Vô Thượng Thần
Chương 31: Ngươi sắp chết rồi!
Hàn Băng trầm tư.
Dần dần, căn phòng trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng “tích tích” nho nhỏ từ chiếc đồng hồ điện tử.
Hắng giọng, Hàn Băng bắt đầu nói.
“Theo quan niệm dân gian ở hầu hết các quốc gia thì Ma là một từ để chỉ linh hồn của người chết hoặc các sinh vật khác như động vật, thực vật, xuất hiện ở thế giới của người đang sống. Những phác hoạ về hình thái tồn tại của ma rất đa dạng và có thể khác nhau tùy theo từng khu vực, nền văn hóa. Từ những trường hợp mô tả ma vô hình, bóng mờ cho đến những mô tả ma có thể xác như một người sống.
Mặc dù khoa học công nghệ hiện đại ngày nay đang phát triển mạnh mẽ, những phân tích và nghiên cứu về ma nói riêng hay về lĩnh vực tâm linh nói chung vẫn còn gây ra nhiều tranh cãi. Những quan niệm lâu đời về sự sống sau cái chết cũng là một trong những điều khiến nhiều người tin rằng ma hay sự trở về của linh hồn người chết là không có thật. Một số cho rằng là có thật…”
Vinh sửng sốt, liền khua khua tay ý bảo dừng lại.
“Này, này… ngươi luyên thuyên gì thế? “
“Chả phải thiếu gia kêu tôi nói khái niệm về Ma sao? “
Hàn Băng ngượng ngùng nói.
“Tôi cũng không biết Ma là gì, nên tra Google. Thấy kết quả như vậy… “
Suýt chút nữa Vinh phun hết cốc nước vừa uống ra ngoài. Vỗ vỗ ngực, cậu trừng mắt nhìn Hàn Băng rồi nói.
“Không biết thì ngươi kêu không biết, bày đặt tra Google…”
“Tôi chỉ muốn biết Hạ Giới hay Yêu tộc là gì thôi mà… “
Hàn Băng ngồi xuống chiếc ghế salon đối diện, rốt cuộc cậu cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi. Dù vượt qua được nhiều thử thách trong ám vệ, được huấn luyện cực kỳ khắt khe để trở thành một sát thủ trong sát thủ, một lính đánh thuê xuất sắc nhưng cậu vẫn chỉ là một cậu nhóc. Tò mò với thế giới bên ngoài, thích nghe truyện xưa. Với lại còn là lần đầu tiên tiếp xúc với một người cùng lứa, lại là người đánh bại cậu một cách thê thảm, thậm chí còn gần chết.
Vinh kéo đĩa hoa quả về phía mình, nằm ườn trên chiếc ghế, nhấm nháp từng miếng hoa quả ướp lạnh, nói.
“Chả phải ngươi có Google sao? Tra đi… “
“Khụ khụ… toàn ra kết quả không đâu vào đâu. Tôi biết Nguyễn gia có nhiều sách cổ cùng rất nhiều tài liệu từ thời xa xưa, với quyền hạn F cấp của tôi thật sự không cách nào tra được. Không biết thiếu gia có thể kể tôi nghe không? “
“Quyền hạn cấp F là gì? “
Vinh nhướng mày hỏi.
Hàn Băng ấn vào thái dương, lập tức xuất hiện một chiếc kính mô phỏng, trên mắt kính trái lập tức lóe lên ánh sáng. Trước mặt Vinh liền xuất hiện một hình ảnh chiếc thẻ thông tin bốn chiều.
Họ và tên: Hàn Băng.
Tuổi: 16
Số hiệu công dân: 1111xxxxxxx
Nơi cư trú: Tinh Hệ X, khu vực 2, tinh cầu 3196.
Nghề nghiệp: Lính đánh thuê F cấp.
Quyền hạn công dân: F
…
Từng số liệu được hiển thị ra trước mắt Vinh, Vinh trầm tư rồi hỏi.
