Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 18: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong Quân Môn là một vùng chướng khí mù mịt, Quân Thanh Vũ càng nhíu chặt mày lại, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, Tiểu Hoàng Nhi như cảm nhận được tức giận trong lòng nàng, không nói một lời giữ tay nàng lại.
Mới vừa bước vào bên trong sân, Quân Thanh Vũ đã nhìn thấy đám người Quân béo đều ngồi ở trong Trị Liệu Trận, trên người mọi người đều chảy máu, bộ dáng chật vật kia cũng khiến lòng của Quân Thanh Vũ trầm xuống.
Đúng lúc này, mọi người như nhận thấy được cái gì đó đồng thời ngẩng đầu lên, khi trông thấy bạch y quen thuộc kia, cơ thể của mọi người đều cứng lại, như không thể tin vào hai mắt của mình……
Quân béo nâng tay lên hung hăng xoa đôi mắt, dùng sức nhìn thiếu nữ đứng ở trước mắt, chỉ sợ đây chẳng qua là một ảo ảnh, cũng may thiếu nữ cũng không biến mất ở trước mắt bọn họ, khuôn mặt thanh lệ so với một năm trước càng thêm tuyệt sắc, giờ phút này hắn bất giác nhìn thấy thiếu nữ mảnh khảnh hai năm trước kia.
Ngắn ngủn hai năm, nàng đã thay đổi nhiều như vậy……
Quân béo cảm giác khóe mắt có chút ướt át, chỉ có nàng ở Quân Môn, mới có thể là cảng tránh gió vĩnh viễn của bọn họ.
“Lão đại, ngươi đã trở lại?”
Chia tay đã hơn một năm, rốt cuộc nàng đã trở lại……
“Mập mạp, xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ hơi trầm xuống, nàng nhìn Quân Môn bị phá hủy hoàn toàn, đáy mắt lóe ra tia lạnh lẽo.
Mấy ngày nay nàng không ở đây, rốt cuộc Quân Môn đã xảy ra cái gì?
“Là thế này, mẹ nó, một đám hỗn đản Tử Lăng quốc kia bắt nha đầu điên đi, nói là muốn ép nàng gả cho đệ tử ngoại môn gì đó của Lưu Nguyệt Môn.”
Quân béo tức giận từ trên mặt đất nhảy dựng lên, có lẽ là gặp được người tâm phúc trở về, lập tức nói chuyện xảy ra vừa rồi cho Quân Thanh Vũ, tuy không có thêm mắm thêm muối gì, nhưng cũng khiến sắc mặt của Quân Thanh Vũ càng thêm lạnh lùng.
“Mẫu thân, người Tử Lăng quốc kia ăn ngon không? Hoàng Nhi có thể đi ăn bọn họ không?”
Đang lúc Quân béo tức giận, một giọng nói đầy hơi sữa khiến tất cả mọi người không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Hai mắt tiểu nữ hài mỉm cười, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đáng yêu khiến người ta nhịn không được muốn xoa nắn hai cái, lông mi thật dài khẽ giơ lên, làm nổi bật sáng ngời trong đôi mắt ra.
Bọn họ chưa từng gặp qua nữ hài đáng yêu như vậy, nàng như là một miếng ngọc được chạm khắc ra, xinh đẹp như tiểu tiên đồng.
Trong mắt Quân béo lập tức hiện ra một tia cổ quái, hắn nhìn tiểu nữ hài, lại nhìn về phía Quân Thanh Vũ, chớp đôi mắt thật nhỏ: “Cái kia…… Lão đại, ngươi ra ngoài một năm, sao ngay cả nữ nhi cũng sinh rồi?”
Lại còn là một nữ nhi lớn như vậy……
Tiểu Hoàng Nhi như cảm thấy Quân béo bị dọa đến không đủ, cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay của Quân Thanh Vũ, giọng hơi sữa nói: “Mẫu thân, chờ chuyện bên kia kết thúc, chúng ta đi tìm phụ thân Vô Tình được không?”
Phụ…… Phụ thân?
