Vô Thanh Hí 1938
Chương 5
Về đến Cục cảnh sát, Bạch Văn Thao lập tức xồng xộc đòi vào phòng tạm giam, nhưng hắn bị Tế Vinh lôi lại, “Văn Thao!”
“Buông ra, tự tôi phải hỏi tại sao con đàn bà đó làm thế với Tiểu Đào!” Bạch Văn Thao giằng hắn ta ra, lại có mấy người anh em khác lao vào níu hắn, “Cậu ra ngay!”
“Văn Thao, cục trưởng đã ra lệnh chỉ mình ổng được hỏi cung cô ta thôi, bọn mình dám bén mảng đến phòng tạm giam là lính gác được quyền nổ súng đó!”
“Đường lão gia, ngài cứ an tâm, nhất định mợ Phó sẽ không bị hao một sợi tóc đâu ạ.” Vừa lúc ấy, cục trưởng Lương Vĩ Bang của Cục cảnh sát lúi húi khom lưng hộ tống Đường Thập Nhất ra từ khu tạm giam.
“Ừm, vậy tôi xin nhờ ông cục trưởng chiếu cố đến chị dâu tôi vậy.” Đường Thập Nhất đi được mấy bước thì thấy Bạch Văn Thao đang trừng mắt căm hận nhìn mình, hắn lập tức cụp mắt, ngoảnh mặt đi rồi đi thẳng ra khỏi Cục cảnh sát.
Thế này là thế nào? Một mạng người cứ vậy mà xong ư? Chiếu cố à?! Người được chiếu cố đúng ra phải là thân nhân người bị hại chứ, cớ gì lại thành hung thủ?!
“A!!” Bạch Văn Thao điên dại vùng ra rồi thô bạo đạp mạnh vào một cái bàn làm việc.
Rời khỏi Cục cảnh sát, Đường Thập Nhất lập tức đến Đào Nhiên cư. Hắn móc đồng hồ quả quýt ra xem, đã bốn giờ chiều rồi, từ đêm qua đến giờ chưa được nghỉ ngơi tử tế phút nào, hắn bóp trán đầy bất nhẫn.
“Lão gia, hay ta về nghỉ chút đã?” Lưu Trung cũng là một trong mấy người nhìn Đường Thập Nhất lớn lên, chỉ là một đứa trẻ hai mươi tuổi, mà phải chịu đựng ngần ấy biến cố trong một ngày, hắn trông mà xót xa thay.
“Không, cứ đi đến Đào Nhiên cư đi.” Vợ chồng Lưu Nguyên Tường đang đợi hắn ở đó, “Trong lúc tôi trao đổi với Lưu gia ở đó, không được cho ai vào hết.”
“Dạ vâng, thưa lão gia.” Lưu Trung lại hỏi, “Lão gia, có cần kêu mấy đứa môn sinh đến làm vệ sĩ cho cậu không ạ?”
Môn sinh ư? Hừ, chúng vẫn còn mang họ Phó đấy thôi, vệ sĩ cho tôi à? Chúng không giết tôi là tốt lắm rồi. Đường Thập Nhất nhét cái đồng hồ vào túi, “Không cần, tạm thời không ai nghĩ một thằng phá gia như tôi sẽ gây phiền toái cho họ đâu. Tôi ngủ một lát, đến nơi chú gọi tôi.”
“Dạ được, lão gia.”
Lưu Trung cố tình lái chậm một chút, đến Đào Nhiên cư mới gọi Đường Thập Nhất dậy. Đường Thập Nhất chỉnh đốn tinh thần rồi trở lên, vào ghế lô, thấy vợ chồng Lưu Nguyên Tường bất quá hắn cũng chỉ nói “con sẽ cố hết sức cứu chị dâu ra” mà thôi.
“Thập Nhất, các bác chỉ có độc một đứa con gái, nó cũng thật số khổ, chồng thành ra như thế giờ lại bị người ta vu oan phải vào tù, hai bác thật không biết phải làm sao bây giờ a.” Lưu phu nhân khóc ướt sũng cả cái khăn tay.
“Hai bác đều là trưởng bối của Thập Nhất, dù sau này thế nào Thập Nhất cũng xin được phụng dưỡng hai bác trọn đời, thôi hai bác hẵng an lòng, uống một tách trà nóng đã.” Đường Thập Nhất vừa rót trà cho họ vừa thở dài, “Chị dâu thật khờ quá, con chỉ lo người hầu mới không biết rõ khẩu vị của anh họ nên mới sai Tiểu Đào sang giúp, làm sao chị ấy lại nghĩ Tiểu Đào dan díu với anh ấy cho được? Trời ơi, đều là tại con tự tiện mà ra cả.”
“Con gái bác đúng là có tính tiểu thư thật, nhưng mà giết người thì… nó không thể có cái gan ấy đâu.” Lưu Nguyên Tường đã nghe ra ý tứ của Đường Thập Nhất, thôi đành vậy, sống đến tuổi này rồi, chỉ cần đứa con gái được bình yên, quyền thế lợi lộc còn có ý nghĩa gì nữa. Ông ta móc trong tay áo ra một mảnh binh phù (*) bằng vàng điêu khắc hình nửa con mãnh hổ, ghép với mảnh lấy về từ tay Phó Dịch Viễn thì vừa thành trọn một lệnh bài, “Thập Nhất, sau này cháu sẽ nắm giữ đội quân mấy ngàn người, nếu cả người thân của mình còn chẳng giữ gìn được thì cháu làm sao để bọn họ tin phục cháu đây?”
Đường Thập Nhất liếc nhìn mảnh binh phù, cười đáp, “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, Thập Nhất nhớ lời dạy ấy. Chuyện của chị dâu con sẽ cố hết sức.” Dứt lời, hắn chậm rãi cầm lấy mảnh binh phù, cảm giác không tệ, nặng thật, lượng vàng đúc vào đây hẳn không ít đâu.
“Đứng lại! Anh không được vào đây! Đứng lại ngay!” ngoài cửa đột nhiên có tiếng tranh cãi rất ồn ào, rồi cửa ghế lô thình lình bật tung ra, Bạch Văn Thao hùng hổ xông vào, nghiến răng đứng án ngữ trước mặt Đường Thập Nhất, báng súng cảnh sát thấp thoáng lộ ra dưới vạt áo khoác màu xanh đen của hắn.
Đường Thập Nhất nhíu mày, lịch sự lách ra tiễn vợ chồng Lưu Nguyên Tường ra về trước, đợi bọn họ đi cả rồi hắn mới đóng cửa lại, bắt chân ngồi xuống ghế, nói với Bạch Văn Thao, “Bạch tiên sinh, có gì từ từ nói, tôi là thương nhân chân chính, anh dọa tôi thì chỉ thiệt cho tất cả chúng ta thôi.”
“Ngài là thương nhân chân chính, thế thì Tiểu Đào cũng con gái nhà thương nhân chân chính! Một cô gái lương thiện đã chết sao ngài có thể không đòi lại công bằng cho cô ấy hả!” Bạch Văn Thao dộng tay xuống bàn, “Đường Thập Nhất, ngài đừng bảo tôi ngài không có chút tình chủ tớ nào với Tiểu Đào!”
“Một chút tình cảm thì nghĩa lý gì!” Đường Thập Nhất cũng vô thức cao giọng lại, “Anh biết anh đang đòi động đến con gái ai không! Lưu Nguyên Tường đó! Lưu Nguyên Tường với ba nghìn quân dưới trướng đó! Bọn chúng là quân nhân, là lính chuyên nghiệp chứ không phải như lũ lưu manh đầu đường xó chợ anh vẫn đuổi bắt đâu!”
