Vô Thường
Chương 477: Hồn hề quy lai (hồn hãy trở về)
Hàn Hàng Trần đang muốn tranh cãi, Hàn Đông lại sợ hãi cả kinh, tranh thủ thời gian lẻn đến bên người Hàn Hàng Trần, nắm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn ra sau lưng mình, đồng thời dùng Hàn Băng Chưởng đánh về phía trước.
Một thanh kiếm đen kịch vạch phá thương khung, xuất hiện ngay chỗ Hàn Hàng Trần vừa đứng, tay Đường Phong cầm đoản kiếm, chẳng biết xông tới lúc nào, trên đoản kiếm bao trùm một tầng tuyết trắng, lan đến cánh tay, những giọt máu đang chảy tí tách, lập tức bị đóng băng, giống như Băng Lăng đang nở trên cánh tay Đường Phong.
- Đáng tiếc, đáng tiếc...
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, thân hình lung lay sắp đổ, một kích không trúng, lần nữa thối lui về phía sau, vững vàng đứng nguyên tại chỗ cũ, đối với cánh tay bị đông thành băng của mình chưa từng để ý.
Sau lưng Hàn Hàng Trần đổ mồ hôi lạnh ứa ra, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Đường Phong bị trọng thương như vậy, lại có thể vô thanh vô tức đến sát người mình đâm ra một kiếm, nếu vừa rồi phụ thân không ra tay, chắc chắn mình sẽ bị hắn đâm trúng.
Thu Phong lại ảo não không thôi, nghĩ thầm nguyên lai thiếu niên này vẫn còn dư lực, sớm biết như vậy mập mạp ta cũng không đi ra làm con rối, khi đó chắc chắn tên Hàn Hàng Trần này sẽ ăn thiệt thời lớn rồi a.
Sắc mặt Hàn Hàng Trần ngượng ngùng, hắn đột nhiên phát hiện, tư chất cùng tốc độ tu luyện mà chính mình vẫn hay tự ngạo, ở trước mặt Đường Phong, căn bản không là cái gì. Luận niên kỷ, hắn trẻ hơn mình, luận hoàn cảnh, hắn không có nhiều linh đan cùng cực phẩm công pháp như Bạch Đế thành, càng không có địa phương đặc thù để tu luyện.
Hắn chẳng qua là người của một môn phái nhỏ đi ra, dựa vào cái gì mà hắn có thực lực cường đại như vậy? Dùng Địa giai thượng phẩm, đối chiến chính diện với ba Thiên giai, có thể đánh chết một trọng thương hai, mặc dù là chiêu thức đả thương địch thủ một ngàn tự tổn thương tám trăm, Hàn Hàng Trần tự biết thực lực bây giờ của hắn, căn bản không thể đánh lại bất luận một người nào trong ba trưởng lão Hàn gia, trong vòng trăm chiêu, bọn họ muốn lấy tính mạng của mình quả thực dễ như trở bàn tay.
Ngọn lửa ghen ghét đang thiêu đốt trong lòng hắn, Hàn Hàng Trần hận không thể đem Đường Phong rút gân lột da, bây giờ đối phương đang dùng ánh mắt cười cợt soi mói, hắn xấu hổ vô cùng.
Có một câu trong lời vừa rồi Đường Phong không nói xong, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng: đáng tiếc, nếu không phải lão tử của ngươi ra tay, một kiếm vừa rồi của thiếu gia liền giết ngươi rồi.
- Ngươi đánh lén, hèn hạ vô sỉ.
Hàn Hàng Trần tự nhiên không muốn thừa nhận đối phương lợi hại hơn mình, chỉ có thể dùng lý do lấy cớ.
Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Hàn Đông khó coi vô cùng, trong đám đại trưởng lão cùng các trưởng lão liền truyền ra tiếng cười nhạo, Hạ Chỉ Mộng cười không chút lưu tình, phỉ nhổ nói:
- Đánh lén? Hèn hạ? Ai có thể làm tốt hơn ba tên Hàn gia trưởng lão các ngươi? Chậc chậc... Ba Thiên giai cao thủ, chống lại một Địa giai mà phải liên thủ đánh lén, kết quả thế nào mọi người cũng nhìn thấy. Như thế nào? Các ngươi chỉ cho phép mình đánh lén, lại không cho phép người khác đánh lén? Có câu nói... Gọi là cái gì...
- Gây ông đập lưng ông... Chỉ Mộng muội muội ngươi nên đọc nhiều sách một chút, trong sách có ngọc, trong sách có vàng... Khục khục, xem như ta chưa nói gì cả.
Thu Phong đang đắc ý khoe tài năng văn chương, lại phát hiện Hạ Chỉ Mộng dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn hắn, hắn lập tức ngậm miệng không nói.
