Vô Thường
Chương 506: Đắc thủ xích tâm linh quả (thượng,hạ)
Lôi Tẩu hào khí nghĩa hiệp, bụng dạ thẳng thắn, mỗi lời hắn nói ra đều là thật tâm mà nói.
Những thứ linh thảo thần dược như Băng Nguyên quả, Hoàng Kim sâm, Đoạt Thiên Tái Sinh quả gì đó mặc dù cũng rất quý trọng nhưng vẫn chưa thể được xếp vào phạm trù thiên tài địa bảo. Chúng nó so với thiên tài địa bảo chân chính còn kém rất nhiều.
Chính thức thiên tài địa bào đều có linh thú thủ hộ một bên. Nói ví dụ như Thiên Lôi Thần Mộc chính là do Lôi Tẩu thủ hộ. Lôi Tẩu mượn nhờ bảo bối này mà tu luyện thành công, và hiện giờ bảo bối này cũng đã hoá thành Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm trợ giúp cho thực lực của hắn.
Lôi Tẩu mặc dù chỉ là suy đóng nhưng cũng đã nói đúng điểm mấu chốt. Bạch Khang Nhân trước khi lâm chung cũng đã xác thực nói với Đường Phong bên cạnh Xích Tâm linh quả có một đầu Thất giai linh thú thủ hộ. Như vậy suy đoán tiếp, Xích Tâm linh quả nhất định là một loại thiên tài địa bảo rồi.
Đường Phong cũng không dám một thân một mình đi tới đó, Lôi Tẩu vừa biến hoá thành nhân hình, thực lực của hắn hiện giờ dễ dàng thắng Đường Phong, từ đó suy ra, Đường Phong khẳng định cũng không đánh lại đầu Thất giai linh thú kia, cho nên tự nhiên là hắn muốn mang Lôi Tẩu theo.
- Chúng ta đi nhanh về nhanh, đợi sau khi thu được Xích Tâm linh quả sẽ lại tới chỗ này thăm dò một phen.
Đường Phong nói.
- Hảo!
Lôi Tẩu gật đầu như con gà mổ thóc, có trời mới biết tại sao hắn đối với chỗ sinh hoạt của loài người lại hứng thú như vậy.
Có cái ước hẹn thăm dò này, Đường Phong cùng Lôi Tẩu đều đẩy nhanh tốc độ hơn. Không đến một ngày sau, hai người đã tới khu biên giới phía tây nam của Bạch Đế Cảnh.
Nơi này là một mảnh đầm lầy, độc khí tràn ngập khắp nơi. Những độc khí này giống như từng đoàn sương mù phiêu đãng khắp nơi, màu sắc của chúng đều không giống nhau nhưng tất cả đều là kỳ độc, người bình thường nếu đi tới chỗ này chỉ sợ vừa hít thở một hơi liền chết ngay. Có điều Đường Phong và Lôi Tẩu đối với mấy thứ này lại chẳng coi vào đâu.
Những đám khói độc này có vẻ rất độc nhưng luận về độ hung hiểm thì không thể nào so được với huyết vụ của Xà nữ.
Ngay cả huyết vụ của Xà nữ đều không làm gì được Đường Phong và Lôi Tẩu thì mấy đám độc khí này làm được gì? Hai người trước sau bước vào trong đầm lầy, dưới chân toả ra cương khí bước đi như giẫm trên đất bằng, những đoàn khí độc kia khi tới gần hai người đều bị Lôi Tẩu dùng lôi linh lực trên Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm tinh lọc sạch sẽ.
Mặc dù có một chút khí độc lưu động tới bên người Đường Phong, nhưng với thân thể bách độc bất xâm, tà ác tránh lui của hắn thì căn bản không cần quan tâm.
Mảnh đầm lầy to như vậy, Đường Phong nhất thời cũng không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đi tìm kiếm khắp nơi. Xích Tâm linh quả nếu đã là thiên tài địa bảo thì một khi tới gần nó nhất định sẽ có một ít hiện tượng khác thường.
Dưới sự bao trùmg của thần thức, Đường Phong phát hiện bên dưới đầm lầy và những mảng cỏ dại um tùm có không ít dấu vết của linh khí tụ tập. Đường Phong lúc đầu còn không hiểu tại sao những linh khí này lại tụ tập lại một chỗ, cho đến khi một thứ trông giống như một khúc gỗ nhảy dựng lên há ra cái miệng dính đầy máu đánh lén trong khoảng cách gần hắn mới phát hiện linh khí tụ tập chính là do năng lượng trong cơ thể mấy con linh thú này.
Con linh thú như khúc gỗ khô kia thân dài ba trượng, trông rất to lớn, nhìn kỹ thì lại chính là hung Ngạc (cá sấu) của đầm lầy.
