Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 1 - Chương 46: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Ầm!”
Thấy Vi lão đứng lên, Quân Thanh Vũ dùng linh hồn lực của mình hung hăng đâm về phía linh hồn của ông ta, trong khoảnh khắc, ông ta cảm giác đầu đau nhói, ánh mắt dần ảm đạm xuống.
Chỉ mấy hô hấp ông ta đã khôi phục lại, còn chưa kịp phòng ngự, một kiếm hợp lực phong hỏa đâm đến trước mặt ông ta.
“Lão gia chủ, cứu ta!”
Sắc mặt của Vi lão thay đổi, cũng không rảnh lo mặt mũi gì hét to lên.
Chỉ là tốc độ của nàng quá nhanh, thế cho nên lão gia chủ còn chưa kịp lao đến, lực lượng mạnh mẽ kia đã phá vỡ phòng ngự của ông ta, trực tiếp xông về phía đan điền.
Bốp!
Một tiếng vang thanh thúy truyền vào tai mọi của người, ngay lập tức, sắc mặt của Vi lão tái nhợt, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể già nua kia lay động vài cái cuối cùng rồi ngã trên mặt đất.
“Nha đầu thúi, ngươi cũng dám đụng đến đệ nhị cường giả của Quân gia ta!” Lão gia chủ đau lòng tức giận gầm lên một tiếng, cơ thể như gió, nhanh chóng nhằm về phía Quân Thanh Vũ.
Vi lão kia chính là cường giả thứ hai chỉ ở sau ông của Quân gia, bay giờ bị phá đan điền, sao có thể không khiến cho ông tức giận?
“Còn chưa đến nửa phút.” Quân Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, nắm Vi lão ở trên tay, lại nhìn lão gia chủ tức giận ngập trời.
Thật ra đến đây nàng cũng không hoàn toàn nắm chắc, rồi lại không thể không đến, nếu nàng không đến mà nói, Quân gia nhất định sẽ ở trên lôi đài gây khó dễ cho Quân béo.
Người này miệng cứng lòng mềm, hơn nữa kiếp trước đã nhận làm bằng hữu, nàng vẫn luôn rất để ý.
Cũng may khoảng cách Cửu Thiên Biến mất đi hiệu lực còn một đoạn thời gian nữa, không biết liên thủ với Hồng Ngọc có thể khiến lão nhân này bị thương không, nhưng dù chỉ có một phân nắm chắc, nàng cũng cần phải thử xem.
Ngay lúc lão gia chủ đến trước mặt Quân Thanh Vũ, một bóng dáng màu xám từ trời không hạ xuống, nâng chưởng công kích về phía lão gia chủ.
Ầm!
Một tiếng vang lớn, hai người đều lui về phía sau hai bước, khóe miệng của lão gia chủ trào ra một vết máu, lạnh lùng nhìn lão giả đứng ở đối diện: “Triệu lão, ngươi thật sự quản đến chuyện của Quân gia ta?”
Triệu lão mỉm cười, lắc bàn tay tê dại, nói: “Quân lão nhân, làm người không thể vô sỉ đến trình độ này, vừa rồi ta cũng nghe thấy hai người bọn họ đều lập ước định, bất luận sóng chết, đừng nói là Thanh Vũ nha đầu phế đi ông ta, dù giết ông ta cũng đúng thôi.”
Từ lúc ban đầu thi đấu Triệu lão đã ở chỗ tối xem trận chiến, cũng không nhúng tay là muốn biết rốt cuộc thực lực của Quân Thanh Vũ như thế nào, cũng may nha đầu này không khiến ông thất vọng, tuổi như thế đã có thể đánh bại cường giả bát cấp.
Tuy nói phương diện này có thành phần của vận khí, nhưng cũng không thoát khỏi quan hệ thiên phú và thực lực của bản thân nàng.
Sắc mặt của lão gia chủ đỏ lên, ông cũng biết lúc này ra tay thật sự không đúng, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng cãi lại cho mình như thế nào.
“Đúng rồi, Quân lão nhân, lần này thiếu gia chúng ta cũng đến Quân gia ngươi, có phải ngươi nên cho thiếu gia chúng ta một công đạo về chuyện hôm nay hay không?”
