Vô Thường
Chương 430: Tổng tiến công (thượng,ha)
Đường Phong trước kia tuy rằng có thể học được kiếm chiêu của người khác, những cũng chỉ là vẽ bậy lên hồ lô, tuy bắt chước rất giống, ở trước mặt đám đệ tử Huyền giai Hoàng giai làm ra một trận danh tiếng, nhưng nói cho cùng, nếu không có nguyên bộ tâm pháp để phối hợp, Đường Phong nhiều nhất chỉ đánh ra được bảy tám phần uy lực của Bình Hồ kiếm pháp thôi.
Thấy Đường Phong có hứng thú, La Vũ Thiên hỏi:
- Huynh đệ định thế nào?
La Vũ Thiên cảm giác như bị coi thường, hai phu thê mình khuyên can mãi, còn phải cầu người khác học bộ tâm pháp này, hơn nữa vẻ mặt của người đó còn không được vui vẻ nữa chứ.
Đường Phong cũng không từ chối nữa, tranh thủ nói:
- Thỉnh La huynh chỉ giáo.
La Vũ Thiên mỉm cười, biết rõ Đường Phong đã động tâm, cũng lập tức nghiêm túc, mở miệng nói:
- Đây là một bộ chỉ pháp, Tịch Diệt chỉ, không đả thương da thịt, chỉ chuyên đánh vào kinh mạch cùng cương khí trong cơ thể người khác, tu luyện tới cực hạn, có thể bỏ qua cả hộ thân cương khí, một chỉ điểm đi, cho dù hộ thân cương khí có hùng hồn đến mức nào, cũng chỉ có thể trực tiếp bị phá tan
Ngắn ngủn mấy câu, lại khiến cho lòng Đường Phong cảm thấy rất là khiếp sợ, thầm mắng mình không có việc gì lại đi giả làm người thanh cao làm gì không biết, sớm biết bộ võ điển tâm pháp này sắc bén như vậy, tri ân cầu báo một lần thì đã sao?
Thế nhân làm việc thường đều vì lợi. Đường Phong cũng không phải là cao nhân gì cả, đương nhiên không tránh khỏi việc đó.
Vốn cho đó chỉ là một bộ tâm pháp tu luyện, Đường Phong mới không cảm thấy hứng thú, không nghĩ đến lại là một bộ võ điển công pháp, hơn nữa lại quỉ dị sắc bén đến vậy.
Tịch Diệt Chỉ, nếu thật như lời La Vũ Thiên nói, vậy uy lực không phải chỉ dùng một từ nghịch thiên đã có thể hình dung được. Không đả thương da thịt, chỉ chuyên đánh vào kinh mạch cùng cương khí người khác, loại công kích này Đường Phong chưa bao giờ được thấy qua, cũng chưa từng nghe đến.
Bình thường, chiêu thức cùng công phu cũng chỉ có thể đả thương được đối phương sau khi đã bài trừ hộ thân cương khí, khi đó mới gây ra thương tổn thực chất được. Nếu vận khí không tốt gây ra tổn thương không đủ, vẫn không thể nào lấy mạng được, nhiều lắm chỉ mang đến một chút thương tổn ngoài da thôi.
Nhưng môn Tịch Diệt Chỉ này lại đủ âm hiểm, một chỉ điểm qua, địch nhân tự cho là không bị thương tích gì, kì thật kinh mạch trong thể nội sớm đã bị đánh trúng. Nếu điểm thêm vài cái nữa, cương khí trong cơ thể địch nhân sẽ vận chuyển trì trệ, chỉ nghĩ cũng biết được uy lực lớn bao nhiêu.
Đương nhiên, cho dù chiêu thức lợi hại đến đâu cũng phải căn cứ vào thực lực của người sử dụng. Nếu thực lực người sử dụng không đủ, cho dù chiêu thức có nghịch thiên hơn đi nữa thì cũng không làm nên chuyện gì. Nếu không La Vũ Thiên cùng Sở Yên Hà cũng không bị Tạ Tuyết Thần nhốt ở chỗ này.
Qua cả nửa đêm, Đường Phong vẫn một mực học tập Chỉ pháp cùng tâm pháp Tịch Diệt Chỉ của La Vũ Thiên. Thời gian gấp rút, La Vũ Thiên cũng không thể nói kĩ được, chỉ máy móc đem mấy thứ mình biết quán thâu cho Đường Phong. Cũng may năng lực lĩnh ngộ của Đường Phong cũng không tệ, tuy rằng chỉ nghe qua một lần, nhưng cũng đã nhớ kĩ được đại bộ phận của Chỉ pháp cùng tâm pháp, khi nào có chỗ không hiểu, mới mở miệng hỏi thăm một lần, La Vũ Thiên cũng giảng giải lại rất kĩ lưỡng.