Sắc mặt của Quân béo càng thêm cổ quái: “Lão đại, tốc độ của ngươi cũng quá nhanh đi? Một năm, chẳng những gả cho người khác, còn sinh ra một nữ nhi…… Cái này, nhưng ta không rõ, sao nữ nhi của lão đại ngươi lớn lên lớn như vậy? Chẳng lẽ cũng là hiệu quả của trận pháp?”
Mập mạp này …… Quả thật là càng nói càng thái quá.
“Ngươi thấy qua trận pháp có hiệu quả này sao?” Quân Thanh Vũ xem như hoàn toàn hết chỗ nói với mập mạp này.
“Cái này……” Quân béo gãi đầu, ha hả cười hai tiếng: “Còn không phải bởi vì ngươi là lão đại, ở trong lòng ta, lão đại ngươi là không gì không làm được, nếu có một ngày lão đại ngươi nói cho ta, ngươi làm một người nam nhân mang thai, ta cũng tin tưởng kia tuyệt đối là sự thật, lão đại ngươi chính là thần không gì không làm được.”
Từ sau khi Quân Thanh Vũ xảy ra thay đổi, mập mạp sùng bái nàng gần như là mù quáng, cho dù là Quân Thanh Vũ tìm hắn nói cho hắn biết mình là thần, mập mạp cũng sẽ không nghi ngờ lời nói của nàng, chỉ biết coi nàng là thần để minh sùng bái.
Nhưng lời nói này lại khiến Quân Thanh Vũ kinh hãi choáng váng?
Nam nhân mang thai? Đây…… Đây chẳng lẽ là mập mạp mất đi Y Tình bị đả kích quá lớn cho nên choáng váng?
“Nhưng mà nói thật, lão đại, rốt cuộc nữ nhi của ngươi là chuyện như thế nào?” Quân béo nhìn Tiểu Hoàng Nhi, tiểu nha đầu này lớn lên thật đúng là đẹp, không hổ là nữ nhi của lão đại.
Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài một tiếng: “Ta nhặt được.”
“Nhặt…… Nhặt được?” Quân béo lập tức mở to hai mắt nhìn: “Lão đại, ngươi có phải nhàn đến hoảng hay không? Chơi cái gì không tốt? Nhặt một nữ nhi đến chơi?”
Quân Thanh Vũ cứng lại, đoán chừng nàng nói tiếp sẽ bị tên mập chết tiệt này làm cho tức chết.
“Mập mạp, chờ các ngươi dưỡng thương tốt, đi một chuyến đến Tử Lăng quốc với ta.” Quân Thanh Vũ không muốn nói thêm cái gì ở trên vấn đề kia, bằng không còn không biết tên mập chết tiệt sẽ nói ra lời kinh hãi thế tục gì.
Nàng có nhàm chán như vậy sao? Nhặt một nữ nhi để chơi?
Khuôn mặt của Quân béo ngẩn ra, tất cả những oan ức phải chịu đó bị hắn vứt ra sau đầu rồi, theo hắn, chỉ cần có Quân Thanh Vũ ra ngựa, vậy không có chuyện gì là không giải quyết được.
Tử Lăng quốc rất ghê gớm sao? Lưu Nguyệt Môn thì thế nào? Lão đại nhà hắn nhận thức chính là thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn.
Nếu nhìn thấy lão đại, những người đó hãy chờ khóc lóc thảm thiết cầu xin béo gia hắn đi.
Cho nên, đã thay vẻ mặt chán nản, Quân béo vênh váo tự đắc ngẩng đầu lên, mắng vài câu: “Mẹ nó, còn không phải là một Tử Lăng quốc thôi sao, lão đại, chúng ta sẽ đi theo ngươi báo thù.”
Những người khác hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt toát ra tia vui sướng.
Chỉ cần lão đại trở về, mặc kệ có khó khăn gì cũng đều có thể giải quyết dễ dàng……
“Mẫu thân lại muốn đi giết người sao?” Tiểu Hoàng Nhi hưng phấn, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác rõ ràng mang theo vẻ hứng thú nồng đậm, như với nàng mà nói giết người là một chuyện lạc thú rất lớn.