Vốn đang bị nhiều biến cố làm sững sờ, Bạch Tử Nho cùng Bạch Tùng Tùng hai người nghe vậy không khỏi bật cười, có thể trở ngại mấy trưởng bối ở đây, sau khi cười một tiếng liền cố nén nhịn.
Hạ Chỉ Mộng cùng Thu Phong hai hậu bối kẻ xướng người họa, làm cho Hàn Đông cùng Hàn Hàng Trần thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Tuy miệng lưỡi của bọn hắn sắc bén, mượn chuyện mắng người, mượn chuyện mắng người, nhưng đây là sự thật. Ba tên Hàn gia trưởng lão xác thực đã đánh lén trước, hơn nữa không chỉ một lần, lần đánh lén thứ nhất, đả thương Bạch Tiểu Lại, lần đánh lén thứ hai lại bị Đường Phong đánh trở về.
Lại nói, Đường Phong đâm ra một kiếm kia, đánh lén căn bản không xem vào đâu, Hàn Hàng Trần ngươi ra tay đánh người khác, chẳng lẽ không cho phép người ta đánh ngươi? Trên đời này không có đạo lý vô căn cứ như vậy.
Mập mạp Thu Phong không dám trêu chọc Hạ Chỉ Mộng, con
ngươi ẩn sau mí mắt đầy thịt đảo qua một vòng, lại nhìn Bạch Tiểu Lại hôm mê nằm trên mặt đất, thân thể nửa quỳ, một thân thịt mỡ run lên kịch liệt, thấp giọng nói:
- Tiểu Lại tỷ, chuyện gì xảy ra với tỷ thế này? Ai lại nhẫn tâm hạ độc thủ với tỷ như vậy, quả thực không bằng cả cầm thú mà, chẳng lẽ hôm nay đám du hồn dã quỷ muốn bắt người về địa phủ sao? Hồn hề quy lai, hồn hề quy lai.
Âm thanh mập mạp trầm bổng du dương, giống như đang hát, lời nói rất nhịp nhàng, hai tên Hàn gia trưởng lão vừa mới bị Đường Phong đánh trọng thương đang giãy dụa muốn bò dậy, nghe được tiếng la hét thảm thiết của mập mạp Thu Phong, còn tưởng Bạch Tiểu Lại đã xảy ra chuyện bất trắc, miệng phun máu tươi, trực tiếp hôn mê.
- Mập mạp ngươi câm miệng cho ta.
Hạ Chỉ Mộng thấy Thu Phong đùa giỡn như vậy, chỉ cảm thấy phẫn nộ trong lòng tiêu giảm không ít, có cảm giác muốn cười, cố nén buồn cười trong lòng nên hét Thu Phong một tiếng.
Thu Phong nghe âm thanh kia liền im lặng, rất nghe lời.
Mấy tên trưởng lão nhìn nhau, cùng lắc đầu, nghĩ thầm nam tử đích truyền nhà mình, chỉ sợ đời này bị người Hạ gia nuốt gọn.
Hạ Chỉ Mộng có lý nên không buông tha người, nhìn Hàn Hàng Trần cười lạnh nói:
- Hừ, Bạch Đế thành lần này thật là mất mặt, vô duyên vô cớ ra tay với khách nhân, ba tên Thiên giai đánh lén thất bại, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo.
Thần sắc Hàn Đông tái nhợt, Hàn Hàng Trần ngập ngừng nói:
- Ma đầu kia là khách nhân khi nào thế?
- Hắn đến thăm Tiểu Lại sư tỷ, cũng không có trêu chọc các ngươi, tại sao lại không phải khách nhân? Ma đầu? Hắn đã làm chuyện bất lợi với Hàn gia của ngươi sao? Ngược lại các ngươi lại ra tay trước, chẳng khí lượng Bạch Đế thành chúng ta kém như vậy?
Hàn Đông nhìn Hạ Thì Vũ, ánh mắt muốn phun lửa.
Hạ Thì Vũ thân là thành chủ Hạ thành, cũng không khỏi nhíu mày quát khẽ một câu:
- Chỉ Mộng, câm miệng.
Hạ Chỉ Mộng đã hoàn toàn đứng về phía Bạch Tiểu Lại, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm như thân tỷ muội, giờ phút này thấy nàng bị trọng thương, trong lòng căm tức vạn phần, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, mở miệng không lưu tình chút nào.
Nhưng Hạ Thì Vũ lại bất đồng, mặc dù nàng không quen nhìn cách làm của Hàn gia, nhưng dù sao Đường Phong không phải là người Bạch Đế thành, tứ đại gia tộc cùng vinh cùng nhục, nếu việc này truyền ra ngoài, người khác chỉ biết Bạch Đế thành không tốt, mà không biết chính là Hàn gia không tốt.
