Vô Thường
Chương 122: Tốt lành
Có cảm giác chứng tỏ Đường Phong hiện tại cũng không có gì, chẳng qua là vì mười ngày qua không có gì vào bụng nên đói quá mà thôi.
Trên bàn ăn trong Yên Liễu Các đều ngồi kín chỗ, chẳng những có mấy người sống ở Yên Liễu Các, ngay cả năm vị Thiên Tú cao tầng hay tin cũng vội tới. Mười ngày này, Lâm Nhược Diên không biết đã khóc biết bao lần, mỗi lần tới xem Đường Phong, chưa nói cùng Bạch Tiểu Lại được mấy câu thì cả hai đã cùng nhau khóc lên, sau đó lại an ủi lẫn nhau, bây giờ rốt cuộc Đường Phong cũng đã xuất quan, gánh nặng trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Trên bàn để đầy món ăn, ngoài trừ Đường Phong và Tiểu Manh Manh ra thì những người khác không ai động đũa. chỉ nhìn Đường Phong chăm chăm.
Đường Phong bây giờ giống như quỷ đói đầu thai vậy, chi lo vùi đầu ăn như gió cuốn mây tan, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Tiểu Manh Manh bưng chén cơm trên tay, chớp chớp đôi mắt to nhìn Đường Phong, đôi đũa không ngừng vét những hạt cơm không tồn tại trong chén vào miệng mình.
Mười ngày không ăn gì, nếu Đường Phong không phải người tu luyện thì sớm đã chết đói rồi. Dù vậy nhưng Đường Phong cũng đói tới mức tay chân bủn rủn. nếu thời gian bế quan mà kéo dài thêm vài ngày nữa thì Đường Phong cũng không biết mình có thể chịu nổi hay không.
Lúc bế quan, hắn chỉ lo tu luyện và rèn luyện thân thể nên không có cảm giác đói bụng, chỉ khi chấm dứt việc tu luyện thì cái cảm giác đói quá mức này mới ào ào ập tới như thủy triều, thiếu chút nữa khiến Đường Phong ngất xỉu.
- ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.
Bạch Tiểu Lại ngồi cạnh Đường Phong giúp hắn gắp thức ăn.
- Mau uống miếng canh!
Lâm Nhược Diên đau lòng đẩy nhẹ chén canh tới trước mặt Đường Phong, Đường Phong nhìn cũng không nhìn, bưng lên ngửa cổ uống một hơi đã cạn sạch, sau đó tiếp tục vùi đầu chiến đấu.
Cằm của Tiểu Manh Manh thiếu chút nữa rớt xuống bàn, mím môi nhìn đĩa sườn kho mình thích ăn nhất, vẻ mặt quẫn bách, sau đó vươn hai cánh tay nhỏ bé ra đẩy đìa sườn tới trước mặt Đường Phong.
- Manh Manh ngoan quá!
Đường Phong ngậm một họng thức ăn, ráng mỉm cười nhìn con bé,
- Manh Manh ăn đi.
Tiểu Manh Manh nuốt nước miếng, khó khăn nói:
- Manh Manh no rồi.
Thang Phi Tiếu ngồi một bên nói:
- Phong thiếu gia ngươi đừng ăn nữa. nhịn đói mười ngày rồi, giờ lại ăn một lúc nhiều như vậy thì cơ thể của ngươi sẽ không chịu nổi đâu.
- Ai nói vậy?
Đường Phong trừng Thang Phi Tiếu một cái:
- Thân thể của ta bây giờ rất tốt. không ai có thể hiểu rõ thân thể của ta hơn chính ta đâu.
Thang Phi Tiếu chẳng muốn nhiều lời cùng Đường Phong, sau đó âm thầm nháy mắt với hai nữ tử ngồi cạnh Đường Phong là Bạch Tiểu Lại và Lâm Nhược Diên, hai nàng vội giằng lấy chén cơm trên tay Đường Phong.
Đường Phong chép miệng vài cái tỏ vẻ chưa thỏa mãn.
Nếu đổi lại là người khác, sau khi nhịn đói lâu ngày lại ăn uống quá độ thì cơ thể sẽ không chịu nổi. Nhưng thân thể Đường Phong thông qua nhiều ngày được rèn luyện như vậy, vô luận là sức bền hay khả năng tiếp nhận cũng vượt xa khả năng tưởng tượng của người thường, dù ăn nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề.
hơn nữa Đường Phong ăn cũng no rồi, chỉ có điều chưa đã miệng, muốn ăn bù cho mười ngày kia mà thôi.
Lâm Nhược Diên bèn nói:
- Phong Nhi, mọi người cũng vì muốn tốt cho con, đừng cứng đầu nữa. ăn vài thứ thanh đạm một chút sẽ tốt hơn.
Đường Phong gật đầu đồng ý, nhận lấy chén cháo trắng Lâm Nhược Diên đưa tới, vừa uống vừa nói:
- Nói cho ta nghe một chút xem. mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì.
Cự Kiếm Môn liên hợp cùng các thế lực trong phạm vi ngàn dặm này tấn công Thiên Tú, tuy cuối cùng đã thất bại nhưng nhất định phải giải quyết triệt để.
