Vô Thường
Chương 352: Trở về
Đường Phong thâm trầm gật đầu.
- Đó là oán niệm vô tận của bè gỗ…
Phi Tiểu Nhã âm sâm nói, lập tức nở nụ cười khanh khách.
Thật vất vả mới đi qua đường lớn, tìm đến một khách sạn bình dân, bị tiểu nhị trong điếm hung hăng khinh thường một phen, cuối cùng cũng đạt được hai gian phòng hảo hạng.
Bè gỗ kia bị Phi Tiểu Nhã đặt tại hậu viện khách sạn bình dân, thừa lúc nàng tiến vào trong phòng tắm, Đường Phong nhanh chóng chạy tới chỗ để bè gỗ, thu vào trong không gian mị ảnh.
Còn bị nàng lăn qua lăn lại như vậy, Đường Phong ăn không nổi nữa rồi.
Lấy chút bạc để tiểu nhị trong điểm đi một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày trong thành, thế giới này có tiền có thể mua được cả ma quỷ, tuy rằng vừa rồi tiểu nhị trong điếm nhìn Đường Phong vô cùng khinh thường, thế nhưng nhìn vào mặt mũi thỏi bạc trong tay, vẫn vui vẻ chạy đi làm chuyện này.
Không bao lâu sau, tiểu nhị đã mua được một gói xiêm y ngăn nắp trở về.
Khi Đường Phong đưa bộ y phục này cho Phi Tiểu Nhã, tròng mắt của nữ nhân này đã trở nên ươn ướt, vẻ mặt e thẹn và cảm động, phối hợp với hình tượng nàng vừa mới tắm rửa xong, đặc biệt hấp dẫn người khác.
- Tạ ơn thiếu gia!
Phi Tiểu Nhã ngọt ngào nói.
- Ngươi chới đùa thành nghiện rồi sao?
Đường Phong trừng mắt nhìn nàng.
Lúc này Phi Tiểu Nhã mới khôi phục trạng thái bình thường, cười cười nhìn hắn vô cùng quyến rũ.
Trở về phòng của chính mình, Đường Phong thống khoái nhảy vào bồn tắm, tẩy rửa mồ hôi và bụi bẩn suốt nhiều ngày vừa qua, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng.
Tuy rằng trên hòn đảo cô độc giữa biển cũng có thể tắm rửa, thế nhưng sao có thể thoải mái như ở đây?
Vừa mới tắm rửa không bao lâu, bên ngoài đã truyền tới tiếng đập cửa:
- Đường Phong?
Là thanh âm của Phi Tiểu Nhã, Đường Phong một mặt mặc y phục, một mặt nói:
- Vào đi, cửa không khóa.
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, trên tay Phi Tiểu Nhã còn bưng một chậu nước nóng, bên trên đặt một chiếc dao nhọn, chậm rãi bước vào.
Phi Tiểu Nhã thay quần áo mới không khỏi khiến Đường Phong ngẩn ngơ, bởi vì nàng lúc nàng đã không còn là một tiểu nha hoàn tinh quái trước kia nữa rồi, mà chính là một nữ tử hoàn toàn lộ vẻ thành thục phong vận, trong trang nhã còn mang theo vẻ quyến rũ nhàn nhạt.
- Làm cái gì vậy?
Đường Phong nghi hoặc hỏi.
- Nằm xuống đi!
Phi Tiểu Nhã đặt nước nóng trên bàn, để khăn tăm bên trong, chỉ vào Đường Phong nói:
- Râu mép của ngươi nên thanh lý một chút rồi!
- Uhm!
Đường Phong đưa tay xoa xoa cằm của chính mình, chỉ cảm thấy có chút đâm tay. Ngẫm lại một chút, từ khi tiến vào trong Băng Hỏa Đảo đã trôi qua năm tháng rồi, thời giai dài như vậy không hề để ý tới hình tượng của chính mình, cư nhiên ngay cả râu ria đã mọc khá dài, thực sự có điểm cảm giác thời gian trôi qua cực nhanh.
