Vô Thường
Chương 365: Mưa gió tới
Trên mặt Bàng Dược Vương cũng hiện lên thần sắc kích động không gì sánh được, thật sâu hít một hơi, giương mắt nhìn Mang chấp sự, nhẹ giọng hỏi:
- Ai lấy được?
- Đường Phong!
Mang chấp sự đáp.
Con mắt Bàng Dược Vương híp lại:
- Tiểu tử tốt!
Tiểu tử này cũng quá mức khiến mọi người sợ hãi than rồi, thần không biết quỷ không hay trộm mất Xà Triền Đằng trong phòng dược, cho tới bây giờ Bàng Dược Vương vẫn không thể nghĩ được rốt cuộc hắn làm như thế nào, đây chính là chuyện tình thực hiện ngay dưới mắt chính mình. Sau đó lại ra biển một thời gian, Bàng Dược Vương nghĩ nếu chính minh suy đoán không sai, túy ngư thảo khả năng cũng đã rơi vào trong túi Đường Phong, mà hiện tại hắn còn mang tới liệt diễm cô.
Chẳng lẽ tiểu tử này chính là khắc tinh của thiên tài địa bảo? Rất nhiều dược liệu người khác cả đời cũng đừng nghĩ tới chuyện lấy được, thế nhưng trước mặt hắn lại có thể bắt được dễ dàng như vậy đây?
- Những dược liệu khác có đủ hay không?
Mang chấp sự khẩn trương hỏi thăm.
Bàng Dược Vương cười lớn một tiếng:
- Ta góp nhặt tròn hai năm, sao có khả năng thiếu? Hôm nay chỉ chờ liệt diễm cô là có thể khai lô luyện dược rồi!
Vừa nói, một mặt lấy từ trong người một chiếc hộp màu xanh, đặt ở trên bàn, nói với Mang chấp sự:
- Để thứ này vào trong đi!
Chiếc hộp phảng phất giống như phỉ thúy, tản mát một cỗ cảm giác mát mẻ nhàn nhạt, chờ khi Mang chấp sự đặt bốn cây liệt diễm cô vào trong hộp phỉ thúy, Bàng Dược Vương chậm rãi khép nắp hộp lại, trong nháy mắt nhiệt lượng bức người kia biến mất không còn bóng dáng, thế nhưng chiếc hộp vốn màu xanh nhạt lại đột nhiên chuyển thành màu sắc đỏ đậm.
Bàng Dược Vương gật đầu khen:
- Không hổ là liệt diễm cô chí liệt, chiếc hộp phỉ thúy ngọc này cũng không thể chịu đựng được nhiệt lượng như vậy trong thời gian dài, việc này không nên chậm trễ, ta phải khởi công luyện được rồi, bên phía bảo chủ ngươi nói giúp ta một tiếng, trong vòng nửa tháng đừng cho người tới quấy rối ta.
- Uhm!
Mang chấp sự gật đầu.
Nắm hộp ngọc lên, Bàng Dược Vương bước vào trong phòng, mới đi được vài bước đã ngừng lại, xoay người ngưng trọng nhìn Mang chấp sự, mở miệng hỏi:
- Chấp sự ngươi làm sao bây giờ?
Mang chấp sự nhẹ nhàng cười, trên mặt để lộ biểu tình hào hiệp hiếm thấy:
- Phú quý sinh tử theo thiên mệnh, từ một năm trước ta đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi!
Bàng Dược Vương nhướng mày:
- Có liệt diễm cô, ta có thể luyện chế ra được một vị dược ngăn chặn hàn tính trong cơ thể ngươi, bất quá.. Đây chỉ là kế sách tạm thích ứng, có thể để ngươi sống lâu hơn một chút, thế nhưng không cách nào trừ được tận gốc.
- Liệt diễm cô không có nhiều, không cần phải lãng phí trên người ta. Thân thể của chính mình ta rõ ràng hơn so với bất cứ người nào khác.
