Vô Thường
Chương 410: Nhạc công
- Trương lão đầu, ngươi ở nơi này vạch trần việc xấu hổ của Bắc Ly tông người ta, không sợ bị trả thù sao?
Nghe xong câu chuyện của Tuyết Nữ, một người ở bên dưới ồn ào mở lời.
Người thuyết thư cười một tiếng, ôm quyền nói:
- Lão nhân gia ta bất quá chỉ là phàm phu tục tử, dựa vào mồm mép kiếm miếng cơm ăn, người ta dù sao cũng là đại phái, hàm dưỡng đương nhiên rất tốt, sẽ không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà đến tìm ta gây phiền toái đâu.
Câu này nói ra lại xóa sạch tất cả, không để lại chút nào, dù là đệ tử Bắc Ly tông đứng đây, phỏng chừng cũng không có ý làm khó lão nhân này.
- Trương lão đầu, đừng nói toàn những chuyện cũ rích này nữa, nói gì mới mẻ hơn đi.
Lại một đại hán ở phía dưới ồn ào.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Một đám người liền phụ họa theo.
Thế giới này tin tức lưu thông không được tốt lắm, tuy nhiên nghe chuyện kể về Tuyết Nữ cũng khiến cho mọi người nhiệt huyết sôi trào, nhưng người thuyết thư này đã kể đến mấy câu chuyện khác nhau về Tuyết Nữ, mọi người đương nhiên muốn nghe một chút gì đấy mới mẻ để đổi khẩu vị.
Trương lão đầu vuốt râu mỉm cười, mở miệng nói:
- Chuyện mới không phải là không có, chỉ là tiểu lão nhân ta nói chuyện cả buổi rồi, miệng đắng lưỡi khô, nhưng thân lại không có một cắt bạc, muốn mua một ấm trà để uống cho thấm giọng cũng là một chuyện xa vời a. . . "
Mọi người nghe xong, sao lại không biết hắn có ý gì, một lúc sau tất cả mọi người đều đứng lên, ném một chút tiền tài lên mặt bàn trước mặt Trương lão đầu. Người trong quán trà cũng không phải là kẻ có tiền, nếu có tiền thì đâu có chui vào loại địa phương này chứ, cho nên tiền bọn hắn ném đi đa số đều là tiền đồng, chạm với mặt bàn phát ra từng tiếng đinh đang.
- Lão gia hỏa thấy tiền sáng mắt. . .
Có người cười mắng một câu.
Trương lão đầu liên tục chắp tay:
- Tạ các vị ủng hộ.
Nhặt tất cả tiền đồng trên mặt bàn lên, Trương lão đầu tìm điểm tiểu nhị mua một ấm trà, sau khi thấm giọng mới tiếp tục mở miệng nói:
- Tiểu lão nhân hôm nay liền kể một câu chuyện về Huyết Ma Đường Phong đi!
Lời kia vừa thốt ra, Đường Phong thiếu chút nữa là phun cả trà đang uống trong miệng ra ngoài.
Không thể nào? Thiếu gia chẳng qua chỉ là một tiểu gia hỏa mười sáu tuổi, sao giờ lại thành nhân vật chính trong câu chuyện của người thuyết thư rồi? Việc này thật khiến cho Đường Phong không biết nói gì nữa.
- Huyết Ma Đường Phong? Chính là một trong nhưng người bị dán lệnh treo thưởng trước cổng thành?
Trương lão đầu vừa dứt lời, đã có người kích động hỏi.
- Đương nhiên.
Trương lão đầu khẽ gật đầu
- Cả Lý Đường, ngoài hắn ra còn có người được xưng là Huyết Ma Đường Phong sao?
- Ta nghe nói hắn còn rất trẻ tuổi đấy.
Trương lão đầu tiếp tục gật đầu:
- Tuổi không lớn lắm, nhiều lắm là mười bảy mười tám tuổi, nhưng bạo ngược thành tánh, xuất đạo đã hơn một năm, chết trên tay hắn đã vượt qua vạn người.
Ở bên dưới liền truyền đến một đợt âm thanh phả hơi lạnh, Đường Phong lại càng không nhịn được trợn trắng mắt, vạn người. . . Mấy chữ này cũng quá phóng đại rồi.
- Nói mau nói mau.
- Có một vài người đã không nhịn được muốn nghe một chút.
Cũng không phải là sùng bái Đường Phong trẻ tuổi như vậy đã có bổn sự bực này, mà vì Đường Phong là một người được treo giải, tượng trưng cho hai trăm vạn lượng bạc cùng với chức vụ trưởng lão trên danh nghĩa của Đại Tuyết Cung, nghe nhiều một chút cũng không có gì không tốt.