Học tập một đêm, Đường Phong cũng không thể thí nghiệm xem uy lực của Tịch Diệt Chỉ này thế nào. Nhưng bộ Chỉ pháp này xác thực dùng quỷ dị âm hiểm để nổi danh, lộ tuyến vận công cũng rất khác lạ so với những võ điển khác. Khiến Đường Phong nghi hoặc chính là La Vũ Thiên cũng không hiểu rõ vấn đề này lắm.
- La huynh, bộ Chỉ pháp này không được hoàn chỉnh sao?
Đường Phong mở miệng hỏi.
La Vũ Thiên cười xấu hổ cười:
- Tuệ nhãn của ân nhân thật bất phàm, Chỉ pháp xác thực không hoàn chỉnh, đây là do phu thê chúng ta đạt được trong lúc tình cờ, chỉ có hai quyển Thượng, về phần quyển Hạ thì không biết ở nơi nào. May mắn là tâm pháp vẫn nguyên vẹn, nếu không thì không phát huy được chút uy lực nào cả.
Bất quá dù Chỉ pháp chỉ có hai quyển Thượng, nhưng cũng đã đủ rồi. Không có quyển Hạ, tuy rằng không thể tu luyện đến tận cùng, không thể bỏ qua hộ thân cương khí của người khác được. Những chỉ cần bị Tịch Diệt Chỉ điểm trúng, kinh mạch của đối phương tất nhiên phải bị hao tổn.
Việc học tập môn này cũng không phải là do Đường phong tâm huyết dâng trào. Thói quen của hắn là sử dụng ám khí, nhưng lang bạt trên giang hồ, luôn phải đối mặt so chiêu với địch nhân. Lúc trước hắn luôn dùng một ít kiếm chiêu để chuyển nguy thành an, nhưng theo thực lực bản thân tăng trưởng, hơn nữa cũng không có vũ khí thích hợp với kiếm pháp, những kiếm chiêu trước kia đã có chút dùng không được nữa.
Hôm nay lại học tập được một môn Chỉ pháp cao thâm âm hiểm như vậy, ngày sau nếu lại cùng địch nhân cận thân chiến đấu, nhất định có thể hung hăng chơi đối phương một quả. Bất quá điều kiện tiên quyết là Đường Phong phải tu luyện Tịch Diệt Chỉ thành thạo mới được, việc này cần thời gian lâu dài, không phải một sớm một chiều là có thể làm được.
Học xong Tịch Diệt Chỉ, sắc trời cũng sắp sáng. Đường Phong từ biệt hai người quay lại lối vào thủy lao đánh thức Hình Bất Danh dậy.
Mấy ngày tiếp theo, Đường Phong vẫn ở lì trong phòng của Mã Trường Sinh tìm hiểu sự huyền diệu của Tịch Diệt Chỉ. Càng tu luyện càng cảm giác được bộ Chỉ pháp này không đơn giản. Hai tay của Đường Phong là dùng để phóng ám khí, linh hoạt dị thường, tương đối thích hợp tu luyện bộ Chỉ pháp âm hiểm này.
Bất quá lại nói tiếp, lúc Chỉ pháp này được thi triển ra thì có chút âm nhu. Đường Phong chỉ học được hai mươi bốn Chỉ pháp của hai quyển Thượng, mỗi một chỉ điểm ra, lộ tuyến vận chuyển cương khí đều bất đồng. Đây là tâm pháp phụ trợ của Tịch Diệt Chỉ, chỉ khi có tâm pháp phụ trợ, Tịch Diệt Chỉ mới có thể đạt được trình độ sát thương cao nhất.
Thứ đồ chơi này có vẻ thích hợp cho nữ nhân tu luyện hơn, dù sao nữ nhân trời sinh đã khéo tay, bất quá Đường Phong cũng mặc kệ nó là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần có thể bắt được chuột chính là mèo tốt.
Việc tu luyện bộ Chỉ pháp này chính là một việc tương đối tiêu hao cương khí cùng thể lực. Hơn nữa Đường Phong thỉnh thoảng lại phải duy trì dung mạo của Mã Trường Sinh, cương khí trong cơ thể tiêu hao cực lớn. Trung bình mỗi ngày đều khô kiệt một lần. Bât quá việc này cũng khiến hắn nhân họa đắc phúc. Sau khi đan điền trở nên khô kiệt việc tu luyện Vô Thường Quyết lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, độ tụ tập thiên địa linh khí cũng nhanh hơn. Mới chỉ qua mười ngày, cương khí trong cơ thể đã được cô đọng không ít.
Đường Phong đang nghĩ xem mình có nên đem võ điển trong trí nhớ của những âm hồn trong Cương Tâm Tiểu Khô đều ghi chép lại không. Tâm pháp tu luyện của những người kia nắm giữ tuy mình không có gì dùng, nhưng để mở rộng tích trữ của môn phái cũng không tệ. Hơn nữa trong những người này cũng có không ít cao thủ, những võ điển họ nắm giữ không chừng đối với mình sẽ hữu ích.