“Ta tra cứu quyền hạn bằng cách nào? “
“Thiếu gia không biết sao? “
Hàn Băng sửng sốt.
“Đây!”
Hàn Băng bấm nhẹ lên mắt kính, lập tức chiếc kính biến thành thực chất. Tháo chiếc kính đưa cho Vinh, Hàn Băng nói.
“Thiếu gia đeo vào, đợi mười giây cho chiếc kính tích hợp với con chip vi mạch sau đầu thiếu gia, liền có thể kiểm tra được số liệu của cậu. “
Có chút ngạc nhiên cầm lấy chiếc kính, Vinh hơi ngượng ngùng. Không phải kí ức của thân thể này không có, mà là do Vinh lười tìm hiểu. Cái thế giới này với Vinh hoàn toàn xa lạ, một nền văn minh cực kỳ tiên tiến, với những thiết bị lần đầu tiên cậu thấy trong đời. Vinh kiếp trước từng đi qua nhiều giới, nhưng hầu hết ở đó toàn tu sĩ quanh năm chìm đắm vào tu luyện. Những người đại thần thông không thiếu, phàm nhân thì lại càng nhiều vô kể. Nhưng ở đây lại bất đồng, con người ở đây có một bộ óc tính toán, suy tư một cách cực kỳ đáng sợ. Những phát minh để phục vụ đời sống không chê được vào đâu, thậm chí những phát minh về vũ khí. Một phàm nhân với một cái nút bấm ở đây có thể diệt cả một hành tinh, thậm chí càng nhiều hơn thế nữa. Nếu cho họ đủ thời gian, đủ tài nguyên…
Vinh cũng phải rùng mình, ở kiếp trước, với tu vi của cậu, một kiếm chém xuống cũng có thể bổ đôi một hành tinh. Nhưng ở đây đa số đều là phàm nhân…
Với lấy chiếc kính, trong sự tò mò Vinh đeo lên.
“Tích, tích, tích…”
Từng tiếng động nho nhỏ vang lên bên tai cậu. Bỗng chốc, bên mắt trái cậu xuất hiện từng hàng chữ. Hàng chữ cực kỳ nhỏ, người khác không thể nhìn thấy, nhưng trước mắt Vinh lại cực kỳ rõ ràng.
“Tích hợp chip vi mạch thành công. Cảm ơn ngài đã sử dụng sản phẩm của tập đoàn Thạch Linh.”
“Tra số liệu cá nhân. “
Vinh theo lời Hàn Băng chỉ dẫn, nói. Lập tức một loạt số liệu hiện ra trước mắt Vinh.
Họ và tên: Nguyễn Thành Vinh
Tuổi: 13
Số hiệu công dân:????
Nơi cư trú: Tinh Hệ X.????
Nghề nghiệp: Không
Quyền hạn công dân:????
…
Ghi chú: Cấp độ của Kính không cao, muốn tra xét kĩ hơn mong quý khách sử dụng sản phẩm Kính cấp độ cao hơn.
Hàn Băng nhíu mày, nhìn tư liệu trên kính phát ra chả khác nào không nhìn. Thở dài một hơi, có lẽ cấp bậc bảo hộ của thiếu gia quá cao, nên chiếc kính tử ngoại phổ thông của mình không hiển thị ra cũng là điều bình thường. Không xoắn xuýt vấn đề này nữa, Vinh đưa chiếc kính trả lại cho Hàn Băng nói:
“Trả ngươi! “
Tiếp lấy chiếc kính, Hàn Băng liền hỏi.
“Vậy vấn đề kia? “
“Vấn đề kia bao giờ ngươi đủ thực lực sẽ có thể tìm hiểu được. “
Vinh quăng một quả nho vào trong miệng, lười biếng đáp.
“Vậy thiếu gia có thể dạy tôi không? “
Biết được thực lực của vị thiếu gia này kinh người, Hàn Băng liền không ngần ngại học hỏi.
