Vô Thường
Chương 481: Chào từ biệt
Chỉ là, kinh mạch bị hao tổn tương đối phiền toái, muốn chữa trị là chuyện không thể nào.
Người tu luyện bị thương có ba loại, thương thế nhẹ nhất là ngoại thương, đó là tổn thương da thịt, thoa thuốc chữa thương, nghỉ ngơi vài ngày là tốt lên, tiếp theo là nội thương, nội thương không có cùng cấp độ với nhau, nội thương nhẹ một chút có thể điều dưỡng là có thể khỏi hẳn, nội thương nghiêm trọng một chút thì biến thành tai họa ngầm, nó sẽ theo người tu luyện suốt đời, nói không chừng sẽ đột ngột bộc phát.
Tình huống bây giờ của Bạch Tiểu Lại, chính là nội thương nghiêm trọng. Kinh mạch bị tổn thương, đối với bất cứ người tu luyện nào cũng là chuyện khó tiếp nhận nhất.
Trên nội thương còn có một loại tình huống, chính là thần thức bị thương. Nếu như nói nội thương có thể khôi phục, như vậy thần thức bị thương, tuyệt đối không có khả năng khôi phục. Người có ba hồn bảy vía, sinh ra thần thức, chính là căn bản của con người, hồn phách bị hao tổn, người này liền bị phế đi.
Tuy thương thế hiện tại của Bạch Tiểu Lại chỉ thuộc loại thứ hai, nhưng cũng là nội thương tương đối nghiêm trọng, có mấy chỗ kinh mạch tổn thương không được trọn vẹn đầy đủ, phi thường bạch nhược yếu kém, cho dù Đường Phong muốn đưa cương khí của mình vào ân cần chăm sóc kinh mạch cho nàng, nhưng lại nghĩ sợ nàng bị tổn thương,
Loại tình huống này sao không làm cho Đường Phong tức giận chứ? Hiện tại hận không thể đem hai tên Hàn gia trưởng lão giết chết dưới kiếm. Bất quá, việc đã đến nước này, chi dù phẫn nộ cũng không giải quyết được gì, trong đầu Đường Phong hiện giờ cấp tốc suy nghĩ biện pháp chữa trị thương thế cho Bạch Tiểu Lại, nhưng nghĩ cả buổi cũng không tìm ra biện pháp nào.
Trên đời này, chưa từng nghe nói qua công pháp hay linh đan diệu dược có thể tu bổ hao tổn kinh mạch. Trong lòng không khỏi buồn bực, thời điểm hậm hực, trước mắt Đường Phong sáng ngời, nhớ tới một sự kiện, vội vàng nhìn Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho dặn dò hai người:
- Chiếu cố nàng cho tốt, ta cần bế quan một hồi.
Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho chỉ cho rằng thương thế Đường Phong còn chưa khôi phục hoàn toàn, muốn ngồi xuống chữa thương, liên tục gật đầu.
Đường Phong ngồi lên cái giường lớn của mình, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ, đem tâm thần đắm chìm trong đan điền, bắt đầu xem xét trí nhớ của những âm hồn kia.
Trong cương tâm âm hồn nhiều vô số kể, số lượng trên mấy vạn, những âm hồn này vẫn còn lưu trữ trí nhớ và lịch diệt cả đời của họ, tin tức mà bọn chúng lưu trữ rất khổng lồ, không phải một người có thể biết hết, Đường Phong muốn tìm trong trí nhớ của những âm hồn này, xem xem có biện pháp tu bổ kinh mạch nào hay không.
Chỉ có điều quá trình này quá phiền phức, không phải trong nhất thời nửa khắc là có thể hoàn thành, cho nên Đường Phong mới cẩn thận xem xét, cần phải cam đoan không bỏ qua bất luận điều gì.
Lúc bắt đầu hắn vừa đi vừa đọc(vãi, nó đi lúc nào), chỉ có điều làm như vậy quá chậm chạp, mỗi một âm hồn nắm giữ tin tức phức tạp vô cùng, mặc dù chỉ thoáng quét qua là có thể biết được toàn bộ trí nhớ của đối phương, nhưng bỏ qua một thời gian không ngắn mà chỉ tra xét được hơn hai trăm âm hồn thôi.
Đến cuối cùng, Đường Phong phát hiện những âm hồn này biến hóa không ít so với trước kia, tiu chúng vô ý thức và sự sống, nhưng lại có năng lực đáp lời một cách máy móc đơn sơ.
Nói thí dụ như nếu Đường Phong hỏi thăm một tiếng ai nắm giữ kiếm pháp gì, sẽ có âm hồn đem tin tức truyền ra cho hắn, chỉ đơn thuần là truyền lại, mà tin tức truyền tới cũng chính là một ít tin tức về kiếm pháp.
Đường Phong vui mừng quá đổi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới cương tâm của mình lại có thể diễn biến ra âm hồn như vậy, chiếu theo suy tính, ngày sau những âm hồn này có thể nghe hiểu được mệnh lệnh của mình hay không?