Cái miệng to lớn đầy máu của nó nhìn rất khủng khiếp, thân hình chưa tới mà một mùi hôi thối kinh khủng đã ập đến. Đường Phong còn chưa kịp động thủ, Lôi Tẩu đã chém ra một kiếm, trực tiếp bổ đôi con hung ngạc này.
Lôi Tẩu là Thất giai linh thú biến hoá, cầm trong tay là Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, chỉ một đầu hung Ngạc nhiều lắm cũng chỉ là ngũ giai làm sao có thể chịu nổi một kích của Lôi Tẩu?
Máu tươi dội xuống cả người nhưng Lôi Tẩu lại không hề bận tâm, còn cười ha hả không thôi, sau đó dứt khoát từ trong bụng hung ngạc móc ra một viên nội đan tiện tay chùi chùi một chủ rồi ném thẳng vào trong miệng.
Đường Phong lắc lắc đầu, vị Ngưu huynh này mặc dù đã hoá thành nhân hình nhưng vẫn còn bảo trì tập tính sinh hoạt của linh thú, lần trước hắn đã nuốt sống Xà nữ, hiện tại nuốt luôn cả nội đan của hung ngạc, đây là hành động chỉ có linh thú mới làm. Bất quá Đường Phong cũng không để ý, Lôi Tẩu mấy trăm năm nay đều sinh hoạt như vậy, không thể nói sửa đổi liền có thể sửa đổi được.
Hai người đi về phía trước thăm dò khoảng ba mươi dặm, thỉnh thoảng cũng có một ít hung ngạc không có mắt nhảy ra chặn đường, khả năng ẩn nấp của chúng rất tốt, thời cơ đánh lén cũng phi thường xảo diệu, nếu đổi lại là người hay linh thú có thực lực tầm tầm chúng nó đi qua nơi này nhất định sẽ bị chúng đánh lén chết tại chỗ. Nhưng Lôi Tẩu mỗi lần vung kiếm lên đều đem chúng nó mổ bụng sạch sẽ.
Sau ba mươi dặm, đã không còn con hung Ngạc nào dám đi ra vuốt râu hùm nữa.
Trên người Lôi Tẩu tràn ngập máu tươi và sát khí, những con hung Ngạc này cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên sẽ không tiếp tục tiến lên chịu chết. Chỗ Lôi Tẩu đi qua, chúng nó sẽ tận lực ẩn giấu xuống dưới đầm lầy sau được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Đại khái gần nửa ngày sau, Lôi Tẩu không còn thu hoạch thêm được gì nữa, điều này làm cho hắn rất bất mãn, trong miệng liên tục oán giận.
Bỗng nhiên, Lôi Tẩu đột nhiên ngừng bước, cái mũi to của hắn không ngừng hít hít, đôi ngưu nhãn của hắn thì giống như ác lang đang đói khát trừng mắt nhìn tới nhìn lui.
- Sao vậy?
Đường Phong nhìn Lôi Tẩu hỏi.
- Thơm quá!
Hai lỗi mũi của Lôi Tẩu không ngừng hít ra hít vào.
Lông mày Đường Phong nhíu lại, tĩnh hạ tâm thần, cẩn thận dùng khứu giác ngửi hương vị trong không khí. Một lát sau, quả thật như lời Lôi Tẩu nói, trong không khí phảng phất có một mùi thơm thoang thoảng, ngửi vào khiến tinh thần rất khoan khoái dễ chịu.
Mùi thơm này rất nhạt, nếu không cố ý ngửi sẽ không phát hiện ra. Cũng chỉ có linh thú như Lôi Tẩu có khứu giác mẫn cảm trời sinh mới có thể nhận ra mùi hương này nhanh như vậy.
- Chẳng lẽ ...
Lôi Tẩu nhìn Đường Phong, vui vẻ nói.
- Tám phần là nó!
Đường Phong khẽ cười một tiếng, ở trong phiến đầm lầy đầy hung Ngạc thế này, có thể có mùi hương thơm thần kỳ như thế toả ra thì nhất định chính là thiên tài địa bảo.
- Đi.
Đường Phong nhận chuẩn phương hướng toả ra mùi thơm xông tới trước, cố gắng đè nén kích động trong lòng hướng chỗ đó đi nhanh đến.
Càng tới gần, mùi thơm càng nồng đạm, đám hung ngạc vốn đang ẩn tàng trong đầm lầy vậy mà lại hung hãn không sợ chết tiếp tục lao ra đánh lén, tình hình giống như Lôi Tẩu và Đường Phong đã đi vào khu vực cấm địa của bọn chúng vậy. Hơn trong đám hung ngạc này cũng đã bắt đầu xuất hiện một đầu lục giai.
Nhìn cảnh tượng này càng khiến cho suy đoán trong lòng Đường Phong được khẳng định.