Trương lão đầu hắng giọng, vỗ vỗ Kinh Đường Mộc, mở miệng nói:
- Việc này phải nói đến từ một năm trước, khi đó Biên Vô Huyết thân là Cự Kiếm Môn môn chủ lại muốn mưu toan chiếm đoạt Thiên Tú tông, dẫn theo vô số môn hạ tinh nhuệ, cộng thêm lung lạc một số thế lực gia tộc xung quanh ngàn dặm, tụ thành mấy ngàn đại quân, hùng hổ tiến đánh Thiên Tú. . .
Người thuyết thư bắt đầu mở miệng kể chuyện, mọi người trong trà lâu yên lặng lắng nghe.
Trương lão đầu này thật có tài kể chuyện, phỏng chừng đã làm chuyện này khá lâu rồi, đem sự việc Đường Phong nộ sát mấy ngàn người Cự Kiếm Môn, phi ngựa ngàn dặm, đến đại náo tứ tông của Lưu Vân tông, lại giết thêm mấy ngàn mạng kể ra rất là sống động, cứ như tận mắt trông thấy vậy. Dưới sự miêu tả của hắn, Đường Phong nghiễm nhiên được gán lên mình là một người tàn nhẫn nguy hiểm, một thân sát khí đậm đặc như sương, một ma đầu giết người không chớp mắt, tình tiết ly kỳ hấp dẫn, lên xuống có điệu khiến cho hô hấp của mọi người trở nên dồn dập.
Không thể không nói, Trương lão kể rất chi tiết kỹ càng, nhưng Đường Phong nghe xong, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Bởi vì hắn nói quá kỹ.
Những chuyện hắn nói, cơ hồ kể ra tất cả đại sự xảy ra với mình kể từ khi xuất đạo đến giờ. Kể cả chuyện tại đỉnh Khúc Đình sơn dùng cái gọi là Vô Thượng Âm Công bức lui lục giai thú vương.
Cho dù những chuyện này truyền lưu ra bên ngoài, nhưng tại sao một người thuyết thư bình thường ở xa ngoài ngàn dặm lại hiểu rõ mình như vậy?
Giải thích duy nhất chính là hắn đã từng thu thập qua tình báo của mình, hoặc là đã nghe ai đó nói qua.
Đường Phong vốn không quan tâm gì đến người thuyết thư này, nhưng giờ lại nhịn không được thả ra cảm giác muốn thăm dò hắn một chút, kết quả lại khiến cho Đường Phong nhịn không được cười rộ lên.
Lão nhân này. . . thế mà lại không phải người bình thường, không ngờ lại là một người tu luyện có tu vi Địa giai.
Chuyện này thật thú vị, một Địa giai cao thủ, thực lực tuy không tính là cao, nhưng cũng không thấp, trong thành này dù có làm gì thì cũng có một cuộc sống rất tốt, mấy tên hộ vệ bên người của Khổng gia ác thiếu kia cũng chỉ là Huyền giai thượng phẩm thôi. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại đến trà lâu này tốn nước bọt để làm một người thuyết thư.
Đánh chết Đường Phong cũng không tin đây là thú vui của hắn.
Hơi nghĩ một chút, Đường Phong liền hiểu ra thân phận của Trương lão đầu này, bất quá mặt dù đoán được, nhưng Đường Phong cũng không định làm gì, mục tiêu của hắn thủy chung vẫn là tên Khổng gia ác thiếu kia.
Người thuyết thư thao thao bất tuyệt cả một nén nhang, lúc này mới lau lau miệng, vỗ Kinh Đường Mộc, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay đến đây thôi, tiểu lão nhân cũng nên nghỉ ngơi, các vị nếu muốn nghe tiếp, ngày mai mời đến sớm. . .
Một đám người liền trở nên ồn ào, đang lúc gây cấn lão nhân này lại đột nhiên không kể nữa, đây không phải là muốn câu khách sao. Trương lão đầu lại lơ đễnh, mặt chỉ cười cười, chậm rãi thu dọn lại đồ đạc của mình.
Cửa lớn của trà lâu đột nhiên bị đá văng ra, lập tức một đám người nối đuôi nhau đi vào, sau khi thấy rõ mặt của người nọ, những người lúc nãy còn đang mở miệng bất mãn lập tức im phăng phắt, không nhưng như thế, trên mặt bọn hắn còn lộ ra vẻ chấn kinh, có một số người còn chộp lấy thời cơ, chuồn nhanh ra ngoài.
Người tới chính là Khổng gia ác thiếu cùng mấy hộ vệ của hắn.
Khổng gia ác thiếu, tại Định Khang thành từ người già trăm tuổi đến con nít ba tuổi, cơ hồ không ai không biết không ai không hiểu, nơi nào có hắn nhất định sẽ có chuyện tốt xảy ra, thế nên tranh thủ chuồn đi vẫn tốt hơn.
