Vô Thường
Chương 464: Đàm phán
Nhất định phải làm cho Khiếu Thiên Lang mang theo Mạc Lưu Tô tiến vào Khúc Đỉnh Sơn thu thập dược liệu, nếu luyện chế thành công, trong thời gian ngắn thực lực của Thiên Tú tăng lên một cấp bậc.
Những dược liệu dùng để luyện chế đan phương này cũng không phải bảo bối nghich thiên gì, trong truyền thuyết phục dụng một viên linh đan có thể sánh bằng mười năm khổ tu, thậm chí có thể trong một hai tháng tiến vào Thiên giai cảnh giới, loại chuyện này đều là lời bịa đặt vô căn cứ. Lời đồn về loại linh đan hư vô mờ mịt này có không ít, do người muốn đi đường tắt bịa đặt ra, căn bản không tồn tại trên đời này.
Con đường tu luyện, chỉ có cố gắng khắc khổ, từng bước từng bước đi tới đỉnh phong mới là chính đạo.
Hơn nữa nói cách khác, mặc dù có loại linh đan diệu dược một bước lên trời này đi nữa, nếu người phục dụng nó không có nội tình vững chắc, có thể chịu đựng được sao? Mặc dù hắn có thể chịu đựng được, thật sự tiến vào Thiên giai, nhưng hắn không có trải qua kinh nghiệm tu luyện khó khăn gian khổ, căn cơ của hắn không vững chắc, hắn sẽ vĩnh viễn dừng lại tại cảnh giới kia, không bao giờ tiến thêm được nữa, hơn nữa lực chiến đấu chân chính, thua xa cảnh giới bản thân.
Muốn xây dựng lầu tháp cao lớn cũng cần nền mòng vững chắc, căn cơ mới là trọng yếu nhất.
Bản thân Đường Phong gặp kỳ ngộ liên tục, kinh mạch toàn thân kiên cố, tốc độ tu luyện nhanh vô cùng, cũng phải tốn thời gian hai năm mới đạt tới Địa giai thượng phẩm mà thôi, điều này trong mắt người khác đã là một điều kỳ tích rồi.
Nói cho cùng, đan dược là thứ phụ trợ, chính thức vẫn cần tư chất và nổ lực của mỗi người.
Linh Khiếp Nhan đưa cho Mạc Lưu Tô một ít đan phương, trong đó có một loại, có tác dụng tương tự Bách Linh Đan mà Bạch Tiểu Lại đưa cho Đường Phong, có điều hiệu quả mạnh hơn vài lần.
Nói cách khác, phục dụng loại đan dược này, lúc tu luyện, tốc độ hấp thu linh khí của ngoại giới nhanh hơn rất nhiều. Phục dụng thêm đan dược phụ trợ Cố Bản Bồi Nguyên đan, lúc đó không chỉ thực lực tăng nhanh, nền móng cũng vững chắc, hai chủng đan dược này hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Mà hai chủng đan dược này, chỉ có tác dụng đối với người tu luyện dưới Thiên giai. Thời điểm Đường Phong biết có loại đan dược này, mắt cũng đỏ lên, nhưng vẫn tiếc hận vạn phần, bởi vì người đã ngoài Thiên giai phục dụng không có nửa điểm tác dụng. Mà Đường Phong, đạt tới Địa giai thượng phẩm, kẹt lại tại đây. Hắn muốn bằng vào thực lực của mình cảm ngộ cách tấn thăng Thiên giai, không thể dùng đan dược đốt cháy giai đoạn được, nếu không chẳng khác gì uống thuốc độc giải khát.
Dù vậy, nếu quả thực Mạc Lưu Tô có đại lượng dược liệu, luyện chế ra đại lượng đan dược loại này, không quá hai năm, Thiên Tú tông sẽ có thêm mấy trăm Địa giai cao thủ, thực lực những đệ tử Luyện Cương Kỳ, Hoàng giai cũng tăng lên trong phạm vi lớn.