Không chỉ Hạ Thì Vũ nghĩ thế, gia tộc khác cũng nghĩ thế, cho nên chuyện lần này cứ kết thúc ở đây.
- Các vị không cần nhiều lời.
Đường Phong thờ ơ lạnh nhạt, biết rõ tâm tư của những người ở đây, cho dù toàn thân đẫm máu, hắn vẫn đứng thẳng không ngã, cầm thanh đoản kiếm màu đen trong tay, trên người tản ra huyết tinh cùng sát khí âm lãnh, lạnh lùng nhìn nhìn Hàn Đông nói:
- Nếu muốn lấy tính mạng của ta, Đông thành chủ cứ việc ra tay với ta, nhưng nếu ai dám làm tổn thương Tiểu Lại, dù Đường Phong có hóa thành ma đầu thực sự, cũng phải diệt cả nhà hắn.
Ba tên Hàn gia trưởng lão vừa rồi đã bị trả thù, một màn vừa rồi mới diễn ra trước mặt, mọi người ở đây không ai cho rằng Đường Phong khẩu xuất cuồng ngôn.
Hàn Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Phong, mở miệng nói:
- Ngươi giết trưởng lão Hàn gia ta, việc này dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Nếu ngươi một lòng muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
- Lui ra.
Hàn Đông vừa dứt lời, Bạch Nguyệt Dung đã ngăn ở trước mặt Đường Phong.
- Đông thành chủ, ngươi còn dám ra tay với hắn, đừng trách ta vô tình, lời này ta sẽ không nói lần thứ ba đâu.
Bạch Nguyệt Dung thế nào mà nhìn không ra Đường Phong nỏ mạnh hết đà, dù một chiêu kia nghịch thiên thế nào, dùng thực lực Địa giai thượng phẩm của hắn, muốn sử dụng lại một lần nữa là chuyện hoàn toàn không có khả năng, thụ tổn thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy, căn bản không phải là đối thủ của Hàn Đông.
Kỳ thật nàng không biết, tình huống bây giờ của Đường Phong, vẫn có thể phát ra Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên một lần nữa, nếu Hàn Đông thật sự dám tiến lên, nhất định sẽ chết không chỗ chôn. Nhưng nếu Bạch Nguyệt Dung đã ra mặt, Hàn Đông chắc chắn sẽ không ra tay, Đường Phong thở dài một tiếng, việc này dừng ở đây.
Hàn gia trưởng lão chết một người cũng thôi, hai người còn lại mặc dù bị thương nặng, thế nhưng vẫn giữ được tính mạng, sớm muộn gì Đường Phong cũng phải thu mạnh của bọn hắn. Về phần Hàn Đông, dù không ra tay, nhưng hắn lại dung túng môn hạ trưỡng lão ra tay, cũng được Đường Phong liệt vào danh sách phải chết.
Nếu chỉ tổn thương mình hắn, Đường Phong sẽ không để ý nhiều như vậy, tài nghệ không bằng người, không lời nào để nói, siêng năng luyện tập, ngày sau lấy lại danh dự là được. Nhưng nếu bọn hắn đã tổn thương Lại tỷ, Đường Phong sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên như Đường Phong sở liệu, sau khi Bạch Nguyệt Dung ra mặt, vẻ mặt Hàn Đông âm trầm nhìn Bạch Nguyệt Dung, ấp úng nói:
- Thành chủ, ba vị Hàn gia trưởng lão, chẳng lẽ còn không bằng một tên tiểu tử không có xuất thân này sao?
Ngữ khí Bạch Nguyệt Dung bình tĩnh nói:
- Căn nguyên của việc này là gì? Đường Phong có phải ma đầu hay không, các ngươi tinh tường hơn ta. Các ngươi dùng cớ hắn là ma đầu ra tay giết hắn, bị hắn phản đòn trọng thương, chuyện hôm nay nên trách được ai? Bạch Nguyệt Dung ta còn chưa chết, Bạch gia cũng chưa tuyệt hậu, chớ cho rằng ta bị mù.
Hàn Đông nghe vậy chấn động, tranh thủ thời gian lui ra phía sau hai bước, buông đầu xuống nói:
- Thuộc hạ biết tội, thỉnh thành chủ trách phạt.
Lại nói, căn nguyên việc này vốn không phải bởi vì Đường Phong có phải là ma đầu hay không. Cho dù Đường Phong không phải là ma đầu, người Hàn gia cũng sẽ ra tay đối phó hắn.
Bởi vì hắn là người mà Bạch Tiểu Lại yêu thích! Muốn ngồi trên bảo tọa Bạch Đế thành, chỉ cần thanh trừ chướng ngại là Đường Phong này là xong.
Nếu như không có tầng quan hệ này, thì Đường Phong đúng là khách nhân của Bạch Đế thành.
