Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 7: Đột phá Hậu Thiên bát cấp, Phượng Hoàng phá xác
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Chính là nơi này.”
Dưới trời không có một sơn động ở phía trước, Thanh Đại dừng chân lại, quay đầu nhìn mọi người ở phía sau, khuôn mặt xinh đẹp cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Trước đó không lâu chúng ta đụng phải linh thú cường đại kia ở chỗ này.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, nhưng thấy sơn động này đen không thấy đáy, bên trong lờ mờ lộ ra một lực lượng cường đại khiến lòng người kinh sợ, tâm thần của mọi người đều bất giác chấn động, không dám có chút khinh thường.
“Đi thôi.” Nghiêm Nghị nhíu mày lại, uy nghiêm nói.
Nhóm người Thanh Đại gật đầu, theo hắn đi vào trong sơn động.
Theo mọi người đi vào, một hơi thở cực nóng từ trong sơn động phả đến, hơi thở cường đại kia khiến lòng người đều run rẩy một chút, ngay vào lúc này, trong sơn động truyền ra một tiếng rống to kinh thiên động địa.
“Nghiêm Nghị sư huynh, chính là linh thú này.” Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Đại thay đổi, vội vàng nói.
Giọng nói chưa dứt, một hỏa khí nóng bức từ trong sơn động xông ra ngoài, mọi người kinh sợ đều lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn sinh vật ở bên trong ngọn lửa màu đỏ kia.
Đó là một Tích Dịch (Thằn Lằn) màu lửa đỏ, cơ thể kia lại lớn hơn thằn lằn rất nhiều, đôi mắt tàn nhẫn khát máu nhìn mọi người, vung đuôi đến.
“Là Hỏa Tích Dịch thập nhất giai! Còn không phải là một con.”
Sắc mặt của Nghiêm Nghị đột nhiên đại biến, vội vàng lui về phía sau mấy bước: “Nhanh, nhanh lấy ra vũ khí chiến đấu của các ngươi!”
Một đám Hỏa Tích Dịch thập nhất giai, thực lực này so với bọn họ mạnh hơn không phải là một chút.
“Mẹ nó.” Đổng Phi Nhiên âm thầm mắng vài tiếng, đáy mắt lóe ra tia sáng âm u: “Thanh Đại, không phải ngươi nói chỉ có một linh thú sao? Vì sao lại có nhiều như vậy? Có phải ngươi cố ý muốn hại chết chúng ta hay không?”
Thanh Đại cũng không biết là chuyện như thế nào, rõ ràng lần trước chỉ có một Tích Dịch, vì sao lần này lại ra nhiều như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
Mắt thấy Đổng Phi Nhiên còn muốn nói cái gì đó, Nghiêm Nghị nhịn không được lớn tiếng quát chặt đứt hắn nói: “Đủ rồi, bây giờ không phải là lúc trách cứ nàng, trước tiên nghĩ biện pháp đối phó với những Tích Dịch này như thế nào.”
Năm võ giả thập nhất cấp, và một đám linh thú thập nhất giai, đay căn bản là không thể so sánh.
“Nghiêm Nghị sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Vẻ mặt của Miêu Miêu trở nên nôn nóng: “Muốn rút lui nơi này trước hay không?”
“Rút lui?” Nghiêm Nghị cười khổ một tiếng, hắn nhìn nhóm Hỏa Tích Dịch bao vây bọn họ, khẽ thở dài: “Bây giờ còn có khả năng rút lui sao? Chỉ có thể chiến đấu, thua, cũng chỉ có chết!”
Tất cả mọi người rút vũ khí của mình ra, nhảy vào trong đàn thằn lằn, Nghiêm Nghị sư huynh nói không sai, bây giờ bọn họ đã không có đường lui, chỉ có thể chém giết với đàn thằn lằn này.
Máu…… Máu đỏ tươi từ từ chảy xuôi ở trong sơn động.
Mọi người đều hợp toàn lực lại đánh giết, rất nhanh đã làm cho mình mặt xám mày tro, trên y phục nhuộm đầy máu tươi chói mắt ngay cả bọn họ cũng không rõ ràng là của thằn lằn hay là của mình.
Thân thể của Miêu Miêu lay động vài cái, thiếu chút nữa không chống đỡ được, nàng lau mồ hôi trên trán, lại nhảy vào trong đàn thằn lằn lần nữa, lợi kiếm trong tay hung hăng đâm vào trong thịt của thằn lằn, nhưng bởi vì thịt kia quá cứng rắn, đâm vào thì không thể rút ra……
Đột nhiên, một Hỏa Tích Dịch từ phía sau bất ngờ đánh đến, cái đuôi sắc nhọn đâm về phía cổ của Miêu Miêu.
Trong lòng Miêu Miêu hoảng sợ, dùng sức rút kiếm của mình ra, nhưng rõ ràng đã không còn kịp rồi……
Ngay ở lúc cái đuôi ném về phía cổ trong nháy mắt, Nghiêm Nghị đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, trường kiếm giơ lên chém đứt đuôi thằn lằn xuống, cũng không quay đầu lại nói: “Cẩn thận một chút.”
Nói xong lại sát nhập vào trong đám thằn kia lằn lần nữa.
Miêu Miêu khẽ thở phào, hai tay đồng thời đặt ở trên thân kiếm, đột nhiên rút ra, rốt cuộc cũng rút kiếm ra, đồng thời máu tươi trên người thằn lằn kia phun ra như suối.
“Đáng chết, những thằn lằn này càng ngày càng nhiều!” Lâm phong lau mồ hôi trên trán, cắn chặt răng nói, cho dù bọn họ thân kinh bách chiến, cũng chịu không nổi nhiều thằn lằn tập kích như vậy.
Ầm!
Đột nhiên, một địa hỏa mãnh liệt đột nhiên đột nhiên phun lên, ngọn lửa màu u lục khiến những thằn lằn đó lui về phía sau hai bước.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, sau khi thấy thiếu nữ thao túng địa tâm chi hỏa, tim đều lỡ một nhịp……
Ngọn lửa màu u lục thiêu đốt ở ngoài vòng thằn lằn, thiếu nữ đứng ở trong vòng này, rõ ràng không có gió, nhưng tóc đen lại bay lên, trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều xuất hiện bốn chữ —— phong hoa tuyệt đại.
Vẻ mặt của thiếu nữ thanh lãnh, ánh mắt không hề dao động, như vẫn chưa phát hiện những nguy hiểm đó đã đến, cả người đều đắm chìm ở bên trong ngọn lửa màu u lục này.
“Luyện trận, Thanh Vũ sư muội đang luyện trận!” Thanh Đại sợ run một chút, cho dù nàng không phải là luyện Trận Sư, cũng biết trạng thái bây giờ của Quân Thanh Vũ.
Nàng tuyệt đối là đang luyện chế trận pháp.
“Nghiêm Nghị sư huynh.” Thanh Đại quay đầu nhìn về phía Nghiêm Nghị, trên khuôn mặt kiều mỹ là một vẻ kiên định: “Ta tin tưởng Thanh Vũ sư muội, cho nên, sư huynh có cùng ta bảo vệ nàng, để nàng không bị thằn lằn tổn thương không?”
Nghiêm Nghị trầm mặc nửa ngày, khẽ gật đầu: “Được.”
Mấy người Miêu Miêu cũng nhìn nhau, khóe môi mang theo cười khổ.
Thằn lằn càng ngày càng nhiều, chỉ bằng bọn họ căn bản không thể giải quyết, cho nên, bây giờ bọn họ có lẽ có thể tin tưởng thiếu nữ này một chút? Thiếu nữ này thoạt nhìn không phải là loại người ngu xuẩn.
Bây giờ nàng luyện trận pháp, nói không chừng có phương pháp đối phó với thằn lằn……
“Thanh Đại sư muội, chúng ta cùng nhau đến đây đi.” Lâm Phong một kiếm ngăn cản đuôi của thằn lằn, quay đầu cười: “Lúc này, chúng ta tin tưởng nàng.”
Bởi vì bọn họ, không có lựa chọn khác……
“Các ngươi đều là ngu ngốc sao?” Đổng Phi Nhiên khinh thường cười lạnh một tiếng: “Cho dù nàng là một Luyện Trận Sư, chỉ bằng thực lực của nàng có thể đối kháng với nhiều thằn lằn như vậy sao? Thật sự là buồn cười đến cực điểm, các ngươi đều tự thân khó bảo toàn còn muốn đi trợ giúp nàng? Bây giờ vẫn nên để ý mình là quan trọng nhất.”
Nghiêm Nghị sư huynh luôn rất có chủ kiến, lúc này lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Không, đây đã là lần thứ hai.
Hắn đồng ý để phế vật kia gia nhập đội ngũ, cũng là một việc ngu xuẩn……
Mấy người Nghiêm Nghị như không nghe được Đổng Phi Nhiên nói, nhanh chóng giải quyết xong thằn lằn trước mắt rồi đi đến bên người Quân Thanh Vũ, vây quanh nàng lại.
Một thằn lằn từ bốn phương tám xông đến, hung mãnh như hổ báo.
Lần này, bọn họ cần phải bảo vệ không chỉ là mình, còn có Quân Thanh Vũ……
Nhưng số lượng thằn lằn cũng không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, như nước lưu triều xông về phía mọi người, dần dần, trên người mọi người đều mang theo một thân máu tươi, như là tắm máu mà chiến.
Lâm Phong mới vừa ngăn cản công kích của một thằn lằn, một thằn lằn khác đã há mồm phun ra một ngọn lửa, ầm một tiếng nện ở trên ngực Lâm Phong, Lâm Phong phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
“Ca!”
“Lâm Phong!”
Sắc mặt của mọi người hơi đổi, nháy mắt lòng đều nôn nóng.
Tiếp tục như vậy, căn bản không phải là một biện pháp.
“Ca, thằn lằn càng ngày càng nhiều, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Lâm Tử Nhi thiếu chút nữa khóc ra, nàng còn không muốn chết, càng không muốn chết ở trong tay những thằn lằn xấu xí đó.
“Tử Nhi, muội yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì.” Lâm Phong lau vết máu ở khóe miệng, trong ánh mắt mang theo một tia áy náy, hắn thật không nên liên lụy đến muội muội……
Dù sao số lượng thằn lằn quá nhiều, những người này tuy là người xuất sắc trong nội môn, nhưng thể lực cũng có hạn, dần dần, sức lực trên người bọn họ đánh mất một chút, nhưng số lượng thằn lằn lại không thấy giảm bớt.