Hiện nay, trong cảnh nội Lý Đường đế quốc, trừ tam đại thế lực, có tông môn nào có mấy trăm Địa giai cao thủ? Đây chính là một cổ thực lực không kém. Lại nói khoảng thời gian trước, lúc tiêu diệt Nhất Đao Môn, toàn bộ Nhất Đao Môn cũng chỉ có hơn tám mươi Địa giai cao thủ mà thôi.
Thiên Tú tông bây giờ còn quá yếu, chỉ có hai Thiên giai cao thủ tọa trấn. Nếu như cho Thiên Tú thêm hai năm, sẽ có thêm mấy trăm Địa giai cao thủ, thực lực tông môn như vậy không ai dám dây vào.
Cho nên Đường Phong mới thuyết phục Khiếu Thiên Lang, nhờ nó mang theo Mạc Lưu Tô tiến vào Khúc Đỉnh Sơn.
Chẳng cần biết Đường Phong tận tình khuyên bảo thế nào, Khiếu Thiên Lang chỉ ngồi trước mặt hắn, khịt mũi không ngừng, trong mắt mang theo vẻ khinh thường, trừng mắt với hắn.
Bị trừng mắt, Đường Phong cảm thấy có chút khó chịu.
Sở dĩ Khiếu Thiên Lang chịu đi khỏi Khúc Đỉnh Sơn, bởi vì nó muốn đi theo Linh Khiếp Nhan. Nhưng lần trước tiến vào địa bàn Cự Thú Môn, từ chỗ Vạn Thú Môn dẫn theo mấy trăm linh thú, không có cách xử lý, Khiếu Thiên Lang đành phải mang đám linh thú này về Thiên Tú tông, khiến nó và Linh Khiếp Nhan phải chia lìa, mà thời gian chia tay cũng hơn một năm.
Trong lòng Khiếu Thiên Lang rất khó chịu.
Hiện tại khó khăn lắm Linh Khiếp Nhan mới trở về, an ổn không được mấy tháng, tiểu tử thúi này lại muốn tách nó và Linh Khiếp Nhan ra, thực sự cho rằng vương giả chi thú dễ bị khi dễ như vậy sao?
Đôi mắt hung tàn của Khiếu Thiên Lang nhìn vào yết hầu của Đường Phong, thầm nghĩ nếu mình cắn một ngụm, trực tiếp cắn chết tên tiểu tử này, để hắn khỏi ở chỗ này om sòm, nghe mà phát ghét.
Bất quá đây chỉ là nghĩ thầm mà thôi, nó biết rõ Linh Khiếp Nhan rất tốt với tên nhân loại này, nếu thật sự cắn chết đối phương,khẳng định Linh Khiếp Nhan sẽ rất thương tâm.
Tại sao ta vẫn không thể hóa hình được chứ? Khiếu Thiên Lang bi phẫn vạn phần, nếu hóa hình được, có thể thống khoái mắng hắn vài câu, bộ dạng thú thân như hiện tại, có miệng mà không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận biểu lộ cảm xúc trong lòng.
- Tiểu Thiên a!
Đường Phong bỏ qua ánh mắt của nó, miệng khô lưỡi đắng nói:
- Ngươi xem ta nói nhiều như vậy, ngươi cũng nên tỏ vẻ một chút đi chứ. Thật ra mang đám người Mạc sư tỷ tiến vào Khúc Đỉnh Sơn tìm chút dược thảo, linh thú các ngươi đều là động vật ăn thịt, cũng không có ăn cỏ đúng không? Dù sao thiên tài địa bảo đầy đất, không hái thật phí, đây cũng không phải việc khổ cực gì, xem như đang đi du sơn ngoạn thủy một chuyến, sau đó trở về, Mạc sư tỷ luyện chế ra đan dược, nhất định không thiếu phần của ngươi đâu.
Khiếu Thiên Lang trợn trắng mắt, nghĩ thầm ngươi cho ta là đồ ngốc thật sao? Linh Khiếp Nhan cho Mạc Lưu Tô một ít đan phương, rõ ràng ngoài Thiên giai cảnh giới không thể dùng, Khiếu Thiên Lang ta tốt xấu gì cũng là Thiên giai đỉnh phong, ăn những đan dược kia như đậu phộng hay sao?