Nghe Đường Phong hỏi vậy..., Lâm Nhược Diên mới bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra trong mười ngày này cho hắn nghe.
Hai ngàn tinh nhuệ của Cự Kiếm Môn, môn chủ và bốn vị đường chủ đều đã chết, môn phái này trong một đêm đã giải tán. Sau khi tin tức truyền ra ngoài liền khiến cả Lý Đường đế quốc chấn kinh, kết quả của cuộc đụng độ giữa Cự Kiếm Môn và Thiên Tú mọi người đều đã đoán trước được, nhưng rốt cuộc phần thắng lại thuộc về phe yếu thế hơn, chẳng những vậy, ngoại trừ hai mươi Địa giai cao thủ bị thương ra thì Thiên Tú không mất người nào, loại chiến tích tưởng chừng như không thể này khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Còn cái chết của hai ngàn năm trăm người kia càng khiến mọi người bên ngoài không ngừng bàn tán, không rõ là ai để lọt phong thanh, nói là Đường Phong của Thiên Tú chỉ nói vài tiếng đã giết được đám người kia.
nghe đồn giọng nói của hắn như tiếng chuông đồng, mặc kệ thực lực của ngươi là Huyền giai hay Địa giai, chỉ cần nghe thấy thì thất khiếu sẽ đổ máu mà chết.
Lại nghe đồn hắn ta thân cao ba trượng, trên mặt có mấy chục cái miệng, tu luyện một loại âm công bí điển, sau khi nghe thấy thanh âm của hắn thì đầu sẽ nổ tung.
nghe đâu hắn ta có ba cái đầu....
Nhất thời đủ loại phiên bản được truyền ra khắp nơi, theo như mấy lời đồn này thì Đường Phong chính là quái vật thân cao ba trượng, eo rộng tám thước, ba đầu sáu tay và vài chục cái miệng.
Đường Phong và Thang Phi Tiếu nhìn nhau, nhất tề cảm khái:
- Miệng đời thật đáng sợ!
Cự Kiếm Môn bị diệt rồi, các thế lực trong vòng ngàn dặm quanh đây cũng tổn thất nghiêm trọng. Trong nhất thời Thiên Tú thanh danh đại phóng, danh vọng cơ hồ có thể đạt tới thời kì đỉnh phong năm xưa.
Mà đối với những thế lực có ý đồ làm hại Thiên Tú, bất luận là bị cưỡng ép hay lợi dụ cũng được, dù sao chỉ cần tham dự đều không có kết quả tốt.
Mấy ngày nay Thiên Tú đệ tử chia làm vô số nhóm, dưới sự dẫn dắt của các cao thủ, bắt đầu tỏa ra bốn phương tám hướng quét sạch những thế lực từng tiếp tay cho Cự Kiếm Môn.
Bạch Tố Y lúc này cũng hiển thị khí phách và sự quyết đoán của nữ nhân, sản nghiệp và toàn bộ tài sản của tam đại gia tộc trong Tĩnh An thành đều bị Thiên Tú thu vào túi, còn những thế lực khác trong phạm vi ngàn dặm này, có kẻ bị quét sạch, có kẻ chỉ bị cảnh cáo, nhưng không có bất kì ai dám đứng ra chống lại thiên uy của Thiên Tú.
Trải qua chuyện lần này, Bạch Tố Y coi như triệt để hiểu rõ, ngươi khiêm nhường với họ, dùng lễ đối đãi với họ, họ sẽ cho rằng ngươi nhu nhược, không có khả năng chịu nổi một đòn, cả chủ tớ lẫn chó mèo đều muốn leo lên đầu ngươi.
chỉ có tạo ra uy quyền tuyệt đối mới chinh phục được những thế lực này. Mà những thủ đoạn trong quãng thời gian này đều là vì gầy dựng quyền uy cho Thiên Tú.
Ai nói nữ tử không bằng nam giới? Họ cũng có thể nâng được nửa bầu trời!
Tới hôm nay, vẫn còn khá nhiều đệ tử Thiên Tú chấp hành mệnh lệnh truy quét bên ngoài.
Tóm lại một câu, đám người này không bị đánh thì không thể chinh phục!
Thiên Tú cũng nhờ trận chiến lần này mà thu được lợi ích không nhỏ tí nào. Có thể thu được vật lực và tài lực của các thế lực này thì không cần phải nói, thương khố và tiền tài của Thiên Tú bây giờ sắp tràn cả ra sân. Mấu chốt nhất chính là nhân lực!
Mấy thế lực trong phạm vi ngàn dặm này cũng có người không thật sự ghét Thiên Tú, có rất nhiều thế lực không tham gia kế hoạch lần này của Cự Kiếm Môn, còn lại đều là bị cưỡng bức.
