Vô Thanh Hí 1938
Chương 26
Tháng 8 năm 1940, Phúc Nguyên Đường một thời lũng đoạn thị trường thuốc phiện Quảng Châu chính thức đóng cửa, Cục cấm thuốc Quảng Châu cho phép cá nhân xin giấy phép mở động hút tư nhân, nhưng trong cảnh cuộc chiến Trung Nhật càng lúc càng cam go, hai tuyến đường thủy, bộ vận chuyển thuốc phiện đều bị tổn thương nghiêm trọng, toàn bộ nguồn cung hàng chỉ trông vào những cánh đồng thuốc phiện ở Phiên Ngu của Đường Thập Nhất. Cũng vì thế mà Tanaka Takao càng nâng niu giữ gìn chúng, lão cấm tiệt quân Nhật bén mảng đến phá hoại đồng ruộng, quấy rối nông dân.
Từ đó Đường Thập Nhất gia hô phong hoán vũ của Quảng Châu ngày càng siêng về nông thôn, nhưng những kẻ kinh doanh thuốc phiện mới nổi đều ngầm hiểu rằng quyền lực tối cao trên thị trường này vẫn nằm trong tay Đường Thập Nhất, muốn kiếm được nguồn hàng chất lượng cao thì phải nịnh bợ hắn. Vì thế mặc dù hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện nhưng một khi hắn có mặt ở Quảng Châu thì các ông chủ chỉ có thi nhau hoan hô chào đón, không hề có chuyện vì Phúc Nguyên Đường sập tiệm mà chủ nhân bị đá ra rìa, trái lại, hắn đã trở thành kẻ đứng đầu thao túng luật chơi.
Ngày 25 tháng 12 năm 1941, Hồng Kông thất thủ.
Trong Giáo đường Thạch Thất Thánh Tâm (*), cha xứ mặc lễ phục đen chỉ huy một đoàn giáo dân cùng hát thánh ca, tiếng đàn dương cầm diễn tấu nghe du dương mà sầu khổ, điệu buồn thương lộ cả trong giọng hát của những con chiên.
Đường Thập Nhất từng du học ở Anh hai năm, sau khi về nước hắn kết bạn với một cha xứ nước ngoài của Giáo đường Thạch Thất Thánh Tâm tên John. Hắn từng hỏi anh ta rằng tại sao Trung Quốc đang có chiến tranh ác liệt như thế mà anh ta vẫn cố ở lại.
John trả lời, chính vì Trung Quốc đang chiến tranh nên tôi mới phải ở lại, để truyền bá đức tin, để Thiên Chúa cứu rỗi những con chiên đang lạc đường trong sợ hãi.
Đường Thập Nhất tôn trọng tín ngưỡng của John nên hắn chỉ cười. Nhưng giờ đây hắn thực sự muốn tìm gặp John để hỏi một câu, anh thực sự nghĩ Chúa có thể cứu rỗi người Trung Quốc ư?
John không thể trả lời hắn được, anh ta đã bị quân Nhật giết khi truyền đạo ở Hồng Kông vì tội nhập cảnh trái phép.
Đêm Thánh vô cùng, chẳng một điều bình yên. Đường Thập Nhất siết chặt nắm tay, đứng dậy bỏ ra khỏi giáo đường.
John ơi, anh lầm rồi, chỉ có chính mình mới cứu được mình thôi.
Sau Tết âm lịch 1942, Đường Thập Nhất vội vã trở lại Phiên Ngu giám sát nông dân gieo giống chuẩn bị vụ mùa, hễ hơi trở trời là hắn phải đôn đáo cắt người đi canh ruộng. Vất vả ngược xuôi đến cuối xuân, đồng thuốc phiện lên mơn mởn hắn mới dám thở phào, thế rồi hắn ngã bệnh.
Biết tin Đường Thập Nhất bệnh Bạch Văn Thao lập tức chạy về bệnh viện thị trấn nơi hắn ở. Đường Thập Nhất lúc đó vừa được tiêm thuốc hạ sốt, y tá đang truyền nước cho hắn. Thấy Bạch Văn Thao thở hồng hộc xông vào phòng, bất chấp cơn rét lạnh khắp người, hắn vẫn gượng dậy trêu Bạch Văn Thao, “Báo động giả mà, Đường Thập Nhất tôi không ăn phát đạn nào làm sao mà chết được?”
“Thập Nhất gia ở thành Quảng Châu thì không chết dễ vậy, chứ Đường Thập Nhất nông dân thì tôi không dám nói.” Ba tháng không gặp, mặt Đường Thập Nhất gầy xọp hẳn làm cặp mắt trông lại càng to dọa người, Bạch Văn Thao chờ y tá đi rồi mới hỏi, “Sao bỗng dưng cậu phải làm hùng hục thế hả?”
“Tôi cho họ giảm một phần ba diện tích canh tác thuốc phiện, chuyển sang trồng lương thực rồi.” Đường Thập Nhất chớp mắt, không thể lừa được Bạch Văn Thao, thà rằng hắn nói thẳng ra luôn, “Vì thế không thể để xảy ra sự cố gì với đồng thuốc phiện còn lại, nếu không nộp đủ lượng hàng đã giao hẹn thì không thể lừa được bọn Nhật.”
“Lần này cậu lại định làm gì nữa?” ban đầu họ giao hẹn với quân Nhật một năm có ba vụ, hai vụ trồng thuốc phiện, còn một vụ trồng lương thực. Chừng đó là miễn cưỡng đủ cung cấp cho dân nghiện Quảng Châu, nay Đường Thập Nhất lại muốn làm khác đi, Bạch Văn Thao đoán rằng hắn đã nghe được tin tức gì rồi.
