Vô Thường
Chương 254: Bàng dược vương
Đè nén lửa giận trong lòng, Đường Phong nhìn hỏi hắn:
- Lão gia người họ gì a?
- Lão phu họ Bàng!
Bạch Hồ lão nhân tay sờ lên lên cằm, miệng cười dài nhìn Đường Phong, giống như nhìn một con dê béo:
- Tiểu gia hỏa ngươi tên gì?
- Đường Môn.
Bạch Hồ Lão Đầu biến sắc, kinh ngạc nói:
- nga, thì ra ngươi là người hai ngày trước ở bên trong bảo giết người a, không trách được lớn lên nhân trung long phượng, dáng vẻ đường đường, vừa nhìn cũng biết ngươi không phải vật trong ao, tới Ô Long Bảo một ngày liền dám động thủ giết người, hiện tại cả Ô Long Bảo cũng biết đại danh của ngươi a, ngay cả lão nhân gia ta cũng không ngoại lệ.
Đường Phong trợn mắt nói:
- ngươi có nịnh nọt ta, ta cũng sẽ không cho ngươi thêm tiền, bớt chút nước bọt đi.
Bàng lão đầu lắc đầu, trên mặt một mảnh nghiêm túc nói:
- lão nhân gia ta ăn ngay nói thật, nịnh hót ngươi làm chi? Tiểu tử ngươi tiền đồ vô lượng, ta xem trọng ngươi, bất quá. . . ngươi đắc tội không ít người, ngày sau nhất định sẽ bị nhưng người đó thi nhau báo thù, đến lúc đó vạn nhất lúc đó bị đao kiếm làm tổn thương thì làm sao bây giờ? Lại không có người bên cạnh chiếu cố cho ngươi, thật là đáng thương a, bất quá không sao, ngươi xem cái này một chút..
Vừa nói, lão đầu đưa tay từ bên hông lấy ra một cái bình:
- lão phu tự mình luyện chế thuốc chữa thương, bất kể là ngoại thương nghiêm trọng bậc nào, chỉ cần bôi lên trên vết thương là có thể đem đau đớn giảm thấp đến mức thấp nhất, vết thương nhẹ lập tức khỏi hẳn, trọng thương thì sau ba ngày miệng vết thương sẽ khép lại. Mặc dù không cách nào cải tử hồi sinh nhưng thuốc chữa thương này ở cả Lý Đường đế quốc xem như là thuốc trị ngoại thương tốt nhất đó
- Khoa trương!
Đường Phong khinh thường nhìn hắn một cái, thuốc chữa thương trên tay mình có rất nhiều, do Mạc sư tỷ luyện chế ra. Hiệu quả tương đối tốt, cần gì phải đi tìm người khác, hơn nữa lão này tham tài như mạng, một lọ thuốc chữa thương khẳng định giá tiền không rẻ.
Bàng lão đầu nhất thời nhảy dựng lên giống như mèo bị dẩm phải đuôi, sắc mặt đỏ lên nói:
- ngươi có thể khinh bỉ nhân phẩm lão phu, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ trình độ luyện dược của lão phu, lọ thuốc chữa thương này, tuyệt đối thuốc chữa thương tốt nhất cả Lý Đường đế quốc, bởi vì lão phu chính là Lý Đường đế quốc đệ nhất luyện dược sư, Bàng Dược Vương!
Ba chữ sau, lão này dùng một giọng nói âm vang gằn từng chữ nói ra khiến Đường Phong thiếu chút nữa không nhịn được cười dài, cố nhịn cười nói:
- người nào phong cho ngươi cái danh hiệu này?
- lão phu tên đã là Bàng Dược Vương! Đây không phải là danh hiệu!
Bàng lão đầu vẻ mặt giống như bị vũ nhục đau đến không muốn sống, vươn ra một ngón tay, trên đầu ngón tay đột nhiên bắn ra cương khí dài chừng một tấc màu xanh biếc, cương khí như đao mang, nhẹ nhàng cắt lên trên cánh tay mình một đường, tạo thành một vết thương trên cánh tay, máu tươi trong nháy mắt chảy ra.
- lão phu sẽ cho ngươi kiến thức một chút, đệ nhất luyện dược sư ta cũng không phải là hư danh nói chơi!
Bàng lão đầu vừa nói, một bên mở nắp bình, đổ ra một giọt thuốc bôi lên trên vết thương của mình.
Đường Phong cúi đầu nhìn một chút,khi thuốc chữa thương xuyên vào vết thương trong nháy mắt, vậy mà vết lớn này lại lấy một tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ khép lại, trước sau bất quá chỉ mất ba tức thời gian, trên vết thương của Bàng lão đầu, giống như sinh ra một lớp da, liền đến cả sẹo cũng không nhìn thấy.