“Tôi chỉ biết con trời phạm tội cũng phải xử như thứ dân!” Bạch Văn Thao cương quyết cãi, “Huống hồ giờ là thời đại dân quốc rồi, lão Hoàng đế cũng rớt đài rồi, thế giới này chẳng có kẻ nào được ngoại lệ hết! Bạch Văn Thao này không sợ đắc tội với ai cả! Cần nhân chứng chứ gì, có tôi đây, Thập Nhất gia khỏi lo bị liên lụy, nhưng ngài cũng đừng hòng che chở cho kẻ nào hết, tôi thà thí cái mạng này cũng phải đòi Lưu Thục Phân đền mạng!”
Đường Thập Nhất vỗ tay bồm bộp tán thưởng cho lời bộc bạch hùng hồn của hắn, “Được lắm, được lắm, Bạch Văn Thao được lắm, thế nhưng anh không ngây thơ đến thế chứ, anh tưởng chỉ có mình tôi cản trở anh sao?”
“Bao nhiêu người tôi cũng bất chấp, tôi chỉ quan tâm đến một mình Tiểu Đào mà thôi.” Bạch Văn Thao nhìn thẳng vào mắt Đường Thập Nhất, “Chỉ xin Thập Nhất gia giơ cao đánh khẽ, đứng ngoài chuyện này cho.”
“Một mình tôi muốn cản cũng có ăn thua gì, nhưng ba mươi người, ba trăm người, ba nghìn người thì sao? Nếu anh đứng ra làm chứng, thử nghĩ xem bên ngoài sẽ có bao nhiêu kẻ chờ lấy đầu anh!” Đường Thập Nhất đứng lên, chỉ tay về phía ô cửa sổ chạm trổ mà nói với Bạch Văn Thao, “Anh tưởng tôi đang cứu Lưu Thục Phân à? Tôi cứu anh đó! Giờ tôi chẳng làm gì hết, Lưu Thục Phân phải đền tội, anh bị người ta chém chết, tôi tiếp nhận quân đội của Phó Dịch Viễn, thuận tình biết bao nhiêu, làm sao tôi phải phí sức cố cứu cô ta!”
Bạch Văn Thao sửng sốt, “Việc gì ngài phải cứu tôi?”
“Phải rồi, việc gì tôi phải cứu anh.” Đường Thập Nhất quay lưng đi, thở dài, “Có lẽ là vì… như thế Tiểu Đào sẽ vui lòng chăng?”
“… đa tạ Thập Nhất gia làm ơn.” Bạch Văn Thao thoáng dằn lại lửa giận, nhưng cơn giận dữ vẫn tắc nghẹn nơi cổ họng, không sao nuốt trôi được, “Nhưng cô ấy là vợ tôi, một thằng đàn ông không lo được cho vợ con sống hạnh phúc đã thẹn với đất trời lắm rồi, giờ nếu cô ấy chết đi mà còn không đòi được công bằng cho cô ấy thì dù tôi sống bình an đến trăm tuổi nhưng khi nhắm mắt xuôi tay cũng có mặt mũi nào xuống gặp cô ấy nữa?”
“Người chết đã chết rồi, tôi không tin âm ti địa phủ.” Đường Thập Nhất quay lại kéo Bạch Văn Thao ra ngoài, “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Bạch Văn Thao bị Đường Thập Nhất nhét vào xe.
“Học viện quân sự Hoàng Bộ.” Đường Thập Nhất bảo Lưu Trung lái đi.
Kỳ thực Đường Thập Nhất hoàn toàn có thể để mặc Bạch Văn Thao đâm đầu vào cõi chết, nhưng niệm tình tờ thơ nọ vừa ý mình, hắn cũng có phần luyến tiếc nếu người này bỏ mạng đầu đường, chỉ còn cách đánh cho hắn ta tỉnh ra.
Học viện Hoàng Bộ thực ra đã bị bỏ không từ cuối năm ngoái, sau khi cả trường chuyển đến Đức Hưng, Phó Dịch Viễn tinh ý nhận ra thời gian đó chẳng ai quản lý liền thu làm doanh trại luyện quân của mình, khu vực này địa hình ít bằng phẳng, lưng được núi bao bọc, có đường thủy ngăn cách, quả là một điểm huấn luyện dã chiến lý tưởng. Nguyên trong quân Phó Dịch Viễn có một tiểu đoàn tinh nhuệ được mệnh danh là một địch trăm, cũng nhờ được huấn luyện trong môi trường này mà thành. Tới nơi Đường Thập Nhất cho người gọi năm trăm người của tiểu đoàn tinh nhuệ ra tập trung tại thao trường, Bạch Văn Thao theo hắn vào văn phòng, “Thập Nhất gia dẫn tôi đến đây làm gì?”
“Không phải anh vừa hùng hồn tuyên bố sẽ không để bất cứ ai cứu Lưu Thục Phân hả?” Đường Thập Nhất chọn hai khẩu súng ném cho hắn, “Giờ là sáu giờ tối, trước khi trời sáng nếu anh đánh thắng được năm trăm người ngoài kia, anh muốn công bằng cũng được, muốn hai năm rõ mười cũng được, gì tôi cũng chấp nhận.”
“… đánh thắng là thế nào? Giết hết bọn họ hả?” Bạch Văn Thao rõ ràng là định đồng ý.
“Họ là quân nhân, đương nhiên phải làm theo cách của quân đội, tiểu đoàn trưởng đầu hàng là thắng.” Đường Thập Nhất nhìn rõ ý đồ của Bạch Văn Thao, “Tiểu đoàn trưởng của họ là Chu Truyền Hi, tán đả (*) vương Quảng Châu đó, tôi e chiêu bắt giặc bắt kẻ đầu sỏ anh chơi không lại đâu.”
“Một tiểu đoàn ít quá, cho thêm một tiểu đoàn nữa đi.” Bạch Văn Thao cầm lấy hai khẩu súng.
“Cái gì?” Đường Thập Nhật tưởng hắn ta phát điên rồi.
“Tôi nói ngài gọi thêm một tiểu đoàn nữa đi, nhưng phiền ngài đừng báo cho họ biết tôi chỉ có một mình, nếu không thì thua khí thế quá.” Bạch Văn Thao tiếp, “Thập Nhất gia, ngài không nên chỉ huy bọn họ, làm vậy thì bất công với tôi quá, chỉ cần bảo với họ đây là đánh trận giả, mục tiêu là tróc nã một băng cướp, bọn họ được toàn quyền hành động. Trước khi trời sáng mà họ bắt được tôi thì tôi chịu thua, không bao giờ nhắc lại chuyện đòi công bằng cho Tiểu Đào nữa, nhưng nếu trước rạng sáng tôi khiến cho cả hai tiểu đoàn cùng đầu hàng thì đành để Thập Nhất gia chịu thiệt thòi mang tiếng ác giết chị dâu vậy.”
Đường Thập Nhất hơi nhíu mày nhìn Bạch Văn Thao, thấy hắn chùi lòng bàn tay vào vạt áo khoác, xem ra hắn cũng không nắm chắc thắng lợi lắm, chẳng qua là đánh liều thân cô thế cô địch lại hai tiểu đoàn mà thôi, giờ thì ngoài hai chữ “người điên” ra, Đường Thập Nhất thật khó mà nghĩ ra được từ nào để hình dung người này nữa, “Được lắm, sĩ quan Đàm, triệu tập một tiểu đoàn nữa cho tôi!”
“Vâng, thưa tư lệnh!” hai tiếng tư lệnh thật tình Đường Thập Nhất nghe không quen lắm, nhưng xem ra sĩ quan Đàm này gọi rất trôi chảy… cũng phải thôi, quân nhân vốn chỉ thừa nhận binh phù, không màng tên họ mà.
“Cảm ơn Thập Nhất gia.” Bạch Văn Thao nói rồi xăm xăm đi ra cửa.
“Anh đi đâu vậy?” Đường Thập Nhất gọi giật lại.
“Đương nhiên là đi trốn rồi.” Bạch Văn Thao ngoái đầu lại cười, “Thập Nhất gia, nhớ đừng nói cho họ biết băng cướp có bao nhiêu người đấy.”
