Vô Thường
Chương 112: Âm thầm bố trí
Đường Phong nói:
- Thiên giai của đối phương có bốn người, nhưng Địa giai lại có không ít, chỉ cần cao thủ của chúng chết hết thì có nhiều người hơn nữa cũng không thể tạo thành thương tổn gì với Thiên Tú.
Thang Phi Tiếu gật đầu:
- Được, tới lúc đó ta tự mình xuất thủ. Tứ Nương, muội phụ trách bảo vệ Manh Manh. Con còn nhỏ không nên nhìn thấy máu, hai mẹ con muội cứ chờ ở Yên Liễu các đi.
Tần Tứ Nương gật đầu.
Đường Phong lại nói:
- Tới lúc đó Thiên giai và Địa giai cao thủ của Cự Kiếm Món sẽ từ đường thủy tiến vào Thiên Tú, Tiếu thúc, tới lúc đó ngươi giúp cô cô của ta trấn ở Dạ Vũ hồ, giết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Thang Phi Tiếu nói:
- lão Thang ta mười năm rồi không giết người, bất quá.... Đánh cho chúng tàn phế thì cũng không sao.
Bạch Tiểu Lại đứng một bên hỏi:
- Nhân số của chúng có ba ngàn người, nhưng cao thủ thì cũng không nhiều. Nếu Tiếu thúc cùng các cô cô của ngươi tới Dạ Vũ hồ ngăn chặn cao thủ của đối phương, những người còn lại thì sao?
Đường Phong cười nói giọng mỉa mai:
- Đám còn lại sẽ tấn công từ chính diện, không cần đối phó.
Nghe hắn nói vậy, mấy người không khỏi kinh ngạc.
Kia là mấy ngàn người chứ đâu phải mấy ngàn cái bánh bao, sao lại không cần đối phó chứ? Mấy ngàn người này tấn công vào có khi còn nguy hại hơn cả mấy tên cao thủ kia luôn ấy chứ.
Bạch Tiểu Lại đang muốn hỏi tiếp đã thấy Đường Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, nụ cười châm biếm trên môi càng sâu hơn:
- Trăng sáng sao thưa, ngày mai nhất định nắng tốt, đúng là không tồi!
Đường Phong nói xong liền đi ra khỏi Yên Liễu các, hắn cần đem chuyện này báo cho Thiên Tú cao tầng biết, để các nàng bát đầu bố trí nhân lực.
Bạch Tiểu Lại vội đuổi theo sau.
Nàng sở dĩ còn lưu lại Thiên Tú chính là vì muốn giúp Đường Phong xử lý xong chuyện của Cự Kiếm Môn, bảo vệ hắn thật tốt, lúc này đây đương nhiên không được rời hắn nửa bước.
Thang Phi Tiếu nhìn bóng lưng hai người một lúc mới sực nhớ ra:
- Phong thiếu gia làm sao biết được mấy tin này? Nhìn bộ dạng hắn không giống nói chơi chút nào.
Tần Tứ Nương chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Đêm dài nhân tình, tất cả người trong Thiên Tú cơ hồ đều đã ngủ say hoặc đang tu luyện, chỉ có các đệ tử phụ trách gác đêm là qua lại.
Lâm Nhược Diên lúc này cùng đang tĩnh tọa tu luyện, cố gang gia tăng thực lực bản thân.
Lâm Nhược Diên bỗng nhiên nhướng mày, mở mắt ra nhìn về phía cửa.
Nghe được tiếng bước chân của hai người đang nhanh chóng hướng tới đây, trong đó có tiếng bước chán vô cùng quen thuộc của một người, chính là của Đường Phong.
Lâm Nhược Diên đứng dậy phất tay một cái, cửa phòng liền mở ra, Đường Phong và Bạch Tiểu Lại bước vào.
- Phong Nhi, trễ thế này còn có chuyện gì sao?
Lâm Nhược Diên nghi hoặc hỏi.
- Cô cô, sáng mai người của Cự Kiếm Môn sẽ tấn công Thiên Tú, tổng cộng có ba ngàn người!
Đường Phong nói thẳng.
Lâm Nhược Diên biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Phong Nhi, tin tức này từ đâu tới? Có đáng tin không?
