Vô Thường
Chương 284: Phá vỡ kỷ lục
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Mình còn lớn hơn so với hắn hai tuổi, mình từ lúc năm tuổi đã bắt đầu tiến hành khóa huấn luyện cực kỳ tàn ác ở Đại Tuyết cung, một đường quá quan trảm tướng, đích thân giết chết vô số huynh đệ, từ lúc đó có thể phát triển cho tới tình trạng ngày hôm nay, cảnh giới của mình mặc dù không cao, nhưng là do cố ý tạo ra, cố ý áp chế ở trình độ Huyền giai để có thể gia nhập vào Ô Long bảo. Nếu như mình muốn theo đuổi cảnh giới mà nói, sớm đã thành Địa giai cao thủ!
Vậy mà tên Đường Môn này lại có thể dễ dàng đập nát vọng tưởng vô địch trong cùng cấp độ của mình, chính hắn cũng là một Huyền giai, nhưng trong cái cảnh giới Huyền giai này mà so sánh, hắn còn thấp hơn một đoạn! Nếu như chỉ có một mình Đường Môn, Không Dư Hận tin chắc cho dù tốc độ cùng lực đạo không bằng hắn, nhưng luận về thủ pháp giết người, Không Dư Hận lợi hại hơn rất nhiều, mà lúc này đối phương lại có đến hai người, cho nên mặc dù Không Dư Hận vô cùng mong muốn nghiền nát Đường Phong thành tro, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thân hình run rẩy nhìn Đường Phong một lát, Không Dư Hận đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một cái bình, lại lấy ra từ trong bình một viên đan dược mà nuốt xuống.
- Ồ? Trên phi đao còn có độc?
Đường Phong nhìn thanh phi đao đang lập lòe nằm trên mặt đất, cười lạnh một tiếng.
- Tự lấy đá đập chân mình!
Cừu Thiên Biến cũng mỉa mai.
Dường như sợ Đường Phong còn tiếp tục xông tới công kích mình, nuốt giải dược vào rồi, Không Dư Hận cũng không dám quay đầu lại mà vừa nhìn vừa chạy giật lùi. Nhìn tên kia phảng phất cứ như là chó mất chủ, ánh mắt Đường Phong trở nên giễu cợt, nếu như Không Dư Hận không nhằm vào mình, căn bản cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.
Đường Phong tự hỏi bản thân cũng không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, cũng không phải tiểu nhân, nhưng lúc này cũng không khỏi nổi lên ý niệm muốn diệt trừ hoàn toàn Không Dư Hận trong đầu. Tên này có thù tất báo, là kẻ thù chuyên nhằm vào mình, nếu không diệt mà nói, sau này e rằng phiền toái sẽ rất nhiều.
Nhưng nghĩ lại, trong cả Ô Long bảo này, có tư cách làm đối thủ của mình cũng chỉ có một mình Không Dư Hận. Nếu giết hắn đi rồi, vậy mình sẽ mất đi một mục tiêu để so sánh. Hơn nữa từ lần giao thủ mới đây, Không Dư Hận này có tố chất và cường độ thân thể dường như không kém là mấy so với mình, lực đạo, tốc độ cùng năng lực phản ứng trong cảnh giới Huyền giai cũng phải thuộc vào hàng nhất lưu, trình độ thân thể của mình là nhờ hai lần rèn luyện bởi năng lượng khổng lồ, vậy còn hắn? Hắn dựa vào cái gì để luyện thành như vậy? Nếu muốn giết tên này, nếu như không dùng độc mà nói, chỉ dựa vào thực lực của mình bây giờ e là sẽ có chút phiền phức, huống chi, mỗi phút mỗi giây bên cạnh hắn còn có vô số đệ tử tinh nhuệ của Đại Tuyết cung, muốn giết hắn khó càng thêm khó.
Thấy Đường Phong đang trầm tư, cứu Thiên Biến bỗng đưa tay kéo hắn một cái:
- Đi, người đã chạy tới đâu rồi, còn nhìn cái gì?
- Ừm.
Đường Phong đáp một tiếng, xoay người chạy về phía Ô Long bảo, một đường thuận lợi trở lại Ô Long bảo rồi, lại đưa ngọc ký ngà voi cho Độc nhãn quái nhân, báo só hiệu ngọc bài xong, lại tiếp tục chạy đi.
Một canh giờ chạy hết ba trăm dặm, cho dù là Đường Phong cũng phải dùng đến tám phần tốc độ, hơn nữa khi trước dây dưa cùng Không Dư Hận cũng trì hoãn một ít thời gian, thời gian còn lại đã không còn nhiều nữa.
Trời dần sáng, mặt trời đỏ rực bắt đầu ló dạng ở hướng Đông, Cừu Thiên Biến bám theo phía sau Đường Phong không nhịn được nữa mà thở ra một hơi, nhìn bộ dạng tốt hơn trước rất nhiều.