Chương 410: Nhạc công. (Hạ)
Có người dẫn đầu, tự nhiên có người noi theo, không đến mấy lần hô hấp, người trong trà lâu đã giảm đi phân nữa. Nhưng người còn lại không dám động đậy, bởi vì Khổng gia ác thiếu đang mặt vẻ mặt cười tà quét mắt nhìn bọn hắn.
Phỏng chừng cảm giác được sự khiếp đảm kinh hoàng của mấy người kia, Khổng gia ác thiếu lúc này ngửa mặt lên trời hừ một tiếng, cũng không đuổi những người kia đi, chỉ cầm quạt xếp khẽ phe phẩy trước mặt, phảng phất như muốn thu lấy những hương vị nơi này vậy. Lão bản của trà lâu tranh thủ thời gian mang theo vẻ mặt tươi cười đến nghênh đón, lão bản này tuy là chủ sự của Trang gia thuộc ngũ đại gia tộc, nhưng ở trước mặt Khổng gia ác thiếu cũng không dám có chút vô lễ, nịnh nọt nói:
- Khổng thiếu gia đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa được, xin ngài thứ tội.
Khổng gia ác nghiêm mở miệng hỏi:
- Cô nàng kia vẫn chưa trốn mất đấy chứ?
Trang lão bản liên tục gật đầu:
- Đúng như thiếu gia ngài phân phó, vẫn trông coi nàng cẩn thận, nàng dù có chắp cánh cũng không bay được. . .
Miệng tuy rằng nói vậy, Nhưng Trang lão bản đúng là khổ không nói nên lời. Lúc chạng vạng tối hôm nay, thiếu gia này không biết nổi cơn điên gì, lại đến trà lâu này làm một vòng, thoáng một cái đã xảy ra chuyện lớn, hắn rõ ràng lại vừa ý một nhạc công biểu diễn ở trong Câu Lan.
Có trời đất chứng giám, nhạc công kia đến trà lâu này chưa được một tháng, ngay cả Trang lão bản cũng chưa từng thấy qua dung mạo của nàng, trước giờ nàng vẫn dùng một tấm lụa mỏng để che đi dung nhan, đôi mắt tuy rằng rất đẹp, nhưng không thể nói là xuất chung. Huống chi, vị nhạc công này lúc biểu diễn đều dùng màn che lại, Trang lão bản cũng không biết tên Khổng gia thiếu này làm sao thấy được vị nhạc công đó nữa.
Nữ nhân mà Khổng gia ác thiếu này vừa ý còn có thể chạy sao? Bất quá lúc đó Khổng gia ác thiếu cũng không định động thủ ngay, mà dặn dò Trang lão bản trông coi kĩ càng, đợi đến tối lại đến lĩnh người, về phần nàng kia có cam tâm tình nguyện hay không, cũng không phải do nàng làm chủ.
Nói trắng ra, cam tâm tình nguyện cũng được, nếu không cam tâm tình nguyện cũng phải cam tâm tình nguyện.
Chỉ mong vị thiếu gia trước mặt này đem nhạc công đi, sẽ không bao giờ đặt chân đến trà lâu này của mình nữa, Trang lão bản thầm cầu nguyện. Trang lão bản cẩn thận hỏi thăm:
- Khổng thiếu, giờ ngài trực tiếp mang người đi hay là. . .
- Gọi nàng đến đàn cho thiếu gia ta nghe đi, ta lên đó. . . Hắc hắc. . .
Khổng gia ác thiếu vẻ mặt đê tiện cười nói.
- Khổng thiếu, mời qua bên này.
Trang lão bản nội tâm nỗi lên một trận ác hàn, thiếu gia này lại muốn ở trước mặt mọi người giở thói lạm dụng uy quyền. Trong lòng mặt dù không biết hắn làm thế nào, nhưng Trang lão bản vẫn rất cung tất kính mời Khổng gia ác thiếu sang một bên, trà quý đồ ăn ngon ùn ùn đưa đến, sau thu sắp xếp tốt mới phân phó nhạc công kia lên sân khấu.
Một lát sau, Câu Lan kéo màn che lên, lập tức một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong truyền ra. Cặp mắt của Khổng gia ác thiếu không khỏi toát ra một chút hào quang.
Hắn cũng là vô tình ý phát hiện ra mị lực của nhạc công kia, tùy rằng nàng che mặt, nhưng dáng người lại ngàn dặm mới tìm được một, mềm mại đáng yêu tự nhiên, nữ nhân được Khổng gia ác thiếu chơi qua không đến một ngàn cũng có tám trăm, đối với việc nhìn nữ nhân cũng có một chút kinh nghiệm tâm đắc. Có thể nói những nữ nhân trước kia nếu so với nhạc công này, chỉ tính riêng dáng người đã không phải cùng một cấp bậc. Khổng gia ác thiếu rất muốn biết sau khi đem quần áo nàng lột sạch thì sẽ có dạng gì.