Hiệu quả này quả thực giống như lúc Mạc Lưu Tô dùng cương tâm lực lượng giúp mình trị liệu, một lọ thuốc chữa thương cũng có thể tạo được loại tác dụng này? Đường Phong không khỏi kinh ngạc.
- Thế nào hả ?
Bàng lão đầu dương dương đắc ý nhìn Đường Phong:
- Ta không có nói khoác chứ?
Đường Phong đang muốn mở miệng, Linh Khiếp Nhan đột nhiên truyền đến một câu nói. Đường Phong nhất thời không biết nên khóc hay cười, mở miệng nói:
- Bàng lão, thuốc này của ngươi cũng là rất lợi hại, không biết có thể thử trên người của ta một lần được không?
Bàng lão đầu nhất thời sắc mặt ngượng ngập, khoát tay nói:
- Không được, tuyệt đối không được, thuốc này mỗi một giọt luyện chế ra cũng không dễ dàng gì. Trừ phi ngươi mua một lọ, đến lúc đó ngươi muốn thử gì thì thử, một lọ cũng không cao, chỉ một ngàn lượng thôi, thế nào quá tiện nghi cho ngươi rồi còn gì ?
- Không bằng ngươi đi ăn cướp đi.
Đường Phong cười giễu một tiếng.
- Ta là đệ nhất luyện dược sư, dược vật luyện chế ra tự nhiên là quý một chút,mặc dù đắt nhưng cũng đáng giá a.
Bàng lão đầu lải nhải.
Đường Phong khinh bỉ nói:
- vết thương của ngươi có thể mau chóng khép lại như vậy, là bởi vì bản thân ngươi có cương tâm lực lượng rất mạnh, làm gì là công dụng chữa thương của thuốc chứ.
Đây cũng là do Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong, lúc ấy Đường Phong quả thật không có cảm nhận được hắn sử dụng cương khí, nhưng hắn là cao thủ bậc này, công phu ẩn giấu tự nhiên cũng không khó, nghĩ giấu diếm được Đường Phong cũng không phải là việc khó khăn gì. Nếu là trên người Mạc Lưu Tô, nàng cũng có thể trong nháy mắt trị liệu được. Vậy thì thuốc chữa thương gì gì đó, tất cả đều là tưởng tượng.
Bị vạch trần tại chỗ, Bàng lão đầu sắc mặt không khỏi lúng túng một chút, giơ ngón tay cái lên nói:
- Tiểu gia hỏa nhãn lực thật sự rất tốt, bất quá thuốc này mặc dù không tốt như ta nói, nhưng hiệu quả so sánh với bên ngoài bán thật sự là tốt hơn, một ngàn lượng là vừa không mắc, ngươi mua một lọ trở về đề phòng hiểm hoạ a.
Đường Phong lắc đầu nói:
- Ta không tin lời của ngươi.
Bàng lão đầu vẻ mặt giống như bị thương tổn, khẽ cắn răng lại lấy ra một lọ đan dược:
- Kim Cương đan, sau khi ăn vào có thể gia tăng lực đạo bản thân, tuyệt đối là thuốc tốt cần thiết cho ngươi khi đánh nhau với người khác, chỉ cần hai nghìn lượng. mỗi bình mười khỏa. ăn vào lập tức thấy hiệu quả. Nếu ngươi mua một lọ, ta đem bình thuốc chữa thương vừa rồi tặng cho ngươi! Như thế nào.lão nhân gia ta coi như là chích máu đại hạ giá cho ngươi rồi.
- Không có hứng thú!
Đường Phong vẫn như cũ lắc đầu, lực đạo của mình đã khá lớn rồi, hơn nữa dựa vào dược vật thủy chung không phải là chính đạo, nói không chừng Kim Cương đan này lại còn có di chứng gì gì đó.
- Tức chết lão phu rồi!
Bàng lão đầu lồng lên, trước đây người tới chỗ này, không ai là không bị hắn lừa, biết điều một chút đem bạc đưa lên, mua một đống dược vật trở về, nhưng hôm nay cái tên Đường Môn này lại keo kiệt không mắc lừa, quả nhiên là không dễ gạt.
Mắt thấy lão đầu này lại muốn xuất ra đan dược bí phương gì đó hướng mình nói khoác, Đường Phong vội vàng mở miệng nói:
- Bàng lão, ta chính là đến tìm chút dược liệu, ngươi nếu là có thời gian..., xin chỉ điểm cho ta một chút, nơi này dược liệu chất đống hỗn loạn, ta hoàn toàn không biết tìm từ chỗ nào.
Bàng lão đầu vẻ mặt tiên phong đạo cốt, tay nắm lấy hồ lô của mình, ánh mắt hữu thần hướng về phía trước, thản nhiên nói:
- Nếu là có người có thể mua một lọ thuốc chữa thương..., ta cũng không ngại chỉ điểm hai câu, nếu không thì miễn đi.