“Tôi không biết.” Đường Thập Nhất lắc đầu, “Tôi chỉ nghĩ ít nhất phải để dân Quảng Châu được ăn no. Trồng nhiều lương thực chẳng thiệt đi đâu cả.”
“Hồng Kông rơi vào tay giặc rồi, nhưng tôi nghe nói ở đó họ vẫn phát phiếu lương thực, mỗi hộ sẽ được lĩnh thực phẩm theo ngày, chắc tình hình chưa đến nỗi nào đâu.” Bạch Văn Thao rút khăn ra lau mồ hôi lạnh rịn trên trán Đường Thập Nhất, “Mà cậu cứ vắt kiệt mình thế này thì lấy ai trông nom Quảng Châu?”
“Chính vì Hồng Kông mất rồi nên không thể gửi bọn trẻ sang đó được nữa, chúng còn ở Quảng Châu thì tôi phải nuôi chúng chứ.” Đường Thập Nhất không né tránh cử chỉ của Bạch Văn Thao, hắn chỉ cụp mắt nhìn xuống, “Quảng Châu thế nào rồi?”
“Vẫn vậy, Uông Tông Vỹ tin tưởng tôi lắm, cậu đừng lo.”
Đường Thập Nhất rốt cuộc vẫn không nhịn được, hắn hỏi, “Văn Thao, vì sao Uông Tông Vỹ tin anh thế? Chuyện gì xảy ra lúc anh đi đón Tiểu Đào vậy?”
“Trên đường đi nhận chức Uông Tông Vỹ bị mai phục, tôi cứu lão, sau đó lão biết tôi từng làm cảnh sát ở Quảng Châu, thế là lão đưa tôi theo luôn.” Bạch Văn Thao đáp qua loa rồi đứng dậy, “Thôi cậu nghỉ đi, mấy hôm nữa tôi lại về thăm.”
Vì sao anh biết được lịch trình của Uông Tông Vỹ, vì sao anh có mặt đúng lúc lão bị tập kích để cứu lão? Anh cứu lão chỉ đơn giản vì gặp chuyện bất bình thì ra tay hay vì đã biết trước thân phận của lão nên mượn cơ hội để tiến thân? Những câu hỏi xoắn vặn vào nhau trong lòng Đường Thập Nhất, nhưng lời lên đến miệng hắn lại nuốt vào, để rồi nói, “Ừ, được.”
Bạch Văn Thao việc gì phải báo cáo với hắn? Hắn có là gì của anh ta đâu.
Huống chi, từ khi trở lại anh ta không hề tỏ ý định trả thù hắn, anh ta làm cục trưởng Cục cấm thuốc cũng không phải để đối đầu với hắn, giờ này anh ta còn cùng hắn âm thầm cống hiến cho dân chúng Quảng Châu, thế là quý giá lắm rồi.
Đường Thập Nhất nhìn theo Bạch Văn Thao, rồi hắn ngả mình lại giường.
Cho tôi một chút thời gian nữa, sẽ có một ngày tôi tự mình đến tận cửa tạ tội với Tiểu Đào.
Đến lúc đó, tôi sẽ thực sự chỉ coi anh ta như một người anh em.
Năm 1942, nạn đói bùng phát ở Hồng Kông, lương thực không đủ cung cấp cho thành phố, đời sống càng ngày càng kham khổ, chính phủ dân bầu lập ra “Ủy ban chỉ đạo hồi hương”, mỗi tháng họ cho một chuyến xe lửa và tàu thủy cưỡng chế người dân ra đi, nhưng những chuyến tàu ấy chỉ đưa người ta rời khỏi cảng còn con đường “hồi hương” tự họ phải lo. Phần lớn nạn dân không đủ khả năng trở lại quê hương, vì thế họ đổ xô về những thành thị lân cận Hồng Kông như Quảng Châu, Phật Sơn, Tân Hội, trong đó đặc biệt là Quảng Châu. Giữa năm 1942, dân số Quảng Châu tăng đột biến, người chạy nạn, người chết đói la liệt trên đường, Tanaka Takao ra lệnh khống chế không cho nạn dân tiếp tục vào thành phố thế là họ tụ tập lại ngoại ô Quảng Châu, từ đó trong thành ngoài thành nơi nơi đều chìm trong những tiếng than ai oán.
Quân đội Nhật thất thế ở mặt trận Thái Bình Dương, chúng không còn rảnh quan tâm đến phương Nam nữa, quân lương cấp phát ngày càng giảm sút. Vì thế khi Đường Thập Nhất chở hàng xe bột mì, gạo trắng đến Bộ chỉ huy quân đội, Tanaka Takao suýt á khẩu vì kinh ngạc, “Đường lão gia… tôi chỉ bảo anh trồng thuốc phiện thôi mà anh có cả lương thực cho quân đội nữa à?”
“Đại tá ơi, ngài cũng biết là một khi quân Nhật thua trận, lũ kháng Nhật vào được thành phố thì tên Hán gian như tôi sẽ phải chết đầu tiên mà.” Đường Thập Nhất khéo léo nói cho Tanaka Takao yên lòng, “Phần lớn ruộng trồng thuốc phiện nên chỉ có ngần này lương thực thôi, đại tá nhận tạm vậy.”
“Đường lão gia, anh cho nông dân bắt đầu trồng lương thực đi.” Tanaka Takao nhẩm tính thử sản lượng thu hoạch, lão nghĩ đúng là phải ăn no bụng rồi hẵng lo kiếm tiền, “Có điều lương thực thu hoạch được phải nộp bảy phần cho quân đội Nhật.”
“Được, để tôi về bảo bọn họ.” Đường Thập Nhất không đời nào nói cho Tanaka Takao rằng hắn đã sớm cho nông dân nhổ toàn bộ thuốc phiện để trồng đến vụ lương thực thứ hai rồi.