- Tối nay có người tới giết con, bị Tiếu thúc đả thương, con tra hỏi một lúc liền biết hắn là đường chủ Vạn Kiếm Phi của Cự Kiếm Môn.
Lâm Nhược Diên vừa nghe xong liền tin ngay.
Vạn Kiếm Phi của Cự Kiếm Môn nàng có biết, đó là cao thủ Thiên giai trung phẩm, mạnh hơn hai Thiên giai của Đường Phong nhiều.
Nhưng hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Thang Phi Tiếu.
Đường Phong kéo Thang Phi Tiếu ra thì dễ hơn nói thật nhiều.
Huống hồ gì Đường Phong cũng không muốn nói thật.
- Chẳng trách mấy hôm nay Tĩnh An thành lại náo nhiệt như vậy.
Trong mắt Lâm Nhược Diên hiện lên hàn quang, lớn giọng:
- Hóa ra là chuẩn bị xuống tay với Thiên Tú.
- Cô cô, thời gian cấp bách, việc này người cần thương lượng với các vị sư thúc ngay.
Lâm Nhược Diên gật đầu, kéo Đường Phong đi:
- Đi, con cùng đi với ta, những gì con biết nhiều hơn ta.
Cùng Lâm Nhược Diên đi tới nơi ở của Bạch Tố Y, trên đường gặp được mấy đệ tử gác đêm, Lâm Nhược Diên liền phân phó các nàng đi báo cho những vị trưởng lão khác.
Đợi ở chỗ của Bạch Tố Y một lát, ba người còn lại cùng vội vàng chạy tới.
- Lâm sư tỷ, đã trễ thế này còn có chuyện gì?
Dịch Nhược Thần mở miệng hỏi.
- Sáng mai Cự Kiếm Môn sẽ tấn công Thiên Tú!
Lâm Nhược Diên trầm giọng đáp.
Mấy người này quả nhiên liền biến sắc, dù trước đây Bạch Tiểu Lại cùng nói với họ chuyện Cự Kiếm Môn muốn gây khó dễ cho Thiên Tú, Thiên Tú cũng vì thế mà chuẩn bị rất nhiều, nhưng mới nửa tháng ngắn ngủi mà chuyện này đã thành sự thật.
Có thể nói Thiên Tú hiện tại hoàn toàn chưa có chuẩn bị gì.
- Phong Nhi, con kể tỉ mỉ tình hình lại cho các vị sư thúc nghe đi.
Lâm Nhược Diên quay đầu lại nói với Đường Phong.
Đường Phong bước lên, đem toàn bộ tin tức trong trí nhớ của Vạn Kiếm Phi kể lại rành rọt, trong nhất thời, Thiên Tú cao tầng cảm thấy vô cùng bối rối.
Người của đối phương quá đông, vượt qua cả dự tính của các nàng.
Cự Kiếm Môn cử ra hai ngàn đệ tử tới đây, có thể nói là đã dốc toàn lực.
Còn lại một ngàn người là do những thế lực trong phạm vi ngàn dặm họp lại mà thành, đều là tinh nhuệ trong mỗi nhà.
Mà người có thể chiến đấu ở Thiên Tú bên này cũng chỉ hơn một ngàn người mà thôi, còn lại vài trăm người sức chiến đấu đều không bao nhiêu, lên rồi cũng chỉ có chết mà thôi.
Mọi người đều không hiểu được tại sao Cự Kiếm Môn lại đột ngột khua chiên giống trống tấn công Thiên Tú như thế.
Nhưng Đường Phong thì lại biết rõ nguyên nhân, đơn giản là vì cái chết của Biên Nam Phong mà thôi.
Nhưng dù hắn biết thì cũng không thể nói ra.
- Có có, các vị sư thúc.
Đường Phong trầm giọng, vẻ mặt bình tĩnh nói,
- Vừa rồi ta đã bàn với Tiếu thúc, ngày mai hắn sẽ phối họp cùng mọi người mai phục ở Dạ Vũ hồ để chặn lại những cao thủ tới bằng đường thủy.
- Có Thang tiền bối hỗ trợ thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn rồi.
