Vô Thường
Chương 41: Không lưu người sống
- ngươi thật sự chỉ mới là Luyện Cương ngũ phẩm?
Bạch Tiểu Lại chần chừ hỏi, trong tiềm thức, nàng tình nguyện tin rằng thực lực biểu hiện bên ngoài của Đường Phong chỉ là lớp vỏ ngụy trang.
- Cảnh giới không phải tất cả, có rất nhiều cách để giết người.
Đường Phong nhấp một ngụm rượu, ra vẻ cao thâm khó dò nói.
- Thủ pháp dùng ám khí của ngươi là do ai dạy?
Bạch Tiểu Lại không nhịn được liền hỏi, tuy nàng không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng thủ pháp phóng ám khí của hắn thật sự rất huyền diệu.
- Cô muốn học sao? Để ta dạy cô!
Đường Phong mỉm cười.
- Ai muốn học chứ, chỉ là tò mò một chút thôi.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Lại có chút mất tự nhiên.
- Trước tiên không nói tới chuyện này.
Đường Phong đến bên cạnh đại hán mặt đen, cầm khảm đao của hắn lên, sau đó đi tới bên người một hắc y nhân đã bị mù mắt, một đao chém xuống.
Thủ pháp sạch sẽ lưu loát, một đao liền mất mạng, hắc y nhân ôm mắt không ngừng rên rỉ kia phút chốc liền bất động.
Mà trong đôi mắt của Đường Phong cũng không có bất kỳ thần sắc dao động gì, thậm chí một tay còn cầm bình rượu đưa lên rót một ngụm vào miệng, tựa như một đao vừa rồi của hắn không phải chém người mà chỉ là một khúc gỗ.
Bạch Tiểu Lại quay đầu đi, thân thể nhẹ run từng đợt. Nàng cũng từng giết người, nhưng Bạch Tiểu Lại đặt tay lên ngực tự nhủ, tại thời điểm giết người nàng không thể lạnh nhạt tới mức này như Đường Phong được.
Hắn có thật là chỉ mới mười lăm tuổi hay không? Một thiếu niên mười lăm tuổi, mỗi năm đều ở lì trong Thiên Tú, chưa từng tiếp xúc với xã hội bên ngoài sao lại có thủ đoạn giết người quyết đoán như thế này?
Hắc y nhân bị hắn bắn mù mắt nhưng không chết tổng cộng có chín tên, Đường Phong đi qua đó, mỗi tên một đao, toàn bộ đều chém đứt yết hầu.
Có thể là do cái chết của đồng bọn khiến mấy hắc y nhân còn lại khủng hoảng, tới lúc Đường Phong đi tới bên người một hắc y nhân, hắn vô cùng hoảng sợ liên tục lùi về sau, nhưng đôi mắt đã mù, căn bản không nhìn thấy đường đi, vừa lui lại hai bước liền ngã xuống đất, thân thể run rẩy bỏ về phía sau, ngoài miệng liên tục cầu xin tha thứ:
- Đừng... .Xin đừng giết ta, ta có thể nói rõ thân phận của bọn ta cho ngươi biết, ta có thể nói cho ngươi biết là kẻ nào đã sai bọn ta tới giết ngươi, xin đừng giết ta...
Đường Phong ngồi xổm xuống, một tay vuốt nhẹ khảm đao, một tay đưa bình rượu đang cầm qua cho hắc y nhân, ôn nhu nói:
- không cần sợ, uống một ngụm rượu đi!
Hai tay hắc y nhân run run tiếp nhận vò rượu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
- Cám ơn...
Trong đầu hắn còn nghĩ, một khi đối phương đã mời mình uống rượu, vậy hiển nhiên là vì muốn biết được chân tướng vụ việc lần này, nếu vậy thì mình vẫn có cơ hội sống sót.
Nhưng không đợi hắn đưa vò rượu đến bên miệng, lồng ngực bỗng nhiên đau buốt, sinh lực trong người nhanh chóng cạn mất.
- Tại sao...
Hắc y nhân thì thào một tiếng, ngửa mặt ngã xuống đất.
