Vô Thường
Chương 103: Diệp trầm thu đền mạng
Cùng lúc đó, một loạt tiếng “Phập phập phập” trầm đục vang lên, ba mươi sáu cây phi châm đều cắm hết vào trong yếu huyệt của Diệp Trầm Thu.
Đường Phong thu hồi Chuyển Tâm Luân, tay vẫy nhẹ một cái Chuyển Tâm Luân đã biến mất, chỉ cảm thấy trước mặt lúc trắng lúc đen, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vừa rồi, một thân cương khí của Đường Phong đã tiêu hao sạch sẽ, Tần Tứ Nương và Bạch Tiểu Lại chạy tới từ cách đó không xa, một trái một phải vội vàng đỡ lấy Đường Phong.
Sau lưng Đường Phong máu tươi vẫn chảy không ngừng, Bạch Tiểu Lại nhìn thấy, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
bởi vì thật sự rất thê thảm, sau lưng Đường Phong đều bê bết máu cứ như bị kéo lê một đoạn đường rất dài vậy, trên vai còn có một vết kiếm thương dài khoảng một ngón tay, cả người đều là một màu đỏ.
- ngươi sao rồi?
Bạch Tiểu Lại hỏi.
- Đều là ngoại thương, không thương tổn tới xương cốt.
Đường Phong gian nan nở một nụ cười trấn an nàng ta.
- Sao lại liều mạng như vậy chứ, không phải đã nói là chỉ cần kéo dài thời gian là được rồi sao?
- Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng mà!
Lâm Nhược Diên đứng bên cạnh chực khóc, nức nở nói:
- Phong Nhi, cô cô đưa con về Thiên Tú, tìm Mạc nha đầu trị thương.
Đường Phong vội cự tuyệt:
- Con trả giá lớn như vậy là vì muốn ngăn hắn lại, đương nhiên phải tận mắt thấy hấn chết mới an tâm, cô cô cứ yên tâm, nhìn con thế này thôi chứ không bị nặng lắm đâu.
Nói đùa sao, sau khi giết Diệp Trầm Thu còn có thể ngưng luyện âm hồn đó, bây giờ mà bỏ đi thì chẳng phải lỗ to sao? Cho nên mặc dù đau đớn vô cùng nhưng Đường Phong cũng phải kiên trì ở lại.
Lúc mấy người đang nói chuyện thì Diệp Trầm Thu hơi cử động thân thể, sau đó chậm rãi dùng hai tay chống đỡ xoay người lại, hắn nhìn quang bốn phía liền thấy mình đã bị năm người vây quanh.
Trong đó có bốn người là Thiên giai! Khóe miệng của Diệp Trầm Thu toàn là máu tươi, hắn ho khan vài tiếng, chầm chậm quỳ gối dậy, hắn đã không thể đứng thẳng dậy nữa rồi, một chưởng vừa rồi của Thang Phi Tiếu đã đánh nát xương đùi của hắn.
Cho dù đau đớn tận xương tủy là thế, nhưng mặt Diệp Trầm Thu vẫn không đổi sắc.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, một khi người ta đã dụng tâm khổ cực để dụ hắn hiện thân như vậy, lại có nhiều cao thủ mai phục là thế, khẳng định là muốn đưa hắn vào chỗ chết, cho nên cầu xin tha thứ là không cần thiết.
Chính là hắn nghĩ không ra, chỉ là một cái Tĩnh An thành nho nhỏ lại có nhiều Thiên giai cao thủ như vậy, lại còn cố ý bố trí cái bẫy này nhằm vào mình nữa.
Hôm nay trời trong nắng tốt, Diệp Trầm Thu nheo mắt nhìn những người đang vây quanh mình, bỗng nhiên Diệp Trầm Thu cười khổ một tiếng:
- Tiểu Lại sư tỷ, lại gặp mặt.
Trên mặt Bạch Tiểu Lại tràn ngập sát khí, lạnh giọng nói:
- Tên bại hoại như ngươi không xứng gọi ta là sư tỷ!
Diệp Trầm Thu cười nhạt, sau đó lại quay đầu nhìn những người khác, sau khi nhìn thấy Tần Tứ Nương hắn mới vỡ lẽ:
- Hóa ra là ngươi! Chẳng trách....