“Ồ, ngươi muốn học? “
Vinh nhấc mí mắt, quay về phía Hàn Băng hỏi.
“Phải, tôi muốn càng ngày càng mạnh hơn. “
Hàn Băng trả lời một cách kiên quyết.
“Lý do? “
“Lý do? Tôi muốn mạnh mẽ để có thể kiếm được càng nhiều tiền. Có nhiều tiền rồi cha mẹ tôi có thể có cuộc sống tốt hơn. Hơn nữa, thực lực càng mạnh, tôi có thể tìm kiếm anh trai của mình.”
Vinh dáng vẻ lười biếng, vẫn nằm ườn trên chiếc ghế salon, liếc mắt sang Hàn Băng nói.
“Đánh một bài quyền mà ngươi tự hào nhất cho ta xem. “
“Được”
Không chút do dự, Hàn Băng lập tức đứng dậy. Khởi động một chút rồi bắt đầu đánh quyền. Từng quyền, từng quyền đánh ra mạnh mẽ, có lực. Không khí xung quanh quyền pháp có chút dao động, càng đánh càng cảm thấy lực lượng mười phần, Hàn Băng hét lớn, một quyền mạnh mẽ đánh ra. Đánh vào vách tường kim loại cạnh đó làm vang lên một tiếng, không ngờ tạo ra một vết lõm. Thở dài một hơi, vẻ mặt đắc ý vô cùng, quay về xem vị thiếu gia này nói như thế nào. Chỉ thấy hắn đến liếc cũng chả thèm liếc lấy một cái, ném một quả nho vào miệng, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
“Khụ khụ… thiếu gia, ta đánh xong rồi, ngươi thử nhận xét xem”
Gặp hắn bộ dáng hưởng thụ có thừa như vậy, Hàn Băng không nhịn được lên tiếng nói.
Vinh lúc này mới liếc mắt nhìn qua, chỉ nói hai tiếng.
“Rác rưởi!”
Dường như cảm thấy mình nói có vẻ sai sai, liền quay sang nói lại.
“Rác rưởi cũng không bằng.”
Hàn Băng nghe thấy thế lảo đảo suýt ngã. Đây chính là bộ quyền pháp lợi hại nhất của đội ba, không ngờ vào miệng vị thiếu gia này lại là rác rưởi. Không, đến rác rưởi cũng không phải. Bộ Phi Hổ quyền này chính là bộ quyền pháp nổi danh trong tinh hệ X a, trải qua vô số năm, được rất nhiều vị cường giả cải tiến cùng ma luyện, mặc dù uy lực không lớn lắm, nhưng khuyết điểm ít vô cùng, thậm chí là không có. Được mệnh danh là “Quyền pháp hoàn hảo “. Quyền pháp như vậy mà thiếu gia lại nói thành ra như thế.
“Thế nào? Không phục? “
Vinh lại lười biếng nói. Quả thực Hàn Băng có chút không phục. Quyền pháp này cậu luyện cũng tới tám chín năm, ngày nào cũng khổ luyện, bây giờ cũng thậm chí thành bản năng rồi. Một quyền đánh ra, sức nặng phải từ 800-900 cân có thừa.
“Thiếu gia, bộ quyền này tôi luyện nhiều năm, lực đánh ra đã phá vỡ ghi chép của ám vệ đội ba. Chính miệng đội trưởng nói trong vòng năm mươi năm sợ rằng không có ai có thể vượt qua. “
Hàn Băng không phục, lên tiếng nói.
“Ồ! Vậy ngươi có thể ngay bây giờ đánh ra bao nhiêu lực? “
Hàn Băng không trả lời, quay lại chỗ bức tường, như là thao tác gì đó. Bỗng dưới sàn trồi lên một cái cột kim loại, Hàn Băng đi đến giải thích.
