Vô Thượng Luân Hồi
Chương 1231 Chương 1231
So về thực lực và trạng thái thi đấu thì hắn ta vẫn hơn hẳn Lâm Tà, nhưng Lâm Tà có thể thăng cấp còn hắn ta thì bị loại, quả nhiên may mắn cũng là một phần của sức mạnh, hắn ta tuy đẹp trai nhưng không có may mắn thì cũng vô dụng!
Ngô Huyền Thông cũng đang nhìn Mặc Đao.
Đây là thời gian trị thương quan trọng cho nên ông ta cũng không dám quấy rầy.
“Trưởng lão?”, đệ tử áo bạc khẽ gọi một tiếng, Mặc Đao không thể lên đài, chỉ cần bỏ quyền là hắn ta có thể thuận lợi thăng cấp, nhưng lão già này rõ ràng là đang cố tình trì hoãn thời gian, cho nến hắn ta không thể không lên tiếng!
Ngô Huyền Thông nhắm mắt hít một hơi thật sâu, vừa định nói thì cảm thấy cổ họng hơi khô, liền tiện tay lấy bầu rượu ra nhấp một ngụm để làm ẩm cổ họng.
“Ngô sư huynh, có ý gì đây?”
Sư phụ của đệ tử áo bạc trầm giọng nói, ngang nhiên trì hoãn thời gian, đây chính là gian lận!
Đồ nhi của ta còn đang chờ được tuyên bố thăng cấp đó!
Ai dà!
Ngô Huyền Thông thở dài, cuối cùng cũng chậm chạp lên tiếng: “Vì Mặc Đao không thể tham gia giao chiến tiếp, vậy…”
“Chiến!”
Ông ta còn chưa kịp nói xong thì Mặc Đao đã mở mắt ra nói, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng mạnh mẽ.
“Áp chế được rồi”.
Triệu Bân nhìn thoáng qua, xem ra cuối cùng Mặc Đao cũng đã áp chế được nguồn năng lượng đáng sợ đang chảy trong thân thể.
Vèo!
Mặc Đao đứng dậy nhảy lên đài, đáp đất đánh ầm một tiếng.
Mặc Đao là một thiên tài, khí huyết kháng hồn, đao thế cuồng bạo, chỉ riêng khí thế bộc phát cũng đủ khiến cho đệ tử áo bạc phải run sợ, huống chi Mặc Đao còn bộc phát ra thêm sát ý kinh người.
“Đến đây”.
Đệ tử áo bạc quát lớn, cầm kiếm xông tới, hắn ta cũng đã dùng hết cơ hội hồi sinh, nếu nhận thua lúc này thì sẽ bị loại, hắn ta ít nhất cũng phải đánh được mấy chiêu.
Sư phụ của hắn ta còn nhìn, mà sư muội của hắn ta cũng đã hết sức vất vả để tranh thủ thời gian cho hắn ta.
Ầm!
Mặc Đao ra tay, một đao chém ra luồng sáng xa năm trượng.
Đối phó với đệ tử áo bạc này thì hắn ta chỉ cần dùng một đao là đủ đá đối thủ ra khỏi đài.
“Mạnh!”
Man Đằng vừa trở về, tình cờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán.
“Hôm nay dừng ở đây”.
Ngô Huyền Thông nhìn trời, đã không còn sớm, không đủ thời gian mở thêm một vòng chiến nữa.
Hơn nữa, trạng thái của một số đệ tử như Đường Hạo và Lâm Tà cũng không thể chống đỡ được thêm bao lâu.
Vèo!