Vừa rồi hắn còn nghi hoặc tại sao lại có nhiều cao thủ Thiên giai ăn no rỗi việc tới bắt hắn như vậy, hóa ra là trong đó còn có nữ nhân từng có thù oán với mình.
- Còn hai vị thì sao? Có thù oán gì với Diệp Trầm Thu ta?
Diệp Trầm Thu nhìn về phía Thang Phi Tiếu và Lâm Nhược Diên hỏi.
Lâm Nhược Diên nói:
- Ta là Thiên Tú trưởng lão!
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng:
- Tứ Nương là phu nhân của ta!
Tứ Nương đạp một cước lên giữa ngực của Diệp Trầm Thu, lớn tiếng quát:
- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã hạ độc Manh Manh hay không?
Diệp Trầm Thu nghiêng đầu, ánh mắt hèn mọn loạn ngắm trên người Tần Tứ Nương:
- ngươi hôn ta một cái thì ta sẽ nói cho ngươi biết!
Thang Phi Tiếu vung xuống một cái tát, trực tiếp đánh gãy vài cái răng của Diệp Trầm Thu.
Diệp Trầm Thu phun ra một bãi nước bọt lẫn theo máu, cười âm hiểm:
- Là ta hạ thì đã sao? ngươi có phải đang rất hối hận không? Nếu lúc ấy ngươi đồng ý đi theo ta thì đã không xảy ra chuyện này. Ta vốn nghĩ muốn một kiếm giết chết đứa nhỏ kia. nhưng ta càng muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của ngươi hơn. ngươi không biết chứ khi một mỹ nữ đau khổ thì có thể khiến người khác hưng phấn dị thường.
- Biến thái!
Bạch Tiểu Lại mắng.
- ngươi thích nói sao cũng được.
Diệp Trầm Thu cười.
- Ngại quá. khiến ngươi thất vọng rồi, Manh Manh không chết, con bé đã được cứu rồi.
Thang Phi Tiếu cười lạnh nói.
-Ai?
Diệp Trầm Thu biến sắc,
- Kẻ nào có bản lĩnh như vậy? Ta đã dùng tới năm loại kịch độc, con bé chỉ là một đứa trẻ, kinh mạch cơ thể chưa được khai thông, căn bản không có khả năng bức độc tố ra!
Diệp Trầm Thu nói xong, sắc mặt càng khó coi hơn nữa. quay sang nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Lại nói:
- Tiểu Lại sư tỷ, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã trúng Yên thảo chi độc mới đúng!
Diệp Trầm Thu tự nhiên có thể nhìn ra. Bạch Tiểu Lại vẫn là Thiên giai như cũ.
- A. ngươi cũng trúng mà. lẽ nào ngươi chưa cảm nhận được hay sao?
Đường Phong đứng cạnh dùng ngữ khí suy yếu nói.
- ngươi nói bậy.
Đường Phong cười lớn:
- Có phải rất muốn biết Yên thảo chi độc ngươi trúng từ đâu mà có không?
Diệp Trầm Thu gật đầu.
- Ta không nói cho ngươi biết!
Đường Phong nháy mắt vài cái với hắn.
Diệp Trầm Thu lập tức giận tới mức thở dốc, căm hận trừng mắt nhìn Đường Phong.
- Ta hỏi ngươi. có phải mấy ngày trước ngươi đã giết một đệ tử Thiên Tú ở đây hay không?
Lâm Nhược Diên hỏi.
- Ha ha.
Diệp Trầm Thu đột nhiên cười lớn vài tiếng, trong giọng nói lộ ra chút mất mát và tâm tàn ý lạnh:
- Đúng, thì đã sao? Dáng người của nàng ta rất đẹp, tiếng kêu cũng rất phóng đãng, lúc ta ra tay giết nàng, nàng còn không biết sống chết không ngừng quấn lấy ta đòi hỏi thêm nữa! Ha ha. nữ nhân Thiên Tú các ngươi đều phóng đãng như vậy sao?
- Hắn đúng là khốn kiếp, tuy lão Thang ta từ mười năm trước đã không giết người. nhưng bây giờ ta thật sự muốn đem hắn bầm ra cho chó ăn!
