Vô Thượng Niết Bàn
Chương 27: Họa Địa Vi lao
Tiếng nói vừa dứt, trong không trung chợt hình thành nên một tầng quang tráo màu vàng, nó nhanh chóng vây chặt lấy Thập cấp yêu vương, công kích của nó ngay lập tức bị bị tầng quang tráo này ngăn lại, Con Lôi Âm thú thập cấp liếc nhìn chiếc lồng màu vàng rồi cười lạnh:
“Thần không không gian của không tước nhất tộc, nhưng vẫn chưa đủ sức ngăn được ta đâu”
Vừa dứt lời, con yêu thú liền giơ tả chưởng lên, trênn không trung lại một lần nữa tối đen trở lại, từ trên không trung, hàng ngàn đạo lội điện bổ xuống chiếc lồng.
"Rầm.. rầm… rầm”
Cự chưởng oanh kích lên quang tráo màu vàng lôi quang đại thịnh, âm thanh răng rắc thanh thuý vang lên chẳng mấy chốc liền đem quang tráo đập vụn lôi điện của yêu thú này quả thực mạnh đến mức biến thái. vừa thoát ra khỏi quang tráo thân thể khổng lồ của con yêu thú có chút vặn vẹo, tốc độ công kích cuồng bạo làm người ta sợ hãi nó lại một lần nữa lão tới thanh niên tên là Khổng Đề kia. mắt thấy Lôi Âm Thú vương công kích truy theo đồng bọn của mình không bỏ, nữ khổng tước lại một lần nữa tiến đến, thân thể của con yêu thú quá mạnh, nàng không còn cách nào khác đành phải cố hết sức, mong rằng tìm được điểm yếu của hắn, cứ như vậy hai con khổng tước tứ cấp và một con Lôi Âm thú thập cấp điên cuồng va chạm trên bầu trời, Trong khi Lôi Âm Thú vương thân thể không ngừng lao tới, thì hai con khổng tước nọ cũng không ngừng thối lui,.
Từ xa Bạch Hàn Phong ngẩng đầu nhìn tràng chiến đấu cực kì hoa lệ trên bầu trời cùng không gian không ngừng ba động, Hắn âm thầm tắc lưỡi, chỉ cần vướng phải linh khí ba động của trận đấu này, Linh Đan không khéo cũng phải chết. ba vị kia quả thực quá mạnh, hắn nghĩ nếu bản thân có được sức mạnh bằng một phần mười của ba người này thì đã không đến mức phải trốn trui lủi như thế này. Hắn tiếp tục quan sát trận đấu vừa đánh giá, theo hắn thì, đôi khổng tước kia tuy pháp lực thấp hơn, nhưng có hai người cho nên xét về mặt tổng chiếc lực chênh nhau không quá xa với con lôi âm thú, cứ như thế này hai bên chỉ có thể phân định bằng đòn sát thủ, tất cả chỉ còn chờ xem bên nào bị dồn ép phải ra trước, Bởi vì trên bầu trời ba người giao chiến tạo thành động tĩnh quá lớn,, kết quả là dãy núi vốn vắng vẻ bây giờ vang lên vô vàn tiếng thú rống kì dị. thậm chí có rất nhiều tu sĩ đã bắt đầu đến đây quan khán, xem có nhân cơ hội lấy được gì không.trên không trung, nữ nhân khổng tước đột ngột dừng lại nói”
“Thú vương, ta và ngươi đều là cùng một gốc, cần gì phải cố chấp như vậy”
“Ngươi nói hay lắm, Linh thú các ngươi luôn coi mình cao quý hơn yêu thú chúng ta, giờ lại nói cái gì mà cùng một gốc, ngay bây giờ nếu ngươi không cút khỏi đây, bản vương sẽ không khách khí nữa đâu”
Lôi Âm Thú vương thấp giọng rít gào, âm thanh chấn nhiếp cả núi rừng.
