Vô Thường
Chương 256: Truy nã kẻ trộm
- Bàng lão, bắt kẻ thông dâm phải có đôi, bắt trộm phải có tang chứng, lão nói nhưng lời này có bằng chứng gì không? Đường Môn ta mặc dù chỉ là Huyền giai, nhưng thể diện ta cũng cần chứ, lão vu hàm ta trước mặt mọi ngươi như thể này.liệu sau này ta còn dám đặt chân tới nơi này không?
Đường Phong lạnh lùng nói:
- Còn nữa, bản thân ta vẫn một mực xưng tôn người hai tiếng Bàng lão, lão thực sự đối đãi với ta tốt vậy sao? Bên ngoài chỉ cần mười lượng có thể mua được dược liệu, ở chỗ này lại nhưng ngàn lượng, chẳng lẽ đây là cách Bàng lão đối xử với mọi người sao?
Sắc mặt Bàng Dược Vương không chút biến hóa:
- Dược liệu ở Ô Long Bảo này giá tiền như thế, không ai ép ngươi mua. ngươi coi tiền như rác, sao có thể trách ta?
- Hảo, chuyện này trước hết chưa đề cập tới, xin hỏi Bàng lão một tiếng, lão luôn miệng nói ta trộm Xà triền đằng, chứng cớ đâu? lão tận mắt thấy sao? Hay là nghe người khác nói?
Đường Phong chất vấn.
- lão phu không nhìn thấy, cũng không nghe người ta nói, nhưng ta xác định Xà triền đằng đang ở trên người ngươi.
Bàng Dược Vương chắc chắn nói:
Hôm nay Đường Phong từ trong phòng dược đi ra. ngay sau đó lão phát hiện không thấy Xà triền đằng đâu. vội đi theo sau. cho nên xác định nhất định dược liệu vẫn trên người hắn. hoặc hắn giấu bên trong phòng.
- Tiểu tử, tránh cho ngươi nói là vu oan giá họa, thì cho lão phu lục soát người một chút, chuyện tự nhiên sẽ sáng tỏ.
Bàng Dược Vương mở miệng nói.
- Dựa vào cái gì hả?
Sắc mặt Đường Phong hơi sợ một chút.
Bàng Dược Vương quan sát thần sắc của Đường Phong, trong lòng đắc ý. Hắn thay đổi thái độ vừa mới hùng hổ, ghé sát vào Đường Phong, nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, đừng nói lão phu khi dễ ngươi, nếu ngươi nói cho ta biết Xà triền đằng rốt cuộc có tác dụng gì, ta sẽ phân cho ngươi một cây, hai ta như nhau, dù sao thuốc ở trong Ô Long Bảo cùng do lão phu quản, thế nào hử?
Đường Phong thản nhiên nói:
- Ta thật không biết vật kia có tác dụng gì mà .
Bàng Dược Vương oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong một cái:
- Tiểu tử thúi, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, thật muốn để lão phu lục soát sao, lúc đó ngươi còn mặt mũi nào nữa. còn có thể sẽ bị bảo chủ đại nhân trách phạt. Ở Ô Long Bảo mà trộm đồ, chuyện có thể lớn có thể nhỏ tùy vào bảo chủ
Đường Phong khẽ cười nói:
- Bàng lão đã xác định, sao không tìm kiếm đi.
Những lời này vừa nói ra. Bàng Dược Vương nhất thời nghi hoặc, nếu bên trong có tang vật, làm sao tiểu tử này dám lớn miệng như thế? Nghĩ lại, hay hắn cố ra vẻ trấn tĩnh để che giấu?
- lão phu lục soát cho ngươi xem! Đợi khi tìm được tang vật rồi, dù ngươi van xin lão phu. lão phu cũng sẽ không nhân nhượng.
Bàng Dược Vương nói cứng.