“Đây là Lực kim, cứng rắn vô cùng, có thể tạo ra rung động có thể đo được lực của một phát ra. Trên đó có một công cụ đo lực chính xác vô cùng. “
Không dài dòng, hít sâu một hơi để ổn định lại, Hàn Băng bỗng hét lên một tiếng, chân phải đạp mạnh về phía trước một bước. Kèm theo đó là một quyền xé không mà đến, mang theo toàn lực của Hàn Băng.
Bình!
Một tiếng va chạm trầm đục vang lên. Ngay sau đó, thiết bị trên Lực kim hiện lên một con số
912!
“Chín trăm mười hai cân!”
Hàn Băng gật đầu, mặc dù bị thương chưa phục hồi nhưng lực quyền của cậu vẫn còn không suy giảm.
“Đau không? “
Vinh nhàn nhạt lên tiếng. Hàn Băng lập tức ngẩn ngơ hỏi lại.
“Đau? Tay tôi vẫn thấy bình thường mà? “
“Ý ta nói là phần vai dưới bên phải phía sau lưng có thấy đau không? “
“Không thấy cảm giác gì. “
Hàn Băng đáp lại.
“Ấn thử vào chỗ xương dưới,đó, chỗ đó “
Hàn Băng vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn làm theo lời Vinh, vòng tay ra sau lưng ấn một cái. Nhưng vừa mới dùng lực ấn nhẹ một cái. Một cơn đau vô cùng xộc vào tận trong óc, khiến Hàn Băng hai mắt tối sầm, lảo đảo suýt ngã. Cố gắng tỉnh táo lại, đứng gượng dậy, mang theo tâm trạng lo lắng vô cùng, Hàn Băng vội vàng hỏi.
“Tôi, tôi rốt cuộc là bị làm sao? “
Vinh vẫn lười biếng như cũ, kiểu như làm việc lâu năm rồi chả mấy khi được lười một trận vậy, vẫn nhàn nhạt đáp.
“Không có gì, chẳng qua là ngươi sắp chết thôi. “
Dần dần, căn phòng trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng “tích tích” nho nhỏ từ chiếc đồng hồ điện tử.
Hắng giọng, Hàn Băng bắt đầu nói.
“Theo quan niệm dân gian ở hầu hết các quốc gia thì Ma là một từ để chỉ linh hồn của người chết hoặc các sinh vật khác như động vật, thực vật, xuất hiện ở thế giới của người đang sống. Những phác hoạ về hình thái tồn tại của ma rất đa dạng và có thể khác nhau tùy theo từng khu vực, nền văn hóa. Từ những trường hợp mô tả ma vô hình, bóng mờ cho đến những mô tả ma có thể xác như một người sống.
Mặc dù khoa học công nghệ hiện đại ngày nay đang phát triển mạnh mẽ, những phân tích và nghiên cứu về ma nói riêng hay về lĩnh vực tâm linh nói chung vẫn còn gây ra nhiều tranh cãi. Những quan niệm lâu đời về sự sống sau cái chết cũng là một trong những điều khiến nhiều người tin rằng ma hay sự trở về của linh hồn người chết là không có thật. Một số cho rằng là có thật…”
Vinh sửng sốt, liền khua khua tay ý bảo dừng lại.
“Này, này… ngươi luyên thuyên gì thế? “
“Chả phải thiếu gia kêu tôi nói khái niệm về Ma sao? “
Hàn Băng ngượng ngùng nói.
“Tôi cũng không biết Ma là gì, nên tra Google. Thấy kết quả như vậy… “
Suýt chút nữa Vinh phun hết cốc nước vừa uống ra ngoài. Vỗ vỗ ngực, cậu trừng mắt nhìn Hàn Băng rồi nói.