Trải qua trận chiến lần này, tất cả mọi người đều thấy rố thực lực của Thiên Tú, trong lúc nhất thời có rất nhiều người muốn gia nhập Thiên Tú, trong đó không ít người là cao thủ Huyền giai và Địa giai lang bạt.
chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Thiên Tú đã thu vào hơn năm trăm đệ tử mới, các nàng hoặc là tư chất khá tốt, có tiềm lực phát triển, hoặc là thực lực không tệ, có thể dùng được ngay. Dịch Nhược Thần bây giờ đang quản lí chuyện này, nghiêm khắc sàng lọc và thăm dò bối cảnh của từng người.
Năm trăm người cũng coi như ít, vì Thiên Tú chỉ thu nữ đệ tử, nếu có thể thu được nam đệ tử thì...nhân số còn có thể gấp đôi gấp ba thế này.
Ngoài ra, mấy người Thiên Tú cũng muốn tới tiếp nhận địa bàn của Cự Kiếm Môn. Gia nghiệp của Cự Kiếm Môn lớn như vậy, so với Thiên Tú chỉ hơn chứ không kém, đương nhiên không thể bỏ mặc.
chỉ là mấy người Thiên Tú vẫn có chút do dự, vì ý tưởng này không tệ nhưng có phần hơi khó thực hiện, dù sao Thiên Tú cũng chỉ vừa phát triển thêm một chút, ăn trong chén mà nhìn trong nồi, kết cục chắc chắn sẽ không tốt.
- Phong Nhi, con thấy chuyện này thế này?
Bạch Tố Y đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Ta?
Đường Phong ngạc nhiên, hắn tự cảm thấy hình như mình chưa có tư cách tham gia thảo luận mấy chuyện này mới đúng?
năm vị cao tầng của Thiên Tú nhìn nhau rồi chậm rãi đứng lên, sau đó hướng về phía Đường Phong và Thang Phi Tiếu cung kính thi lễ.
Đường Phong sợ hãi, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, cười khổ nói:
- Cô cô, các vị sư thúc, mọi người làm gì vậy?
Nói sao đi nữa thì những người này cũng là tiền bối của mình, mình sao có thể nhận đại lễ của họ như thế được?
Lâm Nhược Diên nháy mắt ra dấu, ý nói Đường Phong đừng lên tiếng.
Bạch Tố Y cười khẽ rồi nói:
- Phong Nhi, lần này nếu không có ngươi và Thang tiền bối trương trợ thì cơ nghiệp trăm năm của Thiên Tú chỉ sợ đã bị hủy trên tay của năm người bọn ta. Năm người bọn ta và Thiên Tú cũng không có gì báo đáp, tuy ngươi là vãn bối của chúng ta, nhưng cũng xứng đáng nhận được lễ này.
Lần này Thiên Tú có thể toàn thắng dưới áp lực và ưu thế của Cự Kiếm Môn, có thể nói là nhờ cả vào công lao của Đường Phong! Ai có thể làm được chuyện không tưởng như thế chứ? Không ai cả! Dù là Thang Phi Tiếu cùng chưa chắc đã làm được!
Mà sờ dì Thang Phi Tiếu có thể giúp Thiên Tú cũng là vì nể mặt Đường Phong. Năm người Thiên Tú hiểu rõ, nếu lần này không có Đường Phong thì Thiên Tú thật sự đã không còn.
Có thể nói, cả Thiên Tú là nhờ một tay Đường Phong cứu thoát. Đối với năm người các nàng mà nói thì có thể bảo vệ được cơ nghiệp trăm năm của Thiên Tú, môn hạ đệ tử cũng không mất một ai, còn có giúp thanh danh Thiên Tú đại phóng: bấy nhiêu chuyện đổi lấy một cái thi lễ với Đường Phong thì đã là gì? Nếu như Đường Phong không phải là vãn bối của họ thì năm người các nàng cũng có thể quỳ xuống cảm tạ hắn.
Bạch Tố Y tiếp tục nói:
- Bọn ta cũng không có thứ gì báo đáp, năm người bọn ta đã thương nghị qua, cũng chỉ có thể cho hai người một cái hư danh mà thôi.
Bạch Tố Y vừa nói vừa lấy ra hai tấm lệnh bài, tự tay đưa tới cho Đường Phong và Thang Phi Tiếu.
Đường Phong cầm lấy xem xét, lệnh bài kia cũng tương tự như Trưởng lão lệnh của Lâm Nhược Diên đưa hắn, chỉ có điều hai tấm lệnh bài này được đúc bằng vàng ròng, bên trên có khắc bốn chữ “Vô Thượng trưởng lão”, bên dưới còn có một chữ Đường thật lớn! Quay đầu nhìn tấm của Tiếu thúc, cũng không khác mấy, chỉ có điều chữ Đường đổi thành chữ Thang!
- Đây là sao?
Đường Phong cười khổ một tiếng.
- Từ nay về sau, ngươi và Thang tiền bối chính là Khách khanh trưởng lão của Thiên Tú! Thiên Tú không thể thu nam đệ tử, nhưng làm khách khanh thì không thành vấn đề. Có tấm lệnh bài Vô thượng trưởng lão này rồi, sau này ngươi và Thang tiền bối có thể tùy ý điều động nhân lực, vật lực và tài lực của Thiên Tú, quyền hạn ngang ngửa với các vị trưởng lão chính của Thiên Tú.