- Ta tự mình làm được rồi!
Đường Phong dịu dàng cự tuyệt nói, hắn thực không có thói quen được nữ nhân hầu hạ, đương nhiên, trước đây tại Thiên Tú được Bảo Nhi và Mộng Nhi hầu hạ là ngoại lệ, khi đó không biết chải tóc buộc tóc như thế nào, sau đó đã quen thuộc thì không còn phiền các nàng.
- Bản thân ngươi không nhìn thấy, ta giúp ngươi!
Phi Tiểu Nhã nói.
Đường Phong suy nghĩ một chút, cũng không tiếp tục kiên trì, theo lời Phi Tiểu Nhã nằm lên giường, Phi Tiểu Nhã bước tới cầm khăn nóng lau lau cằm Đường Phong, đợi một lúc mới cầm dao nhọn thoăn thoắt cắt gọt, ngồi bên người Đường Phong, ôn nhu dọn dẹp sạch sẽ râu ria không quá dày trên mặt hắn.
Động tác của nàng rất nhẹj nhàng, khi bàn tay nhỏ bé kia lướt qua da mặt, khiến Đường Phong cảm thấy ấm áp, trong lòng không khỏi tuôn ra một dòng nước ấm, chảy xuôi vào tứ chi bách hài, còn có hương thơm dịu ngọt trên người này, vô cùng dễ chịu.
- Trước đây nàng đã làm qua loại chuyện này?
Đường Phong cảm giác động tác của nàng tương đối thành thạo.
Phi Tiểu Nhã sửng sốt, gật đầu nói:
- Trước đây bình thường hay giúp gia gia làm như vậy. Mỗi lần gia gia đều khen ta… Ngọc nhi a, thủ pháp của con rất không tồi!
- Gia gia nàng đâu?
Đường Phong bật thốt hỏi.
Thần sắc Phi Tiểu Nhã tối sầm lại, động tác trên tay cũng có chút cứng ngắc.
Đường Phong nhanh chóng nói.
- Xin lỗi!
- Không sao!
Phi Tiểu Nhã lắc đầu:
- Đã trôi qua thật lâu rồi!
Trong lòng Đường Phong không khỏi xẹt qua một tia chua sót khổ sở, nữ nhân này, hiện tại sợ là không còn thân nhân nào khác? Cô đơn một mình sinh hoạt trên đời này, Đường Phong cũng hơi chút lý giải được tâm tình của nàng.
Hai người lâm vào trong trầm mặc, chỉ có âm thanh lưỡi dao lướt qua da cằm rất nhỏ chậm rãi truyền đi, sau một lúc lâu, Phi Tiểu Nhã tỉ mỉ lau lau gương mặt của Đường Phong, ôn nhu nói:
- Được rồi, ngươi nhìn xem có hài lòng hay không?
Đường Phong đứng thẳng người, cầm lấy chiếc gương đồng ngay bên cạnh, quay trái quay phải nhìn một chút.
Vừa nhìn một chút, Đường Phong không khỏi ngây ngẩn cả người, bởi vì gương mặt trong gương kia xác thực là khuôn mặt của chính mình, thế nhưng chỗ cằm có một vòng râu nhỏ được tu bổ rất chính tể, tạo thành cảm giác chính mình thành thục hơn không ít.
Phi Tiểu Nhã không hoàn toàn cạo sạch toàn bộ râu ria của chính mình, mà cẩn thận cắt tỉa một phen, có thể nhìn ra được, nàng đã rất dụng tâm để làm.
- Không tồi không tồi!
Đường Phong không khỏi gật đầu, cứ như vậy tuy rằng bề ngoài chính mình có vẻ lớn hơn vài tuổi so với tuổi thực, nhưng đi lại trong giang hồ, quá non chung quy khiến người khác xem thường, hiện tại không giống rồi, trên cằm có một vòng râu, ai còn dám nói xem thường chính mình, ai còn dám đối đãi với chính mình như tiểu hài tử?