Tuyệt vọng xuất hiện ở trong lòng mọi người, giờ phút này, bọn họ rất hối hận vì đã đi vào nơi này……
Thanh Đại âm thầm cắn chặt răng, ép lòng mình bình tĩnh lại, nàng vẫn tin tưởng Quân Thanh Vũ, từ đầu đến cuối trên mặt thiếu nữ này vẫn bình tĩnh như vậy, nhất định có biện pháp giải quyết gì đó.
Nhưng đối mặt với nhiều thằn lằn như vậy, nàng không thể làm được nhìn như không thấy.
“Thanh Đại!”
Khi Nghiêm Nghị quay đầu vừa vặn nhìn thấy một thằn lằn há mồm cắn về phía Thanh Đại, thiếu chút nữa tim đã nhảy ra, hắn tức giận hét lớn một tiếng, trường kiếm vung lên chặt bỏ đầu thằn lằn trước mặt, hét: “Lâm Phong, thay ta để ý bên này.”
Ném xuống lời nói này, cơ thể của hắn chợt lóe đã đến trước mặt Thanh Đại.
Hí!
Thằn lằn há mồm cắn lên bả vai của Nghiêm Nghị, hắn đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Máu tươi từ bả vai chảy ra, nhiễm đỏ vạt áo của hắn, giờ phút này, sắc mặt của Nghiêm Nghị tái nhợt, cơ thể lay động vài cái, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
“Nghiêm Nghị sư huynh!” Sắc mặt của Thanh Đại đại biến, vội vàng đi lên đỡ được thân thể của Nghiêm Nghị, mắt to trong suốt nhòe ánh nước: “Nghiêm Nghị sư huynh, ngươi……”
“Mau tránh ra!”
Sắc mặt của Nghiêm Nghị biến đổi, vội vàng duỗi tay đẩy về phía Thanh Đại.
Phịch một tiếng, cái đuôi của thằn lằn hung hăng đánh lên trên người hắn, thân thể hắn lập tức bay ra ngoài, ngã thật mạnh ở phía trên vách đá sơn động, một dòng máu tươi từ sau gáy hắn xuống dưới.
“Nghiêm Nghị sư huynh!”
Sắc mặt mọi người ở một khắc đều thay đổi.
Xoạt xoạt vài tiếng, vô số thằn lằn nhanh chóng xông về phía Nghiêm Nghị, mồm to như bồn máu phun ra vô số ngọn lửa, ầm ầm ầm phun ở trên người Nghiêm Nghị.
So với những người khác lo lắng, Đổng Phi Nhiên chỉ cười lạnh một tiếng, đây là đại giới khi trợ giúp nữ nhân kia, nếu Nghiêm Nghị chết cũng chỉ là hắn tự làm tự chịu.
Nghiêm Nghị ho khan hai tiếng, y phục rách tả tơi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn mạnh mẽ chống từ trên mặt đất đứng lên, thân thể lay động vài cái, cuối cùng vẫn lập tức ngồi ở trên mặt đất.
Lúc này lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị trọng thương, ngay cả sức cầm kiếm cũng đều mất đi……
“Nghiêm Nghị sư huynh, mau tránh ra!” Thanh Đại sốt ruột, dù sao Nghiêm Nghị cũng là vì cứu nàng nên mới biến thành như vậy, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chính mình chết ngàn lần cũng không thể thoái thác tội của mình.
Chính là, nhìn thấy những thằn lằn đó dũng mãnh lao về phía Nghiêm Nghị, trên mặt nàng hiện vẻ tuyệt vọng.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ đều phải chết ở đây sao?
Thanh Đại cười khổ một tiếng, khẽ nhắm hai mắt lại.
Chiến đấu lâu dài, khiến cho thể lực của bọn họ đều có chút không chống đỡ được……
“Có lẽ lúc này chúng ta thật sự là chạy trời không khỏi nắng.” Miêu Miêu đè lại cánh tay không ngừng đổ máu, cơ thể mềm mại ngồi liệt dưới đất, mồ hôi và máu loãng trộn vào nhau tẩm ướt xiêm y của nàng, khiến nàng thoạt nhìn rất là chật vật không chịu nổi.
Các thằn lằn từ bốn phương tám hướng xông lên vây quanh, nhóm người Thanh Đại đã không có lực lượng phản kháng.
Dù sao thì số lượng thằn lằn quá nhiều, cho dù bọn họ cường đại nữa cũng không thể chiến nhiều thằn lằn như vậy, chỉ là thể lực tiêu hao thì không phải bọn họ có thể thừa nhận……
Ngay ở lúc mặt của mọi người lộ vẻ tuyệt vọng, mấy ánh sáng trắng từ vòng vây thằn lằn bắn ra ngoài, khuếch tán ở trên đỉnh đầu của mọi người, đắm chìm dưới ánh sáng trắng này, bọn họ cảm giác thể lực đang từ từ khôi phục.
“Đây…… Xảy ra chuyện gì vậy?” Miêu Miêu ngẩn ra một chút, không đợi nàng nghĩ kỹ rốt cuộc xuất hiện tình trạng gì, một tiếng quát thanh lãnh đột nhiên vang lên.
“Mau rút lui!”
Mọi người nhìn nhau, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, thừa dịp thằn lằn còn không thể nhúc nhích, nhanh chóng chạy ra khỏi đàn linh thú.
Cho đến khi rời khỏi nơi này, bọn họ hiển nhiên còn không dám tin tưởng một cái mạng cứ nhặt trở về như vậy……
“Được, các ngươi không cần chạy nữa.”
Giọng nói này vang lên ở phía sau mọi người, mọi người mới dừng chân lại, bọn họ hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên còn không biết đã xảy ra tình huống gì.
“Ngươi là tên ngốc sao? Bây giờ không chạy thì bao giờ chạy?” Đổng Phi Nhiên khinh bỉ nhìn Quân Thanh Vũ: “Chờ thằn lằn đuổi theo thì ngay cả chạy cũng không kịp.”
Ánh mắt Quân Thanh Vũ đảo qua Đổng Phi Nhiên, thanh lãnh nói: “Trong vòng nửa canh giờ bọn nó sẽ không đuổi theo, cho nên chúng ta chỉ có nửa canh giờ, ở trong nửa canh giờ lấy được đồ vật trong sơn động thì phải rời khỏi nơi này, nếu vượt qua nửa canh giờ, ta cũng không có biện pháp.”
Luyện chế trận pháp ngũ cấp, nàng đã tiêu hao quá nhiều dược liệu và hồn lực.
“Thanh Vũ sư muội, có thể nói cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?” Thanh Đại lau mồ hôi trên trán, giọng nói có chút suy yếu hỏi.
“Ta chỉ luyện chế một Vây Thú Trận, ở bên trong trận pháp kia có thể vây khốn linh thú, chẳng qua một đám linh thú thập nhất giai quá cường đại, Vây Thú Trận kia nhiều nhất chỉ có thể vây khốn chúng nó nửa canh giờ.”
Vây Thú Trận?
Mọi người ngơ ngác nhìn Quân Thanh Vũ.
Thiếu nữ này lại là một Luyện Trận Sư cường đại?
“Đi thôi.” Nghiêm Nghị hơi nhíu mày kiếm, thương thế nghiêm trọng khiến hắn có vẻ hữu khí vô lực, nhưng hắn hiểu rõ bọn họ chỉ có nửa canh giờ, không thể để mình liên lụy đến những người khác.
“Nghiêm Nghị sư huynh, chỉ là thương thế của ngươi……”
“Ta không có việc gì.” Nghiêm Nghị lắc đầu: “Chúng ta vẫn nhanh đi xem rốt cuộc là đàn Hỏa Tích Dịch đang bảo vệ thứ gì.”
Thanh Đại thở dài, trong ánh mắt hiện ra một tia lo lắng: “Được rồi, Nghiêm Nghị sư huynh, nếu ngươi không kiên trì được, chúng ta sẽ lui ra ngoài trước, về sau lại đến cũng không muộn.”
Trong sơn động, không có đám Hỏa Tích Dịch kia ngăn cản, mọi người một đường thông suốt.
Chỉ là cổ hơi thở nóng bức kia không biến mất, ngược lại càng thêm dày đặc, mới đi vài bước cũng đã thở hồng hộc, như có thứ gì hung hăng đè ở trên người, ngay cả hô hấp cũng đều dần trở nên khó khăn.
“Nghiêm Nghị sư huynh, ngươi xem, đây là……”
Thanh Đại dừng chân lại, khiếp sợ nhìn một mảnh biển lửa trước mặt kia.
Nhiệt độ của biển lửa kia sôi trào, toát ra bọt khí ào ạt, chặn đường đi của mọi người, cho dù là đứng ở bên cạnh biển lửa, đều có thể cho bọn họ cảm giác nhiệt độ kia như có thể nướng chín người.
“Tại sao lại như vậy?” Trong lòng Miêu Miêu nôn nóng, bọn họ nỗ lực lớn như vậy mới đến đây, giờ để cho bọn họ đối mặt chính là một mảnh biển lửa này?
Nàng nhụt chí cúi thấp đầu xuống, trong lòng rất không cam lòng.
“Thanh Đại, đây là đồ vật mà ngươi nói?” Đôi mắt Đổng Phi Nhiên đỏ lên, trừng mắt Thanh Đại: “Chúng ta xông vào nguy hiểm lớn như vậy, đến nơi này, lại cái gì cũng đều không có, Thanh Đại, ngươi hại chúng ta rất thê thảm đấy!”
Như là đuối lý trước, lần này Thanh Đại cũng không cãi nhau với Đổng Phi Nhiên.
“Đổng Phi Nhiên.” Lâm Phong nhíu mày, nhìn Đổng Phi Nhiên, nói: “Nơi này là ta và Thanh Đại cùng phát hiện, ngươi đừng cái gì cũng đều do nàng, hơn nữa sao chúng ta sẽ biết là loại kết quả này?”
“Hừ.” Đổng Phi Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thanh Đại không che dấu tức giận: “Ta mặc kệ nhiều như vậy, Thanh Đại, lần này ngươi cần phải cho ta một công đạo!”
Thanh Đại mím môi, cúi đầu, không nói một tiếng.
Chỉ có nàng biết lần này vì mình lỗ mãng mà bỏ ra bao nhiêu đại giới, nếu không phải Quân Thanh Vũ là một Luyện Trận Sư, có lẽ bọn họ đều sẽ táng thân ở chỗ này.
“Đủ rồi!”