Đường Phong lấy lại bình rượu, khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh:
- ngươi không cần nói ta cũng biết rõ là kẻ nào muốn đưa ta vào chỗ chết!
Đem mấy tên còn lại giải quyết sạch sẽ, Đường Phong mới vứt khảm đao trên tay xuống đất, quay đầu lại nhìn về phía Tĩnh An thành, sát khí trên thân lại tái hiện.
Bạch Tiểu Lại đứng sau Đường Phong, nhưng không dám tới quá gần. Phần sát khí này tuy đã vượt quá mức thực lực bản thân Đường Phong nên có, nhưng không thể không thừa nhận, bên trong sát khí này còn ẩn giấu một cỗ khí tức âm trầm khủng bố, đây mới là lí do khiến Bạch Tiểu Lại chùn bước.
Nhìn vào thân ảnh cao ngất kia, Bạch Tiểu Lại thậm chí còn có một loại ảo giác, trong vòng ba trượng nơi Đường Phong đang đứng là một vũng máu tươi, quanh thân Đường Phong cũng tràn ngập một cỗ khí tức đỏ như máu.
Nếu Bạch Tiểu Lại đứng ở trước mặt Đường Phong. khẳng định có thể nhìn thấy song nhãn của Đường Phong hiện tại đã biến thành màu đỏ tươi.
Liễu gia! Đường Phong cười lạnh trong lòng, kế mượn đao giết người của Liễu Nguyên lúc trước có thể xem như vừa mất phu nhân lại thiệt binh, lần này Liễu gia cư nhiên lại phái người tới con đường bắt buộc phải qua để trở về Thiên Tú của mình.
Đường Phong vốn cũng chưa có ý định tìm tới Liễu gia sớm như vậy, chuyện Liễu Nguyên đã chết bọn họ cũng không biết, cho nên Liễu gia vẫn không biết kế hoạch của gia tộc mình đã bại lộ. Cái này gọi là địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, Đường Phong cũng có thể chuẩn bị kỹ càng một phen.
Nhưng không ngờ được, lần đầu tiên tới Tĩnh An thành, trên đường trở về đã bị phục kích!
Xem ra, trong chuyện lần này Tập Nguyên Đường cũng dính dáng không ít. Đường Phong chỉ nói qua thân phận của mình cho lão bản Tập Nguyên Đường là Trương Tập Nguyên. những ngườ khác căn bản không ai biết. Mà Trương Tập Nguyên cũng là người của Trương gia, chẳng lẽ nói, Trương gia đã sớm âm thầm cấu kết cùng Liễu gia? Hoặc là.. .vẫn còn nhiều thế lực hơn nữa xen lẫn trong đó.
Đường Phong đột nhiên nhớ tới những lời của Liễu Nguyên trước khi chết.
Hắn nói chỉ cần Đường Phong chết đi, Thiên Tú cũng sẽ diệt vong! Lúc đó Đường Phong vẫn không hiểu những lời này có nghĩa là gì, hiện tại tuy vẫn chưa rõ lắm, nhưng đổi vị trí khác mà nghĩ xem, nếu Thiên Tú biến mất, ai sẽ là người được lời nhiều nhất?
không kể tới bảo khố thiên nhiên sau lưng Thiên Tú như Khúc Đình sơn, chỉ kể tới sau khi Thiên Tú bị tiêu diệt thì những đệ tử xinh đẹp như hoa của Thiên Tú cũng đủ cho mấy thế lực trong Tĩnh An thành chia nhau.
Hay lắm, rất thú vị! Tĩnh An thành, thậm chí mấy thế lực trong phạm vi địa bàn của Thiên Tú cũng có thể có phần trong việc này.
Bất quá... dựa vào mấy thế lực này, e là miệng không đủ lớn để nuốt trọn Thiên Tú. Hai đại cao thủ Thiên giai của Thiên Tú cũng không phải bù nhìn.
Xem ra, kế hoạch của mình phải tiến hành sớm một chút, ít nhất cũng phải moi được thông tin gì đó từ miệng Liễu gia. Đường Phong âm thầm hạ quyết định.