Bất quá cách nghĩ này chỉ chuyển sơ qua óc Đường Phong một vòng thôi, hắn giờ đã có được Tịch Diệt Chỉ, nếu lại học tập thêm những thứ khác, thì có chút ăn không tiêud, Đường Phong vẫn ngồi trong phòng tu luyện Tịch Diệt Chỉ như cũ, đợi đến sau khi tiêu hao hết cương khí liền vận chuyển Vô Thường Quyết. Đến sau nửa đêm, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một hồi bước chân, cánh cửa lập tức như bị thứ gì đó đánh trúng, phát ra một tiếng vang.
Đường Phong bỗng nhiên mở to mắt, trầm giọng quát:
- Ai?
Bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, tiếng bước chân cũng mỗi lúc một xa. Đường Phong cau mày đứng dậy mở cửa phòng ra. Đã thấy trên cửa phòng cắm một chuôi phi đao, trên phi đao còn buộc một khối vải trắng.
Gỡ phi đao xuống trở về phòng, tháo miếng vải trắng xuống đưa đến ngọn đèn để nhìn kĩ. Trên đó chỉ có mấy chữ xinh đẹp: Đêm tối tổng công"
Đường Phong nhịn không được thở một tiếng, đoạn thời gian phải trốn trốn tránh tránh này cuối cùng đã kết thúc. Mặc dù nói có loại năng lực như Dĩ Giả Loạn Chân, ở trong Đại Tuyết Cung cũng sẽ không có việc gì nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Đường Phong từ đầu đến cuối phải dấu đầu dấu đuôi, những ngày này muốn xuất hiện cũng không thể xuất hiện, muốn ra ngoài cũng không thể ra ngoài. Dù có ra ngoài thì cũng chỉ đi gác đêm vào mỗi tối ba ngày một lần thôi.
Không ai thích trở thành người khác cả, ai cũng muốn là chính mình, Đường Phong cũng không ngoại lệ.
Kiểu chữ này là của nữ nhân, chắc là do Phong Phiêu Nhứ hoặc Hoa Bất Ngữ viết, sau đó sai đệ tử tâm phúc của mình ở Phi Tuyết lâu đưa tới.
Chỉ còn một ngày, Tạ Tuyết Thần, tử kì của ngươi đã tới rồi. Khóe miệng Đường Phong hiện ra một vòng cười lạnh.
Khoanh chân ngồi xuống, Đường Phong cũng không tiếp tục tu luyện Tịch Diệt Chỉ nữa, mà toàn tâm toàn ý vận khởi Vô Thường Quyết. Hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức để đối phó với đại sự ngày mai.
. . .
Gió đêm hiu hiu, vầng trăng sáng trên bầu trời soi chiếu cả đại địa, ánh trắng nhu hòa dần bao phủ lấy Đại Tuyết Cung.
Lòng người chộn rộn, tối này nhất định sẽ có nhiều người không ngủ, vô số những cao thủ ẩn nấp trong bóng tối của Đại Tuyết Cung đều cùng chờ đợi một lệnh phát động.
Hôm nay chính là lúc Phi Tiểu Nhã thu phục Đại Tuyết Cung, Đường Phong một người đứng trên nóc nhà, gió đêm mát lạnh phần phật thổi qua mặt hắn, quần áo theo đó khẽ tung bay, hai mắt hắn chăm chú nhìn vào một phương hướng. Hắn đang chờ, chờ đợi những người nên tới.
Vừa qua khỏi giờ Tý, nơi cửa chính của Đại Tuyết Cung phảng phất truyền đến một hồi bạo động, sau đó lập tức yên tĩnh lại, ngay sau đó, xa xa một vài đạo thân ảnh từ nơi đó bay tới.
Dưới ánh trăng, vài đạo thân ảnh này khắc vào tầm mắt Đường Phong cũng chỉ giống như những điểm đen, nhưng Đường Phong đã nhận ra được bọn họ là ai.
Người đến cũng không nhiều, chỉ có năm người thôi.
Tiếu thúc cùng Đoạn thúc xung phong đi trước, thế như lôi đình, sát khí nặng như núi không chút kiêng nể tỏa ra, người còn chưa tới, Đường Phong đã phảng phất ngửi được một mùi máu tươi từ trong không khí truyền tới.
Tiếu Nhất Diệp bay sát theo bọn họ, lộ rõ một cỗ âm nhu sâm lãnh. Theo sau là hai nữ nhân, vẻ mặt Phi Tiểu Nhã vừa âm trầm lại pha chút kích động khi được trở về chốn cũ, trong đôi mắt đẹp ẩn dấu vô tận sát sơ. Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô lại cản ở phía sau cùng, thực lực của nàng là mạnh nhất, nhưng lần này tới đây chẳng qua là để bảo hộ cho Đường Phong cùng Phi Tiểu Nhã an toàn rời đi thôi. Nhưng nếu có thể, nàng còn phải giao thủ cùng Âu Dương Vũ nữa. Dù sao cũng chỉ có nàng mới có thể cùng so chiêu với cao thủ Linh giai.