Nhìn thấy Đổng Phi Nhiên còn muốn nói gì đó, lòng nghiêm nghị có chút sinh ra không đành lòng, lạnh giọng chặt ngang hắn nói: “Thanh Đại cũng không phải cố ý, ngươi trách cứ nàng còn có lợi ích gì? Hơn nữa không có ai cưỡng ép ngươi gia nhập đội ngũ này, là ngươi nghe nói chuyện này sau đó một hai phải đi vào, trách được ai?”
Miêu Miêu nhìn Đổng Phi Nhiên, đi đến bên cạnh Thanh Đại, nâng tay lên vỗ bả vai của nàng, an ủi nói: “Thanh Đại, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đều biết ngươi là vô tình, huống chi không phải chúng ta vẫn còn sống sao? Nếu nơi này cái gì cũng đều không có, chúng ta trở về đi, coi như trước nay đều chưa đến.”
Thanh Đại cảm kích nhìn những người giúp mình nói chuyện này, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Nhưng mà, ngay ở lúc nàng quay đầu, trái tim rõ ràng ngừng đập, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, tức giận rống lớn nói: “Đổng Phi Nhiên, ngươi muốn làm gì!”
Đổng Phi Nhiên như không nghe được Thanh Đại nói, nắm tay hung hăng đánh vào ngực Quân Thanh Vũ, bởi vì Quân Thanh Vũ cách biển lửa rất gần, cũng không thể trốn khỏi một công kích này, thân thể của nàng xẹt qua không trung thình thịch một tiếng rơi vào trong biển lửa nóng cháy.
Ngọn lửa sôi trào bao phủ lấy thân thể của nàng, cũng khiến lòng của Thanh Đại nháy mắt run rẩy một chút.
“Không được!”
Thanh Đại vội vàng nhào vào bên cạnh biển lửa, nhìn ngọn lửa sôi trào kia, thân thể khẽ run nhẹ, lửa giận mãnh liệt từ ngực trào ra, nàng quay đầu ức giận nhìn về phía Đổng Phi Nhiên.
“Đổng Phi Nhiên, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?”
Đổng Phi Nhiên làm lơ đôi mắt tức giận của Thanh Đại, cười lạnh một tiếng: “Ta làm cái gì? Ta cái gì cũng chưa làm, là chính nàng không dừng bước ngã xuống thì trách được ai?”
“Ngươi……” Thanh Đại tức đến mặt đẹp đỏ bừng, mắt đẹp phun hỏa lườm Đổng Phi Nhiên.
Sắc mặt của đám người Nghiêm Nghị rất không tốt, mặc kệ như thế nào Quân Thanh Vũ đều là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nhưng Đổng Phi Nhiên lại lấy oán trả ơn hại tính mạng của nàng.
“Đổng Phi Nhiên, có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?” Ngực của Miêu Miêu không ngừng phập phồng, nàng hít một hơi thật sâu, phun ra mấy chữ từ kẽ răng.
Nếu không phải thiếu nữ kia, có lẽ bọn họ đã sớm chôn thân ở trong đàn thằn lằn rồi.
“Giải thích cái gì? Là chính nàng không cẩn thận ngã đi xuống, có quan hệ gì với ta, cho dù các ngươi bẩm báo với trưởng lão, ta cũng chỉ nói vậy thôi.” Đổng Phi Nhiên cong khóe môi, khinh thường nói.
“Hơn nữa thằn lằn kia chỉ có nửa canh giờ sẽ thoát vây, các ngươi vây ta ở chỗ này, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau táng thân, có gì đặc biệt hơn người, ha ha ha!”
Đổng Phi Nhiên ngửa đầu cười ha hả, rõ ràng tâm tình vô cùng vui sướng.
Cuối cùng xú nữ nhân kia cũng đã chết, trời biết hắn muốn giết nàng nhiều thế nào! Cái gì mà ước định một năm, nếu không phải Ngọc Lâm Phong và Nham Thương đột nhiên xuất hiện, ngày đó hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, sao có hắn thể từ bỏ?
“Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói.” Nghiêm Nghị lạnh lùng nhìn Đổng Phi Nhiên trong điên cuồng, giọng nói uy nghiêm lộ ra một tia hơi thở lãnh khốc: “Đổng Phi Nhiên, mặc kệ ngươi có giải thích gì, vừa rồi chúng ta nhiều mắt như vậy đều thấy được, cho nên, chuyện này ngươi cần phải cho chúng ta một công đạo, bằng không dù là nháo đến trưởng lão, ta cũng muốn đòi công đạo.”
Đổng Phi Nhiên cười lạnh một tiếng, rất khinh thường cong khóe môi lên.
Nếu hắn làm, thì sẽ không sợ bọn họ, ở trong môn phái nếu không hậu trường gì, hắn cũng sẽ không làm như vậy……
Huống chi, chỉ cần hắn không thừa nhận, những người này có thể làm gì hắn?
……
Trong biển lửa, cơ thể của thiếu nữ nằm ở trong ngọn lửa mãnh liệt, chung quanh đều là nhiệt độ cực nóng đủ để hòa tan người kia, ở trên nhiệt độ này, dấu hiệu tính mạng của thiếu nữ biến mất từng chút……
Hồng Ngọc trong túi Càn Khôn Vạn Vật nóng nảy, muốn phá tan trói buộc xông ra, nó cảm giác được tính mạng của chủ nhân đang từ từ mất đi, loại cảm giác này khiến nó sợ hãi từ tâm.
Đúng lúc này, một ánh sáng từ trong túi Càn Khôn bay ra, dừng ở trước mặt thiếu nữ……
Đây là một quả trứng màu đỏ, lúc này đang phát ra ánh sáng lóa mắt, rồi sau đó ngọn lửa trong biển lửa lại đều dũng mãnh xông về phía quả trứng kia, bị trứng hấp thu từng chút vào.
Nó như là một cái động không đáy, dù thế nào cũng đều không thể nhét hết……
Lạch cạch!
Một tiếng vang thanh thúy.
Trên trứng màu đỏ nứt ra một cái khe hở, một đôi mắt to sáng ngời xuất hiện ở trong khe hở kia, có lẽ là vừa rồi xuất thần, đôi mắt màu lửa đỏ kia còn mang theo mờ mịt và ngây thơ.
Hơn nữa còn tràn ngập tò mò với thế giới này……
Theo vỏ trứng vỡ ra từng chút, một con Phượng Hoàng màu lửa đỏ chợt vỗ cánh bay ngang trời.
Nếu nói, Hắc Phượng Hoàng của Gia Cát Vân là tiểu manh thú đáng yêu, Phượng Hoàng này ngoài đáng yêu ra còn mang theo khí phách vương giả, đôi mắt màu đỏ hơi đảo qua, đã rơi xuống trên người Quân Thanh Vũ.
Bá một tiếng, phượng hoàng bay đến trước người Quân Thanh Vũ, tò mò đánh giá khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ.
Phượng Hoàng này chỉ to bằng bàn tay, mắt to ngập nước như ẩn chứa một tầng hơi nước, nó không rõ vì sao nàng nằm ở đây cũng không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu nhìn nó.
“Mẫu thân, mẫu thân……”
Giọng nói của Phượng hoàng mềm mại như là bánh mật, nghe thấy rất đáng yêu rất thoải mái.
Nó chớp mắt, trong mắt đỏ lộ ra một tia mê mang, vì sao mẫu thân không tỉnh lại? Chẳng lẽ là ngọn lửa này tổn thương mẫu thân?
“Là các ngươi tổn thương mẫu thân? Còn không tránh ra cho ta!”
Phượng Hoàng tức giận. Nó vừa giận, biển lửa sôi trào lên, những ngọn lửa đó như đã bị sợ hãi mãnh liệt gì đó nhanh chóng rút sang hai bên, ở trong biển lửa tách ra thành một đường lớn.
Phượng Hoàng mở cánh ra bám trụ thân thể của Quân Thanh Vũ, lại từ từ đặt nàng trên mặt đất, chớp mắt to mê mang nhìn nàng.
Vì sao mẫu thân còn chưa tỉnh lại?
Nhưng mẫu thân không tỉnh lại, nó sẽ ở chỗ này bồi mẫu thân, cho đến khi nàng tỉnh lại mới thôi……
Lúc này Quân Thanh Vũ lâm vào một cảnh giới nguy hiểm.
Ngọn lửa cường đại xuyên qua thân thể của nàng xông thẳng vào linh hồn, đau đến thân thể nàng run rẩy, nhưng vẫn là chỉ có thể mạnh mẽ thừa nhận nhiệt độ nóng rát này, ngay ở lúc nàng có chút không chịu nổi, nhiệt độ mãnh liệt kia đột nhiên biến mất, cũng khiến thân thể của nàng thả lỏng lại……
Đột nhiên, một giọng nói mềm như bông truyền vào linh hồn của nàng.
Mẫu thân?
Là ai đang gọi nàng là mẫu thân?
Nàng còn chưa thành thân, từ đâu ra nhi nữ? Nhưng không biết vì sao, nghe giọng nói kia, khiến lòng của nàng đều mềm xuống, dù thế nào cũng không thể thức tỉnh từ trong ngủ say……
Quân Thanh Vũ không biết, nàng ngủ một giấc này chính là hai tháng.
Trong một tháng này môn phái đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Đám người Thanh Đại vốn định tính sổ với Đổng Phi Nhiên, ai ngờ Đổng Phi Nhiên giảo hoạt kia sau khi rời khỏi sơn động căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện đã bỏ chạy rồi, nếu hắn rời khỏi núi, mọi người còn tính sổ với hắn như thế nào?
Nhưng đây chỉ là bắt đầu……
Khi tất cả mọi người trở lại nội môn, trừ Thanh Đại ra tất cả mọi người đều nhận được một tin tức, gia tộc của bọn họ đã xảy ra chuyện!
Không cần nghĩ cũng biết là Đổng Phi Nhiên giở trò quỷ.
Hắn biết ở trong môn phái khẳng định không có khả năng đối kháng với nhiều người như vậy, cho nên thông báo với gia tộc của hắn ra tay với đám người thân của Nghiêm Nghị, cho dù như thế nào, Đổng gia ở ngoại giới đều có thủ đoạn cường ngạnh, cho nên, tuy nhóm Nghiêm Nghị đều rất không cam lòng, nhưng chỉ có thể về gia tộc đi xử lý tình huống trước.
Nhưng đây cũng chỉ là nhất thời mà thôi, lấy thực lực của bọn họ rất nhanh là có thể xử lý xong chuyện trở về tìm Đổng Phi Nhiên, cho nên trong lúc này, Đổng Phi Nhiên muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, chỉ cần đột phá thập nhị cấp, những người này không có biện pháp gì vớ hắn……
Phòng tu luyện một trăm ba mươi.