Với sự dũng mãnh của Lôi Tẩu, mặc kệ là ngũ giai hay lục giai hung ngạc đều không chịu nổi một kích của hắn.
Cái này cũng giống như sự chênh lệch giữa Thiên giai và Linh giai vậy, lục giai và Thất giai linh thú chênh lệch thực lực cũng không khác gì trên trời với dưới đất.
Từ xa xa, Đường Phong đã thấy được một vòng hào quang màu phấn hồng bao phủ lấy một khu vực đầm lầy không nhỏ. Đường Phong biết đã tới được mục tiêu rồi.
Ở chỗ này, mùi thơm càng thêm thần hiệu, hít vào một hơi bao nhiêu mệt mỏi đều biến mất, thêm vào đó là một cảm giác rất khoan khoái dễ chịu.
Tập trung tư tưởng nhìn lại, Đường Phong thấy tại một cái hố nước gần dó có một gốc thực vật màu bích lục toả ra bừng bừng sinh cơ, gốc thực vật này cũng chỉ cao chừng một trượng, trông có vẻ khá mỏng manh, trên thân nó có vài cái lá hình kiếm mọc thẳng ra, ở trên đỉnh của gốc thực vật này có một quả nhỏ cỡ một nắm tay hình dạng giống như một trái tim màu hồng rủ xuống.
"Xích Tâm linh quả!" Đường Phong không nhịn được kích động một hồi. Cuối cùng cũng đã tìm được nó, Xích Tâm linh quả liên hệ trọng đại tới khả năng chữa trị kinh mạch bị hư tổn của Bạch Tiểu Lại. Từ khi tiến vào Bạch Đế Cảnh tới nay, Đường Phong vẫn luôn lấy nó làm mục tiêu tìm kiếm, hiện tại rốt cuộc đã tìm được, sự lo lắng trong lòng Đường Phong cũng đã giảm bớt được phần nào, chỉ cần đem Xích Tâm linh quả thu vào tay thì xem như lần hành trình này đã viên mãn.
Bất quá, muốn có được nó nhất định sẽ có trở ngại không nhỏ.
Đường Phong phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy xung quanh Xích Tâm linh quả tràn nhập một màn khói nhẹ màu phấn hồng, những màn khói mày hồng này chính là do linh khí hoá thành thực chất mà thành, cả một đám hung ngạc bao vây lấy khu vực này cũng chỉnh là để hấp thu đám khói màu phấn hồng này vào trong cơ thể.
Đám hung ngạc này rõ ràng là mượn nhờ linh khí do Xích Tâm thảo này phát ra để tu luyện.
Đường Phong đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trong khu vực này ít nhất cũng có hai mươi con hung ngạc, trong đó một nửa là lục giai, một nửa còn lại cũng là ngũ giai đỉnh phong.
Hơn nữa, ở sâu dưới cái đầm lầy còn có một cỗ năng lượng chấn động cường đại tồn tại, Đường Phong đoán chừng đó chính là đầu Thất giai linh thú thủ hộ ở chỗ này mà Bạch Khang Nhân đã nói tới.
Đầu Thất giai linh thú này tự cho là đã ẩn nấp rất tốt, nhưng nó sao có thể ngờ được Đường Phong sau khi tấn chức Thiên giai cũng đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Đường Phong lúc này cảm giác đối với linh khí đã rất nhạy cảm, muốn ở dưới mắt hắn che giấu linh khí là một chuyện vô cùng khó khăn, trừ khi đối phương cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
- Ngưu huynh, ngươi đối phó đám hung ngạc này, ta sẽ thừa cơ đi lấy Xích Tâm linh quả.
Đường Phong lặng lẽ truyền âm với Lôi Tẩu.
Lôi Tẩu gật gật đầu, cau mày nói:
- Phong lão đệ cẩn thận một chút, ta cảm giac có chút không đúng.
Lôi Tẩu tuy nhiên không cách nào nhìn thấy được dấu vết ẩn nấp của đầu Thất giai linh thú dưới đầm lầy nhưng nhờ vào sự nhạy cảm trời sinh của lin thú, hắn cũng có thể phát giác được nguy hiểm.
- Ta biết!
Lúc này, Đường Phong và Lôi Tẩu đi đến đây đã kinh động đám hung ngạc, chúng chậm rãi chuyển động thân thể không lồ nhìn chằm chằm vào hai vị khách không mời này, trong mắt hung quan lập loè, há to cái miệng rộng đầy máu của chúng đe doạ.
- Tiến lên!
Lôi Tẩu trầm giọng quát một tiếng, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm trên tay bộc phát ra một mảnh ánh sáng màu xanh, Bá Sát Kiếm đồng thời đã thi triển ra, vài chục trượng kiếm quang mang theo lôi linh lực hướng đám hung ngạc chém tới.