Bạch Tố Y giải thích.
Thang Phi Tiếu khẽ chau mày, đang muốn lên tiếng thì Bạch Tố Y đã mỉm cười tiếp lời:
- Thang tiền bối, ta biết ngài là cao nhân, không muốn bị trói buộc bởi thứ gì. Bọn ta cũng không có ý muốn mượn thực lực của ngài vào việc gì. đây chỉ là một chút tâm ý của chúng ta mà thôi. trở thành khách khanh trưởng lão của Thiên Tú, bọn ta cũng sẽ không công khai thân phận của hai người ra ngoài, cũng không cầu hai người làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần người thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Thiên Tú. ngoại trừ những người trong phòng này ra thì không còn ai biết gì về chuyện này, người cũng có thể không nhận.
Thang Phi Tiếu liền nuốt những lời muốn nói vào bụng. vừa rồi quả thật hắn cũng lo lắng chuyện này, cho rằng Thiên Tú muốn giữ mình lại, sau này mượn sức của mình xử lý những chuyện phiền toái, hắn ghét nhất là người khác muốn dùng tâm kế với hắn. Bất quá Bạch Tố Y đã nói rạch ròi tới mức này, nếu hắn vẫn muốn từ chối thì có vẻ hơi nhỏ mọn.
Thang Phi Tiếu nhếch môi cười, quay đầu nhìn về phía Đường Phong:
- Phong thiếu gia, ý ngươi thế nào?
Đường Phong cất lệnh bài vào ngực, gật đầu đáp:
- Sau này nếu thiếu tiền thì có thể đem bán tấm lệnh bài này đi, làm từ vàng ròng thế này chắc bán được không ít tiền.
Lâm Nhược Diên oán trách trừng mắt liếc hắn một cái.
Tiếu thúc cười lớn:
- Phong thiếu gia ngươi đã nhận rồi thì lão Thang ta cũng theo ngươi!
Vừa nói vừa nhét lệnh bài vào ngực.
Thiên Tú năm người lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút. Lần này nhận được ân tình lớn như vậy từ Thang Phi Tiếu và Đường Phong, Thiên Tú thật sự không biết phải báo đáp thế nào. Mặc dù Khách khanh trưởng lão chỉ là một chức vụ có danh không phận, cũng không công khai với ngoại nhân, nhưng có thể điều động tất cả Thiên Tú. Có thể nói, nếu không phải vì tin tưởng Đường Phong và Thang Phi Tiếu thì mấy người Thiên Tú cũng sẽ không đưa ra quyết định này.
- Tốt lắm, hai vị trưởng lão.
Bạch Tố Y ngồi xuống,
- Bây giờ có thể nói ra cách nhìn của hai người được không? Rốt cuộc có nên tiếp nhận địa bàn của Cự Kiếm Môn hay không?
Đường Phong và Thang Phi Tiếu liếc nhau, lập tức ngạc nhiên, giờ mới hiểu hóa ra Bạch Tố Y vòng vo như vậy lại hỏi bọn họ vấn đề này.
Thang Phi Tiếu trầm tư một lát rồi nói:
- Ý kiến của ta là không tiếp thu!
- Tại sao?
Bạch Tố Y hỏi
Thang Phi Tiếu nói:
- Rất đơn giản. cao thủ của Thiên Tú quá ít. Thiên giải chỉ có hai người, không thể trấn an được tràng diện lớn như vậy, cho dù có tiếp thu thì sau này cũng bị những thế lực khác tới cướp, nếu ta đoán không lầm thì những thế lực xung quanh Cự Kiếm Môn đã bắt đầu tranh giành địa bàn của Cự Kiếm Môn rồi, đã không thể lưu được thì hà tất phải hao sức làm những chuyện dư thừa?
Bạch Tố Y chậm rãi gật đầu. lại nhìn về phía Đường Phong:
- Phong Nhi, ngươi thấy thế nào?
Đường Phong gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tiết tấu thong thả:
- Sư thúc đã muốn hỏi thì Phong Nhi liền cả gan phát biểu ý kiến.
Trầm tư một lát rồi tiếp tục:
- Nếu ta đoán không lầm thì kì thực trong lòng của các vị sư thúc đều muốn tới tiếp thu. Vấn đề Tiếu thúc vừa nêu lên các vị sư thúc cũng đã sớm biết.
Lâm Nhược Diên mỉm cười:
- Sao lại nói vậy?
- bởi vì nếu không tiếp thu thì các người sẽ thấy rất đáng tiếc! Cự Kiếm Môn là do Thiên Tú đánh bại, vậy thì sản nghiệp chúng có được đương nhiên nên do Thiên Tú tới tiếp thu. Nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa Thiên Tú và Cự Kiếm Môn quá xa, hơn nữa Thiên Tú cũng không có năng lực lớn như vậy. Mọi người nhìn thấy lợi ích nên thuộc về mình lại bị kẻ khác chia năm xẻ bảy, tự nhiên sẽ thấy đáng tiếc, trong lòng không thoải mái. Rất muốn tới nói cho bọn người kia biết, các ngươi không được đoạt, những thứ này đều là của Thiên Tú, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Bạch Tố Y cười khổ một tiếng:
- Nói trúng rồi!