Đổng Phi Nhiên ngẩng đầu nhìn sân bề ngoài bình thường này, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Nếu ngươi đã chết, vậy cái sân này cũng không có tác dụng gì, thuộc về ta cũng coi như là vật có chỗ dùng.”
Cảm nhận được chân khí nồng đậm dao động trong sân kia, Đổng Phi Nhiên liếm khóe môi, tham lam nhìn chằm chằm phòng tu luyện trước mặt này.
Nếu ở bên trong này tu luyện, thực lực của hắn nhát định sẽ càng tăng nhanh……
Ngay ở lsuc hắn nâng chân đi vào phòng tu luyện, cửa viện đột nhiên bị mở ra, lấy Lý lộ cầm đầu một đám người từ trong phòng tu luyện đi ra, như hổ rình mồi nhìn vị khách không mời này.
“Đổng Phi Nhiên.” Lý Lộ khẽ nhíu mày: “Ngươi đến đây làm gì?”
Ân oán giữa Quân Thanh Vũ và Đổng Phi Nhiên, bọn họ cũng là biết đến rành mạch.
Cho nên bây giờ hắn đến cửa là khẳng định không có chuyện gì tốt.
“Ta là đến thông báo cho các ngươi, từ nay về sau, phòng tu luyện này sẽ thuộc về Đổng Phi Nhiên ta, các ngươi lập tức thu thập đồ đạc cút đi, nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Ánh mắt âm lãnh đảo qua những người trước mắt này, khóe môi Đổng Phi Nhiên nở một nụ cười khinh bỉ.
Sắc mặt của Lý Lộ biến đổi: “Đổng Phi Nhiên, đây là địa bàn của đội trưởng chúng ta, khi nào thì biến thành của ngươi?”
“Ha ha.” Đổng Phi Nhiên ngửa đầu cười to hai tiếng, khinh thường nói: “Đội trưởng? Là chỉ nha đầu thúi Quân Thanh Vũ kia? Chẳng lẽ ngươi không biết ở một tháng trước nàng đã chết sao? Căn bản không thể trở lại!”
Dù là nàng may mắn chạy trốn từ biển lửa, cũng khó có thể phá tan nhiều thằn lằn vây công như vậy.
Huống chi một tháng đều không có tung tích của nàng, không phải chết thì còn có thể là gì?
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của Lý Lộ phát lạnh, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi nói điều này chúng ta sẽ tin tưởng sao? Sao đội trưởng nàng có thể chết? Nàng chỉ là đi chỗ nào đó bế quan tu luyện, ít dến đây lừa gạt chúng ta, cho dù ngươi là nhân vật xếp hạng thứ chín bảng nội môn, cũng không có quyền uy hiếp chúng ta.”
Đổng Phi Nhiên khinh thường cong khóe môi lên, ánh mắt khinh thường xẹt qua vẻ mặt không muốn tin tưởng của mọi người.
“Tin hay không tùy các ngươi, dù sao nàng cũng đã chết, phòng tu luyện này cũng không có chủ nhân, vậy bằng thực lực đạt được, các ngươi cho rằng các ngươi sẽ là đối thủ của ta? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức rời khỏi nơi này cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Không thể không nói, thiếu nữ kia thật sự lợi hại, thời gian ngắn ngủn đã thu nhiều đệ tử như vậy, nhưng vậy thì như thế nào? Cho dù những đệ tử đó có thể chịu đựng cũng không phải là đối thủ của hắn……
phòng tu luyện này, hắn cần phải có được!
“Ngươi muốn là có được sao? Đổng Phi Nhiên, ngươi cho rằng ngươi thật sự rất lợi hại?”
Giọng nói khinh thường khiến sắc mặt Đổng Phi Nhiên biến đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lại người nói chuyện kia, vốn muốn châm chọc người nói, đột nhiên cứng ở cổ họng, nửa vời thiếu chút nữa khiến hắn sặc chết.
Ba Lâm, sao hắn lại ở đây?
Đổng Phi Nhiên cũng không biết lần trước Giang Dung đến tìm Quân Thanh Vũ gây sự, tự nhiên cũng không biết Ba Lâm cung kính với nàng, cho nên đột nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện, cả người đều ngây ngốc, ngơ ngẩn nói không ra lời.
Không nói hắn có thân phận Luyện Trận Sư, dù là xếp hạng thứ năm bảng đệ tử nội môn cũng không phải hắn có thể so.
Khuôn mặt của Đổng Phi Nhiên từ xanh chuyển sang trắng, cắn chặt răng, nói: “Sao Ba Lâm sư huynh lại ở chỗ này?”
“Ta ở chỗ này cần phải bẩm báo với ngươi sao?” Ba Lâm cong khóe môi, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một nụ cười khinh bỉ; “Đổng Phi Nhiên, ta là người của tiểu đội Phong Vân, có phải ngươi muốn để ta rời đi hay không?”
Sắc mặt của Đổng Phi Nhiên đột nhiên cứng đờ.
Ba Lâm gia nhập đội ngũ xú nữ nhân kia thành lập? Sao có thể? Với ấnh mắt cao hơn đỉnh của Ba Lâm sao có thể coi trọng nàng? Rốt cuộc nàng có năng lực gì?
Nắm chặt nắm đấm, ánh mắt Đổng Phi Nhiên mang theo oán hận, nhưng vẫn nén lửa giận ở trong lòng.
“Ba Lâm sư huynh, là ta quấy rầy, nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, Quân Thanh Vũ thật sự đã chết, các ngươi ở nơi này cũng không có tác dụng gì!”
Nữ nhân kia có thâm thù khó hiểu với hắn, sao hắn có thể sẽ bỏ qua cho nàng?
Vốn muốn khai đao với những người này, đáng tiếc Ba Lâm lại xuất hiện ở đây, sợ là ý tưởng cướp đi phòng tu luyện này cũng không có khả năng thành lập.
Đổng Phi Nhiên hít sâu vào một hơi, không nhìn về người phía sau một cái rời khỏi nơi này……
Chỉ là nghĩ đến tình cảnh ngày đó hắn có một loại xúc động cất tiếng cười to.
Vui sướng, thật con mẹ nó vui sướng! Ai bảo nha đầu thúi đáng chết kia chẳng những tổn thương đệ đệ của hắn, còn khắp nơi đối nghịch với hắn, bây giờ thật sự là chết rồi.
Đoán chừng ông trời cũng không nhìn được hành động của nàng……
Phía dưới biển lửa, thiếu nữ nằm thẳng trên mặt đất, nàng khẽ nhắm hai mắt, bộ dáng như rất không thoải mái, mày nhíu chặt kia càng lộ ra bất an trong lòng.
“Mẫu thân đã ngủ một tháng rồi, vì sao còn chưa tỉnh lại?”
Phượng Hoàng hơi chu môi, nghi hoặc nhìn thiếu nữ trên mặt đất.
Cũng một tháng rồi……
Cũng không biết khi nào mẫu thân mới có thể thức tỉnh.
Đúng lúc này, bóng dáng của thiếu nữ đột nhiên phát ra một trận ánh sáng, ánh mắt của Phượng Hoàng sáng ngời, nở nụ cười đáng yêu: “Mẫu thân đột phá đến Hậu Thiên bát cấp, vậy cũng nên tỉnh rồi.”
Đang nói, đã nhìn thấy Quân Thanh Vũ từ từ mở hai mắt ra……
“Đây là đâu?” Quân Thanh Vũ xoa huyệt thái dương, từ trên mặt đất ngồi dậy, đột nhiên, nàng cảm giác trong ngực hơi nặng, một thứ gì đó hung hăng nhào vào lòng của nàng.
Lông mi khẽ run lên, Quân Thanh Vũ cúi đầu nhìn về phía nữ hài trong ngực……
Đây là một tiểu loli phấn điêu ngọc trác, gương mặt trắng nõn, lông mi dài như quạt hương bồ che đậy mắt, đôi mắt to lớn sáng ngời như ám dạ sao trời kia, đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn duỗi tay khẽ bóp gương mặt nàng một phen.
“Mẫu thân, rốt cuộc người cũng tỉnh, Hoàng Nhi rất lo lắng cho người.”
Mẫu thân?
Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, khi nào thì nàng có nữ nhi? Sao nàng không biết?
“Ngươi là ai?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, hỏi.
“Hỏi con…… Là ai?” Nụ cười trên mặt Hoàng Nhi biến mất, nước mắt oan ức đảo quanh ở mắt to, bi thương nhìn Quân Thanh Vũ: “Mẫu thân, con là Hoàng Nhi, người quên Hoàng Nhi sao? Hu hu, sao mẫu thân lại có thể không cần Hoàng Nhi?”
Tiểu loli khóc thê thảm, thật đáng thương.
“Ngươi là……” Đột nhiên, Quân Thanh Vũ cảm nhận được một hơi thở quen thuộc ở trên người Hoàng Nhi, sửng sốt một chút: “Ngươi là Hỏa Phượng Hoàng? không phải Hỏa Phượng Hoàng là linh thú Tiên Thiên Sao? Hình như linh thú Tiên Thiên không thể hóa người, vì sao ngươi……”
Hoàng Nhi nghiêng đầu nhỏ, đôi mắt tô mê mang nhìn Quân Thanh Vũ.
“Hoàng Nhi cũng không biết, Hoàng Nhi chỉ biết trời sinh là có thể lấy hình người xuất hiện, ở trong đầu Hoàng Nhi như có một ký ức bị phong ấn, phong bế lại ký ức truyền thừa của con.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, xem ra thân thế cyar tiểu gia hỏa này cũng không đơn giản.
“Phượng Hoàng vương giả, không sai, nàng là huyết mạch vương giả của nhất tộc Phượng Hoàng.” Trong linh hồn truyền đến giọng nói của vui sướng Vô Đạo lão nhân: “Tiểu chủ nhân, tiểu Phượng Hoàng này kế thừa huyết mạch của nữ vương nhất tộc Hỏa Phượng Hoàng, cho nên nàng vừa ra là có thể hóa hình, có được nàng, tương đương với có được toàn bộ nhất tộc Hỏa Phượng Hoàng, bây giờ ta đều không thể không hâm mộ vận khí của ngươi, tùy tiện lấy được một quả trứng, chính là vương giả nhất tộc Phượng Hoàng.”
Vương giả nhất tộc Phượng Hoàng, chỉ sợ bây giờ Quân Thanh Vũ còn không biết đại biểu cho cái gì, nhưng sống đến tuổi như Vô Đạo lão nhân sao lại không biết, cho nên ông mới nói vận khí của Quân Thanh Vũ thật sự quá tốt……
“Chính là nơi này.”