"Chỉ cần thú vương đưa Hồng Thạch Nhũ cho ta,, ta cam đoan ngày sau ta tuyệt không trở lại gây phiền nhiễu."
"Các ngươi vẫn tính xấu không đổi, lũ tự coi là thượng đẳng các ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách ta!"
Một tiếng gầm lớn mơ hồ mang theo phẫn nộ từ trong miệng Lôi Âm thú phát ra, Lôi điện quanh thân nó đại thịnh, chỉ trong chốc lát, quang mang mãnh liệt mơ hồ đã át đi ánh mặt trời, từng tiếng nổ của lôi điện va chạm vào nhau khiến cho đám đang xem từ xa da đầu tê dại, chúng cũng đã hiểu tại sao rât ít người vào núi này mà sống sót trở ra được, cũng may là con yêu vương này không bao giờ đi ra ngoài, nếu không sợ rằng không có một ai sống sót.
"Sắp kết thúc sao..." Nhìn uy thế trên người Lôi Âm Thú vương, Bạch Hàn Phong thấp giọng nói, hắn nhanh chóng lùi thêm hơn một trăm trượng nữa vì hắn cảm thấy con át chủ bài của hai bên đều không phải tầm thường, Con khổng tước tên gọi là Khổng Đề kia nhìn thấy dị trạng trên người Lôi Âm thú thì vội hô lớn:
“Du muội, cẩn thận”
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã như một mũi tên bay tới đứng bên cạnh Khổng Du Du, trên tay hắn xuất hiện mười mấy cái lông không tước, nhưng chỉ khác là không phải màu bạc, hắn điềm nhiên nói:
“Hai ta cùng hợp sức”
Cô nương khổng tước gọi là du du kia gật đầu, cả hai đều lấy những chiếc lông khổng tước ra, sắp xếp theo một đồ hình quái dị trên không trung, đó án vừa sắp thì Bạch Hàn Phong liền cảm thụ được năng lượng thiên địa xung quanh đột nhiên lưu động quái dị, mặt nàng cũng dần dần ngưng trọng, mấy trượng xung quanh cuồng phong bắt đầu nổi lên gào thét.
Hắn nhìn sang bên Lôi Âm thú vương, phía đó cũng cực kỳ chói mắt
Tử sắc âm hỏa bao phủ cả một phiến thiên địa, âm hỏa kết hợp với Lôi điện phát ra từng tiếng nổ ầm ầm
"Quá mạnh?" Cảm nhận được năng lượng bên Bạch Hàn Phong không khỏi thấp giọng kinh ngạc nói.
“E rằng lần này hai con khổng tước phải chịu thiệt rồi:”
Bạch Hàn Phong đánh giá hai luống sức mạnh rồi nhẹ giọng lẩm bẩm, Ngay lúc này
Đạo Lôi điện quang trụ đã như thiểm điện bắn ra, tốc độ cực kì khủng bố, cơ hồ giống như loé lên chưa kịp nháy mắt là đã xuất hiện không xa trước người Không đề và Du Du.
"Lôi Âm Ma Công!"
Lúc tử quang loé lên, tiếng rít gào trầm thấp của Lôi Âm Thú vương cũng không ngừng quanh quẩn trong sơn mạch. Nháy mắt lúc Lôi điên và tử sắc quang trụ xuất hiện, sắc mặt của Du Du và Khổng Đề hơi đổi, cả hai không ngờ được con lôi âm thú vương này lại mạnh như vậy, thế nhưng hối hận cũng đã muộn, cả đều cắn ngón tay vẩy một giọt máu lên cái trận đồ kết bằng lông khổng tước. Cùng lúc đó pháp lực mênh mông cũng vận chuyển, đem pháp lực trong tay xuất ra.