Trên bàn ăn trong Yên Liễu Các đều ngồi kín chỗ, chẳng những có mấy người sống ở Yên Liễu Các, ngay cả năm vị Thiên Tú cao tầng hay tin cũng vội tới. Mười ngày này, Lâm Nhược Diên không biết đã khóc biết bao lần, mỗi lần tới xem Đường Phong, chưa nói cùng Bạch Tiểu Lại được mấy câu thì cả hai đã cùng nhau khóc lên, sau đó lại an ủi lẫn nhau, bây giờ rốt cuộc Đường Phong cũng đã xuất quan, gánh nặng trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Trên bàn để đầy món ăn, ngoài trừ Đường Phong và Tiểu Manh Manh ra thì những người khác không ai động đũa. chỉ nhìn Đường Phong chăm chăm.
Đường Phong bây giờ giống như quỷ đói đầu thai vậy, chi lo vùi đầu ăn như gió cuốn mây tan, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Tiểu Manh Manh bưng chén cơm trên tay, chớp chớp đôi mắt to nhìn Đường Phong, đôi đũa không ngừng vét những hạt cơm không tồn tại trong chén vào miệng mình.
Mười ngày không ăn gì, nếu Đường Phong không phải người tu luyện thì sớm đã chết đói rồi. Dù vậy nhưng Đường Phong cũng đói tới mức tay chân bủn rủn. nếu thời gian bế quan mà kéo dài thêm vài ngày nữa thì Đường Phong cũng không biết mình có thể chịu nổi hay không.
Lúc bế quan, hắn chỉ lo tu luyện và rèn luyện thân thể nên không có cảm giác đói bụng, chỉ khi chấm dứt việc tu luyện thì cái cảm giác đói quá mức này mới ào ào ập tới như thủy triều, thiếu chút nữa khiến Đường Phong ngất xỉu.
- ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.
Bạch Tiểu Lại ngồi cạnh Đường Phong giúp hắn gắp thức ăn.
- Mau uống miếng canh!
Lâm Nhược Diên đau lòng đẩy nhẹ chén canh tới trước mặt Đường Phong, Đường Phong nhìn cũng không nhìn, bưng lên ngửa cổ uống một hơi đã cạn sạch, sau đó tiếp tục vùi đầu chiến đấu.
Cằm của Tiểu Manh Manh thiếu chút nữa rớt xuống bàn, mím môi nhìn đĩa sườn kho mình thích ăn nhất, vẻ mặt quẫn bách, sau đó vươn hai cánh tay nhỏ bé ra đẩy đìa sườn tới trước mặt Đường Phong.
- Manh Manh ngoan quá!
Đường Phong ngậm một họng thức ăn, ráng mỉm cười nhìn con bé,
- Manh Manh ăn đi.
Tiểu Manh Manh nuốt nước miếng, khó khăn nói:
- Manh Manh no rồi.
Thang Phi Tiếu ngồi một bên nói:
- Phong thiếu gia ngươi đừng ăn nữa. nhịn đói mười ngày rồi, giờ lại ăn một lúc nhiều như vậy thì cơ thể của ngươi sẽ không chịu nổi đâu.
- Ai nói vậy?
Đường Phong trừng Thang Phi Tiếu một cái:
- Thân thể của ta bây giờ rất tốt. không ai có thể hiểu rõ thân thể của ta hơn chính ta đâu.
Thang Phi Tiếu chẳng muốn nhiều lời cùng Đường Phong, sau đó âm thầm nháy mắt với hai nữ tử ngồi cạnh Đường Phong là Bạch Tiểu Lại và Lâm Nhược Diên, hai nàng vội giằng lấy chén cơm trên tay Đường Phong.
Đường Phong chép miệng vài cái tỏ vẻ chưa thỏa mãn.
Nếu đổi lại là người khác, sau khi nhịn đói lâu ngày lại ăn uống quá độ thì cơ thể sẽ không chịu nổi. Nhưng thân thể Đường Phong thông qua nhiều ngày được rèn luyện như vậy, vô luận là sức bền hay khả năng tiếp nhận cũng vượt xa khả năng tưởng tượng của người thường, dù ăn nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề.
hơn nữa Đường Phong ăn cũng no rồi, chỉ có điều chưa đã miệng, muốn ăn bù cho mười ngày kia mà thôi.
Lâm Nhược Diên bèn nói:
- Phong Nhi, mọi người cũng vì muốn tốt cho con, đừng cứng đầu nữa. ăn vài thứ thanh đạm một chút sẽ tốt hơn.
Đường Phong gật đầu đồng ý, nhận lấy chén cháo trắng Lâm Nhược Diên đưa tới, vừa uống vừa nói:
- Nói cho ta nghe một chút xem. mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì.
Cự Kiếm Môn liên hợp cùng các thế lực trong phạm vi ngàn dặm này tấn công Thiên Tú, tuy cuối cùng đã thất bại nhưng nhất định phải giải quyết triệt để.