Đường Phong đem ngón tay đặt vào miệng, dùng sức huýt gió một cái. Theo tiếng huýt sáo thanh thúy vang lên, cả Đại Tuyết Cung liền trở nên rối loạn.
Những cao thủ mai phục bóng tối kia tất cả đều xuất động, tìm kiếm tâm phúc của Tạ Tuyết Thần, tùy ý giết chóc. Trong nháy mắt, cả Đại Tuyết Cung lâm vào một hồi mưa tanh gió máu.
Những người này, đều những cao thủ cùng đệ tử của họ thông qua giải dược do Hoa Bất Ngữ cấp cho giải đi Tuyết Tủy Hàn Băng độc. Lúc trước dưới âm chiêu của Tạ Tuyết Thần, bọn họ không thể không khuất phục. Nhưng giờ đây Tuyết Tủy Hàn Băng độc đã được giải, hơn nữa hai vị Sát Thần cường đại nhất Đại Tuyết Cung từ trước đến nay cường thế trở về, thù mới hận cũ chồng chất, đương nhiên phải giết cho sảng khoái rồi.
Các nữ đệ tử của Phi Tuyết lâu một thân trang phục đen tuyền, dưới sự dẫn dắt của hai vị lâu chủ điềm tĩnh như nước cùng vũ mị như yêu, chỉnh tề lao ra khỏi Phi Tuyết lâu, giết thẳng đến chỗ của Thiên Khiển Tông. Thiên Khiển tông là lực lượng phòng vệ kiên cố nhất của cả Đại Tuyết Cung. Tạ Tuyết Thần sau khi thượng nhiệm đương nhiên phải xắp xếp tâm phúc của bản thân vào đó rồi. Cho nên hai Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ phải đoạt lại Thiên Khiển tổng, để giảm bớt thương vong vô vị.
Lúc này, đám người Thang Phi Tiếu đã bay đến bên người Đường Phong, Tiếu thúc vội vàng nói:
- Phong thiếu vất vả, lão Cung Chủ thân ở phương nào?
Phi Tiểu Nhã khẩn trương nhìn qua Đường Phong, âm thanh có chút run rẩy hỏi thăm:
- Lão cung chủ giờ ra sao?
Đã nhiều ngày không gặp, nếu không phải đang vướng chuyện của lão Cung Chủ, Bảo chủ đại nhân nhất định sẽ liều lĩnh bổ nhào vào ngực Đường Phong. Nhưng bây giờ, nàng lại không có tâm tình này, thậm chí ngay cả hàn huyền cũng không màng tới.
- Không chết.
Đường Phong chỉ có thể trả lời nàng như vậy
- Đi theo ta.
Hao hết công phu, chính là vì muốn nghĩ cách cứu viện lão Cung Chủ ra ngoài. Nếu không vì nguyên nhân này, bọn người Thang Phi Tiếu đã sớm xâm nhập vào Đại Tuyết Cung gỡ cái đầu chó của Tạ Tuyết Thần xuống rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Đường Phong, mọi người cùng nhau bay về phía Cầm Thiên Phong.
Người đi lần này trừ Đường Phong ra, tất cả đều là cao thủ trong cao thủ. Một đường đi qua không người nào có thể ngăn cản, hơn nữa dưới sự bao phủ của sát cơ phô thiên cái địa của hai đại Sát Thần, căn bản không ai dám đến tìm xui xẻo cả. Cho nên đi thẳng đến Cầm Thiên Phong, cũng không nhiều người đến cản trở.
Thế nhưng giờ phút này, phía trước đã có một thân ảnh đứng cản lối, hắn chỉ có một người, lặng yên đứng đó, tay đem bội kiếm hướng xuống đất, vẻ mặt mỉm cười nhìn qua bên này.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, Đường Phong thoáng cái đã thấy rõ diện mạo người này, không phải Âu Dương Vũ thì là ai.
- Các ngươi đi trước đi.
Tuyết Nữ nhàn nhạt mở miệng nói, nàng tới nơi này, chính là vì đề phòng Âu Dương Vũ. Giờ phút này trông thấy hắn, đương nhiên muốn cùng hắn đánh một trận. Lại nói tiếp, lần chiến đầu lúc trước hai người không thể phân thắng bại, vô luận là Âu Dương Vũ hay là Tuyết Nữ, đều cảm thấy có chút không thống khoái. Lần này chính là một cơ hội tốt.
- Tuyết Nữ các hạ, lại gặp mặt.
Âu Dương Vũ cười ôn hòa, tùy rằng hắn là địch nhân, nhưng lại khiến người khác không thể nào chán ghét được.
