Vô Thường
Chương 260: Ra biển (hạ)
- Phụng lệnh Mang chấp sự, ra biển tìm một ít đồ vật, kính xin Tổng quản đại nhân giúp đỡ.
Đường Phong cáo mượn oai hùm nói.
- Mang chấp sự.
Đối phương nhướng mày, cũng không nói nhiều nữa dứt khoát gật đầu nói:
- Nếu Mang chấp sự sai ngươi làm việc, bến tàu tự nhiên sẽ phối hợp, ngươi đi theo ta.
Đối phương nói một câu liền bay thẳng đến bến tàu vừa đi vừa hỏi:
- Mang chấp sự cần tìm thứ gì sao phải ra biển.
- Cái này là chuyện riêng của Mang chấp sự không thể tiết lộ.
Đường Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp
- Nha.
Vị tổng quản cũng biết Mang chấp sự là một người không dễ trêu chọc. Ở trong Ô Long Bảo, trừ bảo chủ đại nhân thì hắn cũng là lớn nhất dĩ nhiên không tiếp tục nhiều chuyện, chẳng qua hảo tâm hỏi Đường Phong:
- ngươi cần thuyền như thế nào ?
- Có loại thuyền cho một người ra biển hay không?
- Một người?
Đối phương đột nhiên quay đầu nhìn Đường Phong, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
- ngươi chắc chắn định một mình ra biển?
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Đối phương cau mày:
- ngươi trước kia từng có kinh nghiệm ra biển không?
Đường Phong thành thật lắc đầu.
- Càn quấy!
Vị tổng quản này lập tức trách cứ
- ngươi chưa từng có kinh nghiệm thì một người làm sao có thể ra biển? Biển rộng hung hiểm không phải tiểu tử ngươi có thể tưởng tượng được đâu. Cho dù là chúng ta quen thuộc với biển rộng cũng không dám một mình đơn thân độc mã ra biển. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, làm sao có người biết đường mà cứu ngươi?
- Chẳng qua chỉ là ra xa khoảng ba mươi dặm.
Đường Phong giải thích.
- Ba mươi dặm thì cũng nguy hiểm. Thuyền nhỏ làm sao có thể ngăn cản sóng gió? Ta tìm cho ngươi một cái thuyền vừa vừa, yên tâm, phía trên có thuyền nhỏ cho ngươi sử dụng, ngươi có thể dùng thuyền nhỏ đi tìm đồ vật Mang chấp sự cần, người trên thuyền sẽ không đi theo, tự nhiên sẽ không theo dõi cơ mật của Mang chấp sự.
Đường Phong nghiêng đầu suy nghĩmột chút, đáp:
- Được rồi.
Tổng quản đại nhân này nhiệt tình với hắn phỏng chừng không phải vì hắn là người của Ô Long Bảo mà là do thể diện của Mang chấp sự. Bất quá bất kể thế nào đối phương đã nói đến nước này rồi, nếu hắn cự tuyệt nữa thì không biết điều quá rồi. Huống chi, Đường Phong đúng là chưa từng ra biển khơi, cũng chưa từng điều khiển thuyền, cho dù tìm được một cái thuyền nhỏ, thì cũng cần thời gian để có thể quen thuộc, gặp phải sóng to gió lớn cũng không biết làm thế nào.
Dưới sự hướng dẫn của tổng quản hai người đi tới một chiếc thuyền tương đối lớn trước mặt.
Con thuyền này cột buồm cao chừng bốn năm trượng , thuyền dài năm sáu trượng, phỏng chừng chờ mười mấy người không thành vấn đề. Tổng quản gọi mười mấy người tới đây, nói với một lão đầu tuổi khá lớn nhưng thực lực không cao:
- La lão, người trẻ tuổi này phụng mệnh Mang chấp sự, phải ra biển làm việc, đại khái cần đi khoảng ba mươi dặm, ngươi dẫn hắn đi.
La lão đánh giá Đường Phong từ trên xuống, từ bên hông trong rút ra một tẩu thuốc, bập bập hút vài hơi, gật gật đầu nói:
- Lên đi.
Tổng quản cũng dặn dò Đường Phong:
- Ra biển làm việc hết thảy phải cẩn thận, La lão là người rất quen thuộc hải vực chung quanh đây, có lão ta đi theo ngươi có thể an tâm làm việc, làm xong việc lập tức trở về, ta không muốn bởi vì ngươi gặp nạn trên biển khiến mang chấp sự trách mắng ta.
- Đa tạ tổng quản đại nhân.
Đường Phong khom người nói.
- Đi đi.