“Kết”
Theo tiếng quát nhẹ của Khổng Du Du, không gian trước mắt nàng và khổng đề vặn vẹo dữ dội, hàng vạn phong nhận được bao bọc bởi hỏa diễm to đến vài chục trượng thoáng hiện trong không trung rồi xoắn lại với nhau hình thành nên một ngọn núi lửa,
"ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ làm rung chuyển cả sơn cốc. Nơi tử sắc quang trụ cũng Hỏa sơn đi qua, không gian hơi vặn vẹo, ngay lập tức với một thanh thế kinh khủng như thiên thạch đụng vào nhau mà nặng nề va chạm.
“Đùng, Đùng Đùng”
Hai luồng sức mạnh va vào nhau phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. âm hỏa lôi điện quang trụ cùng hỏa sơn phong nhận giao phong qua, chưa được bao lâu thì Hỏa sơn rơi vào hạ phong, chỉ trong chốc lát đã ầm ầm nổ tan, mà Lôi điện quang trụ lại chỉ thoáng ảm đạm. Khổng Du Du và Khổng Đề bị đánh bật ra phía sau mười mấy trượng, Cô nương Du Du kia đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Ngay lúc này Lôi Âm Thú Vương xuất hiện ngay trước mặt Khổng Du Du đưa tả chưởng lên đánh mạnh một cái,
“Không”
Khổng đề đau đớn kêu lên một tiếng, hai tay hắn điên cuồng vẽ trên không trung, tiếng gào của hắn vang vọng cả sơn cốc:
“HỌA ĐỊA VI LAO”
Một chiếc quang quyển màu hoàng kim hiện ra, cũng như lần trước con lôi âm thú nhanh chóng bị vây lại, thế nhưng rõ ràng Khổng đề sử dụng thần thông này còn kém xa Du Du, bằng chứng là quang quyển vừa mới hình thành đã sắp vỡ nát, con lôi âm thú cười lớn:
“Hôm nay hai con xú điểu các ngươi chết chắc rồi”
Lôi Âm Thú vương thân thể khổng lồ đưa trảo ra phía trước trên chưởng trảo thật lớn nhanh chóng phá hủy thần thông họa địa vi lao. năm chiếc móng màu tím sắc bén bật ra, hung ác hướng đến ngực của Khổng Du Du.
Ngay lúc cự chưởng sắp xé rách thân thể nàng, Khổng Đề đã chạy đến nơi,một tay hắn liều mạng nắm lấy Tử quang lôi điện vừa mới xuất hiện, một tay hắn nắm vào đuôi của Lôi Âm thú vương không gian liền như run lên vài cái.
“Hự”
Một tiếng hự khô khan vang lên, mặc dù Khổng đề đã cố hết sức nhưng Du Du vẫn chịu phải một đòn nghiêm trọng miệng liền hộc ra máu tươi, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, thân hình bị ném về phía sau, rơi vào phía cánh rừng thoáng cái đã không thấy tung tích.
“Du Du”
Thấy một màn này Khổng đề ngửa đầu phát ra một tiếng gầm cuồng bạo. Dưới tiếng gầm rống ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, sơn mạch không ngừng chấn động như có động đất, một vài đỉnh núi cao vút liền bị vỡ nát.
"Lôi Âm Thú, hôm nay ta liều mạng với ngươi!"
Lời còn chưa dứt. từ trong miệng của Khổng Đề một viên cầu màu đỏ như máu to bằng đầu của một đứa trẻ con một tuổi bay ra. Vừa nhìn thấy viên cầu Lôi Âm Thú Vương đã vô cùng khiếp sợ,
“Yêu Đan, ngươi điên rồi”
Đây là Khổng đề muốn tự bạo yêu đan, cho dù hắn chỉ là khổng tước bát cấp nhưng nếu tự bạo, con Lôi Âm thú cũng không có tự tin tiếp được. Con Lôi Âm thú định chạy trốn nhưng Khổng đề đã nhanh hơn một bước, lúc này Khổng đề đã hiện nguyên hình là một con khổng tước vô cùng sặc sỡ, từ trong miệng hắn phát ra âm thanh trầm thấp một lần nữa, sử ra Họa địa vi lao, tuy rằng không thể giam giữ được Lôi âm thú lâu, nhưng chừng đó là cũng đủ rồi.
