Vô Thường
Chương 517: Hàn gia điên cuồng
- Ừm, cũng đến giờ rồi!
Dương Xuân ngẩng đầu nhìn sắc trời, mở miệng nói.
Bốn người lập tức phân chia vị trí đứng như những lần thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm trước kia, tứ quý lực từ trong cơ thể bốn vị thành chủ hội tụ lại dưới sụ dẫn dắt của Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm.
Thế nhưng lúc này tình huống có chút bất ngờ xảy ra, những lần trước sau khi bốn người hợp lực thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm thì cửa vào của Bạch Đế Cảnh sẽ thuận lợi mở ra, mà lần này nó lại giống như gặp phải trở ngại gì đó, chỉ mở ra được vòng ánh sáng cỡ nắm tay mà không thể tiếp tục mở rộng thêm.
- Hả? CHuyện gì vậy?
Dương Xuân nhướng mày.
Ba người còn lại cũng không hiểu chuyện gì cảy ra, duy chỉ có Hàn Đông là trong lòng có chút ưu tư. Hàn gia cách đây không lâu đã vụng trộm tự mở ra Bạch Đế Cảnh, không lẽ lần đó có có gì sai sót nên mới làm cửa vào bị thế này?
Nếu thật sự là như vậy Hàn Đông chắc phải tức tới thổ huyết. Hàn gia mưu đồ nhiều năm như vậy cũng là vì Bạch Đế Cảnh, mà hiện giờ ngay cả cánh cửa còn mở không được thì mưu đồ cái rắm à?
Trong lúc bốn vị thành chủ đang cố gắng thúc dục tứ quý lực thì ở bên trong Bạch Đế Cảnh, Đường Phong lại cảm giác được Bạch Đế Ấn trong đan điền đang không ngừng nhảy lên.
Tập trung tinh hần cảm thụ một chút, Đường Phong không khỏi bật cười.
Từ trong Bạch Đế Ấn truyền đến tin tức là có người muốn mở Bạch Đế Cảnh chi môn ra, mà quá trình này cần phải có Đường Phong cho phép mới được, nếu không cánh cửa kia vĩnh viễn cũng không thể nào mở ra được.
Ngày trước bốn vị thành chủ có thể mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn là bởi vì lúc đó Bạch Đế Ấn còn là vật vô chủ. Mặc dù lúc đó Bạch Đế Ấn đang ở trong tay Bạch Khang Nhân nhưng Bạch Khang Nhân cũng không phải là chủ nhân của nó,
Nhưng tình huống hiện tại đã khác rồi, Đường Phong chưởng quản Bạch Đế Ấn thì chính là chủ nhân của Bạch Đế Cảnh này, người khác muốn mở ra thì phải cần có sự đồng ý của hắn. Lúc đám người ngũ trưởng lão tiến vào đây thì Đường Phong còn chưa gặp mặt Bạch Khang Nhân nên căn bản không phát giác được điều này.
Tình huống này đã cho Đường Phong một phát hiện thú vị là từ nay về sau ngoài trừ hắn ra thì không còn ai có thể mở cửa Bạch Đế Cảnh được nữa.
Không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, Đường Phong khẽ động ý niệm khống chế Bạch Đế Ấn mở rộng vòng sáng trước mặt ra. Bạch Đế Cảnh chi môn rốt cuộc cũng được mở ra hoàn toàn.
Ở bên ngoài, bốn vị thành chủ không khỏi thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất, vội vàng móc trong ngực ra một viên thuốc nhét vào miệng.
Tình huống quỷ dị lần này đã khiến bọn họ tiêu hao quá nhiều cương khí, nhưng hiện tại cũng không kịp xem xét.
Trong vòng sáng kia loé lên một đạo bạch quan, một bóng người từ bên trong đi ra.
Hàn Đông híp mặt lại chăm chú nhìn bóng người đó, trên mặt cũng lộ ra nụ cười trào phúng.
Lần này Hàn gia tổng cộng có bảy Thiên giai cao thủ đi vào trong Bạch Đế Cảnh, tiểu tử Đường Phong kia có chạy đằng trời. Lúc trước Hàn Đông cũng không muốn làm vậy nhưng nhi tử hắn đã làm thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Hàn Đông biết rõ, Đường Phong vừa chết, Bạch Nguyệt Dung chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ cho nên tối nay Hàn gia cũng đã có chuẩn bị.
Nhưng khi hắn thấy rõ người từ bên trong Bạch Đế Cảnh đi ra là ai, sắc mặt không khỏi đại biến, thân hình không khống chế được run lên.
Hắn không phải là đang sợ hãi mà là đang kinh hoàng và phẫn nộ!