Ở ngoại ô, Đường Thập Nhất lấy cớ chiêu mộ dân cày để lo việc làm tối đa cho người chạy nạn, còn trong thành phố Bạch Văn Thao thuyết phục Tanaka Takao rằng hắn có cách “chỉnh đốn diện mạo Quảng Châu”, đó là mở lại các hầm trú ẩn, biến chúng thành “trại nạn dân” và xua hết nạn dân vào đó. Tanaka Takao chấp thuận, mười ngày sau đó quả nhiên trên phố vắng đi rất nhiều những người ăn xin rách rưới hôi hám, nhất thời thành phố quang đãng tươi sáng hẳn lên, vậy là lão ta hết lời tán thưởng biện pháp của Bạch Văn Thao.
Đương nhiên lão không thể biết rằng Bạch Văn Thao đưa dân chạy nạn vào hầm nhưng không hề bỏ mặc họ ở đó mà hắn vẫn cùng những người anh em cũ ở cục cảnh sát lén đưa cháo hoa, bánh bao đến cứu tế bọn họ.
Hôm nay, Đường Thập Nhất viện cớ vận chuyển thuốc phiện vào thành để lén mang gạo đến cho trại nạn dân, sau khi chỉ huy cấp dưới sắp xếp lương thực xong Bạch Văn Thao mới kéo Đường Thập Nhất vào một góc, nói: “Thập Nhất, có người muốn gặp cậu.”
“Gặp tôi à?” Đường Thập Nhất nhíu mày, “Sao lại có người biết tôi mang gạo đến?” chuyện này mà lộ ra chắc chắn Tanaka Takao sẽ không tha cho hắn.
“Cậu phải gặp họ, không sao đâu.” vừa nói Bạch Văn Thao vừa dẫn hắn đi vòng vèo qua hai con hẻm tối, đến một lối vào hầm trú ẩn hẻo lánh.
Họ chui vào hầm, Đường Thập Nhất chưa quen được với sự âm u dưới này, hắn bước chậm chậm một lúc mới thấy ánh đèn pin màu vàng le lói sáng, sau đó là hai người đang khoác chăn mỏng ngồi dưới đất, đưa lưng về phía họ, Bạch Văn Thao tiến lên vỗ vỗ vai hai người đó.
Họ quay đầu lại, Đường Thập Nhất nhìn kĩ hồi lâu rồi mới há hốc miệng kinh ngạc, “Minh tử à?! Sao cậu lại ở đây?!”
“Thập Nhất!”
Hai người nọ chính là vợ chồng La Chí Minh đã chạy đến Trùng Khánh ngày nào, La Chí Minh thấy Đường Thập Nhất thì không kìm được đỏ hoe hai mắt, hắn vội đứng dậy đi tới, Đường Thập Nhất liền giơ tay đỡ hắn, “Sao cậu lại về đây? Mọi người đến hậu phương Trùng Khánh rồi kia mà?”
“Chúng tôi có đi Trùng Khánh thật, nhưng ở bên đó không quen người quen đất, cứ tưởng dốc tiền nuôi bọn quân phiệt ở đó là được dè đâu chúng đổi xoành xoạch hết đội này đến đội khác, một năm không biết bao nhiêu lần, tiền bạc của chúng tôi chẳng mấy đã cạn sạch theo chúng. Chúng tôi đành chạy sang Hồng Kông.” Nói đến đó thì La Chí Minh cúi gằm mặt, nước mắt nhỏ lã chã xuống cổ tay Đường Thập Nhất, “Ai ngờ đâu… giờ thì…”
“Không sao cả, người còn sống tự khắc sẽ có cách.” Đường Thập Nhất vỗ vỗ vai hắn, “Các cậu đừng ở đây nữa, ngày mai đến công ty tôi đi, Vạn Hối lớn như vậy kiểu gì cũng có việc cho hai vợ chồng cậu.”
“Cậu… cậu đồng ý cho bọn tôi đến Vạn Hối làm sao?” La Chính Minh thực sự kinh ngạc, dù hắn cũng đã định mở miệng xin Đường Thập Nhất cho hắn một công việc để sống qua ngày, nhưng giờ chính Đường Thập Nhất nói ra trước làm hắn hết sức bất ngờ, “Lúc trước bọn tôi đối xử với cậu như thế mà cậu… cậu… vẫn chịu giúp tôi ư?”
“Đã bảo chuyện lúc trước rồi mà, giữa thời thế này mà còn được gặp lại những người bạn cũ như cậu thì có gì mà tính toán nữa.” Đường Thập Nhất lay mạnh vai hắn, “Không sao cả, nhất định chúng ta sẽ vượt qua được.”
“Thập Nhất…” La Chí Minh nắm ống tay áo Đường Thập Nhất mà quỳ sụp xuống, rồi hắn khóc rống lên, “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!”
“Làm gì vậy!” Đường Thập Nhất vội vàng đỡ hắn lên, “Cậu đứng dậy đi nào!”
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bảo vệ Quảng Châu!” La Chí Minh vừa khóc vừa chỉ bát cháo hoa và bánh bao hai vợ chồng vừa ăn, “Nếu không có cậu… nếu không có cậu thì… tôi nghĩ chúng tôi có về Quảng Châu cũng chỉ còn đường chết mà thôi!”
“… cậu đứng lên đi.” Đường Thập Nhất cố sức kéo La Chí Minh dậy rồi nghiêm nghị nói, “Cậu nhớ này, không được kể cho bất cứ ai chuyện đồ tiếp tế là của tôi, nếu không cậu khó mà giữ được mạng, chính tôi cũng sẽ gặp phiền phức đấy.”
La Chí Minh gật đầu lia lịa, “Biết rồi, tôi biết mà.”