Đường Phong chuẩn bị mang theo bọn người hai đại Sát Thần vượt qua Âu Dương Vũ, đi thẳng đến chỗ thủy lao, không nghĩ tới thân hình của Âu Dương Vũ lại lóe lên, rõ ràng lại ngăn mọi người lại.
Thấy Đường Phong có hứng thú, La Vũ Thiên hỏi:
- Huynh đệ định thế nào?
La Vũ Thiên cảm giác như bị coi thường, hai phu thê mình khuyên can mãi, còn phải cầu người khác học bộ tâm pháp này, hơn nữa vẻ mặt của người đó còn không được vui vẻ nữa chứ.
Đường Phong cũng không từ chối nữa, tranh thủ nói:
- Thỉnh La huynh chỉ giáo.
La Vũ Thiên mỉm cười, biết rõ Đường Phong đã động tâm, cũng lập tức nghiêm túc, mở miệng nói:
- Đây là một bộ chỉ pháp, Tịch Diệt chỉ, không đả thương da thịt, chỉ chuyên đánh vào kinh mạch cùng cương khí trong cơ thể người khác, tu luyện tới cực hạn, có thể bỏ qua cả hộ thân cương khí, một chỉ điểm đi, cho dù hộ thân cương khí có hùng hồn đến mức nào, cũng chỉ có thể trực tiếp bị phá tan
Ngắn ngủn mấy câu, lại khiến cho lòng Đường Phong cảm thấy rất là khiếp sợ, thầm mắng mình không có việc gì lại đi giả làm người thanh cao làm gì không biết, sớm biết bộ võ điển tâm pháp này sắc bén như vậy, tri ân cầu báo một lần thì đã sao?
Thế nhân làm việc thường đều vì lợi. Đường Phong cũng không phải là cao nhân gì cả, đương nhiên không tránh khỏi việc đó.
Vốn cho đó chỉ là một bộ tâm pháp tu luyện, Đường Phong mới không cảm thấy hứng thú, không nghĩ đến lại là một bộ võ điển công pháp, hơn nữa lại quỉ dị sắc bén đến vậy.
Tịch Diệt Chỉ, nếu thật như lời La Vũ Thiên nói, vậy uy lực không phải chỉ dùng một từ nghịch thiên đã có thể hình dung được. Không đả thương da thịt, chỉ chuyên đánh vào kinh mạch cùng cương khí người khác, loại công kích này Đường Phong chưa bao giờ được thấy qua, cũng chưa từng nghe đến.
Bình thường, chiêu thức cùng công phu cũng chỉ có thể đả thương được đối phương sau khi đã bài trừ hộ thân cương khí, khi đó mới gây ra thương tổn thực chất được. Nếu vận khí không tốt gây ra tổn thương không đủ, vẫn không thể nào lấy mạng được, nhiều lắm chỉ mang đến một chút thương tổn ngoài da thôi.
Nhưng môn Tịch Diệt Chỉ này lại đủ âm hiểm, một chỉ điểm qua, địch nhân tự cho là không bị thương tích gì, kì thật kinh mạch trong thể nội sớm đã bị đánh trúng. Nếu điểm thêm vài cái nữa, cương khí trong cơ thể địch nhân sẽ vận chuyển trì trệ, chỉ nghĩ cũng biết được uy lực lớn bao nhiêu.
Đương nhiên, cho dù chiêu thức lợi hại đến đâu cũng phải căn cứ vào thực lực của người sử dụng. Nếu thực lực người sử dụng không đủ, cho dù chiêu thức có nghịch thiên hơn đi nữa thì cũng không làm nên chuyện gì. Nếu không La Vũ Thiên cùng Sở Yên Hà cũng không bị Tạ Tuyết Thần nhốt ở chỗ này.
Qua cả nửa đêm, Đường Phong vẫn một mực học tập Chỉ pháp cùng tâm pháp Tịch Diệt Chỉ của La Vũ Thiên. Thời gian gấp rút, La Vũ Thiên cũng không thể nói kĩ được, chỉ máy móc đem mấy thứ mình biết quán thâu cho Đường Phong. Cũng may năng lực lĩnh ngộ của Đường Phong cũng không tệ, tuy rằng chỉ nghe qua một lần, nhưng cũng đã nhớ kĩ được đại bộ phận của Chỉ pháp cùng tâm pháp, khi nào có chỗ không hiểu, mới mở miệng hỏi thăm một lần, La Vũ Thiên cũng giảng giải lại rất kĩ lưỡng.
Học tập một đêm, Đường Phong cũng không thể thí nghiệm xem uy lực của Tịch Diệt Chỉ này thế nào. Nhưng bộ Chỉ pháp này xác thực dùng quỷ dị âm hiểm để nổi danh, lộ tuyến vận công cũng rất khác lạ so với những võ điển khác. Khiến Đường Phong nghi hoặc chính là La Vũ Thiên cũng không hiểu rõ vấn đề này lắm.
