Vô Thường
Chương 454: Vả miệng
- Yêu cầu của các hạ sợ là có chút ép buộc.
Một âm thanh đột nhiên từ phía sau truyền đến, lập tức có một nam nhân trung niên chậm rãi đi tới, trên mặt của hắn kèm theo một cổ uy nghiêm, động tác không nhanh không chậm, rất nhanh liền đi tới trước mặt Đường Phong.
- Môn chủ.
Cánh tay bị thương của Tứ trưởng lão còn đang run rẩy, nhưng vẫn cố gắng thi lễ.
Người tới chính là môn chủ Nhất Đao Môn Liễu Trần Phong. Mà phía sau của hắn, toàn bộ mấy vị đại trưởng lão cùng đi qua, dù sao vừa rồi Tứ trưởng lão hét thảm một tiếng quá mức bi thảm, bọn hắn không muốn nghe cũng khó khăn.
- Đây là Đường công tử thật sao?
Liễu Trần Phong cười nhàn nhạt.
- Nghe qua đại danh của Đường công tử, hôm nay vùa gặp quả nhiên danh bất hư truyền, Đường công tử tuấn tú lịch sự, đúng là nhân trung chi long…
- Nói nhảm thì đứng nói.
Lời khen ngợi của Liễu Trần Phong còn chưa dứt đã bị Đường Phong cắt đứt.
- Thả Mạc sư tỷ và mấy vị sư thúc của ta ra.
Liễu Trần Phong kinh ngạc nói:
- Đường công tử tại sao lại nói lời khó nghe như thế? Chẳng lẽ Đường công tử thật sự cho rằng Nhất Đao Môn ta cưỡng ép bắt giữ đệ tử quý tông ở lại đây sao? Đây chính là thiên đại hiểu lầm, thật sự thì sư điệt cùng con ta có tình cảm thâm hậu, một ngày không gặp như cách ba thu, cho nên trước khi kết hôn thì phải ở lại chỗ này.
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn, như nhìn một con tôm tép nhãi nhép.
Liễu Trần Phong tiếp tục nói:
- Về phần lời Đường công tử vừa mới nói, quả thực có chút ép buộc. Mọi người đều biết, trước khi nữ tử xuất giá, không thể tùy tiện gặp gỡ nam tử lạ lẫm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đường cuộc sống vận mệnh của phu quân, điểm này ta nghĩ Đường công tử cũng biết a?
Lời này thì nói đúng, Lý Đường đế quốc xác thực có tập tục này, trước những ngày nữ nhân lập gia đình, không thể gặp mặt nam nhân bên ngoài ngoại trừ phu quân của mình.
Không thể không nói, Liễu Trần Phong lấy cớ này quả thật rất tốt, tương đối xảo diệu.
Nhưng đối với người biết rõ chân tướng sự việc như Đường Phong mà nói, những lời này chả khác đánh rắm cho qua chuyện là mấy, nhìn lướt qua Liễu Trần Phong đang mỉm cười, Đường Phong hít một hơi thật sâu.
Thần sắc Liễu Trần Phong lập tức nghiêm túc lên, hắn còn tưởng rằng Đường Phong muốn động thủ, chẳng liệu được Đường Phong há miệng hô lên một tiếng:
- Mạc sư tỷ, sư đệ đến đón ngươi trở về nhà đây.
Một tiếng này đã dùng tới cương khí, thanh âm tuy không lớn, nhưng trung khí mười phần, tin tưởng toàn bộ người trong Nhất Đao Môn đều có thể nghe thấy.
Hô xong, Đường Phong tập trung tư tưởng đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ, đột nhiên lỗ tai có chút hơi nghiêng, thân hình lóe lên, trực tiếp đi ra ngoài, thời điểm bọn người Liễu Trần Phong lấy lại tinh thần, Đường Phong đã ở phía xa hơn mười trượng rồi.
Sắc mặt Liễu Trần Phong đột nhiên thay đổi, bời vì phương hướng Đường Phong đi, đúng là nơi ở của bọn người Mạc Lưu Tô.
- Ngăn hắn lại.
Liễu Trần Phong phẫn nộ quát một tiếng, mấy đại trưởng lão sau lưng vội vàng đuổi theo.
Bọn họ kinh hãi phát hiện, tốc độ của người trẻ tuổi tên Đường Phong kia, căn bản không phải bọn họ có thể với tới, ngay lập tức, thân ảnh Đường Phong liền biến mắt trong tầm mắt của bọn họ.
Liễu Trần Phong cùng mấy vị trưởng lão đồng thời nổi lên suy nghĩ, nếu để cho Đường Phong biết được đệ tử Thiên Tú chết trong Nhất Đao Môn, chân tướng sự việc tuyệt đối không thể che dấu được.