-o0o-
- Lão gia người họ gì a?
- Lão phu họ Bàng!
Bạch Hồ lão nhân tay sờ lên lên cằm, miệng cười dài nhìn Đường Phong, giống như nhìn một con dê béo:
- Tiểu gia hỏa ngươi tên gì?
- Đường Môn.
Bạch Hồ Lão Đầu biến sắc, kinh ngạc nói:
- nga, thì ra ngươi là người hai ngày trước ở bên trong bảo giết người a, không trách được lớn lên nhân trung long phượng, dáng vẻ đường đường, vừa nhìn cũng biết ngươi không phải vật trong ao, tới Ô Long Bảo một ngày liền dám động thủ giết người, hiện tại cả Ô Long Bảo cũng biết đại danh của ngươi a, ngay cả lão nhân gia ta cũng không ngoại lệ.
Đường Phong trợn mắt nói:
- ngươi có nịnh nọt ta, ta cũng sẽ không cho ngươi thêm tiền, bớt chút nước bọt đi.
Bàng lão đầu lắc đầu, trên mặt một mảnh nghiêm túc nói:
- lão nhân gia ta ăn ngay nói thật, nịnh hót ngươi làm chi? Tiểu tử ngươi tiền đồ vô lượng, ta xem trọng ngươi, bất quá. . . ngươi đắc tội không ít người, ngày sau nhất định sẽ bị nhưng người đó thi nhau báo thù, đến lúc đó vạn nhất lúc đó bị đao kiếm làm tổn thương thì làm sao bây giờ? Lại không có người bên cạnh chiếu cố cho ngươi, thật là đáng thương a, bất quá không sao, ngươi xem cái này một chút..
Vừa nói, lão đầu đưa tay từ bên hông lấy ra một cái bình:
- lão phu tự mình luyện chế thuốc chữa thương, bất kể là ngoại thương nghiêm trọng bậc nào, chỉ cần bôi lên trên vết thương là có thể đem đau đớn giảm thấp đến mức thấp nhất, vết thương nhẹ lập tức khỏi hẳn, trọng thương thì sau ba ngày miệng vết thương sẽ khép lại. Mặc dù không cách nào cải tử hồi sinh nhưng thuốc chữa thương này ở cả Lý Đường đế quốc xem như là thuốc trị ngoại thương tốt nhất đó
- Khoa trương!
Đường Phong khinh thường nhìn hắn một cái, thuốc chữa thương trên tay mình có rất nhiều, do Mạc sư tỷ luyện chế ra. Hiệu quả tương đối tốt, cần gì phải đi tìm người khác, hơn nữa lão này tham tài như mạng, một lọ thuốc chữa thương khẳng định giá tiền không rẻ.
Bàng lão đầu nhất thời nhảy dựng lên giống như mèo bị dẩm phải đuôi, sắc mặt đỏ lên nói:
- ngươi có thể khinh bỉ nhân phẩm lão phu, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ trình độ luyện dược của lão phu, lọ thuốc chữa thương này, tuyệt đối thuốc chữa thương tốt nhất cả Lý Đường đế quốc, bởi vì lão phu chính là Lý Đường đế quốc đệ nhất luyện dược sư, Bàng Dược Vương!
Ba chữ sau, lão này dùng một giọng nói âm vang gằn từng chữ nói ra khiến Đường Phong thiếu chút nữa không nhịn được cười dài, cố nhịn cười nói:
- người nào phong cho ngươi cái danh hiệu này?
- lão phu tên đã là Bàng Dược Vương! Đây không phải là danh hiệu!
Bàng lão đầu vẻ mặt giống như bị vũ nhục đau đến không muốn sống, vươn ra một ngón tay, trên đầu ngón tay đột nhiên bắn ra cương khí dài chừng một tấc màu xanh biếc, cương khí như đao mang, nhẹ nhàng cắt lên trên cánh tay mình một đường, tạo thành một vết thương trên cánh tay, máu tươi trong nháy mắt chảy ra.
- lão phu sẽ cho ngươi kiến thức một chút, đệ nhất luyện dược sư ta cũng không phải là hư danh nói chơi!
Bàng lão đầu vừa nói, một bên mở nắp bình, đổ ra một giọt thuốc bôi lên trên vết thương của mình.
Đường Phong cúi đầu nhìn một chút,khi thuốc chữa thương xuyên vào vết thương trong nháy mắt, vậy mà vết lớn này lại lấy một tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ khép lại, trước sau bất quá chỉ mất ba tức thời gian, trên vết thương của Bàng lão đầu, giống như sinh ra một lớp da, liền đến cả sẹo cũng không nhìn thấy.
Hiệu quả này quả thực giống như lúc Mạc Lưu Tô dùng cương tâm lực lượng giúp mình trị liệu, một lọ thuốc chữa thương cũng có thể tạo được loại tác dụng này? Đường Phong không khỏi kinh ngạc.