“Thiếu gia? Chủ nhân của thương hội Cảnh Nhân?”
Lão gia chủ sửng sốt một chút, ở trong Quận Thành ai chẳng biết thương hội Cảnh Nhân có bối cảnh thần bí? Rất nhiều người đều biết hậu trường của hắn cường đại, là bởi vì mấy năm trước lúc ban đầu thương hội thành lập, từng gặp qua không ít thế lực tập kích ban đêm, cuối cùng những thế lực đó không ai là không bị huỷ diệt.
Nhưng ai cũng không biết hậu trường chân chính của thương hội là ai, cũng không biết chủ nhân của Cảnh Nhân là người nào, bây giờ thật vất vả nhìn thấy kẻ thần bí kia lên sân khấu, một số người trẻ tuổi đều không khỏi duỗi cổ nhìn xung quanh.
Một bộ áo gấm trăng non lay động đập vào trong mắt của mọi người.
Nam nhân thanh tuấn như nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười nhàn nhạt, thoạt nhìn là thoải mái như vậy, như là ánh mặt trời từ trên bầu trời rơi xuống, chiếu vào trong lòng mọi người.
Bọn họ chưa từng gặp qua người có thể cười đẹp như vậy, như chỉ cần đứng ở bên người hắn, là có thể cảm giác được cảm giác được tâm tình không yên.
Quân Mộng Liên si ngốc nhìn nam nhân đi đến, tim bỗng nhiên đập mạnh, nàng vẫn luôn cho rằng Thiếu Thần ca ca là đẹp nhất, nhưng so với nam nhân này, quả thật là kém quá xa.
Dù là thế lực của Thanh Minh Phái cường đại, dù thương hội Cảnh Nhân kia mạnh cũng không bằng Thanh Minh Phái, cho nên tuy nàng mê hoặc với khuôn mặt thanh tuấn của Cảnh Nguyệt Hiên, nhưng vẫn càng thích Liễu Thiếu Thần thân là đệ tử nội môn của Thanh Minh Phái.
“Lần này trở về sao không đi
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Ầm!”
Thấy Vi lão đứng lên, Quân Thanh Vũ dùng linh hồn lực của mình hung hăng đâm về phía linh hồn của ông ta, trong khoảnh khắc, ông ta cảm giác đầu đau nhói, ánh mắt dần ảm đạm xuống.
Chỉ mấy hô hấp ông ta đã khôi phục lại, còn chưa kịp phòng ngự, một kiếm hợp lực phong hỏa đâm đến trước mặt ông ta.
“Lão gia chủ, cứu ta!”
Sắc mặt của Vi lão thay đổi, cũng không rảnh lo mặt mũi gì hét to lên.
Chỉ là tốc độ của nàng quá nhanh, thế cho nên lão gia chủ còn chưa kịp lao đến, lực lượng mạnh mẽ kia đã phá vỡ phòng ngự của ông ta, trực tiếp xông về phía đan điền.
Bốp!
Một tiếng vang thanh thúy truyền vào tai mọi của người, ngay lập tức, sắc mặt của Vi lão tái nhợt, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể già nua kia lay động vài cái cuối cùng rồi ngã trên mặt đất.
“Nha đầu thúi, ngươi cũng dám đụng đến đệ nhị cường giả của Quân gia ta!” Lão gia chủ đau lòng tức giận gầm lên một tiếng, cơ thể như gió, nhanh chóng nhằm về phía Quân Thanh Vũ.
Vi lão kia chính là cường giả thứ hai chỉ ở sau ông của Quân gia, bay giờ bị phá đan điền, sao có thể không khiến cho ông tức giận?
“Còn chưa đến nửa phút.” Quân Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, nắm Vi lão ở trên tay, lại nhìn lão gia chủ tức giận ngập trời.
Thật ra đến đây nàng cũng không hoàn toàn nắm chắc, rồi lại không thể không đến, nếu nàng không đến mà nói, Quân gia nhất định sẽ ở trên lôi đài gây khó dễ cho Quân béo.
Người này miệng cứng lòng mềm, hơn nữa kiếp trước đã nhận làm bằng hữu, nàng vẫn luôn rất để ý.