- La huynh, bộ Chỉ pháp này không được hoàn chỉnh sao?
Đường Phong mở miệng hỏi.
La Vũ Thiên cười xấu hổ cười:
- Tuệ nhãn của ân nhân thật bất phàm, Chỉ pháp xác thực không hoàn chỉnh, đây là do phu thê chúng ta đạt được trong lúc tình cờ, chỉ có hai quyển Thượng, về phần quyển Hạ thì không biết ở nơi nào. May mắn là tâm pháp vẫn nguyên vẹn, nếu không thì không phát huy được chút uy lực nào cả.
Bất quá dù Chỉ pháp chỉ có hai quyển Thượng, nhưng cũng đã đủ rồi. Không có quyển Hạ, tuy rằng không thể tu luyện đến tận cùng, không thể bỏ qua hộ thân cương khí của người khác được. Những chỉ cần bị Tịch Diệt Chỉ điểm trúng, kinh mạch của đối phương tất nhiên phải bị hao tổn.
Việc học tập môn này cũng không phải là do Đường phong tâm huyết dâng trào. Thói quen của hắn là sử dụng ám khí, nhưng lang bạt trên giang hồ, luôn phải đối mặt so chiêu với địch nhân. Lúc trước hắn luôn dùng một ít kiếm chiêu để chuyển nguy thành an, nhưng theo thực lực bản thân tăng trưởng, hơn nữa cũng không có vũ khí thích hợp với kiếm pháp, những kiếm chiêu trước kia đã có chút dùng không được nữa.
Hôm nay lại học tập được một môn Chỉ pháp cao thâm âm hiểm như vậy, ngày sau nếu lại cùng địch nhân cận thân chiến đấu, nhất định có thể hung hăng chơi đối phương một quả. Bất quá điều kiện tiên quyết là Đường Phong phải tu luyện Tịch Diệt Chỉ thành thạo mới được, việc này cần thời gian lâu dài, không phải một sớm một chiều là có thể làm được.
Học xong Tịch Diệt Chỉ, sắc trời cũng sắp sáng. Đường Phong từ biệt hai người quay lại lối vào thủy lao đánh thức Hình Bất Danh dậy.
Mấy ngày tiếp theo, Đường Phong vẫn ở lì trong phòng của Mã Trường Sinh tìm hiểu sự huyền diệu của Tịch Diệt Chỉ. Càng tu luyện càng cảm giác được bộ Chỉ pháp này không đơn giản. Hai tay của Đường Phong là dùng để phóng ám khí, linh hoạt dị thường, tương đối thích hợp tu luyện bộ Chỉ pháp âm hiểm này.
Bất quá lại nói tiếp, lúc Chỉ pháp này được thi triển ra thì có chút âm nhu. Đường Phong chỉ học được hai mươi bốn Chỉ pháp của hai quyển Thượng, mỗi một chỉ điểm ra, lộ tuyến vận chuyển cương khí đều bất đồng. Đây là tâm pháp phụ trợ của Tịch Diệt Chỉ, chỉ khi có tâm pháp phụ trợ, Tịch Diệt Chỉ mới có thể đạt được trình độ sát thương cao nhất.
Thứ đồ chơi này có vẻ thích hợp cho nữ nhân tu luyện hơn, dù sao nữ nhân trời sinh đã khéo tay, bất quá Đường Phong cũng mặc kệ nó là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần có thể bắt được chuột chính là mèo tốt.
Việc tu luyện bộ Chỉ pháp này chính là một việc tương đối tiêu hao cương khí cùng thể lực. Hơn nữa Đường Phong thỉnh thoảng lại phải duy trì dung mạo của Mã Trường Sinh, cương khí trong cơ thể tiêu hao cực lớn. Trung bình mỗi ngày đều khô kiệt một lần. Bât quá việc này cũng khiến hắn nhân họa đắc phúc. Sau khi đan điền trở nên khô kiệt việc tu luyện Vô Thường Quyết lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, độ tụ tập thiên địa linh khí cũng nhanh hơn. Mới chỉ qua mười ngày, cương khí trong cơ thể đã được cô đọng không ít.
Đường Phong đang nghĩ xem mình có nên đem võ điển trong trí nhớ của những âm hồn trong Cương Tâm Tiểu Khô đều ghi chép lại không. Tâm pháp tu luyện của những người kia nắm giữ tuy mình không có gì dùng, nhưng để mở rộng tích trữ của môn phái cũng không tệ. Hơn nữa trong những người này cũng có không ít cao thủ, những võ điển họ nắm giữ không chừng đối với mình sẽ hữu ích.