“Thôi tôi về, mai cậu đến Vạn Hối nhé.” Đường Thập Nhất nói nhanh rồi quay lưng đi vội ra ngoài.
Bạch Văn Thao nhận ra sắc mặt Đường Thập Nhất không ổn nên cũng đi theo, chỉ thấy Đường Thập Nhất càng đi càng nhanh, lúc sau đã thành cắm đầu chạy.
Nửa đêm vô cớ chạy trên đường có khi sẽ bị bọn lính Nhật đi tuần bắn chết, Bạch Văn Thao vội vàng đuổi theo túm được hắn, lôi hắn vào đứng dưới một ban-công, “Thập Nhất! Thập Nhất! Cậu làm sao thế?!”
“Buông ra!” Đường Thập Nhất vùng thoát ra rồi chạy chúi vào góc, “Anh đi đi! Đừng nhìn tôi, đừng có nhìn tôi!”
“Đường Thập Nhất!” Bạch Văn Thao vồ lấy hai vai hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào mình, bấy giờ mới thấy hai mắt hắn đã đỏ ngầu, nước mắt chảy lem luốc cả mặt, “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi đâu có bảo vệ Quảng Châu… tôi không hề bảo vệ Quảng Châu!” Đường Thập Nhất chụp lấy cánh tay Bạch Văn Thao rồi cúi đầu nức nở, “Tôi có tội với thanh danh Đường gia, tôi có tội với năm nghìn quân lính, tôi có tội với sĩ quan Đàm, tôi có tội với anh! Tôi đưa bọn trẻ đến Hồng Kông rồi sao, bọn chúng lại đói khát trở về?! Tôi mang được gạo đến cho nạn dân đói nhưng còn bao nhiêu người vô tội đã chết đói trước khi về được Quảng Châu! Bao nhiêu gạo trắng bột mì… thế mà chúng đòi bảy phần, bảy phần phải cống nộp cho lũ đầu củ cải! Tôi thì làm được gì, tôi có làm được cái gì đâu!! Tôi không hề bảo vệ Quảng Châu! Tôi không hề bảo vệ Quảng Châu!!”
Đường Thập Nhất khóc rồi lại càng kích động hơn, Bạch Văn Thao phải ghì chặt hắn vào ngực mình rồi kéo hắn nép sâu vào góc, để cả hai khuất trong bóng tối, Đường Thập Nhất đứng không nổi nữa, hắn khuỵu xuống, Bạch Văn Thao cũng quỳ xuống theo rồi ôm đầu hắn để hắn gục vào lòng mình.
“Cậu nói vậy thì tôi cũng chỉ biết nghe lời cậu.” Bạch Văn Thao chậm rãi vỗ lưng hắn, “Tôi không biết cậu đã làm đủ tốt hay chưa, nhưng ít nhất lúc này một vạn dân chạy nạn trong các hầm trú ẩn đều đang ăn cháo từ gạo cậu trồng, Quảng Châu vẫn chưa lụn bại đến như Hồng Kông, phải trục xuất nạn dân đi nơi khác. Những điều cậu làm dù không ai biết nhưng tôi biết, cái gì tôi cũng biết.”
Đường Thập Nhất không đáp lời, hắn chỉ co mình trong lòng Bạch Văn Thao mà khóc, những ngón tay bấu chặt lấy cánh tay Bạch Văn Thao khiến khớp xương trắng bợt đi, hắn khóc như thể muốn trút sạch nỗi uất nghẹn phải kìm nén hàng năm nay.
Bạch Văn Thao cũng không bảo Đường Thập Nhất đừng khóc nữa, hắn chỉ thấy tim mình đau xót… Đường Thập Nhất ơi Đường Thập Nhất, cậu ngốc lắm, ngốc lắm, bao nhiêu thủ đoạn tàn nhẫn của cậu đâu cả rồi, nếu cậu dám đối xử sắt đá với người khác bằng một nửa đối với bản thân cậu thôi thì cậu đâu có tự ép mình khốn khổ đến mức này…
Đường Thập Nhất khóc đến gần tắc thở mới nín lại được để đẩy Bạch Văn Thao ra. Hắn kéo ống tay áo lên chùi mặt và hít mũi sụt sịt rồi mới ngẩng đầu lên, cũng may không có ánh sáng nên Bạch Văn Thao không thấy được mặt hắn, “Tôi về thôi.”
“Ừ, tôi đưa cậu về.” Bạch Văn Thao buông tay ra, không để hắn phải khó xử rồi phủi phủi áo mình và quay lưng đi.
Đường Thập Nhất đi sau lưng hắn, hai người cách nhau chỉ nửa bước, không nhiều không ít, đưa tay ra là chạm đến nhau… mà như sao quá xa cách.
Đâu có khán giả a, rốt cuộc mày còn diễn cho ai xem nữa? Đường Thập Nhất nhìn tấm lưng cao lớn quen thuộc phía trước, trong khoảnh khắc… nước mắt hắn lại rơi.
Nếu cứ diễn nữa… diễn nữa… liệu có đến một ngày gương hợp thoa lành của riêng hai ta hay không?
======
(*) Giáo đường Thạch Thất Thánh Tâm (tiếng Pháp: Cathédrale du Sacré-cœur de Jésus, tiếng Anh: Sacred Heart Cathedral): công trình nhà thờ công giáo La Mã cổ xưa nhất được xây dựng ở Quảng Châu. Tòa kiến trúc này bị phá hủy hoàn toàn trong cuộc chiến Nha Phiến lần 2 và sau đó được nhượng lại cho Giáo hội Pháp.