Cũng may khoảng cách Cửu Thiên Biến mất đi hiệu lực còn một đoạn thời gian nữa, không biết liên thủ với Hồng Ngọc có thể khiến lão nhân này bị thương không, nhưng dù chỉ có một phân nắm chắc, nàng cũng cần phải thử xem.
Ngay lúc lão gia chủ đến trước mặt Quân Thanh Vũ, một bóng dáng màu xám từ trời không hạ xuống, nâng chưởng công kích về phía lão gia chủ.
Ầm!
Một tiếng vang lớn, hai người đều lui về phía sau hai bước, khóe miệng của lão gia chủ trào ra một vết máu, lạnh lùng nhìn lão giả đứng ở đối diện: “Triệu lão, ngươi thật sự quản đến chuyện của Quân gia ta?”
Triệu lão mỉm cười, lắc bàn tay tê dại, nói: “Quân lão nhân, làm người không thể vô sỉ đến trình độ này, vừa rồi ta cũng nghe thấy hai người bọn họ đều lập ước định, bất luận sóng chết, đừng nói là Thanh Vũ nha đầu phế đi ông ta, dù giết ông ta cũng đúng thôi.”
Từ lúc ban đầu thi đấu Triệu lão đã ở chỗ tối xem trận chiến, cũng không nhúng tay là muốn biết rốt cuộc thực lực của Quân Thanh Vũ như thế nào, cũng may nha đầu này không khiến ông thất vọng, tuổi như thế đã có thể đánh bại cường giả bát cấp.
Tuy nói phương diện này có thành phần của vận khí, nhưng cũng không thoát khỏi quan hệ thiên phú và thực lực của bản thân nàng.
Sắc mặt của lão gia chủ đỏ lên, ông cũng biết lúc này ra tay thật sự không đúng, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng cãi lại cho mình như thế nào.
“Đúng rồi, Quân lão nhân, lần này thiếu gia chúng ta cũng đến Quân gia ngươi, có phải ngươi nên cho thiếu gia chúng ta một công đạo về chuyện hôm nay hay không?”
“Thiếu gia? Chủ nhân của thương hội Cảnh Nhân?”
Lão gia chủ sửng sốt một chút, ở trong Quận Thành ai chẳng biết thương hội Cảnh Nhân có bối cảnh thần bí? Rất nhiều người đều biết hậu trường của hắn cường đại, là bởi vì mấy năm trước lúc ban đầu thương hội thành lập, từng gặp qua không ít thế lực tập kích ban đêm, cuối cùng những thế lực đó không ai là không bị huỷ diệt.
Nhưng ai cũng không biết hậu trường chân chính của thương hội là ai, cũng không biết chủ nhân của Cảnh Nhân là người nào, bây giờ thật vất vả nhìn thấy kẻ thần bí kia lên sân khấu, một số người trẻ tuổi đều không khỏi duỗi cổ nhìn xung quanh.
Một bộ áo gấm trăng non lay động đập vào trong mắt của mọi người.
Nam nhân thanh tuấn như nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười nhàn nhạt, thoạt nhìn là thoải mái như vậy, như là ánh mặt trời từ trên bầu trời rơi xuống, chiếu vào trong lòng mọi người.
Bọn họ chưa từng gặp qua người có thể cười đẹp như vậy, như chỉ cần đứng ở bên người hắn, là có thể cảm giác được cảm giác được tâm tình không yên.
Quân Mộng Liên si ngốc nhìn nam nhân đi đến, tim bỗng nhiên đập mạnh, nàng vẫn luôn cho rằng Thiếu Thần ca ca là đẹp nhất, nhưng so với nam nhân này, quả thật là kém quá xa.
Dù là thế lực của Thanh Minh Phái cường đại, dù thương hội Cảnh Nhân kia mạnh cũng không bằng Thanh Minh Phái, cho nên tuy nàng mê hoặc với khuôn mặt thanh tuấn của Cảnh Nguyệt Hiên, nhưng vẫn càng thích Liễu Thiếu Thần thân là đệ tử nội môn của Thanh Minh Phái.
“Lần này trở về sao không đi
Tác giả :
Băng Y Khả Khả