Tổng quản bên tàu khoát tay với Đường Phong xoay người dặn dò La lão nói:
- Lần này đi nói cho thủ hạ, chỉ làm việc mình phải làm, không nên làm việc không nên làm, không nên nhìn cũng không cần nhìn.
La lão cười nói:
- Ta sống lâu như vậy rồi, những chuyện này tự nhiên biết.
Ngay sau đó quát lớn một tiếng với mười mấy người bên cạnh, chuẩn bị dụng cụ ra biển.
Đường Phong đi lên trên thuyền một lúc lâu, chỉ thấy bọn họ không ngừng đem nước ngọt cùng thức ăn mang lên thuyền.
Dù sao cũng là phải ra biển, nhất định phải chuẩn bị ít đồ.
Đợi khoảng một canh giờ, tất cả đồ cũng đã chuẩn bị xong, những người đó tất cả leo lên thuyền, hỏi thăm phương hướng Đường Phong muốn đi. La lão thét lên một tiếng, người trên thuyền kéo dây thừng giương buồm lên, nhanh chóng ra khỏi bến tàu.
Dần dần, bến tàu trong mắt Đường Phong biến thành một điểm đen nhỏ.
Đứng trên boong thuyền có gió biển thổi thì có một tư vị khác lạ, Đường Phong cảm giác cả người thoải mái, linh khí trên biển so với bất kỳ nơi nào cũng nhiều hơn. Hơn nữa càng đi sâu vào trong biển, linh khí càng nhiều.
Cố nén xúc động ngồi xuống tu luyện, Đường Phong đi tới trước mặt La lão, lão đầu này thực lực chỉ có Huyền giai hẳn là tư chất rất kém cỏi, nếu không tuổi lớn như vậy cũng không chỉ có cảnh giới này. Nhưng là mỗi người đều có sở trường riêng của mình, toàn bộ người trên thuyền này đều là tâm phúc của ông ta, Đường Phong tư chất so với ông ta tốt hơn, ngày sau khẳng định thực lực của hắn cũng cao hơn ông ta nhưng nếu để cho Đường Phong chỉ huy một chiếc thuyền, phỏng chừng cũng chỉ có thể đi loanh quanh bến tàu.
Nhìn thấy Đường Phong đi tới, La lão mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ còn trẻ tuổi có thể được Mang chấp sự thưởng thức, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng.
Đường Phong ngượng ngùng cười hai tiếng:
- Tiền bối quá khen, ngươi gọi ta là Đường Môn là được rồi.
- Đường Môn... Ta nghe nói mấy ngày trước có người giết người ở Ô Long Bảo, hình như cũng gọi là Đường Môn, không phải là ngươi chứ?
chân mày La lão cau lại.
- Bị khiêu khích, bất đắc dĩ phải hạ sát thủ, chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Đường Phong không nghĩ tới tên hắn lại truyền ra ngoài Ô Long Bảo, ngay cả người trên bến tàu cũng biết, thật sự là rất xấu hổ.
- Ta nhìn thấy, ngươi không kiêu ngạo không nóng nảy, cho nên sẽ không vô duyên vô cớ động thủ giết người.
La lão gật đầu.
Đường Phong hỏi.
Vẻ mặt La lão nhất thời tràn đầy ngạo khí, hút điếu thuốc lão, đắc ý nói:
- Cả Ô Long Bảo không người nào biết rõ bằng ta. Phương viên mấy trăm dặm chung quanh đây giống như hoa viên nhà ta. Thời điểm chưa có Ô Long Bảo ở đây, ta đã ở chỗ này bắt cá rồi, sau khi Ô Long Bảo thành lập, ta cũng được đưa vào bên trong bảo.
- Thật tốt quá.
Trong lòng Đường Phong mừng thầm, vội vàng mở miệng hỏi:
- Vậy La lão ngươi có biết có một chỗ như vậy không. Nơi đó cách Ô Long Bảo khoảng ba mươi dặm là một hải vực thường xuyên có cá chết xuất hiện?
La lão đang hút một ngụm khói nhưng không phun ra được, ho khan mấy tiếng, ho đến chảy nước mắt, khó khăn lắm mới dừng lại được ,một lúc lâu ngó nhìn Đường Phong vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Nơi ngươi muốn đi là cái chỗ này sao?
- Nói như vậy La lão thật sự biết chỗ này?
Đường Phong kích động hỏi.
La lão chau mày, hồi lâu nói:
- Biết. Phụ cận hải vực này hoàn toàn là một mảnh tử địa, căn bản không cách nào tiến vào. Mỗi lần ra biển đều phải đi vòng qua khu vực này. Nói như vậy Mang chấp sự muốn ta đưa ngươi đi địa phương...
