Vô Thường
Chương 207: Đụng ta là chết
Mà lộ trình hơn trăm dặm, dựa theo sức của mọi người cùng tình huống hiện tại, đoán chừng phải mười mấy canh giờ mới tới nơi, hơn nửa không thể nghĩ ngơi, phải tùy thời ứng phó địch nhân.
Tam đại tông môn đều là cao thủ, nhưng cơ bản đều bị Đường Phong hạ độc, còn lại chỉ toàn Địa giai cao thủ, số lượng cũng không nhiều lắm. Vì để mọi người tiết kiệm thể lực, Đường Phong chia thành ba vị, Địa Giai chia làm ba đợt, mỗi người dẫn mười lăm đệ tử thực lực không tồi, mỗi khi có địch xuất hiện ở bên cạnh hoặc phía trước, ba vị Địa Giai cao thủ thay phiễn dẫn người của mình tiến lên xử lí, những người còn lại tiếp tục trốn chạy.
Mà mỗi lần như vậy Đường Phong sẽ đem Khiếu Thiên Lang tiến đến hiệp trợ,cùng là hắn giết nhiều người nhất, chuyển tâm luân bay vụt ra ngoài rồi lại quay về. Lúc sau giết xong liền nhanh đuổi theo người phía trước.
Trên đường gặp những tên này đều là do ba tông môn an bài tuần tra, bọn họ có thể không biết đến tin Cự Kiếm Môn, cũng chỉ làm bổn phận, làm công việc của mình mà thôi. Nhưng nhìn thấy đám nữ tử kích động chạy trốn, không cần nghĩ nhiều cùng biết là người Thiên Tú.
Bọn họ nhận mệnh lệnh, nếu nhìn thấy nhóm nữ tử sẽ báo tin. Cho nên cũng không muốn cùng người Thiên Tú dây dưa. Bọn họ không dây dưa nhưng đệ tử Thiên Tú không dung cho bọn họ, mặc dù bọn họ muốn chạy cũng sẽ bị người đuổi theo chém giết.
những ngươi này thực lực cao quá cũng chỉ tới Huyền Giai, căn bản là không có Địa Giai cao thủ, mỗi lần đến nhân số cũng không nhiều, đều bị đệ tử Thiên Tú chém đến thất linh bát lạc, vốn không có năng lực phản kháng.
Nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ năm mươi dặm đường, một đám người cơ hồ đều dính máu tươi, lại không ngừng chạy trốn, tinh thần vô cùng khẩn trường, Đường Phong cũng ba vị cao thủ Địa Giai không có gì trở ngại, đại bộ phận Huyền Giai ăn uống cũng không vấn đề, nhưng Hoàng Giai cùng các đệ tử mới nhập môn lại không được, nữ nhân vốn thân kiều thể quý, các nàng nào từng chịu qua đau khổ lớn vậy chứ?
Cả bàn chân toàn là máu, nhưng vẫn cố chịu không rên một tiếng, cắn răng chịu đựng. những người còn khỏe sẽ chủ động dìu người thực lực thấp, hoặc là trực tiếp cõng trên lưng chạy.
Mọi người không cùng một cha mẹ nhưng đã vào Thiên Tú tông thì chính là người một nhà! Cùng sinh cùng tử, đồng cam cộng khổ! Sẽ không để tỷ muội rơi lại phía sau.
Dịch Nhược Thần thân là trưởng lão càng không ngừng bên cạnh động viên mọi người, nàng trước giờ luôn nghiêm khắc nhưng đã bị màn thâm tình này làm cho cảm động, không cầm được nước mắt, lúc địch nhân tới càng giết mạnh hơn.
Cùng may năm mươi dặm cũng gần xong, cách Cự Kiếm môn càng xa, đụng phải địch nhân càng ít, đã đến thành trì bên ngoài của Thiên Tú.
Tới nơi rồi Đường Phong đột nhiên dừng bước, hắn không đi, mấy chục đệ tử Thiên Tú cũng dừng lại.
- Phong nhi, làm sao vậy?
