Vô Thường
Chương 370: Ám chiến (thượng,ha)
So với trước kia tạo thành cảm giác hoàn toàn khác nhau, lúc này là Phi Tiểu Nhã hoàn toàn tự nguyện, tâm tình thả lỏng tới cực điểm, cùng với Tuyết Nữ vừa nói vừa cười vui vẻ.
- Ta xác định rồi!
Đường Phong trầm giọng nói.
- Cái gì?
Thang Phi Tiếu cẩn thận mở miệng hỏi.
- Mấy ngày hôm trước là do chúng ta nằm mơ, hoặc là hiện tại chúng ta đang nằm mơ, bằng không không có khả năng phát sinh loại chuyện khiến người nghe phải kinh sợ như vậy.
Mấy người đang hưởng thụ bầu không khí buổi sáng tuy rằng quỷ dị như lại hòa hợp không gì sánh được này, một bóng người bước tới lại đánh vỡ ý cảnh hiện tại.
Mang chấp sự so với bình thường hoàn toàn giống nhau, nhẹ nhàng không một chút tiếng động xông vào trong sân nhỏ, khác nhau chính là hắn hoàn toàn không thông qua bất cứ thị nữ nào thông báo.
Nhận thấy sắc mặt Mang chấp sự rất nghiêm trọng, tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí có sự thay đổi rồi.
- Làm sao vậy?
Thang Phi Tiếu trầm giọng hỏi.
- Tạ Tuyết Thần tới!
Mang chấp sự đáp, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một cỗ kích động và phẫn nộ bị áp lực.
Đợi lâu như vậy rồi, chuẩn bị lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng chờ được đầu sỏ sát hại lão cung chủ tới, Mang chấp sự lúc này có chút không thể khống chế được kích động và cảm tình của chính mình.
- Nhanh như vậy?
Sắc mặt mấy người trong phòng đều biến đổi, khoảng cách giữa Đại Tuyết Cung và nơi này hoàn toàn không gần, muốn từ bên kia chạy tới chí ít phải có thời gian vài ngày mới được, tính thêm thời gian Tạ Tuyết Thần chuẩn bị và bố trí mưu kế, nói cách khác đại khái cần chừng mười ngày, thậm chí sớm hơn vài ngày hắn đã thu được tin tức Phi Tiểu Nhã thất tung.
Chỉ là không biết hắn nhận được tin tức từ người nào truyền tới, mặc dù mọi người đều biết trong Ô Long Bảo tuyệt đối có cơ sở ngầm do Tạ Tuyết Thần bố trí, nhưng lại không có biện pháp bắt được kẻ này. Dù sao loại chuyện này vô cùng khó phòng bị, đồng thời có bắt được một cơ sở ngầm thì cũng không thể đảm bảo được còn có cơ sở ngâm thứ hai, thứ ba, thậm chí càng nhiều hơn.
- Tới vừa lúc!
Con mắt của Thang Phi Tiếu híp lại, trong nháy mắt bốc lên sát khí đằng đằng, mọi người đều đã tụ tập nơi này, có thể nói là vì chờ Tạ Tuyết Thần, hiện tại nếu như hắn đã hiện thân rồi, vậy thì ra ngoài tính sổ một lượt.
- Hắn dẫn theo bao nhiêu người?
Đoạn Thất Xích truy hỏi nói, Tạ Tuyết Thần tốt xấu cũng là cung chủ Đại Tuyết Thần, không có khả năng một mình phạm hiểm, càng là người độc ác đê tiện, hành động lại càng cẩn thận hơn bình thường, vì vậy không có khả năng Tạ Tuyết Thần một mình một người tới Ô Long Bảo.
- Năm!
Mang chấp sự ngưng trọng:
- Bốn người trong đó đều là người quen cũ, bốn người trong sáu sát thủ số hiệu đầu của Đại Tuyết Cung, còn có một người…
Mang chấp sự nói tới đây, đôi lông mày nhíu chặt lại:
- Người này hoàn toàn xa lạ, biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn vô cùng bình thường, thế nhưng hắn lại là người có thực lực cao thâm nhất trong đám người, nếu như ta suy đoán không sai, người kia hẳn là giống như Tuyết Nữ các hạ.
- Linh giai!
Thang Phi Tiếu kinh hãi.
- Ta không dám tới gần, chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, cũng chỉ quan sát được một chút đã bại lộ hành tung của ta, vì vậy không thể khẳng định được hắn là Linh giai hay không? Nếu như đụng phải hắn, nhất định phải cẩn thận.
Mang chấp sự căn dặn nói.
- Hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Đoạn Thất Xích nhìn Mang chấp sự hỏi:
- Trực tiếp giết ra ngoài liều mạng người sống ta chết với bọn họ hay là yên lặng xem biến đổi?