Mọi người không khỏi thở hắt ra một hơi.
- Nhưng những cao thủ này dù sao cũng chỉ là số ít, đám người còn lại thì phải làm sao?
Lâm Nhược Diên lo lắng hỏi.
Những kẻ đó mới là khó đối phó nhất, nhân số quá đông, nếu thật sự để đệ tử Thiên Tú ra ngăn lại thì sẽ tử thương rất nhiều.
- Những kẻ đó thì cứ để mấy Địa giai bọn ta dẫn người đi ngăn lại!
Trên mặt Dịch Nhược Thần cùng toàn sát khí,
- Chúng nghĩ Thiên Tú chúng ta dễ ức hiếp như vậy sao?
Theo đường thủy tới có bốn Thiên giai và một đám cao thủ Địa giai, trong Thiên Tú cao tầng ngoại trừ Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y ra, ba người còn lại đều là Địa giai, các nàng biết mình tới đó cũng không giúp được gì, dứt khoát tự an trí bản thân lên một chiến tuyến khác, đây là một lựa chọn rất chính xác.
Đường Phong nhẹ cười nói:
- Các vị sư thúc, lúc này nên nhanh chóng gọi các đệ tử tình lại, an bài vị trí cho họ thật tốt, nhất là bên phía Dạ Vũ hồ, chỉ cần cao thủ Thiên Tú không chết thì ngày sau luôn có cơ hội đông sơn tái khởi.
- Đúng vậy.
Bạch Tố Y gật đầu,
- Trước tiên không được nói nguyên nhân cho các nàng biết, đợi trời sáng hày thông báo, miễn cho các nàng rối loạn phá hỏng trận tuyến.
- Chất nhi xin cáo lui.
Đường Phong vuốt cằm một cái, xoay người sang chỗ khác, hai tay chắp sau lưng vội rời đi, lúc đi tới cửa đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói:
- Các vị sư thúc, sau này nếu có thời gian rảnh rỗi thì kể cho chất nhi nghe một chút về chuyện mười lăm năm trước đi, Phong Nhi tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi.
Nói xong lại tiếp tục bước đi
- Thiên giai của đối phương có bốn người, nhưng Địa giai lại có không ít, chỉ cần cao thủ của chúng chết hết thì có nhiều người hơn nữa cũng không thể tạo thành thương tổn gì với Thiên Tú.
Thang Phi Tiếu gật đầu:
- Được, tới lúc đó ta tự mình xuất thủ. Tứ Nương, muội phụ trách bảo vệ Manh Manh. Con còn nhỏ không nên nhìn thấy máu, hai mẹ con muội cứ chờ ở Yên Liễu các đi.
Tần Tứ Nương gật đầu.
Đường Phong lại nói:
- Tới lúc đó Thiên giai và Địa giai cao thủ của Cự Kiếm Món sẽ từ đường thủy tiến vào Thiên Tú, Tiếu thúc, tới lúc đó ngươi giúp cô cô của ta trấn ở Dạ Vũ hồ, giết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Thang Phi Tiếu nói:
- lão Thang ta mười năm rồi không giết người, bất quá.... Đánh cho chúng tàn phế thì cũng không sao.
Bạch Tiểu Lại đứng một bên hỏi:
- Nhân số của chúng có ba ngàn người, nhưng cao thủ thì cũng không nhiều. Nếu Tiếu thúc cùng các cô cô của ngươi tới Dạ Vũ hồ ngăn chặn cao thủ của đối phương, những người còn lại thì sao?
Đường Phong cười nói giọng mỉa mai:
- Đám còn lại sẽ tấn công từ chính diện, không cần đối phó.
Nghe hắn nói vậy, mấy người không khỏi kinh ngạc.
Kia là mấy ngàn người chứ đâu phải mấy ngàn cái bánh bao, sao lại không cần đối phó chứ? Mấy ngàn người này tấn công vào có khi còn nguy hại hơn cả mấy tên cao thủ kia luôn ấy chứ.
Bạch Tiểu Lại đang muốn hỏi tiếp đã thấy Đường Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, nụ cười châm biếm trên môi càng sâu hơn:
- Trăng sáng sao thưa, ngày mai nhất định nắng tốt, đúng là không tồi!
