Vô Tận Vũ Trang
Chương 215: Cò Kè Mặc Cả
Trong nhà nhỏ, Thẩm Dịch ho mãnh liệt một hồi, mới dừng lại thở dốc một hơi, vỗ ngực một cái nói: “Thật xin lỗi, trước khi đến bị trúng chút phong hàn, đã thất lễ.”
Tia Dalma buông buông tay: “Không có gì, nếu anh còn chưa ho xong, có thể tiếp tục.”
“Không cần, có thể cho tôi nhìn nhiệm vụ cụ thể một chút được không?”
Tia Dalma vẩy đầu ngón tay, một tờ nhiệm vụ hiện ra trước mắt Thẩm Dịch, lúc này đây, bà không sử dụng hình ảnh trên hũ nước nữa.
Thẩm Dịch cầm qua tờ nhiệm vụ nhìn kỹ, phía sau lưng hắn là mấy đồng bọn, hoặc đứng hoặc ngồi, phân bố bốn phía nhà nhỏ, vô tình hữu ý tạo thành xu thế cảnh giới.
Trải qua thời gian dài hợp tác, mọi người đã dần dần hình thành một ít ăn ý. Nếu đang trò chuyện trao đổi, Thẩm Dịch đột nhiên ho khan lớn tiếng, vậy nói rõ cuộc trò chuyện này rất trọng yếu, những người khác vạn nghìn lần không được xen vào, nếu không rất có thể hỏng chuyện.
So với trước kia, đội Đoạn Nhận hôm nay đã trở nên ngày càng thành thục, phối hợp cũng ngày càng tốt. Cho dù không rõ Thẩm Dịch đến cùng muốn làm gì, nhưng thật hiển nhiên, nhiệm vụ Tia Dalma mới vừa nói kia đã nghiêm trọng chạm đến thần kinh Thẩm Dịch, mới khiến hắn làm ra phản ứng mãnh liệt như thế.
Thẩm Dịch biểu hiện như đang xem nhiệm vụ, trên thực tế là đang trì hoãn thời gian, suy nghĩ vấn đề.
Nhìn một hồi lâu, Thẩm Dịch khép lại tờ nhiệm vụ.
“Phu nhân Tia Dalma, trước khi tôi quyết định có tiếp nhiệm vụ này hay không, tôi muốn hỏi thăm bà một vấn đề.”
“Xin mời nói.”
“Đồ vật trong tay bà, không thể nào cung cấp không hạn chế chứ?”
“Dĩ nhiên là không, có vài thứ tôi phải gian nan lắm mới lấy được, một phần trong đó thậm chí không cách nào có được nữa.”
“Như vậy chúng nó tổng cộng giá trị bao nhiêu điểm Vinh Quang?”
Tia Dalma ngẩn ngơ: “Anh hỏi cái gì?”
“Tôi hỏi, những món đồ trong tay bà, tổng cộng giá trị bao nhiêu điểm Vinh Quang! Tôi cần biết rõ hạn mức cao nhất mà tôi có thể lấy được, như vậy mới có thể tránh cho công tác dư thừa không có ý nghĩa.” Thẩm Dịch rất nghiêm túc trả lời.
“Anh điên rồi sao?” Tia Dalma kêu lên: “Anh không có khả năng hoàn thành dù chỉ là một nửa công tác tại đây.”
“Nói cho tôi biết trước bao nhiêu điểm Vinh Quang được không nào.”
Tia Dalma hừ lạnh: “Một vạn điểm! Nếu như anh có một vạn điểm Vinh Quang, anh có thể đổi tất cả đồ vật tại đây, nhưng anh không có khả năng kiếm được nhiều như vậy.”
“Thế cũng không nhất định, nếu tôi nói cho bà biết tôi có thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ trong nửa tháng, kiếm đủ điểm Vinh Quang thì sao?”
Tia Dalma cười ha ha: “Hơn một trăm năm, ta chờ hơn một trăm năm, còn chưa có kẻ nào làm được, những tên ngu ngốc kia thậm chí ngay cả một cái tín vật đều không thể cầm về cho ta…”
Bà đột nhiên ngậm miệng, lại phát hiện hai mắt Thẩm Dịch nồng nặc ý tứ cười nhạo.