Dưới trời không có một sơn động ở phía trước, Thanh Đại dừng chân lại, quay đầu nhìn mọi người ở phía sau, khuôn mặt xinh đẹp cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Trước đó không lâu chúng ta đụng phải linh thú cường đại kia ở chỗ này.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, nhưng thấy sơn động này đen không thấy đáy, bên trong lờ mờ lộ ra một lực lượng cường đại khiến lòng người kinh sợ, tâm thần của mọi người đều bất giác chấn động, không dám có chút khinh thường.
“Đi thôi.” Nghiêm Nghị nhíu mày lại, uy nghiêm nói.
Nhóm người Thanh Đại gật đầu, theo hắn đi vào trong sơn động.
Theo mọi người đi vào, một hơi thở cực nóng từ trong sơn động phả đến, hơi thở cường đại kia khiến lòng người đều run rẩy một chút, ngay vào lúc này, trong sơn động truyền ra một tiếng rống to kinh thiên động địa.
“Nghiêm Nghị sư huynh, chính là linh thú này.” Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Đại thay đổi, vội vàng nói.
Giọng nói chưa dứt, một hỏa khí nóng bức từ trong sơn động xông ra ngoài, mọi người kinh sợ đều lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn sinh vật ở bên trong ngọn lửa màu đỏ kia.
Đó là một Tích Dịch (Thằn Lằn) màu lửa đỏ, cơ thể kia lại lớn hơn thằn lằn rất nhiều, đôi mắt tàn nhẫn khát máu nhìn mọi người, vung đuôi đến.
“Là Hỏa Tích Dịch thập nhất giai! Còn không phải là một con.”
Sắc mặt của Nghiêm Nghị đột nhiên đại biến, vội vàng lui về phía sau mấy bước: “Nhanh, nhanh lấy ra vũ khí chiến đấu của các ngươi!”
Một đám Hỏa Tích Dịch thập nhất giai, thực lực này so với bọn họ mạnh hơn không phải là một chút.
“Mẹ nó.” Đổng Phi Nhiên âm thầm mắng vài tiếng, đáy mắt lóe ra tia sáng âm u: “Thanh Đại, không phải ngươi nói chỉ có một linh thú sao? Vì sao lại có nhiều như vậy? Có phải ngươi cố ý muốn hại chết chúng ta hay không?”
Thanh Đại cũng không biết là chuyện như thế nào, rõ ràng lần trước chỉ có một Tích Dịch, vì sao lần này lại ra nhiều như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
Mắt thấy Đổng Phi Nhiên còn muốn nói cái gì đó, Nghiêm Nghị nhịn không được lớn tiếng quát chặt đứt hắn nói: “Đủ rồi, bây giờ không phải là lúc trách cứ nàng, trước tiên nghĩ biện pháp đối phó với những Tích Dịch này như thế nào.”
Năm võ giả thập nhất cấp, và một đám linh thú thập nhất giai, đay căn bản là không thể so sánh.
“Nghiêm Nghị sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Vẻ mặt của Miêu Miêu trở nên nôn nóng: “Muốn rút lui nơi này trước hay không?”
“Rút lui?” Nghiêm Nghị cười khổ một tiếng, hắn nhìn nhóm Hỏa Tích Dịch bao vây bọn họ, khẽ thở dài: “Bây giờ còn có khả năng rút lui sao? Chỉ có thể chiến đấu, thua, cũng chỉ có chết!”
Tất cả mọi người rút vũ khí của mình ra, nhảy vào trong đàn thằn lằn, Nghiêm Nghị sư huynh nói không sai, bây giờ bọn họ đã không có đường lui, chỉ có thể chém giết với đàn thằn lằn này.
Máu…… Máu đỏ tươi từ từ chảy xuôi ở trong sơn động.
Mọi người đều hợp toàn lực lại đánh giết, rất nhanh đã làm cho mình mặt xám mày tro, trên y phục nhuộm đầy máu tươi chói mắt ngay cả bọn họ cũng không rõ ràng là của thằn lằn hay là của mình.
Thân thể của Miêu Miêu lay động vài cái, thiếu chút nữa không chống đỡ được, nàng lau mồ hôi trên trán, lại nhảy vào trong đàn thằn lằn lần nữa, lợi kiếm trong tay hung hăng đâm vào trong thịt của thằn lằn, nhưng bởi vì thịt kia quá cứng rắn, đâm vào thì không thể rút ra……
Đột nhiên, một Hỏa Tích Dịch từ phía sau bất ngờ đánh đến, cái đuôi sắc nhọn đâm về phía cổ của Miêu Miêu.
Trong lòng Miêu Miêu hoảng sợ, dùng sức rút kiếm của mình ra, nhưng rõ ràng đã không còn kịp rồi……
Ngay ở lúc cái đuôi ném về phía cổ trong nháy mắt, Nghiêm Nghị đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, trường kiếm giơ lên chém đứt đuôi thằn lằn xuống, cũng không quay đầu lại nói: “Cẩn thận một chút.”
Nói xong lại sát nhập vào trong đám thằn kia lằn lần nữa.
Miêu Miêu khẽ thở phào, hai tay đồng thời đặt ở trên thân kiếm, đột nhiên rút ra, rốt cuộc cũng rút kiếm ra, đồng thời máu tươi trên người thằn lằn kia phun ra như suối.
“Đáng chết, những thằn lằn này càng ngày càng nhiều!” Lâm phong lau mồ hôi trên trán, cắn chặt răng nói, cho dù bọn họ thân kinh bách chiến, cũng chịu không nổi nhiều thằn lằn tập kích như vậy.
Ầm!
Đột nhiên, một địa hỏa mãnh liệt đột nhiên đột nhiên phun lên, ngọn lửa màu u lục khiến những thằn lằn đó lui về phía sau hai bước.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, sau khi thấy thiếu nữ thao túng địa tâm chi hỏa, tim đều lỡ một nhịp……
Ngọn lửa màu u lục thiêu đốt ở ngoài vòng thằn lằn, thiếu nữ đứng ở trong vòng này, rõ ràng không có gió, nhưng tóc đen lại bay lên, trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều xuất hiện bốn chữ —— phong hoa tuyệt đại.
Vẻ mặt của thiếu nữ thanh lãnh, ánh mắt không hề dao động, như vẫn chưa phát hiện những nguy hiểm đó đã đến, cả người đều đắm chìm ở bên trong ngọn lửa màu u lục này.
“Luyện trận, Thanh Vũ sư muội đang luyện trận!” Thanh Đại sợ run một chút, cho dù nàng không phải là luyện Trận Sư, cũng biết trạng thái bây giờ của Quân Thanh Vũ.
Nàng tuyệt đối là đang luyện chế trận pháp.
“Nghiêm Nghị sư huynh.” Thanh Đại quay đầu nhìn về phía Nghiêm Nghị, trên khuôn mặt kiều mỹ là một vẻ kiên định: “Ta tin tưởng Thanh Vũ sư muội, cho nên, sư huynh có cùng ta bảo vệ nàng, để nàng không bị thằn lằn tổn thương không?”
Nghiêm Nghị trầm mặc nửa ngày, khẽ gật đầu: “Được.”
Mấy người Miêu Miêu cũng nhìn nhau, khóe môi mang theo cười khổ.
Thằn lằn càng ngày càng nhiều, chỉ bằng bọn họ căn bản không thể giải quyết, cho nên, bây giờ bọn họ có lẽ có thể tin tưởng thiếu nữ này một chút? Thiếu nữ này thoạt nhìn không phải là loại người ngu xuẩn.
Bây giờ nàng luyện trận pháp, nói không chừng có phương pháp đối phó với thằn lằn……
“Thanh Đại sư muội, chúng ta cùng nhau đến đây đi.” Lâm Phong một kiếm ngăn cản đuôi của thằn lằn, quay đầu cười: “Lúc này, chúng ta tin tưởng nàng.”
Bởi vì bọn họ, không có lựa chọn khác……
“Các ngươi đều là ngu ngốc sao?” Đổng Phi Nhiên khinh thường cười lạnh một tiếng: “Cho dù nàng là một Luyện Trận Sư, chỉ bằng thực lực của nàng có thể đối kháng với nhiều thằn lằn như vậy sao? Thật sự là buồn cười đến cực điểm, các ngươi đều tự thân khó bảo toàn còn muốn đi trợ giúp nàng? Bây giờ vẫn nên để ý mình là quan trọng nhất.”
Nghiêm Nghị sư huynh luôn rất có chủ kiến, lúc này lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Không, đây đã là lần thứ hai.
Hắn đồng ý để phế vật kia gia nhập đội ngũ, cũng là một việc ngu xuẩn……
Mấy người Nghiêm Nghị như không nghe được Đổng Phi Nhiên nói, nhanh chóng giải quyết xong thằn lằn trước mắt rồi đi đến bên người Quân Thanh Vũ, vây quanh nàng lại.
Một thằn lằn từ bốn phương tám xông đến, hung mãnh như hổ báo.
Lần này, bọn họ cần phải bảo vệ không chỉ là mình, còn có Quân Thanh Vũ……
Nhưng số lượng thằn lằn cũng không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, như nước lưu triều xông về phía mọi người, dần dần, trên người mọi người đều mang theo một thân máu tươi, như là tắm máu mà chiến.
Lâm Phong mới vừa ngăn cản công kích của một thằn lằn, một thằn lằn khác đã há mồm phun ra một ngọn lửa, ầm một tiếng nện ở trên ngực Lâm Phong, Lâm Phong phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
“Ca!”
“Lâm Phong!”
Sắc mặt của mọi người hơi đổi, nháy mắt lòng đều nôn nóng.
Tiếp tục như vậy, căn bản không phải là một biện pháp.
“Ca, thằn lằn càng ngày càng nhiều, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Lâm Tử Nhi thiếu chút nữa khóc ra, nàng còn không muốn chết, càng không muốn chết ở trong tay những thằn lằn xấu xí đó.
“Tử Nhi, muội yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì.” Lâm Phong lau vết máu ở khóe miệng, trong ánh mắt mang theo một tia áy náy, hắn thật không nên liên lụy đến muội muội……
Dù sao số lượng thằn lằn quá nhiều, những người này tuy là người xuất sắc trong nội môn, nhưng thể lực cũng có hạn, dần dần, sức lực trên người bọn họ đánh mất một chút, nhưng số lượng thằn lằn lại không thấy giảm bớt.