Mắt thấy đám khách mời kia muốn đi xem náo nhiệt, Liễu Trần Phong tranh thủ thời gian truyền âm cho Tứ trưởng lão đang bị thương, lệnh cho hắn chặn đường tất cả khách mời lại, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ đi cùng được, việc này càng ít người biết càng tốt.
Đường Phong đi rồi, Linh Khiếp Nhan mới nắm váy của mình, chầm chậm hướng về phương hướng Đường Phong vừa biến mất, bước từng bước một đi tới, một ít đệ tử Nhất Đao Môn nhìn tiểu nha đầu này, muốn lưu nàng lại, nhưng lại không hạ thủ được, nhất là trên mặt của Linh Khiếp Nhan vẫn luôn bảo lưu nụ cười ngọt ngào, thỉnh thoảng sợ hãi liếc nhìn mọi người, làm cho lòng dạ của đám đệ tử Nhất Đao Môn như bị hòa tan, chỉ cò thể dùng mắt trông theo, không thể ngăn cản nàng rời đi.
Diện tích tông môn của Nhất Đao Môn không nhỏ, Đường Phong thi triển thân pháp, tốc độ như bay, phải mất hơn mười tức thời gian, mới đến được vị trí của bọn người Mạc Lưu Tô bị giam giữ.
Hiện tại bên cạnh Mạc Lưu Tô là ba nhị đại đệ tử Thiên Tú, một người trong đó chỉ còn một cánh tay, lúc này có năm tên Địa giai cao thủ Nhất Đao Môn canh giữ, các nàng có chấp cánh cũng không thể chạy thoát.
Động tĩnh vừa rồi ở trước cửa Nhất Đao Môn bọn họ cũng nghe được, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cầm năm chuôi đại đao, từ năm hướng bất đồng chém về phía Đường Phong.
Hiện tại có kẻ không thức thời ngăn cản trước mặt hắn, hắn sẽ lưu thủ sao?
Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, năm thanh đại đao bị một đoản kiếm màu đen ngăn cản.
Sức lực mạnh mẽ, tốc độ mau lẹ làm cho bọn chúng không thể phản ứng kịp, bị đánh bay về phía sau, cương khí trong đan điền năm người này hỗn loạn, đan điền có dấu hiệu muốn sụp đổ, điều này làm cho bọn chúng hoảng hốt không thôi, đan điền bị hủy, xem như cuộc đời này của chúng xong rồi, lúc này bọn chúng cũng không muốn ngăn cản Đường Phong nữa, vội vàng ngồi xuống điều tức.
- Phong sư đệ…
Mạc Lưu Tô mím chặt môi, nước mắt từ trên gò má rơi xuống, cặp mắt nàng đỏ bừng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ bất lực, ủy khuất cùng phẫn nộ.
- Không có việc gì rồi.
Trong lòng Đường Phong đau đớn, hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Mạc Lưu Tô, vị sư tỷ này tính tình ôn nhu, chưa bao giờ biểu lộ sự sợ hãi như bây giờ, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng lúc này nàng khóc thảm thiết như vậy, Đường Phong có thể tưởng tượng nàng ở đây bị ủy khuất cỡ nào.
Bước về phía trước, đem Mạc Lưu Tô kéo vào lòng, hai tay Mạc Lưu Tô bám chặt vào áo Đường Phong, cầm chặt trong tay như nàng sợ buông ra Đường Phong sẽ biến mất, cất tiếng khóc lớn.
Nước mắt làm ướt đẫm áo và ngực Đường Phong, mang theo một ít ôn nhu và mất mát.
Tiếng khóc nhỏ dần, đột nhiên có một người đi tới, ánh mắt Đường Phong không mang theo chút cảm tình nào nhìn về người đó, thấy người đến là một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ cao quý, phu nhân này không lớn lắm, nhưng trời sinh bộ dáng cay nghiệt, ai nhìn vào cũng cảm thấy ghét, sau lưng của nàng, xuất hiện một đám phu nhân ăn mặc như nữ tử mười tám, trên khuôn mặt của họ hiện ra thần sắc ghen tuông.
Đường Phong hơi tưởng tượng một chút, liền hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Đều là đám nữ nhân tóc dài não ngắn, đứng bên ngoài kêu loạn lên, các nàng không quan tâm ở đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ quan tâm đến lợi ít trước mắt của mình.
Mạc Lưu Tô vùi đầu vào trong ngực Đường Phong, quanh năm suốt tháng nàng đều ở trong Thiên Tú tông, chưa bao giờ gặp phải những nữ nhân ác độc như vậy, trong lòng của nàng, nữ nhân vĩnh viễn là động vật ôn nhu, nhưng không ngờ có những nữ nhân hung dữ như vậy.