Dịch Nhược Thần nghi hoặc mở miệng hỏi
- Dịch sư thúc, ta đưa các nàng đến đây. Cô cô sáng ngày mai chắc sẽ tỉnh, sau đó ngươi nói cho nàng một tiếng, nói Phong Nhi có việc muốn đi đến Ô Long Bảo của Diêm Thành một chuyến, là do Tiếu thúc cùng ĐOạn thúc nói ta đi, cũng thuận tiện tránh sóng gió, dù sao ta cũng giết không ít người của ba tông môn.
Đường Phong nhìn thoáng qua Lâm Nhược Diên đang ngủ say trên cáng, nhẹ nhàng nói.
Dịch Nhược Thần nhìn thẳng vào mắt Đường Phong, nói:
- Phong nhi, ngươi đang nói dối. ngươi là về Cự Kiếm Môn phải không?
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Đúng vậy!
- không được trở về!
Dịch Nhược Thần lắc lắc đầu,
- nghe lời sư thúc một câu, theo ta cũng nhau trở về Thiên Tú, đem chuyện này bẩm báo lên tông chủ, nàng sẽ thay cô cô ngươi trút giận:
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Không được, cho dù Bạch sư thúc có tâm, đối mặt với ba tông môn lớn mạnh hơn so với Thiên Tú, nàng cũng là hữu tâm vô lực. Cô cô càng không thể vì chuyện này mà liên lụy đến đệ tử Thiên Tú.
- Nhưng Lâm sư tỷ ngày mai tỉnh lại không thấy ngươi, ngươi cảm thấy nàng sẽ thế nào?
- Cho nên mới cần Dịch sư thúc khuyên nhủ vài câu.
Đường Phong chỉ về phía Thiên Tú:
- Lúc ta xuất phát, Thiết sư thúc đã dẫn năm trăm tinh nhuệ cùng theo, các ngươi trở về không đến nửa ngày hẳn có thể gặp các nàng, nói cho các nàng và toàn bộ Thiên Tú, ai cũng không đến đây, nơi này giao cho Phong nhi đi!
- ngươi muốn làm gì?
Dịch Nhược Thần hỏi
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
- Phạm ta thì chết! Ta muốn cho bọn họ về sau phải ân hận!
- Nhưng ngươi chỉ có một người, ta với ngươi cùng nhau trở về...
Đường Phong ngắt lời Dịch Nhược Thần, thản nhiên nói:
- Dịch sư thúc, ở trong Cự Kiếm Môn, một mình ta có thể giết được mấy trăm người, đổi lại nơi khác, ta cũng có thể làm được. Dịch sư thúc, ta cũng không phải không nghĩ đến nhưng ngươi đi theo ta có nhiều cái không tiện, chi bằng ta đơn thương đi tới đó.
Dịch Nhược Thần hé miệng, trên mặt là nụ cười chua xót.
- Sư thúc, đem cô cô ta trở về Thiên Tú, nói nàng hãy đi hỏi Tiếu thúc cùng Đoạn thúc, bọn họ sẽ cho nàng một giải thích thỏa đáng.
- ngươi quyết định phải làm vậy sao?
Dịch Nhược Thần trầm giọng hỏi.
- Phải!
Dịch Nhược Thần lẳng lặng nhìn Đường Phong, trên mặt đầy vẻ do dự. Tin tưởng hắn, nhưng chuyện này đâu phải đơn giản.
Dịch Nhược Thần nhớ đến Đường Phong từng tạo ra vô số kì tích, trước khi kì tích phát sinh, mình cũng không nghĩ hắn sẽ làm được vậy.
Nhớ tới đó, sắc mặt Dịch Nhược Thần dịu xuống. Có lẽ hắn sẽ tạo ra một kì tích.
không phải có lẽ, mà là chắc chắn, hắn là một sư điệt không phải người thường.
- Được rồi, sư thúc cũng không đi theo làm dây trói buộc của ngươi, nhưng Phong nhi ngươi phải nhớ kĩ, ngươi nhất định phải an toàn trở về! ngươi nếu chưa về, cho dù phải trả cả Thiên Tú, chúng ta cũng quyết báo thù cho ngươi!
Đường Phong gật gật đầu:
- Đi thôi!