Tuyệt vọng xuất hiện ở trong lòng mọi người, giờ phút này, bọn họ rất hối hận vì đã đi vào nơi này……
Thanh Đại âm thầm cắn chặt răng, ép lòng mình bình tĩnh lại, nàng vẫn tin tưởng Quân Thanh Vũ, từ đầu đến cuối trên mặt thiếu nữ này vẫn bình tĩnh như vậy, nhất định có biện pháp giải quyết gì đó.
Nhưng đối mặt với nhiều thằn lằn như vậy, nàng không thể làm được nhìn như không thấy.
“Thanh Đại!”
Khi Nghiêm Nghị quay đầu vừa vặn nhìn thấy một thằn lằn há mồm cắn về phía Thanh Đại, thiếu chút nữa tim đã nhảy ra, hắn tức giận hét lớn một tiếng, trường kiếm vung lên chặt bỏ đầu thằn lằn trước mặt, hét: “Lâm Phong, thay ta để ý bên này.”
Ném xuống lời nói này, cơ thể của hắn chợt lóe đã đến trước mặt Thanh Đại.
Hí!
Thằn lằn há mồm cắn lên bả vai của Nghiêm Nghị, hắn đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Máu tươi từ bả vai chảy ra, nhiễm đỏ vạt áo của hắn, giờ phút này, sắc mặt của Nghiêm Nghị tái nhợt, cơ thể lay động vài cái, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
“Nghiêm Nghị sư huynh!” Sắc mặt của Thanh Đại đại biến, vội vàng đi lên đỡ được thân thể của Nghiêm Nghị, mắt to trong suốt nhòe ánh nước: “Nghiêm Nghị sư huynh, ngươi……”
“Mau tránh ra!”
Sắc mặt của Nghiêm Nghị biến đổi, vội vàng duỗi tay đẩy về phía Thanh Đại.
Phịch một tiếng, cái đuôi của thằn lằn hung hăng đánh lên trên người hắn, thân thể hắn lập tức bay ra ngoài, ngã thật mạnh ở phía trên vách đá sơn động, một dòng máu tươi từ sau gáy hắn xuống dưới.
“Nghiêm Nghị sư huynh!”
Sắc mặt mọi người ở một khắc đều thay đổi.
Xoạt xoạt vài tiếng, vô số thằn lằn nhanh chóng xông về phía Nghiêm Nghị, mồm to như bồn máu phun ra vô số ngọn lửa, ầm ầm ầm phun ở trên người Nghiêm Nghị.
So với những người khác lo lắng, Đổng Phi Nhiên chỉ cười lạnh một tiếng, đây là đại giới khi trợ giúp nữ nhân kia, nếu Nghiêm Nghị chết cũng chỉ là hắn tự làm tự chịu.
Nghiêm Nghị ho khan hai tiếng, y phục rách tả tơi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn mạnh mẽ chống từ trên mặt đất đứng lên, thân thể lay động vài cái, cuối cùng vẫn lập tức ngồi ở trên mặt đất.
Lúc này lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị trọng thương, ngay cả sức cầm kiếm cũng đều mất đi……
“Nghiêm Nghị sư huynh, mau tránh ra!” Thanh Đại sốt ruột, dù sao Nghiêm Nghị cũng là vì cứu nàng nên mới biến thành như vậy, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chính mình chết ngàn lần cũng không thể thoái thác tội của mình.
Chính là, nhìn thấy những thằn lằn đó dũng mãnh lao về phía Nghiêm Nghị, trên mặt nàng hiện vẻ tuyệt vọng.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ đều phải chết ở đây sao?
Thanh Đại cười khổ một tiếng, khẽ nhắm hai mắt lại.
Chiến đấu lâu dài, khiến cho thể lực của bọn họ đều có chút không chống đỡ được……
“Có lẽ lúc này chúng ta thật sự là chạy trời không khỏi nắng.” Miêu Miêu đè lại cánh tay không ngừng đổ máu, cơ thể mềm mại ngồi liệt dưới đất, mồ hôi và máu loãng trộn vào nhau tẩm ướt xiêm y của nàng, khiến nàng thoạt nhìn rất là chật vật không chịu nổi.
Các thằn lằn từ bốn phương tám hướng xông lên vây quanh, nhóm người Thanh Đại đã không có lực lượng phản kháng.
Dù sao thì số lượng thằn lằn quá nhiều, cho dù bọn họ cường đại nữa cũng không thể chiến nhiều thằn lằn như vậy, chỉ là thể lực tiêu hao thì không phải bọn họ có thể thừa nhận……
Ngay ở lúc mặt của mọi người lộ vẻ tuyệt vọng, mấy ánh sáng trắng từ vòng vây thằn lằn bắn ra ngoài, khuếch tán ở trên đỉnh đầu của mọi người, đắm chìm dưới ánh sáng trắng này, bọn họ cảm giác thể lực đang từ từ khôi phục.
“Đây…… Xảy ra chuyện gì vậy?” Miêu Miêu ngẩn ra một chút, không đợi nàng nghĩ kỹ rốt cuộc xuất hiện tình trạng gì, một tiếng quát thanh lãnh đột nhiên vang lên.
“Mau rút lui!”
Mọi người nhìn nhau, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, thừa dịp thằn lằn còn không thể nhúc nhích, nhanh chóng chạy ra khỏi đàn linh thú.
Cho đến khi rời khỏi nơi này, bọn họ hiển nhiên còn không dám tin tưởng một cái mạng cứ nhặt trở về như vậy……
“Được, các ngươi không cần chạy nữa.”
Giọng nói này vang lên ở phía sau mọi người, mọi người mới dừng chân lại, bọn họ hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên còn không biết đã xảy ra tình huống gì.
“Ngươi là tên ngốc sao? Bây giờ không chạy thì bao giờ chạy?” Đổng Phi Nhiên khinh bỉ nhìn Quân Thanh Vũ: “Chờ thằn lằn đuổi theo thì ngay cả chạy cũng không kịp.”
Ánh mắt Quân Thanh Vũ đảo qua Đổng Phi Nhiên, thanh lãnh nói: “Trong vòng nửa canh giờ bọn nó sẽ không đuổi theo, cho nên chúng ta chỉ có nửa canh giờ, ở trong nửa canh giờ lấy được đồ vật trong sơn động thì phải rời khỏi nơi này, nếu vượt qua nửa canh giờ, ta cũng không có biện pháp.”
Luyện chế trận pháp ngũ cấp, nàng đã tiêu hao quá nhiều dược liệu và hồn lực.
“Thanh Vũ sư muội, có thể nói cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?” Thanh Đại lau mồ hôi trên trán, giọng nói có chút suy yếu hỏi.
“Ta chỉ luyện chế một Vây Thú Trận, ở bên trong trận pháp kia có thể vây khốn linh thú, chẳng qua một đám linh thú thập nhất giai quá cường đại, Vây Thú Trận kia nhiều nhất chỉ có thể vây khốn chúng nó nửa canh giờ.”
Vây Thú Trận?
Mọi người ngơ ngác nhìn Quân Thanh Vũ.
Thiếu nữ này lại là một Luyện Trận Sư cường đại?
“Đi thôi.” Nghiêm Nghị hơi nhíu mày kiếm, thương thế nghiêm trọng khiến hắn có vẻ hữu khí vô lực, nhưng hắn hiểu rõ bọn họ chỉ có nửa canh giờ, không thể để mình liên lụy đến những người khác.
“Nghiêm Nghị sư huynh, chỉ là thương thế của ngươi……”
“Ta không có việc gì.” Nghiêm Nghị lắc đầu: “Chúng ta vẫn nhanh đi xem rốt cuộc là đàn Hỏa Tích Dịch đang bảo vệ thứ gì.”
Thanh Đại thở dài, trong ánh mắt hiện ra một tia lo lắng: “Được rồi, Nghiêm Nghị sư huynh, nếu ngươi không kiên trì được, chúng ta sẽ lui ra ngoài trước, về sau lại đến cũng không muộn.”
Trong sơn động, không có đám Hỏa Tích Dịch kia ngăn cản, mọi người một đường thông suốt.
Chỉ là cổ hơi thở nóng bức kia không biến mất, ngược lại càng thêm dày đặc, mới đi vài bước cũng đã thở hồng hộc, như có thứ gì hung hăng đè ở trên người, ngay cả hô hấp cũng đều dần trở nên khó khăn.
“Nghiêm Nghị sư huynh, ngươi xem, đây là……”
Thanh Đại dừng chân lại, khiếp sợ nhìn một mảnh biển lửa trước mặt kia.
Nhiệt độ của biển lửa kia sôi trào, toát ra bọt khí ào ạt, chặn đường đi của mọi người, cho dù là đứng ở bên cạnh biển lửa, đều có thể cho bọn họ cảm giác nhiệt độ kia như có thể nướng chín người.
“Tại sao lại như vậy?” Trong lòng Miêu Miêu nôn nóng, bọn họ nỗ lực lớn như vậy mới đến đây, giờ để cho bọn họ đối mặt chính là một mảnh biển lửa này?
Nàng nhụt chí cúi thấp đầu xuống, trong lòng rất không cam lòng.
“Thanh Đại, đây là đồ vật mà ngươi nói?” Đôi mắt Đổng Phi Nhiên đỏ lên, trừng mắt Thanh Đại: “Chúng ta xông vào nguy hiểm lớn như vậy, đến nơi này, lại cái gì cũng đều không có, Thanh Đại, ngươi hại chúng ta rất thê thảm đấy!”
Như là đuối lý trước, lần này Thanh Đại cũng không cãi nhau với Đổng Phi Nhiên.
“Đổng Phi Nhiên.” Lâm Phong nhíu mày, nhìn Đổng Phi Nhiên, nói: “Nơi này là ta và Thanh Đại cùng phát hiện, ngươi đừng cái gì cũng đều do nàng, hơn nữa sao chúng ta sẽ biết là loại kết quả này?”
“Hừ.” Đổng Phi Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thanh Đại không che dấu tức giận: “Ta mặc kệ nhiều như vậy, Thanh Đại, lần này ngươi cần phải cho ta một công đạo!”
Thanh Đại mím môi, cúi đầu, không nói một tiếng.
Chỉ có nàng biết lần này vì mình lỗ mãng mà bỏ ra bao nhiêu đại giới, nếu không phải Quân Thanh Vũ là một Luyện Trận Sư, có lẽ bọn họ đều sẽ táng thân ở chỗ này.
“Đủ rồi!”
Nhìn thấy Đổng Phi Nhiên còn muốn nói gì đó, lòng nghiêm nghị có chút sinh ra không đành lòng, lạnh giọng chặt ngang hắn nói: “Thanh Đại cũng không phải cố ý, ngươi trách cứ nàng còn có lợi ích gì? Hơn nữa không có ai cưỡng ép ngươi gia nhập đội ngũ này, là ngươi nghe nói chuyện này sau đó một hai phải đi vào, trách được ai?”