Lôi Tẩu dùng loại kiếm quang ngưng thực này xông tới, đại khí phách lực, bá đạo tuyệt luân.
Đám hung ngạc kia lại không nhìn thấu được hung hiểm, ỷ vào da thịt bản thân dầy thô mà không hề tránh né, trực tiếp xông tới.
Kỳ thật, chúng nó có muốn tránh né cũng không đươc, bởi vì tốc độ của kiếm quang quá nhanh.
Mỗi kiếm chém xuống, lập tức đem vài đầu Ngũ giai linh thú thực lực hơi thấp một chút chém thành hai khúc, cả đầm lầy liên tiếp phát ra những tiếng ầm vang, lực đạo trùng kích cực đại đem toàn bộ đám hung ngạc dưới đầm lầy lộ ra.
Lôi Tẩu một chiêu thế vừa hết, tay hắn lại rung lên, kiếm quang tiếp tục ngưng tụ cường hoành quét tới.
Lôi linh lực bá đạo nện lên trên thân đám hung ngạc này, vô luận là ngũ hay lục giai phàm là bị đánh trúng chỉ có một con đường chết, không con nào may mắn thoát khỏi, bị giết như thái rau. Thực lực đám hung ngạc này tuy không kém nhưng tốc độ lại quá chậm.
Nếu đổi lại là Khiếu Thiên Lang, nó mặc dù không phải là đối thủ của Lôi Tẩu cũng có thể bằng vào một thân tốc độ quần ẩu với Lôi Tẩu được.
Khắp khu vực đầm lầy này điện hoa lập loè, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và tanh tưởi.
Lôi Tẩu ra tay rất chừng mực, dư âm công kích căn bản chưa từng lan đến chỗ Xích Tâm linh quả, cho nên cả khu vực này sấm sát vang dội, cuồng phong gào thét nhưng gốc thực vật kia vẫn y nguyên không hề sứt mẻ.
Trong nháy mắt Lôi Tẩu vừa ra tay, Đường Phong cũng đã di động.
Tốc độ bộc phát của thân thể Đường Phong hôm nay so với trước phải nhanh hơn bốn năm lần có thừa, mới đạt tới cực nhanh như vậy.
Lưu lại một cái tàn ảnh tại chỗ, Đường Phong đã vọt tới bên cạnh Xích Tâm linh quả, không hề có chút do dự nào thò tay đem gốc thực vật kia nhổ đến tận gốc ném vào Mị Ảnh không gian.
Cho tới lúc này tàn ảnh tại chỗ hắn đứng lúc trước mờ dần dần biến mất, có thể nghĩ đến tốc độ hắn bộc phát ra nhanh đến mức nào. So với Khiếu Thiên Lang toàn lực chạy trốn chỉ sợ cũng nhanh hơn gấp đôi.
Vừa đắc thủ, trong lòng Đường Phong kích động không thôi, đang muốn lui về thì dưới chân đột nhiên chấn động mạnh, bùn đất vỡ ra, một cái miệng thật lớn đỏ lòm từ dưới chân lao tới, cái miệng đầy cỏ dại và bùn đất bên trong này cũng đủ để nuốt chủng cả ba người như Đường Phong, thời cơ xuất hiện cũng rất chuẩn xác, trực tiếp đem toàn bộ thân hình Đường Phong bao phủ vào trong, nhanh chóng khép lại.
Thời khắc sinh tử, Đường Phong bắn ra mấy chuôi phi đao nhưng tụ toàn thân thực lực nhắm ngay cái lưỡi của con vật này bắn tới.
"Phốc! Phốc! Phốc!"
Ba tiếng trầm đục vang lên, phi đao trực tiếp bắn vào cổ họng đối phương, chủ nhân của cái miệng này bị đau, theo phản xạ có điều kiện liền co người lại, Đường Phong cũng nhân cơ hội đó dụng lực đạp chân lên một cái răng nanh của nó phóng ra ngoài.
"Crộp!"
Một tiếng vang lớn, Đường Phong vừa thoát ra ngoài, cái miệng rộng kia cũng vừa lúc đóng lại, hàm răng bén nhọn và to lớn đó cạp vào không khí chạm mạnh vào nhau.
Cùng lúc đó, một cổ khí thế như thái sơn áp đỉnh đột nhiên ụp xuống, vô luận là Đường Phong hay Lôi Tẩu cũng không khỏi cảm giác thân thể bị trầm xuống, hô hấp trở nên khó khăn.
Mà những con hung Ngạc đang chiến đấu với Lôi Tẩu cũng đều run cầm cập phủ phục trên mặt đầm lầy, một chút dũng khí cũng không dám phát ra, lập tức bị kiếm quang của Lôi Tẩu chém cho thất tinh bát lạc.