Còn có cặp mắt kia nữa, nếu nhìn thoáng qua thì rất bình thường, tuy rằng cũng xem như xinh đẹp, nhưng cũng chỉ tương đối thôi.
Thế nhưng có khi trong nháy mắt, đôi mắt kia lại toát ra một vẻ mị lực kinh người, mà khoảng nháy máy này lại bị Khổng gia ác thiếu bắt gặp, trước nay hắn chưa từng thấy qua con mắt nào như vậy, chỉ khẽ liếc qua thôi đã khiến lòng mềm nhũn.
Nhạc công này nhất định là một trang tuyệt sắc! Nếu không sao nàng lại phải che mặt, lúc biểu diễn còn phải kéo màn che?
Đang lúc Khổng gia ác thiếu phóng đoán, tiếng đàn thanh nhã đã theo màn che truyền đến, Khổng gia ác thiếu khẽ nhíu mày, tim bỗng đập nhanh lên.
Đường Phong vốn đang ở bàn bên cạnh uống trà, một bên chăm chú quan sát Khổng gia ác thiếu nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu lên liếc sang màn che bên kia.
Tiếng đàn này... có chút kì lạ. Không phải là không dễ nghe, mà là quá hay, mượt mà tự nhiên, nhạc công này nếu không phải quanh năm đều chìm đắm trong tiếng đàn, thì không thể đánh ra ca khúc mĩ diệu như vậy được. Nếu chỉ mượt mà êm tai thì cũng cho qua đi, nhưng Đường Phong rõ ràng cảm giác có chút không ổn, lúc tiếng đàn vang lên phảng phất mang theo một tia năng lượng nhàn nhạt, khiến tim mình nhịn không được mà nảy lên một cái.
Âm Công? Không đúng, đây không phải Âm Công. Đường Phong đã từng thấy qua Âm Công, Thu Tuyệt Âm chính là một cao thủ tinh thông Âm Công, Âm Công nói trắng ra chính đem một thân thực lực của mình gia trì lên âm thanh, có thể vô hình vô dạng tiếng hành công kích. Mà cái tiếng đàn này lại không có chút ba động năng lượng nào.
Chỉ xảy ra trong nháy mắt, loại cảm giác này liền biến mất không thấy nữa, mà chuyển thành tiếng đàn réo rắt khiến người khác chìm đắm trong đó.
Đến cuối cùng, Đường Phong còn cảm thấy có một cỗ dư vị quấn quanh không tan. Nói cho cùng, bản thân Đường Phong đối với nhạc lý dốt đặc cán mai, bất quá chủ nhân khối thân thể này trước đây từng nghiên cứu qua, cho nên Đường Phong xem như được kế thừa một chút tạo nghệ.
Vị nhạc công không biết tên này quả nhiên không đơn giản, trước đây chưa có người nào chơi nhạc lại khiến Đường Phong có cảm giác như vậy cả.
Đường Phong cũng say mê như vậy, những khách nhân bình thường trong trà lâu thì càng không phải nói. Bọn hắn vốn đang có cảm giác như ngồi trên than trên lửa, dù sao tên Khổng gia ác thiếu còn ở đây, nhưng sau khi nghe xong một khúc này thì thần sắc kinh sợ đã dần bình phục, thay vào đó là trở nên vui mừng khôn xiết, nếu không phải Khổng gia ác thiếu còn ở chỗ này, bọn hắn sợ là đã không nhịn được trầm trồ khen ngợi rồi.
- Tốt!
Những người bình thường không dám mở miệng, nhưng Khổng gia ác thiếu lại không kiêng nể gì hô to một câu
- Tiểu cô nương đàn thật không tệ, có hứng thú theo cạnh bổn thiếu gia không? Nếu là ngươi nguyện ý, mỗi tháng thiếu gia ta sẽ cho ngươi ngàn lượng. . .
Lời vừa nói ra, không ít người trở nên xôn xao, Khổng gia ác thiếu mặt lộ vẻ đắc ý, một tháng ngàn lượng, hắn thật không coi vào đâu, chỉ là một lần phá của thôi mà, vốn tưởng rằng nhạc công kia sẽ biết điều, nhưng trong màn che lại rất yên tĩnh, không phát ra chút âm thanh nào.
Khổng gia ác thiếu cười lạnh một tiếng:
- Không trả lời xem như ngươi đã đồng ý, trước tiên gãy cho thiếu gia ta nghe một khúc nữa đi.
Hắn cũng không vội đoạt lấy nàng, lay động nàng từng chút mới thú vị. Tán tỉnh nữ nhân cũng giống như câu cá, Khổng gia ác thiếu trước kia bắt cá đều dùng lưới, chưa thất thủ bao giờ, muốn nữ nhân nào cứ trực tiếp là được. Nhưng hôm nay, hắn lại muốn đổi phương thức, chậm rãi dùng cầu câu, hưởng thụ tư vị trong đó. Đây cũng là nguyên nhân trước đó hắn đến Điểm Hồng Thần để phát tiết.