11 gia ôi… thương quá thương quá:(((( Bạch cảnh quan nè, *cắn nè*, Tiểu Đào bánh bèo nè, *cạp nè*
:(( dzá man tàn bạo vô nhân đạo:(( hành hạ dày xéo 11 gia cụa người ta, trả Bạch cảnh quan cho gia đi, jai cụa gia mà, gia bao gia dưỡng gia đổ bi nhiêu tiền của hường phấn iêu xương mới được như giờ mà:((( giành của gia làm chi, dỗi dẽo gia làm chi, tội thân gia quá đi mà:((((
Từ đó Đường Thập Nhất gia hô phong hoán vũ của Quảng Châu ngày càng siêng về nông thôn, nhưng những kẻ kinh doanh thuốc phiện mới nổi đều ngầm hiểu rằng quyền lực tối cao trên thị trường này vẫn nằm trong tay Đường Thập Nhất, muốn kiếm được nguồn hàng chất lượng cao thì phải nịnh bợ hắn. Vì thế mặc dù hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện nhưng một khi hắn có mặt ở Quảng Châu thì các ông chủ chỉ có thi nhau hoan hô chào đón, không hề có chuyện vì Phúc Nguyên Đường sập tiệm mà chủ nhân bị đá ra rìa, trái lại, hắn đã trở thành kẻ đứng đầu thao túng luật chơi.
Ngày 25 tháng 12 năm 1941, Hồng Kông thất thủ.
Trong Giáo đường Thạch Thất Thánh Tâm (*), cha xứ mặc lễ phục đen chỉ huy một đoàn giáo dân cùng hát thánh ca, tiếng đàn dương cầm diễn tấu nghe du dương mà sầu khổ, điệu buồn thương lộ cả trong giọng hát của những con chiên.
Đường Thập Nhất từng du học ở Anh hai năm, sau khi về nước hắn kết bạn với một cha xứ nước ngoài của Giáo đường Thạch Thất Thánh Tâm tên John. Hắn từng hỏi anh ta rằng tại sao Trung Quốc đang có chiến tranh ác liệt như thế mà anh ta vẫn cố ở lại.
John trả lời, chính vì Trung Quốc đang chiến tranh nên tôi mới phải ở lại, để truyền bá đức tin, để Thiên Chúa cứu rỗi những con chiên đang lạc đường trong sợ hãi.
Đường Thập Nhất tôn trọng tín ngưỡng của John nên hắn chỉ cười. Nhưng giờ đây hắn thực sự muốn tìm gặp John để hỏi một câu, anh thực sự nghĩ Chúa có thể cứu rỗi người Trung Quốc ư?
John không thể trả lời hắn được, anh ta đã bị quân Nhật giết khi truyền đạo ở Hồng Kông vì tội nhập cảnh trái phép.
Đêm Thánh vô cùng, chẳng một điều bình yên. Đường Thập Nhất siết chặt nắm tay, đứng dậy bỏ ra khỏi giáo đường.
John ơi, anh lầm rồi, chỉ có chính mình mới cứu được mình thôi.
Sau Tết âm lịch 1942, Đường Thập Nhất vội vã trở lại Phiên Ngu giám sát nông dân gieo giống chuẩn bị vụ mùa, hễ hơi trở trời là hắn phải đôn đáo cắt người đi canh ruộng. Vất vả ngược xuôi đến cuối xuân, đồng thuốc phiện lên mơn mởn hắn mới dám thở phào, thế rồi hắn ngã bệnh.
Biết tin Đường Thập Nhất bệnh Bạch Văn Thao lập tức chạy về bệnh viện thị trấn nơi hắn ở. Đường Thập Nhất lúc đó vừa được tiêm thuốc hạ sốt, y tá đang truyền nước cho hắn. Thấy Bạch Văn Thao thở hồng hộc xông vào phòng, bất chấp cơn rét lạnh khắp người, hắn vẫn gượng dậy trêu Bạch Văn Thao, “Báo động giả mà, Đường Thập Nhất tôi không ăn phát đạn nào làm sao mà chết được?”
“Thập Nhất gia ở thành Quảng Châu thì không chết dễ vậy, chứ Đường Thập Nhất nông dân thì tôi không dám nói.” Ba tháng không gặp, mặt Đường Thập Nhất gầy xọp hẳn làm cặp mắt trông lại càng to dọa người, Bạch Văn Thao chờ y tá đi rồi mới hỏi, “Sao bỗng dưng cậu phải làm hùng hục thế hả?”
“Tôi cho họ giảm một phần ba diện tích canh tác thuốc phiện, chuyển sang trồng lương thực rồi.” Đường Thập Nhất chớp mắt, không thể lừa được Bạch Văn Thao, thà rằng hắn nói thẳng ra luôn, “Vì thế không thể để xảy ra sự cố gì với đồng thuốc phiện còn lại, nếu không nộp đủ lượng hàng đã giao hẹn thì không thể lừa được bọn Nhật.”
“Lần này cậu lại định làm gì nữa?” ban đầu họ giao hẹn với quân Nhật một năm có ba vụ, hai vụ trồng thuốc phiện, còn một vụ trồng lương thực. Chừng đó là miễn cưỡng đủ cung cấp cho dân nghiện Quảng Châu, nay Đường Thập Nhất lại muốn làm khác đi, Bạch Văn Thao đoán rằng hắn đã nghe được tin tức gì rồi.
“Tôi không biết.” Đường Thập Nhất lắc đầu, “Tôi chỉ nghĩ ít nhất phải để dân Quảng Châu được ăn no. Trồng nhiều lương thực chẳng thiệt đi đâu cả.”
“Hồng Kông rơi vào tay giặc rồi, nhưng tôi nghe nói ở đó họ vẫn phát phiếu lương thực, mỗi hộ sẽ được lĩnh thực phẩm theo ngày, chắc tình hình chưa đến nỗi nào đâu.” Bạch Văn Thao rút khăn ra lau mồ hôi lạnh rịn trên trán Đường Thập Nhất, “Mà cậu cứ vắt kiệt mình thế này thì lấy ai trông nom Quảng Châu?”