Nghe Đường Phong hỏi vậy..., Lâm Nhược Diên mới bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra trong mười ngày này cho hắn nghe.
Hai ngàn tinh nhuệ của Cự Kiếm Môn, môn chủ và bốn vị đường chủ đều đã chết, môn phái này trong một đêm đã giải tán. Sau khi tin tức truyền ra ngoài liền khiến cả Lý Đường đế quốc chấn kinh, kết quả của cuộc đụng độ giữa Cự Kiếm Môn và Thiên Tú mọi người đều đã đoán trước được, nhưng rốt cuộc phần thắng lại thuộc về phe yếu thế hơn, chẳng những vậy, ngoại trừ hai mươi Địa giai cao thủ bị thương ra thì Thiên Tú không mất người nào, loại chiến tích tưởng chừng như không thể này khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Còn cái chết của hai ngàn năm trăm người kia càng khiến mọi người bên ngoài không ngừng bàn tán, không rõ là ai để lọt phong thanh, nói là Đường Phong của Thiên Tú chỉ nói vài tiếng đã giết được đám người kia.
nghe đồn giọng nói của hắn như tiếng chuông đồng, mặc kệ thực lực của ngươi là Huyền giai hay Địa giai, chỉ cần nghe thấy thì thất khiếu sẽ đổ máu mà chết.
Lại nghe đồn hắn ta thân cao ba trượng, trên mặt có mấy chục cái miệng, tu luyện một loại âm công bí điển, sau khi nghe thấy thanh âm của hắn thì đầu sẽ nổ tung.
nghe đâu hắn ta có ba cái đầu....
Nhất thời đủ loại phiên bản được truyền ra khắp nơi, theo như mấy lời đồn này thì Đường Phong chính là quái vật thân cao ba trượng, eo rộng tám thước, ba đầu sáu tay và vài chục cái miệng.
Đường Phong và Thang Phi Tiếu nhìn nhau, nhất tề cảm khái:
- Miệng đời thật đáng sợ!
Cự Kiếm Môn bị diệt rồi, các thế lực trong vòng ngàn dặm quanh đây cũng tổn thất nghiêm trọng. Trong nhất thời Thiên Tú thanh danh đại phóng, danh vọng cơ hồ có thể đạt tới thời kì đỉnh phong năm xưa.
Mà đối với những thế lực có ý đồ làm hại Thiên Tú, bất luận là bị cưỡng ép hay lợi dụ cũng được, dù sao chỉ cần tham dự đều không có kết quả tốt.
Mấy ngày nay Thiên Tú đệ tử chia làm vô số nhóm, dưới sự dẫn dắt của các cao thủ, bắt đầu tỏa ra bốn phương tám hướng quét sạch những thế lực từng tiếp tay cho Cự Kiếm Môn.
Bạch Tố Y lúc này cũng hiển thị khí phách và sự quyết đoán của nữ nhân, sản nghiệp và toàn bộ tài sản của tam đại gia tộc trong Tĩnh An thành đều bị Thiên Tú thu vào túi, còn những thế lực khác trong phạm vi ngàn dặm này, có kẻ bị quét sạch, có kẻ chỉ bị cảnh cáo, nhưng không có bất kì ai dám đứng ra chống lại thiên uy của Thiên Tú.
Trải qua chuyện lần này, Bạch Tố Y coi như triệt để hiểu rõ, ngươi khiêm nhường với họ, dùng lễ đối đãi với họ, họ sẽ cho rằng ngươi nhu nhược, không có khả năng chịu nổi một đòn, cả chủ tớ lẫn chó mèo đều muốn leo lên đầu ngươi.
chỉ có tạo ra uy quyền tuyệt đối mới chinh phục được những thế lực này. Mà những thủ đoạn trong quãng thời gian này đều là vì gầy dựng quyền uy cho Thiên Tú.
Ai nói nữ tử không bằng nam giới? Họ cũng có thể nâng được nửa bầu trời!
Tới hôm nay, vẫn còn khá nhiều đệ tử Thiên Tú chấp hành mệnh lệnh truy quét bên ngoài.
Tóm lại một câu, đám người này không bị đánh thì không thể chinh phục!
Thiên Tú cũng nhờ trận chiến lần này mà thu được lợi ích không nhỏ tí nào. Có thể thu được vật lực và tài lực của các thế lực này thì không cần phải nói, thương khố và tiền tài của Thiên Tú bây giờ sắp tràn cả ra sân. Mấu chốt nhất chính là nhân lực!
Mấy thế lực trong phạm vi ngàn dặm này cũng có người không thật sự ghét Thiên Tú, có rất nhiều thế lực không tham gia kế hoạch lần này của Cự Kiếm Môn, còn lại đều là bị cưỡng bức.
Trải qua trận chiến lần này, tất cả mọi người đều thấy rố thực lực của Thiên Tú, trong lúc nhất thời có rất nhiều người muốn gia nhập Thiên Tú, trong đó không ít người là cao thủ Huyền giai và Địa giai lang bạt.
chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Thiên Tú đã thu vào hơn năm trăm đệ tử mới, các nàng hoặc là tư chất khá tốt, có tiềm lực phát triển, hoặc là thực lực không tệ, có thể dùng được ngay. Dịch Nhược Thần bây giờ đang quản lí chuyện này, nghiêm khắc sàng lọc và thăm dò bối cảnh của từng người.