Thiếu gia hiện tại thoạt nhìn chí ít có hơn hai mươi tuổi.
- Thiếu gia…
Phi Tiểu Nhã ngồi bên cạnh Đường Phong, ngọt ngào dựa vào cánh tay hắn, đôi môi nhếch lên e thẹn, Đường Phong cảm giác khửu tay chính mình chạm vào một địa phương vô cùng mềm mại, vô cùng đàn hồi.
- Nàng lại muốn làm cái gì?
Đường Phong cảnh giác nhìn nàng, khi nữ nhân này mở miệng gọi mình một tiếng thiếu gia, Đường Phong có chút cảm giác không rét mà run.
- Ngươi có bạc hay không?
Phi Tiểu Nhã hỏi.
- Có.
Đường Phong gật đầu.
- Thật tốt quá!
Phi Tiểu Nhã lập tức bật người nhảy nhót, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn:
- Chúng ta đi mua quần áo đi, người ta đã rất lâu không mua quần áo mới rồi!
- Quần áo trên người nàng không đẹp hay sao?
Đường Phong chỉ vào nàng nói.
- Thế nhưng mới có một bộ nha, ta muốn mua rất nhiều!
- Chúng ta không trở về Ô Long Bảo sao? Mấy người Mang chấp sự khẳng định rất lo lắng cho chúng ta.
- Hiện tại còn nửa ngày nữa mới tới buổi tối, chúng ta có thể xuất phát lúc chiều muộn, như vậy tới hừng đông là có thể trở về rồi!
Phi Tiểu Nhã đáp, lập tức quệt miệng nói:
- Cũng không biết là tên tiểu tặc nào, hủy đi hai kiện y phục yêu thích nhất của ta!
- Không cần phải nói nữa, chúng ta đi mua quần áo mới!
Đường Phong nghiêm mặt nói, hắn sợ nhất nữ nhân lôi chuyện cũ này ra nói.
- Thiếu gia người thật tốt!
Phi Tiểu Nhã hài lòng đáp.
- Đó là oán niệm vô tận của bè gỗ…
Phi Tiểu Nhã âm sâm nói, lập tức nở nụ cười khanh khách.
Thật vất vả mới đi qua đường lớn, tìm đến một khách sạn bình dân, bị tiểu nhị trong điếm hung hăng khinh thường một phen, cuối cùng cũng đạt được hai gian phòng hảo hạng.
Bè gỗ kia bị Phi Tiểu Nhã đặt tại hậu viện khách sạn bình dân, thừa lúc nàng tiến vào trong phòng tắm, Đường Phong nhanh chóng chạy tới chỗ để bè gỗ, thu vào trong không gian mị ảnh.
Còn bị nàng lăn qua lăn lại như vậy, Đường Phong ăn không nổi nữa rồi.
Lấy chút bạc để tiểu nhị trong điểm đi một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày trong thành, thế giới này có tiền có thể mua được cả ma quỷ, tuy rằng vừa rồi tiểu nhị trong điếm nhìn Đường Phong vô cùng khinh thường, thế nhưng nhìn vào mặt mũi thỏi bạc trong tay, vẫn vui vẻ chạy đi làm chuyện này.
Không bao lâu sau, tiểu nhị đã mua được một gói xiêm y ngăn nắp trở về.
Khi Đường Phong đưa bộ y phục này cho Phi Tiểu Nhã, tròng mắt của nữ nhân này đã trở nên ươn ướt, vẻ mặt e thẹn và cảm động, phối hợp với hình tượng nàng vừa mới tắm rửa xong, đặc biệt hấp dẫn người khác.
- Tạ ơn thiếu gia!
Phi Tiểu Nhã ngọt ngào nói.
- Ngươi chới đùa thành nghiện rồi sao?
Đường Phong trừng mắt nhìn nàng.
Lúc này Phi Tiểu Nhã mới khôi phục trạng thái bình thường, cười cười nhìn hắn vô cùng quyến rũ.