“Chính vì Hồng Kông mất rồi nên không thể gửi bọn trẻ sang đó được nữa, chúng còn ở Quảng Châu thì tôi phải nuôi chúng chứ.” Đường Thập Nhất không né tránh cử chỉ của Bạch Văn Thao, hắn chỉ cụp mắt nhìn xuống, “Quảng Châu thế nào rồi?”
“Vẫn vậy, Uông Tông Vỹ tin tưởng tôi lắm, cậu đừng lo.”
Đường Thập Nhất rốt cuộc vẫn không nhịn được, hắn hỏi, “Văn Thao, vì sao Uông Tông Vỹ tin anh thế? Chuyện gì xảy ra lúc anh đi đón Tiểu Đào vậy?”
“Trên đường đi nhận chức Uông Tông Vỹ bị mai phục, tôi cứu lão, sau đó lão biết tôi từng làm cảnh sát ở Quảng Châu, thế là lão đưa tôi theo luôn.” Bạch Văn Thao đáp qua loa rồi đứng dậy, “Thôi cậu nghỉ đi, mấy hôm nữa tôi lại về thăm.”
Vì sao anh biết được lịch trình của Uông Tông Vỹ, vì sao anh có mặt đúng lúc lão bị tập kích để cứu lão? Anh cứu lão chỉ đơn giản vì gặp chuyện bất bình thì ra tay hay vì đã biết trước thân phận của lão nên mượn cơ hội để tiến thân? Những câu hỏi xoắn vặn vào nhau trong lòng Đường Thập Nhất, nhưng lời lên đến miệng hắn lại nuốt vào, để rồi nói, “Ừ, được.”
Bạch Văn Thao việc gì phải báo cáo với hắn? Hắn có là gì của anh ta đâu.
Huống chi, từ khi trở lại anh ta không hề tỏ ý định trả thù hắn, anh ta làm cục trưởng Cục cấm thuốc cũng không phải để đối đầu với hắn, giờ này anh ta còn cùng hắn âm thầm cống hiến cho dân chúng Quảng Châu, thế là quý giá lắm rồi.
Đường Thập Nhất nhìn theo Bạch Văn Thao, rồi hắn ngả mình lại giường.
Cho tôi một chút thời gian nữa, sẽ có một ngày tôi tự mình đến tận cửa tạ tội với Tiểu Đào.
Đến lúc đó, tôi sẽ thực sự chỉ coi anh ta như một người anh em.
Năm 1942, nạn đói bùng phát ở Hồng Kông, lương thực không đủ cung cấp cho thành phố, đời sống càng ngày càng kham khổ, chính phủ dân bầu lập ra “Ủy ban chỉ đạo hồi hương”, mỗi tháng họ cho một chuyến xe lửa và tàu thủy cưỡng chế người dân ra đi, nhưng những chuyến tàu ấy chỉ đưa người ta rời khỏi cảng còn con đường “hồi hương” tự họ phải lo. Phần lớn nạn dân không đủ khả năng trở lại quê hương, vì thế họ đổ xô về những thành thị lân cận Hồng Kông như Quảng Châu, Phật Sơn, Tân Hội, trong đó đặc biệt là Quảng Châu. Giữa năm 1942, dân số Quảng Châu tăng đột biến, người chạy nạn, người chết đói la liệt trên đường, Tanaka Takao ra lệnh khống chế không cho nạn dân tiếp tục vào thành phố thế là họ tụ tập lại ngoại ô Quảng Châu, từ đó trong thành ngoài thành nơi nơi đều chìm trong những tiếng than ai oán.
Quân đội Nhật thất thế ở mặt trận Thái Bình Dương, chúng không còn rảnh quan tâm đến phương Nam nữa, quân lương cấp phát ngày càng giảm sút. Vì thế khi Đường Thập Nhất chở hàng xe bột mì, gạo trắng đến Bộ chỉ huy quân đội, Tanaka Takao suýt á khẩu vì kinh ngạc, “Đường lão gia… tôi chỉ bảo anh trồng thuốc phiện thôi mà anh có cả lương thực cho quân đội nữa à?”
“Đại tá ơi, ngài cũng biết là một khi quân Nhật thua trận, lũ kháng Nhật vào được thành phố thì tên Hán gian như tôi sẽ phải chết đầu tiên mà.” Đường Thập Nhất khéo léo nói cho Tanaka Takao yên lòng, “Phần lớn ruộng trồng thuốc phiện nên chỉ có ngần này lương thực thôi, đại tá nhận tạm vậy.”
“Đường lão gia, anh cho nông dân bắt đầu trồng lương thực đi.” Tanaka Takao nhẩm tính thử sản lượng thu hoạch, lão nghĩ đúng là phải ăn no bụng rồi hẵng lo kiếm tiền, “Có điều lương thực thu hoạch được phải nộp bảy phần cho quân đội Nhật.”
“Được, để tôi về bảo bọn họ.” Đường Thập Nhất không đời nào nói cho Tanaka Takao rằng hắn đã sớm cho nông dân nhổ toàn bộ thuốc phiện để trồng đến vụ lương thực thứ hai rồi.
Ở ngoại ô, Đường Thập Nhất lấy cớ chiêu mộ dân cày để lo việc làm tối đa cho người chạy nạn, còn trong thành phố Bạch Văn Thao thuyết phục Tanaka Takao rằng hắn có cách “chỉnh đốn diện mạo Quảng Châu”, đó là mở lại các hầm trú ẩn, biến chúng thành “trại nạn dân” và xua hết nạn dân vào đó. Tanaka Takao chấp thuận, mười ngày sau đó quả nhiên trên phố vắng đi rất nhiều những người ăn xin rách rưới hôi hám, nhất thời thành phố quang đãng tươi sáng hẳn lên, vậy là lão ta hết lời tán thưởng biện pháp của Bạch Văn Thao.