Bất quá cách nghĩ này chỉ chuyển sơ qua óc Đường Phong một vòng thôi, hắn giờ đã có được Tịch Diệt Chỉ, nếu lại học tập thêm những thứ khác, thì có chút ăn không tiêud, Đường Phong vẫn ngồi trong phòng tu luyện Tịch Diệt Chỉ như cũ, đợi đến sau khi tiêu hao hết cương khí liền vận chuyển Vô Thường Quyết. Đến sau nửa đêm, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một hồi bước chân, cánh cửa lập tức như bị thứ gì đó đánh trúng, phát ra một tiếng vang.
Đường Phong bỗng nhiên mở to mắt, trầm giọng quát:
- Ai?
Bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, tiếng bước chân cũng mỗi lúc một xa. Đường Phong cau mày đứng dậy mở cửa phòng ra. Đã thấy trên cửa phòng cắm một chuôi phi đao, trên phi đao còn buộc một khối vải trắng.
Gỡ phi đao xuống trở về phòng, tháo miếng vải trắng xuống đưa đến ngọn đèn để nhìn kĩ. Trên đó chỉ có mấy chữ xinh đẹp: Đêm tối tổng công"
Đường Phong nhịn không được thở một tiếng, đoạn thời gian phải trốn trốn tránh tránh này cuối cùng đã kết thúc. Mặc dù nói có loại năng lực như Dĩ Giả Loạn Chân, ở trong Đại Tuyết Cung cũng sẽ không có việc gì nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Đường Phong từ đầu đến cuối phải dấu đầu dấu đuôi, những ngày này muốn xuất hiện cũng không thể xuất hiện, muốn ra ngoài cũng không thể ra ngoài. Dù có ra ngoài thì cũng chỉ đi gác đêm vào mỗi tối ba ngày một lần thôi.
Không ai thích trở thành người khác cả, ai cũng muốn là chính mình, Đường Phong cũng không ngoại lệ.
Kiểu chữ này là của nữ nhân, chắc là do Phong Phiêu Nhứ hoặc Hoa Bất Ngữ viết, sau đó sai đệ tử tâm phúc của mình ở Phi Tuyết lâu đưa tới.
Chỉ còn một ngày, Tạ Tuyết Thần, tử kì của ngươi đã tới rồi. Khóe miệng Đường Phong hiện ra một vòng cười lạnh.
Khoanh chân ngồi xuống, Đường Phong cũng không tiếp tục tu luyện Tịch Diệt Chỉ nữa, mà toàn tâm toàn ý vận khởi Vô Thường Quyết. Hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức để đối phó với đại sự ngày mai.
. . .
Gió đêm hiu hiu, vầng trăng sáng trên bầu trời soi chiếu cả đại địa, ánh trắng nhu hòa dần bao phủ lấy Đại Tuyết Cung.
Lòng người chộn rộn, tối này nhất định sẽ có nhiều người không ngủ, vô số những cao thủ ẩn nấp trong bóng tối của Đại Tuyết Cung đều cùng chờ đợi một lệnh phát động.
Hôm nay chính là lúc Phi Tiểu Nhã thu phục Đại Tuyết Cung, Đường Phong một người đứng trên nóc nhà, gió đêm mát lạnh phần phật thổi qua mặt hắn, quần áo theo đó khẽ tung bay, hai mắt hắn chăm chú nhìn vào một phương hướng. Hắn đang chờ, chờ đợi những người nên tới.
Vừa qua khỏi giờ Tý, nơi cửa chính của Đại Tuyết Cung phảng phất truyền đến một hồi bạo động, sau đó lập tức yên tĩnh lại, ngay sau đó, xa xa một vài đạo thân ảnh từ nơi đó bay tới.
Dưới ánh trăng, vài đạo thân ảnh này khắc vào tầm mắt Đường Phong cũng chỉ giống như những điểm đen, nhưng Đường Phong đã nhận ra được bọn họ là ai.
Người đến cũng không nhiều, chỉ có năm người thôi.
Tiếu thúc cùng Đoạn thúc xung phong đi trước, thế như lôi đình, sát khí nặng như núi không chút kiêng nể tỏa ra, người còn chưa tới, Đường Phong đã phảng phất ngửi được một mùi máu tươi từ trong không khí truyền tới.
Tiếu Nhất Diệp bay sát theo bọn họ, lộ rõ một cỗ âm nhu sâm lãnh. Theo sau là hai nữ nhân, vẻ mặt Phi Tiểu Nhã vừa âm trầm lại pha chút kích động khi được trở về chốn cũ, trong đôi mắt đẹp ẩn dấu vô tận sát sơ. Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô lại cản ở phía sau cùng, thực lực của nàng là mạnh nhất, nhưng lần này tới đây chẳng qua là để bảo hộ cho Đường Phong cùng Phi Tiểu Nhã an toàn rời đi thôi. Nhưng nếu có thể, nàng còn phải giao thủ cùng Âu Dương Vũ nữa. Dù sao cũng chỉ có nàng mới có thể cùng so chiêu với cao thủ Linh giai.