Đáy lòng mọi người phát lạnh, xem ra tiểu nha đầu này còn không dễ chọc hơn lão đại, không biết Tử Lăng quốc có bao nhiêu người bị xui xẻo, bọn họ mặc niệm vì những người đó nửa khắc……
Tử Lăng quốc, hoàng cung nội viện cao lớn uy nghiêm, trong một tòa gác mái tráng lệ huy hoàng, Y Tình mở mắt to vô thần nhìn ngọn cây cọng cỏ bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì.
“Công chúa vẫn như vậy sao?”
Một giọng nói uy nghiêm từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó vang lên tiếng bẩm báo của cung nữ: “Hồi bẩm bệ hạ, công chúa vẫn luôn không ăn không uống, thậm chí ban ngày đều không có động tĩnh.”
“Được rồi, trẫm đã biết, các ngươi đều lui ra đi.”
Rất nhanh ngoài cửa không có bất kì động tác gì.
Y Tình không quay đầu lại, hơn nữa ngya cả cơ thể đều không động một chút, mắt to vô thần nhìn ngoài cửa sổ, nhu ngay cả hoàng đế đến đều chưa từng phát hiện……
“Tình Nhi, ta biết con không muốn, chẳng lẽ con không muốn vì phụ hoàng màsuy xét một chút? Nếu con có thể gả cho đệ tử Lưu Nguyệt Môn, không biết sẽ mang đến bao nhiêu chỗ tốt cho Tử Lăng quốc, tỷ như Tụ Linh Trận cỡ trung trong truyền thuyết, con muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, còn có thể tiến vào Lưu Nguyệt Môn tu luyện.”
Rốt cuộc Y Tình cũng phục hồi tinh thần lại, đáy lòng lại phát ra một tiếng cười nhạo.
Tụ Linh Trận cỡ trung? Trong Quân Môn không thiếu nhất chính là trận pháp, há là một đệ tử Lưu Nguyệt Môn có thể so sánh? Huống chi với người kia, nàng không yêu, cho dù lại ưu tú, chỉ cần không yêu nàng cũng không muốn gả.
“Phụ hoàng, hắn thật sự là người của Lưu Nguyệt Môn, một đệ tử ngoại môn mà thôi, đáng giá hoàng đế một quốc gia đi lấy lòng sao? Còn không tiếc hy sinh hạnh phúc của nữ nhi.”
“Con thì biết cái gì?” Sắc mặt củaTử đế trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngô Lâm thật sự là đệ tử ngoại môn không tồi, cũng có được thiên phú tiến vào nội môn, huống chi hắn có một huynh đệ thân là đệ tử nội môn, nghe nói huynh đệ kia lại là nhân vật xếp hạng thứ năm mươi sáu trong nội môn, tuổi còn trẻ đã đạt đến thập cấp, tuy Tử Lăng quốc chúng ta ngay cả cường giả thập nhất cấp cũng đều có hai người, nhưng những người đó đều là lão nhân, mà vị huynh đệ kia của Ngô Lâm chẳng qua hơn ba mươi tuổi, về sau nói không chừng hắn có thể đột phá đến thạp nhị cấp, cho đến nửa Tiên Thiên…… Nếu Tử Lăng quốc có được nửa Tiên Thiên bảo vệ, thì sợ gì quốc gia khác?”
Y Tình cắn chặt môi, đáy lòng tràn đầy tia đau thương.
Sủng ái nhiều năm qua đều là giả sao? Ông vì quốc gia lại muốn từ bỏ nữ nhi này, chẳng lẽ thân là con cái hoàng gia đều không thể có được hạnh phúc của mình?
“Tình Nhi, con phải hiểu tình cảnh của phụ hoàng, bây giờ tình huống của Tử Lăng quốc không tốt lắm, con gả cho hắn, tuyệt đối có chỗ tốt rất lớn với Tử Lăng quốc chúng ta, hơn nữa trẫm đã cho hắn hứa hẹn, lúc này, con không gả cũng cần phải gả, cho dù là trói con lại ta cũng sẽ đưa kiệu hoa vào Lưu Nguyệt Môn.”
Giọng nói của nam nhân uy nghiêm lãnh khốc, khiến lòng của Y Tình hung hăng chấn động một chút.
“Phụ hoàng, con muốn hỏi một câu, Tôn lão thế nào rồi?”