Vẻ mặt Thang Phi Tiếu đều hừng hực lửa giận, giơ nắm tay lớn như đít nồi lên đấm một quyền vào mặt Diệp Trầm Thu.
Cho dù Thang Phi Tiếu không dùng cương khí nhưng một quyền này cũng đánh cho mũi Diệp Trầm Thu lệch sang một bên.
Diệp Trầm Thu thật sự là đáng chết vô cùng. nhưng Thang Phi Tiếu cũng không muốn cho hắn chết dễ dàng như vậy.
Con gái cưng của mình thiếu chút nữa thì chưa kịp gọi một tiếng phụ thân đã cùng mình âm dương cách biệt, lúc nãy lại khiến Đường Phong bị trọng thương, nghĩ tới đây thì quyền cước của Thang Phi Tiếu hạ xuống càng mãnh liệt hơn.
Đây chỉ đơn thuần là phát tiết lửa giận trong lòng của mình, trước khi giết chết địch nhân để cho hắn nếm chút mùi vị bị tra tấn.
Lúc Thang Phi Tiếu quyền đấm cước đá, mấy nữ nhân không lộ ra một tia đồng tình nào.
Có một số người có thể đồng tình, có một số lại không đáng để đồng tình, Diệp Trầm Thu chính là thuộc về loại thứ hai.
Tiếu thúc đánh Diệp Trầm Thu gần nửa nén nhang mới chậm rãi dùng tay, hắn đã bẻ gãy toàn bộ xương cốt trên người Diệp Trầm Thu. nếu không vì cố kỵ Đường Phong vẫn mang thương tích trên người. cần phải mau chóng đi chữa trị thì Thang Phi Tiếu tuyệt đối có thể tiếp tục tra tấn Diệp Trầm Thu.
Lạnh lùng nhìn xuống Diệp Trầm Thu như một đống bùn nhão nằm trên đất, Tiếu thúc nói:
- Các ngươi ai muốn giết hắn? Ta không giết người. càng không giết súc sinh!
Bạch Tiểu Lại tiến lên phái trước nói:
- Để ta. Diệp Trầm Thu là người của Bạch Đế thành, nên để ta tự tay giết hắn!
Đường Phong thu hồi Chuyển Tâm Luân, tay vẫy nhẹ một cái Chuyển Tâm Luân đã biến mất, chỉ cảm thấy trước mặt lúc trắng lúc đen, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vừa rồi, một thân cương khí của Đường Phong đã tiêu hao sạch sẽ, Tần Tứ Nương và Bạch Tiểu Lại chạy tới từ cách đó không xa, một trái một phải vội vàng đỡ lấy Đường Phong.
Sau lưng Đường Phong máu tươi vẫn chảy không ngừng, Bạch Tiểu Lại nhìn thấy, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
bởi vì thật sự rất thê thảm, sau lưng Đường Phong đều bê bết máu cứ như bị kéo lê một đoạn đường rất dài vậy, trên vai còn có một vết kiếm thương dài khoảng một ngón tay, cả người đều là một màu đỏ.
- ngươi sao rồi?
Bạch Tiểu Lại hỏi.
- Đều là ngoại thương, không thương tổn tới xương cốt.
Đường Phong gian nan nở một nụ cười trấn an nàng ta.
- Sao lại liều mạng như vậy chứ, không phải đã nói là chỉ cần kéo dài thời gian là được rồi sao?
- Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng mà!
Lâm Nhược Diên đứng bên cạnh chực khóc, nức nở nói:
- Phong Nhi, cô cô đưa con về Thiên Tú, tìm Mạc nha đầu trị thương.
Đường Phong vội cự tuyệt:
- Con trả giá lớn như vậy là vì muốn ngăn hắn lại, đương nhiên phải tận mắt thấy hấn chết mới an tâm, cô cô cứ yên tâm, nhìn con thế này thôi chứ không bị nặng lắm đâu.
Nói đùa sao, sau khi giết Diệp Trầm Thu còn có thể ngưng luyện âm hồn đó, bây giờ mà bỏ đi thì chẳng phải lỗ to sao? Cho nên mặc dù đau đớn vô cùng nhưng Đường Phong cũng phải kiên trì ở lại.