Bảy cao thủ Thiên giai đi giết Đường Phong mà lúc này tiểu tử kia có thể an nhàn từ bên trong Bạch Đế Cảnh đi ra, kết cục của bảy người kia đã rõ ràng rồi. Dù sao, cửa vào Bạch Đế Cảnh cũng chỉ có mỗi chỗ này, nếu bảy người kia không tìm được Đường Phong thì cũng có thể ôm cây đợi thỏ ở chỗ cửa vào!
Nhưng hiện tại, bảy người lại không một ai đi ra, ngược lại chỉ có một mình Đường Phong ung dung bước ra.
Trong bảy người kia có nhi tử Hàn Hàng Trần của Hàn Đông hắn a! Hàn Đông vô cùng phẫn nộ, vốn mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn đã tiêu hao rất nhiều cương khí hiện giờ thêm phẫn nộ khiến cương khí trong cơ thể hắn càng thêm đảo loạn.
- Trở ra rồi à?
Bạch Nguyệt Dung khi thấy Đường Phong thì mừng rỡ đi tới nghênh đón. Tiểu từ Đường Phong này không có việc gì là tốt rồi, nếu thật sự hắn ở bên trong xảy ra chuyện chỉ sợ Tiểu Lại sẽ làm không ít việc ngu ngốc! Bạch Nguyệt Dung thật sự rất lo lắng.
- Ừm!
Đường Phong khẽ gật đầu rồi liếc mắt nhìn bốn vị thành chủ ngồi bên cạnh, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Hàn Đông.
Đường Phong thấy cơ mặt Hàn Đông liên tục văn vẹo, trong đôi mắt đầy tơ máu, thật khiến người ta phải sợ hãi.
- Đông thành chủ, thấy ta có phải rất bất ngờ không?
Đường Phong khẽ cười hỏi.
Nghe những lời này, sắc mặt Bạch Nguyệt Dung liền trầm xuống, nàng càng thêm xác định suy đoán vừa nãy. Mà đám Dương Xuân cũng không khỏi mở to mắt ra nhìn về phía Hàn Đông.
Hàn Đông lúc này hai tay siết chặt phát ra tiếng rốp rốp, ánh mắt hắn lúc này chỉ hận không thể một phát nuốt sống Đường Phong. Qua một lúc hắn mới thốt ra thanh âm trầm thấp:
Bọn hắn đâu rồi?
- Bọn hắn đâu rồi?
Chỉ một câu hỏi vô cùng đơn giản lại bộc lộ không ít tin tức. Huống chi Hàn Đông còn dùng ngữ khí lạnh như băng áp chế cỗ lửa giân trong lòng? Mà vẻ mặt lo lắng cũng phẫn hận của hắn cũng không giấu ai được.
Những người ở chỗ này có ai là ngu ngốc? Sau khi nghe câu hỏi này đã minh bạch được động tĩnh của Hàn gia trong một tháng vừa qua rồi.
Xuân Hạ Thu ba vị thành chủ trên mặt đầy vẻ thất vọng và đau đớn nhìn Hàn Đông. Ngay vừa nãy, Hàn Đông còn vẻ mặt bình thản nói cho họ biết những cao thủ Hàn gia một tháng nay không xuất hiện là do đang bế quan. Nhưng vừa ngoảnh mặt lại một chút thì nơi đám Thiên giai cao thủ kia "bế quan" đã rảnh rành trước mắt.
Thu Dịch Tuý thở dài một tiếng, ôn nhu nói:
- Tứ đệ, ngươi lần này ... đã sai rồi!
Trong bốn vị thành chủ, tính tình của Thu Dịch Tuý là ôn hoà nhất cho nên câu nói nàng thốt ra mặc dù có ý răn đe nhưng lại không có chút áp bức nào.
Giết Đường Phong là việc nhỏ, nhưng nếu Đường Phong chết đi Bạch Tiểu Lại có thể cũng sẽ xảy ra chuyện, lúc đó không phải buộc Bạch gia và Hàn gia vào thế quyết liệt sao? Đến lúc đó, tam đại gia tộc còn lại cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, và rồi cả Bạch Đế Thành sẽ trong một đêm mà sụp đổ mất!
Hàn Đông đã là Đông Thành thành chủ nhiều năm như vậy, nhưng sao ánh mắt vẫn còn thiển cận như thế?
- Ngươi câm miệng lại!
Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi gầm lên một tiếng.
Thu Dịch Tuý bị hắn quát cũng giật nảy mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ uỷ khuất không nói lên lời, hai bờ môi cắn vào nhau, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Hạ Vũ giân tím mặt quát:
- Ngươi lại dám nói chuyện với tam muội như vậy sao?
Bốn vị thành chủ này từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bởi vì bọn họ phải phối hợp thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm cho nên phải dùng rất nhiều năm cùng nhau tôi luyện hình thành sự ăn ý, cho đến lúc cả bốn người đều đã đủ thực lực mới có thể trở lại trong gia tộc của mình đảm nhiệm chức vị thành chủ.