- Ba ba ba~
Một âm thanh đột nhiên từ phía sau truyền đến, lập tức có một nam nhân trung niên chậm rãi đi tới, trên mặt của hắn kèm theo một cổ uy nghiêm, động tác không nhanh không chậm, rất nhanh liền đi tới trước mặt Đường Phong.
- Môn chủ.
Cánh tay bị thương của Tứ trưởng lão còn đang run rẩy, nhưng vẫn cố gắng thi lễ.
Người tới chính là môn chủ Nhất Đao Môn Liễu Trần Phong. Mà phía sau của hắn, toàn bộ mấy vị đại trưởng lão cùng đi qua, dù sao vừa rồi Tứ trưởng lão hét thảm một tiếng quá mức bi thảm, bọn hắn không muốn nghe cũng khó khăn.
- Đây là Đường công tử thật sao?
Liễu Trần Phong cười nhàn nhạt.
- Nghe qua đại danh của Đường công tử, hôm nay vùa gặp quả nhiên danh bất hư truyền, Đường công tử tuấn tú lịch sự, đúng là nhân trung chi long…
- Nói nhảm thì đứng nói.
Lời khen ngợi của Liễu Trần Phong còn chưa dứt đã bị Đường Phong cắt đứt.
- Thả Mạc sư tỷ và mấy vị sư thúc của ta ra.
Liễu Trần Phong kinh ngạc nói:
- Đường công tử tại sao lại nói lời khó nghe như thế? Chẳng lẽ Đường công tử thật sự cho rằng Nhất Đao Môn ta cưỡng ép bắt giữ đệ tử quý tông ở lại đây sao? Đây chính là thiên đại hiểu lầm, thật sự thì sư điệt cùng con ta có tình cảm thâm hậu, một ngày không gặp như cách ba thu, cho nên trước khi kết hôn thì phải ở lại chỗ này.
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn, như nhìn một con tôm tép nhãi nhép.
Liễu Trần Phong tiếp tục nói:
- Về phần lời Đường công tử vừa mới nói, quả thực có chút ép buộc. Mọi người đều biết, trước khi nữ tử xuất giá, không thể tùy tiện gặp gỡ nam tử lạ lẫm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đường cuộc sống vận mệnh của phu quân, điểm này ta nghĩ Đường công tử cũng biết a?
Lời này thì nói đúng, Lý Đường đế quốc xác thực có tập tục này, trước những ngày nữ nhân lập gia đình, không thể gặp mặt nam nhân bên ngoài ngoại trừ phu quân của mình.
Không thể không nói, Liễu Trần Phong lấy cớ này quả thật rất tốt, tương đối xảo diệu.
Nhưng đối với người biết rõ chân tướng sự việc như Đường Phong mà nói, những lời này chả khác đánh rắm cho qua chuyện là mấy, nhìn lướt qua Liễu Trần Phong đang mỉm cười, Đường Phong hít một hơi thật sâu.
Thần sắc Liễu Trần Phong lập tức nghiêm túc lên, hắn còn tưởng rằng Đường Phong muốn động thủ, chẳng liệu được Đường Phong há miệng hô lên một tiếng:
- Mạc sư tỷ, sư đệ đến đón ngươi trở về nhà đây.
Một tiếng này đã dùng tới cương khí, thanh âm tuy không lớn, nhưng trung khí mười phần, tin tưởng toàn bộ người trong Nhất Đao Môn đều có thể nghe thấy.
Hô xong, Đường Phong tập trung tư tưởng đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ, đột nhiên lỗ tai có chút hơi nghiêng, thân hình lóe lên, trực tiếp đi ra ngoài, thời điểm bọn người Liễu Trần Phong lấy lại tinh thần, Đường Phong đã ở phía xa hơn mười trượng rồi.
Sắc mặt Liễu Trần Phong đột nhiên thay đổi, bời vì phương hướng Đường Phong đi, đúng là nơi ở của bọn người Mạc Lưu Tô.
- Ngăn hắn lại.
Liễu Trần Phong phẫn nộ quát một tiếng, mấy đại trưởng lão sau lưng vội vàng đuổi theo.
Bọn họ kinh hãi phát hiện, tốc độ của người trẻ tuổi tên Đường Phong kia, căn bản không phải bọn họ có thể với tới, ngay lập tức, thân ảnh Đường Phong liền biến mắt trong tầm mắt của bọn họ.
Liễu Trần Phong cùng mấy vị trưởng lão đồng thời nổi lên suy nghĩ, nếu để cho Đường Phong biết được đệ tử Thiên Tú chết trong Nhất Đao Môn, chân tướng sự việc tuyệt đối không thể che dấu được.