Bạch Tiểu Lại không biết Đường Phong đang nghĩ gì, nhưng mà loại cảm giác âm trầm khủng bố này khiến nàng không dám có bất kì động tác gì. Nhưng bỗng nhiên, loại cảm giác khủng bố này nháy mắt liền biến mất. Đường Phong quay đầu cười vô cùng sáng lạn:
- Tiểu Lại, về nhà thôi, hôm nay thu hoạch cũng không ít!
- ngươi...ngươi không cần lục soát trên người bọn chúng sao? Có thể sẽ tìm thấy vài thông tin hữu dụng!
Đây là lần đầu Bạch Tiểu Lại phát hiện, mình đứng trước mặt một tiểu nam nhân chỉ mới Luyện Cương ngũ phẩm mà cũng bị áp lực.
- không cần, trên người bọn chúng ngoài vũ khí ra thì không có gì cả.
Đường Phong cầm lên bao lớn bao nhỏ rơi trên đất, vác lên vai, vừa hát vừa đi về Thiên Tú.
Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa phùn, mấy đen giăng kín trên bầu trời như bị mực vẩy, làm cho cả bầu không khí trong đất trời có vẻ ngưng trọng hẳn lên.
trở lại Yên Liễu các, Mộng Nhi và Bảo Nhi vội mang y phục cho Đường Phong và Bạch Tiểu Lại thay ra, nếu là lúc trước, đừng nói là cơn cơn mưa phùn thế này, dù là mưa to tầm tả cũng đừng mong làm ướt đến vạt áo của Bạch Tiểu Lại, nhưng sau khi thực lực đại giảm, nàng căn bản không thể dùng cương khí đẩy hạt mưa ra.
Thực lực thấp, ngay cả những sinh hoạt bình thường trong cuộc sống cũng có nhiều điểm bất tiện.
Lấy Thất Tình Cô và chọn ra vài loại dược liệu phụ trợ, Đường Phong vui sướng hài lòng ôm mấy bình rượu bắt đầu làm việc.
Mộng Nhi ngửi được mùi rượu, hít hít mũi, oán trách nói:
- Phong thiếu gia, sao người lại uống rượu?
- Rượu là bằng hữu của nam nhân, tiểu nha đầu như ngươi không hiểu được đâu!
Bạch Tiểu Lại chần chừ hỏi, trong tiềm thức, nàng tình nguyện tin rằng thực lực biểu hiện bên ngoài của Đường Phong chỉ là lớp vỏ ngụy trang.
- Cảnh giới không phải tất cả, có rất nhiều cách để giết người.
Đường Phong nhấp một ngụm rượu, ra vẻ cao thâm khó dò nói.
- Thủ pháp dùng ám khí của ngươi là do ai dạy?
Bạch Tiểu Lại không nhịn được liền hỏi, tuy nàng không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng thủ pháp phóng ám khí của hắn thật sự rất huyền diệu.
- Cô muốn học sao? Để ta dạy cô!
Đường Phong mỉm cười.
- Ai muốn học chứ, chỉ là tò mò một chút thôi.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Lại có chút mất tự nhiên.
- Trước tiên không nói tới chuyện này.
Đường Phong đến bên cạnh đại hán mặt đen, cầm khảm đao của hắn lên, sau đó đi tới bên người một hắc y nhân đã bị mù mắt, một đao chém xuống.
Thủ pháp sạch sẽ lưu loát, một đao liền mất mạng, hắc y nhân ôm mắt không ngừng rên rỉ kia phút chốc liền bất động.
Mà trong đôi mắt của Đường Phong cũng không có bất kỳ thần sắc dao động gì, thậm chí một tay còn cầm bình rượu đưa lên rót một ngụm vào miệng, tựa như một đao vừa rồi của hắn không phải chém người mà chỉ là một khúc gỗ.
Bạch Tiểu Lại quay đầu đi, thân thể nhẹ run từng đợt. Nàng cũng từng giết người, nhưng Bạch Tiểu Lại đặt tay lên ngực tự nhủ, tại thời điểm giết người nàng không thể lạnh nhạt tới mức này như Đường Phong được.
Hắn có thật là chỉ mới mười lăm tuổi hay không? Một thiếu niên mười lăm tuổi, mỗi năm đều ở lì trong Thiên Tú, chưa từng tiếp xúc với xã hội bên ngoài sao lại có thủ đoạn giết người quyết đoán như thế này?