Đường Thập Nhất nhìn hắn lẩn vào đêm đen, không phát giác ra rằng lòng mình đang nhen nhóm chút khâm phục người này, Tiểu Đào bất quá chỉ là vợ chưa cưới của hắn mà thôi, giả như hắn chỉ uất hận nhất thời thì lén ám sát Lưu Thục Phân cũng đâu có khó, vậy mà hắn lại đi đòi công bằng, đòi trả lại sự trong sạch cho Tiểu Đào, hắn không lấy cường bạo địch cường bạo, xem ra cũng có khí phách anh hùng lắm.
Có điều giữa thời đại này, anh hùng chỉ chết sớm mà thôi. Đường Thập Nhất đứng tựa lan can dõi mắt nhìn đằng xa nhưng Bạch Văn Thao đã hoàn toàn biến mất.
“Thưa tư lệnh, đã tập trung đủ rồi, họ đang đợi lệnh ngài dưới thao trường.” Sĩ quan Đàm lạnh lùng báo cáo.
Quả là tinh nhuệ, tốc độ nhanh như chớp. Đường Thập Nhất chỉnh lại áo quần rồi bước xuống thao trường. Trong đêm tối, hắn không trông rõ được mặt mũi những người bên dưới nhưng khí thế hùng hồn của họ vẫn khiến hắn hơi căng thẳng, hắn lấy lại bình tĩnh thông báo đêm nay tổ chức diễn tập tác chiến, mục tiêu là băng cướp đang lẩn trốn trong núi, không rõ nhân số, không rõ địch được trang bị những vũ khí gì, nhiệm vụ là trước khi trời sáng phải bắt trọn băng cướp, nhưng không được gây sát thương. Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn tinh nhuệ Chu Truyền Hi và tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số một Lương Vũ nhận lệnh rồi trở về điểm tập kết của tiểu đoàn mình, bắt đầu hoạch định phương án tác chiến.
Đường Thập Nhất xuống khỏi bục chỉ huy, trở lên văn phòng lầu ba của học viện, đứng từ đây có thể quan sát được toàn cảnh, lúc này đã là tám giờ. Bạch Văn Thao theo hắn từ Đào Nhiên cư đến đây, chưa ăn uống gì cả, tinh thần thì đang bị kích động, rõ ràng chẳng có chút ưu thế nào so với đội quân được săn sóc đầy đủ kia, Đường Thập Nhất quả muốn nhìn xem hắn ta sẽ làm sao để hắn được mang tội giết chị dâu đây.
Lại nói sau khi Chu Truyền Hi và Lương Vũ nhận lệnh, cả hai đều nghiễm nhiên cho rằng đây là một cuộc đọ sức giữa tiểu đoàn tinh nhuệ và tiểu đoàn số một, chỉ trách Đường Thập Nhất không biết gì, thông thường họ luôn thao luyện theo từng tiểu đoàn riêng biệt, khi đã triệu tập nhiều tiểu đoàn thì chỉ là để duyệt binh hoặc đấu đối kháng, bởi vậy dù Đường Thập Nhất chỉ bảo hai tiểu đoàn đấu với Bạch Văn Thao nhưng bọn họ đều tính toán vừa phải bắt sống mục tiêu, vừa phải đề phòng đối phương nhanh chân tranh công trước, hoặc tổ chức cản trở bọn họ hành động. Bởi vậy thực ra Bạch Văn Thao không hề bất lợi như Đường Thập Nhất đang tưởng.
Chẳng qua là ưu thế này chưa rõ ràng mấy mà thôi.
“Anh Vũ, Đường tư lệnh này vừa tiếp quản đã bắt chúng ta đấu với tiểu đoàn tinh nhuệ, anh bảo gã đang tính làm gì vậy?” tiểu đoàn phó Cao Thăng của Lương Vũ hỏi sau khi bố trí cho anh em hạ trại.
“Quan tâm làm gì, đằng nào binh phù cũng ở trong tay gã, mà gã đâu có bảo bọn ta đi chết, cứ nghe lệnh đi.” Lương Vũ lại có vẻ rất phấn chấn, “Hiếm hoi lắm mới có dịp đụng độ với tiểu đoàn tinh nhuệ, lần này bọn ta mà thắng thì mát mặt lắm đây!”
“Hẳn rồi, thời Phó tư lệnh ổng lúc nào cũng cho bên đó tập huấn bí mật ra vẻ ghê gớm lắm, mà đã thấy lập được công trạng lớn lao gì cho cam, thế mà chế độ quân nhu cái gì cũng tốt hơn bọn ta!” Cao Thăng gật đầu lia lịa, tiện thể khích động tinh thần binh lính, “Các anh em! Phen này bọn ta quyết tâm dốc sức! Tiêu diệt tiểu đoàn tinh nhuệ!”
“Tiêu diệt tiểu đoàn tinh nhuệ!” “Tiêu diệt tiểu đoàn tinh nhuệ!” “Tiêu diệt tiểu đoàn tinh nhuệ!”
Tiếng hô hào vang dội đương nhiên là vọng được đến tai Chu Truyền Hi lúc này đã chọn điểm cắm trại là một đỉnh núi xa đó, ông ta dụi điếu thuốc, cười khẩy, “Chọn trảng đất trống trơn như vậy mà dựng trại, tôi là bọn cướp thì cứ thủ trên gò cao bắn xuống, chúng không chết hết cũng phải ngỏm già nửa là ít!”
“Khôn lanh đến thế mà đòi ganh đua với bọn ta, đúng là không biết lượng sức mình.” Cố Nguyên Nam, tiểu đoàn phó của Chu Truyền Hi tiếp lời, “Giờ quân ta bắt đầu lục soát trong núi chứ ạ?”
“Bao nhiêu người có đèn pin?” vừa rồi quân lệnh phát quá gấp, hầu hết mọi người không kịp mang theo gì cả.
“Vừa kiểm đếm lại rồi ạ, đủ chia cho một đội hai chiếc, của tiểu đoàn trưởng đây.” Cố Nguyên Nam đưa cho ông ta một chiếc đèn pin, “Cũng may các anh em đều mang súng thường xuyên.”
“Chưa biết địch có bao nhiêu người, cứ cẩn thận một chút.” Chu Truyền Hi ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay là mùng bảy tháng ba, trăng rất mờ, trời lại giăng mây dày đặc, đích thực là âm u bão nổi.
Đôi bên ém quân đợi đến khoảng mười giờ, Lương Vũ bắt đầu mất kiên nhân, ánh đèn pin vàng loang loáng xuất hiện, xem ra họ đã bắt đầu vào núi. Chu Truyền Hi gọi mấy trung đội trưởng đến, nhắc lại các điểm chính yếu với họ, đến đoạn thời điểm xuất phát thì đột nhiên trên núi vang lên tiếng súng, sau đó là một tràng mười phát súng nổ liên tiếp, tiểu đoàn tinh nhuệ lập tức tìm chỗ ẩn thân, âm thầm quan sát cố định hình xem chuyện gì vừa diễn ra.
“Mẹ kiếp! Tắt đèn! Tắt hết đèn pin đi!” Lương Vũ bị trúng đạn, tuy chỉ là một phát đạn xước qua cẳng chân nhưng đã đủ khiến ông ta nổi điên lên, “Chúng nó bắn theo ánh sáng đó!”
Vài giây sau, đỉnh núi chìm trong bóng tối, một người lảo đảo xuất hiện, trên vai rướm máu, “Tiểu đoàn trưởng! Bọn cướp xuất hiện ở phía Tây đỉnh núi! Chúng đang giao chiến với đoàn tinh nhuệ! Đoàn tinh nhuệ phải rút vào ẩn nấp rồi!”
“Lũ vô dụng! Chờ xem chúng ông đây!” Lương Vũ nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống đất, “Đại đội bộ binh theo tôi!” nói rồi liền xăng xái dẫn quân về phía Tây đỉnh núi.