Do đó cảm tình giữa bốn người mặc dù không phải là thân huynh muội nhưng so với thân huynh muội còn tốt hơn, vì vậy Hạ Vũ với Thu Dịch Tuý cũng có tư cách thuyết giáo Hàn Đông.
Hàn Đông không để ý tới Hạ Vũ mà tiếp tục dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm Đường Phong, gằng từng chữ:
- Bọn ... hắn ... đâu ...rồi?
Bất luận là ai lúc này cũng có thể cảm nhận được Hàn Đông đã giống như ngọn núi lửa sắp phun trào nhưng vẫn bị áp chế xuống. Chỉ cần có một cái mồi lửa thì sẽ khiến cho toàn bộ sự tức giân của hắn bạo phát ra ngoài.
UY áp Thiên giai thượng phẩm của hắn điên cuồng ép tới Đường Phong.
Đường Phong đứng tại chỗ lẳng lẳng nhìn Hàn Đông, không hề nhúc nhích chút nào, lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi muốn hỏi Hàn thiếu gia và sáu vị cao thủ Thiên giai kia thì ta có thể nói cho ngươi biết là bọn hắn đã vĩnh viễn nằm lại bên trong Bạch Đế Cảnh rồi!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều rung động!
Trong lòng Dương Xuân lại là vừa hoảng sợ vừa đau lòng, lúc trước bọn hắn cũng biết Hàn gia đột nhiên thiếu đi vài vị cao thủ nhưng không biết cụ thể là bao nhiêu người, nhưng bây giờ từ miệng Đường Phong bọn hắn đã biết được Hàn gia lần này phái vào trong Bạch Đế Cảnh tới bảy người.
Bảy người đều là cao thủ Thiên giai cả!
Nhiều cao thủ như vậy tru sát một mình Đường Phong, cái thủ bút này cũng quá lớn đi? Mà hôm nay, bảy người đó chẳng những không giết được Đường Phong mà ngược lại còn không biết vì nguyên nhân gì toàn bộ đã chết bên trong Bạch Đế Cảnh.
Chưa nói bảy người này làm sao chết, nhưng họ dù sao cũng được tính là người của Bạch Đế Thành, một thế lực thoáng một cái chết đi bảy cái Thiên giai cao thủ, ai mà không đau lòng?
Nói Đường Phong giết chết bọn họ sợ là không mấy ai tin tưởng, mọi người đều cho rằng bảy người này đã gặp phải linh thú cường đại hay tình huống đặc thù nào dó mới chết.
Hàn Đông sau khi nghe những lời này, vẻ mặt phẫn nộ lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, sự bình tĩnh đáng sợ. Tuy trong lòng hắn sớm đã có suy đoán nhưng sau khi được Đường Phong xác thực, hắn vẫn có chút khó tiếp nhận được.
Con trai của hắn tuổi còn trẻ đã có thể tấn chức Thiên giai, thiên tư hơn người, tiền đồ sau này có thể nói là vô hạn lượng. Một tháng trước hắn còn ở trước mặt Hàn Đông vui vẻ cười đùa, mà hiện giờ đã táng thân trong Bạch Đế Cảnh rồi!
Phẫn nộ cùng đau lòng đến cực điểm khiến Hàn Đông ngược lại trở nên rất bình tĩnh.
- Hàn Đông, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
Dương Xuân nhìn Hàn Đông, cưỡng chế nộ khí hỏi.
Hàn Đông thân là Đông thành thành chủ mà một chút cái nhìn về đại cục cũng không có, lại để cho bảy tên Thiên giai cao thủ đi đuổi giết một người trẻ tuổi mới có Địa giai thượng phẩm. Vậy mà chẳng những không thành cồng, ngược lại còn toàn quân bị diệt! Quả thật là một trò hề!
Hàn Đông cười lớn hai tiếng, quay đầu nhìn Dương Xuân nói:
- Đại ca cũng trách ta sao?
Dương Xuân biết rõ Hàn Đông vừa mới mất đi nhi tử, trong lòng rất bi thống nên cũng không muốn qua gay gắt, cho nên hắn dùng ngữ khí hoà hoãn một một chút, nói:
- Tứ đệ, sự việc lần này, Hàn gia đã làm quá phận rồi, ngươi thân là Đông thành thành chủ và cũng là Hàn gia gia chủ cũng phải có trách nhiệm!
Dương Xuân tận khả năng nói uyển chuyển một chút mà không muốn đem sự việc làm thành quá cứng rắn. Bảy người kia cũng đã chết rồi, mà Đường Phong thì vẫn còn sống, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục truy giết Đường Phong thay những người kia báo thù sao? Bạch Nguyệt Dung và Bạch Tiểu Lại sẽ đồng ý à?