“Thần không không gian của không tước nhất tộc, nhưng vẫn chưa đủ sức ngăn được ta đâu”
Vừa dứt lời, con yêu thú liền giơ tả chưởng lên, trênn không trung lại một lần nữa tối đen trở lại, từ trên không trung, hàng ngàn đạo lội điện bổ xuống chiếc lồng.
"Rầm.. rầm… rầm”
Cự chưởng oanh kích lên quang tráo màu vàng lôi quang đại thịnh, âm thanh răng rắc thanh thuý vang lên chẳng mấy chốc liền đem quang tráo đập vụn lôi điện của yêu thú này quả thực mạnh đến mức biến thái. vừa thoát ra khỏi quang tráo thân thể khổng lồ của con yêu thú có chút vặn vẹo, tốc độ công kích cuồng bạo làm người ta sợ hãi nó lại một lần nữa lão tới thanh niên tên là Khổng Đề kia. mắt thấy Lôi Âm Thú vương công kích truy theo đồng bọn của mình không bỏ, nữ khổng tước lại một lần nữa tiến đến, thân thể của con yêu thú quá mạnh, nàng không còn cách nào khác đành phải cố hết sức, mong rằng tìm được điểm yếu của hắn, cứ như vậy hai con khổng tước tứ cấp và một con Lôi Âm thú thập cấp điên cuồng va chạm trên bầu trời, Trong khi Lôi Âm Thú vương thân thể không ngừng lao tới, thì hai con khổng tước nọ cũng không ngừng thối lui,.
Từ xa Bạch Hàn Phong ngẩng đầu nhìn tràng chiến đấu cực kì hoa lệ trên bầu trời cùng không gian không ngừng ba động, Hắn âm thầm tắc lưỡi, chỉ cần vướng phải linh khí ba động của trận đấu này, Linh Đan không khéo cũng phải chết. ba vị kia quả thực quá mạnh, hắn nghĩ nếu bản thân có được sức mạnh bằng một phần mười của ba người này thì đã không đến mức phải trốn trui lủi như thế này. Hắn tiếp tục quan sát trận đấu vừa đánh giá, theo hắn thì, đôi khổng tước kia tuy pháp lực thấp hơn, nhưng có hai người cho nên xét về mặt tổng chiếc lực chênh nhau không quá xa với con lôi âm thú, cứ như thế này hai bên chỉ có thể phân định bằng đòn sát thủ, tất cả chỉ còn chờ xem bên nào bị dồn ép phải ra trước, Bởi vì trên bầu trời ba người giao chiến tạo thành động tĩnh quá lớn,, kết quả là dãy núi vốn vắng vẻ bây giờ vang lên vô vàn tiếng thú rống kì dị. thậm chí có rất nhiều tu sĩ đã bắt đầu đến đây quan khán, xem có nhân cơ hội lấy được gì không.trên không trung, nữ nhân khổng tước đột ngột dừng lại nói”
“Thú vương, ta và ngươi đều là cùng một gốc, cần gì phải cố chấp như vậy”
“Ngươi nói hay lắm, Linh thú các ngươi luôn coi mình cao quý hơn yêu thú chúng ta, giờ lại nói cái gì mà cùng một gốc, ngay bây giờ nếu ngươi không cút khỏi đây, bản vương sẽ không khách khí nữa đâu”
Lôi Âm Thú vương thấp giọng rít gào, âm thanh chấn nhiếp cả núi rừng.
"Chỉ cần thú vương đưa Hồng Thạch Nhũ cho ta,, ta cam đoan ngày sau ta tuyệt không trở lại gây phiền nhiễu."
"Các ngươi vẫn tính xấu không đổi, lũ tự coi là thượng đẳng các ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách ta!"