“Hừ!” Tử đế hừ lạnh một tiếng: “Lão đông tây kia lại dám trộm con đi, ta đã nhốt ông ta vào thiên lao, con tốt nhất ngoan ngoãn xuất giá, nếu không trẫm sẽ làm thịt ông ta!”
“Phụ hoàng!”
Y Tình xoạt một tiếng đứng lên, thân thể mềm mại hơi run rẩy: “Phụ hoàng, Tôn lão là người mẫu hậu để lại bảo vệ con! Người ra tay với ông ấy, sao không khiến mẫu hậu trên trời có linh thiêng thất vọng?”
Tử đế vẫn không vì lời nói của nàng mà rung động, chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Có để lão gia hỏa kia bình an hay không, chỉ xem biểu hiện của con, vài ngày nữa Ngô Lâm công tử và huynh trưởng của hắn sẽ đến đây, đến lúc đó trẫm muốn con tự nguyện xuất giá, mà không phải bị mạnh mẽ nhét vào kiệu hoa.”
Hung hăng phất vạt áo, tử đế không liếc nhìn nàng một cái đã đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cao lớn kia của Tử đế dần biến mất ở trước mặt, hai chân Y Tình mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt từ trên khuôn mặt đáng yêu chảy xuống, nàng không tiếng động khóc lên.
Không gả, Tôn gia gia sẽ chết, nếu gả…… Nàng sẽ chết……
“Mẫu hậu, nữ nhi nên làm cái gì bây giờ? Nếu ngươi còn trên đời, tất nhiên sẽ không nhẫn tâm để nữ nhi gặp những đau đớn đó, có lẽ con chỉ có một đường cuối có thể đi……”
Ngay vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng leng keng của vòng đeo ta, ngay ở lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn, một mỹ phụ mặc cung trang từ ngoài cửa đi vào.
Có lẽ là mỹ phụ này bảo dưỡng khéo léo, không hiện dấu vết năm tháng chút nào, khuôn mặt vũ mị câu tâm hồn người, khó trách nhiều năm như vậy còn có thể vinh sủng không suy.
Y Tình tự nhiên nhận ra đây cính là Mị
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong Quân Môn là một vùng chướng khí mù mịt, Quân Thanh Vũ càng nhíu chặt mày lại, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, Tiểu Hoàng Nhi như cảm nhận được tức giận trong lòng nàng, không nói một lời giữ tay nàng lại.
Mới vừa bước vào bên trong sân, Quân Thanh Vũ đã nhìn thấy đám người Quân béo đều ngồi ở trong Trị Liệu Trận, trên người mọi người đều chảy máu, bộ dáng chật vật kia cũng khiến lòng của Quân Thanh Vũ trầm xuống.
Đúng lúc này, mọi người như nhận thấy được cái gì đó đồng thời ngẩng đầu lên, khi trông thấy bạch y quen thuộc kia, cơ thể của mọi người đều cứng lại, như không thể tin vào hai mắt của mình……
Quân béo nâng tay lên hung hăng xoa đôi mắt, dùng sức nhìn thiếu nữ đứng ở trước mắt, chỉ sợ đây chẳng qua là một ảo ảnh, cũng may thiếu nữ cũng không biến mất ở trước mắt bọn họ, khuôn mặt thanh lệ so với một năm trước càng thêm tuyệt sắc, giờ phút này hắn bất giác nhìn thấy thiếu nữ mảnh khảnh hai năm trước kia.
Ngắn ngủn hai năm, nàng đã thay đổi nhiều như vậy……
Quân béo cảm giác khóe mắt có chút ướt át, chỉ có nàng ở Quân Môn, mới có thể là cảng tránh gió vĩnh viễn của bọn họ.
“Lão đại, ngươi đã trở lại?”
Chia tay đã hơn một năm, rốt cuộc nàng đã trở lại……
“Mập mạp, xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ hơi trầm xuống, nàng nhìn Quân Môn bị phá hủy hoàn toàn, đáy mắt lóe ra tia lạnh lẽo.
Mấy ngày nay nàng không ở đây, rốt cuộc Quân Môn đã xảy ra cái gì?
“Là thế này, mẹ nó, một đám hỗn đản Tử Lăng quốc kia bắt nha đầu điên đi, nói là muốn ép nàng gả cho đệ tử ngoại môn gì đó của Lưu Nguyệt Môn.”