- Lục soát, tất nhiên có thể. Nhưng nếu lục soát, nhiều ngươi đứng xem như vậy, Bàng lão có phải hay không nên thay ta làm sáng tỏ nỗi oan khuất này?
Đường Phong chỉ vào nhóm người vây quanh mở miệng nói.
Hai người ở đây gây ra động tĩnh sớm đã hấp dẫn nhiều người. giờ phút này họ đều đang trông mong kịch hay để coi, đại đa số không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không sao ở nơi khô khan nhàm chán này, có trò hay để coi là tốt lắm rồi.
Cửu Thiên biến cùng Thiết Đồ cùng ở đó, hai người này mấy ngày nay cùng nhau bàn luận, quan hệ tăng tiến không ít.
- ngươi coi, có phải là Đường Môn gây chuyện trước không, trước thì giết một đệ tử Đại Tuyết cung; huyên náo vô cùng. nay lại gây tội với lão gia hỏa này, lão này là ai, lại cùng một Huyền giai ầm ĩ, không sợ mất thể diện sao.
Thiết Đồ ở một bên hỏi.
Cửu Thiên biến cười nói:
- Hình như là lão phu ở phòng thuốc, tên gọi Bàng Dược Vương.
Thiết Đồ chậc lưỡi nói:
- Ta cảm thấy rằng, chúng ta rời xa Đường Môn là điều tốt, không chừng một lúc nào đó sẽ bị hắn lôi xuống nước theo, thật là đau đầu mà .
Cửu Thiên Biến nói:
- Có thể gây chuyện chứng minh hắn có bản lãnh, không phải sao? Ta dám kết luận, lần này khẳng định Đường Môn đến đánh rắm cũng không nổi
- Tại sao?
Thiết đồ hỏi.
Cửu Thiên Biến thần bí chỉ chỉ lên trời mà nói:
- Trên đầu hắn còn có người.
Lúc hai người đang nói chuyện, Bàng Dược Vương oán hận nói với Đường Phong:
- Hảo, nếu lục soát không ra, lão phu sẽ nhận lỗi với ngươi trước mặt mọi người, ngày sau, thuốc trong phòng dược liệu tùy ý ngươi lấy. Hừ hừ, còn nếu có, ngươi nhất định phải nói cho ta biết Xà triền đằng rốt cuộc có lợi ích gì.
- Ta tin tưởng Bàng lão không đổi ý, dù gì lão nhân gia ngài cũng đã có tuổi rồi.
Đường Phong hai mắt tỏa sáng, vội vàng mở miệng nói.
- Hừ, dĩ nhiên, lão phu mặc dù tham tài nhưng mà lời nói ra, thì chắc chắn như đinh đóng cột.
- Nếu như thế, xin mời Bàng lão!
Đường Phong nghiêng thân nhường vị trí.
- Vào đi.
Bàng Dược Vương cùng hắn vào phòng, lập tức đóng của lại. Lục soát từng chút một trên người Đường Phong nhưng không thu hoạch được gì.
Hừ, nhất định hắn giấu ở chỗ nào rồi! Bàng Dược Vương xoay người lại, soi xét ở trong phòng mấy lần, sau đó vội chạy đến bên giường, lật chăn gối lên.
Trong nhà không nhiều đồ lắm cho nên cũng không còn chỗ nào để giấu diếm, nếu như Đường Phong giấu ở trong phòng, Bàng Dược Vương có lòng tin có thể tìm ra.
Lúc bắt đầu vẻ mặt lão đầy vẻ tự tin, nhưng sau khi lục soát mọi thứ trong phòng, sắc mặt có vẻ khó coi.
Không hề có trong phòng, vậy dược liệu đi đâu?
Quay đầu nhìn Đường Phong một cái, hắn vẫn còn đứng nguyên một chỗ, con mắt Bàng Dược Vương khẽ xoay động, vội vàng phủ phục thân trên đất, gõ nhẹ trên mấy viên gạch.