Hàn Đông chậm rãi quét mắt nhìn mọi người vòng một, vừa rồi mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn đã hao phí của hắn không ít khí lực, nhưng khi hắn đứng lên sống lưng vẫn thẳng tắp, lạnh lùng nhìn ba vị thành chủ Xuân Hạ Thu và Bạch Nguyệt Dung, cất tiếng cười thê lương, nói:
- Ngũ đại gia tộc của Bạch Đế Thành ta truyền thừa đã ngàn năm cùng nhau dị thể đồng tâm đem Bạch Đế Thành trở thành thế lực lớn nhất trong Lý Đường đế quốc này. Hàn gia của ta cũng vì Bạch Đế Thành trong ngàn năm qua bao nhiêu lần vào sinh ra tử, cúc cung tận tuỵ, lập nên vô số công lao ... nhưng hiện giờ ...
Ngữ khí của Hàn Đông đột nhiên trở nên lăng lệ ác liệt, chỉ vào mặt Đường Phong, gầm lên:
- Hiện giờ lại để cho một tên tiểu súc sinh như hắn giết chết bảy người Hàn gia ta, trong đó có cả nhi tử của ta! Các ngươi đã không thay Hàn gia ta báo thù rửa hận thì thôi, vậy mà ngược lại còn trách cứ ta? Ha ha ha ... Nhân tình thế thái, hôm nay Hàn Đông ta xem như đã hiểu rõ rồi!
Hàn Đông sau khi nói những lời này, sắc mặt những người còn lại lập tức âm trầm lại.
Xác thực, theo lý mà nói bọn họ thật sự có lẽ nên thay mặt Hàn gia giết chết Đường Phong báo thủ. Nhưng trên thực tế, Đường Phong đi vào Bạch Đế Cảnh là cho Dương Xuân hết lòng tiến cử, mà trước đó Đường Phong cũng không hề làm cái gì nguy hại đến Bạch Đế Thành. Hàn gia chẳng qua là vì thù oán riêng tư mà hết lần này tới lần khác muốn đẩy Đường Phong vào chỗ chết, thậm chí còn bức Bạch Tiểu Lại phải phế bỏ một thân tu vi mới cho phép rời khỏi Bạch Đế Thành.
Hàn gia làm như vậy có thể nhìn được sao? Thử hỏi đuối lý, ngang ngược như Hàn gia lúc này ai có thể đồng tình?
Hơn nữa, bảy tên cao thủ Thiên giai kia không giết được một tiểu Địa giai thượng phẩm chỉ có thể nói là bọn chúng quá vô dụng.
- Tứ đệ, người bình tĩnh lại một chút đi!
Thu Dịch Tuý ôn hoà nói.
- Bình tĩnh?
Hàn Đông liên tục cười lạnh, nói:
- Ngươi nói ta như thế nào bình tĩnh? Không phải là con của ngươi bị giết mà, à ta quên mất, tam tỷ ngươi tới giờ vẫn chưa xuất giá cho nên làm gì có con nối dõi, ngươi cũng vĩnh viễn không thể nào hiểu được sự thống khổ của ta lúc này!
Thu Dịch Tuý hai lần đứng ra an ủi đều bị đụng phải cái gai nhọn, sắc mặt nàng không khỏi trắng bệch, hai vành mắt đều hồng lên.
- Ngươi điên rồi!
Hạ Vũ nhìn Hàn Đông, lắc lắc đầu nói.
- Ta điên cũng là do các ngươi bức ta!
Hàn Đông giận dữ quát lên:
- Tên tiểu súc sinh này chẳng qua chỉ là một tên ngoại nhân, làm gì có tư cách tiếp xúc tới cơ mật ngàn năm của Bạch Đế Thành ta? Nếu để hắn tiết lộ ra bên ngoài, Bạch Đế Thành ta chắc chắc sẽ gặp tai ương ngập đầu. Hàn gia ta một lòng cần nhắc vì Bạch Đế Thành chỉ muốn đem sự nguy hiểm này bóp chết từ trong trứng nước, chẳng lẽ là sai sao?
Hàn Đông nói rất hiên ngang lẫm liệt, âm thanh vang dội, nhưng lọt vào tai người nghe lại khiến họ lắc đầu thở dài. Hàn gia rốt cuộc nghĩ thế nào chính bọn họ mới là người biết rõ nhất.
Hàn Đông sau khi nói một hồi cũng bình tĩnh lại, tràng diện lúc này trở nên có chút yên lặng đến quỷ dị.
Mấy người Dương Xuân đau khổ suy tư cách giải quyết nhưng lại không nghĩ ra được cách nào.
Giết Đường Phong báo thù cho Hàn gia? Việc này tuyệt đối không làm được.
Lên tiếng an ủi người Hàn gia và Hàn Đông? Cái này càng không có khả năng, nếu trong bảy tên Thiên giai cao thủ đã chết kia không có Hàn Hàng Trần may ra còn có hi vọng. Nhưng sự thật Hàn Hàng Trần lại là một trong bảy người đã chết đó, mà hắn là nhi tử của Hàn Đông, Hàn Đông làm sao có thể bỏ qua?