Mang chấp sự khẽ cười một tiếng:
- Trực tiếp giết ra ngoài là hành vi của mãng phu, chờ buổi tối đi, suốt mấy ngày bôn ba, bọn họ nhất định cần phải nghỉ ngơi.
- Đây chính là đánh lén đê tiện!
Thang Phi Tiếu âm hiểm cười một tiếng.
- Cẩn thận hành sự chung quy không sai, huống chi đối với loại người như Tạ Tuyết Thần, chẳng lẽ ngươi còn muốn giảng cái gì là đạo nghĩa giang hồ sao?
Mang chấp sự liếc mắt nhìn Thang Phi Tiếu.
- Đương nhiên là không!
Thang Phi Tiếu nắm chặt bàn tay, nỗ lực áp chế kích tâm tình kích động của chính mình và cương khí sôi trào trong cơ thể, đối phương đều là cao thủ trong cao thủ, tùy tiện truyền ra một điểm ba động cương khí cũng có thể đả thảo kinh xà.
- Vậy được rồi!
Mang chấp sự hơi gật đầu:
- Trước tiên mời các vị nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy bất biến ứng vạn biến đối với đại chiến sắp tới, thân là chấp sự Ô Long Bảo, ta hiện tại hẳn là nên tiếp đãi bọn họ một chút, nếu không sẽ bị người ngoài trách Ô Long Bảo chúng ta không có lễ nghĩa.
Vừa nói, Mang chấp sự xoay người, bước về phía cửa tiểu viện.
Thang Phi Tiếu nhìn chằm chằm bóng lưng Mang chấp sự, nhẹ giọng căn dặn nói:
- Ngươi cẩn thận một chút, nếu như có gì không thích hợp nên thoát thật nhanh.
Cước bộ của Mang chấp sự chững lại, gật đầu, lập tức đẩy nhanh bước tiến.
Chờ khi Mang chấp sự hoàn toàn biến mất, Đoạn Thất Xích chậm rãi đi tới bên cạnh Thang Phi Tiếu, nhẹ giọng than thở nói:
- Hắn qua đó như vậy, hẳn là không có việc gì sao?
Thang Phi Tiếu thở dài nói:
- Chăc vậy, hắn tốt xấu gì thì cũng đã luyện thành một thân rắn, nếu như không bị đánh trúng vị trí yếu hại, dù thế nào cũng không chết được.
Mấy người trong phòng liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc, Đường Phong thấy vô luận là hai đại sát thần hay là Phi Tiểu Nhã, sắc mặt đều có chút không quá tự nhiên, thực lực tới cảnh giới như bọn họ, nhất là hai đại sát thần, trên thế gian còn rất ít chuyện có thể ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ.
Thế nhưng Tạ Tuyết Thần đến giống như một hòn đá lớn ném xuống mặt nước bình lặng mùa thu, tạo thành tầng tầng rung động mãnh liệt trong tâm tình của bọn họ, bọn họ khẩn cấp muốn giết chết Tạ Tuyết Thần, Đường Phong có thể cảm nhận rất rõ ràng.
- Không nên suy nghĩ quá nhiều!
Đường Phong vỗ vỗ đầu vai Phi Tiểu Nhã.
Thân thể bảo chủ đại nhân run lên, xoay người nhìn Đường Phong một chút, đôi con mắt đẹp đã trở nên mông lung.
- Có Diệp cô cô ở đây rồi!
Đường Phong tiếp tục an ủi nói.
Phi Tiểu Nhã gật đầu, nhào vào lòng Tuyết Nữ ngồi một bên, dụi dụi đầu. Tuyết Nữ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chậm rãi vuốt ve đầu Phi Tiểu Nhã, qua một lúc lâu mới để tâm tình của nàng chậm rãi bình ổn.
Chỗ cửa Ô Long Bảo, Sở Văn Hiên đã tiếp nhóm sáu người Tạ Tuyết Thần tiến vào trong Ô Long Bảo, tuy rằng quái nhân một mắt này chỉ có cảnh giới Địa giai thượng phẩm, thế nhưng thời gian ở trong Ô Long Bảo không hề ngắn, luận độ trung thần tuyệt đối không thua kém bất cứ người nào, vì vậy từ vài ngày trước hắn đã biết được bảo chủ đại nhân đã an toàn trở về Ô Long Bảo, đồng thời còn gặp mặt Phi Tiểu Nhã một lần, tại thời điểm xác định Phi Tiểu Nhã đã trở về, Sở Văn Hiên thiếu chút nữa chảy xuôi hai hàng nước mắt.
Có thể nói, Sở Văn Hiên và Phi Tiểu Nhã có chung một mối thù hận, hận không thể sớm giết chết Tạ Tuyết Thần.