Đường Phong không khỏi khẽ cười một tiếng, lão này cũng thật cẩn thận.
lão gia hỏa cùng chó giống nhau quá, lần mò gõ từng viên gạch một, bận rộn quá đi a, Đường Phong ngồi chờ nhàm chán, ở trên ghế, rót cho mình chén nước trà, thỉnh thoảng giễu cợt mấy câu:
- Bàng lão, tìm thế nào?
Bàng Dược Vương tức giận đáp:
- Tiểu tử thúi, chờ lão phu tìm thấy ngươi nhất định phải chết.
Suốt thời gian một nén nhang, sắc mặt Bàng Dược Vương chán nản, hắn đứng lên, tất cả hàng gạch đều bị gõ, nhưng không có bất kì điều gì khác lạ.
- Không thể nào, không thể nào a!
Bàng Dược Vương một mặt lầu bầu, một mặt quan sát Đường Phong, theo đạo lý mà nói, Xà triền đằng chắc chắn là hắn giấu, nhưng là, ở đâu chứ?
hơn nữa hắn ở chỗ này không có bạn thân chí cốt, cho nên nhất định không có ai để gửi gắm.
Đường Phong không chút để ý,
- Bàng lão, hiện tại sao đây?
Hai mắt Bàng Dược Vương tự dưng sáng ra, rồi bỗng nhiên nhảy lên, cả người trực tiếp tung lên nóc nhà, ngón công phu này Đường Phong xem thế là đủ, trong lòng xác định lão đầu này quả là cao thủ trong cao thủ mà.
Đúng là có chút trẻ con.
Ở trên nóc nhà, Bàng Dược Vương đắc ý cười nói:
- Ta biết ngươi nhất định giấu ở đây, còn muốn ta lục soát không? Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn lấy ra đi.
- Bàng lão ngài tiếp tục tự nhiên đi a!
Đường Phong khinh đạm nói.
Thần sắc Bàng Dược Vương bất định nhìn Đường Phong, lát sau rơi xuống mặt đất, thở dài một tiếng, ngồi lên ghế, mở miệng nói:
- cũng rót trà cho lão phu đi, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
-o0o-
Đường Phong lạnh lùng nói:
- Còn nữa, bản thân ta vẫn một mực xưng tôn người hai tiếng Bàng lão, lão thực sự đối đãi với ta tốt vậy sao? Bên ngoài chỉ cần mười lượng có thể mua được dược liệu, ở chỗ này lại nhưng ngàn lượng, chẳng lẽ đây là cách Bàng lão đối xử với mọi người sao?
Sắc mặt Bàng Dược Vương không chút biến hóa:
- Dược liệu ở Ô Long Bảo này giá tiền như thế, không ai ép ngươi mua. ngươi coi tiền như rác, sao có thể trách ta?
- Hảo, chuyện này trước hết chưa đề cập tới, xin hỏi Bàng lão một tiếng, lão luôn miệng nói ta trộm Xà triền đằng, chứng cớ đâu? lão tận mắt thấy sao? Hay là nghe người khác nói?
Đường Phong chất vấn.
- lão phu không nhìn thấy, cũng không nghe người ta nói, nhưng ta xác định Xà triền đằng đang ở trên người ngươi.
Bàng Dược Vương chắc chắn nói:
Hôm nay Đường Phong từ trong phòng dược đi ra. ngay sau đó lão phát hiện không thấy Xà triền đằng đâu. vội đi theo sau. cho nên xác định nhất định dược liệu vẫn trên người hắn. hoặc hắn giấu bên trong phòng.
- Tiểu tử, tránh cho ngươi nói là vu oan giá họa, thì cho lão phu lục soát người một chút, chuyện tự nhiên sẽ sáng tỏ.
Bàng Dược Vương mở miệng nói.
- Dựa vào cái gì hả?
Sắc mặt Đường Phong hơi sợ một chút.