Dương Xuân ngẩng đầu nhìn sắc trời, mở miệng nói.
Bốn người lập tức phân chia vị trí đứng như những lần thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm trước kia, tứ quý lực từ trong cơ thể bốn vị thành chủ hội tụ lại dưới sụ dẫn dắt của Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm.
Thế nhưng lúc này tình huống có chút bất ngờ xảy ra, những lần trước sau khi bốn người hợp lực thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm thì cửa vào của Bạch Đế Cảnh sẽ thuận lợi mở ra, mà lần này nó lại giống như gặp phải trở ngại gì đó, chỉ mở ra được vòng ánh sáng cỡ nắm tay mà không thể tiếp tục mở rộng thêm.
- Hả? CHuyện gì vậy?
Dương Xuân nhướng mày.
Ba người còn lại cũng không hiểu chuyện gì cảy ra, duy chỉ có Hàn Đông là trong lòng có chút ưu tư. Hàn gia cách đây không lâu đã vụng trộm tự mở ra Bạch Đế Cảnh, không lẽ lần đó có có gì sai sót nên mới làm cửa vào bị thế này?
Nếu thật sự là như vậy Hàn Đông chắc phải tức tới thổ huyết. Hàn gia mưu đồ nhiều năm như vậy cũng là vì Bạch Đế Cảnh, mà hiện giờ ngay cả cánh cửa còn mở không được thì mưu đồ cái rắm à?
Trong lúc bốn vị thành chủ đang cố gắng thúc dục tứ quý lực thì ở bên trong Bạch Đế Cảnh, Đường Phong lại cảm giác được Bạch Đế Ấn trong đan điền đang không ngừng nhảy lên.
Tập trung tinh hần cảm thụ một chút, Đường Phong không khỏi bật cười.
Từ trong Bạch Đế Ấn truyền đến tin tức là có người muốn mở Bạch Đế Cảnh chi môn ra, mà quá trình này cần phải có Đường Phong cho phép mới được, nếu không cánh cửa kia vĩnh viễn cũng không thể nào mở ra được.
Ngày trước bốn vị thành chủ có thể mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn là bởi vì lúc đó Bạch Đế Ấn còn là vật vô chủ. Mặc dù lúc đó Bạch Đế Ấn đang ở trong tay Bạch Khang Nhân nhưng Bạch Khang Nhân cũng không phải là chủ nhân của nó,
Nhưng tình huống hiện tại đã khác rồi, Đường Phong chưởng quản Bạch Đế Ấn thì chính là chủ nhân của Bạch Đế Cảnh này, người khác muốn mở ra thì phải cần có sự đồng ý của hắn. Lúc đám người ngũ trưởng lão tiến vào đây thì Đường Phong còn chưa gặp mặt Bạch Khang Nhân nên căn bản không phát giác được điều này.
Tình huống này đã cho Đường Phong một phát hiện thú vị là từ nay về sau ngoài trừ hắn ra thì không còn ai có thể mở cửa Bạch Đế Cảnh được nữa.
Không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, Đường Phong khẽ động ý niệm khống chế Bạch Đế Ấn mở rộng vòng sáng trước mặt ra. Bạch Đế Cảnh chi môn rốt cuộc cũng được mở ra hoàn toàn.
Ở bên ngoài, bốn vị thành chủ không khỏi thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất, vội vàng móc trong ngực ra một viên thuốc nhét vào miệng.
Tình huống quỷ dị lần này đã khiến bọn họ tiêu hao quá nhiều cương khí, nhưng hiện tại cũng không kịp xem xét.
Trong vòng sáng kia loé lên một đạo bạch quan, một bóng người từ bên trong đi ra.
Hàn Đông híp mặt lại chăm chú nhìn bóng người đó, trên mặt cũng lộ ra nụ cười trào phúng.
Lần này Hàn gia tổng cộng có bảy Thiên giai cao thủ đi vào trong Bạch Đế Cảnh, tiểu tử Đường Phong kia có chạy đằng trời. Lúc trước Hàn Đông cũng không muốn làm vậy nhưng nhi tử hắn đã làm thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Hàn Đông biết rõ, Đường Phong vừa chết, Bạch Nguyệt Dung chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ cho nên tối nay Hàn gia cũng đã có chuẩn bị.
Nhưng khi hắn thấy rõ người từ bên trong Bạch Đế Cảnh đi ra là ai, sắc mặt không khỏi đại biến, thân hình không khống chế được run lên.
Hắn không phải là đang sợ hãi mà là đang kinh hoàng và phẫn nộ!
Bảy cao thủ Thiên giai đi giết Đường Phong mà lúc này tiểu tử kia có thể an nhàn từ bên trong Bạch Đế Cảnh đi ra, kết cục của bảy người kia đã rõ ràng rồi. Dù sao, cửa vào Bạch Đế Cảnh cũng chỉ có mỗi chỗ này, nếu bảy người kia không tìm được Đường Phong thì cũng có thể ôm cây đợi thỏ ở chỗ cửa vào!