Bạch Văn Thao chùi vết máu trên mặt, giật phù hiệu tiểu đoàn số một trên tay áo xuống, cài tấm phù hiệu tiểu đoàn tinh nhuệ lên, theo đường mòn chạy vòng về phía sau điểm cắm trại của tiểu đoàn tinh nhuệ, gần đến nơi thì hắn lăn ra đất, rồi vừa lăn lộn vừa kêu la, “Ôi trời ơi, đau quá a!”
“Người anh em! Sao thế này!” lính tiểu đoàn tinh nhuệ nghe được vội xúm đến, thấy một binh sĩ lăn từ sườn núi xuống, người lại mang thương tích.
“Mau… mau báo cho chỉ huy!” Bạch Văn Thao cắn răng, ra vẻ đau đớn ghê lắm, “Sau núi! Bọn cướp tập kích sau núi! Chúng dùng súng thật hết! Ôi ba má ơi, Đường Thập Nhất định hại chết chúng ta a!”
Thông thường pháo binh phải thủ tuyến đầu, nhưng lần này Đường Thập Nhất triệu tập quá đột ngột, bọn họ không kịp chuẩn bị đạn dược gì cả thành ra pháo binh buộc phải đảm nhận phòng thủ hậu phương. Vừa rồi tiếng súng vang lên, đại đội pháo binh còn đang ngờ vực không hiểu là hỏa lực của người nhà hay quân địch thì chỉ huy đại đội đã nghe được tin từ Bạch Văn Thao, lập tức hắn mừng rơn nghĩ “phen này chính là lúc đội pháo binh của ta lập công rồi”, vậy là hắn vội vàng chạy đi báo cáo có bọn cướp tập kích hậu phương.
“Mẹ kiếp, dùng súng thật à! Tiểu đoàn phó! Dẫn một nửa đại đội bộ binh ra sau núi! Nửa còn lại theo tôi tiến lên, vây đánh bọn chúng!” Chu Truyền Hi nạp đạn rồi cùng Cố Nguyên Nam chia làm hai ngả hòng bao vây tiêu diệt băng cướp, ngờ đâu vừa rời khỏi nơi trú ẩn đã bị hai ba chục người từ đâu xuất hiện đón đầu, kẻ nào cũng đằng đằng sát khí, Chu Truyền Hi hô quân dừng lại, ông ta bật đèn pin, định soi xem đối phương là ai.
Nhưng đèn chưa kịp sáng, trong quân đột nhiên có tiếng hô lớn “Bọn cướp đó!”, lập tức đối phương nổ súng vào bọn họ. Chu Truyền Hi vội vàng tránh nép sau gốc cây đại thụ gần đó, rồi vừa né từng loạt đạn vừa ra lệnh “Tìm vật cản đi!”
Lính tiểu đoàn tinh nhuệ lập tức tản ra tìm chỗ nấp rồi bắt đầu phản công, sau vài phút đấu súng, xem ra đôi bên đều hết đạn, Chu Truyền Hi mới nín thở mò ra nghe ngóng thì bất thần từ đâu một bóng người lao tới, đương nhiên bằng vào tài nghệ của mình Chu Truyền Hi dễ dàng quật ngã người nọ, bất quá tiếng rú thảm thiết của hắn ta lại một lần nữa kích động cả hai phe, lính đôi bên lập tức hô hào ầm ĩ rồi lăn xả vào đánh nhau.
Lại nói về Cố Nguyên Nam dẫn người vòng ra sau núi, hắn đi mấy vòng mà không thấy bóng dáng “bọn cướp” đâu, lúc này mới sực hiểu ra “hỏng bét rồi, điệu hổ ly sơn”, hắn vội lộn trở về trại, vừa hay gặp hai đám quân đang vật lộn kịch liệt, đèn đóm tù mù hắn không sao phân biệt được ai là ai, đành phải ra lệnh cho quân thu súng lại, chỉ sợ bắn lầm người nhà.
Chu Truyền Hi thì đương nhiên ra tay tuyệt không nương nhẹ, ông ta ỷ có võ nghệ nên cứ thế xăm xăm xông thẳng vào trung tâm quân địch, giải quyết hết đám tôm tép xung quanh rồi giơ nắm đấm nhào đến kẻ có vẻ là thủ lĩnh…
Đối phương cũng không phải hạng dễ chơi, xem quyền cước đánh ra rõ ràng là tay nhà nghề, Chu Truyền Hi luôn tự phụ mình tài giỏi phen này càng bị khiêu khích tợn, chớp mắt đã lăn lộn vật nhau với người nọ kịch liệt, không biết đâu mà gỡ nữa. Bất quá đối phương hình như biết rất rõ đòn thế của ông ta, đôi bên đánh dễ đến ba trăm hiệp rồi đối phương đột nhiên gào lên “Thằng khốn mày xưng tên mau!”
“Ông nội mi là Chu Truyền Hi!!!” Chu Truyền Hi gào trả lại, chợt thấy sao cả giọng gã này cũng quen quen.
“Bỏ mẹ! Là mày hả thằng khốn!” Đối phương lãnh của Chu Truyền Hi thêm một đấm nhưng không đánh trả mà chỉ vùng lên kẹp hai tay ông ta lại, “Tao Lương Vũ đây!”
“Lương Vũ à?!” Chu Truyền Hi kinh ngạc giằng tay lại, xô gã kia ra, “Mẹ nó, thảo nào lại quen thế! Tất cả dừng tay!!! Là người một nhà!!!”
“Sao tụi bay lại mò ra đây!” Lương Vũ túm cánh tay ông ta, hỏi dồn, “Không phải đã bị đánh rúc hết vào bụi rồi hả!”
“Tao mà vô dụng thế à!” Chu Truyền Hi quay phắt lại, “Thôi chết! Thế thì bọn tập kích sau núi đúng là cướp rồi! Các anh em theo tôi về phòng thủ!”
“Đợi đã!” Lương Vũ níu ông ta lại, “Không còn viên đạn nào làm sao liều với chúng nó được!”
“Tiểu đoàn tinh nhuệ của tao chấp tay không chúng nó! Tụi bay nhát gan thì đừng có theo!”
Chu Truyền Hi thu quân rút về, Cố Nguyên Nam đang ẩn mình gần đó nghe ngóng động tĩnh nhận thấy thế trận đột ngột biến động, rồi thình lình lại có tiếng hô “Bọn cướp tới rồi!”, hắn vội vàng nã một phát súng xuống đất, ý đồ hăm cho đối phương dừng bước.
Ngờ đâu một phút súng ấy lại khiến Chu Truyền Hi tin chắc đội quân phía trước chính là cướp, vì Cố Nguyên Nam tuyệt đối không thể nhắm bắn ông ta được, ông ta lập tức phát lệnh tổng tấn công, đôi bên lại lăn xả vào nhau lần nữa. Lương Vũ dẫn quân bám theo thấy Chu Truyền Hi bị chặn đánh thì cũng nghĩ ngay đó là băng cướp. Hai tiếng “nhát gan” giá nào hắn cũng nuốt không trôi, thành ra bất kể luôn trận pháp của tiểu đoàn tinh nhuệ, hắn cũng hô quân lăn xả vào.
Hai tiểu đoàn hơn một nghìn người hỗn chiến giữa mảnh rừng rậm tối om, cảnh tượng quả là hoành tráng. Bạch Văn Thao nấp một bên lẳng lặng nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần mười hai giờ.
====
(*) binh phù: tương tự như lệnh bài, dùng để điều khiển quân trong quân đội xưa.