- Đây là ...
Đôi lông mày của Lôi Tẩu nhíu lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng vạn phần.
Những thứ linh thảo thần dược như Băng Nguyên quả, Hoàng Kim sâm, Đoạt Thiên Tái Sinh quả gì đó mặc dù cũng rất quý trọng nhưng vẫn chưa thể được xếp vào phạm trù thiên tài địa bảo. Chúng nó so với thiên tài địa bảo chân chính còn kém rất nhiều.
Chính thức thiên tài địa bào đều có linh thú thủ hộ một bên. Nói ví dụ như Thiên Lôi Thần Mộc chính là do Lôi Tẩu thủ hộ. Lôi Tẩu mượn nhờ bảo bối này mà tu luyện thành công, và hiện giờ bảo bối này cũng đã hoá thành Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm trợ giúp cho thực lực của hắn.
Lôi Tẩu mặc dù chỉ là suy đóng nhưng cũng đã nói đúng điểm mấu chốt. Bạch Khang Nhân trước khi lâm chung cũng đã xác thực nói với Đường Phong bên cạnh Xích Tâm linh quả có một đầu Thất giai linh thú thủ hộ. Như vậy suy đoán tiếp, Xích Tâm linh quả nhất định là một loại thiên tài địa bảo rồi.
Đường Phong cũng không dám một thân một mình đi tới đó, Lôi Tẩu vừa biến hoá thành nhân hình, thực lực của hắn hiện giờ dễ dàng thắng Đường Phong, từ đó suy ra, Đường Phong khẳng định cũng không đánh lại đầu Thất giai linh thú kia, cho nên tự nhiên là hắn muốn mang Lôi Tẩu theo.
- Chúng ta đi nhanh về nhanh, đợi sau khi thu được Xích Tâm linh quả sẽ lại tới chỗ này thăm dò một phen.
Đường Phong nói.
- Hảo!
Lôi Tẩu gật đầu như con gà mổ thóc, có trời mới biết tại sao hắn đối với chỗ sinh hoạt của loài người lại hứng thú như vậy.
Có cái ước hẹn thăm dò này, Đường Phong cùng Lôi Tẩu đều đẩy nhanh tốc độ hơn. Không đến một ngày sau, hai người đã tới khu biên giới phía tây nam của Bạch Đế Cảnh.
Nơi này là một mảnh đầm lầy, độc khí tràn ngập khắp nơi. Những độc khí này giống như từng đoàn sương mù phiêu đãng khắp nơi, màu sắc của chúng đều không giống nhau nhưng tất cả đều là kỳ độc, người bình thường nếu đi tới chỗ này chỉ sợ vừa hít thở một hơi liền chết ngay. Có điều Đường Phong và Lôi Tẩu đối với mấy thứ này lại chẳng coi vào đâu.
Những đám khói độc này có vẻ rất độc nhưng luận về độ hung hiểm thì không thể nào so được với huyết vụ của Xà nữ.
Ngay cả huyết vụ của Xà nữ đều không làm gì được Đường Phong và Lôi Tẩu thì mấy đám độc khí này làm được gì? Hai người trước sau bước vào trong đầm lầy, dưới chân toả ra cương khí bước đi như giẫm trên đất bằng, những đoàn khí độc kia khi tới gần hai người đều bị Lôi Tẩu dùng lôi linh lực trên Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm tinh lọc sạch sẽ.
Mặc dù có một chút khí độc lưu động tới bên người Đường Phong, nhưng với thân thể bách độc bất xâm, tà ác tránh lui của hắn thì căn bản không cần quan tâm.
Mảnh đầm lầy to như vậy, Đường Phong nhất thời cũng không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đi tìm kiếm khắp nơi. Xích Tâm linh quả nếu đã là thiên tài địa bảo thì một khi tới gần nó nhất định sẽ có một ít hiện tượng khác thường.
Dưới sự bao trùmg của thần thức, Đường Phong phát hiện bên dưới đầm lầy và những mảng cỏ dại um tùm có không ít dấu vết của linh khí tụ tập. Đường Phong lúc đầu còn không hiểu tại sao những linh khí này lại tụ tập lại một chỗ, cho đến khi một thứ trông giống như một khúc gỗ nhảy dựng lên há ra cái miệng dính đầy máu đánh lén trong khoảng cách gần hắn mới phát hiện linh khí tụ tập chính là do năng lượng trong cơ thể mấy con linh thú này.
Con linh thú như khúc gỗ khô kia thân dài ba trượng, trông rất to lớn, nhìn kỹ thì lại chính là hung Ngạc (cá sấu) của đầm lầy.
Cái miệng to lớn đầy máu của nó nhìn rất khủng khiếp, thân hình chưa tới mà một mùi hôi thối kinh khủng đã ập đến. Đường Phong còn chưa kịp động thủ, Lôi Tẩu đã chém ra một kiếm, trực tiếp bổ đôi con hung ngạc này.