“Không biết thì ngươi kêu không biết, bày đặt tra Google…”
“Tôi chỉ muốn biết Hạ Giới hay Yêu tộc là gì thôi mà… “
Hàn Băng ngồi xuống chiếc ghế salon đối diện, rốt cuộc cậu cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi. Dù vượt qua được nhiều thử thách trong ám vệ, được huấn luyện cực kỳ khắt khe để trở thành một sát thủ trong sát thủ, một lính đánh thuê xuất sắc nhưng cậu vẫn chỉ là một cậu nhóc. Tò mò với thế giới bên ngoài, thích nghe truyện xưa. Với lại còn là lần đầu tiên tiếp xúc với một người cùng lứa, lại là người đánh bại cậu một cách thê thảm, thậm chí còn gần chết.
Vinh kéo đĩa hoa quả về phía mình, nằm ườn trên chiếc ghế, nhấm nháp từng miếng hoa quả ướp lạnh, nói.
“Chả phải ngươi có Google sao? Tra đi… “
“Khụ khụ… toàn ra kết quả không đâu vào đâu. Tôi biết Nguyễn gia có nhiều sách cổ cùng rất nhiều tài liệu từ thời xa xưa, với quyền hạn F cấp của tôi thật sự không cách nào tra được. Không biết thiếu gia có thể kể tôi nghe không? “
“Quyền hạn cấp F là gì? “
Vinh nhướng mày hỏi.
Hàn Băng ấn vào thái dương, lập tức xuất hiện một chiếc kính mô phỏng, trên mắt kính trái lập tức lóe lên ánh sáng. Trước mặt Vinh liền xuất hiện một hình ảnh chiếc thẻ thông tin bốn chiều.
Họ và tên: Hàn Băng.
Tuổi: 16
Số hiệu công dân: 1111xxxxxxx
Nơi cư trú: Tinh Hệ X, khu vực 2, tinh cầu 3196.
Nghề nghiệp: Lính đánh thuê F cấp.
Quyền hạn công dân: F
…
Từng số liệu được hiển thị ra trước mắt Vinh, Vinh trầm tư rồi hỏi.
“Ta tra cứu quyền hạn bằng cách nào? “
“Thiếu gia không biết sao? “
Hàn Băng sửng sốt.
“Đây!”
Hàn Băng bấm nhẹ lên mắt kính, lập tức chiếc kính biến thành thực chất. Tháo chiếc kính đưa cho Vinh, Hàn Băng nói.
“Thiếu gia đeo vào, đợi mười giây cho chiếc kính tích hợp với con chip vi mạch sau đầu thiếu gia, liền có thể kiểm tra được số liệu của cậu. “
Có chút ngạc nhiên cầm lấy chiếc kính, Vinh hơi ngượng ngùng. Không phải kí ức của thân thể này không có, mà là do Vinh lười tìm hiểu. Cái thế giới này với Vinh hoàn toàn xa lạ, một nền văn minh cực kỳ tiên tiến, với những thiết bị lần đầu tiên cậu thấy trong đời. Vinh kiếp trước từng đi qua nhiều giới, nhưng hầu hết ở đó toàn tu sĩ quanh năm chìm đắm vào tu luyện. Những người đại thần thông không thiếu, phàm nhân thì lại càng nhiều vô kể. Nhưng ở đây lại bất đồng, con người ở đây có một bộ óc tính toán, suy tư một cách cực kỳ đáng sợ. Những phát minh để phục vụ đời sống không chê được vào đâu, thậm chí những phát minh về vũ khí. Một phàm nhân với một cái nút bấm ở đây có thể diệt cả một hành tinh, thậm chí càng nhiều hơn thế nữa. Nếu cho họ đủ thời gian, đủ tài nguyên…
Vinh cũng phải rùng mình, ở kiếp trước, với tu vi của cậu, một kiếm chém xuống cũng có thể bổ đôi một hành tinh. Nhưng ở đây đa số đều là phàm nhân…
Với lấy chiếc kính, trong sự tò mò Vinh đeo lên.