(*) tán đả: môn võ tự do, bạn định chém thành Ủ-xu-tán-thủ nhưng coi bộ sai hơi xa nên thôi để nguyên cho lành đó mà =]]
vầng, và mình nói… lâu quá hông mần… mà mần cái chương nầy hổng liên quan mà sao nó mắc cười quá đi thôi =)))))
“Buông ra, tự tôi phải hỏi tại sao con đàn bà đó làm thế với Tiểu Đào!” Bạch Văn Thao giằng hắn ta ra, lại có mấy người anh em khác lao vào níu hắn, “Cậu ra ngay!”
“Văn Thao, cục trưởng đã ra lệnh chỉ mình ổng được hỏi cung cô ta thôi, bọn mình dám bén mảng đến phòng tạm giam là lính gác được quyền nổ súng đó!”
“Đường lão gia, ngài cứ an tâm, nhất định mợ Phó sẽ không bị hao một sợi tóc đâu ạ.” Vừa lúc ấy, cục trưởng Lương Vĩ Bang của Cục cảnh sát lúi húi khom lưng hộ tống Đường Thập Nhất ra từ khu tạm giam.
“Ừm, vậy tôi xin nhờ ông cục trưởng chiếu cố đến chị dâu tôi vậy.” Đường Thập Nhất đi được mấy bước thì thấy Bạch Văn Thao đang trừng mắt căm hận nhìn mình, hắn lập tức cụp mắt, ngoảnh mặt đi rồi đi thẳng ra khỏi Cục cảnh sát.
Thế này là thế nào? Một mạng người cứ vậy mà xong ư? Chiếu cố à?! Người được chiếu cố đúng ra phải là thân nhân người bị hại chứ, cớ gì lại thành hung thủ?!
“A!!” Bạch Văn Thao điên dại vùng ra rồi thô bạo đạp mạnh vào một cái bàn làm việc.
Rời khỏi Cục cảnh sát, Đường Thập Nhất lập tức đến Đào Nhiên cư. Hắn móc đồng hồ quả quýt ra xem, đã bốn giờ chiều rồi, từ đêm qua đến giờ chưa được nghỉ ngơi tử tế phút nào, hắn bóp trán đầy bất nhẫn.
“Lão gia, hay ta về nghỉ chút đã?” Lưu Trung cũng là một trong mấy người nhìn Đường Thập Nhất lớn lên, chỉ là một đứa trẻ hai mươi tuổi, mà phải chịu đựng ngần ấy biến cố trong một ngày, hắn trông mà xót xa thay.
“Không, cứ đi đến Đào Nhiên cư đi.” Vợ chồng Lưu Nguyên Tường đang đợi hắn ở đó, “Trong lúc tôi trao đổi với Lưu gia ở đó, không được cho ai vào hết.”
“Dạ vâng, thưa lão gia.” Lưu Trung lại hỏi, “Lão gia, có cần kêu mấy đứa môn sinh đến làm vệ sĩ cho cậu không ạ?”
Môn sinh ư? Hừ, chúng vẫn còn mang họ Phó đấy thôi, vệ sĩ cho tôi à? Chúng không giết tôi là tốt lắm rồi. Đường Thập Nhất nhét cái đồng hồ vào túi, “Không cần, tạm thời không ai nghĩ một thằng phá gia như tôi sẽ gây phiền toái cho họ đâu. Tôi ngủ một lát, đến nơi chú gọi tôi.”
“Dạ được, lão gia.”
Lưu Trung cố tình lái chậm một chút, đến Đào Nhiên cư mới gọi Đường Thập Nhất dậy. Đường Thập Nhất chỉnh đốn tinh thần rồi trở lên, vào ghế lô, thấy vợ chồng Lưu Nguyên Tường bất quá hắn cũng chỉ nói “con sẽ cố hết sức cứu chị dâu ra” mà thôi.
“Thập Nhất, các bác chỉ có độc một đứa con gái, nó cũng thật số khổ, chồng thành ra như thế giờ lại bị người ta vu oan phải vào tù, hai bác thật không biết phải làm sao bây giờ a.” Lưu phu nhân khóc ướt sũng cả cái khăn tay.
“Hai bác đều là trưởng bối của Thập Nhất, dù sau này thế nào Thập Nhất cũng xin được phụng dưỡng hai bác trọn đời, thôi hai bác hẵng an lòng, uống một tách trà nóng đã.” Đường Thập Nhất vừa rót trà cho họ vừa thở dài, “Chị dâu thật khờ quá, con chỉ lo người hầu mới không biết rõ khẩu vị của anh họ nên mới sai Tiểu Đào sang giúp, làm sao chị ấy lại nghĩ Tiểu Đào dan díu với anh ấy cho được? Trời ơi, đều là tại con tự tiện mà ra cả.”
“Con gái bác đúng là có tính tiểu thư thật, nhưng mà giết người thì… nó không thể có cái gan ấy đâu.” Lưu Nguyên Tường đã nghe ra ý tứ của Đường Thập Nhất, thôi đành vậy, sống đến tuổi này rồi, chỉ cần đứa con gái được bình yên, quyền thế lợi lộc còn có ý nghĩa gì nữa. Ông ta móc trong tay áo ra một mảnh binh phù (*) bằng vàng điêu khắc hình nửa con mãnh hổ, ghép với mảnh lấy về từ tay Phó Dịch Viễn thì vừa thành trọn một lệnh bài, “Thập Nhất, sau này cháu sẽ nắm giữ đội quân mấy ngàn người, nếu cả người thân của mình còn chẳng giữ gìn được thì cháu làm sao để bọn họ tin phục cháu đây?”
Đường Thập Nhất liếc nhìn mảnh binh phù, cười đáp, “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, Thập Nhất nhớ lời dạy ấy. Chuyện của chị dâu con sẽ cố hết sức.” Dứt lời, hắn chậm rãi cầm lấy mảnh binh phù, cảm giác không tệ, nặng thật, lượng vàng đúc vào đây hẳn không ít đâu.
“Đứng lại! Anh không được vào đây! Đứng lại ngay!” ngoài cửa đột nhiên có tiếng tranh cãi rất ồn ào, rồi cửa ghế lô thình lình bật tung ra, Bạch Văn Thao hùng hổ xông vào, nghiến răng đứng án ngữ trước mặt Đường Thập Nhất, báng súng cảnh sát thấp thoáng lộ ra dưới vạt áo khoác màu xanh đen của hắn.
Đường Thập Nhất nhíu mày, lịch sự lách ra tiễn vợ chồng Lưu Nguyên Tường ra về trước, đợi bọn họ đi cả rồi hắn mới đóng cửa lại, bắt chân ngồi xuống ghế, nói với Bạch Văn Thao, “Bạch tiên sinh, có gì từ từ nói, tôi là thương nhân chân chính, anh dọa tôi thì chỉ thiệt cho tất cả chúng ta thôi.”
“Ngài là thương nhân chân chính, thế thì Tiểu Đào cũng con gái nhà thương nhân chân chính! Một cô gái lương thiện đã chết sao ngài có thể không đòi lại công bằng cho cô ấy hả!” Bạch Văn Thao dộng tay xuống bàn, “Đường Thập Nhất, ngài đừng bảo tôi ngài không có chút tình chủ tớ nào với Tiểu Đào!”
“Một chút tình cảm thì nghĩa lý gì!” Đường Thập Nhất cũng vô thức cao giọng lại, “Anh biết anh đang đòi động đến con gái ai không! Lưu Nguyên Tường đó! Lưu Nguyên Tường với ba nghìn quân dưới trướng đó! Bọn chúng là quân nhân, là lính chuyên nghiệp chứ không phải như lũ lưu manh đầu đường xó chợ anh vẫn đuổi bắt đâu!”
“Tôi chỉ biết con trời phạm tội cũng phải xử như thứ dân!” Bạch Văn Thao cương quyết cãi, “Huống hồ giờ là thời đại dân quốc rồi, lão Hoàng đế cũng rớt đài rồi, thế giới này chẳng có kẻ nào được ngoại lệ hết! Bạch Văn Thao này không sợ đắc tội với ai cả! Cần nhân chứng chứ gì, có tôi đây, Thập Nhất gia khỏi lo bị liên lụy, nhưng ngài cũng đừng hòng che chở cho kẻ nào hết, tôi thà thí cái mạng này cũng phải đòi Lưu Thục Phân đền mạng!”