Mang chấp sự âm lãnh tươi cười:
- Còn nữa, công pháp ta tu luyện chính là hàn tính, nếu như ngươi để hàn tính bị áp chế, ta chẳng phải bị biến thành phế nhân?
Bàng Dược Vương thật sâu liếc mắt nhìn Mang chấp sự, biết chính mình vô luận như thế nào cũng không thể nói được hắn rồi, lúc này mới thở dài, xoay người bỏ đi.
Đã quá muộn, nếu như nửa năm trước đã lấy được liệt diễm cô mà nói, lúc đó dùng liệt diễm cô luyện chế thành giải được sẽ có hiệu quả đối với Mang chấp sự, thế nhưng hiện tại… Xác thực đã hơi chậm một chút, độc tính cũng đã ăn sâu vào trong gân mạch, đan diền, lục phủ ngũ tạng của hắn, độc tố hiện tại không phải giải dược có thể giải trừ được.
Trước khi chết cũng muốn hiên ngang lẫm liệt tạo chút danh tiếng sao? Bàng Dược Vương nghĩ tới đây chậm rãi lắc đầu, Mang chấp sự không phải người như vậy, hắn đã làm việc này, cần gì phải muốn ai nhớ kỹ chính mình đây?
Trong phòng của Phi Tiểu Nhã, sau khi Mang chấp sự rời khỏi, mấy người tùy tiện hàn huyên nói chuyện với nhau, Đường Phong kể lại tất cả những kinh lịch sau khi chính mình trời khỏi Thiên Tú, ngay cả hai đại sát thần cũng nghe tới mê say, Tuyết Nữ bên cạnh càng mặt mày rạng rỡ, hài tử càng có năng lực nàng tự nhiên càng vui vẻ hơn.
Gánh nặng vẫn đè nặng trên vai đã được thả xuống rất nhiều, trước khi gặp mặt Đường Phong, Tuyết Nữ thực sự lo lắng hài tử của mình suốt mười sáu năm qua rốt cuộc biến thành bộ dáng như thế nào? Không có phụ mẫu bên cạnh cho hắn chỉ đạo chính xác, tính cách và cá tính của hắn nếu như trở nên vặn vẹo quái dị cũng không có gì là lạ.
Huống chi, trước đây Tuyết Nữ âm thầm tới Thiên Tú không ít lần, đã nghe được khá nhiều lời đồn không hay về Đường Phong, nghe đồn nói hắn không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày xen lẫn trong đám nữ nhân, bản thân cũng giống như nữ nhân.
Tuy rằng lúc đó vô cùng lo lắng, thế nhưng Tuyết Nữ không có thời gian xoay chuyển trời đất, âm thầm theo dõi Đường Phong, chỉ có thể áp chế phần lo lắng này tận đáy lòng.
Thẳng cho tới đoạn thời gian vừa rồi trở lại Thiên Tú, từ chỗ Lâm Nhược Diên biết được Đường Phong đã chuyển biến rất nhiều, lúc này Tuyết Nữ mới hơi có chút yên tâm, mà khi chân chính gặp mặt, Tuyết Nữ mới cảm thấy vui mừng không kể xiết.
Cho dù không có phụ mẫu ở một bên giáo dục, hài tử này cũng không đi vào con đường sai lầm, càng làm được rất nhiều hành động vĩ đại khiến người khác phải chấn động, nhớ tới những điều này, trong lòng Tuyết Nữ vừa may mắn vừa vui mừng.
Chuyện bên phía Ô Long Bảo đã bố trí thỏa đáng, chỉ còn chờ luyện chế thành giải được, còn có chờ Tạ Tuyết Thần tự mình tới, tự nhiên không có chuyện gì quan trọng hơn.