Lôi Tẩu là Thất giai linh thú biến hoá, cầm trong tay là Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, chỉ một đầu hung Ngạc nhiều lắm cũng chỉ là ngũ giai làm sao có thể chịu nổi một kích của Lôi Tẩu?
Máu tươi dội xuống cả người nhưng Lôi Tẩu lại không hề bận tâm, còn cười ha hả không thôi, sau đó dứt khoát từ trong bụng hung ngạc móc ra một viên nội đan tiện tay chùi chùi một chủ rồi ném thẳng vào trong miệng.
Đường Phong lắc lắc đầu, vị Ngưu huynh này mặc dù đã hoá thành nhân hình nhưng vẫn còn bảo trì tập tính sinh hoạt của linh thú, lần trước hắn đã nuốt sống Xà nữ, hiện tại nuốt luôn cả nội đan của hung ngạc, đây là hành động chỉ có linh thú mới làm. Bất quá Đường Phong cũng không để ý, Lôi Tẩu mấy trăm năm nay đều sinh hoạt như vậy, không thể nói sửa đổi liền có thể sửa đổi được.
Hai người đi về phía trước thăm dò khoảng ba mươi dặm, thỉnh thoảng cũng có một ít hung ngạc không có mắt nhảy ra chặn đường, khả năng ẩn nấp của chúng rất tốt, thời cơ đánh lén cũng phi thường xảo diệu, nếu đổi lại là người hay linh thú có thực lực tầm tầm chúng nó đi qua nơi này nhất định sẽ bị chúng đánh lén chết tại chỗ. Nhưng Lôi Tẩu mỗi lần vung kiếm lên đều đem chúng nó mổ bụng sạch sẽ.
Sau ba mươi dặm, đã không còn con hung Ngạc nào dám đi ra vuốt râu hùm nữa.
Trên người Lôi Tẩu tràn ngập máu tươi và sát khí, những con hung Ngạc này cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên sẽ không tiếp tục tiến lên chịu chết. Chỗ Lôi Tẩu đi qua, chúng nó sẽ tận lực ẩn giấu xuống dưới đầm lầy sau được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Đại khái gần nửa ngày sau, Lôi Tẩu không còn thu hoạch thêm được gì nữa, điều này làm cho hắn rất bất mãn, trong miệng liên tục oán giận.
Bỗng nhiên, Lôi Tẩu đột nhiên ngừng bước, cái mũi to của hắn không ngừng hít hít, đôi ngưu nhãn của hắn thì giống như ác lang đang đói khát trừng mắt nhìn tới nhìn lui.
- Sao vậy?
Đường Phong nhìn Lôi Tẩu hỏi.
- Thơm quá!
Hai lỗi mũi của Lôi Tẩu không ngừng hít ra hít vào.
Lông mày Đường Phong nhíu lại, tĩnh hạ tâm thần, cẩn thận dùng khứu giác ngửi hương vị trong không khí. Một lát sau, quả thật như lời Lôi Tẩu nói, trong không khí phảng phất có một mùi thơm thoang thoảng, ngửi vào khiến tinh thần rất khoan khoái dễ chịu.
Mùi thơm này rất nhạt, nếu không cố ý ngửi sẽ không phát hiện ra. Cũng chỉ có linh thú như Lôi Tẩu có khứu giác mẫn cảm trời sinh mới có thể nhận ra mùi hương này nhanh như vậy.
- Chẳng lẽ ...
Lôi Tẩu nhìn Đường Phong, vui vẻ nói.
- Tám phần là nó!
Đường Phong khẽ cười một tiếng, ở trong phiến đầm lầy đầy hung Ngạc thế này, có thể có mùi hương thơm thần kỳ như thế toả ra thì nhất định chính là thiên tài địa bảo.
- Đi.
Đường Phong nhận chuẩn phương hướng toả ra mùi thơm xông tới trước, cố gắng đè nén kích động trong lòng hướng chỗ đó đi nhanh đến.
Càng tới gần, mùi thơm càng nồng đạm, đám hung ngạc vốn đang ẩn tàng trong đầm lầy vậy mà lại hung hãn không sợ chết tiếp tục lao ra đánh lén, tình hình giống như Lôi Tẩu và Đường Phong đã đi vào khu vực cấm địa của bọn chúng vậy. Hơn trong đám hung ngạc này cũng đã bắt đầu xuất hiện một đầu lục giai.
Nhìn cảnh tượng này càng khiến cho suy đoán trong lòng Đường Phong được khẳng định.
Với sự dũng mãnh của Lôi Tẩu, mặc kệ là ngũ giai hay lục giai hung ngạc đều không chịu nổi một kích của hắn.