Năm trăm người cũng coi như ít, vì Thiên Tú chỉ thu nữ đệ tử, nếu có thể thu được nam đệ tử thì...nhân số còn có thể gấp đôi gấp ba thế này.
Ngoài ra, mấy người Thiên Tú cũng muốn tới tiếp nhận địa bàn của Cự Kiếm Môn. Gia nghiệp của Cự Kiếm Môn lớn như vậy, so với Thiên Tú chỉ hơn chứ không kém, đương nhiên không thể bỏ mặc.
chỉ là mấy người Thiên Tú vẫn có chút do dự, vì ý tưởng này không tệ nhưng có phần hơi khó thực hiện, dù sao Thiên Tú cũng chỉ vừa phát triển thêm một chút, ăn trong chén mà nhìn trong nồi, kết cục chắc chắn sẽ không tốt.
- Phong Nhi, con thấy chuyện này thế này?
Bạch Tố Y đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Ta?
Đường Phong ngạc nhiên, hắn tự cảm thấy hình như mình chưa có tư cách tham gia thảo luận mấy chuyện này mới đúng?
năm vị cao tầng của Thiên Tú nhìn nhau rồi chậm rãi đứng lên, sau đó hướng về phía Đường Phong và Thang Phi Tiếu cung kính thi lễ.
Đường Phong sợ hãi, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, cười khổ nói:
- Cô cô, các vị sư thúc, mọi người làm gì vậy?
Nói sao đi nữa thì những người này cũng là tiền bối của mình, mình sao có thể nhận đại lễ của họ như thế được?
Lâm Nhược Diên nháy mắt ra dấu, ý nói Đường Phong đừng lên tiếng.
Bạch Tố Y cười khẽ rồi nói:
- Phong Nhi, lần này nếu không có ngươi và Thang tiền bối trương trợ thì cơ nghiệp trăm năm của Thiên Tú chỉ sợ đã bị hủy trên tay của năm người bọn ta. Năm người bọn ta và Thiên Tú cũng không có gì báo đáp, tuy ngươi là vãn bối của chúng ta, nhưng cũng xứng đáng nhận được lễ này.
Lần này Thiên Tú có thể toàn thắng dưới áp lực và ưu thế của Cự Kiếm Môn, có thể nói là nhờ cả vào công lao của Đường Phong! Ai có thể làm được chuyện không tưởng như thế chứ? Không ai cả! Dù là Thang Phi Tiếu cùng chưa chắc đã làm được!
Mà sờ dì Thang Phi Tiếu có thể giúp Thiên Tú cũng là vì nể mặt Đường Phong. Năm người Thiên Tú hiểu rõ, nếu lần này không có Đường Phong thì Thiên Tú thật sự đã không còn.
Có thể nói, cả Thiên Tú là nhờ một tay Đường Phong cứu thoát. Đối với năm người các nàng mà nói thì có thể bảo vệ được cơ nghiệp trăm năm của Thiên Tú, môn hạ đệ tử cũng không mất một ai, còn có giúp thanh danh Thiên Tú đại phóng: bấy nhiêu chuyện đổi lấy một cái thi lễ với Đường Phong thì đã là gì? Nếu như Đường Phong không phải là vãn bối của họ thì năm người các nàng cũng có thể quỳ xuống cảm tạ hắn.
Bạch Tố Y tiếp tục nói:
- Bọn ta cũng không có thứ gì báo đáp, năm người bọn ta đã thương nghị qua, cũng chỉ có thể cho hai người một cái hư danh mà thôi.
Bạch Tố Y vừa nói vừa lấy ra hai tấm lệnh bài, tự tay đưa tới cho Đường Phong và Thang Phi Tiếu.
Đường Phong cầm lấy xem xét, lệnh bài kia cũng tương tự như Trưởng lão lệnh của Lâm Nhược Diên đưa hắn, chỉ có điều hai tấm lệnh bài này được đúc bằng vàng ròng, bên trên có khắc bốn chữ “Vô Thượng trưởng lão”, bên dưới còn có một chữ Đường thật lớn! Quay đầu nhìn tấm của Tiếu thúc, cũng không khác mấy, chỉ có điều chữ Đường đổi thành chữ Thang!
- Đây là sao?
Đường Phong cười khổ một tiếng.
- Từ nay về sau, ngươi và Thang tiền bối chính là Khách khanh trưởng lão của Thiên Tú! Thiên Tú không thể thu nam đệ tử, nhưng làm khách khanh thì không thành vấn đề. Có tấm lệnh bài Vô thượng trưởng lão này rồi, sau này ngươi và Thang tiền bối có thể tùy ý điều động nhân lực, vật lực và tài lực của Thiên Tú, quyền hạn ngang ngửa với các vị trưởng lão chính của Thiên Tú.
Bạch Tố Y giải thích.