Điều này vẫn chưa biết được, bất quá đã có phương hướng.
Trên mấy vạn âm hồn, tin tức truyền tới quá lộn xộn, Đường Phong chỉ có thể đem chúng phân chia thành từng đám, mỗi một đám đều có hơn hai trăm âm hồn, làm như vậy hắn không sợ bỏ sót khi chúng truyền tới tin tức có liên quan đến biện pháp tu bổ kinh mạch.
Nhưng về vấn đề này, chín thành âm hồn không có bất kỳ tin tức nào truyền lại, chỉ có một chút âm hồn truyền tới tin tức vô dụng, Đường Phong cẩn thận châm chước một phen, sau khi phát hiện những tin tức này vô dụng, không khỏi cười khổ một phen.
Mãi cho đến ba ngày sau, Đường Phong mới mở to mắt, hai đầu lông mày nhíu lại, lộ ra thần sắc lo lắng, hắn cũng không thể từ chỗ đám âm hồn đạt được bất cứ phương pháp nào hữu dụng, chỉ có thể lui ra ngoài.
Bạch Tiểu Lại đã tỉnh, bề ngoài xem như không có trở ngại, bất quá bây giờ nằng căn bản không thể điều động bất kỳ một tia cương khí nào, căn bản chẳng khác gì người bình thường.
Từ khi hai người gặp mặt nhau chưa từng hảo hảo nói chuyện với nhau quá một câu, giờ phút này bốn mắt nhìn nhau tình ý sâu nặng.
Bạch Tử Nho cùng Bạch Tùng Tùng hai người gặp tình hình này, tìm cách lấy cớ lui ra ngoài.
Đợi hai người lui ra ngoài, trên mặt Đường Phong mới mỉm cười, ngồi bên giường Lại tỷ, cầm tay nàng, nói:
- Lại tỷ, ngày đó ta không thể lưu ngươi lại, ngươi nói ta niên kỷ còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình yêu nghiêm túc, ngày đó ngươi nói với ta cần phải suy nghĩ cẩn thận cái gì gọi là sinh tử gắn bó, vĩnh viễn không chia lìa. Hiện tai ta đã minh bạch, ta đã có tư cách nói những lời đó, mặc kệ Lại tỷ là nữ nhân xấu xí, mập, lùn, như thế nào thì ta cũng thích ngươi.
Ngữ khí Đường Phong bình thản, nhưng từ trong lời nói có thể nghe ra tình ý sâu nặng trong đó.
Trong lòng Bạch Tiểu lại ngọt ngào, trên mặt hiện ra một vòng ửng đỏ, nghiêng đầu rúc vào lồng ngực Đường Phong, lông mi dài run run, nói khẽ:
- Trong hai năm qua ta rất nhớ ngươi, không biết vì cái gì... Càng không muốn nghĩ tới ngươi, trước mắt lại hiện ra thân ảnh của ngươi, bị ngươi quấy nhiễu đến mức tâm phiền ý loạn, không bình tĩnh được.
Đường Phong cười lớn một tiếng:
- Lại tỷ, đời này ngươi trốn không khỏi bàn tay của ta rồi.
Bạch Tiểu Lại oán trách liếc mắt nhìn hắn một cái:
- A Phong, ngươi lại đắc ý sao?
- Ta đương nhiên đắc ý.
Vẻ mặt Đường Phong tươi cười.
- Đường đường là thiếu chủ Bạch Đế thành bị ta trộm mất tâm hồn thiếu nữ, chẳng lẽ còn không đáng để đắc ý sao?
Bạch Tiểu Lại cuộn lấy thân thể mình lại, tay vuốt đôi má Đường Phong, lẩm bẩm nói:
- Nhắc tới cũng kỳ quái, trong mắt Lại tỷ ta, ngươi vẫn là hài tử thôi, hai năm trước, ta không nghĩ đến ta lại thích một nam nhân nhỏ tuổi hơn mình nhiều.
- Đây gọi là duyên phận.
Đường Phong cảm khái không thôi.
- Lại tỷ, ngươi còn nhớ tình huống lần đầu chúng ta gặp mặt không?
Lúc ấy Bạch Tiểu lại đang đuổi giết Diệp Trầm Thu, chẳng ngờ rằng Đường Phong bị cuốn vào trong đó, vì bảo vệ Đường Phong khỏi bị trúng độc mà mình vô ý trúng độc, cuối cùng Đường Phong hao tốn một hai tháng thời gian mới đem độc tố trong người nàng thanh lý sạch sẽ. Đến lúc rời đi, sợi dây vận mệnh đã buộc chung hai người cùng một chỗ.
Đường Phong vừa nói, đem chai Yên Thảo Chi Độc lấy ra, nói:
- Thứ này cũng coi là bà mối của chúng ta, nếu không có nó, chúng ta không có khả năng đi tới ngày hôm nay.