Lời này của Bạch Nguyệt Dung đã có ý trách cứ, Hàn Đông không dám làm bậy. Những năm này, quả thực Hàn gia làm việc quá phận một chút, cho rằng Hàn Hàng Trần có thiên tư xuất chúng, ngày sau nhất định sẽ kết nhân duyên tốt đẹp với Bạch Tiểu Lại, cho nên làm việc không chút kiêng nể gì.
- Đường Phong là nam nhân của Tiểu Lại, trong Bạch Đế thành này, nếu ai dám động thủ với hắn, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Nhưng Đường Phong đã giết Hàn gia trưởng lão, việc này không nói đến nữa, sau khi hắn rời khỏi Bạch Đế thành, đây là ân oán của các ngươi, ta sẽ không xen vào.
Bạch Nguyệt Dung biết rõ sau khi Đường Phong giết Hàn gia trưởng lão, đã cùng Hàn gia kết thù hận, dù mình ra mặt không cho phép Hàn gia không được ra tay với Đường Phong thì đó là chuyện không thể nào, dứt khoát, vì an toàn của Đường Phong nên cho phép hắn ở lại Bạch Đế thành.
Chứng kiến ánh mắt âm độc của Hàn Đông, Bạch Nguyệt Dung âm thầm cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm nếu người Hàn gia các ngươi có bản lĩnh như vậy, cứ đi tìm hắn phiền toái, đương nhiên, đó là khi bọn họ không sợ chết.
Nếu như Đường Phong thật sự là nhi tử của Đường Đỉnh Thiên, vậy người Hàn gia thật sự không đủ cân lượng trong mắt hắn.
Bạch Nguyệt Dung đã nói rõ như vậy, trong lòng mọi người ở đây biết rõ, chuyện này dừng ở đây.
Cả người Đường Phong đều bị thương nặng, toàn thân đẫm máu, Bạch Tiểu Lại hôm mê ngã xuống đất, ba tên trưởng lão Hàn gia một chết hai trọng thương, vô duyên vô cớ náo thành như vậy, vô luận là ai cũng cảm thấy buồn cười.
Lập tức, dưới sự trợ giúp của mấy tên Thiên giai trưởng lão, ba tên trưởng lão nằm trên mặt đất được họ khiêng đi, một đám xin lỗi, dần dần ly khai, chỉ còn Đường Phong và người Bạch gia ở lại. Vốn Hạ Chỉ Mộng muốn lưu lại, nhưng lại bị Hạ Thì Vũ cưỡng ép kéo đi, Hạ thành chủ biết rõ chuyện lần này nhìn thì đơn giản, nhưng lại rất phức tạp, tự nhiên không muốn người Hạ gia dính vào chuyện lần này.
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi, Đường Phong nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đỏ bừng. Lần này đúng là thụ thương không nhẹ, thân thể run lên, huyết dịch trên hai cánh tay bị Hàn Đông đông thành băng rơi xuống, Đường Phong xoay người, mỗi bước đều có máu chảy xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Tiểu Lại đang nằm trên mặt đất, mặt mũi đang tràn đầy sát cơ hóa thành nhu tình vô hạn và áy náy.
Đi đến bên người Bạch Tiểu Lại, Đường Phong xoay người, ôm lấy nàng, nhìn cũng chưa từng nhìn Bạch Nguyệt Dung, quay người ly khai.
- Ngươi muốn đi đâu?
Bạch Nguyệt Dung lẳng lặng nhìn hắn, thất thanh nói:
- Ngươi điên rồi, hiện tại ngươi còn muốn rời Bạch Đế thành sao?
Nàng tự nhiên nhìn ra ý đồ của Đường Phong, hắn muốn mang muội muội của mình rời đi. Thế nhưng tình huống của hắn hôm nay và thương thế của Bạch Tiểu Lại, có thể rời khỏi tuyết sơn mênh mông sao? Chỉ sợ nửa đường chết cóng mà chết. Thiếu niên này, ngạo khí quật cường, giống hệt phụ thân của hắn, thật làm cho người ta oán hận.
- Ngươi không vì mình thì cũng nên lo lắng cho Bạch Tiểu Lại chứ, hôm nay nàng vì ngươi mà trọng thương, hiện giờ ngươi mang nàng rời đi chả khác gì muốn giết nàng mà.
Bạch Nguyệt Dung lách mình ngăn ở trước mặt Đường Phong, thấy trong đôi mắt của hắn trống rỗng và mê mang, không có chút thần thái, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái bán hôn mê, nhưng chân hắn chưa từng đình chỉ, từng bước từng bước kiên định bước ra ngoài.
Trong nội tâm Bạch Nguyệt Dung chấn động, trong nội tâm biết rõ hắn giờ phút này không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cũng không nhìn thấy bất cứ vật gì, trong đầu hắn chỉ có một câu mà muội muội trước khi hôn mê nói:
- Mang ta trở về Thiên Tú.