Sau khi nói chuyện phiếm non nửa ngày, hai đại sát thần mới phát hiện ra Phi Tiểu Nhã lúc này hoàn toàn giống như một thị nữ, bị Tuyết Nữ hô đến gọi đi, bưng trà rót nước và vô số việc vặt khác làm không ngừng tay, Tuyết Nữ thực giống như tìm xương trong trứng gà, không cho Phi Tiểu Nhã có bao nhiêu thời gian thanh nhàn.
Mà Phi Tiểu Nhã cũng lần lượt làm hết mọi chuyện, tuy rằng rất mệt nhọc, thế nhưng không hề có bất cứ thần sắc không nhịn được, có lẽ nói, nàng không dám có thần sắc như vậy.
Trong mắt của hai đại sát thần, tuy rằng đồng tình với Phi Tiểu Nhã, nhưng cũng nhìn ra được hành động của Tuyết Nữ tự có thâm ý, đương nhiên không can thiệp vào chuyện này.
Trong mấy ngày tiếp theo, sinh hoạt rất bình thường, toàn bộ Ô Long Bảo một mảnh sóng êm biển lặng, thế nhưng mọi người đều có một loại cảm giác rất quái dị, đó chính là cảm giác mưa gió sắp tới.
Nếu như Mang chấp sự suy đoán không lầm, như vậy Tạ Tuyết Thần lúc này hẳn là trên đường tới rồi, mấy ngày tới khả năng sẽ đến Ô Long bảo, đến lúc đó tất có một hồi đại chiến, đại chiến quyết định tương lai của Đại Tuyết Cung.
Mấy ngày này mọi người đều không tùy ý chạy loạn, đều tụ tập tại nơi ở của Phi Tiểu Nhã, thực lực của Đường Phong hiện tại không tính thấp, tuy rằng chỉ là Địa giai trung phẩm, thế nhưng so với trước đây đã cao thâm hơn rất nhiều, mỗi ngày dưới sự dạy dỗ của hai đại sát thần, coi như có thu hoạch không hề nhỏ.
Đổi thành trước đây, Đường Phong khả năng không hiểu quá rõ hai đại sát thần nói cái gì, dù sao cảnh giới không tới, rất nhiều thứ không có tự mình lĩnh ngộ rất khó có thể giải thích được.
- Ai lấy được?
- Đường Phong!
Mang chấp sự đáp.
Con mắt Bàng Dược Vương híp lại:
- Tiểu tử tốt!
Tiểu tử này cũng quá mức khiến mọi người sợ hãi than rồi, thần không biết quỷ không hay trộm mất Xà Triền Đằng trong phòng dược, cho tới bây giờ Bàng Dược Vương vẫn không thể nghĩ được rốt cuộc hắn làm như thế nào, đây chính là chuyện tình thực hiện ngay dưới mắt chính mình. Sau đó lại ra biển một thời gian, Bàng Dược Vương nghĩ nếu chính minh suy đoán không sai, túy ngư thảo khả năng cũng đã rơi vào trong túi Đường Phong, mà hiện tại hắn còn mang tới liệt diễm cô.
Chẳng lẽ tiểu tử này chính là khắc tinh của thiên tài địa bảo? Rất nhiều dược liệu người khác cả đời cũng đừng nghĩ tới chuyện lấy được, thế nhưng trước mặt hắn lại có thể bắt được dễ dàng như vậy đây?
- Những dược liệu khác có đủ hay không?
Mang chấp sự khẩn trương hỏi thăm.
Bàng Dược Vương cười lớn một tiếng:
- Ta góp nhặt tròn hai năm, sao có khả năng thiếu? Hôm nay chỉ chờ liệt diễm cô là có thể khai lô luyện dược rồi!
Vừa nói, một mặt lấy từ trong người một chiếc hộp màu xanh, đặt ở trên bàn, nói với Mang chấp sự:
- Để thứ này vào trong đi!