Nói chưa dứt lời, La lão vội vàng ngậm miệng lại, chuyện này người như hắn không có thể quản được a.
Đường Phong cáo mượn oai hùm nói.
- Mang chấp sự.
Đối phương nhướng mày, cũng không nói nhiều nữa dứt khoát gật đầu nói:
- Nếu Mang chấp sự sai ngươi làm việc, bến tàu tự nhiên sẽ phối hợp, ngươi đi theo ta.
Đối phương nói một câu liền bay thẳng đến bến tàu vừa đi vừa hỏi:
- Mang chấp sự cần tìm thứ gì sao phải ra biển.
- Cái này là chuyện riêng của Mang chấp sự không thể tiết lộ.
Đường Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp
- Nha.
Vị tổng quản cũng biết Mang chấp sự là một người không dễ trêu chọc. Ở trong Ô Long Bảo, trừ bảo chủ đại nhân thì hắn cũng là lớn nhất dĩ nhiên không tiếp tục nhiều chuyện, chẳng qua hảo tâm hỏi Đường Phong:
- ngươi cần thuyền như thế nào ?
- Có loại thuyền cho một người ra biển hay không?
- Một người?
Đối phương đột nhiên quay đầu nhìn Đường Phong, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
- ngươi chắc chắn định một mình ra biển?
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Đối phương cau mày:
- ngươi trước kia từng có kinh nghiệm ra biển không?
Đường Phong thành thật lắc đầu.
- Càn quấy!
Vị tổng quản này lập tức trách cứ
- ngươi chưa từng có kinh nghiệm thì một người làm sao có thể ra biển? Biển rộng hung hiểm không phải tiểu tử ngươi có thể tưởng tượng được đâu. Cho dù là chúng ta quen thuộc với biển rộng cũng không dám một mình đơn thân độc mã ra biển. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, làm sao có người biết đường mà cứu ngươi?
- Chẳng qua chỉ là ra xa khoảng ba mươi dặm.
Đường Phong giải thích.
- Ba mươi dặm thì cũng nguy hiểm. Thuyền nhỏ làm sao có thể ngăn cản sóng gió? Ta tìm cho ngươi một cái thuyền vừa vừa, yên tâm, phía trên có thuyền nhỏ cho ngươi sử dụng, ngươi có thể dùng thuyền nhỏ đi tìm đồ vật Mang chấp sự cần, người trên thuyền sẽ không đi theo, tự nhiên sẽ không theo dõi cơ mật của Mang chấp sự.
Đường Phong nghiêng đầu suy nghĩmột chút, đáp:
- Được rồi.
Tổng quản đại nhân này nhiệt tình với hắn phỏng chừng không phải vì hắn là người của Ô Long Bảo mà là do thể diện của Mang chấp sự. Bất quá bất kể thế nào đối phương đã nói đến nước này rồi, nếu hắn cự tuyệt nữa thì không biết điều quá rồi. Huống chi, Đường Phong đúng là chưa từng ra biển khơi, cũng chưa từng điều khiển thuyền, cho dù tìm được một cái thuyền nhỏ, thì cũng cần thời gian để có thể quen thuộc, gặp phải sóng to gió lớn cũng không biết làm thế nào.
Dưới sự hướng dẫn của tổng quản hai người đi tới một chiếc thuyền tương đối lớn trước mặt.
Con thuyền này cột buồm cao chừng bốn năm trượng , thuyền dài năm sáu trượng, phỏng chừng chờ mười mấy người không thành vấn đề. Tổng quản gọi mười mấy người tới đây, nói với một lão đầu tuổi khá lớn nhưng thực lực không cao:
- La lão, người trẻ tuổi này phụng mệnh Mang chấp sự, phải ra biển làm việc, đại khái cần đi khoảng ba mươi dặm, ngươi dẫn hắn đi.
La lão đánh giá Đường Phong từ trên xuống, từ bên hông trong rút ra một tẩu thuốc, bập bập hút vài hơi, gật gật đầu nói:
- Lên đi.
Tổng quản cũng dặn dò Đường Phong:
- Ra biển làm việc hết thảy phải cẩn thận, La lão là người rất quen thuộc hải vực chung quanh đây, có lão ta đi theo ngươi có thể an tâm làm việc, làm xong việc lập tức trở về, ta không muốn bởi vì ngươi gặp nạn trên biển khiến mang chấp sự trách mắng ta.
- Đa tạ tổng quản đại nhân.
Đường Phong khom người nói.
- Đi đi.
Tổng quản bên tàu khoát tay với Đường Phong xoay người dặn dò La lão nói:
- Lần này đi nói cho thủ hạ, chỉ làm việc mình phải làm, không nên làm việc không nên làm, không nên nhìn cũng không cần nhìn.