Bởi vì câu nói này, cho nên hắn mới ly khai.
Một thanh kiếm đen kịch vạch phá thương khung, xuất hiện ngay chỗ Hàn Hàng Trần vừa đứng, tay Đường Phong cầm đoản kiếm, chẳng biết xông tới lúc nào, trên đoản kiếm bao trùm một tầng tuyết trắng, lan đến cánh tay, những giọt máu đang chảy tí tách, lập tức bị đóng băng, giống như Băng Lăng đang nở trên cánh tay Đường Phong.
- Đáng tiếc, đáng tiếc...
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, thân hình lung lay sắp đổ, một kích không trúng, lần nữa thối lui về phía sau, vững vàng đứng nguyên tại chỗ cũ, đối với cánh tay bị đông thành băng của mình chưa từng để ý.
Sau lưng Hàn Hàng Trần đổ mồ hôi lạnh ứa ra, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Đường Phong bị trọng thương như vậy, lại có thể vô thanh vô tức đến sát người mình đâm ra một kiếm, nếu vừa rồi phụ thân không ra tay, chắc chắn mình sẽ bị hắn đâm trúng.
Thu Phong lại ảo não không thôi, nghĩ thầm nguyên lai thiếu niên này vẫn còn dư lực, sớm biết như vậy mập mạp ta cũng không đi ra làm con rối, khi đó chắc chắn tên Hàn Hàng Trần này sẽ ăn thiệt thời lớn rồi a.
Sắc mặt Hàn Hàng Trần ngượng ngùng, hắn đột nhiên phát hiện, tư chất cùng tốc độ tu luyện mà chính mình vẫn hay tự ngạo, ở trước mặt Đường Phong, căn bản không là cái gì. Luận niên kỷ, hắn trẻ hơn mình, luận hoàn cảnh, hắn không có nhiều linh đan cùng cực phẩm công pháp như Bạch Đế thành, càng không có địa phương đặc thù để tu luyện.
Hắn chẳng qua là người của một môn phái nhỏ đi ra, dựa vào cái gì mà hắn có thực lực cường đại như vậy? Dùng Địa giai thượng phẩm, đối chiến chính diện với ba Thiên giai, có thể đánh chết một trọng thương hai, mặc dù là chiêu thức đả thương địch thủ một ngàn tự tổn thương tám trăm, Hàn Hàng Trần tự biết thực lực bây giờ của hắn, căn bản không thể đánh lại bất luận một người nào trong ba trưởng lão Hàn gia, trong vòng trăm chiêu, bọn họ muốn lấy tính mạng của mình quả thực dễ như trở bàn tay.
Ngọn lửa ghen ghét đang thiêu đốt trong lòng hắn, Hàn Hàng Trần hận không thể đem Đường Phong rút gân lột da, bây giờ đối phương đang dùng ánh mắt cười cợt soi mói, hắn xấu hổ vô cùng.
Có một câu trong lời vừa rồi Đường Phong không nói xong, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng: đáng tiếc, nếu không phải lão tử của ngươi ra tay, một kiếm vừa rồi của thiếu gia liền giết ngươi rồi.
- Ngươi đánh lén, hèn hạ vô sỉ.
Hàn Hàng Trần tự nhiên không muốn thừa nhận đối phương lợi hại hơn mình, chỉ có thể dùng lý do lấy cớ.
Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Hàn Đông khó coi vô cùng, trong đám đại trưởng lão cùng các trưởng lão liền truyền ra tiếng cười nhạo, Hạ Chỉ Mộng cười không chút lưu tình, phỉ nhổ nói:
- Đánh lén? Hèn hạ? Ai có thể làm tốt hơn ba tên Hàn gia trưởng lão các ngươi? Chậc chậc... Ba Thiên giai cao thủ, chống lại một Địa giai mà phải liên thủ đánh lén, kết quả thế nào mọi người cũng nhìn thấy. Như thế nào? Các ngươi chỉ cho phép mình đánh lén, lại không cho phép người khác đánh lén? Có câu nói... Gọi là cái gì...
- Gây ông đập lưng ông... Chỉ Mộng muội muội ngươi nên đọc nhiều sách một chút, trong sách có ngọc, trong sách có vàng... Khục khục, xem như ta chưa nói gì cả.
Thu Phong đang đắc ý khoe tài năng văn chương, lại phát hiện Hạ Chỉ Mộng dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn hắn, hắn lập tức ngậm miệng không nói.
Vốn đang bị nhiều biến cố làm sững sờ, Bạch Tử Nho cùng Bạch Tùng Tùng hai người nghe vậy không khỏi bật cười, có thể trở ngại mấy trưởng bối ở đây, sau khi cười một tiếng liền cố nén nhịn.