Đường Thập Nhất vỗ tay bồm bộp tán thưởng cho lời bộc bạch hùng hồn của hắn, “Được lắm, được lắm, Bạch Văn Thao được lắm, thế nhưng anh không ngây thơ đến thế chứ, anh tưởng chỉ có mình tôi cản trở anh sao?”
“Bao nhiêu người tôi cũng bất chấp, tôi chỉ quan tâm đến một mình Tiểu Đào mà thôi.” Bạch Văn Thao nhìn thẳng vào mắt Đường Thập Nhất, “Chỉ xin Thập Nhất gia giơ cao đánh khẽ, đứng ngoài chuyện này cho.”
“Một mình tôi muốn cản cũng có ăn thua gì, nhưng ba mươi người, ba trăm người, ba nghìn người thì sao? Nếu anh đứng ra làm chứng, thử nghĩ xem bên ngoài sẽ có bao nhiêu kẻ chờ lấy đầu anh!” Đường Thập Nhất đứng lên, chỉ tay về phía ô cửa sổ chạm trổ mà nói với Bạch Văn Thao, “Anh tưởng tôi đang cứu Lưu Thục Phân à? Tôi cứu anh đó! Giờ tôi chẳng làm gì hết, Lưu Thục Phân phải đền tội, anh bị người ta chém chết, tôi tiếp nhận quân đội của Phó Dịch Viễn, thuận tình biết bao nhiêu, làm sao tôi phải phí sức cố cứu cô ta!”
Bạch Văn Thao sửng sốt, “Việc gì ngài phải cứu tôi?”
“Phải rồi, việc gì tôi phải cứu anh.” Đường Thập Nhất quay lưng đi, thở dài, “Có lẽ là vì… như thế Tiểu Đào sẽ vui lòng chăng?”
“… đa tạ Thập Nhất gia làm ơn.” Bạch Văn Thao thoáng dằn lại lửa giận, nhưng cơn giận dữ vẫn tắc nghẹn nơi cổ họng, không sao nuốt trôi được, “Nhưng cô ấy là vợ tôi, một thằng đàn ông không lo được cho vợ con sống hạnh phúc đã thẹn với đất trời lắm rồi, giờ nếu cô ấy chết đi mà còn không đòi được công bằng cho cô ấy thì dù tôi sống bình an đến trăm tuổi nhưng khi nhắm mắt xuôi tay cũng có mặt mũi nào xuống gặp cô ấy nữa?”
“Người chết đã chết rồi, tôi không tin âm ti địa phủ.” Đường Thập Nhất quay lại kéo Bạch Văn Thao ra ngoài, “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Bạch Văn Thao bị Đường Thập Nhất nhét vào xe.
“Học viện quân sự Hoàng Bộ.” Đường Thập Nhất bảo Lưu Trung lái đi.
Kỳ thực Đường Thập Nhất hoàn toàn có thể để mặc Bạch Văn Thao đâm đầu vào cõi chết, nhưng niệm tình tờ thơ nọ vừa ý mình, hắn cũng có phần luyến tiếc nếu người này bỏ mạng đầu đường, chỉ còn cách đánh cho hắn ta tỉnh ra.
Học viện Hoàng Bộ thực ra đã bị bỏ không từ cuối năm ngoái, sau khi cả trường chuyển đến Đức Hưng, Phó Dịch Viễn tinh ý nhận ra thời gian đó chẳng ai quản lý liền thu làm doanh trại luyện quân của mình, khu vực này địa hình ít bằng phẳng, lưng được núi bao bọc, có đường thủy ngăn cách, quả là một điểm huấn luyện dã chiến lý tưởng. Nguyên trong quân Phó Dịch Viễn có một tiểu đoàn tinh nhuệ được mệnh danh là một địch trăm, cũng nhờ được huấn luyện trong môi trường này mà thành. Tới nơi Đường Thập Nhất cho người gọi năm trăm người của tiểu đoàn tinh nhuệ ra tập trung tại thao trường, Bạch Văn Thao theo hắn vào văn phòng, “Thập Nhất gia dẫn tôi đến đây làm gì?”
“Không phải anh vừa hùng hồn tuyên bố sẽ không để bất cứ ai cứu Lưu Thục Phân hả?” Đường Thập Nhất chọn hai khẩu súng ném cho hắn, “Giờ là sáu giờ tối, trước khi trời sáng nếu anh đánh thắng được năm trăm người ngoài kia, anh muốn công bằng cũng được, muốn hai năm rõ mười cũng được, gì tôi cũng chấp nhận.”
“… đánh thắng là thế nào? Giết hết bọn họ hả?” Bạch Văn Thao rõ ràng là định đồng ý.
“Họ là quân nhân, đương nhiên phải làm theo cách của quân đội, tiểu đoàn trưởng đầu hàng là thắng.” Đường Thập Nhất nhìn rõ ý đồ của Bạch Văn Thao, “Tiểu đoàn trưởng của họ là Chu Truyền Hi, tán đả (*) vương Quảng Châu đó, tôi e chiêu bắt giặc bắt kẻ đầu sỏ anh chơi không lại đâu.”
“Một tiểu đoàn ít quá, cho thêm một tiểu đoàn nữa đi.” Bạch Văn Thao cầm lấy hai khẩu súng.
“Cái gì?” Đường Thập Nhật tưởng hắn ta phát điên rồi.
“Tôi nói ngài gọi thêm một tiểu đoàn nữa đi, nhưng phiền ngài đừng báo cho họ biết tôi chỉ có một mình, nếu không thì thua khí thế quá.” Bạch Văn Thao tiếp, “Thập Nhất gia, ngài không nên chỉ huy bọn họ, làm vậy thì bất công với tôi quá, chỉ cần bảo với họ đây là đánh trận giả, mục tiêu là tróc nã một băng cướp, bọn họ được toàn quyền hành động. Trước khi trời sáng mà họ bắt được tôi thì tôi chịu thua, không bao giờ nhắc lại chuyện đòi công bằng cho Tiểu Đào nữa, nhưng nếu trước rạng sáng tôi khiến cho cả hai tiểu đoàn cùng đầu hàng thì đành để Thập Nhất gia chịu thiệt thòi mang tiếng ác giết chị dâu vậy.”
Đường Thập Nhất hơi nhíu mày nhìn Bạch Văn Thao, thấy hắn chùi lòng bàn tay vào vạt áo khoác, xem ra hắn cũng không nắm chắc thắng lợi lắm, chẳng qua là đánh liều thân cô thế cô địch lại hai tiểu đoàn mà thôi, giờ thì ngoài hai chữ “người điên” ra, Đường Thập Nhất thật khó mà nghĩ ra được từ nào để hình dung người này nữa, “Được lắm, sĩ quan Đàm, triệu tập một tiểu đoàn nữa cho tôi!”
“Vâng, thưa tư lệnh!” hai tiếng tư lệnh thật tình Đường Thập Nhất nghe không quen lắm, nhưng xem ra sĩ quan Đàm này gọi rất trôi chảy… cũng phải thôi, quân nhân vốn chỉ thừa nhận binh phù, không màng tên họ mà.
“Cảm ơn Thập Nhất gia.” Bạch Văn Thao nói rồi xăm xăm đi ra cửa.
“Anh đi đâu vậy?” Đường Thập Nhất gọi giật lại.
“Đương nhiên là đi trốn rồi.” Bạch Văn Thao ngoái đầu lại cười, “Thập Nhất gia, nhớ đừng nói cho họ biết băng cướp có bao nhiêu người đấy.”