Bàng Dược Vương quan sát thần sắc của Đường Phong, trong lòng đắc ý. Hắn thay đổi thái độ vừa mới hùng hổ, ghé sát vào Đường Phong, nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, đừng nói lão phu khi dễ ngươi, nếu ngươi nói cho ta biết Xà triền đằng rốt cuộc có tác dụng gì, ta sẽ phân cho ngươi một cây, hai ta như nhau, dù sao thuốc ở trong Ô Long Bảo cùng do lão phu quản, thế nào hử?
Đường Phong thản nhiên nói:
- Ta thật không biết vật kia có tác dụng gì mà .
Bàng Dược Vương oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong một cái:
- Tiểu tử thúi, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, thật muốn để lão phu lục soát sao, lúc đó ngươi còn mặt mũi nào nữa. còn có thể sẽ bị bảo chủ đại nhân trách phạt. Ở Ô Long Bảo mà trộm đồ, chuyện có thể lớn có thể nhỏ tùy vào bảo chủ
Đường Phong khẽ cười nói:
- Bàng lão đã xác định, sao không tìm kiếm đi.
Những lời này vừa nói ra. Bàng Dược Vương nhất thời nghi hoặc, nếu bên trong có tang vật, làm sao tiểu tử này dám lớn miệng như thế? Nghĩ lại, hay hắn cố ra vẻ trấn tĩnh để che giấu?
- lão phu lục soát cho ngươi xem! Đợi khi tìm được tang vật rồi, dù ngươi van xin lão phu. lão phu cũng sẽ không nhân nhượng.
Bàng Dược Vương nói cứng.
- Lục soát, tất nhiên có thể. Nhưng nếu lục soát, nhiều ngươi đứng xem như vậy, Bàng lão có phải hay không nên thay ta làm sáng tỏ nỗi oan khuất này?
Đường Phong chỉ vào nhóm người vây quanh mở miệng nói.
Hai người ở đây gây ra động tĩnh sớm đã hấp dẫn nhiều người. giờ phút này họ đều đang trông mong kịch hay để coi, đại đa số không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không sao ở nơi khô khan nhàm chán này, có trò hay để coi là tốt lắm rồi.
Cửu Thiên biến cùng Thiết Đồ cùng ở đó, hai người này mấy ngày nay cùng nhau bàn luận, quan hệ tăng tiến không ít.
- ngươi coi, có phải là Đường Môn gây chuyện trước không, trước thì giết một đệ tử Đại Tuyết cung; huyên náo vô cùng. nay lại gây tội với lão gia hỏa này, lão này là ai, lại cùng một Huyền giai ầm ĩ, không sợ mất thể diện sao.
Thiết Đồ ở một bên hỏi.
Cửu Thiên biến cười nói:
- Hình như là lão phu ở phòng thuốc, tên gọi Bàng Dược Vương.
Thiết Đồ chậc lưỡi nói:
- Ta cảm thấy rằng, chúng ta rời xa Đường Môn là điều tốt, không chừng một lúc nào đó sẽ bị hắn lôi xuống nước theo, thật là đau đầu mà .
Cửu Thiên Biến nói:
- Có thể gây chuyện chứng minh hắn có bản lãnh, không phải sao? Ta dám kết luận, lần này khẳng định Đường Môn đến đánh rắm cũng không nổi
- Tại sao?
Thiết đồ hỏi.
Cửu Thiên Biến thần bí chỉ chỉ lên trời mà nói:
- Trên đầu hắn còn có người.
Lúc hai người đang nói chuyện, Bàng Dược Vương oán hận nói với Đường Phong:
- Hảo, nếu lục soát không ra, lão phu sẽ nhận lỗi với ngươi trước mặt mọi người, ngày sau, thuốc trong phòng dược liệu tùy ý ngươi lấy. Hừ hừ, còn nếu có, ngươi nhất định phải nói cho ta biết Xà triền đằng rốt cuộc có lợi ích gì.