Trở về phòng của chính mình, Đường Phong thống khoái nhảy vào bồn tắm, tẩy rửa mồ hôi và bụi bẩn suốt nhiều ngày vừa qua, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng.
Tuy rằng trên hòn đảo cô độc giữa biển cũng có thể tắm rửa, thế nhưng sao có thể thoải mái như ở đây?
Vừa mới tắm rửa không bao lâu, bên ngoài đã truyền tới tiếng đập cửa:
- Đường Phong?
Là thanh âm của Phi Tiểu Nhã, Đường Phong một mặt mặc y phục, một mặt nói:
- Vào đi, cửa không khóa.
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, trên tay Phi Tiểu Nhã còn bưng một chậu nước nóng, bên trên đặt một chiếc dao nhọn, chậm rãi bước vào.
Phi Tiểu Nhã thay quần áo mới không khỏi khiến Đường Phong ngẩn ngơ, bởi vì nàng lúc nàng đã không còn là một tiểu nha hoàn tinh quái trước kia nữa rồi, mà chính là một nữ tử hoàn toàn lộ vẻ thành thục phong vận, trong trang nhã còn mang theo vẻ quyến rũ nhàn nhạt.
- Làm cái gì vậy?
Đường Phong nghi hoặc hỏi.
- Nằm xuống đi!
Phi Tiểu Nhã đặt nước nóng trên bàn, để khăn tăm bên trong, chỉ vào Đường Phong nói:
- Râu mép của ngươi nên thanh lý một chút rồi!
- Uhm!
Đường Phong đưa tay xoa xoa cằm của chính mình, chỉ cảm thấy có chút đâm tay. Ngẫm lại một chút, từ khi tiến vào trong Băng Hỏa Đảo đã trôi qua năm tháng rồi, thời giai dài như vậy không hề để ý tới hình tượng của chính mình, cư nhiên ngay cả râu ria đã mọc khá dài, thực sự có điểm cảm giác thời gian trôi qua cực nhanh.
- Ta tự mình làm được rồi!
Đường Phong dịu dàng cự tuyệt nói, hắn thực không có thói quen được nữ nhân hầu hạ, đương nhiên, trước đây tại Thiên Tú được Bảo Nhi và Mộng Nhi hầu hạ là ngoại lệ, khi đó không biết chải tóc buộc tóc như thế nào, sau đó đã quen thuộc thì không còn phiền các nàng.
- Bản thân ngươi không nhìn thấy, ta giúp ngươi!
Phi Tiểu Nhã nói.
Đường Phong suy nghĩ một chút, cũng không tiếp tục kiên trì, theo lời Phi Tiểu Nhã nằm lên giường, Phi Tiểu Nhã bước tới cầm khăn nóng lau lau cằm Đường Phong, đợi một lúc mới cầm dao nhọn thoăn thoắt cắt gọt, ngồi bên người Đường Phong, ôn nhu dọn dẹp sạch sẽ râu ria không quá dày trên mặt hắn.
Động tác của nàng rất nhẹj nhàng, khi bàn tay nhỏ bé kia lướt qua da mặt, khiến Đường Phong cảm thấy ấm áp, trong lòng không khỏi tuôn ra một dòng nước ấm, chảy xuôi vào tứ chi bách hài, còn có hương thơm dịu ngọt trên người này, vô cùng dễ chịu.
- Trước đây nàng đã làm qua loại chuyện này?
Đường Phong cảm giác động tác của nàng tương đối thành thạo.
Phi Tiểu Nhã sửng sốt, gật đầu nói:
- Trước đây bình thường hay giúp gia gia làm như vậy. Mỗi lần gia gia đều khen ta… Ngọc nhi a, thủ pháp của con rất không tồi!
- Gia gia nàng đâu?
Đường Phong bật thốt hỏi.
Thần sắc Phi Tiểu Nhã tối sầm lại, động tác trên tay cũng có chút cứng ngắc.
Đường Phong nhanh chóng nói.
- Xin lỗi!
- Không sao!