Một tiếng gầm lớn mơ hồ mang theo phẫn nộ từ trong miệng Lôi Âm thú phát ra, Lôi điện quanh thân nó đại thịnh, chỉ trong chốc lát, quang mang mãnh liệt mơ hồ đã át đi ánh mặt trời, từng tiếng nổ của lôi điện va chạm vào nhau khiến cho đám đang xem từ xa da đầu tê dại, chúng cũng đã hiểu tại sao rât ít người vào núi này mà sống sót trở ra được, cũng may là con yêu vương này không bao giờ đi ra ngoài, nếu không sợ rằng không có một ai sống sót.
"Sắp kết thúc sao..." Nhìn uy thế trên người Lôi Âm Thú vương, Bạch Hàn Phong thấp giọng nói, hắn nhanh chóng lùi thêm hơn một trăm trượng nữa vì hắn cảm thấy con át chủ bài của hai bên đều không phải tầm thường, Con khổng tước tên gọi là Khổng Đề kia nhìn thấy dị trạng trên người Lôi Âm thú thì vội hô lớn:
“Du muội, cẩn thận”
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã như một mũi tên bay tới đứng bên cạnh Khổng Du Du, trên tay hắn xuất hiện mười mấy cái lông không tước, nhưng chỉ khác là không phải màu bạc, hắn điềm nhiên nói:
“Hai ta cùng hợp sức”
Cô nương khổng tước gọi là du du kia gật đầu, cả hai đều lấy những chiếc lông khổng tước ra, sắp xếp theo một đồ hình quái dị trên không trung, đó án vừa sắp thì Bạch Hàn Phong liền cảm thụ được năng lượng thiên địa xung quanh đột nhiên lưu động quái dị, mặt nàng cũng dần dần ngưng trọng, mấy trượng xung quanh cuồng phong bắt đầu nổi lên gào thét.
Hắn nhìn sang bên Lôi Âm thú vương, phía đó cũng cực kỳ chói mắt
Tử sắc âm hỏa bao phủ cả một phiến thiên địa, âm hỏa kết hợp với Lôi điện phát ra từng tiếng nổ ầm ầm
"Quá mạnh?" Cảm nhận được năng lượng bên Bạch Hàn Phong không khỏi thấp giọng kinh ngạc nói.
“E rằng lần này hai con khổng tước phải chịu thiệt rồi:”
Bạch Hàn Phong đánh giá hai luống sức mạnh rồi nhẹ giọng lẩm bẩm, Ngay lúc này
Đạo Lôi điện quang trụ đã như thiểm điện bắn ra, tốc độ cực kì khủng bố, cơ hồ giống như loé lên chưa kịp nháy mắt là đã xuất hiện không xa trước người Không đề và Du Du.
"Lôi Âm Ma Công!"
Lúc tử quang loé lên, tiếng rít gào trầm thấp của Lôi Âm Thú vương cũng không ngừng quanh quẩn trong sơn mạch. Nháy mắt lúc Lôi điên và tử sắc quang trụ xuất hiện, sắc mặt của Du Du và Khổng Đề hơi đổi, cả hai không ngờ được con lôi âm thú vương này lại mạnh như vậy, thế nhưng hối hận cũng đã muộn, cả đều cắn ngón tay vẩy một giọt máu lên cái trận đồ kết bằng lông khổng tước. Cùng lúc đó pháp lực mênh mông cũng vận chuyển, đem pháp lực trong tay xuất ra.
“Kết”
Theo tiếng quát nhẹ của Khổng Du Du, không gian trước mắt nàng và khổng đề vặn vẹo dữ dội, hàng vạn phong nhận được bao bọc bởi hỏa diễm to đến vài chục trượng thoáng hiện trong không trung rồi xoắn lại với nhau hình thành nên một ngọn núi lửa,
"ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ làm rung chuyển cả sơn cốc. Nơi tử sắc quang trụ cũng Hỏa sơn đi qua, không gian hơi vặn vẹo, ngay lập tức với một thanh thế kinh khủng như thiên thạch đụng vào nhau mà nặng nề va chạm.