Dịch Nhược Thần than nhẹ một hơi, nhìn Đường Phong đi cho đến khuất dạng.
Các đệ tử Thiên Tú gắt gao theo sát phía sau Dịch Nhược Thần, các nữ tử đã ở bên Đường Phong bao ngày lo lắng nhìn hắn, mỗi người không hẹn mà gặp cùng nói một câu:
- Phong sư đệ cẩn thận!
- Phong sư ca cẩn thận!
- Sư điệt cẩn thận!
Đường Phong mỉm cười gật đầu với mỗi người.
Từng đệ tử nhào vào lòng Dịch Nhược Thần lúc trước giờ đây lại nhào vào lòng Đường Phong, thu hết dũng khí nói:
- Phong sư ca cẩn thận, chờ ngươi về ta gả cho ngươi!
Vẻ tươi cười trên mặt Đường Phong đột nhiên cứng ngắt, một thân sát khí ngập tràn, khóe miệng run rẩy, sắc mặt lúng túng nói:
- Ta có ý trung nhân rồi!
Đệ tử mới nhập môn không lâu vẻ mặt thấy vọng, cong cong môi nói:
- ừ!
Dịch Nhược Thần nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ đầu nàng, thuận tiện xoay người, bàn tay trắng nòn vung lên, nhẹ giọng quát:
- Đi!
Nhìn mấy chục bóng dáng trôi đi, Đường Phong mới chậm rãi thở ra một hơi. Sắc mặt âm thầm biến đối, xoay người nhìn về phía Cự Kiếm Môn, nói với Khiếu Thiên Lang đang ngồi xổm một bên:
- Chúng ta cũng nên xuất phát tìm đám người đó tính sổ!
người của ba tông chỉ cần dám có ở nơi này, một tên cũng không thể tha!
Nơi này là do Thiên Tú gầy dựng! Là do Đường Phong gầy dựng! Thiên Tú cùng Đường Phong còn chưa muốn cướp đoạt địa bàn, đem khối thịt đại béo dâng cho bên ngoài, nhưng ba tông kia vẫn không thấy đủ, chẳng biết xấu hổ dùng thủ đoạn hạ lưu đê tiện muốn chiếm cứ một nơi chưa đến hai mươi dặm.
-o0o-
Tam đại tông môn đều là cao thủ, nhưng cơ bản đều bị Đường Phong hạ độc, còn lại chỉ toàn Địa giai cao thủ, số lượng cũng không nhiều lắm. Vì để mọi người tiết kiệm thể lực, Đường Phong chia thành ba vị, Địa Giai chia làm ba đợt, mỗi người dẫn mười lăm đệ tử thực lực không tồi, mỗi khi có địch xuất hiện ở bên cạnh hoặc phía trước, ba vị Địa Giai cao thủ thay phiễn dẫn người của mình tiến lên xử lí, những người còn lại tiếp tục trốn chạy.
Mà mỗi lần như vậy Đường Phong sẽ đem Khiếu Thiên Lang tiến đến hiệp trợ,cùng là hắn giết nhiều người nhất, chuyển tâm luân bay vụt ra ngoài rồi lại quay về. Lúc sau giết xong liền nhanh đuổi theo người phía trước.
Trên đường gặp những tên này đều là do ba tông môn an bài tuần tra, bọn họ có thể không biết đến tin Cự Kiếm Môn, cũng chỉ làm bổn phận, làm công việc của mình mà thôi. Nhưng nhìn thấy đám nữ tử kích động chạy trốn, không cần nghĩ nhiều cùng biết là người Thiên Tú.
Bọn họ nhận mệnh lệnh, nếu nhìn thấy nhóm nữ tử sẽ báo tin. Cho nên cũng không muốn cùng người Thiên Tú dây dưa. Bọn họ không dây dưa nhưng đệ tử Thiên Tú không dung cho bọn họ, mặc dù bọn họ muốn chạy cũng sẽ bị người đuổi theo chém giết.
những ngươi này thực lực cao quá cũng chỉ tới Huyền Giai, căn bản là không có Địa Giai cao thủ, mỗi lần đến nhân số cũng không nhiều, đều bị đệ tử Thiên Tú chém đến thất linh bát lạc, vốn không có năng lực phản kháng.
Nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ năm mươi dặm đường, một đám người cơ hồ đều dính máu tươi, lại không ngừng chạy trốn, tinh thần vô cùng khẩn trường, Đường Phong cũng ba vị cao thủ Địa Giai không có gì trở ngại, đại bộ phận Huyền Giai ăn uống cũng không vấn đề, nhưng Hoàng Giai cùng các đệ tử mới nhập môn lại không được, nữ nhân vốn thân kiều thể quý, các nàng nào từng chịu qua đau khổ lớn vậy chứ?
Cả bàn chân toàn là máu, nhưng vẫn cố chịu không rên một tiếng, cắn răng chịu đựng. những người còn khỏe sẽ chủ động dìu người thực lực thấp, hoặc là trực tiếp cõng trên lưng chạy.
Mọi người không cùng một cha mẹ nhưng đã vào Thiên Tú tông thì chính là người một nhà! Cùng sinh cùng tử, đồng cam cộng khổ! Sẽ không để tỷ muội rơi lại phía sau.
Dịch Nhược Thần thân là trưởng lão càng không ngừng bên cạnh động viên mọi người, nàng trước giờ luôn nghiêm khắc nhưng đã bị màn thâm tình này làm cho cảm động, không cầm được nước mắt, lúc địch nhân tới càng giết mạnh hơn.
Cùng may năm mươi dặm cũng gần xong, cách Cự Kiếm môn càng xa, đụng phải địch nhân càng ít, đã đến thành trì bên ngoài của Thiên Tú.
Tới nơi rồi Đường Phong đột nhiên dừng bước, hắn không đi, mấy chục đệ tử Thiên Tú cũng dừng lại.
- Phong nhi, làm sao vậy?
Dịch Nhược Thần nghi hoặc mở miệng hỏi
- Dịch sư thúc, ta đưa các nàng đến đây. Cô cô sáng ngày mai chắc sẽ tỉnh, sau đó ngươi nói cho nàng một tiếng, nói Phong Nhi có việc muốn đi đến Ô Long Bảo của Diêm Thành một chuyến, là do Tiếu thúc cùng ĐOạn thúc nói ta đi, cũng thuận tiện tránh sóng gió, dù sao ta cũng giết không ít người của ba tông môn.
Đường Phong nhìn thoáng qua Lâm Nhược Diên đang ngủ say trên cáng, nhẹ nhàng nói.
Dịch Nhược Thần nhìn thẳng vào mắt Đường Phong, nói:
- Phong nhi, ngươi đang nói dối. ngươi là về Cự Kiếm Môn phải không?
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Đúng vậy!
- không được trở về!
Dịch Nhược Thần lắc lắc đầu,
- nghe lời sư thúc một câu, theo ta cũng nhau trở về Thiên Tú, đem chuyện này bẩm báo lên tông chủ, nàng sẽ thay cô cô ngươi trút giận:
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Không được, cho dù Bạch sư thúc có tâm, đối mặt với ba tông môn lớn mạnh hơn so với Thiên Tú, nàng cũng là hữu tâm vô lực. Cô cô càng không thể vì chuyện này mà liên lụy đến đệ tử Thiên Tú.
- Nhưng Lâm sư tỷ ngày mai tỉnh lại không thấy ngươi, ngươi cảm thấy nàng sẽ thế nào?
- Cho nên mới cần Dịch sư thúc khuyên nhủ vài câu.
Đường Phong chỉ về phía Thiên Tú:
- Lúc ta xuất phát, Thiết sư thúc đã dẫn năm trăm tinh nhuệ cùng theo, các ngươi trở về không đến nửa ngày hẳn có thể gặp các nàng, nói cho các nàng và toàn bộ Thiên Tú, ai cũng không đến đây, nơi này giao cho Phong nhi đi!
- ngươi muốn làm gì?
Dịch Nhược Thần hỏi
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
- Phạm ta thì chết! Ta muốn cho bọn họ về sau phải ân hận!
- Nhưng ngươi chỉ có một người, ta với ngươi cùng nhau trở về...