Quân béo tức giận từ trên mặt đất nhảy dựng lên, có lẽ là gặp được người tâm phúc trở về, lập tức nói chuyện xảy ra vừa rồi cho Quân Thanh Vũ, tuy không có thêm mắm thêm muối gì, nhưng cũng khiến sắc mặt của Quân Thanh Vũ càng thêm lạnh lùng.
“Mẫu thân, người Tử Lăng quốc kia ăn ngon không? Hoàng Nhi có thể đi ăn bọn họ không?”
Đang lúc Quân béo tức giận, một giọng nói đầy hơi sữa khiến tất cả mọi người không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Hai mắt tiểu nữ hài mỉm cười, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đáng yêu khiến người ta nhịn không được muốn xoa nắn hai cái, lông mi thật dài khẽ giơ lên, làm nổi bật sáng ngời trong đôi mắt ra.
Bọn họ chưa từng gặp qua nữ hài đáng yêu như vậy, nàng như là một miếng ngọc được chạm khắc ra, xinh đẹp như tiểu tiên đồng.
Trong mắt Quân béo lập tức hiện ra một tia cổ quái, hắn nhìn tiểu nữ hài, lại nhìn về phía Quân Thanh Vũ, chớp đôi mắt thật nhỏ: “Cái kia…… Lão đại, ngươi ra ngoài một năm, sao ngay cả nữ nhi cũng sinh rồi?”
Lại còn là một nữ nhi lớn như vậy……
Tiểu Hoàng Nhi như cảm thấy Quân béo bị dọa đến không đủ, cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay của Quân Thanh Vũ, giọng hơi sữa nói: “Mẫu thân, chờ chuyện bên kia kết thúc, chúng ta đi tìm phụ thân Vô Tình được không?”
Phụ…… Phụ thân?
Sắc mặt của Quân béo càng thêm cổ quái: “Lão đại, tốc độ của ngươi cũng quá nhanh đi? Một năm, chẳng những gả cho người khác, còn sinh ra một nữ nhi…… Cái này, nhưng ta không rõ, sao nữ nhi của lão đại ngươi lớn lên lớn như vậy? Chẳng lẽ cũng là hiệu quả của trận pháp?”
Mập mạp này …… Quả thật là càng nói càng thái quá.
“Ngươi thấy qua trận pháp có hiệu quả này sao?” Quân Thanh Vũ xem như hoàn toàn hết chỗ nói với mập mạp này.
“Cái này……” Quân béo gãi đầu, ha hả cười hai tiếng: “Còn không phải bởi vì ngươi là lão đại, ở trong lòng ta, lão đại ngươi là không gì không làm được, nếu có một ngày lão đại ngươi nói cho ta, ngươi làm một người nam nhân mang thai, ta cũng tin tưởng kia tuyệt đối là sự thật, lão đại ngươi chính là thần không gì không làm được.”
Từ sau khi Quân Thanh Vũ xảy ra thay đổi, mập mạp sùng bái nàng gần như là mù quáng, cho dù là Quân Thanh Vũ tìm hắn nói cho hắn biết mình là thần, mập mạp cũng sẽ không nghi ngờ lời nói của nàng, chỉ biết coi nàng là thần để minh sùng bái.
Nhưng lời nói này lại khiến Quân Thanh Vũ kinh hãi choáng váng?
Nam nhân mang thai? Đây…… Đây chẳng lẽ là mập mạp mất đi Y Tình bị đả kích quá lớn cho nên choáng váng?
“Nhưng mà nói thật, lão đại, rốt cuộc nữ nhi của ngươi là chuyện như thế nào?” Quân béo nhìn Tiểu Hoàng Nhi, tiểu nha đầu này lớn lên thật đúng là đẹp, không hổ là nữ nhi của lão đại.
Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài một tiếng: “Ta nhặt được.”
“Nhặt…… Nhặt được?” Quân béo lập tức mở to hai mắt nhìn: “Lão đại, ngươi có phải nhàn đến hoảng hay không? Chơi cái gì không tốt? Nhặt một nữ nhi đến chơi?”