“Quỷ thật, ngươi dám lừa ta…” Tia Dalma đột nhiên ý thức được cái gì, la hoảng lên.
“Thật xin lỗi, tôi chỉ là muốn phu nhân chứng thực vài việc.” Thẩm Dịch vỗ nhẹ tờ nhiệm vụ, khuôn mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Nếu tôi đoán không lầm, nhiệm vụ chín vị vua hải tặc mới là nhiệm vụ then chốt. Chỉ cần hoàn thành nó, những nhiệm vụ khác tất thảy đều không trọng yếu, đúng không?”
Là nữ hải thần bị phong ấn, Tia Dalma buộc phải sống dưới thân thể phàm nhân, cho nên không có thứ gì quan trọng hơn chuyện giải trừ phong ấn. Vì có thể giải trừ phong ấn, Tia Dalma nghĩ ra đủ loại biện pháp, có lẽ là đã bị đô thị ảnh hưởng, bà cuối cùng lựa chọn phương thức như bây giờ —— thông qua bán đạo cụ để hấp dẫn nhân tài bán mạng cho bà.
Luôn có người nguyện ý vì chúng đi nếm thử mạo hiểm, đi làm những chuyện ngay cả bà cũng không làm được.
Còn Thẩm Dịch, hắn chính là muốn biết phải chăng nhiệm vụ này cũng có ý nghĩa toàn bộ với bà đồng như trong kịch bản. Bà đồng đương nhiên không có khả năng đơn giản thừa nhận để đối phương nắm được điểm yếu, cho nên Thẩm Dịch chỉ có thể dùng phép khích tướng để dò xét một chút, quả nhiên thành công.
Thời khắc này Tia Dalma há to miệng, hung hăng trừng Thẩm Dịch: “Vậy thì sao?”
“Vậy có nghĩa giá tiền không công bình.” Thẩm Dịch chỉ chỉ nhiệm vụ chín vị vua hải tặc trên tờ nhiệm vụ: “Đạt được một tín vật, chỉ đổi được 150 điểm vinh quang, quá không hợp lý.”
“Đây là an bài hợp lý nhất!” Tia Dalma trừng mắt kêu lên.
“Tôi lại không nghĩ như vậy, có lẽ phu nhân không tin, nhưng trong chỗ u minh luôn có một sức mạnh ảnh hưởng chúng ta, khiến chúng ta mất đi năng lực phán đoán. Nhưng không sao cả, quan trọng là… liệu bà có đủ thanh tĩnh hay không hả bà đồng Tia Dalma?”
“Ngươi đến cùng có ý gì?”
“Ý của tôi rất đơn giản. Kỳ thật phu nhân chỉ cần mỗi tín vật của chín vị vua hải tặc, không nên phủ nhận, điểm này chúng ta đều rất rõ ràng, trừ đó ra, những thứ khác toàn bộ chẳng qua là ngụy trang. Cho nên, để tôi định lại giá tiền một lần nữa nhé? Mỗi tín vật vua hải tặc, đổi lấy một phần chín vật phẩm tại đây.”
“Nằm mơ!” Tia Dalma kêu to lên: “Cái giá này quá hoang đường.”
Hoàn toàn chính xác không hợp thói thường, dựa theo yêu cầu của Thẩm Dịch, cầm một cái tín vật, Thẩm Dịch có thể đổi được tới hơn ngàn điểm Vinh Quang. Hắn chỉ cần đối phó một vị vua hải tặc là có thể thỏa mãn toàn bộ nhu cầu.
Nhưng Thẩm Dịch lại mỉm cười nói: “Phu nhân Tia Dalma, tôi phải nhắc nhở bà hai chuyện. Thứ nhất: Bỏ qua cái thôn này, sẽ không có chỗ dừng chân nữa. Thứ hai: Giá cả thị trường không phải lúc nào cũng căn cứ vào giá gốc của vật phẩm, bình thường còn căn cứ vào nhu cầu thị trường. Bà cần người ta giúp bà hoàn thành nhiệm vụ, vì thế bà đã đợi trên trăm năm. Những nhiệm vụ khác đều không quan trọng, tín vật của chín vị vua hải tặc mới là then chốt. Hiện tại rốt cục có người có thể hoàn thành cho bà, bà lại muốn bỏ qua như vậy sao?”