Đương nhiên lão không thể biết rằng Bạch Văn Thao đưa dân chạy nạn vào hầm nhưng không hề bỏ mặc họ ở đó mà hắn vẫn cùng những người anh em cũ ở cục cảnh sát lén đưa cháo hoa, bánh bao đến cứu tế bọn họ.
Hôm nay, Đường Thập Nhất viện cớ vận chuyển thuốc phiện vào thành để lén mang gạo đến cho trại nạn dân, sau khi chỉ huy cấp dưới sắp xếp lương thực xong Bạch Văn Thao mới kéo Đường Thập Nhất vào một góc, nói: “Thập Nhất, có người muốn gặp cậu.”
“Gặp tôi à?” Đường Thập Nhất nhíu mày, “Sao lại có người biết tôi mang gạo đến?” chuyện này mà lộ ra chắc chắn Tanaka Takao sẽ không tha cho hắn.
“Cậu phải gặp họ, không sao đâu.” vừa nói Bạch Văn Thao vừa dẫn hắn đi vòng vèo qua hai con hẻm tối, đến một lối vào hầm trú ẩn hẻo lánh.
Họ chui vào hầm, Đường Thập Nhất chưa quen được với sự âm u dưới này, hắn bước chậm chậm một lúc mới thấy ánh đèn pin màu vàng le lói sáng, sau đó là hai người đang khoác chăn mỏng ngồi dưới đất, đưa lưng về phía họ, Bạch Văn Thao tiến lên vỗ vỗ vai hai người đó.
Họ quay đầu lại, Đường Thập Nhất nhìn kĩ hồi lâu rồi mới há hốc miệng kinh ngạc, “Minh tử à?! Sao cậu lại ở đây?!”
“Thập Nhất!”
Hai người nọ chính là vợ chồng La Chí Minh đã chạy đến Trùng Khánh ngày nào, La Chí Minh thấy Đường Thập Nhất thì không kìm được đỏ hoe hai mắt, hắn vội đứng dậy đi tới, Đường Thập Nhất liền giơ tay đỡ hắn, “Sao cậu lại về đây? Mọi người đến hậu phương Trùng Khánh rồi kia mà?”
“Chúng tôi có đi Trùng Khánh thật, nhưng ở bên đó không quen người quen đất, cứ tưởng dốc tiền nuôi bọn quân phiệt ở đó là được dè đâu chúng đổi xoành xoạch hết đội này đến đội khác, một năm không biết bao nhiêu lần, tiền bạc của chúng tôi chẳng mấy đã cạn sạch theo chúng. Chúng tôi đành chạy sang Hồng Kông.” Nói đến đó thì La Chí Minh cúi gằm mặt, nước mắt nhỏ lã chã xuống cổ tay Đường Thập Nhất, “Ai ngờ đâu… giờ thì…”
“Không sao cả, người còn sống tự khắc sẽ có cách.” Đường Thập Nhất vỗ vỗ vai hắn, “Các cậu đừng ở đây nữa, ngày mai đến công ty tôi đi, Vạn Hối lớn như vậy kiểu gì cũng có việc cho hai vợ chồng cậu.”
“Cậu… cậu đồng ý cho bọn tôi đến Vạn Hối làm sao?” La Chính Minh thực sự kinh ngạc, dù hắn cũng đã định mở miệng xin Đường Thập Nhất cho hắn một công việc để sống qua ngày, nhưng giờ chính Đường Thập Nhất nói ra trước làm hắn hết sức bất ngờ, “Lúc trước bọn tôi đối xử với cậu như thế mà cậu… cậu… vẫn chịu giúp tôi ư?”
“Đã bảo chuyện lúc trước rồi mà, giữa thời thế này mà còn được gặp lại những người bạn cũ như cậu thì có gì mà tính toán nữa.” Đường Thập Nhất lay mạnh vai hắn, “Không sao cả, nhất định chúng ta sẽ vượt qua được.”
“Thập Nhất…” La Chí Minh nắm ống tay áo Đường Thập Nhất mà quỳ sụp xuống, rồi hắn khóc rống lên, “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!”
“Làm gì vậy!” Đường Thập Nhất vội vàng đỡ hắn lên, “Cậu đứng dậy đi nào!”
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bảo vệ Quảng Châu!” La Chí Minh vừa khóc vừa chỉ bát cháo hoa và bánh bao hai vợ chồng vừa ăn, “Nếu không có cậu… nếu không có cậu thì… tôi nghĩ chúng tôi có về Quảng Châu cũng chỉ còn đường chết mà thôi!”
“… cậu đứng lên đi.” Đường Thập Nhất cố sức kéo La Chí Minh dậy rồi nghiêm nghị nói, “Cậu nhớ này, không được kể cho bất cứ ai chuyện đồ tiếp tế là của tôi, nếu không cậu khó mà giữ được mạng, chính tôi cũng sẽ gặp phiền phức đấy.”
La Chí Minh gật đầu lia lịa, “Biết rồi, tôi biết mà.”
“Thôi tôi về, mai cậu đến Vạn Hối nhé.” Đường Thập Nhất nói nhanh rồi quay lưng đi vội ra ngoài.
Bạch Văn Thao nhận ra sắc mặt Đường Thập Nhất không ổn nên cũng đi theo, chỉ thấy Đường Thập Nhất càng đi càng nhanh, lúc sau đã thành cắm đầu chạy.