Miêu Miêu nhìn Đổng Phi Nhiên, đi đến bên cạnh Thanh Đại, nâng tay lên vỗ bả vai của nàng, an ủi nói: “Thanh Đại, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đều biết ngươi là vô tình, huống chi không phải chúng ta vẫn còn sống sao? Nếu nơi này cái gì cũng đều không có, chúng ta trở về đi, coi như trước nay đều chưa đến.”
Thanh Đại cảm kích nhìn những người giúp mình nói chuyện này, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Nhưng mà, ngay ở lúc nàng quay đầu, trái tim rõ ràng ngừng đập, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, tức giận rống lớn nói: “Đổng Phi Nhiên, ngươi muốn làm gì!”
Đổng Phi Nhiên như không nghe được Thanh Đại nói, nắm tay hung hăng đánh vào ngực Quân Thanh Vũ, bởi vì Quân Thanh Vũ cách biển lửa rất gần, cũng không thể trốn khỏi một công kích này, thân thể của nàng xẹt qua không trung thình thịch một tiếng rơi vào trong biển lửa nóng cháy.
Ngọn lửa sôi trào bao phủ lấy thân thể của nàng, cũng khiến lòng của Thanh Đại nháy mắt run rẩy một chút.
“Không được!”
Thanh Đại vội vàng nhào vào bên cạnh biển lửa, nhìn ngọn lửa sôi trào kia, thân thể khẽ run nhẹ, lửa giận mãnh liệt từ ngực trào ra, nàng quay đầu ức giận nhìn về phía Đổng Phi Nhiên.
“Đổng Phi Nhiên, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?”
Đổng Phi Nhiên làm lơ đôi mắt tức giận của Thanh Đại, cười lạnh một tiếng: “Ta làm cái gì? Ta cái gì cũng chưa làm, là chính nàng không dừng bước ngã xuống thì trách được ai?”
“Ngươi……” Thanh Đại tức đến mặt đẹp đỏ bừng, mắt đẹp phun hỏa lườm Đổng Phi Nhiên.
Sắc mặt của đám người Nghiêm Nghị rất không tốt, mặc kệ như thế nào Quân Thanh Vũ đều là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nhưng Đổng Phi Nhiên lại lấy oán trả ơn hại tính mạng của nàng.
“Đổng Phi Nhiên, có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?” Ngực của Miêu Miêu không ngừng phập phồng, nàng hít một hơi thật sâu, phun ra mấy chữ từ kẽ răng.
Nếu không phải thiếu nữ kia, có lẽ bọn họ đã sớm chôn thân ở trong đàn thằn lằn rồi.
“Giải thích cái gì? Là chính nàng không cẩn thận ngã đi xuống, có quan hệ gì với ta, cho dù các ngươi bẩm báo với trưởng lão, ta cũng chỉ nói vậy thôi.” Đổng Phi Nhiên cong khóe môi, khinh thường nói.
“Hơn nữa thằn lằn kia chỉ có nửa canh giờ sẽ thoát vây, các ngươi vây ta ở chỗ này, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau táng thân, có gì đặc biệt hơn người, ha ha ha!”
Đổng Phi Nhiên ngửa đầu cười ha hả, rõ ràng tâm tình vô cùng vui sướng.
Cuối cùng xú nữ nhân kia cũng đã chết, trời biết hắn muốn giết nàng nhiều thế nào! Cái gì mà ước định một năm, nếu không phải Ngọc Lâm Phong và Nham Thương đột nhiên xuất hiện, ngày đó hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, sao có hắn thể từ bỏ?
“Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói.” Nghiêm Nghị lạnh lùng nhìn Đổng Phi Nhiên trong điên cuồng, giọng nói uy nghiêm lộ ra một tia hơi thở lãnh khốc: “Đổng Phi Nhiên, mặc kệ ngươi có giải thích gì, vừa rồi chúng ta nhiều mắt như vậy đều thấy được, cho nên, chuyện này ngươi cần phải cho chúng ta một công đạo, bằng không dù là nháo đến trưởng lão, ta cũng muốn đòi công đạo.”
Đổng Phi Nhiên cười lạnh một tiếng, rất khinh thường cong khóe môi lên.
Nếu hắn làm, thì sẽ không sợ bọn họ, ở trong môn phái nếu không hậu trường gì, hắn cũng sẽ không làm như vậy……
Huống chi, chỉ cần hắn không thừa nhận, những người này có thể làm gì hắn?
……
Trong biển lửa, cơ thể của thiếu nữ nằm ở trong ngọn lửa mãnh liệt, chung quanh đều là nhiệt độ cực nóng đủ để hòa tan người kia, ở trên nhiệt độ này, dấu hiệu tính mạng của thiếu nữ biến mất từng chút……
Hồng Ngọc trong túi Càn Khôn Vạn Vật nóng nảy, muốn phá tan trói buộc xông ra, nó cảm giác được tính mạng của chủ nhân đang từ từ mất đi, loại cảm giác này khiến nó sợ hãi từ tâm.
Đúng lúc này, một ánh sáng từ trong túi Càn Khôn bay ra, dừng ở trước mặt thiếu nữ……
Đây là một quả trứng màu đỏ, lúc này đang phát ra ánh sáng lóa mắt, rồi sau đó ngọn lửa trong biển lửa lại đều dũng mãnh xông về phía quả trứng kia, bị trứng hấp thu từng chút vào.
Nó như là một cái động không đáy, dù thế nào cũng đều không thể nhét hết……
Lạch cạch!
Một tiếng vang thanh thúy.
Trên trứng màu đỏ nứt ra một cái khe hở, một đôi mắt to sáng ngời xuất hiện ở trong khe hở kia, có lẽ là vừa rồi xuất thần, đôi mắt màu lửa đỏ kia còn mang theo mờ mịt và ngây thơ.
Hơn nữa còn tràn ngập tò mò với thế giới này……
Theo vỏ trứng vỡ ra từng chút, một con Phượng Hoàng màu lửa đỏ chợt vỗ cánh bay ngang trời.
Nếu nói, Hắc Phượng Hoàng của Gia Cát Vân là tiểu manh thú đáng yêu, Phượng Hoàng này ngoài đáng yêu ra còn mang theo khí phách vương giả, đôi mắt màu đỏ hơi đảo qua, đã rơi xuống trên người Quân Thanh Vũ.
Bá một tiếng, phượng hoàng bay đến trước người Quân Thanh Vũ, tò mò đánh giá khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ.
Phượng Hoàng này chỉ to bằng bàn tay, mắt to ngập nước như ẩn chứa một tầng hơi nước, nó không rõ vì sao nàng nằm ở đây cũng không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu nhìn nó.
“Mẫu thân, mẫu thân……”
Giọng nói của Phượng hoàng mềm mại như là bánh mật, nghe thấy rất đáng yêu rất thoải mái.
Nó chớp mắt, trong mắt đỏ lộ ra một tia mê mang, vì sao mẫu thân không tỉnh lại? Chẳng lẽ là ngọn lửa này tổn thương mẫu thân?
“Là các ngươi tổn thương mẫu thân? Còn không tránh ra cho ta!”
Phượng Hoàng tức giận. Nó vừa giận, biển lửa sôi trào lên, những ngọn lửa đó như đã bị sợ hãi mãnh liệt gì đó nhanh chóng rút sang hai bên, ở trong biển lửa tách ra thành một đường lớn.
Phượng Hoàng mở cánh ra bám trụ thân thể của Quân Thanh Vũ, lại từ từ đặt nàng trên mặt đất, chớp mắt to mê mang nhìn nàng.
Vì sao mẫu thân còn chưa tỉnh lại?
Nhưng mẫu thân không tỉnh lại, nó sẽ ở chỗ này bồi mẫu thân, cho đến khi nàng tỉnh lại mới thôi……
Lúc này Quân Thanh Vũ lâm vào một cảnh giới nguy hiểm.
Ngọn lửa cường đại xuyên qua thân thể của nàng xông thẳng vào linh hồn, đau đến thân thể nàng run rẩy, nhưng vẫn là chỉ có thể mạnh mẽ thừa nhận nhiệt độ nóng rát này, ngay ở lúc nàng có chút không chịu nổi, nhiệt độ mãnh liệt kia đột nhiên biến mất, cũng khiến thân thể của nàng thả lỏng lại……
Đột nhiên, một giọng nói mềm như bông truyền vào linh hồn của nàng.
Mẫu thân?
Là ai đang gọi nàng là mẫu thân?
Nàng còn chưa thành thân, từ đâu ra nhi nữ? Nhưng không biết vì sao, nghe giọng nói kia, khiến lòng của nàng đều mềm xuống, dù thế nào cũng không thể thức tỉnh từ trong ngủ say……
Quân Thanh Vũ không biết, nàng ngủ một giấc này chính là hai tháng.
Trong một tháng này môn phái đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Đám người Thanh Đại vốn định tính sổ với Đổng Phi Nhiên, ai ngờ Đổng Phi Nhiên giảo hoạt kia sau khi rời khỏi sơn động căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện đã bỏ chạy rồi, nếu hắn rời khỏi núi, mọi người còn tính sổ với hắn như thế nào?
Nhưng đây chỉ là bắt đầu……
Khi tất cả mọi người trở lại nội môn, trừ Thanh Đại ra tất cả mọi người đều nhận được một tin tức, gia tộc của bọn họ đã xảy ra chuyện!
Không cần nghĩ cũng biết là Đổng Phi Nhiên giở trò quỷ.
Hắn biết ở trong môn phái khẳng định không có khả năng đối kháng với nhiều người như vậy, cho nên thông báo với gia tộc của hắn ra tay với đám người thân của Nghiêm Nghị, cho dù như thế nào, Đổng gia ở ngoại giới đều có thủ đoạn cường ngạnh, cho nên, tuy nhóm Nghiêm Nghị đều rất không cam lòng, nhưng chỉ có thể về gia tộc đi xử lý tình huống trước.
Nhưng đây cũng chỉ là nhất thời mà thôi, lấy thực lực của bọn họ rất nhanh là có thể xử lý xong chuyện trở về tìm Đổng Phi Nhiên, cho nên trong lúc này, Đổng Phi Nhiên muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, chỉ cần đột phá thập nhị cấp, những người này không có biện pháp gì vớ hắn……
Phòng tu luyện một trăm ba mươi.