Chình là vì tầng quan hệ này, Đường Phong mới giữ gìn chai Yên Thảo Chi Độc tới nay.
- Ngươi còn nói.
Nhớ tới buổi chiều đầu tiên hai người gặp mặt, đôi má Bạch Tiểu Lại đỏ bừng, đêm đó nàng chẳng những trúng Yên Thảo Chi Độc, còn trúng Tình Hoa Cương Chi Độc của Diệp Trầm Thu, tuy về sau không muốn nghĩ tới đêm hôm đó phát sinh chuyện gì, nhưng cũng đoán được chính mình nhất định rất xấu mặt:
- Lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã khinh bạc ta.
- Ta nào có.
Đường Phong oan khuất kêu lên.
- Lúc ấy ta chỉ vạch quần áo sau lưng của ngươi để bôi thuốc mà thôi, ngượi là Lại tỷ ngươi, muốn kéo ta lên giường, may mắn ta phản ứng kịch liệt... Ai...
Một câu này chưa nói xong, Đường Phong cảm giác bên hông của mình bị véo một cái.
- Làm ngươi đau à?
Bạch Tiểu Lại yêu thương quan tâm hỏi.
- Không đau.
Đường Phong cười hắc hắc.
- A Phong, ngày mai chúng ta liền ly khai Bạch Đế thành đi, ta muốn trở về Yên Liễu Các trong Thiên Tú tông.
Bạch Tiểu Lại nói khẽ.
Kỳ thật đi nơi nào cũng không sao cả, chỉ cần có Đường Phong ở bên cạnh là được.
- Tốt, Lại tỷ nói đi, chúng ta liền đi, ngày mai đi, tỷ tỷ phải chào từ biệt mọi người a.
- Mặt khác... Không nên đi tìm người Hàn gia tìm phiền toái. Lại tỷ không hi vọng ngươi vì ta, động thủ đánh nhau với người khác.
- Ân. Không tìm bọn họ tìm phiền toái.
Đường Phong thở dài một tiếng, nghĩ thầm chính mình không tìm bọn chúng phiền toái, bọn chúng cũng chẳng từ bỏ ý đồ, cừu hận đã kết, há có thể nói hòa giải là hòa giải.
Một đêm thời gian, hai người ôm nhau một chỗ tùy tiện nói chuyện mà thôi, nghe Đường Phong kể về kinh nghiệm hai năm qua, Bạch Tiểu Lại lạnh người. Thời điểm sắc trời hơi sáng, Bạch Tiểu Lại không nén nổi cơn buồn ngủ, chậm rãi thiếp đi, bất quá cánh tay kia vẫn ôm lấy hông của Đường Phong, giống như sợ khi buông tay ra hắn sẽ chạy mất.
Đường Phong vuốt vuốt tóc Bạch Tiểu Lại, trong lòng rất ấm áp. Lại tỷ tuy lớn hơn mình, có đôi khi xử sự rất thành thục, nhưng trước mặt tình yêu, bất tri bất giác thấp hơn hắn một bậc. Hiện tại kinh mạch của nàng bị hao tổn, ngày sao vô pháp động thủ với người khác, trước khi khôi phục, chỉ sợ mình cần phải bảo hộ nàng.
Buổi sáng hôm sau, Đường Phong mang theo Bạch Tiểu Lại đi tìm Bạch Nguyệt Dung, chuẩn bị chào từ biệt nàng.
Kỳ thật, Đường Phong đối với Bạch Nguyệt Dung vẫn còn khúc mắc, nếu không phải nữ nhân này ra tay phong ấn thực lực Lại tỷ, Lại tỷ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay. Nhưng nói cho cùng, nàng vẫn là tỷ tỷ của Bạch Tiểu Lại, nếu không có tầng quan hệ này, Đường Phong đã có thể buông tay đại khai sát giới, nhưng Đường Phong lại không muốn làm cho Bạch Tiểu Lại khó xử, chỉ có thể chìu theo tâm ý của nàng.
Giờ phút này Bạch Nguyệt Dung đang cùng thành chủ cùng trưởng lão tứ đại gia tộc thương nghi chuyện quan trọng, vài ngày không gặp, dung mạo nữ nhân này đã tiều tụy không ít, nàng giở tìm điển tịch của Bạch Đế thành, xác thực tìm ra phương pháp tu bổ kinh mạch, nhưng phương pháp kia cần một đồ vật, mà thứ này lại không một ai trong Lý Đường đế quốc có thể lấy được, trong lòng của nàng âm thầm lo lắng.
Gặp Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại dắt tay nhau đến,thần sắc Bạch Nguyệt Dung kinh ngạc, ánh mắt nhìn Đường Phong tràn đầy phức tạp.
Mỗi lần nàng thấy Đường Phong, liền nhớ lại nam nhân năm đó, cho nên mấy ngày nay mặc dù nóng ruột với thương thế của muội muội, cũng không có dũng khí đến thăm.
