Sơn vận dụng một thân công pháp và cương tâm của mình, đủ để cam đoan hắn bị địch nhân dưới Linh giai công kích mà không bị tổn thương.
Bất quá trong cái rủi có cái may, Đường Phong nhìn trộm qua trí nhớ Chung Minh, nên có lý giải rất sâu về Chung Sơn và Chung Ảnh, biết rõ nếu đổi lại là Chung Ảnh đi đối phó đám người Bạch Đế thành, chỉ sợ hiện giờ đã xuất hiện tình huống thương vong. Chung Ảnh xác thực không có phòng ngự cường đại như Chung Sơn, nhưng tốc độ hắn quá nhanh, căn bản không phải cấp bậc Thiên giai có thể ngăn cản, đến lúc đó hắn cũng không cần đứng tại chỗ phòng thủ, chỉ bằng vào thân pháp và tốc độ của bản thân, tốn chút ít thời gian, đã có thể giết được không ít cao thủ của Bạch Đế thành.
Nhưng hiện tại, Chung Sơn đối mặt gần hai mươi Thiên giai thượng phẩm giáp công, dù bản thân không bị thương, nhưng muốn giết người, cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Kiến thức thực lực của lão phu chưa, bọn ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sao?
Chung Sơn lạnh giọng hô.
- Còn không mau mau thúc thủ chịu trói, ít làm hao phí thời gian của lão phu.
Vừa nói lời này, Chung Sơn lại vọt tới trước mặt một Thiên giai thượng phẩm cao thủ , người này bị hắn đánh bay ra ngoài và thụ thương nặng, vừa bò dậy liền nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của Chung Sơn, không khỏi quá sợ hãi, vội vàng huy kiếm hướng đánh về phía Chung Sơn.
Chung Sơn giơ cánh tay lên, một kiếm này trực tiếp đánh lên cánh tay hắn, đinh một tiếng, cánh tay Chung Sơn không chút tổn hại, Thiên giai cao thủ ở đằng kia không thể tin vào mắt mình, Chung Sơn đánh ra một quyền, một quyền này đánh vào ngực người này, cương khí hộ thân Thiên giai bị tổn hại, nắm đánh đánh xuyên qua người hắn, máu tươi bắn ra tung tóe.
Thần thái khủng hoảng trong mắt người này nhanh chóng biến mất không còn, trong thời gian ngắn mất đi sinh cơ.
- Chỉ cầm một thanh phàm binh, thế mà dám vọng tưởng muốn đả thương lão phu, Chung Sơn hừ lạnh một tiếng, tay run lên, thi thể ngươi này rơi xuống đất, xoay người lại, dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn đám địch nhân đang ngây ngốc.
Tràng diện lúc này vô cùng yên tĩnh, chẳng ai ngờ rằng, Thiên giai thượng phẩm, ở trước mặt Linh giai, lại yếu ớt không chịu nổi một kích như thế.
Sắc mặt Chung Sơn âm trầm, trong ánh mắt hiện lên một tia đắc ý không hề che dấu, đây là hiệu quả mà hắn mong muốn, dùng chiêu thức hung mãnh để đã kích ý chí của địch nhân, chỉ cần đám người kia đánh mất ý chí chiến đấu, không cho bọn hắn liên thủ, chẳng phải lúc đó mình muốn giết thế nào thì giết sao?
Nhưng một lát sau, Chung Sơn lại phát hiện mình sai rồi.
Bởi vì trong sự yên tĩnh, là khoảng lặng trước con giông bão, cương khí của đám Thiên giai cao thủ đang ngốc trệ chấn động mãnh liệt, tuy thuộc tính chấn động của họ không đồng nhất, nhưng lại truyền đạt cho Chung Sơn một ý tứ, đó chính là lửa giận!
Bạch Đế thành đứng trên đỉnh Lý Đường ngàn năm, chưa từng bị người ta khi dễ tận nhà. Hơn nữa ngay tại trước mặt mọi người, một Thiên giai thượng phẩm trưởng lão bị đánh chết, chỉ cần là người có tâm huyết, ai không phẫn nộ chứ?
Người vừa chết là một Hạ gia trưởng lão, cương khí nóng bỏng toàn thân Hạ Thì Vũ chấn động, thân như liệt diễm, đốt cháy cả mặt đất dưới chân.
Đối mặt với địch nhân mạnh như thế, không ai khiếp đảm, không ai lui về phía sau, ngược lại ý chí chiến đấu được kích phát tới vô hạn, Chung Sơn đã đi sai một bước cờ rồi.
Bạch Nguyệt Dung hít sâu một hơi, âm thanh không lớn, nhưng lại dị thường kiên định địa chậm rãi nói:
- Cường địch xâm lấm Bạch Đế thành, hôm nay dù ngọc thạch câu phần, chúng ta sẽ...
- Tử chiến không lùi!
Âm thanh của đám Thiên giai thượng phẩm cùng vang lên, giọng nói như chuông đồng, bay thẳng lên trời cao.
Nương theo những lời hô này, hơn mười đạo khí thế trực tiếp đạt đến đỉnh phong, ý chí chiến đấu lẫm liệt, cùng chung mối thù.
Dù Chung Sơn đã đạt đến cảnh giới Linh giai, khuôn mặt nhịn không được đỏ lên một chút. Lực ngưng tụ của một thế lực thế tục bình thường, không ngờ cường đại như thế, hắn thật sự đã đánh giá thấp năng lực của nữ nhân Bạch Nguyệt Dung này.
Tác giả :
Mạc Mặc