-o0o-
Tuy rằng lúc này phải nghênh tiếp nhóm địch nhân vào trong bảo, nhưng trong lòng Sở Văn Hiên vẫn khó chịu cực độ, thấy địch nhân lắc lư ngay trước mặt chính mình cũng không thể động thủ, đây đương nhiên là một chuyện vô cùng phiền muộn.
- Tạ trưởng lão đại giá quang lâm, bảo chủ bởi vì có việc ra ngoài, không ở trong bảo, không thể tự mình nghênh tiếp, mong rằng Tạ trưởng lão bao dung.
Sở Văn Hiên một mặt dẫn đường, một mặt tỏ vẻ cung kính nói.
Những lời này vừa ra, tứ thì có bốn đạo sát khí giống như ngưng tụ thành thực chất tập trung vào người Sở Văn Hiên.
Sở Văn Hiên không hề xưng hô Tạ Tuyết Thần là cung chủ, mà là dựa theo chức vụ của Tạ Tuyết Thần trong Đại Tuyết Cung thật lâu thật lâu trước kia mà xưng hô, đây không cần bàn cãi chính là không thừa nhận địa vị của Tạ Tuyết Thần, là tát mặt trần trụi, sao có thể khiến bốn người bên cạnh Tạ Tuyết Thần tiếp thu?
- Làm càn!
Một sát thủ Đại Tuyết Cung trong đó lạnh lùng nhìn Sở Văn Hiên:
- Nếu như ngươi muốn chết, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.
- Không sao!
Tạ Tuyết Thần mỉm cười, hắn đã sớm biết trong Ô Long Bảo có rất nhiều người không phục hắn, nhiều hơn một người Sở Văn Hiên cũng không nhiều, thiếu một người Sở Văn Hiên cũng không ít đi, hơn nữa Sở Văn Hiên chỉ là một vai không nhập lưu mà thôi, nếu như để tâm tình vào địa phương này, chẳng phải hạ thấp thân phận của chính mình.
- Tạ trưởng lão khoan hồng độ lượng, Sở mỗ bội phục!
Tuy rằng trên mặt Sở Văn Hiên cười rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng rất coi thường, nếu như vừa rồi người kia động thủ với hắn mà nói, hắn khả năng không thể tránh khỏi, thực lực chênh lệch quá cao không phải lấy kinh nghiệm có thể bù đắp được. Bất quá đúng như lời Mang chấp sự đã từng nói với hắn, loại người như Tạ Tuyết Thần rất coi trọng mặt mũi, tự đại càn rỡ, cũng có chút bảo thủ, sẽ không vì một tiểu nhân vật và việc nhỏ như vậy mà tính toán.
- Ta nghe nói Tiểu Nhã suốt mấy tháng không trở về bảo, có phải đã xảy ra ngoài ý muốn gì đó bên ngoài bảo?
Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt hỏi thăm, trên khuôn mặt tang thương hiện lên nụ cười mê người.
Sở Văn Hiên không quay đầu lại, cười nói:
- Tạ trưởng lão thu được tin tức này từ đâu? Xác thực bảo chủ đại nhân mấy tháng chưa trở lại Ô Long Bảo, thế nhưng là do bảo chủ đại nhân ra ngoài làm việc, nghĩ nếu bảo chủ đại nhân nghe được tin tức Tạ trưởng lão tới Ô Long Bảo làm khách, hẳn là sẽ lập tức trở về. Gần ba năm không thấy, bảo chủ đại nhân tưởng niệm rất sâu với Tạ trưởng lão.
Nàng sợ là muốn ta chết sớm? Trong lòng Tạ Tuyết Thần sáng tỏ, tuy rằng cũng biết Phi Tiểu Nhã đã về tới Ô Long Bảo, nhưng tự nhiên sẽ không vạch trần.
Đoàn người không mặn không nhạt nói chuyện, tiếp tục tiến về phía trước.
Tại thời điểm vượt qua bên cạnh mấy hắc y nhân, một hắc y nhân trong đó đưa tay ra, bắn một tờ giấy về phía một vị cao thủ Đại Tuyết Cung.
Vị cao thủ này bất động thanh sắc, đưa tay tiếp nhận, giữ trong lòng bàn tay, dưới chân tiếp tục bước, vẫn đi tới không chớp mắt.
Ngoại trừ mấy cao thủ đồng bạn bên cạnh, ngay cả Tạ Tuyết Thần cũng không phát hiện ra mờ ám này, càng không nói tới Sở Văn Hiên đẫn đường phía trước.