Nghe xong câu chuyện của Tuyết Nữ, một người ở bên dưới ồn ào mở lời.
Người thuyết thư cười một tiếng, ôm quyền nói:
- Lão nhân gia ta bất quá chỉ là phàm phu tục tử, dựa vào mồm mép kiếm miếng cơm ăn, người ta dù sao cũng là đại phái, hàm dưỡng đương nhiên rất tốt, sẽ không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà đến tìm ta gây phiền toái đâu.
Câu này nói ra lại xóa sạch tất cả, không để lại chút nào, dù là đệ tử Bắc Ly tông đứng đây, phỏng chừng cũng không có ý làm khó lão nhân này.
- Trương lão đầu, đừng nói toàn những chuyện cũ rích này nữa, nói gì mới mẻ hơn đi.
Lại một đại hán ở phía dưới ồn ào.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Một đám người liền phụ họa theo.
Thế giới này tin tức lưu thông không được tốt lắm, tuy nhiên nghe chuyện kể về Tuyết Nữ cũng khiến cho mọi người nhiệt huyết sôi trào, nhưng người thuyết thư này đã kể đến mấy câu chuyện khác nhau về Tuyết Nữ, mọi người đương nhiên muốn nghe một chút gì đấy mới mẻ để đổi khẩu vị.
Trương lão đầu vuốt râu mỉm cười, mở miệng nói:
- Chuyện mới không phải là không có, chỉ là tiểu lão nhân ta nói chuyện cả buổi rồi, miệng đắng lưỡi khô, nhưng thân lại không có một cắt bạc, muốn mua một ấm trà để uống cho thấm giọng cũng là một chuyện xa vời a. . . "
Mọi người nghe xong, sao lại không biết hắn có ý gì, một lúc sau tất cả mọi người đều đứng lên, ném một chút tiền tài lên mặt bàn trước mặt Trương lão đầu. Người trong quán trà cũng không phải là kẻ có tiền, nếu có tiền thì đâu có chui vào loại địa phương này chứ, cho nên tiền bọn hắn ném đi đa số đều là tiền đồng, chạm với mặt bàn phát ra từng tiếng đinh đang.
- Lão gia hỏa thấy tiền sáng mắt. . .
Có người cười mắng một câu.
Trương lão đầu liên tục chắp tay:
- Tạ các vị ủng hộ.
Nhặt tất cả tiền đồng trên mặt bàn lên, Trương lão đầu tìm điểm tiểu nhị mua một ấm trà, sau khi thấm giọng mới tiếp tục mở miệng nói:
- Tiểu lão nhân hôm nay liền kể một câu chuyện về Huyết Ma Đường Phong đi!
Lời kia vừa thốt ra, Đường Phong thiếu chút nữa là phun cả trà đang uống trong miệng ra ngoài.
Không thể nào? Thiếu gia chẳng qua chỉ là một tiểu gia hỏa mười sáu tuổi, sao giờ lại thành nhân vật chính trong câu chuyện của người thuyết thư rồi? Việc này thật khiến cho Đường Phong không biết nói gì nữa.
- Huyết Ma Đường Phong? Chính là một trong nhưng người bị dán lệnh treo thưởng trước cổng thành?
Trương lão đầu vừa dứt lời, đã có người kích động hỏi.
- Đương nhiên.
Trương lão đầu khẽ gật đầu
- Cả Lý Đường, ngoài hắn ra còn có người được xưng là Huyết Ma Đường Phong sao?
- Ta nghe nói hắn còn rất trẻ tuổi đấy.
Trương lão đầu tiếp tục gật đầu:
- Tuổi không lớn lắm, nhiều lắm là mười bảy mười tám tuổi, nhưng bạo ngược thành tánh, xuất đạo đã hơn một năm, chết trên tay hắn đã vượt qua vạn người.
Ở bên dưới liền truyền đến một đợt âm thanh phả hơi lạnh, Đường Phong lại càng không nhịn được trợn trắng mắt, vạn người. . . Mấy chữ này cũng quá phóng đại rồi.
- Nói mau nói mau.
- Có một vài người đã không nhịn được muốn nghe một chút.
Cũng không phải là sùng bái Đường Phong trẻ tuổi như vậy đã có bổn sự bực này, mà vì Đường Phong là một người được treo giải, tượng trưng cho hai trăm vạn lượng bạc cùng với chức vụ trưởng lão trên danh nghĩa của Đại Tuyết Cung, nghe nhiều một chút cũng không có gì không tốt.
Trương lão đầu hắng giọng, vỗ vỗ Kinh Đường Mộc, mở miệng nói:
- Việc này phải nói đến từ một năm trước, khi đó Biên Vô Huyết thân là Cự Kiếm Môn môn chủ lại muốn mưu toan chiếm đoạt Thiên Tú tông, dẫn theo vô số môn hạ tinh nhuệ, cộng thêm lung lạc một số thế lực gia tộc xung quanh ngàn dặm, tụ thành mấy ngàn đại quân, hùng hổ tiến đánh Thiên Tú. . .