Lại nhìn Bạch Tiểu Lại, Bạch Nguyệt Dung cố nặn ra vẻ tươi cười, đối với muội muội này, nàng phi thương cưng chiều, nhưng trời đưa đẩy thì biết làm sao được, chính mình đã làm tổn thương đến nàng.
Người của mấy đại gia tộc cũng nhìn về phía hai người, những người khác không phản ứng gì, ngược lại một tên trưởng lão Hàn gia lại hừ lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt Đường Phong như muốn phóng hỏa, lóe lên sát cơ vô hạn.
Bởi vì, Đường Phong giết chết Thiên giai thượng phẩm ngày đó, chính là thân đệ đệ của hắn, hai huynh đệ người này cùng sống với nhau bảy tám chục năm, đến tuổi già không được chết già, làm sao mà hắn không phẫn nộ chứ.
Để tránh phát sinh chuyện không hay, Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi:
- Tiểu Lại, ngươi đến có việc gì.
Bạch Tiểu Lại chậm rãi quỳ xuống, nhìn qua Bạch Nguyệt Dung nói:
- Tỷ tỷ, hôm nay ta đến, chính là muốn hướng mọi người từ biệt, phụ mẫu mất sớm, một tay tỷ tỷ chăm sóc Tiểu Lại đến hôm nay, chỉ là hôm nay Tiểu Lại đã tìm được nam nhân để phó thác đời mình, ngày sau không cách nào bầu bạn với tỷ tỷ, kính xin tỷ tỷ tha thứ.
Thời điểm nói những lời này, vành mắt Bạch Tiểu Lại hồng hồng, ngôn từ khẩn thiết, không trách cứ Bạch Nguyệt Dung phong ấn thực lực của nàng chút nào, làm cho Bạch nguyệt Dung áy náy vạn phần.
Bạch Nguyệt Dung liếc mắt nhìn Đường Phong, trong nội tâm mặc dù không từ bỏ được, có thể nàng biết hôm nay có nói gì cũng không vô dụng, chỉ có thể gật đầu nói:
- Tốt, ngươi đi đi, ngày sau ngươi không còn là người của Bạch Đế thành nữa.
Chỉ có thể đuổi Bạch Tiểu Lại ra khỏi phạm vi Bạch Đế thành, như vậy mới có thể làm cho nàng thoát khỏi vòng xoáy quyền lực. Ngày sau mình chết đi, mặc kệ là ai làm thành chủ Bạch Đế thành, cũng không liên quan gì đến muội muội của mình, mặc dù Bạch Nguyệt Dung nói lời tuyệt tình, nhưng trong đó đã bao hàm ý muốn bảo hộ đối với muội muội của mình, nàng hôm nay chẳng khác gì người bình thường, làm sao mà có năng lực tranh quyền đoạt vị với người khác cơ chứ?
Huống chi, Bạch Tiểu Lại không có phần tâm tư này, nếu đã như vậy thì cứ thuận nước đẩy thuyền là cách giải quyết tốt nhất.
Bạch Tiểu Lại nhìn Bạch Nguyệt Dung rồi chào từ biệt, nước mắt trong khóe mắt chảy xuống, Bạch Nguyệt Dung trong lòng nàng, vừa là tỷ tỷ vừa là mẫu thân, biết rõ lần ly biệt này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, cho nên trong lòng rất chua xót.
Lần này, Bạch Tiểu Lại xem như đã bị Bạch Nguyệt Dung trục xuất khỏi Bạch Đế thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cả đời này Bạch Tiểu Lại không thể trở về nơi đây.
Đường Phong khẽ gật đầu xem như chào hỏi, nắm lấy bàn tay ôn nhu Bạch Tiểu Lại nói:
- Đi thôi.
Còn chưa chờ hai người xoay người, đột nhiên có một âm thanh vang lên:
- Chậm đã.
Một tiếng này không lớn, nhưng lại mang theo vẻ âm trầm, nhìn về hướng phát ra âm thanh, chính là tên Hàn gia trưởng lão vừa rồi trợn mắt với Đường Phong.
Đường Phong nhướng mày, ánh mắt nhảy lên, lạnh lùng nhìn hắn. Trên mặt Bạch Nguyệt Dung lộ ra thần sắc không vui, mà người của những gia tộc khác cũng lắc đầu không thôi, nghĩ thầm quả nhiên người Hàn gia sẽ không dễ dàng thả cho Đường Phong rời đi, cũng không biết tên trưởng lão này nhảy ra là muốn làm cái gì.
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang phía Hàn Đông, nhưng vẻ mặt của Hàn Đông cũng mờ mịt, hiển nhiên hắn cũng không biết rõ tình hình.
- Hàn đại trưởng lão còn có chuyện gì sao?
Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi, trong giọng nói ẩn ẩn hương vị không kiên nhẫn. Lần này nàng nhịn đau đuổi Bạch Tiểu Lại ra khỏi Bạch Đế thành, trong lòng chua xót vạn phần, vốn tưởng chuyện lần này đã kết thúc, không nghĩ đến vị Hàn gia đại trưởng lão này lại nhảy ra sinh sự.