Cái này cũng giống như sự chênh lệch giữa Thiên giai và Linh giai vậy, lục giai và Thất giai linh thú chênh lệch thực lực cũng không khác gì trên trời với dưới đất.
Từ xa xa, Đường Phong đã thấy được một vòng hào quang màu phấn hồng bao phủ lấy một khu vực đầm lầy không nhỏ. Đường Phong biết đã tới được mục tiêu rồi.
Ở chỗ này, mùi thơm càng thêm thần hiệu, hít vào một hơi bao nhiêu mệt mỏi đều biến mất, thêm vào đó là một cảm giác rất khoan khoái dễ chịu.
Tập trung tư tưởng nhìn lại, Đường Phong thấy tại một cái hố nước gần dó có một gốc thực vật màu bích lục toả ra bừng bừng sinh cơ, gốc thực vật này cũng chỉ cao chừng một trượng, trông có vẻ khá mỏng manh, trên thân nó có vài cái lá hình kiếm mọc thẳng ra, ở trên đỉnh của gốc thực vật này có một quả nhỏ cỡ một nắm tay hình dạng giống như một trái tim màu hồng rủ xuống.
"Xích Tâm linh quả!" Đường Phong không nhịn được kích động một hồi. Cuối cùng cũng đã tìm được nó, Xích Tâm linh quả liên hệ trọng đại tới khả năng chữa trị kinh mạch bị hư tổn của Bạch Tiểu Lại. Từ khi tiến vào Bạch Đế Cảnh tới nay, Đường Phong vẫn luôn lấy nó làm mục tiêu tìm kiếm, hiện tại rốt cuộc đã tìm được, sự lo lắng trong lòng Đường Phong cũng đã giảm bớt được phần nào, chỉ cần đem Xích Tâm linh quả thu vào tay thì xem như lần hành trình này đã viên mãn.
Bất quá, muốn có được nó nhất định sẽ có trở ngại không nhỏ.
Đường Phong phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy xung quanh Xích Tâm linh quả tràn nhập một màn khói nhẹ màu phấn hồng, những màn khói mày hồng này chính là do linh khí hoá thành thực chất mà thành, cả một đám hung ngạc bao vây lấy khu vực này cũng chỉnh là để hấp thu đám khói màu phấn hồng này vào trong cơ thể.
Đám hung ngạc này rõ ràng là mượn nhờ linh khí do Xích Tâm thảo này phát ra để tu luyện.
Đường Phong đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trong khu vực này ít nhất cũng có hai mươi con hung ngạc, trong đó một nửa là lục giai, một nửa còn lại cũng là ngũ giai đỉnh phong.
Hơn nữa, ở sâu dưới cái đầm lầy còn có một cỗ năng lượng chấn động cường đại tồn tại, Đường Phong đoán chừng đó chính là đầu Thất giai linh thú thủ hộ ở chỗ này mà Bạch Khang Nhân đã nói tới.
Đầu Thất giai linh thú này tự cho là đã ẩn nấp rất tốt, nhưng nó sao có thể ngờ được Đường Phong sau khi tấn chức Thiên giai cũng đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Đường Phong lúc này cảm giác đối với linh khí đã rất nhạy cảm, muốn ở dưới mắt hắn che giấu linh khí là một chuyện vô cùng khó khăn, trừ khi đối phương cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
- Ngưu huynh, ngươi đối phó đám hung ngạc này, ta sẽ thừa cơ đi lấy Xích Tâm linh quả.
Đường Phong lặng lẽ truyền âm với Lôi Tẩu.
Lôi Tẩu gật gật đầu, cau mày nói:
- Phong lão đệ cẩn thận một chút, ta cảm giac có chút không đúng.
Lôi Tẩu tuy nhiên không cách nào nhìn thấy được dấu vết ẩn nấp của đầu Thất giai linh thú dưới đầm lầy nhưng nhờ vào sự nhạy cảm trời sinh của lin thú, hắn cũng có thể phát giác được nguy hiểm.
- Ta biết!
Lúc này, Đường Phong và Lôi Tẩu đi đến đây đã kinh động đám hung ngạc, chúng chậm rãi chuyển động thân thể không lồ nhìn chằm chằm vào hai vị khách không mời này, trong mắt hung quan lập loè, há to cái miệng rộng đầy máu của chúng đe doạ.
- Tiến lên!
Lôi Tẩu trầm giọng quát một tiếng, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm trên tay bộc phát ra một mảnh ánh sáng màu xanh, Bá Sát Kiếm đồng thời đã thi triển ra, vài chục trượng kiếm quang mang theo lôi linh lực hướng đám hung ngạc chém tới.
Lôi Tẩu dùng loại kiếm quang ngưng thực này xông tới, đại khí phách lực, bá đạo tuyệt luân.