Lúc mấy người đang nói chuyện thì Diệp Trầm Thu hơi cử động thân thể, sau đó chậm rãi dùng hai tay chống đỡ xoay người lại, hắn nhìn quang bốn phía liền thấy mình đã bị năm người vây quanh.
Trong đó có bốn người là Thiên giai! Khóe miệng của Diệp Trầm Thu toàn là máu tươi, hắn ho khan vài tiếng, chầm chậm quỳ gối dậy, hắn đã không thể đứng thẳng dậy nữa rồi, một chưởng vừa rồi của Thang Phi Tiếu đã đánh nát xương đùi của hắn.
Cho dù đau đớn tận xương tủy là thế, nhưng mặt Diệp Trầm Thu vẫn không đổi sắc.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, một khi người ta đã dụng tâm khổ cực để dụ hắn hiện thân như vậy, lại có nhiều cao thủ mai phục là thế, khẳng định là muốn đưa hắn vào chỗ chết, cho nên cầu xin tha thứ là không cần thiết.
Chính là hắn nghĩ không ra, chỉ là một cái Tĩnh An thành nho nhỏ lại có nhiều Thiên giai cao thủ như vậy, lại còn cố ý bố trí cái bẫy này nhằm vào mình nữa.
Hôm nay trời trong nắng tốt, Diệp Trầm Thu nheo mắt nhìn những người đang vây quanh mình, bỗng nhiên Diệp Trầm Thu cười khổ một tiếng:
- Tiểu Lại sư tỷ, lại gặp mặt.
Trên mặt Bạch Tiểu Lại tràn ngập sát khí, lạnh giọng nói:
- Tên bại hoại như ngươi không xứng gọi ta là sư tỷ!
Diệp Trầm Thu cười nhạt, sau đó lại quay đầu nhìn những người khác, sau khi nhìn thấy Tần Tứ Nương hắn mới vỡ lẽ:
- Hóa ra là ngươi! Chẳng trách....
Vừa rồi hắn còn nghi hoặc tại sao lại có nhiều cao thủ Thiên giai ăn no rỗi việc tới bắt hắn như vậy, hóa ra là trong đó còn có nữ nhân từng có thù oán với mình.
- Còn hai vị thì sao? Có thù oán gì với Diệp Trầm Thu ta?
Diệp Trầm Thu nhìn về phía Thang Phi Tiếu và Lâm Nhược Diên hỏi.
Lâm Nhược Diên nói:
- Ta là Thiên Tú trưởng lão!
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng:
- Tứ Nương là phu nhân của ta!
Tứ Nương đạp một cước lên giữa ngực của Diệp Trầm Thu, lớn tiếng quát:
- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã hạ độc Manh Manh hay không?
Diệp Trầm Thu nghiêng đầu, ánh mắt hèn mọn loạn ngắm trên người Tần Tứ Nương:
- ngươi hôn ta một cái thì ta sẽ nói cho ngươi biết!
Thang Phi Tiếu vung xuống một cái tát, trực tiếp đánh gãy vài cái răng của Diệp Trầm Thu.
Diệp Trầm Thu phun ra một bãi nước bọt lẫn theo máu, cười âm hiểm:
- Là ta hạ thì đã sao? ngươi có phải đang rất hối hận không? Nếu lúc ấy ngươi đồng ý đi theo ta thì đã không xảy ra chuyện này. Ta vốn nghĩ muốn một kiếm giết chết đứa nhỏ kia. nhưng ta càng muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của ngươi hơn. ngươi không biết chứ khi một mỹ nữ đau khổ thì có thể khiến người khác hưng phấn dị thường.
- Biến thái!
Bạch Tiểu Lại mắng.
- ngươi thích nói sao cũng được.
Diệp Trầm Thu cười.
- Ngại quá. khiến ngươi thất vọng rồi, Manh Manh không chết, con bé đã được cứu rồi.
Thang Phi Tiếu cười lạnh nói.
-Ai?
Diệp Trầm Thu biến sắc,
- Kẻ nào có bản lĩnh như vậy? Ta đã dùng tới năm loại kịch độc, con bé chỉ là một đứa trẻ, kinh mạch cơ thể chưa được khai thông, căn bản không có khả năng bức độc tố ra!