Nhưng hiện tại, bảy người lại không một ai đi ra, ngược lại chỉ có một mình Đường Phong ung dung bước ra.
Trong bảy người kia có nhi tử Hàn Hàng Trần của Hàn Đông hắn a! Hàn Đông vô cùng phẫn nộ, vốn mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn đã tiêu hao rất nhiều cương khí hiện giờ thêm phẫn nộ khiến cương khí trong cơ thể hắn càng thêm đảo loạn.
- Trở ra rồi à?
Bạch Nguyệt Dung khi thấy Đường Phong thì mừng rỡ đi tới nghênh đón. Tiểu từ Đường Phong này không có việc gì là tốt rồi, nếu thật sự hắn ở bên trong xảy ra chuyện chỉ sợ Tiểu Lại sẽ làm không ít việc ngu ngốc! Bạch Nguyệt Dung thật sự rất lo lắng.
- Ừm!
Đường Phong khẽ gật đầu rồi liếc mắt nhìn bốn vị thành chủ ngồi bên cạnh, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Hàn Đông.
Đường Phong thấy cơ mặt Hàn Đông liên tục văn vẹo, trong đôi mắt đầy tơ máu, thật khiến người ta phải sợ hãi.
- Đông thành chủ, thấy ta có phải rất bất ngờ không?
Đường Phong khẽ cười hỏi.
Nghe những lời này, sắc mặt Bạch Nguyệt Dung liền trầm xuống, nàng càng thêm xác định suy đoán vừa nãy. Mà đám Dương Xuân cũng không khỏi mở to mắt ra nhìn về phía Hàn Đông.
Hàn Đông lúc này hai tay siết chặt phát ra tiếng rốp rốp, ánh mắt hắn lúc này chỉ hận không thể một phát nuốt sống Đường Phong. Qua một lúc hắn mới thốt ra thanh âm trầm thấp:
Bọn hắn đâu rồi?
- Bọn hắn đâu rồi?
Chỉ một câu hỏi vô cùng đơn giản lại bộc lộ không ít tin tức. Huống chi Hàn Đông còn dùng ngữ khí lạnh như băng áp chế cỗ lửa giân trong lòng? Mà vẻ mặt lo lắng cũng phẫn hận của hắn cũng không giấu ai được.
Những người ở chỗ này có ai là ngu ngốc? Sau khi nghe câu hỏi này đã minh bạch được động tĩnh của Hàn gia trong một tháng vừa qua rồi.
Xuân Hạ Thu ba vị thành chủ trên mặt đầy vẻ thất vọng và đau đớn nhìn Hàn Đông. Ngay vừa nãy, Hàn Đông còn vẻ mặt bình thản nói cho họ biết những cao thủ Hàn gia một tháng nay không xuất hiện là do đang bế quan. Nhưng vừa ngoảnh mặt lại một chút thì nơi đám Thiên giai cao thủ kia "bế quan" đã rảnh rành trước mắt.
Thu Dịch Tuý thở dài một tiếng, ôn nhu nói:
- Tứ đệ, ngươi lần này ... đã sai rồi!
Trong bốn vị thành chủ, tính tình của Thu Dịch Tuý là ôn hoà nhất cho nên câu nói nàng thốt ra mặc dù có ý răn đe nhưng lại không có chút áp bức nào.
Giết Đường Phong là việc nhỏ, nhưng nếu Đường Phong chết đi Bạch Tiểu Lại có thể cũng sẽ xảy ra chuyện, lúc đó không phải buộc Bạch gia và Hàn gia vào thế quyết liệt sao? Đến lúc đó, tam đại gia tộc còn lại cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, và rồi cả Bạch Đế Thành sẽ trong một đêm mà sụp đổ mất!
Hàn Đông đã là Đông Thành thành chủ nhiều năm như vậy, nhưng sao ánh mắt vẫn còn thiển cận như thế?
- Ngươi câm miệng lại!
Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi gầm lên một tiếng.
Thu Dịch Tuý bị hắn quát cũng giật nảy mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ uỷ khuất không nói lên lời, hai bờ môi cắn vào nhau, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Hạ Vũ giân tím mặt quát:
- Ngươi lại dám nói chuyện với tam muội như vậy sao?
Bốn vị thành chủ này từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bởi vì bọn họ phải phối hợp thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm cho nên phải dùng rất nhiều năm cùng nhau tôi luyện hình thành sự ăn ý, cho đến lúc cả bốn người đều đã đủ thực lực mới có thể trở lại trong gia tộc của mình đảm nhiệm chức vị thành chủ.
Do đó cảm tình giữa bốn người mặc dù không phải là thân huynh muội nhưng so với thân huynh muội còn tốt hơn, vì vậy Hạ Vũ với Thu Dịch Tuý cũng có tư cách thuyết giáo Hàn Đông.