Quân Thanh Vũ cứng lại, đoán chừng nàng nói tiếp sẽ bị tên mập chết tiệt này làm cho tức chết.
“Mập mạp, chờ các ngươi dưỡng thương tốt, đi một chuyến đến Tử Lăng quốc với ta.” Quân Thanh Vũ không muốn nói thêm cái gì ở trên vấn đề kia, bằng không còn không biết tên mập chết tiệt sẽ nói ra lời kinh hãi thế tục gì.
Nàng có nhàm chán như vậy sao? Nhặt một nữ nhi để chơi?
Khuôn mặt của Quân béo ngẩn ra, tất cả những oan ức phải chịu đó bị hắn vứt ra sau đầu rồi, theo hắn, chỉ cần có Quân Thanh Vũ ra ngựa, vậy không có chuyện gì là không giải quyết được.
Tử Lăng quốc rất ghê gớm sao? Lưu Nguyệt Môn thì thế nào? Lão đại nhà hắn nhận thức chính là thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn.
Nếu nhìn thấy lão đại, những người đó hãy chờ khóc lóc thảm thiết cầu xin béo gia hắn đi.
Cho nên, đã thay vẻ mặt chán nản, Quân béo vênh váo tự đắc ngẩng đầu lên, mắng vài câu: “Mẹ nó, còn không phải là một Tử Lăng quốc thôi sao, lão đại, chúng ta sẽ đi theo ngươi báo thù.”
Những người khác hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt toát ra tia vui sướng.
Chỉ cần lão đại trở về, mặc kệ có khó khăn gì cũng đều có thể giải quyết dễ dàng……
“Mẫu thân lại muốn đi giết người sao?” Tiểu Hoàng Nhi hưng phấn, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác rõ ràng mang theo vẻ hứng thú nồng đậm, như với nàng mà nói giết người là một chuyện lạc thú rất lớn.
Đáy lòng mọi người phát lạnh, xem ra tiểu nha đầu này còn không dễ chọc hơn lão đại, không biết Tử Lăng quốc có bao nhiêu người bị xui xẻo, bọn họ mặc niệm vì những người đó nửa khắc……
Tử Lăng quốc, hoàng cung nội viện cao lớn uy nghiêm, trong một tòa gác mái tráng lệ huy hoàng, Y Tình mở mắt to vô thần nhìn ngọn cây cọng cỏ bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì.
“Công chúa vẫn như vậy sao?”
Một giọng nói uy nghiêm từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó vang lên tiếng bẩm báo của cung nữ: “Hồi bẩm bệ hạ, công chúa vẫn luôn không ăn không uống, thậm chí ban ngày đều không có động tĩnh.”
“Được rồi, trẫm đã biết, các ngươi đều lui ra đi.”
Rất nhanh ngoài cửa không có bất kì động tác gì.
Y Tình không quay đầu lại, hơn nữa ngya cả cơ thể đều không động một chút, mắt to vô thần nhìn ngoài cửa sổ, nhu ngay cả hoàng đế đến đều chưa từng phát hiện……
“Tình Nhi, ta biết con không muốn, chẳng lẽ con không muốn vì phụ hoàng màsuy xét một chút? Nếu con có thể gả cho đệ tử Lưu Nguyệt Môn, không biết sẽ mang đến bao nhiêu chỗ tốt cho Tử Lăng quốc, tỷ như Tụ Linh Trận cỡ trung trong truyền thuyết, con muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, còn có thể tiến vào Lưu Nguyệt Môn tu luyện.”
Rốt cuộc Y Tình cũng phục hồi tinh thần lại, đáy lòng lại phát ra một tiếng cười nhạo.
Tụ Linh Trận cỡ trung? Trong Quân Môn không thiếu nhất chính là trận pháp, há là một đệ tử Lưu Nguyệt Môn có thể so sánh? Huống chi với người kia, nàng không yêu, cho dù lại ưu tú, chỉ cần không yêu nàng cũng không muốn gả.
“Phụ hoàng, hắn thật sự là người của Lưu Nguyệt Môn, một đệ tử ngoại môn mà thôi, đáng giá hoàng đế một quốc gia đi lấy lòng sao? Còn không tiếc hy sinh hạnh phúc của nữ nhi.”