Người thuyết thư bắt đầu mở miệng kể chuyện, mọi người trong trà lâu yên lặng lắng nghe.
Trương lão đầu này thật có tài kể chuyện, phỏng chừng đã làm chuyện này khá lâu rồi, đem sự việc Đường Phong nộ sát mấy ngàn người Cự Kiếm Môn, phi ngựa ngàn dặm, đến đại náo tứ tông của Lưu Vân tông, lại giết thêm mấy ngàn mạng kể ra rất là sống động, cứ như tận mắt trông thấy vậy. Dưới sự miêu tả của hắn, Đường Phong nghiễm nhiên được gán lên mình là một người tàn nhẫn nguy hiểm, một thân sát khí đậm đặc như sương, một ma đầu giết người không chớp mắt, tình tiết ly kỳ hấp dẫn, lên xuống có điệu khiến cho hô hấp của mọi người trở nên dồn dập.
Không thể không nói, Trương lão kể rất chi tiết kỹ càng, nhưng Đường Phong nghe xong, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Bởi vì hắn nói quá kỹ.
Những chuyện hắn nói, cơ hồ kể ra tất cả đại sự xảy ra với mình kể từ khi xuất đạo đến giờ. Kể cả chuyện tại đỉnh Khúc Đình sơn dùng cái gọi là Vô Thượng Âm Công bức lui lục giai thú vương.
Cho dù những chuyện này truyền lưu ra bên ngoài, nhưng tại sao một người thuyết thư bình thường ở xa ngoài ngàn dặm lại hiểu rõ mình như vậy?
Giải thích duy nhất chính là hắn đã từng thu thập qua tình báo của mình, hoặc là đã nghe ai đó nói qua.
Đường Phong vốn không quan tâm gì đến người thuyết thư này, nhưng giờ lại nhịn không được thả ra cảm giác muốn thăm dò hắn một chút, kết quả lại khiến cho Đường Phong nhịn không được cười rộ lên.
Lão nhân này. . . thế mà lại không phải người bình thường, không ngờ lại là một người tu luyện có tu vi Địa giai.
Chuyện này thật thú vị, một Địa giai cao thủ, thực lực tuy không tính là cao, nhưng cũng không thấp, trong thành này dù có làm gì thì cũng có một cuộc sống rất tốt, mấy tên hộ vệ bên người của Khổng gia ác thiếu kia cũng chỉ là Huyền giai thượng phẩm thôi. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại đến trà lâu này tốn nước bọt để làm một người thuyết thư.
Đánh chết Đường Phong cũng không tin đây là thú vui của hắn.
Hơi nghĩ một chút, Đường Phong liền hiểu ra thân phận của Trương lão đầu này, bất quá mặt dù đoán được, nhưng Đường Phong cũng không định làm gì, mục tiêu của hắn thủy chung vẫn là tên Khổng gia ác thiếu kia.
Người thuyết thư thao thao bất tuyệt cả một nén nhang, lúc này mới lau lau miệng, vỗ Kinh Đường Mộc, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay đến đây thôi, tiểu lão nhân cũng nên nghỉ ngơi, các vị nếu muốn nghe tiếp, ngày mai mời đến sớm. . .
Một đám người liền trở nên ồn ào, đang lúc gây cấn lão nhân này lại đột nhiên không kể nữa, đây không phải là muốn câu khách sao. Trương lão đầu lại lơ đễnh, mặt chỉ cười cười, chậm rãi thu dọn lại đồ đạc của mình.
Cửa lớn của trà lâu đột nhiên bị đá văng ra, lập tức một đám người nối đuôi nhau đi vào, sau khi thấy rõ mặt của người nọ, những người lúc nãy còn đang mở miệng bất mãn lập tức im phăng phắt, không nhưng như thế, trên mặt bọn hắn còn lộ ra vẻ chấn kinh, có một số người còn chộp lấy thời cơ, chuồn nhanh ra ngoài.
Người tới chính là Khổng gia ác thiếu cùng mấy hộ vệ của hắn.
Khổng gia ác thiếu, tại Định Khang thành từ người già trăm tuổi đến con nít ba tuổi, cơ hồ không ai không biết không ai không hiểu, nơi nào có hắn nhất định sẽ có chuyện tốt xảy ra, thế nên tranh thủ chuồn đi vẫn tốt hơn.
Chương 410: Nhạc công. (Hạ)
Có người dẫn đầu, tự nhiên có người noi theo, không đến mấy lần hô hấp, người trong trà lâu đã giảm đi phân nữa. Nhưng người còn lại không dám động đậy, bởi vì Khổng gia ác thiếu đang mặt vẻ mặt cười tà quét mắt nhìn bọn hắn.