Người tu luyện bị thương có ba loại, thương thế nhẹ nhất là ngoại thương, đó là tổn thương da thịt, thoa thuốc chữa thương, nghỉ ngơi vài ngày là tốt lên, tiếp theo là nội thương, nội thương không có cùng cấp độ với nhau, nội thương nhẹ một chút có thể điều dưỡng là có thể khỏi hẳn, nội thương nghiêm trọng một chút thì biến thành tai họa ngầm, nó sẽ theo người tu luyện suốt đời, nói không chừng sẽ đột ngột bộc phát.
Tình huống bây giờ của Bạch Tiểu Lại, chính là nội thương nghiêm trọng. Kinh mạch bị tổn thương, đối với bất cứ người tu luyện nào cũng là chuyện khó tiếp nhận nhất.
Trên nội thương còn có một loại tình huống, chính là thần thức bị thương. Nếu như nói nội thương có thể khôi phục, như vậy thần thức bị thương, tuyệt đối không có khả năng khôi phục. Người có ba hồn bảy vía, sinh ra thần thức, chính là căn bản của con người, hồn phách bị hao tổn, người này liền bị phế đi.
Tuy thương thế hiện tại của Bạch Tiểu Lại chỉ thuộc loại thứ hai, nhưng cũng là nội thương tương đối nghiêm trọng, có mấy chỗ kinh mạch tổn thương không được trọn vẹn đầy đủ, phi thường bạch nhược yếu kém, cho dù Đường Phong muốn đưa cương khí của mình vào ân cần chăm sóc kinh mạch cho nàng, nhưng lại nghĩ sợ nàng bị tổn thương,
Loại tình huống này sao không làm cho Đường Phong tức giận chứ? Hiện tại hận không thể đem hai tên Hàn gia trưởng lão giết chết dưới kiếm. Bất quá, việc đã đến nước này, chi dù phẫn nộ cũng không giải quyết được gì, trong đầu Đường Phong hiện giờ cấp tốc suy nghĩ biện pháp chữa trị thương thế cho Bạch Tiểu Lại, nhưng nghĩ cả buổi cũng không tìm ra biện pháp nào.
Trên đời này, chưa từng nghe nói qua công pháp hay linh đan diệu dược có thể tu bổ hao tổn kinh mạch. Trong lòng không khỏi buồn bực, thời điểm hậm hực, trước mắt Đường Phong sáng ngời, nhớ tới một sự kiện, vội vàng nhìn Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho dặn dò hai người:
- Chiếu cố nàng cho tốt, ta cần bế quan một hồi.
Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho chỉ cho rằng thương thế Đường Phong còn chưa khôi phục hoàn toàn, muốn ngồi xuống chữa thương, liên tục gật đầu.
Đường Phong ngồi lên cái giường lớn của mình, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ, đem tâm thần đắm chìm trong đan điền, bắt đầu xem xét trí nhớ của những âm hồn kia.
Trong cương tâm âm hồn nhiều vô số kể, số lượng trên mấy vạn, những âm hồn này vẫn còn lưu trữ trí nhớ và lịch diệt cả đời của họ, tin tức mà bọn chúng lưu trữ rất khổng lồ, không phải một người có thể biết hết, Đường Phong muốn tìm trong trí nhớ của những âm hồn này, xem xem có biện pháp tu bổ kinh mạch nào hay không.
Chỉ có điều quá trình này quá phiền phức, không phải trong nhất thời nửa khắc là có thể hoàn thành, cho nên Đường Phong mới cẩn thận xem xét, cần phải cam đoan không bỏ qua bất luận điều gì.
Lúc bắt đầu hắn vừa đi vừa đọc(vãi, nó đi lúc nào), chỉ có điều làm như vậy quá chậm chạp, mỗi một âm hồn nắm giữ tin tức phức tạp vô cùng, mặc dù chỉ thoáng quét qua là có thể biết được toàn bộ trí nhớ của đối phương, nhưng bỏ qua một thời gian không ngắn mà chỉ tra xét được hơn hai trăm âm hồn thôi.
Đến cuối cùng, Đường Phong phát hiện những âm hồn này biến hóa không ít so với trước kia, tiu chúng vô ý thức và sự sống, nhưng lại có năng lực đáp lời một cách máy móc đơn sơ.
Nói thí dụ như nếu Đường Phong hỏi thăm một tiếng ai nắm giữ kiếm pháp gì, sẽ có âm hồn đem tin tức truyền ra cho hắn, chỉ đơn thuần là truyền lại, mà tin tức truyền tới cũng chính là một ít tin tức về kiếm pháp.
Đường Phong vui mừng quá đổi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới cương tâm của mình lại có thể diễn biến ra âm hồn như vậy, chiếu theo suy tính, ngày sau những âm hồn này có thể nghe hiểu được mệnh lệnh của mình hay không?
Điều này vẫn chưa biết được, bất quá đã có phương hướng.