Hỏi thăm một phen, Đường Phong biết mặc dù chỉ cần có bóng người, lực lượng cương tâm của Cừu Thiên Biến vẫn có thể điều động, nhưng bóng càng nhạt thì cương khí lão cần tiêu hao cũng càng nhiều, lúc này sắc trời sáng choang, bầu trời sáng tỏ, bóng người trên đất cũng ngày một rõ ràng hơn, với Cừu Thiên Biến mà nói, cương khí cần phải tiêu hao sẽ giảm hơn so với trước rất nhiều.
Kể từ sau lần giáo huấn Không Dư Hận một chút, hắn ta cũng không dám làm bừa nữa, một tên thiếu khí phách như hắn vậy, chỉ thích lấy mạnh hiếp yếu, nếu như ngươi so với hắn lợi hại hơn, hắn liền sợ ngươi.
Chỉ cần thấy Đường Phong từ xa, Không Dư Hận nhất định sẽ tránh ra một khoảng dài, căn bản không dám tới gần Đường Phong trong phạm vi hai mươi trượng. Mà thấy hắn như vậy, Đường Phong cũng lười không muốn lãng phí thời gian với hắn, lúc này cần phải hoàn thành lần thí luyện đầu tiên của Ô Long bảo, bằng không một ngày không ăn sáng thì không biết chịu làm sao cho thấu.
Cũng không biết có phải do độc tố trên phi đao ảnh hưởng hay không, lấy thực lực của Không Dư Hận, muốn hoàn thành cái thí luyện này cho dù có mệt nhọc đôi chút, nhưng vẫn có thể xong xuôi, thế nhưng tốc độ của hắn lại càng lúc càng chậm, sắc mặt càng lúc càng đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Khoảng một canh giờ sau, Đường Phong kéo theo Cừu Thiên Biến chạy đủ năm vòng, trong lúc hai người đem miếng ngọc ký ngà voi thứ năm giao cho Độc nhãn quái nhân, quái nhân này lại hắc hắc cười một tiếng:
- Không tệ nha, trước giờ còn chưa có ai ngày đầu tiên đã có thể hoàn thành cái thí luyện này, hai người các ngươi đã phá vỡ kỷ lục ghi chép của Ô Long bảo rồi đấy!
Sáng sớm, từ Ô Long bảo chạy tới Diêm thành, rồi quay đi quay lại năm vòng, cho dù là Đường Phong cũng không chịu nổi, Đường Phong cảm thấy cả người như xơ cứng lại, cho dù thân thể của hắn mạnh mẽ, nhưng một mực chạy nhanh như vậy, cương khí trong người cũng tiêu hao nghiêm trọng, mồ hôi trên mặt không ngừng nhỏ tí tách xuống nền đất, phảng phất cứ như mưa rơi vậy, cả người cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngó qua Cừu Thiên Biến,có thể dùng từ thê thảm mà hình dung, chân hắn không tài nào cử động được, thân thể càng không ngừng co giật, run lên từng hồi, mặt tái nhợt như tờ giấy, so với Đường Phong, cương khí của lão còn tiêu hao nghiêm trọng hơn rất nhiều, cảnh vật trước mắt không ngừng quay cuồng, đầu váng mắt hoa.
- Bữa sáng ở phía sau, tự mình đi lấy, mỗi người chỉ có thể lấy một phần.
Độc nhãn quái nhân chỉ một ngón tay, nói.
Đường Phong và Cừu Thiên Biến sớm đã ngửi thấy mùi cháo trắng cùng với bánh bao thơm rồi, bụng đã ột ột kêu loạn, đói đến mức bụng lép tới tận lưng.
Cừu Thiên Biến vừa định cất bước đi tới, thế nhưng thân thể lại mềm nhũn, trực tiếp té lăn trên mặt đất, hai mắt vô lực chớp chớp, nhìn thẳng lên trời.
Đường Phong đưa tay lôi lão dậy, nhưng lão căn bản không tài nào đứng nổi.
- Ta.. không được!
Cừu Thiên Biến yếu ớt khoát khoát tay.
- Ngươi đem phần của ta tới đây được không, ta không cử động nổi.
- Hắc hắc.
Độc nhãn quái nhân chắp tay sau lưng cười âm hiểm.
- Mới như thế đã chịu không nổi? Vậy ngươi tới Ô Long bảo để làm gì?
Cừu Thiên Biến nghe xong liền sửng sốt, cắn chặt răng từ từ bò dậy, lẩm bẩm:
- Đương nhiên tới đây là để trở nên mạnh mẽ!
- Vậy thì ngàn vạn lần không nên yếu đuối! Người tự đầu hàng chính bản thân mình vĩnh viễn sẽ không mạnh lên được.