“Con thì biết cái gì?” Sắc mặt củaTử đế trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngô Lâm thật sự là đệ tử ngoại môn không tồi, cũng có được thiên phú tiến vào nội môn, huống chi hắn có một huynh đệ thân là đệ tử nội môn, nghe nói huynh đệ kia lại là nhân vật xếp hạng thứ năm mươi sáu trong nội môn, tuổi còn trẻ đã đạt đến thập cấp, tuy Tử Lăng quốc chúng ta ngay cả cường giả thập nhất cấp cũng đều có hai người, nhưng những người đó đều là lão nhân, mà vị huynh đệ kia của Ngô Lâm chẳng qua hơn ba mươi tuổi, về sau nói không chừng hắn có thể đột phá đến thạp nhị cấp, cho đến nửa Tiên Thiên…… Nếu Tử Lăng quốc có được nửa Tiên Thiên bảo vệ, thì sợ gì quốc gia khác?”
Y Tình cắn chặt môi, đáy lòng tràn đầy tia đau thương.
Sủng ái nhiều năm qua đều là giả sao? Ông vì quốc gia lại muốn từ bỏ nữ nhi này, chẳng lẽ thân là con cái hoàng gia đều không thể có được hạnh phúc của mình?
“Tình Nhi, con phải hiểu tình cảnh của phụ hoàng, bây giờ tình huống của Tử Lăng quốc không tốt lắm, con gả cho hắn, tuyệt đối có chỗ tốt rất lớn với Tử Lăng quốc chúng ta, hơn nữa trẫm đã cho hắn hứa hẹn, lúc này, con không gả cũng cần phải gả, cho dù là trói con lại ta cũng sẽ đưa kiệu hoa vào Lưu Nguyệt Môn.”
Giọng nói của nam nhân uy nghiêm lãnh khốc, khiến lòng của Y Tình hung hăng chấn động một chút.
“Phụ hoàng, con muốn hỏi một câu, Tôn lão thế nào rồi?”
“Hừ!” Tử đế hừ lạnh một tiếng: “Lão đông tây kia lại dám trộm con đi, ta đã nhốt ông ta vào thiên lao, con tốt nhất ngoan ngoãn xuất giá, nếu không trẫm sẽ làm thịt ông ta!”
“Phụ hoàng!”
Y Tình xoạt một tiếng đứng lên, thân thể mềm mại hơi run rẩy: “Phụ hoàng, Tôn lão là người mẫu hậu để lại bảo vệ con! Người ra tay với ông ấy, sao không khiến mẫu hậu trên trời có linh thiêng thất vọng?”
Tử đế vẫn không vì lời nói của nàng mà rung động, chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Có để lão gia hỏa kia bình an hay không, chỉ xem biểu hiện của con, vài ngày nữa Ngô Lâm công tử và huynh trưởng của hắn sẽ đến đây, đến lúc đó trẫm muốn con tự nguyện xuất giá, mà không phải bị mạnh mẽ nhét vào kiệu hoa.”
Hung hăng phất vạt áo, tử đế không liếc nhìn nàng một cái đã đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cao lớn kia của Tử đế dần biến mất ở trước mặt, hai chân Y Tình mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt từ trên khuôn mặt đáng yêu chảy xuống, nàng không tiếng động khóc lên.
Không gả, Tôn gia gia sẽ chết, nếu gả…… Nàng sẽ chết……
“Mẫu hậu, nữ nhi nên làm cái gì bây giờ? Nếu ngươi còn trên đời, tất nhiên sẽ không nhẫn tâm để nữ nhi gặp những đau đớn đó, có lẽ con chỉ có một đường cuối có thể đi……”
Ngay vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng leng keng của vòng đeo ta, ngay ở lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn, một mỹ phụ mặc cung trang từ ngoài cửa đi vào.
Có lẽ là mỹ phụ này bảo dưỡng khéo léo, không hiện dấu vết năm tháng chút nào, khuôn mặt vũ mị câu tâm hồn người, khó trách nhiều năm như vậy còn có thể vinh sủng không suy.
Y Tình tự nhiên nhận ra đây cính là Mị
Tác giả :
Băng Y Khả Khả