Chiếc hộp phảng phất giống như phỉ thúy, tản mát một cỗ cảm giác mát mẻ nhàn nhạt, chờ khi Mang chấp sự đặt bốn cây liệt diễm cô vào trong hộp phỉ thúy, Bàng Dược Vương chậm rãi khép nắp hộp lại, trong nháy mắt nhiệt lượng bức người kia biến mất không còn bóng dáng, thế nhưng chiếc hộp vốn màu xanh nhạt lại đột nhiên chuyển thành màu sắc đỏ đậm.
Bàng Dược Vương gật đầu khen:
- Không hổ là liệt diễm cô chí liệt, chiếc hộp phỉ thúy ngọc này cũng không thể chịu đựng được nhiệt lượng như vậy trong thời gian dài, việc này không nên chậm trễ, ta phải khởi công luyện được rồi, bên phía bảo chủ ngươi nói giúp ta một tiếng, trong vòng nửa tháng đừng cho người tới quấy rối ta.
- Uhm!
Mang chấp sự gật đầu.
Nắm hộp ngọc lên, Bàng Dược Vương bước vào trong phòng, mới đi được vài bước đã ngừng lại, xoay người ngưng trọng nhìn Mang chấp sự, mở miệng hỏi:
- Chấp sự ngươi làm sao bây giờ?
Mang chấp sự nhẹ nhàng cười, trên mặt để lộ biểu tình hào hiệp hiếm thấy:
- Phú quý sinh tử theo thiên mệnh, từ một năm trước ta đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi!
Bàng Dược Vương nhướng mày:
- Có liệt diễm cô, ta có thể luyện chế ra được một vị dược ngăn chặn hàn tính trong cơ thể ngươi, bất quá.. Đây chỉ là kế sách tạm thích ứng, có thể để ngươi sống lâu hơn một chút, thế nhưng không cách nào trừ được tận gốc.
- Liệt diễm cô không có nhiều, không cần phải lãng phí trên người ta. Thân thể của chính mình ta rõ ràng hơn so với bất cứ người nào khác.
Mang chấp sự âm lãnh tươi cười:
- Còn nữa, công pháp ta tu luyện chính là hàn tính, nếu như ngươi để hàn tính bị áp chế, ta chẳng phải bị biến thành phế nhân?
Bàng Dược Vương thật sâu liếc mắt nhìn Mang chấp sự, biết chính mình vô luận như thế nào cũng không thể nói được hắn rồi, lúc này mới thở dài, xoay người bỏ đi.
Đã quá muộn, nếu như nửa năm trước đã lấy được liệt diễm cô mà nói, lúc đó dùng liệt diễm cô luyện chế thành giải được sẽ có hiệu quả đối với Mang chấp sự, thế nhưng hiện tại… Xác thực đã hơi chậm một chút, độc tính cũng đã ăn sâu vào trong gân mạch, đan diền, lục phủ ngũ tạng của hắn, độc tố hiện tại không phải giải dược có thể giải trừ được.
Trước khi chết cũng muốn hiên ngang lẫm liệt tạo chút danh tiếng sao? Bàng Dược Vương nghĩ tới đây chậm rãi lắc đầu, Mang chấp sự không phải người như vậy, hắn đã làm việc này, cần gì phải muốn ai nhớ kỹ chính mình đây?
Trong phòng của Phi Tiểu Nhã, sau khi Mang chấp sự rời khỏi, mấy người tùy tiện hàn huyên nói chuyện với nhau, Đường Phong kể lại tất cả những kinh lịch sau khi chính mình trời khỏi Thiên Tú, ngay cả hai đại sát thần cũng nghe tới mê say, Tuyết Nữ bên cạnh càng mặt mày rạng rỡ, hài tử càng có năng lực nàng tự nhiên càng vui vẻ hơn.
Gánh nặng vẫn đè nặng trên vai đã được thả xuống rất nhiều, trước khi gặp mặt Đường Phong, Tuyết Nữ thực sự lo lắng hài tử của mình suốt mười sáu năm qua rốt cuộc biến thành bộ dáng như thế nào? Không có phụ mẫu bên cạnh cho hắn chỉ đạo chính xác, tính cách và cá tính của hắn nếu như trở nên vặn vẹo quái dị cũng không có gì là lạ.