Mắt thấy đám khách mời kia muốn đi xem náo nhiệt, Liễu Trần Phong tranh thủ thời gian truyền âm cho Tứ trưởng lão đang bị thương, lệnh cho hắn chặn đường tất cả khách mời lại, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ đi cùng được, việc này càng ít người biết càng tốt.
Đường Phong đi rồi, Linh Khiếp Nhan mới nắm váy của mình, chầm chậm hướng về phương hướng Đường Phong vừa biến mất, bước từng bước một đi tới, một ít đệ tử Nhất Đao Môn nhìn tiểu nha đầu này, muốn lưu nàng lại, nhưng lại không hạ thủ được, nhất là trên mặt của Linh Khiếp Nhan vẫn luôn bảo lưu nụ cười ngọt ngào, thỉnh thoảng sợ hãi liếc nhìn mọi người, làm cho lòng dạ của đám đệ tử Nhất Đao Môn như bị hòa tan, chỉ cò thể dùng mắt trông theo, không thể ngăn cản nàng rời đi.
Diện tích tông môn của Nhất Đao Môn không nhỏ, Đường Phong thi triển thân pháp, tốc độ như bay, phải mất hơn mười tức thời gian, mới đến được vị trí của bọn người Mạc Lưu Tô bị giam giữ.
Hiện tại bên cạnh Mạc Lưu Tô là ba nhị đại đệ tử Thiên Tú, một người trong đó chỉ còn một cánh tay, lúc này có năm tên Địa giai cao thủ Nhất Đao Môn canh giữ, các nàng có chấp cánh cũng không thể chạy thoát.
Động tĩnh vừa rồi ở trước cửa Nhất Đao Môn bọn họ cũng nghe được, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cầm năm chuôi đại đao, từ năm hướng bất đồng chém về phía Đường Phong.
Hiện tại có kẻ không thức thời ngăn cản trước mặt hắn, hắn sẽ lưu thủ sao?
Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, năm thanh đại đao bị một đoản kiếm màu đen ngăn cản.
Sức lực mạnh mẽ, tốc độ mau lẹ làm cho bọn chúng không thể phản ứng kịp, bị đánh bay về phía sau, cương khí trong đan điền năm người này hỗn loạn, đan điền có dấu hiệu muốn sụp đổ, điều này làm cho bọn chúng hoảng hốt không thôi, đan điền bị hủy, xem như cuộc đời này của chúng xong rồi, lúc này bọn chúng cũng không muốn ngăn cản Đường Phong nữa, vội vàng ngồi xuống điều tức.
- Phong sư đệ…
Mạc Lưu Tô mím chặt môi, nước mắt từ trên gò má rơi xuống, cặp mắt nàng đỏ bừng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ bất lực, ủy khuất cùng phẫn nộ.
- Không có việc gì rồi.
Trong lòng Đường Phong đau đớn, hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Mạc Lưu Tô, vị sư tỷ này tính tình ôn nhu, chưa bao giờ biểu lộ sự sợ hãi như bây giờ, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng lúc này nàng khóc thảm thiết như vậy, Đường Phong có thể tưởng tượng nàng ở đây bị ủy khuất cỡ nào.
Bước về phía trước, đem Mạc Lưu Tô kéo vào lòng, hai tay Mạc Lưu Tô bám chặt vào áo Đường Phong, cầm chặt trong tay như nàng sợ buông ra Đường Phong sẽ biến mất, cất tiếng khóc lớn.
Nước mắt làm ướt đẫm áo và ngực Đường Phong, mang theo một ít ôn nhu và mất mát.
Tiếng khóc nhỏ dần, đột nhiên có một người đi tới, ánh mắt Đường Phong không mang theo chút cảm tình nào nhìn về người đó, thấy người đến là một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ cao quý, phu nhân này không lớn lắm, nhưng trời sinh bộ dáng cay nghiệt, ai nhìn vào cũng cảm thấy ghét, sau lưng của nàng, xuất hiện một đám phu nhân ăn mặc như nữ tử mười tám, trên khuôn mặt của họ hiện ra thần sắc ghen tuông.
Đường Phong hơi tưởng tượng một chút, liền hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Đều là đám nữ nhân tóc dài não ngắn, đứng bên ngoài kêu loạn lên, các nàng không quan tâm ở đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ quan tâm đến lợi ít trước mắt của mình.
Mạc Lưu Tô vùi đầu vào trong ngực Đường Phong, quanh năm suốt tháng nàng đều ở trong Thiên Tú tông, chưa bao giờ gặp phải những nữ nhân ác độc như vậy, trong lòng của nàng, nữ nhân vĩnh viễn là động vật ôn nhu, nhưng không ngờ có những nữ nhân hung dữ như vậy.
- Ba ba ba~
Tác giả :
Mạc Mặc