Đường Phong nói xong liền đi ra khỏi Yên Liễu các, hắn cần đem chuyện này báo cho Thiên Tú cao tầng biết, để các nàng bát đầu bố trí nhân lực.
Bạch Tiểu Lại vội đuổi theo sau.
Nàng sở dĩ còn lưu lại Thiên Tú chính là vì muốn giúp Đường Phong xử lý xong chuyện của Cự Kiếm Môn, bảo vệ hắn thật tốt, lúc này đây đương nhiên không được rời hắn nửa bước.
Thang Phi Tiếu nhìn bóng lưng hai người một lúc mới sực nhớ ra:
- Phong thiếu gia làm sao biết được mấy tin này? Nhìn bộ dạng hắn không giống nói chơi chút nào.
Tần Tứ Nương chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Đêm dài nhân tình, tất cả người trong Thiên Tú cơ hồ đều đã ngủ say hoặc đang tu luyện, chỉ có các đệ tử phụ trách gác đêm là qua lại.
Lâm Nhược Diên lúc này cùng đang tĩnh tọa tu luyện, cố gang gia tăng thực lực bản thân.
Lâm Nhược Diên bỗng nhiên nhướng mày, mở mắt ra nhìn về phía cửa.
Nghe được tiếng bước chân của hai người đang nhanh chóng hướng tới đây, trong đó có tiếng bước chán vô cùng quen thuộc của một người, chính là của Đường Phong.
Lâm Nhược Diên đứng dậy phất tay một cái, cửa phòng liền mở ra, Đường Phong và Bạch Tiểu Lại bước vào.
- Phong Nhi, trễ thế này còn có chuyện gì sao?
Lâm Nhược Diên nghi hoặc hỏi.
- Cô cô, sáng mai người của Cự Kiếm Môn sẽ tấn công Thiên Tú, tổng cộng có ba ngàn người!
Đường Phong nói thẳng.
Lâm Nhược Diên biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Phong Nhi, tin tức này từ đâu tới? Có đáng tin không?
- Tối nay có người tới giết con, bị Tiếu thúc đả thương, con tra hỏi một lúc liền biết hắn là đường chủ Vạn Kiếm Phi của Cự Kiếm Môn.
Lâm Nhược Diên vừa nghe xong liền tin ngay.
Vạn Kiếm Phi của Cự Kiếm Môn nàng có biết, đó là cao thủ Thiên giai trung phẩm, mạnh hơn hai Thiên giai của Đường Phong nhiều.
Nhưng hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Thang Phi Tiếu.
Đường Phong kéo Thang Phi Tiếu ra thì dễ hơn nói thật nhiều.
Huống hồ gì Đường Phong cũng không muốn nói thật.
- Chẳng trách mấy hôm nay Tĩnh An thành lại náo nhiệt như vậy.
Trong mắt Lâm Nhược Diên hiện lên hàn quang, lớn giọng:
- Hóa ra là chuẩn bị xuống tay với Thiên Tú.
- Cô cô, thời gian cấp bách, việc này người cần thương lượng với các vị sư thúc ngay.
Lâm Nhược Diên gật đầu, kéo Đường Phong đi:
- Đi, con cùng đi với ta, những gì con biết nhiều hơn ta.
Cùng Lâm Nhược Diên đi tới nơi ở của Bạch Tố Y, trên đường gặp được mấy đệ tử gác đêm, Lâm Nhược Diên liền phân phó các nàng đi báo cho những vị trưởng lão khác.
Đợi ở chỗ của Bạch Tố Y một lát, ba người còn lại cùng vội vàng chạy tới.
- Lâm sư tỷ, đã trễ thế này còn có chuyện gì?
Dịch Nhược Thần mở miệng hỏi.
- Sáng mai Cự Kiếm Môn sẽ tấn công Thiên Tú!
Lâm Nhược Diên trầm giọng đáp.
Mấy người này quả nhiên liền biến sắc, dù trước đây Bạch Tiểu Lại cùng nói với họ chuyện Cự Kiếm Môn muốn gây khó dễ cho Thiên Tú, Thiên Tú cũng vì thế mà chuẩn bị rất nhiều, nhưng mới nửa tháng ngắn ngủi mà chuyện này đã thành sự thật.