Khó lắm mới nghe được Độc nhãn quái nhân nói được một câu giống người, lão ngừng lại một chút, nói thêm:
- Ừm, còn có mấy phút nữa sẽ hết thời gian ăn sáng, nếu các ngươi còn không đi lấy, hết giờ rồi thì không còn cơ hội.
-o0o-
Vậy mà tên Đường Môn này lại có thể dễ dàng đập nát vọng tưởng vô địch trong cùng cấp độ của mình, chính hắn cũng là một Huyền giai, nhưng trong cái cảnh giới Huyền giai này mà so sánh, hắn còn thấp hơn một đoạn! Nếu như chỉ có một mình Đường Môn, Không Dư Hận tin chắc cho dù tốc độ cùng lực đạo không bằng hắn, nhưng luận về thủ pháp giết người, Không Dư Hận lợi hại hơn rất nhiều, mà lúc này đối phương lại có đến hai người, cho nên mặc dù Không Dư Hận vô cùng mong muốn nghiền nát Đường Phong thành tro, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thân hình run rẩy nhìn Đường Phong một lát, Không Dư Hận đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một cái bình, lại lấy ra từ trong bình một viên đan dược mà nuốt xuống.
- Ồ? Trên phi đao còn có độc?
Đường Phong nhìn thanh phi đao đang lập lòe nằm trên mặt đất, cười lạnh một tiếng.
- Tự lấy đá đập chân mình!
Cừu Thiên Biến cũng mỉa mai.
Dường như sợ Đường Phong còn tiếp tục xông tới công kích mình, nuốt giải dược vào rồi, Không Dư Hận cũng không dám quay đầu lại mà vừa nhìn vừa chạy giật lùi. Nhìn tên kia phảng phất cứ như là chó mất chủ, ánh mắt Đường Phong trở nên giễu cợt, nếu như Không Dư Hận không nhằm vào mình, căn bản cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.
Đường Phong tự hỏi bản thân cũng không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, cũng không phải tiểu nhân, nhưng lúc này cũng không khỏi nổi lên ý niệm muốn diệt trừ hoàn toàn Không Dư Hận trong đầu. Tên này có thù tất báo, là kẻ thù chuyên nhằm vào mình, nếu không diệt mà nói, sau này e rằng phiền toái sẽ rất nhiều.
Nhưng nghĩ lại, trong cả Ô Long bảo này, có tư cách làm đối thủ của mình cũng chỉ có một mình Không Dư Hận. Nếu giết hắn đi rồi, vậy mình sẽ mất đi một mục tiêu để so sánh. Hơn nữa từ lần giao thủ mới đây, Không Dư Hận này có tố chất và cường độ thân thể dường như không kém là mấy so với mình, lực đạo, tốc độ cùng năng lực phản ứng trong cảnh giới Huyền giai cũng phải thuộc vào hàng nhất lưu, trình độ thân thể của mình là nhờ hai lần rèn luyện bởi năng lượng khổng lồ, vậy còn hắn? Hắn dựa vào cái gì để luyện thành như vậy? Nếu muốn giết tên này, nếu như không dùng độc mà nói, chỉ dựa vào thực lực của mình bây giờ e là sẽ có chút phiền phức, huống chi, mỗi phút mỗi giây bên cạnh hắn còn có vô số đệ tử tinh nhuệ của Đại Tuyết cung, muốn giết hắn khó càng thêm khó.
Thấy Đường Phong đang trầm tư, cứu Thiên Biến bỗng đưa tay kéo hắn một cái:
- Đi, người đã chạy tới đâu rồi, còn nhìn cái gì?
- Ừm.
Đường Phong đáp một tiếng, xoay người chạy về phía Ô Long bảo, một đường thuận lợi trở lại Ô Long bảo rồi, lại đưa ngọc ký ngà voi cho Độc nhãn quái nhân, báo só hiệu ngọc bài xong, lại tiếp tục chạy đi.
Một canh giờ chạy hết ba trăm dặm, cho dù là Đường Phong cũng phải dùng đến tám phần tốc độ, hơn nữa khi trước dây dưa cùng Không Dư Hận cũng trì hoãn một ít thời gian, thời gian còn lại đã không còn nhiều nữa.
Trời dần sáng, mặt trời đỏ rực bắt đầu ló dạng ở hướng Đông, Cừu Thiên Biến bám theo phía sau Đường Phong không nhịn được nữa mà thở ra một hơi, nhìn bộ dạng tốt hơn trước rất nhiều.
Hỏi thăm một phen, Đường Phong biết mặc dù chỉ cần có bóng người, lực lượng cương tâm của Cừu Thiên Biến vẫn có thể điều động, nhưng bóng càng nhạt thì cương khí lão cần tiêu hao cũng càng nhiều, lúc này sắc trời sáng choang, bầu trời sáng tỏ, bóng người trên đất cũng ngày một rõ ràng hơn, với Cừu Thiên Biến mà nói, cương khí cần phải tiêu hao sẽ giảm hơn so với trước rất nhiều.