“Đùng, Đùng Đùng”
Hai luồng sức mạnh va vào nhau phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. âm hỏa lôi điện quang trụ cùng hỏa sơn phong nhận giao phong qua, chưa được bao lâu thì Hỏa sơn rơi vào hạ phong, chỉ trong chốc lát đã ầm ầm nổ tan, mà Lôi điện quang trụ lại chỉ thoáng ảm đạm. Khổng Du Du và Khổng Đề bị đánh bật ra phía sau mười mấy trượng, Cô nương Du Du kia đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Ngay lúc này Lôi Âm Thú Vương xuất hiện ngay trước mặt Khổng Du Du đưa tả chưởng lên đánh mạnh một cái,
“Không”
Khổng đề đau đớn kêu lên một tiếng, hai tay hắn điên cuồng vẽ trên không trung, tiếng gào của hắn vang vọng cả sơn cốc:
“HỌA ĐỊA VI LAO”
Một chiếc quang quyển màu hoàng kim hiện ra, cũng như lần trước con lôi âm thú nhanh chóng bị vây lại, thế nhưng rõ ràng Khổng đề sử dụng thần thông này còn kém xa Du Du, bằng chứng là quang quyển vừa mới hình thành đã sắp vỡ nát, con lôi âm thú cười lớn:
“Hôm nay hai con xú điểu các ngươi chết chắc rồi”
Lôi Âm Thú vương thân thể khổng lồ đưa trảo ra phía trước trên chưởng trảo thật lớn nhanh chóng phá hủy thần thông họa địa vi lao. năm chiếc móng màu tím sắc bén bật ra, hung ác hướng đến ngực của Khổng Du Du.
Ngay lúc cự chưởng sắp xé rách thân thể nàng, Khổng Đề đã chạy đến nơi,một tay hắn liều mạng nắm lấy Tử quang lôi điện vừa mới xuất hiện, một tay hắn nắm vào đuôi của Lôi Âm thú vương không gian liền như run lên vài cái.
“Hự”
Một tiếng hự khô khan vang lên, mặc dù Khổng đề đã cố hết sức nhưng Du Du vẫn chịu phải một đòn nghiêm trọng miệng liền hộc ra máu tươi, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, thân hình bị ném về phía sau, rơi vào phía cánh rừng thoáng cái đã không thấy tung tích.
“Du Du”
Thấy một màn này Khổng đề ngửa đầu phát ra một tiếng gầm cuồng bạo. Dưới tiếng gầm rống ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, sơn mạch không ngừng chấn động như có động đất, một vài đỉnh núi cao vút liền bị vỡ nát.
"Lôi Âm Thú, hôm nay ta liều mạng với ngươi!"
Lời còn chưa dứt. từ trong miệng của Khổng Đề một viên cầu màu đỏ như máu to bằng đầu của một đứa trẻ con một tuổi bay ra. Vừa nhìn thấy viên cầu Lôi Âm Thú Vương đã vô cùng khiếp sợ,
“Yêu Đan, ngươi điên rồi”
Đây là Khổng đề muốn tự bạo yêu đan, cho dù hắn chỉ là khổng tước bát cấp nhưng nếu tự bạo, con Lôi Âm thú cũng không có tự tin tiếp được. Con Lôi Âm thú định chạy trốn nhưng Khổng đề đã nhanh hơn một bước, lúc này Khổng đề đã hiện nguyên hình là một con khổng tước vô cùng sặc sỡ, từ trong miệng hắn phát ra âm thanh trầm thấp một lần nữa, sử ra Họa địa vi lao, tuy rằng không thể giam giữ được Lôi âm thú lâu, nhưng chừng đó là cũng đủ rồi.
Tác giả :
Kẹo Chuối