Hắc y nhân bị hắn bắn mù mắt nhưng không chết tổng cộng có chín tên, Đường Phong đi qua đó, mỗi tên một đao, toàn bộ đều chém đứt yết hầu.
Có thể là do cái chết của đồng bọn khiến mấy hắc y nhân còn lại khủng hoảng, tới lúc Đường Phong đi tới bên người một hắc y nhân, hắn vô cùng hoảng sợ liên tục lùi về sau, nhưng đôi mắt đã mù, căn bản không nhìn thấy đường đi, vừa lui lại hai bước liền ngã xuống đất, thân thể run rẩy bỏ về phía sau, ngoài miệng liên tục cầu xin tha thứ:
- Đừng... .Xin đừng giết ta, ta có thể nói rõ thân phận của bọn ta cho ngươi biết, ta có thể nói cho ngươi biết là kẻ nào đã sai bọn ta tới giết ngươi, xin đừng giết ta...
Đường Phong ngồi xổm xuống, một tay vuốt nhẹ khảm đao, một tay đưa bình rượu đang cầm qua cho hắc y nhân, ôn nhu nói:
- không cần sợ, uống một ngụm rượu đi!
Hai tay hắc y nhân run run tiếp nhận vò rượu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
- Cám ơn...
Trong đầu hắn còn nghĩ, một khi đối phương đã mời mình uống rượu, vậy hiển nhiên là vì muốn biết được chân tướng vụ việc lần này, nếu vậy thì mình vẫn có cơ hội sống sót.
Nhưng không đợi hắn đưa vò rượu đến bên miệng, lồng ngực bỗng nhiên đau buốt, sinh lực trong người nhanh chóng cạn mất.
- Tại sao...
Hắc y nhân thì thào một tiếng, ngửa mặt ngã xuống đất.
Đường Phong lấy lại bình rượu, khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh:
- ngươi không cần nói ta cũng biết rõ là kẻ nào muốn đưa ta vào chỗ chết!
Đem mấy tên còn lại giải quyết sạch sẽ, Đường Phong mới vứt khảm đao trên tay xuống đất, quay đầu lại nhìn về phía Tĩnh An thành, sát khí trên thân lại tái hiện.
Bạch Tiểu Lại đứng sau Đường Phong, nhưng không dám tới quá gần. Phần sát khí này tuy đã vượt quá mức thực lực bản thân Đường Phong nên có, nhưng không thể không thừa nhận, bên trong sát khí này còn ẩn giấu một cỗ khí tức âm trầm khủng bố, đây mới là lí do khiến Bạch Tiểu Lại chùn bước.
Nhìn vào thân ảnh cao ngất kia, Bạch Tiểu Lại thậm chí còn có một loại ảo giác, trong vòng ba trượng nơi Đường Phong đang đứng là một vũng máu tươi, quanh thân Đường Phong cũng tràn ngập một cỗ khí tức đỏ như máu.
Nếu Bạch Tiểu Lại đứng ở trước mặt Đường Phong. khẳng định có thể nhìn thấy song nhãn của Đường Phong hiện tại đã biến thành màu đỏ tươi.
Liễu gia! Đường Phong cười lạnh trong lòng, kế mượn đao giết người của Liễu Nguyên lúc trước có thể xem như vừa mất phu nhân lại thiệt binh, lần này Liễu gia cư nhiên lại phái người tới con đường bắt buộc phải qua để trở về Thiên Tú của mình.
Đường Phong vốn cũng chưa có ý định tìm tới Liễu gia sớm như vậy, chuyện Liễu Nguyên đã chết bọn họ cũng không biết, cho nên Liễu gia vẫn không biết kế hoạch của gia tộc mình đã bại lộ. Cái này gọi là địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, Đường Phong cũng có thể chuẩn bị kỹ càng một phen.
Nhưng không ngờ được, lần đầu tiên tới Tĩnh An thành, trên đường trở về đã bị phục kích!