Huống chi, trước đây Tuyết Nữ âm thầm tới Thiên Tú không ít lần, đã nghe được khá nhiều lời đồn không hay về Đường Phong, nghe đồn nói hắn không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày xen lẫn trong đám nữ nhân, bản thân cũng giống như nữ nhân.
Tuy rằng lúc đó vô cùng lo lắng, thế nhưng Tuyết Nữ không có thời gian xoay chuyển trời đất, âm thầm theo dõi Đường Phong, chỉ có thể áp chế phần lo lắng này tận đáy lòng.
Thẳng cho tới đoạn thời gian vừa rồi trở lại Thiên Tú, từ chỗ Lâm Nhược Diên biết được Đường Phong đã chuyển biến rất nhiều, lúc này Tuyết Nữ mới hơi có chút yên tâm, mà khi chân chính gặp mặt, Tuyết Nữ mới cảm thấy vui mừng không kể xiết.
Cho dù không có phụ mẫu ở một bên giáo dục, hài tử này cũng không đi vào con đường sai lầm, càng làm được rất nhiều hành động vĩ đại khiến người khác phải chấn động, nhớ tới những điều này, trong lòng Tuyết Nữ vừa may mắn vừa vui mừng.
Chuyện bên phía Ô Long Bảo đã bố trí thỏa đáng, chỉ còn chờ luyện chế thành giải được, còn có chờ Tạ Tuyết Thần tự mình tới, tự nhiên không có chuyện gì quan trọng hơn.
Sau khi nói chuyện phiếm non nửa ngày, hai đại sát thần mới phát hiện ra Phi Tiểu Nhã lúc này hoàn toàn giống như một thị nữ, bị Tuyết Nữ hô đến gọi đi, bưng trà rót nước và vô số việc vặt khác làm không ngừng tay, Tuyết Nữ thực giống như tìm xương trong trứng gà, không cho Phi Tiểu Nhã có bao nhiêu thời gian thanh nhàn.
Mà Phi Tiểu Nhã cũng lần lượt làm hết mọi chuyện, tuy rằng rất mệt nhọc, thế nhưng không hề có bất cứ thần sắc không nhịn được, có lẽ nói, nàng không dám có thần sắc như vậy.
Trong mắt của hai đại sát thần, tuy rằng đồng tình với Phi Tiểu Nhã, nhưng cũng nhìn ra được hành động của Tuyết Nữ tự có thâm ý, đương nhiên không can thiệp vào chuyện này.
Trong mấy ngày tiếp theo, sinh hoạt rất bình thường, toàn bộ Ô Long Bảo một mảnh sóng êm biển lặng, thế nhưng mọi người đều có một loại cảm giác rất quái dị, đó chính là cảm giác mưa gió sắp tới.
Nếu như Mang chấp sự suy đoán không lầm, như vậy Tạ Tuyết Thần lúc này hẳn là trên đường tới rồi, mấy ngày tới khả năng sẽ đến Ô Long bảo, đến lúc đó tất có một hồi đại chiến, đại chiến quyết định tương lai của Đại Tuyết Cung.
Mấy ngày này mọi người đều không tùy ý chạy loạn, đều tụ tập tại nơi ở của Phi Tiểu Nhã, thực lực của Đường Phong hiện tại không tính thấp, tuy rằng chỉ là Địa giai trung phẩm, thế nhưng so với trước đây đã cao thâm hơn rất nhiều, mỗi ngày dưới sự dạy dỗ của hai đại sát thần, coi như có thu hoạch không hề nhỏ.
Đổi thành trước đây, Đường Phong khả năng không hiểu quá rõ hai đại sát thần nói cái gì, dù sao cảnh giới không tới, rất nhiều thứ không có tự mình lĩnh ngộ rất khó có thể giải thích được.
Tác giả :
Mạc Mặc