Có thể nói Thiên Tú hiện tại hoàn toàn chưa có chuẩn bị gì.
- Phong Nhi, con kể tỉ mỉ tình hình lại cho các vị sư thúc nghe đi.
Lâm Nhược Diên quay đầu lại nói với Đường Phong.
Đường Phong bước lên, đem toàn bộ tin tức trong trí nhớ của Vạn Kiếm Phi kể lại rành rọt, trong nhất thời, Thiên Tú cao tầng cảm thấy vô cùng bối rối.
Người của đối phương quá đông, vượt qua cả dự tính của các nàng.
Cự Kiếm Môn cử ra hai ngàn đệ tử tới đây, có thể nói là đã dốc toàn lực.
Còn lại một ngàn người là do những thế lực trong phạm vi ngàn dặm họp lại mà thành, đều là tinh nhuệ trong mỗi nhà.
Mà người có thể chiến đấu ở Thiên Tú bên này cũng chỉ hơn một ngàn người mà thôi, còn lại vài trăm người sức chiến đấu đều không bao nhiêu, lên rồi cũng chỉ có chết mà thôi.
Mọi người đều không hiểu được tại sao Cự Kiếm Môn lại đột ngột khua chiên giống trống tấn công Thiên Tú như thế.
Nhưng Đường Phong thì lại biết rõ nguyên nhân, đơn giản là vì cái chết của Biên Nam Phong mà thôi.
Nhưng dù hắn biết thì cũng không thể nói ra.
- Có có, các vị sư thúc.
Đường Phong trầm giọng, vẻ mặt bình tĩnh nói,
- Vừa rồi ta đã bàn với Tiếu thúc, ngày mai hắn sẽ phối họp cùng mọi người mai phục ở Dạ Vũ hồ để chặn lại những cao thủ tới bằng đường thủy.
- Có Thang tiền bối hỗ trợ thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn rồi.
Mọi người không khỏi thở hắt ra một hơi.
- Nhưng những cao thủ này dù sao cũng chỉ là số ít, đám người còn lại thì phải làm sao?
Lâm Nhược Diên lo lắng hỏi.
Những kẻ đó mới là khó đối phó nhất, nhân số quá đông, nếu thật sự để đệ tử Thiên Tú ra ngăn lại thì sẽ tử thương rất nhiều.
- Những kẻ đó thì cứ để mấy Địa giai bọn ta dẫn người đi ngăn lại!
Trên mặt Dịch Nhược Thần cùng toàn sát khí,
- Chúng nghĩ Thiên Tú chúng ta dễ ức hiếp như vậy sao?
Theo đường thủy tới có bốn Thiên giai và một đám cao thủ Địa giai, trong Thiên Tú cao tầng ngoại trừ Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y ra, ba người còn lại đều là Địa giai, các nàng biết mình tới đó cũng không giúp được gì, dứt khoát tự an trí bản thân lên một chiến tuyến khác, đây là một lựa chọn rất chính xác.
Đường Phong nhẹ cười nói:
- Các vị sư thúc, lúc này nên nhanh chóng gọi các đệ tử tình lại, an bài vị trí cho họ thật tốt, nhất là bên phía Dạ Vũ hồ, chỉ cần cao thủ Thiên Tú không chết thì ngày sau luôn có cơ hội đông sơn tái khởi.
- Đúng vậy.
Bạch Tố Y gật đầu,
- Trước tiên không được nói nguyên nhân cho các nàng biết, đợi trời sáng hày thông báo, miễn cho các nàng rối loạn phá hỏng trận tuyến.
- Chất nhi xin cáo lui.
Đường Phong vuốt cằm một cái, xoay người sang chỗ khác, hai tay chắp sau lưng vội rời đi, lúc đi tới cửa đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói:
- Các vị sư thúc, sau này nếu có thời gian rảnh rỗi thì kể cho chất nhi nghe một chút về chuyện mười lăm năm trước đi, Phong Nhi tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi.
Nói xong lại tiếp tục bước đi
Tác giả :
Mạc Mặc