Trên mấy vạn âm hồn, tin tức truyền tới quá lộn xộn, Đường Phong chỉ có thể đem chúng phân chia thành từng đám, mỗi một đám đều có hơn hai trăm âm hồn, làm như vậy hắn không sợ bỏ sót khi chúng truyền tới tin tức có liên quan đến biện pháp tu bổ kinh mạch.
Nhưng về vấn đề này, chín thành âm hồn không có bất kỳ tin tức nào truyền lại, chỉ có một chút âm hồn truyền tới tin tức vô dụng, Đường Phong cẩn thận châm chước một phen, sau khi phát hiện những tin tức này vô dụng, không khỏi cười khổ một phen.
Mãi cho đến ba ngày sau, Đường Phong mới mở to mắt, hai đầu lông mày nhíu lại, lộ ra thần sắc lo lắng, hắn cũng không thể từ chỗ đám âm hồn đạt được bất cứ phương pháp nào hữu dụng, chỉ có thể lui ra ngoài.
Bạch Tiểu Lại đã tỉnh, bề ngoài xem như không có trở ngại, bất quá bây giờ nằng căn bản không thể điều động bất kỳ một tia cương khí nào, căn bản chẳng khác gì người bình thường.
Từ khi hai người gặp mặt nhau chưa từng hảo hảo nói chuyện với nhau quá một câu, giờ phút này bốn mắt nhìn nhau tình ý sâu nặng.
Bạch Tử Nho cùng Bạch Tùng Tùng hai người gặp tình hình này, tìm cách lấy cớ lui ra ngoài.
Đợi hai người lui ra ngoài, trên mặt Đường Phong mới mỉm cười, ngồi bên giường Lại tỷ, cầm tay nàng, nói:
- Lại tỷ, ngày đó ta không thể lưu ngươi lại, ngươi nói ta niên kỷ còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình yêu nghiêm túc, ngày đó ngươi nói với ta cần phải suy nghĩ cẩn thận cái gì gọi là sinh tử gắn bó, vĩnh viễn không chia lìa. Hiện tai ta đã minh bạch, ta đã có tư cách nói những lời đó, mặc kệ Lại tỷ là nữ nhân xấu xí, mập, lùn, như thế nào thì ta cũng thích ngươi.
Ngữ khí Đường Phong bình thản, nhưng từ trong lời nói có thể nghe ra tình ý sâu nặng trong đó.
Trong lòng Bạch Tiểu lại ngọt ngào, trên mặt hiện ra một vòng ửng đỏ, nghiêng đầu rúc vào lồng ngực Đường Phong, lông mi dài run run, nói khẽ:
- Trong hai năm qua ta rất nhớ ngươi, không biết vì cái gì... Càng không muốn nghĩ tới ngươi, trước mắt lại hiện ra thân ảnh của ngươi, bị ngươi quấy nhiễu đến mức tâm phiền ý loạn, không bình tĩnh được.
Đường Phong cười lớn một tiếng:
- Lại tỷ, đời này ngươi trốn không khỏi bàn tay của ta rồi.
Bạch Tiểu Lại oán trách liếc mắt nhìn hắn một cái:
- A Phong, ngươi lại đắc ý sao?
- Ta đương nhiên đắc ý.
Vẻ mặt Đường Phong tươi cười.
- Đường đường là thiếu chủ Bạch Đế thành bị ta trộm mất tâm hồn thiếu nữ, chẳng lẽ còn không đáng để đắc ý sao?
Bạch Tiểu Lại cuộn lấy thân thể mình lại, tay vuốt đôi má Đường Phong, lẩm bẩm nói:
- Nhắc tới cũng kỳ quái, trong mắt Lại tỷ ta, ngươi vẫn là hài tử thôi, hai năm trước, ta không nghĩ đến ta lại thích một nam nhân nhỏ tuổi hơn mình nhiều.
- Đây gọi là duyên phận.
Đường Phong cảm khái không thôi.
- Lại tỷ, ngươi còn nhớ tình huống lần đầu chúng ta gặp mặt không?
Lúc ấy Bạch Tiểu lại đang đuổi giết Diệp Trầm Thu, chẳng ngờ rằng Đường Phong bị cuốn vào trong đó, vì bảo vệ Đường Phong khỏi bị trúng độc mà mình vô ý trúng độc, cuối cùng Đường Phong hao tốn một hai tháng thời gian mới đem độc tố trong người nàng thanh lý sạch sẽ. Đến lúc rời đi, sợi dây vận mệnh đã buộc chung hai người cùng một chỗ.
Đường Phong vừa nói, đem chai Yên Thảo Chi Độc lấy ra, nói:
- Thứ này cũng coi là bà mối của chúng ta, nếu không có nó, chúng ta không có khả năng đi tới ngày hôm nay.
Chình là vì tầng quan hệ này, Đường Phong mới giữ gìn chai Yên Thảo Chi Độc tới nay.
- Ngươi còn nói.