Đường Thập Nhất nhìn hắn lẩn vào đêm đen, không phát giác ra rằng lòng mình đang nhen nhóm chút khâm phục người này, Tiểu Đào bất quá chỉ là vợ chưa cưới của hắn mà thôi, giả như hắn chỉ uất hận nhất thời thì lén ám sát Lưu Thục Phân cũng đâu có khó, vậy mà hắn lại đi đòi công bằng, đòi trả lại sự trong sạch cho Tiểu Đào, hắn không lấy cường bạo địch cường bạo, xem ra cũng có khí phách anh hùng lắm.
Có điều giữa thời đại này, anh hùng chỉ chết sớm mà thôi. Đường Thập Nhất đứng tựa lan can dõi mắt nhìn đằng xa nhưng Bạch Văn Thao đã hoàn toàn biến mất.
“Thưa tư lệnh, đã tập trung đủ rồi, họ đang đợi lệnh ngài dưới thao trường.” Sĩ quan Đàm lạnh lùng báo cáo.
Quả là tinh nhuệ, tốc độ nhanh như chớp. Đường Thập Nhất chỉnh lại áo quần rồi bước xuống thao trường. Trong đêm tối, hắn không trông rõ được mặt mũi những người bên dưới nhưng khí thế hùng hồn của họ vẫn khiến hắn hơi căng thẳng, hắn lấy lại bình tĩnh thông báo đêm nay tổ chức diễn tập tác chiến, mục tiêu là băng cướp đang lẩn trốn trong núi, không rõ nhân số, không rõ địch được trang bị những vũ khí gì, nhiệm vụ là trước khi trời sáng phải bắt trọn băng cướp, nhưng không được gây sát thương. Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn tinh nhuệ Chu Truyền Hi và tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số một Lương Vũ nhận lệnh rồi trở về điểm tập kết của tiểu đoàn mình, bắt đầu hoạch định phương án tác chiến.
Đường Thập Nhất xuống khỏi bục chỉ huy, trở lên văn phòng lầu ba của học viện, đứng từ đây có thể quan sát được toàn cảnh, lúc này đã là tám giờ. Bạch Văn Thao theo hắn từ Đào Nhiên cư đến đây, chưa ăn uống gì cả, tinh thần thì đang bị kích động, rõ ràng chẳng có chút ưu thế nào so với đội quân được săn sóc đầy đủ kia, Đường Thập Nhất quả muốn nhìn xem hắn ta sẽ làm sao để hắn được mang tội giết chị dâu đây.
Lại nói sau khi Chu Truyền Hi và Lương Vũ nhận lệnh, cả hai đều nghiễm nhiên cho rằng đây là một cuộc đọ sức giữa tiểu đoàn tinh nhuệ và tiểu đoàn số một, chỉ trách Đường Thập Nhất không biết gì, thông thường họ luôn thao luyện theo từng tiểu đoàn riêng biệt, khi đã triệu tập nhiều tiểu đoàn thì chỉ là để duyệt binh hoặc đấu đối kháng, bởi vậy dù Đường Thập Nhất chỉ bảo hai tiểu đoàn đấu với Bạch Văn Thao nhưng bọn họ đều tính toán vừa phải bắt sống mục tiêu, vừa phải đề phòng đối phương nhanh chân tranh công trước, hoặc tổ chức cản trở bọn họ hành động. Bởi vậy thực ra Bạch Văn Thao không hề bất lợi như Đường Thập Nhất đang tưởng.
Chẳng qua là ưu thế này chưa rõ ràng mấy mà thôi.
“Anh Vũ, Đường tư lệnh này vừa tiếp quản đã bắt chúng ta đấu với tiểu đoàn tinh nhuệ, anh bảo gã đang tính làm gì vậy?” tiểu đoàn phó Cao Thăng của Lương Vũ hỏi sau khi bố trí cho anh em hạ trại.
“Quan tâm làm gì, đằng nào binh phù cũng ở trong tay gã, mà gã đâu có bảo bọn ta đi chết, cứ nghe lệnh đi.” Lương Vũ lại có vẻ rất phấn chấn, “Hiếm hoi lắm mới có dịp đụng độ với tiểu đoàn tinh nhuệ, lần này bọn ta mà thắng thì mát mặt lắm đây!”
“Hẳn rồi, thời Phó tư lệnh ổng lúc nào cũng cho bên đó tập huấn bí mật ra vẻ ghê gớm lắm, mà đã thấy lập được công trạng lớn lao gì cho cam, thế mà chế độ quân nhu cái gì cũng tốt hơn bọn ta!” Cao Thăng gật đầu lia lịa, tiện thể khích động tinh thần binh lính, “Các anh em! Phen này bọn ta quyết tâm dốc sức! Tiêu diệt tiểu đoàn tinh nhuệ!”
“Tiêu diệt tiểu đoàn tinh nhuệ!” “Tiêu diệt tiểu đoàn tinh nhuệ!” “Tiêu diệt tiểu đoàn tinh nhuệ!”
Tiếng hô hào vang dội đương nhiên là vọng được đến tai Chu Truyền Hi lúc này đã chọn điểm cắm trại là một đỉnh núi xa đó, ông ta dụi điếu thuốc, cười khẩy, “Chọn trảng đất trống trơn như vậy mà dựng trại, tôi là bọn cướp thì cứ thủ trên gò cao bắn xuống, chúng không chết hết cũng phải ngỏm già nửa là ít!”
“Khôn lanh đến thế mà đòi ganh đua với bọn ta, đúng là không biết lượng sức mình.” Cố Nguyên Nam, tiểu đoàn phó của Chu Truyền Hi tiếp lời, “Giờ quân ta bắt đầu lục soát trong núi chứ ạ?”
“Bao nhiêu người có đèn pin?” vừa rồi quân lệnh phát quá gấp, hầu hết mọi người không kịp mang theo gì cả.
“Vừa kiểm đếm lại rồi ạ, đủ chia cho một đội hai chiếc, của tiểu đoàn trưởng đây.” Cố Nguyên Nam đưa cho ông ta một chiếc đèn pin, “Cũng may các anh em đều mang súng thường xuyên.”
“Chưa biết địch có bao nhiêu người, cứ cẩn thận một chút.” Chu Truyền Hi ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay là mùng bảy tháng ba, trăng rất mờ, trời lại giăng mây dày đặc, đích thực là âm u bão nổi.
Đôi bên ém quân đợi đến khoảng mười giờ, Lương Vũ bắt đầu mất kiên nhân, ánh đèn pin vàng loang loáng xuất hiện, xem ra họ đã bắt đầu vào núi. Chu Truyền Hi gọi mấy trung đội trưởng đến, nhắc lại các điểm chính yếu với họ, đến đoạn thời điểm xuất phát thì đột nhiên trên núi vang lên tiếng súng, sau đó là một tràng mười phát súng nổ liên tiếp, tiểu đoàn tinh nhuệ lập tức tìm chỗ ẩn thân, âm thầm quan sát cố định hình xem chuyện gì vừa diễn ra.
“Mẹ kiếp! Tắt đèn! Tắt hết đèn pin đi!” Lương Vũ bị trúng đạn, tuy chỉ là một phát đạn xước qua cẳng chân nhưng đã đủ khiến ông ta nổi điên lên, “Chúng nó bắn theo ánh sáng đó!”
Vài giây sau, đỉnh núi chìm trong bóng tối, một người lảo đảo xuất hiện, trên vai rướm máu, “Tiểu đoàn trưởng! Bọn cướp xuất hiện ở phía Tây đỉnh núi! Chúng đang giao chiến với đoàn tinh nhuệ! Đoàn tinh nhuệ phải rút vào ẩn nấp rồi!”
“Lũ vô dụng! Chờ xem chúng ông đây!” Lương Vũ nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống đất, “Đại đội bộ binh theo tôi!” nói rồi liền xăng xái dẫn quân về phía Tây đỉnh núi.