Hàn Đông không để ý tới Hạ Vũ mà tiếp tục dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm Đường Phong, gằng từng chữ:
- Bọn ... hắn ... đâu ...rồi?
Bất luận là ai lúc này cũng có thể cảm nhận được Hàn Đông đã giống như ngọn núi lửa sắp phun trào nhưng vẫn bị áp chế xuống. Chỉ cần có một cái mồi lửa thì sẽ khiến cho toàn bộ sự tức giân của hắn bạo phát ra ngoài.
UY áp Thiên giai thượng phẩm của hắn điên cuồng ép tới Đường Phong.
Đường Phong đứng tại chỗ lẳng lẳng nhìn Hàn Đông, không hề nhúc nhích chút nào, lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi muốn hỏi Hàn thiếu gia và sáu vị cao thủ Thiên giai kia thì ta có thể nói cho ngươi biết là bọn hắn đã vĩnh viễn nằm lại bên trong Bạch Đế Cảnh rồi!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều rung động!
Trong lòng Dương Xuân lại là vừa hoảng sợ vừa đau lòng, lúc trước bọn hắn cũng biết Hàn gia đột nhiên thiếu đi vài vị cao thủ nhưng không biết cụ thể là bao nhiêu người, nhưng bây giờ từ miệng Đường Phong bọn hắn đã biết được Hàn gia lần này phái vào trong Bạch Đế Cảnh tới bảy người.
Bảy người đều là cao thủ Thiên giai cả!
Nhiều cao thủ như vậy tru sát một mình Đường Phong, cái thủ bút này cũng quá lớn đi? Mà hôm nay, bảy người đó chẳng những không giết được Đường Phong mà ngược lại còn không biết vì nguyên nhân gì toàn bộ đã chết bên trong Bạch Đế Cảnh.
Chưa nói bảy người này làm sao chết, nhưng họ dù sao cũng được tính là người của Bạch Đế Thành, một thế lực thoáng một cái chết đi bảy cái Thiên giai cao thủ, ai mà không đau lòng?
Nói Đường Phong giết chết bọn họ sợ là không mấy ai tin tưởng, mọi người đều cho rằng bảy người này đã gặp phải linh thú cường đại hay tình huống đặc thù nào dó mới chết.
Hàn Đông sau khi nghe những lời này, vẻ mặt phẫn nộ lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, sự bình tĩnh đáng sợ. Tuy trong lòng hắn sớm đã có suy đoán nhưng sau khi được Đường Phong xác thực, hắn vẫn có chút khó tiếp nhận được.
Con trai của hắn tuổi còn trẻ đã có thể tấn chức Thiên giai, thiên tư hơn người, tiền đồ sau này có thể nói là vô hạn lượng. Một tháng trước hắn còn ở trước mặt Hàn Đông vui vẻ cười đùa, mà hiện giờ đã táng thân trong Bạch Đế Cảnh rồi!
Phẫn nộ cùng đau lòng đến cực điểm khiến Hàn Đông ngược lại trở nên rất bình tĩnh.
- Hàn Đông, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
Dương Xuân nhìn Hàn Đông, cưỡng chế nộ khí hỏi.
Hàn Đông thân là Đông thành thành chủ mà một chút cái nhìn về đại cục cũng không có, lại để cho bảy tên Thiên giai cao thủ đi đuổi giết một người trẻ tuổi mới có Địa giai thượng phẩm. Vậy mà chẳng những không thành cồng, ngược lại còn toàn quân bị diệt! Quả thật là một trò hề!
Hàn Đông cười lớn hai tiếng, quay đầu nhìn Dương Xuân nói:
- Đại ca cũng trách ta sao?
Dương Xuân biết rõ Hàn Đông vừa mới mất đi nhi tử, trong lòng rất bi thống nên cũng không muốn qua gay gắt, cho nên hắn dùng ngữ khí hoà hoãn một một chút, nói:
- Tứ đệ, sự việc lần này, Hàn gia đã làm quá phận rồi, ngươi thân là Đông thành thành chủ và cũng là Hàn gia gia chủ cũng phải có trách nhiệm!
Dương Xuân tận khả năng nói uyển chuyển một chút mà không muốn đem sự việc làm thành quá cứng rắn. Bảy người kia cũng đã chết rồi, mà Đường Phong thì vẫn còn sống, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục truy giết Đường Phong thay những người kia báo thù sao? Bạch Nguyệt Dung và Bạch Tiểu Lại sẽ đồng ý à?