Thang Phi Tiếu khẽ chau mày, đang muốn lên tiếng thì Bạch Tố Y đã mỉm cười tiếp lời:
- Thang tiền bối, ta biết ngài là cao nhân, không muốn bị trói buộc bởi thứ gì. Bọn ta cũng không có ý muốn mượn thực lực của ngài vào việc gì. đây chỉ là một chút tâm ý của chúng ta mà thôi. trở thành khách khanh trưởng lão của Thiên Tú, bọn ta cũng sẽ không công khai thân phận của hai người ra ngoài, cũng không cầu hai người làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần người thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Thiên Tú. ngoại trừ những người trong phòng này ra thì không còn ai biết gì về chuyện này, người cũng có thể không nhận.
Thang Phi Tiếu liền nuốt những lời muốn nói vào bụng. vừa rồi quả thật hắn cũng lo lắng chuyện này, cho rằng Thiên Tú muốn giữ mình lại, sau này mượn sức của mình xử lý những chuyện phiền toái, hắn ghét nhất là người khác muốn dùng tâm kế với hắn. Bất quá Bạch Tố Y đã nói rạch ròi tới mức này, nếu hắn vẫn muốn từ chối thì có vẻ hơi nhỏ mọn.
Thang Phi Tiếu nhếch môi cười, quay đầu nhìn về phía Đường Phong:
- Phong thiếu gia, ý ngươi thế nào?
Đường Phong cất lệnh bài vào ngực, gật đầu đáp:
- Sau này nếu thiếu tiền thì có thể đem bán tấm lệnh bài này đi, làm từ vàng ròng thế này chắc bán được không ít tiền.
Lâm Nhược Diên oán trách trừng mắt liếc hắn một cái.
Tiếu thúc cười lớn:
- Phong thiếu gia ngươi đã nhận rồi thì lão Thang ta cũng theo ngươi!
Vừa nói vừa nhét lệnh bài vào ngực.
Thiên Tú năm người lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút. Lần này nhận được ân tình lớn như vậy từ Thang Phi Tiếu và Đường Phong, Thiên Tú thật sự không biết phải báo đáp thế nào. Mặc dù Khách khanh trưởng lão chỉ là một chức vụ có danh không phận, cũng không công khai với ngoại nhân, nhưng có thể điều động tất cả Thiên Tú. Có thể nói, nếu không phải vì tin tưởng Đường Phong và Thang Phi Tiếu thì mấy người Thiên Tú cũng sẽ không đưa ra quyết định này.
- Tốt lắm, hai vị trưởng lão.
Bạch Tố Y ngồi xuống,
- Bây giờ có thể nói ra cách nhìn của hai người được không? Rốt cuộc có nên tiếp nhận địa bàn của Cự Kiếm Môn hay không?
Đường Phong và Thang Phi Tiếu liếc nhau, lập tức ngạc nhiên, giờ mới hiểu hóa ra Bạch Tố Y vòng vo như vậy lại hỏi bọn họ vấn đề này.
Thang Phi Tiếu trầm tư một lát rồi nói:
- Ý kiến của ta là không tiếp thu!
- Tại sao?
Bạch Tố Y hỏi
Thang Phi Tiếu nói:
- Rất đơn giản. cao thủ của Thiên Tú quá ít. Thiên giải chỉ có hai người, không thể trấn an được tràng diện lớn như vậy, cho dù có tiếp thu thì sau này cũng bị những thế lực khác tới cướp, nếu ta đoán không lầm thì những thế lực xung quanh Cự Kiếm Môn đã bắt đầu tranh giành địa bàn của Cự Kiếm Môn rồi, đã không thể lưu được thì hà tất phải hao sức làm những chuyện dư thừa?
Bạch Tố Y chậm rãi gật đầu. lại nhìn về phía Đường Phong:
- Phong Nhi, ngươi thấy thế nào?
Đường Phong gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tiết tấu thong thả:
- Sư thúc đã muốn hỏi thì Phong Nhi liền cả gan phát biểu ý kiến.
Trầm tư một lát rồi tiếp tục:
- Nếu ta đoán không lầm thì kì thực trong lòng của các vị sư thúc đều muốn tới tiếp thu. Vấn đề Tiếu thúc vừa nêu lên các vị sư thúc cũng đã sớm biết.
Lâm Nhược Diên mỉm cười:
- Sao lại nói vậy?
- bởi vì nếu không tiếp thu thì các người sẽ thấy rất đáng tiếc! Cự Kiếm Môn là do Thiên Tú đánh bại, vậy thì sản nghiệp chúng có được đương nhiên nên do Thiên Tú tới tiếp thu. Nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa Thiên Tú và Cự Kiếm Môn quá xa, hơn nữa Thiên Tú cũng không có năng lực lớn như vậy. Mọi người nhìn thấy lợi ích nên thuộc về mình lại bị kẻ khác chia năm xẻ bảy, tự nhiên sẽ thấy đáng tiếc, trong lòng không thoải mái. Rất muốn tới nói cho bọn người kia biết, các ngươi không được đoạt, những thứ này đều là của Thiên Tú, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Bạch Tố Y cười khổ một tiếng:
- Nói trúng rồi!
Tác giả :
Mạc Mặc