Ngược lại vị Âu Dương tiên sinh thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, quay đầu liếc mắt nhìn hắc y nhân, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sở Văn Hiên dẫn đoàn người Tạ Tuyết Thần tới trước môt tòa lầu các, đã thấy Mang chấp sự sớm chờ đợi nơi này, sắc mặt Mang chấp sự vẫn tái nhợt, chỉ là lẳng lặng đứng một chỗ, thần sắc như thường, cách khoảng cách thật xa, ánh mắt Tạ Tuyết Thần và Mang chấp sự va chạm với nhau trong không khí.
Mang chấp sự không chút sứt mẻ, khóe miệng Tạ Tuyết Thần cũng nhếch lên nở nụ cười quỷ dị.
Chờ mọi người bước tới phụ cận, Mang chấp sự mới chậm rãi mở miệng nói:
- Gặp qua Tạ trưởng lão, Mang mỗ chờ đợi đã lâu.
- Vị này chính là…
Sở Văn Hiên đang định giới thiệu thân phận của Mang chấp sự, dù sao cũng là người khác tới Ô Long Bảo làm khách, nếu là không có một người đủ phân lượng tới tiếp đãi, về mặt lễ nghĩ cũng có chút không đúng, vì vậy mặc dù rất nguy hiểm, nhưng lúc này Mang chấp sự vẫn phải đứng ra.
Lời nói Sở Văn Hiên bị Tạ Tuyết Thần phất tay cắt đứt, Tạ Tuyết Thần cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Mang chấp sự, mở miệng nói:
- Nghe nói Ô Long Bảo có một vị Mang chấp sự thần bí, cho dù ta tới Ô Long Bảo vài lần cũng chưa từng gặp qua, nghĩ vị này hẳn là Mang chấp sự rồi.
Trên mặt Mang chấp sự không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Tạ trưởng lão tuệ nhãn như đuốc, tệ nhân chính là Mang chấp sự.
- Chấp sự, có phải chúng ta đã từng gặp mặt nơi nào đó?
Tạ Tuyết Thần ngạo nghễ nhìn Mang châp sự, ngữ khí người gây sự hỏi thăm.
- Mang mỗ quanh năm suốt tháng ở Ô Long Bảo, chưa từng ra ngoài, nếu như gặp qua Tạ trưởng lão, Mang mỗ khẳng định sẽ nhớ rất kỹ!
Mang chấp sự vẫn nhàn nhạt như cũ đáp.
- Bất quá ta chung quy cảm giác khi tức trên người ngươi rất quen thuộc là sao? Khiến ta không nhịn được nghĩ tới một người nên sớm chết từ sớm!
Tạ Tuyết Thần cười dài nhìn Mang chấp sự.
Khóe mắt Mang chấp sự nhảy lên, rất bí mật, mở miệng nói:
- Tuy rằng ta không biết Tạ trưởng lão đang nói người phương nào, thế nhưng công pháp trong thiên hạ vô số, thuộc tính lại chỉ có vài loại như vậy, đại khái là do Mang mỗ và người nọ tu luyện công pháp có thuộc tính tương tự nhau, vì vậy mới để Tạ trưởng lão có cảm giác giống như từng quen biết.
- Cũng đúng!
Tạ Tuyết Thần gật đầu:
- Là ta suy nghĩ nhiều rồi, bất quá may mà chấp sự không phải người kia, nếu không Tạ mỗ nhất định sẽ rất tức giận, bởi vì hắn đã lừa dối ta!
Mang chấp sự hơi gật đầu, bất động thanh sắc.
Thời điểm Tạ Tuyết Thần và Mang chấp sự nói chuyện với nhau, bốn sát thủ Đại Tuyết Cung một mực theo dõi hắn, thần sắc trên mặt vô cùng nghi ngờ. Chỉ có Âu Dương tiên sinh sau khi nhìn Mang chấp sự một lát, trên mặt hiện lên một tia biểu tình bừng tỉnh hiểu ra.
Điều này không khỏi khiến con mắt Mang chấp sự híp lại, để tránh đêm dài lắm mộng, trảnh mở đường đi thói:
- Trưởng lão, mời!
Tạ Tuyết Thần gật đầu, bước vào trong phòng, trong phòng đã sớm được các thị nữ dọn dẹp cẩn thận, mấy người đứng hai bên, thấy đoàn người tiến vào đều khom mình vấn an.
Mấy người một đường bôn ba tới đây, sau khi vào nhà liền ngồi xuống ghế, đám thị nữ dâng lên trà thơm, Mang chấp sự và Sở Văn Hiên ngồi vị trí trên dưới, Sở Văn Hiên một bên không yên lòng uống trà, một mặt nghe Mang chấp sự như không có chuyện gì nói chuyện với Tạ Tuyết Thần.
Hai người đều không tốt đẹp gì, Sở Văn Hiên tự nhiên không đi quan tâm, chỉ là trước mặt rất nhiều cao thủ, Sở Văn Hiên vẫn luôn luôn giống như phiến băng mỏng, rất sợ Mang chấp sự sẽ để lộ ra, hai người chính mình và hắn sẽ phải chết tại chỗ.