Nhớ tới buổi chiều đầu tiên hai người gặp mặt, đôi má Bạch Tiểu Lại đỏ bừng, đêm đó nàng chẳng những trúng Yên Thảo Chi Độc, còn trúng Tình Hoa Cương Chi Độc của Diệp Trầm Thu, tuy về sau không muốn nghĩ tới đêm hôm đó phát sinh chuyện gì, nhưng cũng đoán được chính mình nhất định rất xấu mặt:
- Lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã khinh bạc ta.
- Ta nào có.
Đường Phong oan khuất kêu lên.
- Lúc ấy ta chỉ vạch quần áo sau lưng của ngươi để bôi thuốc mà thôi, ngượi là Lại tỷ ngươi, muốn kéo ta lên giường, may mắn ta phản ứng kịch liệt... Ai...
Một câu này chưa nói xong, Đường Phong cảm giác bên hông của mình bị véo một cái.
- Làm ngươi đau à?
Bạch Tiểu Lại yêu thương quan tâm hỏi.
- Không đau.
Đường Phong cười hắc hắc.
- A Phong, ngày mai chúng ta liền ly khai Bạch Đế thành đi, ta muốn trở về Yên Liễu Các trong Thiên Tú tông.
Bạch Tiểu Lại nói khẽ.
Kỳ thật đi nơi nào cũng không sao cả, chỉ cần có Đường Phong ở bên cạnh là được.
- Tốt, Lại tỷ nói đi, chúng ta liền đi, ngày mai đi, tỷ tỷ phải chào từ biệt mọi người a.
- Mặt khác... Không nên đi tìm người Hàn gia tìm phiền toái. Lại tỷ không hi vọng ngươi vì ta, động thủ đánh nhau với người khác.
- Ân. Không tìm bọn họ tìm phiền toái.
Đường Phong thở dài một tiếng, nghĩ thầm chính mình không tìm bọn chúng phiền toái, bọn chúng cũng chẳng từ bỏ ý đồ, cừu hận đã kết, há có thể nói hòa giải là hòa giải.
Một đêm thời gian, hai người ôm nhau một chỗ tùy tiện nói chuyện mà thôi, nghe Đường Phong kể về kinh nghiệm hai năm qua, Bạch Tiểu Lại lạnh người. Thời điểm sắc trời hơi sáng, Bạch Tiểu Lại không nén nổi cơn buồn ngủ, chậm rãi thiếp đi, bất quá cánh tay kia vẫn ôm lấy hông của Đường Phong, giống như sợ khi buông tay ra hắn sẽ chạy mất.
Đường Phong vuốt vuốt tóc Bạch Tiểu Lại, trong lòng rất ấm áp. Lại tỷ tuy lớn hơn mình, có đôi khi xử sự rất thành thục, nhưng trước mặt tình yêu, bất tri bất giác thấp hơn hắn một bậc. Hiện tại kinh mạch của nàng bị hao tổn, ngày sao vô pháp động thủ với người khác, trước khi khôi phục, chỉ sợ mình cần phải bảo hộ nàng.
Buổi sáng hôm sau, Đường Phong mang theo Bạch Tiểu Lại đi tìm Bạch Nguyệt Dung, chuẩn bị chào từ biệt nàng.
Kỳ thật, Đường Phong đối với Bạch Nguyệt Dung vẫn còn khúc mắc, nếu không phải nữ nhân này ra tay phong ấn thực lực Lại tỷ, Lại tỷ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay. Nhưng nói cho cùng, nàng vẫn là tỷ tỷ của Bạch Tiểu Lại, nếu không có tầng quan hệ này, Đường Phong đã có thể buông tay đại khai sát giới, nhưng Đường Phong lại không muốn làm cho Bạch Tiểu Lại khó xử, chỉ có thể chìu theo tâm ý của nàng.
Giờ phút này Bạch Nguyệt Dung đang cùng thành chủ cùng trưởng lão tứ đại gia tộc thương nghi chuyện quan trọng, vài ngày không gặp, dung mạo nữ nhân này đã tiều tụy không ít, nàng giở tìm điển tịch của Bạch Đế thành, xác thực tìm ra phương pháp tu bổ kinh mạch, nhưng phương pháp kia cần một đồ vật, mà thứ này lại không một ai trong Lý Đường đế quốc có thể lấy được, trong lòng của nàng âm thầm lo lắng.
Gặp Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại dắt tay nhau đến,thần sắc Bạch Nguyệt Dung kinh ngạc, ánh mắt nhìn Đường Phong tràn đầy phức tạp.
Mỗi lần nàng thấy Đường Phong, liền nhớ lại nam nhân năm đó, cho nên mấy ngày nay mặc dù nóng ruột với thương thế của muội muội, cũng không có dũng khí đến thăm.
Lại nhìn Bạch Tiểu Lại, Bạch Nguyệt Dung cố nặn ra vẻ tươi cười, đối với muội muội này, nàng phi thương cưng chiều, nhưng trời đưa đẩy thì biết làm sao được, chính mình đã làm tổn thương đến nàng.