Đổng Phi Nhiên ngẩng đầu nhìn sân bề ngoài bình thường này, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Nếu ngươi đã chết, vậy cái sân này cũng không có tác dụng gì, thuộc về ta cũng coi như là vật có chỗ dùng.”
Cảm nhận được chân khí nồng đậm dao động trong sân kia, Đổng Phi Nhiên liếm khóe môi, tham lam nhìn chằm chằm phòng tu luyện trước mặt này.
Nếu ở bên trong này tu luyện, thực lực của hắn nhát định sẽ càng tăng nhanh……
Ngay ở lsuc hắn nâng chân đi vào phòng tu luyện, cửa viện đột nhiên bị mở ra, lấy Lý lộ cầm đầu một đám người từ trong phòng tu luyện đi ra, như hổ rình mồi nhìn vị khách không mời này.
“Đổng Phi Nhiên.” Lý Lộ khẽ nhíu mày: “Ngươi đến đây làm gì?”
Ân oán giữa Quân Thanh Vũ và Đổng Phi Nhiên, bọn họ cũng là biết đến rành mạch.
Cho nên bây giờ hắn đến cửa là khẳng định không có chuyện gì tốt.
“Ta là đến thông báo cho các ngươi, từ nay về sau, phòng tu luyện này sẽ thuộc về Đổng Phi Nhiên ta, các ngươi lập tức thu thập đồ đạc cút đi, nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Ánh mắt âm lãnh đảo qua những người trước mắt này, khóe môi Đổng Phi Nhiên nở một nụ cười khinh bỉ.
Sắc mặt của Lý Lộ biến đổi: “Đổng Phi Nhiên, đây là địa bàn của đội trưởng chúng ta, khi nào thì biến thành của ngươi?”
“Ha ha.” Đổng Phi Nhiên ngửa đầu cười to hai tiếng, khinh thường nói: “Đội trưởng? Là chỉ nha đầu thúi Quân Thanh Vũ kia? Chẳng lẽ ngươi không biết ở một tháng trước nàng đã chết sao? Căn bản không thể trở lại!”
Dù là nàng may mắn chạy trốn từ biển lửa, cũng khó có thể phá tan nhiều thằn lằn vây công như vậy.
Huống chi một tháng đều không có tung tích của nàng, không phải chết thì còn có thể là gì?
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của Lý Lộ phát lạnh, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi nói điều này chúng ta sẽ tin tưởng sao? Sao đội trưởng nàng có thể chết? Nàng chỉ là đi chỗ nào đó bế quan tu luyện, ít dến đây lừa gạt chúng ta, cho dù ngươi là nhân vật xếp hạng thứ chín bảng nội môn, cũng không có quyền uy hiếp chúng ta.”
Đổng Phi Nhiên khinh thường cong khóe môi lên, ánh mắt khinh thường xẹt qua vẻ mặt không muốn tin tưởng của mọi người.
“Tin hay không tùy các ngươi, dù sao nàng cũng đã chết, phòng tu luyện này cũng không có chủ nhân, vậy bằng thực lực đạt được, các ngươi cho rằng các ngươi sẽ là đối thủ của ta? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức rời khỏi nơi này cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Không thể không nói, thiếu nữ kia thật sự lợi hại, thời gian ngắn ngủn đã thu nhiều đệ tử như vậy, nhưng vậy thì như thế nào? Cho dù những đệ tử đó có thể chịu đựng cũng không phải là đối thủ của hắn……
phòng tu luyện này, hắn cần phải có được!
“Ngươi muốn là có được sao? Đổng Phi Nhiên, ngươi cho rằng ngươi thật sự rất lợi hại?”
Giọng nói khinh thường khiến sắc mặt Đổng Phi Nhiên biến đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lại người nói chuyện kia, vốn muốn châm chọc người nói, đột nhiên cứng ở cổ họng, nửa vời thiếu chút nữa khiến hắn sặc chết.
Ba Lâm, sao hắn lại ở đây?
Đổng Phi Nhiên cũng không biết lần trước Giang Dung đến tìm Quân Thanh Vũ gây sự, tự nhiên cũng không biết Ba Lâm cung kính với nàng, cho nên đột nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện, cả người đều ngây ngốc, ngơ ngẩn nói không ra lời.
Không nói hắn có thân phận Luyện Trận Sư, dù là xếp hạng thứ năm bảng đệ tử nội môn cũng không phải hắn có thể so.
Khuôn mặt của Đổng Phi Nhiên từ xanh chuyển sang trắng, cắn chặt răng, nói: “Sao Ba Lâm sư huynh lại ở chỗ này?”
“Ta ở chỗ này cần phải bẩm báo với ngươi sao?” Ba Lâm cong khóe môi, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một nụ cười khinh bỉ; “Đổng Phi Nhiên, ta là người của tiểu đội Phong Vân, có phải ngươi muốn để ta rời đi hay không?”
Sắc mặt của Đổng Phi Nhiên đột nhiên cứng đờ.
Ba Lâm gia nhập đội ngũ xú nữ nhân kia thành lập? Sao có thể? Với ấnh mắt cao hơn đỉnh của Ba Lâm sao có thể coi trọng nàng? Rốt cuộc nàng có năng lực gì?
Nắm chặt nắm đấm, ánh mắt Đổng Phi Nhiên mang theo oán hận, nhưng vẫn nén lửa giận ở trong lòng.
“Ba Lâm sư huynh, là ta quấy rầy, nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, Quân Thanh Vũ thật sự đã chết, các ngươi ở nơi này cũng không có tác dụng gì!”
Nữ nhân kia có thâm thù khó hiểu với hắn, sao hắn có thể sẽ bỏ qua cho nàng?
Vốn muốn khai đao với những người này, đáng tiếc Ba Lâm lại xuất hiện ở đây, sợ là ý tưởng cướp đi phòng tu luyện này cũng không có khả năng thành lập.
Đổng Phi Nhiên hít sâu vào một hơi, không nhìn về người phía sau một cái rời khỏi nơi này……
Chỉ là nghĩ đến tình cảnh ngày đó hắn có một loại xúc động cất tiếng cười to.
Vui sướng, thật con mẹ nó vui sướng! Ai bảo nha đầu thúi đáng chết kia chẳng những tổn thương đệ đệ của hắn, còn khắp nơi đối nghịch với hắn, bây giờ thật sự là chết rồi.
Đoán chừng ông trời cũng không nhìn được hành động của nàng……
Phía dưới biển lửa, thiếu nữ nằm thẳng trên mặt đất, nàng khẽ nhắm hai mắt, bộ dáng như rất không thoải mái, mày nhíu chặt kia càng lộ ra bất an trong lòng.
“Mẫu thân đã ngủ một tháng rồi, vì sao còn chưa tỉnh lại?”
Phượng Hoàng hơi chu môi, nghi hoặc nhìn thiếu nữ trên mặt đất.
Cũng một tháng rồi……
Cũng không biết khi nào mẫu thân mới có thể thức tỉnh.
Đúng lúc này, bóng dáng của thiếu nữ đột nhiên phát ra một trận ánh sáng, ánh mắt của Phượng Hoàng sáng ngời, nở nụ cười đáng yêu: “Mẫu thân đột phá đến Hậu Thiên bát cấp, vậy cũng nên tỉnh rồi.”
Đang nói, đã nhìn thấy Quân Thanh Vũ từ từ mở hai mắt ra……
“Đây là đâu?” Quân Thanh Vũ xoa huyệt thái dương, từ trên mặt đất ngồi dậy, đột nhiên, nàng cảm giác trong ngực hơi nặng, một thứ gì đó hung hăng nhào vào lòng của nàng.
Lông mi khẽ run lên, Quân Thanh Vũ cúi đầu nhìn về phía nữ hài trong ngực……
Đây là một tiểu loli phấn điêu ngọc trác, gương mặt trắng nõn, lông mi dài như quạt hương bồ che đậy mắt, đôi mắt to lớn sáng ngời như ám dạ sao trời kia, đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn duỗi tay khẽ bóp gương mặt nàng một phen.
“Mẫu thân, rốt cuộc người cũng tỉnh, Hoàng Nhi rất lo lắng cho người.”
Mẫu thân?
Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, khi nào thì nàng có nữ nhi? Sao nàng không biết?
“Ngươi là ai?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, hỏi.
“Hỏi con…… Là ai?” Nụ cười trên mặt Hoàng Nhi biến mất, nước mắt oan ức đảo quanh ở mắt to, bi thương nhìn Quân Thanh Vũ: “Mẫu thân, con là Hoàng Nhi, người quên Hoàng Nhi sao? Hu hu, sao mẫu thân lại có thể không cần Hoàng Nhi?”
Tiểu loli khóc thê thảm, thật đáng thương.
“Ngươi là……” Đột nhiên, Quân Thanh Vũ cảm nhận được một hơi thở quen thuộc ở trên người Hoàng Nhi, sửng sốt một chút: “Ngươi là Hỏa Phượng Hoàng? không phải Hỏa Phượng Hoàng là linh thú Tiên Thiên Sao? Hình như linh thú Tiên Thiên không thể hóa người, vì sao ngươi……”
Hoàng Nhi nghiêng đầu nhỏ, đôi mắt tô mê mang nhìn Quân Thanh Vũ.
“Hoàng Nhi cũng không biết, Hoàng Nhi chỉ biết trời sinh là có thể lấy hình người xuất hiện, ở trong đầu Hoàng Nhi như có một ký ức bị phong ấn, phong bế lại ký ức truyền thừa của con.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, xem ra thân thế cyar tiểu gia hỏa này cũng không đơn giản.
“Phượng Hoàng vương giả, không sai, nàng là huyết mạch vương giả của nhất tộc Phượng Hoàng.” Trong linh hồn truyền đến giọng nói của vui sướng Vô Đạo lão nhân: “Tiểu chủ nhân, tiểu Phượng Hoàng này kế thừa huyết mạch của nữ vương nhất tộc Hỏa Phượng Hoàng, cho nên nàng vừa ra là có thể hóa hình, có được nàng, tương đương với có được toàn bộ nhất tộc Hỏa Phượng Hoàng, bây giờ ta đều không thể không hâm mộ vận khí của ngươi, tùy tiện lấy được một quả trứng, chính là vương giả nhất tộc Phượng Hoàng.”
Vương giả nhất tộc Phượng Hoàng, chỉ sợ bây giờ Quân Thanh Vũ còn không biết đại biểu cho cái gì, nhưng sống đến tuổi như Vô Đạo lão nhân sao lại không biết, cho nên ông mới nói vận khí của Quân Thanh Vũ thật sự quá tốt……
Tác giả :
Băng Y Khả Khả