- Thế nào hả ?
Bàng lão đầu dương dương đắc ý nhìn Đường Phong:
- Ta không có nói khoác chứ?
Đường Phong đang muốn mở miệng, Linh Khiếp Nhan đột nhiên truyền đến một câu nói. Đường Phong nhất thời không biết nên khóc hay cười, mở miệng nói:
- Bàng lão, thuốc này của ngươi cũng là rất lợi hại, không biết có thể thử trên người của ta một lần được không?
Bàng lão đầu nhất thời sắc mặt ngượng ngập, khoát tay nói:
- Không được, tuyệt đối không được, thuốc này mỗi một giọt luyện chế ra cũng không dễ dàng gì. Trừ phi ngươi mua một lọ, đến lúc đó ngươi muốn thử gì thì thử, một lọ cũng không cao, chỉ một ngàn lượng thôi, thế nào quá tiện nghi cho ngươi rồi còn gì ?
- Không bằng ngươi đi ăn cướp đi.
Đường Phong cười giễu một tiếng.
- Ta là đệ nhất luyện dược sư, dược vật luyện chế ra tự nhiên là quý một chút,mặc dù đắt nhưng cũng đáng giá a.
Bàng lão đầu lải nhải.
Đường Phong khinh bỉ nói:
- vết thương của ngươi có thể mau chóng khép lại như vậy, là bởi vì bản thân ngươi có cương tâm lực lượng rất mạnh, làm gì là công dụng chữa thương của thuốc chứ.
Đây cũng là do Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong, lúc ấy Đường Phong quả thật không có cảm nhận được hắn sử dụng cương khí, nhưng hắn là cao thủ bậc này, công phu ẩn giấu tự nhiên cũng không khó, nghĩ giấu diếm được Đường Phong cũng không phải là việc khó khăn gì. Nếu là trên người Mạc Lưu Tô, nàng cũng có thể trong nháy mắt trị liệu được. Vậy thì thuốc chữa thương gì gì đó, tất cả đều là tưởng tượng.
Bị vạch trần tại chỗ, Bàng lão đầu sắc mặt không khỏi lúng túng một chút, giơ ngón tay cái lên nói:
- Tiểu gia hỏa nhãn lực thật sự rất tốt, bất quá thuốc này mặc dù không tốt như ta nói, nhưng hiệu quả so sánh với bên ngoài bán thật sự là tốt hơn, một ngàn lượng là vừa không mắc, ngươi mua một lọ trở về đề phòng hiểm hoạ a.
Đường Phong lắc đầu nói:
- Ta không tin lời của ngươi.
Bàng lão đầu vẻ mặt giống như bị thương tổn, khẽ cắn răng lại lấy ra một lọ đan dược:
- Kim Cương đan, sau khi ăn vào có thể gia tăng lực đạo bản thân, tuyệt đối là thuốc tốt cần thiết cho ngươi khi đánh nhau với người khác, chỉ cần hai nghìn lượng. mỗi bình mười khỏa. ăn vào lập tức thấy hiệu quả. Nếu ngươi mua một lọ, ta đem bình thuốc chữa thương vừa rồi tặng cho ngươi! Như thế nào.lão nhân gia ta coi như là chích máu đại hạ giá cho ngươi rồi.
- Không có hứng thú!
Đường Phong vẫn như cũ lắc đầu, lực đạo của mình đã khá lớn rồi, hơn nữa dựa vào dược vật thủy chung không phải là chính đạo, nói không chừng Kim Cương đan này lại còn có di chứng gì gì đó.
- Tức chết lão phu rồi!
Bàng lão đầu lồng lên, trước đây người tới chỗ này, không ai là không bị hắn lừa, biết điều một chút đem bạc đưa lên, mua một đống dược vật trở về, nhưng hôm nay cái tên Đường Môn này lại keo kiệt không mắc lừa, quả nhiên là không dễ gạt.
Mắt thấy lão đầu này lại muốn xuất ra đan dược bí phương gì đó hướng mình nói khoác, Đường Phong vội vàng mở miệng nói:
- Bàng lão, ta chính là đến tìm chút dược liệu, ngươi nếu là có thời gian..., xin chỉ điểm cho ta một chút, nơi này dược liệu chất đống hỗn loạn, ta hoàn toàn không biết tìm từ chỗ nào.
Bàng lão đầu vẻ mặt tiên phong đạo cốt, tay nắm lấy hồ lô của mình, ánh mắt hữu thần hướng về phía trước, thản nhiên nói:
- Nếu là có người có thể mua một lọ thuốc chữa thương..., ta cũng không ngại chỉ điểm hai câu, nếu không thì miễn đi.
-o0o-
Tác giả :
Mạc Mặc