-o0o-
- Ta xác định rồi!
Đường Phong trầm giọng nói.
- Cái gì?
Thang Phi Tiếu cẩn thận mở miệng hỏi.
- Mấy ngày hôm trước là do chúng ta nằm mơ, hoặc là hiện tại chúng ta đang nằm mơ, bằng không không có khả năng phát sinh loại chuyện khiến người nghe phải kinh sợ như vậy.
Mấy người đang hưởng thụ bầu không khí buổi sáng tuy rằng quỷ dị như lại hòa hợp không gì sánh được này, một bóng người bước tới lại đánh vỡ ý cảnh hiện tại.
Mang chấp sự so với bình thường hoàn toàn giống nhau, nhẹ nhàng không một chút tiếng động xông vào trong sân nhỏ, khác nhau chính là hắn hoàn toàn không thông qua bất cứ thị nữ nào thông báo.
Nhận thấy sắc mặt Mang chấp sự rất nghiêm trọng, tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí có sự thay đổi rồi.
- Làm sao vậy?
Thang Phi Tiếu trầm giọng hỏi.
- Tạ Tuyết Thần tới!
Mang chấp sự đáp, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một cỗ kích động và phẫn nộ bị áp lực.
Đợi lâu như vậy rồi, chuẩn bị lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng chờ được đầu sỏ sát hại lão cung chủ tới, Mang chấp sự lúc này có chút không thể khống chế được kích động và cảm tình của chính mình.
- Nhanh như vậy?
Sắc mặt mấy người trong phòng đều biến đổi, khoảng cách giữa Đại Tuyết Cung và nơi này hoàn toàn không gần, muốn từ bên kia chạy tới chí ít phải có thời gian vài ngày mới được, tính thêm thời gian Tạ Tuyết Thần chuẩn bị và bố trí mưu kế, nói cách khác đại khái cần chừng mười ngày, thậm chí sớm hơn vài ngày hắn đã thu được tin tức Phi Tiểu Nhã thất tung.
Chỉ là không biết hắn nhận được tin tức từ người nào truyền tới, mặc dù mọi người đều biết trong Ô Long Bảo tuyệt đối có cơ sở ngầm do Tạ Tuyết Thần bố trí, nhưng lại không có biện pháp bắt được kẻ này. Dù sao loại chuyện này vô cùng khó phòng bị, đồng thời có bắt được một cơ sở ngầm thì cũng không thể đảm bảo được còn có cơ sở ngâm thứ hai, thứ ba, thậm chí càng nhiều hơn.
- Tới vừa lúc!
Con mắt của Thang Phi Tiếu híp lại, trong nháy mắt bốc lên sát khí đằng đằng, mọi người đều đã tụ tập nơi này, có thể nói là vì chờ Tạ Tuyết Thần, hiện tại nếu như hắn đã hiện thân rồi, vậy thì ra ngoài tính sổ một lượt.
- Hắn dẫn theo bao nhiêu người?
Đoạn Thất Xích truy hỏi nói, Tạ Tuyết Thần tốt xấu cũng là cung chủ Đại Tuyết Thần, không có khả năng một mình phạm hiểm, càng là người độc ác đê tiện, hành động lại càng cẩn thận hơn bình thường, vì vậy không có khả năng Tạ Tuyết Thần một mình một người tới Ô Long Bảo.
- Năm!
Mang chấp sự ngưng trọng:
- Bốn người trong đó đều là người quen cũ, bốn người trong sáu sát thủ số hiệu đầu của Đại Tuyết Cung, còn có một người…
Mang chấp sự nói tới đây, đôi lông mày nhíu chặt lại:
- Người này hoàn toàn xa lạ, biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn vô cùng bình thường, thế nhưng hắn lại là người có thực lực cao thâm nhất trong đám người, nếu như ta suy đoán không sai, người kia hẳn là giống như Tuyết Nữ các hạ.
- Linh giai!
Thang Phi Tiếu kinh hãi.
- Ta không dám tới gần, chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, cũng chỉ quan sát được một chút đã bại lộ hành tung của ta, vì vậy không thể khẳng định được hắn là Linh giai hay không? Nếu như đụng phải hắn, nhất định phải cẩn thận.
Mang chấp sự căn dặn nói.
- Hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Đoạn Thất Xích nhìn Mang chấp sự hỏi:
- Trực tiếp giết ra ngoài liều mạng người sống ta chết với bọn họ hay là yên lặng xem biến đổi?
Mang chấp sự khẽ cười một tiếng:
- Trực tiếp giết ra ngoài là hành vi của mãng phu, chờ buổi tối đi, suốt mấy ngày bôn ba, bọn họ nhất định cần phải nghỉ ngơi.
