Vô Thượng Luân Hồi
Chương 237 237 Vẫn Còn Một Ít Thời Gian Nữa
Ngoài những chuyện này ra, hắn còn đang bận lĩnh ngộ bước Phong Thần, cho dù người chưa động nhưng lại có tàn ảnh hóa ra, xa xa nhìn lại chỉ thấy quỷ huyễn khó lường, ngay cả Đại Bằng cũng phải nhướng mắt lên nhìn mấy lần.
"Nhặt được bảo vật rồi".
Nguyệt Thần lại một lần nữa thổn thức, đồ nhi mà cô ta chọn càng lúc càng phát triển một cách khủng khiếp.
Tài năng như thế.
Có tố chất như thế.
Chỉ cần cho hắn đủ thời gian, thì sau này trên bảng phong thần nhất định sẽ có một chỗ cho hắn.
"Tú Nhi, khi nào thì mới tới ngày cực dương trăm năm".
Mặc dù đang làm đủ thứ việc, nhưng Triệu Bân vẫn có thể cùng Nguyệt Thần nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có áp lực gì.
"Vẫn còn một ít thời gian nữa".
Nguyệt Thần tùy ý đáp lại, cô ta đã gặp qua không ít yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt như Triệu Bân quả thật cô ta vẫn chưa gặp nhiều, cô ta lớn hơn Triệu Bân nhiều như vậy, mà hắn còn không biết phải gọi thế nào sao?
Bên này, Triệu Bân đã nhắm mắt lại.
Nơi khóe mắt của hắn có máu tươi chảy ra ròng ròng, rồi ngay lập tức biến thành màu đen.
Sau khi hắn bồi dưỡng đôi mắt, hắn cũng đã đẩy ra hết tạp chất, giống như luyện khí vậy, phải loại trừ hết dơ bẩn, giữ lại những gì tinh túy nhất.
"Ông ta sẽ không ra ngoài nữa đâu nhỉ?"
Triệu Bân xách bầu rượu, ánh mắt liếc qua túi càn khôn, nhìn quan tài của vua Âm Nguyệt dán đầy bùa vãng sinh đang bất động nằm ở đó, người nằm trong quan tài đã từng là cao thủ cảnh giới Thiên Võ uy chấn bát hoang, nói không chừng lại có một ngày nào đó ngủ mãi cũng cảm thấy khó chịu, sau đó phóng ra ngoài, Triệu Bân không tin chỉ một cỗ quan tài mà có thể nhốt chặt vị vua ở bên trong.
"Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ông ta sẽ không đi ra làm loạn".
Nguyệt Thần khoan thai nói, bùa vãng sinh tuy có tác dụng áp chế đối với vong linh, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, nếu thi thể của vua Âm Nguyệt phát sinh thi biến, thì bùa vãng sinh sẽ không thể nào phong ấn được nữa.
Đường đường là cảnh giới Thiên Võ, thi thể cũng trở thành xác tiên.
Xác tiên ở phàm giới có bao nhiêu đáng sợ, thế nhân không thể nào tưởng tượng nổi.
Chỉ trách tu vi của Triệu Bân quá thấp, vẽ không ra bùa vãng sinh cao cấp, nếu như để cho cảnh giới Địa Tạng vẽ bùa vãng sinh thì cũng có thể miễn cưỡng áp chế được vua Âm Nguyệt.
.