Bạch Văn Thao chùi vết máu trên mặt, giật phù hiệu tiểu đoàn số một trên tay áo xuống, cài tấm phù hiệu tiểu đoàn tinh nhuệ lên, theo đường mòn chạy vòng về phía sau điểm cắm trại của tiểu đoàn tinh nhuệ, gần đến nơi thì hắn lăn ra đất, rồi vừa lăn lộn vừa kêu la, “Ôi trời ơi, đau quá a!”
“Người anh em! Sao thế này!” lính tiểu đoàn tinh nhuệ nghe được vội xúm đến, thấy một binh sĩ lăn từ sườn núi xuống, người lại mang thương tích.
“Mau… mau báo cho chỉ huy!” Bạch Văn Thao cắn răng, ra vẻ đau đớn ghê lắm, “Sau núi! Bọn cướp tập kích sau núi! Chúng dùng súng thật hết! Ôi ba má ơi, Đường Thập Nhất định hại chết chúng ta a!”
Thông thường pháo binh phải thủ tuyến đầu, nhưng lần này Đường Thập Nhất triệu tập quá đột ngột, bọn họ không kịp chuẩn bị đạn dược gì cả thành ra pháo binh buộc phải đảm nhận phòng thủ hậu phương. Vừa rồi tiếng súng vang lên, đại đội pháo binh còn đang ngờ vực không hiểu là hỏa lực của người nhà hay quân địch thì chỉ huy đại đội đã nghe được tin từ Bạch Văn Thao, lập tức hắn mừng rơn nghĩ “phen này chính là lúc đội pháo binh của ta lập công rồi”, vậy là hắn vội vàng chạy đi báo cáo có bọn cướp tập kích hậu phương.
“Mẹ kiếp, dùng súng thật à! Tiểu đoàn phó! Dẫn một nửa đại đội bộ binh ra sau núi! Nửa còn lại theo tôi tiến lên, vây đánh bọn chúng!” Chu Truyền Hi nạp đạn rồi cùng Cố Nguyên Nam chia làm hai ngả hòng bao vây tiêu diệt băng cướp, ngờ đâu vừa rời khỏi nơi trú ẩn đã bị hai ba chục người từ đâu xuất hiện đón đầu, kẻ nào cũng đằng đằng sát khí, Chu Truyền Hi hô quân dừng lại, ông ta bật đèn pin, định soi xem đối phương là ai.
Nhưng đèn chưa kịp sáng, trong quân đột nhiên có tiếng hô lớn “Bọn cướp đó!”, lập tức đối phương nổ súng vào bọn họ. Chu Truyền Hi vội vàng tránh nép sau gốc cây đại thụ gần đó, rồi vừa né từng loạt đạn vừa ra lệnh “Tìm vật cản đi!”
Lính tiểu đoàn tinh nhuệ lập tức tản ra tìm chỗ nấp rồi bắt đầu phản công, sau vài phút đấu súng, xem ra đôi bên đều hết đạn, Chu Truyền Hi mới nín thở mò ra nghe ngóng thì bất thần từ đâu một bóng người lao tới, đương nhiên bằng vào tài nghệ của mình Chu Truyền Hi dễ dàng quật ngã người nọ, bất quá tiếng rú thảm thiết của hắn ta lại một lần nữa kích động cả hai phe, lính đôi bên lập tức hô hào ầm ĩ rồi lăn xả vào đánh nhau.
Lại nói về Cố Nguyên Nam dẫn người vòng ra sau núi, hắn đi mấy vòng mà không thấy bóng dáng “bọn cướp” đâu, lúc này mới sực hiểu ra “hỏng bét rồi, điệu hổ ly sơn”, hắn vội lộn trở về trại, vừa hay gặp hai đám quân đang vật lộn kịch liệt, đèn đóm tù mù hắn không sao phân biệt được ai là ai, đành phải ra lệnh cho quân thu súng lại, chỉ sợ bắn lầm người nhà.
Chu Truyền Hi thì đương nhiên ra tay tuyệt không nương nhẹ, ông ta ỷ có võ nghệ nên cứ thế xăm xăm xông thẳng vào trung tâm quân địch, giải quyết hết đám tôm tép xung quanh rồi giơ nắm đấm nhào đến kẻ có vẻ là thủ lĩnh…
Đối phương cũng không phải hạng dễ chơi, xem quyền cước đánh ra rõ ràng là tay nhà nghề, Chu Truyền Hi luôn tự phụ mình tài giỏi phen này càng bị khiêu khích tợn, chớp mắt đã lăn lộn vật nhau với người nọ kịch liệt, không biết đâu mà gỡ nữa. Bất quá đối phương hình như biết rất rõ đòn thế của ông ta, đôi bên đánh dễ đến ba trăm hiệp rồi đối phương đột nhiên gào lên “Thằng khốn mày xưng tên mau!”
“Ông nội mi là Chu Truyền Hi!!!” Chu Truyền Hi gào trả lại, chợt thấy sao cả giọng gã này cũng quen quen.
“Bỏ mẹ! Là mày hả thằng khốn!” Đối phương lãnh của Chu Truyền Hi thêm một đấm nhưng không đánh trả mà chỉ vùng lên kẹp hai tay ông ta lại, “Tao Lương Vũ đây!”
“Lương Vũ à?!” Chu Truyền Hi kinh ngạc giằng tay lại, xô gã kia ra, “Mẹ nó, thảo nào lại quen thế! Tất cả dừng tay!!! Là người một nhà!!!”
“Sao tụi bay lại mò ra đây!” Lương Vũ túm cánh tay ông ta, hỏi dồn, “Không phải đã bị đánh rúc hết vào bụi rồi hả!”
“Tao mà vô dụng thế à!” Chu Truyền Hi quay phắt lại, “Thôi chết! Thế thì bọn tập kích sau núi đúng là cướp rồi! Các anh em theo tôi về phòng thủ!”
“Đợi đã!” Lương Vũ níu ông ta lại, “Không còn viên đạn nào làm sao liều với chúng nó được!”
“Tiểu đoàn tinh nhuệ của tao chấp tay không chúng nó! Tụi bay nhát gan thì đừng có theo!”
Chu Truyền Hi thu quân rút về, Cố Nguyên Nam đang ẩn mình gần đó nghe ngóng động tĩnh nhận thấy thế trận đột ngột biến động, rồi thình lình lại có tiếng hô “Bọn cướp tới rồi!”, hắn vội vàng nã một phát súng xuống đất, ý đồ hăm cho đối phương dừng bước.
Ngờ đâu một phút súng ấy lại khiến Chu Truyền Hi tin chắc đội quân phía trước chính là cướp, vì Cố Nguyên Nam tuyệt đối không thể nhắm bắn ông ta được, ông ta lập tức phát lệnh tổng tấn công, đôi bên lại lăn xả vào nhau lần nữa. Lương Vũ dẫn quân bám theo thấy Chu Truyền Hi bị chặn đánh thì cũng nghĩ ngay đó là băng cướp. Hai tiếng “nhát gan” giá nào hắn cũng nuốt không trôi, thành ra bất kể luôn trận pháp của tiểu đoàn tinh nhuệ, hắn cũng hô quân lăn xả vào.
Hai tiểu đoàn hơn một nghìn người hỗn chiến giữa mảnh rừng rậm tối om, cảnh tượng quả là hoành tráng. Bạch Văn Thao nấp một bên lẳng lặng nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần mười hai giờ.
====
(*) binh phù: tương tự như lệnh bài, dùng để điều khiển quân trong quân đội xưa.
(*) tán đả: môn võ tự do, bạn định chém thành Ủ-xu-tán-thủ nhưng coi bộ sai hơi xa nên thôi để nguyên cho lành đó mà =]]
vầng, và mình nói… lâu quá hông mần… mà mần cái chương nầy hổng liên quan mà sao nó mắc cười quá đi thôi =)))))
Tác giả :
Phong Hoa Tuyết Duyệt