Đường Phong ngắt lời Dịch Nhược Thần, thản nhiên nói:
- Dịch sư thúc, ở trong Cự Kiếm Môn, một mình ta có thể giết được mấy trăm người, đổi lại nơi khác, ta cũng có thể làm được. Dịch sư thúc, ta cũng không phải không nghĩ đến nhưng ngươi đi theo ta có nhiều cái không tiện, chi bằng ta đơn thương đi tới đó.
Dịch Nhược Thần hé miệng, trên mặt là nụ cười chua xót.
- Sư thúc, đem cô cô ta trở về Thiên Tú, nói nàng hãy đi hỏi Tiếu thúc cùng Đoạn thúc, bọn họ sẽ cho nàng một giải thích thỏa đáng.
- ngươi quyết định phải làm vậy sao?
Dịch Nhược Thần trầm giọng hỏi.
- Phải!
Dịch Nhược Thần lẳng lặng nhìn Đường Phong, trên mặt đầy vẻ do dự. Tin tưởng hắn, nhưng chuyện này đâu phải đơn giản.
Dịch Nhược Thần nhớ đến Đường Phong từng tạo ra vô số kì tích, trước khi kì tích phát sinh, mình cũng không nghĩ hắn sẽ làm được vậy.
Nhớ tới đó, sắc mặt Dịch Nhược Thần dịu xuống. Có lẽ hắn sẽ tạo ra một kì tích.
không phải có lẽ, mà là chắc chắn, hắn là một sư điệt không phải người thường.
- Được rồi, sư thúc cũng không đi theo làm dây trói buộc của ngươi, nhưng Phong nhi ngươi phải nhớ kĩ, ngươi nhất định phải an toàn trở về! ngươi nếu chưa về, cho dù phải trả cả Thiên Tú, chúng ta cũng quyết báo thù cho ngươi!
Đường Phong gật gật đầu:
- Đi thôi!
Dịch Nhược Thần than nhẹ một hơi, nhìn Đường Phong đi cho đến khuất dạng.
Các đệ tử Thiên Tú gắt gao theo sát phía sau Dịch Nhược Thần, các nữ tử đã ở bên Đường Phong bao ngày lo lắng nhìn hắn, mỗi người không hẹn mà gặp cùng nói một câu:
- Phong sư đệ cẩn thận!
- Phong sư ca cẩn thận!
- Sư điệt cẩn thận!
Đường Phong mỉm cười gật đầu với mỗi người.
Từng đệ tử nhào vào lòng Dịch Nhược Thần lúc trước giờ đây lại nhào vào lòng Đường Phong, thu hết dũng khí nói:
- Phong sư ca cẩn thận, chờ ngươi về ta gả cho ngươi!
Vẻ tươi cười trên mặt Đường Phong đột nhiên cứng ngắt, một thân sát khí ngập tràn, khóe miệng run rẩy, sắc mặt lúng túng nói:
- Ta có ý trung nhân rồi!
Đệ tử mới nhập môn không lâu vẻ mặt thấy vọng, cong cong môi nói:
- ừ!
Dịch Nhược Thần nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ đầu nàng, thuận tiện xoay người, bàn tay trắng nòn vung lên, nhẹ giọng quát:
- Đi!
Nhìn mấy chục bóng dáng trôi đi, Đường Phong mới chậm rãi thở ra một hơi. Sắc mặt âm thầm biến đối, xoay người nhìn về phía Cự Kiếm Môn, nói với Khiếu Thiên Lang đang ngồi xổm một bên:
- Chúng ta cũng nên xuất phát tìm đám người đó tính sổ!
người của ba tông chỉ cần dám có ở nơi này, một tên cũng không thể tha!
Nơi này là do Thiên Tú gầy dựng! Là do Đường Phong gầy dựng! Thiên Tú cùng Đường Phong còn chưa muốn cướp đoạt địa bàn, đem khối thịt đại béo dâng cho bên ngoài, nhưng ba tông kia vẫn không thấy đủ, chẳng biết xấu hổ dùng thủ đoạn hạ lưu đê tiện muốn chiếm cứ một nơi chưa đến hai mươi dặm.
-o0o-
Tác giả :
Mạc Mặc