La lão cười nói:
- Ta sống lâu như vậy rồi, những chuyện này tự nhiên biết.
Ngay sau đó quát lớn một tiếng với mười mấy người bên cạnh, chuẩn bị dụng cụ ra biển.
Đường Phong đi lên trên thuyền một lúc lâu, chỉ thấy bọn họ không ngừng đem nước ngọt cùng thức ăn mang lên thuyền.
Dù sao cũng là phải ra biển, nhất định phải chuẩn bị ít đồ.
Đợi khoảng một canh giờ, tất cả đồ cũng đã chuẩn bị xong, những người đó tất cả leo lên thuyền, hỏi thăm phương hướng Đường Phong muốn đi. La lão thét lên một tiếng, người trên thuyền kéo dây thừng giương buồm lên, nhanh chóng ra khỏi bến tàu.
Dần dần, bến tàu trong mắt Đường Phong biến thành một điểm đen nhỏ.
Đứng trên boong thuyền có gió biển thổi thì có một tư vị khác lạ, Đường Phong cảm giác cả người thoải mái, linh khí trên biển so với bất kỳ nơi nào cũng nhiều hơn. Hơn nữa càng đi sâu vào trong biển, linh khí càng nhiều.
Cố nén xúc động ngồi xuống tu luyện, Đường Phong đi tới trước mặt La lão, lão đầu này thực lực chỉ có Huyền giai hẳn là tư chất rất kém cỏi, nếu không tuổi lớn như vậy cũng không chỉ có cảnh giới này. Nhưng là mỗi người đều có sở trường riêng của mình, toàn bộ người trên thuyền này đều là tâm phúc của ông ta, Đường Phong tư chất so với ông ta tốt hơn, ngày sau khẳng định thực lực của hắn cũng cao hơn ông ta nhưng nếu để cho Đường Phong chỉ huy một chiếc thuyền, phỏng chừng cũng chỉ có thể đi loanh quanh bến tàu.
Nhìn thấy Đường Phong đi tới, La lão mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ còn trẻ tuổi có thể được Mang chấp sự thưởng thức, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng.
Đường Phong ngượng ngùng cười hai tiếng:
- Tiền bối quá khen, ngươi gọi ta là Đường Môn là được rồi.
- Đường Môn... Ta nghe nói mấy ngày trước có người giết người ở Ô Long Bảo, hình như cũng gọi là Đường Môn, không phải là ngươi chứ?
chân mày La lão cau lại.
- Bị khiêu khích, bất đắc dĩ phải hạ sát thủ, chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Đường Phong không nghĩ tới tên hắn lại truyền ra ngoài Ô Long Bảo, ngay cả người trên bến tàu cũng biết, thật sự là rất xấu hổ.
- Ta nhìn thấy, ngươi không kiêu ngạo không nóng nảy, cho nên sẽ không vô duyên vô cớ động thủ giết người.
La lão gật đầu.
Đường Phong hỏi.
Vẻ mặt La lão nhất thời tràn đầy ngạo khí, hút điếu thuốc lão, đắc ý nói:
- Cả Ô Long Bảo không người nào biết rõ bằng ta. Phương viên mấy trăm dặm chung quanh đây giống như hoa viên nhà ta. Thời điểm chưa có Ô Long Bảo ở đây, ta đã ở chỗ này bắt cá rồi, sau khi Ô Long Bảo thành lập, ta cũng được đưa vào bên trong bảo.
- Thật tốt quá.
Trong lòng Đường Phong mừng thầm, vội vàng mở miệng hỏi:
- Vậy La lão ngươi có biết có một chỗ như vậy không. Nơi đó cách Ô Long Bảo khoảng ba mươi dặm là một hải vực thường xuyên có cá chết xuất hiện?
La lão đang hút một ngụm khói nhưng không phun ra được, ho khan mấy tiếng, ho đến chảy nước mắt, khó khăn lắm mới dừng lại được ,một lúc lâu ngó nhìn Đường Phong vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Nơi ngươi muốn đi là cái chỗ này sao?
- Nói như vậy La lão thật sự biết chỗ này?
Đường Phong kích động hỏi.
La lão chau mày, hồi lâu nói:
- Biết. Phụ cận hải vực này hoàn toàn là một mảnh tử địa, căn bản không cách nào tiến vào. Mỗi lần ra biển đều phải đi vòng qua khu vực này. Nói như vậy Mang chấp sự muốn ta đưa ngươi đi địa phương...
Nói chưa dứt lời, La lão vội vàng ngậm miệng lại, chuyện này người như hắn không có thể quản được a.
Tác giả :
Mạc Mặc