- Đây chính là đánh lén đê tiện!
Thang Phi Tiếu âm hiểm cười một tiếng.
- Cẩn thận hành sự chung quy không sai, huống chi đối với loại người như Tạ Tuyết Thần, chẳng lẽ ngươi còn muốn giảng cái gì là đạo nghĩa giang hồ sao?
Mang chấp sự liếc mắt nhìn Thang Phi Tiếu.
- Đương nhiên là không!
Thang Phi Tiếu nắm chặt bàn tay, nỗ lực áp chế kích tâm tình kích động của chính mình và cương khí sôi trào trong cơ thể, đối phương đều là cao thủ trong cao thủ, tùy tiện truyền ra một điểm ba động cương khí cũng có thể đả thảo kinh xà.
- Vậy được rồi!
Mang chấp sự hơi gật đầu:
- Trước tiên mời các vị nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy bất biến ứng vạn biến đối với đại chiến sắp tới, thân là chấp sự Ô Long Bảo, ta hiện tại hẳn là nên tiếp đãi bọn họ một chút, nếu không sẽ bị người ngoài trách Ô Long Bảo chúng ta không có lễ nghĩa.
Vừa nói, Mang chấp sự xoay người, bước về phía cửa tiểu viện.
Thang Phi Tiếu nhìn chằm chằm bóng lưng Mang chấp sự, nhẹ giọng căn dặn nói:
- Ngươi cẩn thận một chút, nếu như có gì không thích hợp nên thoát thật nhanh.
Cước bộ của Mang chấp sự chững lại, gật đầu, lập tức đẩy nhanh bước tiến.
Chờ khi Mang chấp sự hoàn toàn biến mất, Đoạn Thất Xích chậm rãi đi tới bên cạnh Thang Phi Tiếu, nhẹ giọng than thở nói:
- Hắn qua đó như vậy, hẳn là không có việc gì sao?
Thang Phi Tiếu thở dài nói:
- Chăc vậy, hắn tốt xấu gì thì cũng đã luyện thành một thân rắn, nếu như không bị đánh trúng vị trí yếu hại, dù thế nào cũng không chết được.
Mấy người trong phòng liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc, Đường Phong thấy vô luận là hai đại sát thần hay là Phi Tiểu Nhã, sắc mặt đều có chút không quá tự nhiên, thực lực tới cảnh giới như bọn họ, nhất là hai đại sát thần, trên thế gian còn rất ít chuyện có thể ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ.
Thế nhưng Tạ Tuyết Thần đến giống như một hòn đá lớn ném xuống mặt nước bình lặng mùa thu, tạo thành tầng tầng rung động mãnh liệt trong tâm tình của bọn họ, bọn họ khẩn cấp muốn giết chết Tạ Tuyết Thần, Đường Phong có thể cảm nhận rất rõ ràng.
- Không nên suy nghĩ quá nhiều!
Đường Phong vỗ vỗ đầu vai Phi Tiểu Nhã.
Thân thể bảo chủ đại nhân run lên, xoay người nhìn Đường Phong một chút, đôi con mắt đẹp đã trở nên mông lung.
- Có Diệp cô cô ở đây rồi!
Đường Phong tiếp tục an ủi nói.
Phi Tiểu Nhã gật đầu, nhào vào lòng Tuyết Nữ ngồi một bên, dụi dụi đầu. Tuyết Nữ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chậm rãi vuốt ve đầu Phi Tiểu Nhã, qua một lúc lâu mới để tâm tình của nàng chậm rãi bình ổn.
Chỗ cửa Ô Long Bảo, Sở Văn Hiên đã tiếp nhóm sáu người Tạ Tuyết Thần tiến vào trong Ô Long Bảo, tuy rằng quái nhân một mắt này chỉ có cảnh giới Địa giai thượng phẩm, thế nhưng thời gian ở trong Ô Long Bảo không hề ngắn, luận độ trung thần tuyệt đối không thua kém bất cứ người nào, vì vậy từ vài ngày trước hắn đã biết được bảo chủ đại nhân đã an toàn trở về Ô Long Bảo, đồng thời còn gặp mặt Phi Tiểu Nhã một lần, tại thời điểm xác định Phi Tiểu Nhã đã trở về, Sở Văn Hiên thiếu chút nữa chảy xuôi hai hàng nước mắt.
Có thể nói, Sở Văn Hiên và Phi Tiểu Nhã có chung một mối thù hận, hận không thể sớm giết chết Tạ Tuyết Thần.
-o0o-
Tuy rằng lúc này phải nghênh tiếp nhóm địch nhân vào trong bảo, nhưng trong lòng Sở Văn Hiên vẫn khó chịu cực độ, thấy địch nhân lắc lư ngay trước mặt chính mình cũng không thể động thủ, đây đương nhiên là một chuyện vô cùng phiền muộn.