Hạ Chỉ Mộng cùng Thu Phong hai hậu bối kẻ xướng người họa, làm cho Hàn Đông cùng Hàn Hàng Trần thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Tuy miệng lưỡi của bọn hắn sắc bén, mượn chuyện mắng người, mượn chuyện mắng người, nhưng đây là sự thật. Ba tên Hàn gia trưởng lão xác thực đã đánh lén trước, hơn nữa không chỉ một lần, lần đánh lén thứ nhất, đả thương Bạch Tiểu Lại, lần đánh lén thứ hai lại bị Đường Phong đánh trở về.
Lại nói, Đường Phong đâm ra một kiếm kia, đánh lén căn bản không xem vào đâu, Hàn Hàng Trần ngươi ra tay đánh người khác, chẳng lẽ không cho phép người ta đánh ngươi? Trên đời này không có đạo lý vô căn cứ như vậy.
Mập mạp Thu Phong không dám trêu chọc Hạ Chỉ Mộng, con
ngươi ẩn sau mí mắt đầy thịt đảo qua một vòng, lại nhìn Bạch Tiểu Lại hôm mê nằm trên mặt đất, thân thể nửa quỳ, một thân thịt mỡ run lên kịch liệt, thấp giọng nói:
- Tiểu Lại tỷ, chuyện gì xảy ra với tỷ thế này? Ai lại nhẫn tâm hạ độc thủ với tỷ như vậy, quả thực không bằng cả cầm thú mà, chẳng lẽ hôm nay đám du hồn dã quỷ muốn bắt người về địa phủ sao? Hồn hề quy lai, hồn hề quy lai.
Âm thanh mập mạp trầm bổng du dương, giống như đang hát, lời nói rất nhịp nhàng, hai tên Hàn gia trưởng lão vừa mới bị Đường Phong đánh trọng thương đang giãy dụa muốn bò dậy, nghe được tiếng la hét thảm thiết của mập mạp Thu Phong, còn tưởng Bạch Tiểu Lại đã xảy ra chuyện bất trắc, miệng phun máu tươi, trực tiếp hôn mê.
- Mập mạp ngươi câm miệng cho ta.
Hạ Chỉ Mộng thấy Thu Phong đùa giỡn như vậy, chỉ cảm thấy phẫn nộ trong lòng tiêu giảm không ít, có cảm giác muốn cười, cố nén buồn cười trong lòng nên hét Thu Phong một tiếng.
Thu Phong nghe âm thanh kia liền im lặng, rất nghe lời.
Mấy tên trưởng lão nhìn nhau, cùng lắc đầu, nghĩ thầm nam tử đích truyền nhà mình, chỉ sợ đời này bị người Hạ gia nuốt gọn.
Hạ Chỉ Mộng có lý nên không buông tha người, nhìn Hàn Hàng Trần cười lạnh nói:
- Hừ, Bạch Đế thành lần này thật là mất mặt, vô duyên vô cớ ra tay với khách nhân, ba tên Thiên giai đánh lén thất bại, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo.
Thần sắc Hàn Đông tái nhợt, Hàn Hàng Trần ngập ngừng nói:
- Ma đầu kia là khách nhân khi nào thế?
- Hắn đến thăm Tiểu Lại sư tỷ, cũng không có trêu chọc các ngươi, tại sao lại không phải khách nhân? Ma đầu? Hắn đã làm chuyện bất lợi với Hàn gia của ngươi sao? Ngược lại các ngươi lại ra tay trước, chẳng khí lượng Bạch Đế thành chúng ta kém như vậy?
Hàn Đông nhìn Hạ Thì Vũ, ánh mắt muốn phun lửa.
Hạ Thì Vũ thân là thành chủ Hạ thành, cũng không khỏi nhíu mày quát khẽ một câu:
- Chỉ Mộng, câm miệng.
Hạ Chỉ Mộng đã hoàn toàn đứng về phía Bạch Tiểu Lại, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm như thân tỷ muội, giờ phút này thấy nàng bị trọng thương, trong lòng căm tức vạn phần, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, mở miệng không lưu tình chút nào.
Nhưng Hạ Thì Vũ lại bất đồng, mặc dù nàng không quen nhìn cách làm của Hàn gia, nhưng dù sao Đường Phong không phải là người Bạch Đế thành, tứ đại gia tộc cùng vinh cùng nhục, nếu việc này truyền ra ngoài, người khác chỉ biết Bạch Đế thành không tốt, mà không biết chính là Hàn gia không tốt.
Không chỉ Hạ Thì Vũ nghĩ thế, gia tộc khác cũng nghĩ thế, cho nên chuyện lần này cứ kết thúc ở đây.
- Các vị không cần nhiều lời.