Đường Phong đem ngón tay đặt vào miệng, dùng sức huýt gió một cái. Theo tiếng huýt sáo thanh thúy vang lên, cả Đại Tuyết Cung liền trở nên rối loạn.
Những cao thủ mai phục bóng tối kia tất cả đều xuất động, tìm kiếm tâm phúc của Tạ Tuyết Thần, tùy ý giết chóc. Trong nháy mắt, cả Đại Tuyết Cung lâm vào một hồi mưa tanh gió máu.
Những người này, đều những cao thủ cùng đệ tử của họ thông qua giải dược do Hoa Bất Ngữ cấp cho giải đi Tuyết Tủy Hàn Băng độc. Lúc trước dưới âm chiêu của Tạ Tuyết Thần, bọn họ không thể không khuất phục. Nhưng giờ đây Tuyết Tủy Hàn Băng độc đã được giải, hơn nữa hai vị Sát Thần cường đại nhất Đại Tuyết Cung từ trước đến nay cường thế trở về, thù mới hận cũ chồng chất, đương nhiên phải giết cho sảng khoái rồi.
Các nữ đệ tử của Phi Tuyết lâu một thân trang phục đen tuyền, dưới sự dẫn dắt của hai vị lâu chủ điềm tĩnh như nước cùng vũ mị như yêu, chỉnh tề lao ra khỏi Phi Tuyết lâu, giết thẳng đến chỗ của Thiên Khiển Tông. Thiên Khiển tông là lực lượng phòng vệ kiên cố nhất của cả Đại Tuyết Cung. Tạ Tuyết Thần sau khi thượng nhiệm đương nhiên phải xắp xếp tâm phúc của bản thân vào đó rồi. Cho nên hai Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ phải đoạt lại Thiên Khiển tổng, để giảm bớt thương vong vô vị.
Lúc này, đám người Thang Phi Tiếu đã bay đến bên người Đường Phong, Tiếu thúc vội vàng nói:
- Phong thiếu vất vả, lão Cung Chủ thân ở phương nào?
Phi Tiểu Nhã khẩn trương nhìn qua Đường Phong, âm thanh có chút run rẩy hỏi thăm:
- Lão cung chủ giờ ra sao?
Đã nhiều ngày không gặp, nếu không phải đang vướng chuyện của lão Cung Chủ, Bảo chủ đại nhân nhất định sẽ liều lĩnh bổ nhào vào ngực Đường Phong. Nhưng bây giờ, nàng lại không có tâm tình này, thậm chí ngay cả hàn huyền cũng không màng tới.
- Không chết.
Đường Phong chỉ có thể trả lời nàng như vậy
- Đi theo ta.
Hao hết công phu, chính là vì muốn nghĩ cách cứu viện lão Cung Chủ ra ngoài. Nếu không vì nguyên nhân này, bọn người Thang Phi Tiếu đã sớm xâm nhập vào Đại Tuyết Cung gỡ cái đầu chó của Tạ Tuyết Thần xuống rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Đường Phong, mọi người cùng nhau bay về phía Cầm Thiên Phong.
Người đi lần này trừ Đường Phong ra, tất cả đều là cao thủ trong cao thủ. Một đường đi qua không người nào có thể ngăn cản, hơn nữa dưới sự bao phủ của sát cơ phô thiên cái địa của hai đại Sát Thần, căn bản không ai dám đến tìm xui xẻo cả. Cho nên đi thẳng đến Cầm Thiên Phong, cũng không nhiều người đến cản trở.
Thế nhưng giờ phút này, phía trước đã có một thân ảnh đứng cản lối, hắn chỉ có một người, lặng yên đứng đó, tay đem bội kiếm hướng xuống đất, vẻ mặt mỉm cười nhìn qua bên này.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, Đường Phong thoáng cái đã thấy rõ diện mạo người này, không phải Âu Dương Vũ thì là ai.
- Các ngươi đi trước đi.
Tuyết Nữ nhàn nhạt mở miệng nói, nàng tới nơi này, chính là vì đề phòng Âu Dương Vũ. Giờ phút này trông thấy hắn, đương nhiên muốn cùng hắn đánh một trận. Lại nói tiếp, lần chiến đầu lúc trước hai người không thể phân thắng bại, vô luận là Âu Dương Vũ hay là Tuyết Nữ, đều cảm thấy có chút không thống khoái. Lần này chính là một cơ hội tốt.
- Tuyết Nữ các hạ, lại gặp mặt.
Âu Dương Vũ cười ôn hòa, tùy rằng hắn là địch nhân, nhưng lại khiến người khác không thể nào chán ghét được.
Đường Phong chuẩn bị mang theo bọn người hai đại Sát Thần vượt qua Âu Dương Vũ, đi thẳng đến chỗ thủy lao, không nghĩ tới thân hình của Âu Dương Vũ lại lóe lên, rõ ràng lại ngăn mọi người lại.
Tác giả :
Mạc Mặc