- Tạ trưởng lão đại giá quang lâm, bảo chủ bởi vì có việc ra ngoài, không ở trong bảo, không thể tự mình nghênh tiếp, mong rằng Tạ trưởng lão bao dung.
Sở Văn Hiên một mặt dẫn đường, một mặt tỏ vẻ cung kính nói.
Những lời này vừa ra, tứ thì có bốn đạo sát khí giống như ngưng tụ thành thực chất tập trung vào người Sở Văn Hiên.
Sở Văn Hiên không hề xưng hô Tạ Tuyết Thần là cung chủ, mà là dựa theo chức vụ của Tạ Tuyết Thần trong Đại Tuyết Cung thật lâu thật lâu trước kia mà xưng hô, đây không cần bàn cãi chính là không thừa nhận địa vị của Tạ Tuyết Thần, là tát mặt trần trụi, sao có thể khiến bốn người bên cạnh Tạ Tuyết Thần tiếp thu?
- Làm càn!
Một sát thủ Đại Tuyết Cung trong đó lạnh lùng nhìn Sở Văn Hiên:
- Nếu như ngươi muốn chết, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.
- Không sao!
Tạ Tuyết Thần mỉm cười, hắn đã sớm biết trong Ô Long Bảo có rất nhiều người không phục hắn, nhiều hơn một người Sở Văn Hiên cũng không nhiều, thiếu một người Sở Văn Hiên cũng không ít đi, hơn nữa Sở Văn Hiên chỉ là một vai không nhập lưu mà thôi, nếu như để tâm tình vào địa phương này, chẳng phải hạ thấp thân phận của chính mình.
- Tạ trưởng lão khoan hồng độ lượng, Sở mỗ bội phục!
Tuy rằng trên mặt Sở Văn Hiên cười rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng rất coi thường, nếu như vừa rồi người kia động thủ với hắn mà nói, hắn khả năng không thể tránh khỏi, thực lực chênh lệch quá cao không phải lấy kinh nghiệm có thể bù đắp được. Bất quá đúng như lời Mang chấp sự đã từng nói với hắn, loại người như Tạ Tuyết Thần rất coi trọng mặt mũi, tự đại càn rỡ, cũng có chút bảo thủ, sẽ không vì một tiểu nhân vật và việc nhỏ như vậy mà tính toán.
- Ta nghe nói Tiểu Nhã suốt mấy tháng không trở về bảo, có phải đã xảy ra ngoài ý muốn gì đó bên ngoài bảo?
Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt hỏi thăm, trên khuôn mặt tang thương hiện lên nụ cười mê người.
Sở Văn Hiên không quay đầu lại, cười nói:
- Tạ trưởng lão thu được tin tức này từ đâu? Xác thực bảo chủ đại nhân mấy tháng chưa trở lại Ô Long Bảo, thế nhưng là do bảo chủ đại nhân ra ngoài làm việc, nghĩ nếu bảo chủ đại nhân nghe được tin tức Tạ trưởng lão tới Ô Long Bảo làm khách, hẳn là sẽ lập tức trở về. Gần ba năm không thấy, bảo chủ đại nhân tưởng niệm rất sâu với Tạ trưởng lão.
Nàng sợ là muốn ta chết sớm? Trong lòng Tạ Tuyết Thần sáng tỏ, tuy rằng cũng biết Phi Tiểu Nhã đã về tới Ô Long Bảo, nhưng tự nhiên sẽ không vạch trần.
Đoàn người không mặn không nhạt nói chuyện, tiếp tục tiến về phía trước.
Tại thời điểm vượt qua bên cạnh mấy hắc y nhân, một hắc y nhân trong đó đưa tay ra, bắn một tờ giấy về phía một vị cao thủ Đại Tuyết Cung.
Vị cao thủ này bất động thanh sắc, đưa tay tiếp nhận, giữ trong lòng bàn tay, dưới chân tiếp tục bước, vẫn đi tới không chớp mắt.
Ngoại trừ mấy cao thủ đồng bạn bên cạnh, ngay cả Tạ Tuyết Thần cũng không phát hiện ra mờ ám này, càng không nói tới Sở Văn Hiên đẫn đường phía trước.
Ngược lại vị Âu Dương tiên sinh thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, quay đầu liếc mắt nhìn hắc y nhân, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sở Văn Hiên dẫn đoàn người Tạ Tuyết Thần tới trước môt tòa lầu các, đã thấy Mang chấp sự sớm chờ đợi nơi này, sắc mặt Mang chấp sự vẫn tái nhợt, chỉ là lẳng lặng đứng một chỗ, thần sắc như thường, cách khoảng cách thật xa, ánh mắt Tạ Tuyết Thần và Mang chấp sự va chạm với nhau trong không khí.