Phỏng chừng cảm giác được sự khiếp đảm kinh hoàng của mấy người kia, Khổng gia ác thiếu lúc này ngửa mặt lên trời hừ một tiếng, cũng không đuổi những người kia đi, chỉ cầm quạt xếp khẽ phe phẩy trước mặt, phảng phất như muốn thu lấy những hương vị nơi này vậy. Lão bản của trà lâu tranh thủ thời gian mang theo vẻ mặt tươi cười đến nghênh đón, lão bản này tuy là chủ sự của Trang gia thuộc ngũ đại gia tộc, nhưng ở trước mặt Khổng gia ác thiếu cũng không dám có chút vô lễ, nịnh nọt nói:
- Khổng thiếu gia đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa được, xin ngài thứ tội.
Khổng gia ác nghiêm mở miệng hỏi:
- Cô nàng kia vẫn chưa trốn mất đấy chứ?
Trang lão bản liên tục gật đầu:
- Đúng như thiếu gia ngài phân phó, vẫn trông coi nàng cẩn thận, nàng dù có chắp cánh cũng không bay được. . .
Miệng tuy rằng nói vậy, Nhưng Trang lão bản đúng là khổ không nói nên lời. Lúc chạng vạng tối hôm nay, thiếu gia này không biết nổi cơn điên gì, lại đến trà lâu này làm một vòng, thoáng một cái đã xảy ra chuyện lớn, hắn rõ ràng lại vừa ý một nhạc công biểu diễn ở trong Câu Lan.
Có trời đất chứng giám, nhạc công kia đến trà lâu này chưa được một tháng, ngay cả Trang lão bản cũng chưa từng thấy qua dung mạo của nàng, trước giờ nàng vẫn dùng một tấm lụa mỏng để che đi dung nhan, đôi mắt tuy rằng rất đẹp, nhưng không thể nói là xuất chung. Huống chi, vị nhạc công này lúc biểu diễn đều dùng màn che lại, Trang lão bản cũng không biết tên Khổng gia thiếu này làm sao thấy được vị nhạc công đó nữa.
Nữ nhân mà Khổng gia ác thiếu này vừa ý còn có thể chạy sao? Bất quá lúc đó Khổng gia ác thiếu cũng không định động thủ ngay, mà dặn dò Trang lão bản trông coi kĩ càng, đợi đến tối lại đến lĩnh người, về phần nàng kia có cam tâm tình nguyện hay không, cũng không phải do nàng làm chủ.
Nói trắng ra, cam tâm tình nguyện cũng được, nếu không cam tâm tình nguyện cũng phải cam tâm tình nguyện.
Chỉ mong vị thiếu gia trước mặt này đem nhạc công đi, sẽ không bao giờ đặt chân đến trà lâu này của mình nữa, Trang lão bản thầm cầu nguyện. Trang lão bản cẩn thận hỏi thăm:
- Khổng thiếu, giờ ngài trực tiếp mang người đi hay là. . .
- Gọi nàng đến đàn cho thiếu gia ta nghe đi, ta lên đó. . . Hắc hắc. . .
Khổng gia ác thiếu vẻ mặt đê tiện cười nói.
- Khổng thiếu, mời qua bên này.
Trang lão bản nội tâm nỗi lên một trận ác hàn, thiếu gia này lại muốn ở trước mặt mọi người giở thói lạm dụng uy quyền. Trong lòng mặt dù không biết hắn làm thế nào, nhưng Trang lão bản vẫn rất cung tất kính mời Khổng gia ác thiếu sang một bên, trà quý đồ ăn ngon ùn ùn đưa đến, sau thu sắp xếp tốt mới phân phó nhạc công kia lên sân khấu.
Một lát sau, Câu Lan kéo màn che lên, lập tức một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong truyền ra. Cặp mắt của Khổng gia ác thiếu không khỏi toát ra một chút hào quang.
Hắn cũng là vô tình ý phát hiện ra mị lực của nhạc công kia, tùy rằng nàng che mặt, nhưng dáng người lại ngàn dặm mới tìm được một, mềm mại đáng yêu tự nhiên, nữ nhân được Khổng gia ác thiếu chơi qua không đến một ngàn cũng có tám trăm, đối với việc nhìn nữ nhân cũng có một chút kinh nghiệm tâm đắc. Có thể nói những nữ nhân trước kia nếu so với nhạc công này, chỉ tính riêng dáng người đã không phải cùng một cấp bậc. Khổng gia ác thiếu rất muốn biết sau khi đem quần áo nàng lột sạch thì sẽ có dạng gì.
Còn có cặp mắt kia nữa, nếu nhìn thoáng qua thì rất bình thường, tuy rằng cũng xem như xinh đẹp, nhưng cũng chỉ tương đối thôi.