Khiếu Thiên Lang phẫn nộ, duỗi móng vuốt sắc bén của bản thân ra, khắc lên trên mặt đất, viết lên mặt đất quanh co khúc khuỷu như giun bò, làm cho Đường Phong buồn cười trong lòng.
Trên mặt Đường Phong đúng đắn vô cùng, khen ngợi một phen:
- Chậc, chậc, chữ viết này, bút như du long, chữ như rồng bay phượng múa, có thể nói là một đời thư pháp tông sư a, làm cho người ta… Híz- khà - ách… Nằm mơ? Ngươi nói ta nằm mơ?
Trên mặt đất khắc hai chữ rất to, chính là hai chữ nằm mơ, tuy hơi thiếu nét một tí, nhưng Đường Phong vẫn đoán được ý tứ trong đó.
- Nhân phẩm thật không tốt a.
Đường Phong bất đắc dĩ khoát tay áo, nói:
- Nha đầu, ngươi nói giúp ta đi.
Tinh hồn Linh Khiếp Nhan trú ngụ trong thân thể Đường Phong,vừa rồi Đường Phong đàm phán với Khiếu Thiên Lang nàng một mực không xuất hiện, chính là muốn nhìn Đường Phong bị chê cười, ai bảo hắn mấy ngày nay phong quang vô hạn, nhiều nữ hài tử xinh đẹp như vậy vây quanh hắn.
Nhưng bây giờ mình không ra mặt, Tiểu Thiên sẽ không đáp ứng chuyện này.
Bất đắc dĩ, Linh Khiếp Nhan mở miệng nói:
- Tiểu Thiên, ta dạy cho ngươi mấy vị thảo dược, nếu tìm được, cho nha đầu kia luyện chế thành đan dược, nó sẽ giúp ngươi tại lục giai cũng có thể biến hóa.
Đường Phong ngồi trên giường, nhìn thần sắc Khiếu Thiên Lang biến hóa, phát hiện nó rất hưng phấn, ta kháo, mình nói nhiều như thế còn không bằng Linh Khiếp Nhan nói mấy câu.
Những dược liệu dùng để luyện chế đan phương này cũng không phải bảo bối nghich thiên gì, trong truyền thuyết phục dụng một viên linh đan có thể sánh bằng mười năm khổ tu, thậm chí có thể trong một hai tháng tiến vào Thiên giai cảnh giới, loại chuyện này đều là lời bịa đặt vô căn cứ. Lời đồn về loại linh đan hư vô mờ mịt này có không ít, do người muốn đi đường tắt bịa đặt ra, căn bản không tồn tại trên đời này.
Con đường tu luyện, chỉ có cố gắng khắc khổ, từng bước từng bước đi tới đỉnh phong mới là chính đạo.
Hơn nữa nói cách khác, mặc dù có loại linh đan diệu dược một bước lên trời này đi nữa, nếu người phục dụng nó không có nội tình vững chắc, có thể chịu đựng được sao? Mặc dù hắn có thể chịu đựng được, thật sự tiến vào Thiên giai, nhưng hắn không có trải qua kinh nghiệm tu luyện khó khăn gian khổ, căn cơ của hắn không vững chắc, hắn sẽ vĩnh viễn dừng lại tại cảnh giới kia, không bao giờ tiến thêm được nữa, hơn nữa lực chiến đấu chân chính, thua xa cảnh giới bản thân.
Muốn xây dựng lầu tháp cao lớn cũng cần nền mòng vững chắc, căn cơ mới là trọng yếu nhất.
Bản thân Đường Phong gặp kỳ ngộ liên tục, kinh mạch toàn thân kiên cố, tốc độ tu luyện nhanh vô cùng, cũng phải tốn thời gian hai năm mới đạt tới Địa giai thượng phẩm mà thôi, điều này trong mắt người khác đã là một điều kỳ tích rồi.
Nói cho cùng, đan dược là thứ phụ trợ, chính thức vẫn cần tư chất và nổ lực của mỗi người.