Đám hung ngạc kia lại không nhìn thấu được hung hiểm, ỷ vào da thịt bản thân dầy thô mà không hề tránh né, trực tiếp xông tới.
Kỳ thật, chúng nó có muốn tránh né cũng không đươc, bởi vì tốc độ của kiếm quang quá nhanh.
Mỗi kiếm chém xuống, lập tức đem vài đầu Ngũ giai linh thú thực lực hơi thấp một chút chém thành hai khúc, cả đầm lầy liên tiếp phát ra những tiếng ầm vang, lực đạo trùng kích cực đại đem toàn bộ đám hung ngạc dưới đầm lầy lộ ra.
Lôi Tẩu một chiêu thế vừa hết, tay hắn lại rung lên, kiếm quang tiếp tục ngưng tụ cường hoành quét tới.
Lôi linh lực bá đạo nện lên trên thân đám hung ngạc này, vô luận là ngũ hay lục giai phàm là bị đánh trúng chỉ có một con đường chết, không con nào may mắn thoát khỏi, bị giết như thái rau. Thực lực đám hung ngạc này tuy không kém nhưng tốc độ lại quá chậm.
Nếu đổi lại là Khiếu Thiên Lang, nó mặc dù không phải là đối thủ của Lôi Tẩu cũng có thể bằng vào một thân tốc độ quần ẩu với Lôi Tẩu được.
Khắp khu vực đầm lầy này điện hoa lập loè, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và tanh tưởi.
Lôi Tẩu ra tay rất chừng mực, dư âm công kích căn bản chưa từng lan đến chỗ Xích Tâm linh quả, cho nên cả khu vực này sấm sát vang dội, cuồng phong gào thét nhưng gốc thực vật kia vẫn y nguyên không hề sứt mẻ.
Trong nháy mắt Lôi Tẩu vừa ra tay, Đường Phong cũng đã di động.
Tốc độ bộc phát của thân thể Đường Phong hôm nay so với trước phải nhanh hơn bốn năm lần có thừa, mới đạt tới cực nhanh như vậy.
Lưu lại một cái tàn ảnh tại chỗ, Đường Phong đã vọt tới bên cạnh Xích Tâm linh quả, không hề có chút do dự nào thò tay đem gốc thực vật kia nhổ đến tận gốc ném vào Mị Ảnh không gian.
Cho tới lúc này tàn ảnh tại chỗ hắn đứng lúc trước mờ dần dần biến mất, có thể nghĩ đến tốc độ hắn bộc phát ra nhanh đến mức nào. So với Khiếu Thiên Lang toàn lực chạy trốn chỉ sợ cũng nhanh hơn gấp đôi.
Vừa đắc thủ, trong lòng Đường Phong kích động không thôi, đang muốn lui về thì dưới chân đột nhiên chấn động mạnh, bùn đất vỡ ra, một cái miệng thật lớn đỏ lòm từ dưới chân lao tới, cái miệng đầy cỏ dại và bùn đất bên trong này cũng đủ để nuốt chủng cả ba người như Đường Phong, thời cơ xuất hiện cũng rất chuẩn xác, trực tiếp đem toàn bộ thân hình Đường Phong bao phủ vào trong, nhanh chóng khép lại.
Thời khắc sinh tử, Đường Phong bắn ra mấy chuôi phi đao nhưng tụ toàn thân thực lực nhắm ngay cái lưỡi của con vật này bắn tới.
"Phốc! Phốc! Phốc!"
Ba tiếng trầm đục vang lên, phi đao trực tiếp bắn vào cổ họng đối phương, chủ nhân của cái miệng này bị đau, theo phản xạ có điều kiện liền co người lại, Đường Phong cũng nhân cơ hội đó dụng lực đạp chân lên một cái răng nanh của nó phóng ra ngoài.
"Crộp!"
Một tiếng vang lớn, Đường Phong vừa thoát ra ngoài, cái miệng rộng kia cũng vừa lúc đóng lại, hàm răng bén nhọn và to lớn đó cạp vào không khí chạm mạnh vào nhau.
Cùng lúc đó, một cổ khí thế như thái sơn áp đỉnh đột nhiên ụp xuống, vô luận là Đường Phong hay Lôi Tẩu cũng không khỏi cảm giác thân thể bị trầm xuống, hô hấp trở nên khó khăn.
Mà những con hung Ngạc đang chiến đấu với Lôi Tẩu cũng đều run cầm cập phủ phục trên mặt đầm lầy, một chút dũng khí cũng không dám phát ra, lập tức bị kiếm quang của Lôi Tẩu chém cho thất tinh bát lạc.
- Đây là ...
Đôi lông mày của Lôi Tẩu nhíu lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng vạn phần.
Tác giả :
Mạc Mặc