Thế nhưng có khi trong nháy mắt, đôi mắt kia lại toát ra một vẻ mị lực kinh người, mà khoảng nháy máy này lại bị Khổng gia ác thiếu bắt gặp, trước nay hắn chưa từng thấy qua con mắt nào như vậy, chỉ khẽ liếc qua thôi đã khiến lòng mềm nhũn.
Nhạc công này nhất định là một trang tuyệt sắc! Nếu không sao nàng lại phải che mặt, lúc biểu diễn còn phải kéo màn che?
Đang lúc Khổng gia ác thiếu phóng đoán, tiếng đàn thanh nhã đã theo màn che truyền đến, Khổng gia ác thiếu khẽ nhíu mày, tim bỗng đập nhanh lên.
Đường Phong vốn đang ở bàn bên cạnh uống trà, một bên chăm chú quan sát Khổng gia ác thiếu nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu lên liếc sang màn che bên kia.
Tiếng đàn này... có chút kì lạ. Không phải là không dễ nghe, mà là quá hay, mượt mà tự nhiên, nhạc công này nếu không phải quanh năm đều chìm đắm trong tiếng đàn, thì không thể đánh ra ca khúc mĩ diệu như vậy được. Nếu chỉ mượt mà êm tai thì cũng cho qua đi, nhưng Đường Phong rõ ràng cảm giác có chút không ổn, lúc tiếng đàn vang lên phảng phất mang theo một tia năng lượng nhàn nhạt, khiến tim mình nhịn không được mà nảy lên một cái.
Âm Công? Không đúng, đây không phải Âm Công. Đường Phong đã từng thấy qua Âm Công, Thu Tuyệt Âm chính là một cao thủ tinh thông Âm Công, Âm Công nói trắng ra chính đem một thân thực lực của mình gia trì lên âm thanh, có thể vô hình vô dạng tiếng hành công kích. Mà cái tiếng đàn này lại không có chút ba động năng lượng nào.
Chỉ xảy ra trong nháy mắt, loại cảm giác này liền biến mất không thấy nữa, mà chuyển thành tiếng đàn réo rắt khiến người khác chìm đắm trong đó.
Đến cuối cùng, Đường Phong còn cảm thấy có một cỗ dư vị quấn quanh không tan. Nói cho cùng, bản thân Đường Phong đối với nhạc lý dốt đặc cán mai, bất quá chủ nhân khối thân thể này trước đây từng nghiên cứu qua, cho nên Đường Phong xem như được kế thừa một chút tạo nghệ.
Vị nhạc công không biết tên này quả nhiên không đơn giản, trước đây chưa có người nào chơi nhạc lại khiến Đường Phong có cảm giác như vậy cả.
Đường Phong cũng say mê như vậy, những khách nhân bình thường trong trà lâu thì càng không phải nói. Bọn hắn vốn đang có cảm giác như ngồi trên than trên lửa, dù sao tên Khổng gia ác thiếu còn ở đây, nhưng sau khi nghe xong một khúc này thì thần sắc kinh sợ đã dần bình phục, thay vào đó là trở nên vui mừng khôn xiết, nếu không phải Khổng gia ác thiếu còn ở chỗ này, bọn hắn sợ là đã không nhịn được trầm trồ khen ngợi rồi.
- Tốt!
Những người bình thường không dám mở miệng, nhưng Khổng gia ác thiếu lại không kiêng nể gì hô to một câu
- Tiểu cô nương đàn thật không tệ, có hứng thú theo cạnh bổn thiếu gia không? Nếu là ngươi nguyện ý, mỗi tháng thiếu gia ta sẽ cho ngươi ngàn lượng. . .
Lời vừa nói ra, không ít người trở nên xôn xao, Khổng gia ác thiếu mặt lộ vẻ đắc ý, một tháng ngàn lượng, hắn thật không coi vào đâu, chỉ là một lần phá của thôi mà, vốn tưởng rằng nhạc công kia sẽ biết điều, nhưng trong màn che lại rất yên tĩnh, không phát ra chút âm thanh nào.
Khổng gia ác thiếu cười lạnh một tiếng:
- Không trả lời xem như ngươi đã đồng ý, trước tiên gãy cho thiếu gia ta nghe một khúc nữa đi.
Hắn cũng không vội đoạt lấy nàng, lay động nàng từng chút mới thú vị. Tán tỉnh nữ nhân cũng giống như câu cá, Khổng gia ác thiếu trước kia bắt cá đều dùng lưới, chưa thất thủ bao giờ, muốn nữ nhân nào cứ trực tiếp là được. Nhưng hôm nay, hắn lại muốn đổi phương thức, chậm rãi dùng cầu câu, hưởng thụ tư vị trong đó. Đây cũng là nguyên nhân trước đó hắn đến Điểm Hồng Thần để phát tiết.
Tác giả :
Mạc Mặc