Mang chấp sự không chút sứt mẻ, khóe miệng Tạ Tuyết Thần cũng nhếch lên nở nụ cười quỷ dị.
Chờ mọi người bước tới phụ cận, Mang chấp sự mới chậm rãi mở miệng nói:
- Gặp qua Tạ trưởng lão, Mang mỗ chờ đợi đã lâu.
- Vị này chính là…
Sở Văn Hiên đang định giới thiệu thân phận của Mang chấp sự, dù sao cũng là người khác tới Ô Long Bảo làm khách, nếu là không có một người đủ phân lượng tới tiếp đãi, về mặt lễ nghĩ cũng có chút không đúng, vì vậy mặc dù rất nguy hiểm, nhưng lúc này Mang chấp sự vẫn phải đứng ra.
Lời nói Sở Văn Hiên bị Tạ Tuyết Thần phất tay cắt đứt, Tạ Tuyết Thần cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Mang chấp sự, mở miệng nói:
- Nghe nói Ô Long Bảo có một vị Mang chấp sự thần bí, cho dù ta tới Ô Long Bảo vài lần cũng chưa từng gặp qua, nghĩ vị này hẳn là Mang chấp sự rồi.
Trên mặt Mang chấp sự không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Tạ trưởng lão tuệ nhãn như đuốc, tệ nhân chính là Mang chấp sự.
- Chấp sự, có phải chúng ta đã từng gặp mặt nơi nào đó?
Tạ Tuyết Thần ngạo nghễ nhìn Mang châp sự, ngữ khí người gây sự hỏi thăm.
- Mang mỗ quanh năm suốt tháng ở Ô Long Bảo, chưa từng ra ngoài, nếu như gặp qua Tạ trưởng lão, Mang mỗ khẳng định sẽ nhớ rất kỹ!
Mang chấp sự vẫn nhàn nhạt như cũ đáp.
- Bất quá ta chung quy cảm giác khi tức trên người ngươi rất quen thuộc là sao? Khiến ta không nhịn được nghĩ tới một người nên sớm chết từ sớm!
Tạ Tuyết Thần cười dài nhìn Mang chấp sự.
Khóe mắt Mang chấp sự nhảy lên, rất bí mật, mở miệng nói:
- Tuy rằng ta không biết Tạ trưởng lão đang nói người phương nào, thế nhưng công pháp trong thiên hạ vô số, thuộc tính lại chỉ có vài loại như vậy, đại khái là do Mang mỗ và người nọ tu luyện công pháp có thuộc tính tương tự nhau, vì vậy mới để Tạ trưởng lão có cảm giác giống như từng quen biết.
- Cũng đúng!
Tạ Tuyết Thần gật đầu:
- Là ta suy nghĩ nhiều rồi, bất quá may mà chấp sự không phải người kia, nếu không Tạ mỗ nhất định sẽ rất tức giận, bởi vì hắn đã lừa dối ta!
Mang chấp sự hơi gật đầu, bất động thanh sắc.
Thời điểm Tạ Tuyết Thần và Mang chấp sự nói chuyện với nhau, bốn sát thủ Đại Tuyết Cung một mực theo dõi hắn, thần sắc trên mặt vô cùng nghi ngờ. Chỉ có Âu Dương tiên sinh sau khi nhìn Mang chấp sự một lát, trên mặt hiện lên một tia biểu tình bừng tỉnh hiểu ra.
Điều này không khỏi khiến con mắt Mang chấp sự híp lại, để tránh đêm dài lắm mộng, trảnh mở đường đi thói:
- Trưởng lão, mời!
Tạ Tuyết Thần gật đầu, bước vào trong phòng, trong phòng đã sớm được các thị nữ dọn dẹp cẩn thận, mấy người đứng hai bên, thấy đoàn người tiến vào đều khom mình vấn an.
Mấy người một đường bôn ba tới đây, sau khi vào nhà liền ngồi xuống ghế, đám thị nữ dâng lên trà thơm, Mang chấp sự và Sở Văn Hiên ngồi vị trí trên dưới, Sở Văn Hiên một bên không yên lòng uống trà, một mặt nghe Mang chấp sự như không có chuyện gì nói chuyện với Tạ Tuyết Thần.
Hai người đều không tốt đẹp gì, Sở Văn Hiên tự nhiên không đi quan tâm, chỉ là trước mặt rất nhiều cao thủ, Sở Văn Hiên vẫn luôn luôn giống như phiến băng mỏng, rất sợ Mang chấp sự sẽ để lộ ra, hai người chính mình và hắn sẽ phải chết tại chỗ.
-o0o-
Tác giả :
Mạc Mặc