Xem ra, trong chuyện lần này Tập Nguyên Đường cũng dính dáng không ít. Đường Phong chỉ nói qua thân phận của mình cho lão bản Tập Nguyên Đường là Trương Tập Nguyên. những ngườ khác căn bản không ai biết. Mà Trương Tập Nguyên cũng là người của Trương gia, chẳng lẽ nói, Trương gia đã sớm âm thầm cấu kết cùng Liễu gia? Hoặc là.. .vẫn còn nhiều thế lực hơn nữa xen lẫn trong đó.
Đường Phong đột nhiên nhớ tới những lời của Liễu Nguyên trước khi chết.
Hắn nói chỉ cần Đường Phong chết đi, Thiên Tú cũng sẽ diệt vong! Lúc đó Đường Phong vẫn không hiểu những lời này có nghĩa là gì, hiện tại tuy vẫn chưa rõ lắm, nhưng đổi vị trí khác mà nghĩ xem, nếu Thiên Tú biến mất, ai sẽ là người được lời nhiều nhất?
không kể tới bảo khố thiên nhiên sau lưng Thiên Tú như Khúc Đình sơn, chỉ kể tới sau khi Thiên Tú bị tiêu diệt thì những đệ tử xinh đẹp như hoa của Thiên Tú cũng đủ cho mấy thế lực trong Tĩnh An thành chia nhau.
Hay lắm, rất thú vị! Tĩnh An thành, thậm chí mấy thế lực trong phạm vi địa bàn của Thiên Tú cũng có thể có phần trong việc này.
Bất quá... dựa vào mấy thế lực này, e là miệng không đủ lớn để nuốt trọn Thiên Tú. Hai đại cao thủ Thiên giai của Thiên Tú cũng không phải bù nhìn.
Xem ra, kế hoạch của mình phải tiến hành sớm một chút, ít nhất cũng phải moi được thông tin gì đó từ miệng Liễu gia. Đường Phong âm thầm hạ quyết định.
Bạch Tiểu Lại không biết Đường Phong đang nghĩ gì, nhưng mà loại cảm giác âm trầm khủng bố này khiến nàng không dám có bất kì động tác gì. Nhưng bỗng nhiên, loại cảm giác khủng bố này nháy mắt liền biến mất. Đường Phong quay đầu cười vô cùng sáng lạn:
- Tiểu Lại, về nhà thôi, hôm nay thu hoạch cũng không ít!
- ngươi...ngươi không cần lục soát trên người bọn chúng sao? Có thể sẽ tìm thấy vài thông tin hữu dụng!
Đây là lần đầu Bạch Tiểu Lại phát hiện, mình đứng trước mặt một tiểu nam nhân chỉ mới Luyện Cương ngũ phẩm mà cũng bị áp lực.
- không cần, trên người bọn chúng ngoài vũ khí ra thì không có gì cả.
Đường Phong cầm lên bao lớn bao nhỏ rơi trên đất, vác lên vai, vừa hát vừa đi về Thiên Tú.
Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa phùn, mấy đen giăng kín trên bầu trời như bị mực vẩy, làm cho cả bầu không khí trong đất trời có vẻ ngưng trọng hẳn lên.
trở lại Yên Liễu các, Mộng Nhi và Bảo Nhi vội mang y phục cho Đường Phong và Bạch Tiểu Lại thay ra, nếu là lúc trước, đừng nói là cơn cơn mưa phùn thế này, dù là mưa to tầm tả cũng đừng mong làm ướt đến vạt áo của Bạch Tiểu Lại, nhưng sau khi thực lực đại giảm, nàng căn bản không thể dùng cương khí đẩy hạt mưa ra.
Thực lực thấp, ngay cả những sinh hoạt bình thường trong cuộc sống cũng có nhiều điểm bất tiện.
Lấy Thất Tình Cô và chọn ra vài loại dược liệu phụ trợ, Đường Phong vui sướng hài lòng ôm mấy bình rượu bắt đầu làm việc.
Mộng Nhi ngửi được mùi rượu, hít hít mũi, oán trách nói:
- Phong thiếu gia, sao người lại uống rượu?
- Rượu là bằng hữu của nam nhân, tiểu nha đầu như ngươi không hiểu được đâu!
Tác giả :
Mạc Mặc