Kể từ sau lần giáo huấn Không Dư Hận một chút, hắn ta cũng không dám làm bừa nữa, một tên thiếu khí phách như hắn vậy, chỉ thích lấy mạnh hiếp yếu, nếu như ngươi so với hắn lợi hại hơn, hắn liền sợ ngươi.
Chỉ cần thấy Đường Phong từ xa, Không Dư Hận nhất định sẽ tránh ra một khoảng dài, căn bản không dám tới gần Đường Phong trong phạm vi hai mươi trượng. Mà thấy hắn như vậy, Đường Phong cũng lười không muốn lãng phí thời gian với hắn, lúc này cần phải hoàn thành lần thí luyện đầu tiên của Ô Long bảo, bằng không một ngày không ăn sáng thì không biết chịu làm sao cho thấu.
Cũng không biết có phải do độc tố trên phi đao ảnh hưởng hay không, lấy thực lực của Không Dư Hận, muốn hoàn thành cái thí luyện này cho dù có mệt nhọc đôi chút, nhưng vẫn có thể xong xuôi, thế nhưng tốc độ của hắn lại càng lúc càng chậm, sắc mặt càng lúc càng đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Khoảng một canh giờ sau, Đường Phong kéo theo Cừu Thiên Biến chạy đủ năm vòng, trong lúc hai người đem miếng ngọc ký ngà voi thứ năm giao cho Độc nhãn quái nhân, quái nhân này lại hắc hắc cười một tiếng:
- Không tệ nha, trước giờ còn chưa có ai ngày đầu tiên đã có thể hoàn thành cái thí luyện này, hai người các ngươi đã phá vỡ kỷ lục ghi chép của Ô Long bảo rồi đấy!
Sáng sớm, từ Ô Long bảo chạy tới Diêm thành, rồi quay đi quay lại năm vòng, cho dù là Đường Phong cũng không chịu nổi, Đường Phong cảm thấy cả người như xơ cứng lại, cho dù thân thể của hắn mạnh mẽ, nhưng một mực chạy nhanh như vậy, cương khí trong người cũng tiêu hao nghiêm trọng, mồ hôi trên mặt không ngừng nhỏ tí tách xuống nền đất, phảng phất cứ như mưa rơi vậy, cả người cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngó qua Cừu Thiên Biến,có thể dùng từ thê thảm mà hình dung, chân hắn không tài nào cử động được, thân thể càng không ngừng co giật, run lên từng hồi, mặt tái nhợt như tờ giấy, so với Đường Phong, cương khí của lão còn tiêu hao nghiêm trọng hơn rất nhiều, cảnh vật trước mắt không ngừng quay cuồng, đầu váng mắt hoa.
- Bữa sáng ở phía sau, tự mình đi lấy, mỗi người chỉ có thể lấy một phần.
Độc nhãn quái nhân chỉ một ngón tay, nói.
Đường Phong và Cừu Thiên Biến sớm đã ngửi thấy mùi cháo trắng cùng với bánh bao thơm rồi, bụng đã ột ột kêu loạn, đói đến mức bụng lép tới tận lưng.
Cừu Thiên Biến vừa định cất bước đi tới, thế nhưng thân thể lại mềm nhũn, trực tiếp té lăn trên mặt đất, hai mắt vô lực chớp chớp, nhìn thẳng lên trời.
Đường Phong đưa tay lôi lão dậy, nhưng lão căn bản không tài nào đứng nổi.
- Ta.. không được!
Cừu Thiên Biến yếu ớt khoát khoát tay.
- Ngươi đem phần của ta tới đây được không, ta không cử động nổi.
- Hắc hắc.
Độc nhãn quái nhân chắp tay sau lưng cười âm hiểm.
- Mới như thế đã chịu không nổi? Vậy ngươi tới Ô Long bảo để làm gì?
Cừu Thiên Biến nghe xong liền sửng sốt, cắn chặt răng từ từ bò dậy, lẩm bẩm:
- Đương nhiên tới đây là để trở nên mạnh mẽ!
- Vậy thì ngàn vạn lần không nên yếu đuối! Người tự đầu hàng chính bản thân mình vĩnh viễn sẽ không mạnh lên được.
Khó lắm mới nghe được Độc nhãn quái nhân nói được một câu giống người, lão ngừng lại một chút, nói thêm:
- Ừm, còn có mấy phút nữa sẽ hết thời gian ăn sáng, nếu các ngươi còn không đi lấy, hết giờ rồi thì không còn cơ hội.
-o0o-
Tác giả :
Mạc Mặc