Đường Phong thờ ơ lạnh nhạt, biết rõ tâm tư của những người ở đây, cho dù toàn thân đẫm máu, hắn vẫn đứng thẳng không ngã, cầm thanh đoản kiếm màu đen trong tay, trên người tản ra huyết tinh cùng sát khí âm lãnh, lạnh lùng nhìn nhìn Hàn Đông nói:
- Nếu muốn lấy tính mạng của ta, Đông thành chủ cứ việc ra tay với ta, nhưng nếu ai dám làm tổn thương Tiểu Lại, dù Đường Phong có hóa thành ma đầu thực sự, cũng phải diệt cả nhà hắn.
Ba tên Hàn gia trưởng lão vừa rồi đã bị trả thù, một màn vừa rồi mới diễn ra trước mặt, mọi người ở đây không ai cho rằng Đường Phong khẩu xuất cuồng ngôn.
Hàn Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Phong, mở miệng nói:
- Ngươi giết trưởng lão Hàn gia ta, việc này dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Nếu ngươi một lòng muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
- Lui ra.
Hàn Đông vừa dứt lời, Bạch Nguyệt Dung đã ngăn ở trước mặt Đường Phong.
- Đông thành chủ, ngươi còn dám ra tay với hắn, đừng trách ta vô tình, lời này ta sẽ không nói lần thứ ba đâu.
Bạch Nguyệt Dung thế nào mà nhìn không ra Đường Phong nỏ mạnh hết đà, dù một chiêu kia nghịch thiên thế nào, dùng thực lực Địa giai thượng phẩm của hắn, muốn sử dụng lại một lần nữa là chuyện hoàn toàn không có khả năng, thụ tổn thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy, căn bản không phải là đối thủ của Hàn Đông.
Kỳ thật nàng không biết, tình huống bây giờ của Đường Phong, vẫn có thể phát ra Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên một lần nữa, nếu Hàn Đông thật sự dám tiến lên, nhất định sẽ chết không chỗ chôn. Nhưng nếu Bạch Nguyệt Dung đã ra mặt, Hàn Đông chắc chắn sẽ không ra tay, Đường Phong thở dài một tiếng, việc này dừng ở đây.
Hàn gia trưởng lão chết một người cũng thôi, hai người còn lại mặc dù bị thương nặng, thế nhưng vẫn giữ được tính mạng, sớm muộn gì Đường Phong cũng phải thu mạnh của bọn hắn. Về phần Hàn Đông, dù không ra tay, nhưng hắn lại dung túng môn hạ trưỡng lão ra tay, cũng được Đường Phong liệt vào danh sách phải chết.
Nếu chỉ tổn thương mình hắn, Đường Phong sẽ không để ý nhiều như vậy, tài nghệ không bằng người, không lời nào để nói, siêng năng luyện tập, ngày sau lấy lại danh dự là được. Nhưng nếu bọn hắn đã tổn thương Lại tỷ, Đường Phong sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên như Đường Phong sở liệu, sau khi Bạch Nguyệt Dung ra mặt, vẻ mặt Hàn Đông âm trầm nhìn Bạch Nguyệt Dung, ấp úng nói:
- Thành chủ, ba vị Hàn gia trưởng lão, chẳng lẽ còn không bằng một tên tiểu tử không có xuất thân này sao?
Ngữ khí Bạch Nguyệt Dung bình tĩnh nói:
- Căn nguyên của việc này là gì? Đường Phong có phải ma đầu hay không, các ngươi tinh tường hơn ta. Các ngươi dùng cớ hắn là ma đầu ra tay giết hắn, bị hắn phản đòn trọng thương, chuyện hôm nay nên trách được ai? Bạch Nguyệt Dung ta còn chưa chết, Bạch gia cũng chưa tuyệt hậu, chớ cho rằng ta bị mù.
Hàn Đông nghe vậy chấn động, tranh thủ thời gian lui ra phía sau hai bước, buông đầu xuống nói:
- Thuộc hạ biết tội, thỉnh thành chủ trách phạt.
Lại nói, căn nguyên việc này vốn không phải bởi vì Đường Phong có phải là ma đầu hay không. Cho dù Đường Phong không phải là ma đầu, người Hàn gia cũng sẽ ra tay đối phó hắn.
Bởi vì hắn là người mà Bạch Tiểu Lại yêu thích! Muốn ngồi trên bảo tọa Bạch Đế thành, chỉ cần thanh trừ chướng ngại là Đường Phong này là xong.
Nếu như không có tầng quan hệ này, thì Đường Phong đúng là khách nhân của Bạch Đế thành.
Lời này của Bạch Nguyệt Dung đã có ý trách cứ, Hàn Đông không dám làm bậy. Những năm này, quả thực Hàn gia làm việc quá phận một chút, cho rằng Hàn Hàng Trần có thiên tư xuất chúng, ngày sau nhất định sẽ kết nhân duyên tốt đẹp với Bạch Tiểu Lại, cho nên làm việc không chút kiêng nể gì.