Nửa đêm vô cớ chạy trên đường có khi sẽ bị bọn lính Nhật đi tuần bắn chết, Bạch Văn Thao vội vàng đuổi theo túm được hắn, lôi hắn vào đứng dưới một ban-công, “Thập Nhất! Thập Nhất! Cậu làm sao thế?!”
“Buông ra!” Đường Thập Nhất vùng thoát ra rồi chạy chúi vào góc, “Anh đi đi! Đừng nhìn tôi, đừng có nhìn tôi!”
“Đường Thập Nhất!” Bạch Văn Thao vồ lấy hai vai hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào mình, bấy giờ mới thấy hai mắt hắn đã đỏ ngầu, nước mắt chảy lem luốc cả mặt, “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi đâu có bảo vệ Quảng Châu… tôi không hề bảo vệ Quảng Châu!” Đường Thập Nhất chụp lấy cánh tay Bạch Văn Thao rồi cúi đầu nức nở, “Tôi có tội với thanh danh Đường gia, tôi có tội với năm nghìn quân lính, tôi có tội với sĩ quan Đàm, tôi có tội với anh! Tôi đưa bọn trẻ đến Hồng Kông rồi sao, bọn chúng lại đói khát trở về?! Tôi mang được gạo đến cho nạn dân đói nhưng còn bao nhiêu người vô tội đã chết đói trước khi về được Quảng Châu! Bao nhiêu gạo trắng bột mì… thế mà chúng đòi bảy phần, bảy phần phải cống nộp cho lũ đầu củ cải! Tôi thì làm được gì, tôi có làm được cái gì đâu!! Tôi không hề bảo vệ Quảng Châu! Tôi không hề bảo vệ Quảng Châu!!”
Đường Thập Nhất khóc rồi lại càng kích động hơn, Bạch Văn Thao phải ghì chặt hắn vào ngực mình rồi kéo hắn nép sâu vào góc, để cả hai khuất trong bóng tối, Đường Thập Nhất đứng không nổi nữa, hắn khuỵu xuống, Bạch Văn Thao cũng quỳ xuống theo rồi ôm đầu hắn để hắn gục vào lòng mình.
“Cậu nói vậy thì tôi cũng chỉ biết nghe lời cậu.” Bạch Văn Thao chậm rãi vỗ lưng hắn, “Tôi không biết cậu đã làm đủ tốt hay chưa, nhưng ít nhất lúc này một vạn dân chạy nạn trong các hầm trú ẩn đều đang ăn cháo từ gạo cậu trồng, Quảng Châu vẫn chưa lụn bại đến như Hồng Kông, phải trục xuất nạn dân đi nơi khác. Những điều cậu làm dù không ai biết nhưng tôi biết, cái gì tôi cũng biết.”
Đường Thập Nhất không đáp lời, hắn chỉ co mình trong lòng Bạch Văn Thao mà khóc, những ngón tay bấu chặt lấy cánh tay Bạch Văn Thao khiến khớp xương trắng bợt đi, hắn khóc như thể muốn trút sạch nỗi uất nghẹn phải kìm nén hàng năm nay.
Bạch Văn Thao cũng không bảo Đường Thập Nhất đừng khóc nữa, hắn chỉ thấy tim mình đau xót… Đường Thập Nhất ơi Đường Thập Nhất, cậu ngốc lắm, ngốc lắm, bao nhiêu thủ đoạn tàn nhẫn của cậu đâu cả rồi, nếu cậu dám đối xử sắt đá với người khác bằng một nửa đối với bản thân cậu thôi thì cậu đâu có tự ép mình khốn khổ đến mức này…
Đường Thập Nhất khóc đến gần tắc thở mới nín lại được để đẩy Bạch Văn Thao ra. Hắn kéo ống tay áo lên chùi mặt và hít mũi sụt sịt rồi mới ngẩng đầu lên, cũng may không có ánh sáng nên Bạch Văn Thao không thấy được mặt hắn, “Tôi về thôi.”
“Ừ, tôi đưa cậu về.” Bạch Văn Thao buông tay ra, không để hắn phải khó xử rồi phủi phủi áo mình và quay lưng đi.
Đường Thập Nhất đi sau lưng hắn, hai người cách nhau chỉ nửa bước, không nhiều không ít, đưa tay ra là chạm đến nhau… mà như sao quá xa cách.
Đâu có khán giả a, rốt cuộc mày còn diễn cho ai xem nữa? Đường Thập Nhất nhìn tấm lưng cao lớn quen thuộc phía trước, trong khoảnh khắc… nước mắt hắn lại rơi.
Nếu cứ diễn nữa… diễn nữa… liệu có đến một ngày gương hợp thoa lành của riêng hai ta hay không?
======
(*) Giáo đường Thạch Thất Thánh Tâm (tiếng Pháp: Cathédrale du Sacré-cœur de Jésus, tiếng Anh: Sacred Heart Cathedral): công trình nhà thờ công giáo La Mã cổ xưa nhất được xây dựng ở Quảng Châu. Tòa kiến trúc này bị phá hủy hoàn toàn trong cuộc chiến Nha Phiến lần 2 và sau đó được nhượng lại cho Giáo hội Pháp.
11 gia ôi… thương quá thương quá:(((( Bạch cảnh quan nè, *cắn nè*, Tiểu Đào bánh bèo nè, *cạp nè*
:(( dzá man tàn bạo vô nhân đạo:(( hành hạ dày xéo 11 gia cụa người ta, trả Bạch cảnh quan cho gia đi, jai cụa gia mà, gia bao gia dưỡng gia đổ bi nhiêu tiền của hường phấn iêu xương mới được như giờ mà:((( giành của gia làm chi, dỗi dẽo gia làm chi, tội thân gia quá đi mà:((((
Tác giả :
Phong Hoa Tuyết Duyệt