Người của mấy đại gia tộc cũng nhìn về phía hai người, những người khác không phản ứng gì, ngược lại một tên trưởng lão Hàn gia lại hừ lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt Đường Phong như muốn phóng hỏa, lóe lên sát cơ vô hạn.
Bởi vì, Đường Phong giết chết Thiên giai thượng phẩm ngày đó, chính là thân đệ đệ của hắn, hai huynh đệ người này cùng sống với nhau bảy tám chục năm, đến tuổi già không được chết già, làm sao mà hắn không phẫn nộ chứ.
Để tránh phát sinh chuyện không hay, Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi:
- Tiểu Lại, ngươi đến có việc gì.
Bạch Tiểu Lại chậm rãi quỳ xuống, nhìn qua Bạch Nguyệt Dung nói:
- Tỷ tỷ, hôm nay ta đến, chính là muốn hướng mọi người từ biệt, phụ mẫu mất sớm, một tay tỷ tỷ chăm sóc Tiểu Lại đến hôm nay, chỉ là hôm nay Tiểu Lại đã tìm được nam nhân để phó thác đời mình, ngày sau không cách nào bầu bạn với tỷ tỷ, kính xin tỷ tỷ tha thứ.
Thời điểm nói những lời này, vành mắt Bạch Tiểu Lại hồng hồng, ngôn từ khẩn thiết, không trách cứ Bạch Nguyệt Dung phong ấn thực lực của nàng chút nào, làm cho Bạch nguyệt Dung áy náy vạn phần.
Bạch Nguyệt Dung liếc mắt nhìn Đường Phong, trong nội tâm mặc dù không từ bỏ được, có thể nàng biết hôm nay có nói gì cũng không vô dụng, chỉ có thể gật đầu nói:
- Tốt, ngươi đi đi, ngày sau ngươi không còn là người của Bạch Đế thành nữa.
Chỉ có thể đuổi Bạch Tiểu Lại ra khỏi phạm vi Bạch Đế thành, như vậy mới có thể làm cho nàng thoát khỏi vòng xoáy quyền lực. Ngày sau mình chết đi, mặc kệ là ai làm thành chủ Bạch Đế thành, cũng không liên quan gì đến muội muội của mình, mặc dù Bạch Nguyệt Dung nói lời tuyệt tình, nhưng trong đó đã bao hàm ý muốn bảo hộ đối với muội muội của mình, nàng hôm nay chẳng khác gì người bình thường, làm sao mà có năng lực tranh quyền đoạt vị với người khác cơ chứ?
Huống chi, Bạch Tiểu Lại không có phần tâm tư này, nếu đã như vậy thì cứ thuận nước đẩy thuyền là cách giải quyết tốt nhất.
Bạch Tiểu Lại nhìn Bạch Nguyệt Dung rồi chào từ biệt, nước mắt trong khóe mắt chảy xuống, Bạch Nguyệt Dung trong lòng nàng, vừa là tỷ tỷ vừa là mẫu thân, biết rõ lần ly biệt này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, cho nên trong lòng rất chua xót.
Lần này, Bạch Tiểu Lại xem như đã bị Bạch Nguyệt Dung trục xuất khỏi Bạch Đế thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cả đời này Bạch Tiểu Lại không thể trở về nơi đây.
Đường Phong khẽ gật đầu xem như chào hỏi, nắm lấy bàn tay ôn nhu Bạch Tiểu Lại nói:
- Đi thôi.
Còn chưa chờ hai người xoay người, đột nhiên có một âm thanh vang lên:
- Chậm đã.
Một tiếng này không lớn, nhưng lại mang theo vẻ âm trầm, nhìn về hướng phát ra âm thanh, chính là tên Hàn gia trưởng lão vừa rồi trợn mắt với Đường Phong.
Đường Phong nhướng mày, ánh mắt nhảy lên, lạnh lùng nhìn hắn. Trên mặt Bạch Nguyệt Dung lộ ra thần sắc không vui, mà người của những gia tộc khác cũng lắc đầu không thôi, nghĩ thầm quả nhiên người Hàn gia sẽ không dễ dàng thả cho Đường Phong rời đi, cũng không biết tên trưởng lão này nhảy ra là muốn làm cái gì.
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang phía Hàn Đông, nhưng vẻ mặt của Hàn Đông cũng mờ mịt, hiển nhiên hắn cũng không biết rõ tình hình.
- Hàn đại trưởng lão còn có chuyện gì sao?
Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi, trong giọng nói ẩn ẩn hương vị không kiên nhẫn. Lần này nàng nhịn đau đuổi Bạch Tiểu Lại ra khỏi Bạch Đế thành, trong lòng chua xót vạn phần, vốn tưởng chuyện lần này đã kết thúc, không nghĩ đến vị Hàn gia đại trưởng lão này lại nhảy ra sinh sự.
Tác giả :
Mạc Mặc