Tia Dalma hung tợn nhìn hắn chằm chằm: “Đó cũng không phải nhiệm vụ dễ ăn.”
Thẩm Dịch ung dung bắt đầu dùng ‘Vampire sờ mó’ cắt móng tay, những nơi lưỡi dao đi qua, mảnh vụn bay tán loạn: “Cái tôi quan tâm chỉ là thời gian. Đối với tôi, vượt qua đại dương, đi đến chín vùng biển tìm kiếm chín vị vua hải tặc mới là vấn đề phiền toái nhất.”
“Chuyện này không cần lo lắng, bọn hắn sắp tổ chức đại hội hải tặc tại thành Shipwreck (đắm tàu). Nếu như ngươi có đủ thực lực, đại khái có thể đến đó, dù sao ta cũng không có bổn sự kia.” Tia Dalma âm dương quái khí cười rộ lên.
“Nhưng bà vẫn muốn thử đúng không? Bà bảo Barbossa giúp bà, cho nên ông ta đã phái tới một đội tiên phong. Hỏi thực nhé, bà ôm bao nhiêu hi vọng vào ông ta? Tôi đoán một chút cũng không có.” Thẩm Dịch thản nhiên nói.
Tia Dalma ngẩn ngơ: “Làm sao ngươi biết?”
Thẩm Dịch bắt đầu cười hắc hắc. Hắn ngẩng đầu nhìn Tia một chút: “Bởi vì đội hải tặc kia vừa lúc trên đường đụng phải tôi, số bọn hắn thật không may, đã bị tôi giết chết.”
Tàu Khổng Lồ Một Mắt và năm chiếc tàu hải tặc dưới cờ, đúng là đám hải tặc Barbossa phái đi trợ giúp Tia Dalma. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thẩm Dịch nhận được nhiệm vụ từ Truy Sát Lệnh Màu Đen ngay sau khi diệt đám ấy.
Nói toạc ra chính là để hắn thay thế tàu Khổng Lồ Một Mắt đi chấp hành nhiệm vụ mà bọn chúng vốn phải làm.
Sở dĩ Thẩm Dịch có thể khẳng định điểm này là vì Barbossa chính là kẻ trợ giúp Tia Dalma giải trừ phong ấn trong kịch bản gốc. Cho dù kịch bản Cướp biển vùng Caribe ở đây có chút biến hóa, nhưng căn cứ theo lý giải của hắn, trừ phi là nội dung có liên quan đến mạo hiểm giả, nếu không phương hướng chung và một ít yếu tố mấu chốt của kịch bản sẽ không thay đổi, đây cũng là kết luận hắn rút ra từ lần nhiệm vụ trước.
Bởi vậy tuy Tia Dalma tỏ vẻ cần tín vật của chín vị vua hải tặc, trên thực tế chỉ cần bảy, Barbossa đã sớm bị bà mua chuộc, thuyền trưởng Jack Sparrow lại là bạn tốt của bà. Bà đồng lăn lộn trên trăm năm, cuối cùng không phải phí hoài đấy, tốt xấu gì cũng lôi kéo được hai vị vua hải tặc giúp đỡ mình.
Mà việc Thẩm Dịch phải làm, chính là lợi dụng nhu cầu của Tia Dalma, tận khả năng ép ra giá cao nhất.
Nếu không chỉ dựa theo chỉ thị trên danh sách nhiệm vụ của đối phương đi làm, cho dù lấy được toàn bộ tín vật từ chín vị vua hải tặc, cũng không quá đáng là đổi được hơn một ngàn điểm Vinh Quang, bà đồng bắt người ta bán mạng, lại chỉ giao ra một phần mười thân gia, hơi bị quá rẻ tiền. Thẩm Dịch cũng không thích làm mua bán thâm hụt như vậy.