- Ta tin tưởng Bàng lão không đổi ý, dù gì lão nhân gia ngài cũng đã có tuổi rồi.
Đường Phong hai mắt tỏa sáng, vội vàng mở miệng nói.
- Hừ, dĩ nhiên, lão phu mặc dù tham tài nhưng mà lời nói ra, thì chắc chắn như đinh đóng cột.
- Nếu như thế, xin mời Bàng lão!
Đường Phong nghiêng thân nhường vị trí.
- Vào đi.
Bàng Dược Vương cùng hắn vào phòng, lập tức đóng của lại. Lục soát từng chút một trên người Đường Phong nhưng không thu hoạch được gì.
Hừ, nhất định hắn giấu ở chỗ nào rồi! Bàng Dược Vương xoay người lại, soi xét ở trong phòng mấy lần, sau đó vội chạy đến bên giường, lật chăn gối lên.
Trong nhà không nhiều đồ lắm cho nên cũng không còn chỗ nào để giấu diếm, nếu như Đường Phong giấu ở trong phòng, Bàng Dược Vương có lòng tin có thể tìm ra.
Lúc bắt đầu vẻ mặt lão đầy vẻ tự tin, nhưng sau khi lục soát mọi thứ trong phòng, sắc mặt có vẻ khó coi.
Không hề có trong phòng, vậy dược liệu đi đâu?
Quay đầu nhìn Đường Phong một cái, hắn vẫn còn đứng nguyên một chỗ, con mắt Bàng Dược Vương khẽ xoay động, vội vàng phủ phục thân trên đất, gõ nhẹ trên mấy viên gạch.
Đường Phong không khỏi khẽ cười một tiếng, lão này cũng thật cẩn thận.
lão gia hỏa cùng chó giống nhau quá, lần mò gõ từng viên gạch một, bận rộn quá đi a, Đường Phong ngồi chờ nhàm chán, ở trên ghế, rót cho mình chén nước trà, thỉnh thoảng giễu cợt mấy câu:
- Bàng lão, tìm thế nào?
Bàng Dược Vương tức giận đáp:
- Tiểu tử thúi, chờ lão phu tìm thấy ngươi nhất định phải chết.
Suốt thời gian một nén nhang, sắc mặt Bàng Dược Vương chán nản, hắn đứng lên, tất cả hàng gạch đều bị gõ, nhưng không có bất kì điều gì khác lạ.
- Không thể nào, không thể nào a!
Bàng Dược Vương một mặt lầu bầu, một mặt quan sát Đường Phong, theo đạo lý mà nói, Xà triền đằng chắc chắn là hắn giấu, nhưng là, ở đâu chứ?
hơn nữa hắn ở chỗ này không có bạn thân chí cốt, cho nên nhất định không có ai để gửi gắm.
Đường Phong không chút để ý,
- Bàng lão, hiện tại sao đây?
Hai mắt Bàng Dược Vương tự dưng sáng ra, rồi bỗng nhiên nhảy lên, cả người trực tiếp tung lên nóc nhà, ngón công phu này Đường Phong xem thế là đủ, trong lòng xác định lão đầu này quả là cao thủ trong cao thủ mà.
Đúng là có chút trẻ con.
Ở trên nóc nhà, Bàng Dược Vương đắc ý cười nói:
- Ta biết ngươi nhất định giấu ở đây, còn muốn ta lục soát không? Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn lấy ra đi.
- Bàng lão ngài tiếp tục tự nhiên đi a!
Đường Phong khinh đạm nói.
Thần sắc Bàng Dược Vương bất định nhìn Đường Phong, lát sau rơi xuống mặt đất, thở dài một tiếng, ngồi lên ghế, mở miệng nói:
- cũng rót trà cho lão phu đi, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
-o0o-
Tác giả :
Mạc Mặc