“Tích, tích, tích…”
Từng tiếng động nho nhỏ vang lên bên tai cậu. Bỗng chốc, bên mắt trái cậu xuất hiện từng hàng chữ. Hàng chữ cực kỳ nhỏ, người khác không thể nhìn thấy, nhưng trước mắt Vinh lại cực kỳ rõ ràng.
“Tích hợp chip vi mạch thành công. Cảm ơn ngài đã sử dụng sản phẩm của tập đoàn Thạch Linh.”
“Tra số liệu cá nhân. “
Vinh theo lời Hàn Băng chỉ dẫn, nói. Lập tức một loạt số liệu hiện ra trước mắt Vinh.
Họ và tên: Nguyễn Thành Vinh
Tuổi: 13
Số hiệu công dân:????
Nơi cư trú: Tinh Hệ X.????
Nghề nghiệp: Không
Quyền hạn công dân:????
…
Ghi chú: Cấp độ của Kính không cao, muốn tra xét kĩ hơn mong quý khách sử dụng sản phẩm Kính cấp độ cao hơn.
Hàn Băng nhíu mày, nhìn tư liệu trên kính phát ra chả khác nào không nhìn. Thở dài một hơi, có lẽ cấp bậc bảo hộ của thiếu gia quá cao, nên chiếc kính tử ngoại phổ thông của mình không hiển thị ra cũng là điều bình thường. Không xoắn xuýt vấn đề này nữa, Vinh đưa chiếc kính trả lại cho Hàn Băng nói:
“Trả ngươi! “
Tiếp lấy chiếc kính, Hàn Băng liền hỏi.
“Vậy vấn đề kia? “
“Vấn đề kia bao giờ ngươi đủ thực lực sẽ có thể tìm hiểu được. “
Vinh quăng một quả nho vào trong miệng, lười biếng đáp.
“Vậy thiếu gia có thể dạy tôi không? “
Biết được thực lực của vị thiếu gia này kinh người, Hàn Băng liền không ngần ngại học hỏi.
“Ồ, ngươi muốn học? “
Vinh nhấc mí mắt, quay về phía Hàn Băng hỏi.
“Phải, tôi muốn càng ngày càng mạnh hơn. “
Hàn Băng trả lời một cách kiên quyết.
“Lý do? “
“Lý do? Tôi muốn mạnh mẽ để có thể kiếm được càng nhiều tiền. Có nhiều tiền rồi cha mẹ tôi có thể có cuộc sống tốt hơn. Hơn nữa, thực lực càng mạnh, tôi có thể tìm kiếm anh trai của mình.”
Vinh dáng vẻ lười biếng, vẫn nằm ườn trên chiếc ghế salon, liếc mắt sang Hàn Băng nói.
“Đánh một bài quyền mà ngươi tự hào nhất cho ta xem. “
“Được”
Không chút do dự, Hàn Băng lập tức đứng dậy. Khởi động một chút rồi bắt đầu đánh quyền. Từng quyền, từng quyền đánh ra mạnh mẽ, có lực. Không khí xung quanh quyền pháp có chút dao động, càng đánh càng cảm thấy lực lượng mười phần, Hàn Băng hét lớn, một quyền mạnh mẽ đánh ra. Đánh vào vách tường kim loại cạnh đó làm vang lên một tiếng, không ngờ tạo ra một vết lõm. Thở dài một hơi, vẻ mặt đắc ý vô cùng, quay về xem vị thiếu gia này nói như thế nào. Chỉ thấy hắn đến liếc cũng chả thèm liếc lấy một cái, ném một quả nho vào miệng, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
“Khụ khụ… thiếu gia, ta đánh xong rồi, ngươi thử nhận xét xem”
Gặp hắn bộ dáng hưởng thụ có thừa như vậy, Hàn Băng không nhịn được lên tiếng nói.
Vinh lúc này mới liếc mắt nhìn qua, chỉ nói hai tiếng.
“Rác rưởi!”