Hàn Đông chậm rãi quét mắt nhìn mọi người vòng một, vừa rồi mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn đã hao phí của hắn không ít khí lực, nhưng khi hắn đứng lên sống lưng vẫn thẳng tắp, lạnh lùng nhìn ba vị thành chủ Xuân Hạ Thu và Bạch Nguyệt Dung, cất tiếng cười thê lương, nói:
- Ngũ đại gia tộc của Bạch Đế Thành ta truyền thừa đã ngàn năm cùng nhau dị thể đồng tâm đem Bạch Đế Thành trở thành thế lực lớn nhất trong Lý Đường đế quốc này. Hàn gia của ta cũng vì Bạch Đế Thành trong ngàn năm qua bao nhiêu lần vào sinh ra tử, cúc cung tận tuỵ, lập nên vô số công lao ... nhưng hiện giờ ...
Ngữ khí của Hàn Đông đột nhiên trở nên lăng lệ ác liệt, chỉ vào mặt Đường Phong, gầm lên:
- Hiện giờ lại để cho một tên tiểu súc sinh như hắn giết chết bảy người Hàn gia ta, trong đó có cả nhi tử của ta! Các ngươi đã không thay Hàn gia ta báo thù rửa hận thì thôi, vậy mà ngược lại còn trách cứ ta? Ha ha ha ... Nhân tình thế thái, hôm nay Hàn Đông ta xem như đã hiểu rõ rồi!
Hàn Đông sau khi nói những lời này, sắc mặt những người còn lại lập tức âm trầm lại.
Xác thực, theo lý mà nói bọn họ thật sự có lẽ nên thay mặt Hàn gia giết chết Đường Phong báo thủ. Nhưng trên thực tế, Đường Phong đi vào Bạch Đế Cảnh là cho Dương Xuân hết lòng tiến cử, mà trước đó Đường Phong cũng không hề làm cái gì nguy hại đến Bạch Đế Thành. Hàn gia chẳng qua là vì thù oán riêng tư mà hết lần này tới lần khác muốn đẩy Đường Phong vào chỗ chết, thậm chí còn bức Bạch Tiểu Lại phải phế bỏ một thân tu vi mới cho phép rời khỏi Bạch Đế Thành.
Hàn gia làm như vậy có thể nhìn được sao? Thử hỏi đuối lý, ngang ngược như Hàn gia lúc này ai có thể đồng tình?
Hơn nữa, bảy tên cao thủ Thiên giai kia không giết được một tiểu Địa giai thượng phẩm chỉ có thể nói là bọn chúng quá vô dụng.
- Tứ đệ, người bình tĩnh lại một chút đi!
Thu Dịch Tuý ôn hoà nói.
- Bình tĩnh?
Hàn Đông liên tục cười lạnh, nói:
- Ngươi nói ta như thế nào bình tĩnh? Không phải là con của ngươi bị giết mà, à ta quên mất, tam tỷ ngươi tới giờ vẫn chưa xuất giá cho nên làm gì có con nối dõi, ngươi cũng vĩnh viễn không thể nào hiểu được sự thống khổ của ta lúc này!
Thu Dịch Tuý hai lần đứng ra an ủi đều bị đụng phải cái gai nhọn, sắc mặt nàng không khỏi trắng bệch, hai vành mắt đều hồng lên.
- Ngươi điên rồi!
Hạ Vũ nhìn Hàn Đông, lắc lắc đầu nói.
- Ta điên cũng là do các ngươi bức ta!
Hàn Đông giận dữ quát lên:
- Tên tiểu súc sinh này chẳng qua chỉ là một tên ngoại nhân, làm gì có tư cách tiếp xúc tới cơ mật ngàn năm của Bạch Đế Thành ta? Nếu để hắn tiết lộ ra bên ngoài, Bạch Đế Thành ta chắc chắc sẽ gặp tai ương ngập đầu. Hàn gia ta một lòng cần nhắc vì Bạch Đế Thành chỉ muốn đem sự nguy hiểm này bóp chết từ trong trứng nước, chẳng lẽ là sai sao?
Hàn Đông nói rất hiên ngang lẫm liệt, âm thanh vang dội, nhưng lọt vào tai người nghe lại khiến họ lắc đầu thở dài. Hàn gia rốt cuộc nghĩ thế nào chính bọn họ mới là người biết rõ nhất.
Hàn Đông sau khi nói một hồi cũng bình tĩnh lại, tràng diện lúc này trở nên có chút yên lặng đến quỷ dị.
Mấy người Dương Xuân đau khổ suy tư cách giải quyết nhưng lại không nghĩ ra được cách nào.
Giết Đường Phong báo thù cho Hàn gia? Việc này tuyệt đối không làm được.
Lên tiếng an ủi người Hàn gia và Hàn Đông? Cái này càng không có khả năng, nếu trong bảy tên Thiên giai cao thủ đã chết kia không có Hàn Hàng Trần may ra còn có hi vọng. Nhưng sự thật Hàn Hàng Trần lại là một trong bảy người đã chết đó, mà hắn là nhi tử của Hàn Đông, Hàn Đông làm sao có thể bỏ qua?
Tác giả :
Mạc Mặc