Diệp Trầm Thu nói xong, sắc mặt càng khó coi hơn nữa. quay sang nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Lại nói:
- Tiểu Lại sư tỷ, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã trúng Yên thảo chi độc mới đúng!
Diệp Trầm Thu tự nhiên có thể nhìn ra. Bạch Tiểu Lại vẫn là Thiên giai như cũ.
- A. ngươi cũng trúng mà. lẽ nào ngươi chưa cảm nhận được hay sao?
Đường Phong đứng cạnh dùng ngữ khí suy yếu nói.
- ngươi nói bậy.
Đường Phong cười lớn:
- Có phải rất muốn biết Yên thảo chi độc ngươi trúng từ đâu mà có không?
Diệp Trầm Thu gật đầu.
- Ta không nói cho ngươi biết!
Đường Phong nháy mắt vài cái với hắn.
Diệp Trầm Thu lập tức giận tới mức thở dốc, căm hận trừng mắt nhìn Đường Phong.
- Ta hỏi ngươi. có phải mấy ngày trước ngươi đã giết một đệ tử Thiên Tú ở đây hay không?
Lâm Nhược Diên hỏi.
- Ha ha.
Diệp Trầm Thu đột nhiên cười lớn vài tiếng, trong giọng nói lộ ra chút mất mát và tâm tàn ý lạnh:
- Đúng, thì đã sao? Dáng người của nàng ta rất đẹp, tiếng kêu cũng rất phóng đãng, lúc ta ra tay giết nàng, nàng còn không biết sống chết không ngừng quấn lấy ta đòi hỏi thêm nữa! Ha ha. nữ nhân Thiên Tú các ngươi đều phóng đãng như vậy sao?
- Hắn đúng là khốn kiếp, tuy lão Thang ta từ mười năm trước đã không giết người. nhưng bây giờ ta thật sự muốn đem hắn bầm ra cho chó ăn!
Vẻ mặt Thang Phi Tiếu đều hừng hực lửa giận, giơ nắm tay lớn như đít nồi lên đấm một quyền vào mặt Diệp Trầm Thu.
Cho dù Thang Phi Tiếu không dùng cương khí nhưng một quyền này cũng đánh cho mũi Diệp Trầm Thu lệch sang một bên.
Diệp Trầm Thu thật sự là đáng chết vô cùng. nhưng Thang Phi Tiếu cũng không muốn cho hắn chết dễ dàng như vậy.
Con gái cưng của mình thiếu chút nữa thì chưa kịp gọi một tiếng phụ thân đã cùng mình âm dương cách biệt, lúc nãy lại khiến Đường Phong bị trọng thương, nghĩ tới đây thì quyền cước của Thang Phi Tiếu hạ xuống càng mãnh liệt hơn.
Đây chỉ đơn thuần là phát tiết lửa giận trong lòng của mình, trước khi giết chết địch nhân để cho hắn nếm chút mùi vị bị tra tấn.
Lúc Thang Phi Tiếu quyền đấm cước đá, mấy nữ nhân không lộ ra một tia đồng tình nào.
Có một số người có thể đồng tình, có một số lại không đáng để đồng tình, Diệp Trầm Thu chính là thuộc về loại thứ hai.
Tiếu thúc đánh Diệp Trầm Thu gần nửa nén nhang mới chậm rãi dùng tay, hắn đã bẻ gãy toàn bộ xương cốt trên người Diệp Trầm Thu. nếu không vì cố kỵ Đường Phong vẫn mang thương tích trên người. cần phải mau chóng đi chữa trị thì Thang Phi Tiếu tuyệt đối có thể tiếp tục tra tấn Diệp Trầm Thu.
Lạnh lùng nhìn xuống Diệp Trầm Thu như một đống bùn nhão nằm trên đất, Tiếu thúc nói:
- Các ngươi ai muốn giết hắn? Ta không giết người. càng không giết súc sinh!
Bạch Tiểu Lại tiến lên phái trước nói:
- Để ta. Diệp Trầm Thu là người của Bạch Đế thành, nên để ta tự tay giết hắn!
Tác giả :
Mạc Mặc