Phi Tiểu Nhã lắc đầu:
- Đã trôi qua thật lâu rồi!
Trong lòng Đường Phong không khỏi xẹt qua một tia chua sót khổ sở, nữ nhân này, hiện tại sợ là không còn thân nhân nào khác? Cô đơn một mình sinh hoạt trên đời này, Đường Phong cũng hơi chút lý giải được tâm tình của nàng.
Hai người lâm vào trong trầm mặc, chỉ có âm thanh lưỡi dao lướt qua da cằm rất nhỏ chậm rãi truyền đi, sau một lúc lâu, Phi Tiểu Nhã tỉ mỉ lau lau gương mặt của Đường Phong, ôn nhu nói:
- Được rồi, ngươi nhìn xem có hài lòng hay không?
Đường Phong đứng thẳng người, cầm lấy chiếc gương đồng ngay bên cạnh, quay trái quay phải nhìn một chút.
Vừa nhìn một chút, Đường Phong không khỏi ngây ngẩn cả người, bởi vì gương mặt trong gương kia xác thực là khuôn mặt của chính mình, thế nhưng chỗ cằm có một vòng râu nhỏ được tu bổ rất chính tể, tạo thành cảm giác chính mình thành thục hơn không ít.
Phi Tiểu Nhã không hoàn toàn cạo sạch toàn bộ râu ria của chính mình, mà cẩn thận cắt tỉa một phen, có thể nhìn ra được, nàng đã rất dụng tâm để làm.
- Không tồi không tồi!
Đường Phong không khỏi gật đầu, cứ như vậy tuy rằng bề ngoài chính mình có vẻ lớn hơn vài tuổi so với tuổi thực, nhưng đi lại trong giang hồ, quá non chung quy khiến người khác xem thường, hiện tại không giống rồi, trên cằm có một vòng râu, ai còn dám nói xem thường chính mình, ai còn dám đối đãi với chính mình như tiểu hài tử?
Thiếu gia hiện tại thoạt nhìn chí ít có hơn hai mươi tuổi.
- Thiếu gia…
Phi Tiểu Nhã ngồi bên cạnh Đường Phong, ngọt ngào dựa vào cánh tay hắn, đôi môi nhếch lên e thẹn, Đường Phong cảm giác khửu tay chính mình chạm vào một địa phương vô cùng mềm mại, vô cùng đàn hồi.
- Nàng lại muốn làm cái gì?
Đường Phong cảnh giác nhìn nàng, khi nữ nhân này mở miệng gọi mình một tiếng thiếu gia, Đường Phong có chút cảm giác không rét mà run.
- Ngươi có bạc hay không?
Phi Tiểu Nhã hỏi.
- Có.
Đường Phong gật đầu.
- Thật tốt quá!
Phi Tiểu Nhã lập tức bật người nhảy nhót, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn:
- Chúng ta đi mua quần áo đi, người ta đã rất lâu không mua quần áo mới rồi!
- Quần áo trên người nàng không đẹp hay sao?
Đường Phong chỉ vào nàng nói.
- Thế nhưng mới có một bộ nha, ta muốn mua rất nhiều!
- Chúng ta không trở về Ô Long Bảo sao? Mấy người Mang chấp sự khẳng định rất lo lắng cho chúng ta.
- Hiện tại còn nửa ngày nữa mới tới buổi tối, chúng ta có thể xuất phát lúc chiều muộn, như vậy tới hừng đông là có thể trở về rồi!
Phi Tiểu Nhã đáp, lập tức quệt miệng nói:
- Cũng không biết là tên tiểu tặc nào, hủy đi hai kiện y phục yêu thích nhất của ta!
- Không cần phải nói nữa, chúng ta đi mua quần áo mới!
Đường Phong nghiêm mặt nói, hắn sợ nhất nữ nhân lôi chuyện cũ này ra nói.
- Thiếu gia người thật tốt!
Phi Tiểu Nhã hài lòng đáp.
Tác giả :
Mạc Mặc