Về vấn đề ép giá, miễn bàn, đàm phán dùng để làm gì a? Không phải là công cụ tối đa hóa giá trị mồ hôi xương máu mình bỏ ra sao? Một cuộc đàm phán tốt có thể khiến công sức của mình đổi được gấp mười lần hồi báo, còn một cuộc đàm phán hỏng bét lại hoàn toàn ngược lại.
Trong cuộc đàm phán này, nhược điểm lớn nhất của Tia Dalma đã bị Thẩm Dịch nắm, còn mấu chốt của Thẩm Dịch, bà lại không tài nào rờ tới. Nếu bà biết rõ Thẩm Dịch không có Vĩnh Dạ Cực Quang Lệnh không được, dùng tính tình hèn hạ, vô sỉ, tham lam, nói không giữ lời của vị nữ hải thần tiền nhiệm này, tuyệt đối sẽ lập tức hét giá trên trời với thứ đó.
Bởi vậy Thẩm Dịch từ đầu đến cuối đều không lộ ra thứ mình cần chút nào, còn Tia Dalma, bởi vì quán tính kinh doanh lâu năm, khiến bà đã không còn quan tâm đối phương cần gì, mà chỉ để ý đối phương có thể hoàn thành tâm nguyện chân chính của mình hay không, cho nên mới khiến bà thua thiệt trong lúc đàm phán, rơi vào thế yếu.
Dù vậy, hơn một ngàn điểm Vinh Quang cho mỗi tín vật cũng không phải bảng giá bà có thể thừa nhận. Phải biết rằng có rất nhiều thứ thậm chí không phải bà có thể làm, mà là một phần tài sản trong lúc còn tại vị. Nếu bà cho hết những vật này, tương lai dù có trở lại thân phận hải thần, cũng là vị thần táng gia bại sản.
Cho nên thời khắc này bà hung hăng nhìn Thẩm Dịch, dưới tình huống đã không còn hi vọng, bà bất đắc dĩ nói: “Mỗi tín vật 300 điểm Vinh Quang, đây là giá cao nhất, ngươi không có khả năng đạt được thêm.”
Thẩm Dịch tiếc nuối lắc đầu: “Xem ra giao dịch không thành rồi.”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh ầm ĩ khắp chốn.
Hồng Lãng chạy nhanh như điện tới cửa, nhìn thoáng ra phía ngoài, sau đó quay lại nói: “Có mấy mạo hiểm giả đang tới, có thể là đám đi cùng kẻ bị bà đồng giết lúc trước.”
Thẩm Dịch suy tư một chút, nói với Tia Dalma: “Tôi nghĩ sở dĩ phu nhân cự tuyệt giá tiền của tôi, đa phần là vì chúng tôi còn chưa chính thức biểu hiện ra lực lượng của mình. Chúng ta cũng biết, muốn chào hàng một loại thương phẩm, cần phải biểu hiện ra một ít năng lực của nó, mà lần này tôi đến đây, kỳ thật chính là chào hàng chính chúng tôi. Hiện tại vừa vặn có cơ hội.”
“Những người đến kia đều giống các ngươi, cũng là khách nhân của ta.”
“Cũng là cừu nhân của bà, bà đã giết một thành viên trong bọn họ.”
“Vậy thì sao?”
“Đừng để người khác hận bà, phu nhân, nó đồng nghĩa với phiền toái. Vì sao không để tôi thay bà tiêu trừ phiền toái? Vừa có thể biểu hiện ra thực lực của chúng tôi, lại có thể miễn cho phu nhân phiền não vô vị.”
“Ta thấy lý do chủ yếu là ngươi không thích có kẻ cạnh tranh.”
“Coi như vậy đi.” Thẩm Dịch cười cười, quay đầu lại hạ lệnh: “Đi giết bốn tên kia.”
Thân hình mấy người Ôn Nhu lóe ra khỏi nhà.
Bên ngoài vang lên tiếng một người kinh hô: “Các ngươi làm gì? Chúng ta không phải kẻ địch!”
Vừa nói xong lập tức chìm trong tiếng gầm gừ của Hồng Lãng: “Trong thế giới tự do giết chóc, ngoại trừ đồng bọn, ai cũng là kẻ địch!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tác giả :
Duyên Phận