Linh Khiếp Nhan đưa cho Mạc Lưu Tô một ít đan phương, trong đó có một loại, có tác dụng tương tự Bách Linh Đan mà Bạch Tiểu Lại đưa cho Đường Phong, có điều hiệu quả mạnh hơn vài lần.
Nói cách khác, phục dụng loại đan dược này, lúc tu luyện, tốc độ hấp thu linh khí của ngoại giới nhanh hơn rất nhiều. Phục dụng thêm đan dược phụ trợ Cố Bản Bồi Nguyên đan, lúc đó không chỉ thực lực tăng nhanh, nền móng cũng vững chắc, hai chủng đan dược này hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Mà hai chủng đan dược này, chỉ có tác dụng đối với người tu luyện dưới Thiên giai. Thời điểm Đường Phong biết có loại đan dược này, mắt cũng đỏ lên, nhưng vẫn tiếc hận vạn phần, bởi vì người đã ngoài Thiên giai phục dụng không có nửa điểm tác dụng. Mà Đường Phong, đạt tới Địa giai thượng phẩm, kẹt lại tại đây. Hắn muốn bằng vào thực lực của mình cảm ngộ cách tấn thăng Thiên giai, không thể dùng đan dược đốt cháy giai đoạn được, nếu không chẳng khác gì uống thuốc độc giải khát.
Dù vậy, nếu quả thực Mạc Lưu Tô có đại lượng dược liệu, luyện chế ra đại lượng đan dược loại này, không quá hai năm, Thiên Tú tông sẽ có thêm mấy trăm Địa giai cao thủ, thực lực những đệ tử Luyện Cương Kỳ, Hoàng giai cũng tăng lên trong phạm vi lớn.
Hiện nay, trong cảnh nội Lý Đường đế quốc, trừ tam đại thế lực, có tông môn nào có mấy trăm Địa giai cao thủ? Đây chính là một cổ thực lực không kém. Lại nói khoảng thời gian trước, lúc tiêu diệt Nhất Đao Môn, toàn bộ Nhất Đao Môn cũng chỉ có hơn tám mươi Địa giai cao thủ mà thôi.
Thiên Tú tông bây giờ còn quá yếu, chỉ có hai Thiên giai cao thủ tọa trấn. Nếu như cho Thiên Tú thêm hai năm, sẽ có thêm mấy trăm Địa giai cao thủ, thực lực tông môn như vậy không ai dám dây vào.
Cho nên Đường Phong mới thuyết phục Khiếu Thiên Lang, nhờ nó mang theo Mạc Lưu Tô tiến vào Khúc Đỉnh Sơn.
Chẳng cần biết Đường Phong tận tình khuyên bảo thế nào, Khiếu Thiên Lang chỉ ngồi trước mặt hắn, khịt mũi không ngừng, trong mắt mang theo vẻ khinh thường, trừng mắt với hắn.
Bị trừng mắt, Đường Phong cảm thấy có chút khó chịu.
Sở dĩ Khiếu Thiên Lang chịu đi khỏi Khúc Đỉnh Sơn, bởi vì nó muốn đi theo Linh Khiếp Nhan. Nhưng lần trước tiến vào địa bàn Cự Thú Môn, từ chỗ Vạn Thú Môn dẫn theo mấy trăm linh thú, không có cách xử lý, Khiếu Thiên Lang đành phải mang đám linh thú này về Thiên Tú tông, khiến nó và Linh Khiếp Nhan phải chia lìa, mà thời gian chia tay cũng hơn một năm.
Trong lòng Khiếu Thiên Lang rất khó chịu.
Hiện tại khó khăn lắm Linh Khiếp Nhan mới trở về, an ổn không được mấy tháng, tiểu tử thúi này lại muốn tách nó và Linh Khiếp Nhan ra, thực sự cho rằng vương giả chi thú dễ bị khi dễ như vậy sao?
Đôi mắt hung tàn của Khiếu Thiên Lang nhìn vào yết hầu của Đường Phong, thầm nghĩ nếu mình cắn một ngụm, trực tiếp cắn chết tên tiểu tử này, để hắn khỏi ở chỗ này om sòm, nghe mà phát ghét.