- Đường Phong là nam nhân của Tiểu Lại, trong Bạch Đế thành này, nếu ai dám động thủ với hắn, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Nhưng Đường Phong đã giết Hàn gia trưởng lão, việc này không nói đến nữa, sau khi hắn rời khỏi Bạch Đế thành, đây là ân oán của các ngươi, ta sẽ không xen vào.
Bạch Nguyệt Dung biết rõ sau khi Đường Phong giết Hàn gia trưởng lão, đã cùng Hàn gia kết thù hận, dù mình ra mặt không cho phép Hàn gia không được ra tay với Đường Phong thì đó là chuyện không thể nào, dứt khoát, vì an toàn của Đường Phong nên cho phép hắn ở lại Bạch Đế thành.
Chứng kiến ánh mắt âm độc của Hàn Đông, Bạch Nguyệt Dung âm thầm cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm nếu người Hàn gia các ngươi có bản lĩnh như vậy, cứ đi tìm hắn phiền toái, đương nhiên, đó là khi bọn họ không sợ chết.
Nếu như Đường Phong thật sự là nhi tử của Đường Đỉnh Thiên, vậy người Hàn gia thật sự không đủ cân lượng trong mắt hắn.
Bạch Nguyệt Dung đã nói rõ như vậy, trong lòng mọi người ở đây biết rõ, chuyện này dừng ở đây.
Cả người Đường Phong đều bị thương nặng, toàn thân đẫm máu, Bạch Tiểu Lại hôm mê ngã xuống đất, ba tên trưởng lão Hàn gia một chết hai trọng thương, vô duyên vô cớ náo thành như vậy, vô luận là ai cũng cảm thấy buồn cười.
Lập tức, dưới sự trợ giúp của mấy tên Thiên giai trưởng lão, ba tên trưởng lão nằm trên mặt đất được họ khiêng đi, một đám xin lỗi, dần dần ly khai, chỉ còn Đường Phong và người Bạch gia ở lại. Vốn Hạ Chỉ Mộng muốn lưu lại, nhưng lại bị Hạ Thì Vũ cưỡng ép kéo đi, Hạ thành chủ biết rõ chuyện lần này nhìn thì đơn giản, nhưng lại rất phức tạp, tự nhiên không muốn người Hạ gia dính vào chuyện lần này.
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi, Đường Phong nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đỏ bừng. Lần này đúng là thụ thương không nhẹ, thân thể run lên, huyết dịch trên hai cánh tay bị Hàn Đông đông thành băng rơi xuống, Đường Phong xoay người, mỗi bước đều có máu chảy xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Tiểu Lại đang nằm trên mặt đất, mặt mũi đang tràn đầy sát cơ hóa thành nhu tình vô hạn và áy náy.
Đi đến bên người Bạch Tiểu Lại, Đường Phong xoay người, ôm lấy nàng, nhìn cũng chưa từng nhìn Bạch Nguyệt Dung, quay người ly khai.
- Ngươi muốn đi đâu?
Bạch Nguyệt Dung lẳng lặng nhìn hắn, thất thanh nói:
- Ngươi điên rồi, hiện tại ngươi còn muốn rời Bạch Đế thành sao?
Nàng tự nhiên nhìn ra ý đồ của Đường Phong, hắn muốn mang muội muội của mình rời đi. Thế nhưng tình huống của hắn hôm nay và thương thế của Bạch Tiểu Lại, có thể rời khỏi tuyết sơn mênh mông sao? Chỉ sợ nửa đường chết cóng mà chết. Thiếu niên này, ngạo khí quật cường, giống hệt phụ thân của hắn, thật làm cho người ta oán hận.
- Ngươi không vì mình thì cũng nên lo lắng cho Bạch Tiểu Lại chứ, hôm nay nàng vì ngươi mà trọng thương, hiện giờ ngươi mang nàng rời đi chả khác gì muốn giết nàng mà.
Bạch Nguyệt Dung lách mình ngăn ở trước mặt Đường Phong, thấy trong đôi mắt của hắn trống rỗng và mê mang, không có chút thần thái, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái bán hôn mê, nhưng chân hắn chưa từng đình chỉ, từng bước từng bước kiên định bước ra ngoài.
Trong nội tâm Bạch Nguyệt Dung chấn động, trong nội tâm biết rõ hắn giờ phút này không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cũng không nhìn thấy bất cứ vật gì, trong đầu hắn chỉ có một câu mà muội muội trước khi hôn mê nói:
- Mang ta trở về Thiên Tú.
Bởi vì câu nói này, cho nên hắn mới ly khai.
Tác giả :
Mạc Mặc