Dường như cảm thấy mình nói có vẻ sai sai, liền quay sang nói lại.
“Rác rưởi cũng không bằng.”
Hàn Băng nghe thấy thế lảo đảo suýt ngã. Đây chính là bộ quyền pháp lợi hại nhất của đội ba, không ngờ vào miệng vị thiếu gia này lại là rác rưởi. Không, đến rác rưởi cũng không phải. Bộ Phi Hổ quyền này chính là bộ quyền pháp nổi danh trong tinh hệ X a, trải qua vô số năm, được rất nhiều vị cường giả cải tiến cùng ma luyện, mặc dù uy lực không lớn lắm, nhưng khuyết điểm ít vô cùng, thậm chí là không có. Được mệnh danh là “Quyền pháp hoàn hảo “. Quyền pháp như vậy mà thiếu gia lại nói thành ra như thế.
“Thế nào? Không phục? “
Vinh lại lười biếng nói. Quả thực Hàn Băng có chút không phục. Quyền pháp này cậu luyện cũng tới tám chín năm, ngày nào cũng khổ luyện, bây giờ cũng thậm chí thành bản năng rồi. Một quyền đánh ra, sức nặng phải từ 800-900 cân có thừa.
“Thiếu gia, bộ quyền này tôi luyện nhiều năm, lực đánh ra đã phá vỡ ghi chép của ám vệ đội ba. Chính miệng đội trưởng nói trong vòng năm mươi năm sợ rằng không có ai có thể vượt qua. “
Hàn Băng không phục, lên tiếng nói.
“Ồ! Vậy ngươi có thể ngay bây giờ đánh ra bao nhiêu lực? “
Hàn Băng không trả lời, quay lại chỗ bức tường, như là thao tác gì đó. Bỗng dưới sàn trồi lên một cái cột kim loại, Hàn Băng đi đến giải thích.
“Đây là Lực kim, cứng rắn vô cùng, có thể tạo ra rung động có thể đo được lực của một phát ra. Trên đó có một công cụ đo lực chính xác vô cùng. “
Không dài dòng, hít sâu một hơi để ổn định lại, Hàn Băng bỗng hét lên một tiếng, chân phải đạp mạnh về phía trước một bước. Kèm theo đó là một quyền xé không mà đến, mang theo toàn lực của Hàn Băng.
Bình!
Một tiếng va chạm trầm đục vang lên. Ngay sau đó, thiết bị trên Lực kim hiện lên một con số
912!
“Chín trăm mười hai cân!”
Hàn Băng gật đầu, mặc dù bị thương chưa phục hồi nhưng lực quyền của cậu vẫn còn không suy giảm.
“Đau không? “
Vinh nhàn nhạt lên tiếng. Hàn Băng lập tức ngẩn ngơ hỏi lại.
“Đau? Tay tôi vẫn thấy bình thường mà? “
“Ý ta nói là phần vai dưới bên phải phía sau lưng có thấy đau không? “
“Không thấy cảm giác gì. “
Hàn Băng đáp lại.
“Ấn thử vào chỗ xương dưới,đó, chỗ đó “
Hàn Băng vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn làm theo lời Vinh, vòng tay ra sau lưng ấn một cái. Nhưng vừa mới dùng lực ấn nhẹ một cái. Một cơn đau vô cùng xộc vào tận trong óc, khiến Hàn Băng hai mắt tối sầm, lảo đảo suýt ngã. Cố gắng tỉnh táo lại, đứng gượng dậy, mang theo tâm trạng lo lắng vô cùng, Hàn Băng vội vàng hỏi.
“Tôi, tôi rốt cuộc là bị làm sao? “
Vinh vẫn lười biếng như cũ, kiểu như làm việc lâu năm rồi chả mấy khi được lười một trận vậy, vẫn nhàn nhạt đáp.
“Không có gì, chẳng qua là ngươi sắp chết thôi. “
Tác giả :
MyMi