Bất quá đây chỉ là nghĩ thầm mà thôi, nó biết rõ Linh Khiếp Nhan rất tốt với tên nhân loại này, nếu thật sự cắn chết đối phương,khẳng định Linh Khiếp Nhan sẽ rất thương tâm.
Tại sao ta vẫn không thể hóa hình được chứ? Khiếu Thiên Lang bi phẫn vạn phần, nếu hóa hình được, có thể thống khoái mắng hắn vài câu, bộ dạng thú thân như hiện tại, có miệng mà không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận biểu lộ cảm xúc trong lòng.
- Tiểu Thiên a!
Đường Phong bỏ qua ánh mắt của nó, miệng khô lưỡi đắng nói:
- Ngươi xem ta nói nhiều như vậy, ngươi cũng nên tỏ vẻ một chút đi chứ. Thật ra mang đám người Mạc sư tỷ tiến vào Khúc Đỉnh Sơn tìm chút dược thảo, linh thú các ngươi đều là động vật ăn thịt, cũng không có ăn cỏ đúng không? Dù sao thiên tài địa bảo đầy đất, không hái thật phí, đây cũng không phải việc khổ cực gì, xem như đang đi du sơn ngoạn thủy một chuyến, sau đó trở về, Mạc sư tỷ luyện chế ra đan dược, nhất định không thiếu phần của ngươi đâu.
Khiếu Thiên Lang trợn trắng mắt, nghĩ thầm ngươi cho ta là đồ ngốc thật sao? Linh Khiếp Nhan cho Mạc Lưu Tô một ít đan phương, rõ ràng ngoài Thiên giai cảnh giới không thể dùng, Khiếu Thiên Lang ta tốt xấu gì cũng là Thiên giai đỉnh phong, ăn những đan dược kia như đậu phộng hay sao?
Khiếu Thiên Lang phẫn nộ, duỗi móng vuốt sắc bén của bản thân ra, khắc lên trên mặt đất, viết lên mặt đất quanh co khúc khuỷu như giun bò, làm cho Đường Phong buồn cười trong lòng.
Trên mặt Đường Phong đúng đắn vô cùng, khen ngợi một phen:
- Chậc, chậc, chữ viết này, bút như du long, chữ như rồng bay phượng múa, có thể nói là một đời thư pháp tông sư a, làm cho người ta… Híz- khà - ách… Nằm mơ? Ngươi nói ta nằm mơ?
Trên mặt đất khắc hai chữ rất to, chính là hai chữ nằm mơ, tuy hơi thiếu nét một tí, nhưng Đường Phong vẫn đoán được ý tứ trong đó.
- Nhân phẩm thật không tốt a.
Đường Phong bất đắc dĩ khoát tay áo, nói:
- Nha đầu, ngươi nói giúp ta đi.
Tinh hồn Linh Khiếp Nhan trú ngụ trong thân thể Đường Phong,vừa rồi Đường Phong đàm phán với Khiếu Thiên Lang nàng một mực không xuất hiện, chính là muốn nhìn Đường Phong bị chê cười, ai bảo hắn mấy ngày nay phong quang vô hạn, nhiều nữ hài tử xinh đẹp như vậy vây quanh hắn.
Nhưng bây giờ mình không ra mặt, Tiểu Thiên sẽ không đáp ứng chuyện này.
Bất đắc dĩ, Linh Khiếp Nhan mở miệng nói:
- Tiểu Thiên, ta dạy cho ngươi mấy vị thảo dược, nếu tìm được, cho nha đầu kia luyện chế thành đan dược, nó sẽ giúp ngươi tại lục giai cũng có thể biến hóa.
Đường Phong ngồi trên giường, nhìn thần sắc Khiếu Thiên Lang biến hóa, phát hiện nó rất hưng phấn, ta kháo, mình nói nhiều như thế còn không bằng Linh Khiếp Nhan nói mấy câu.
Tác giả :
Mạc Mặc