Vô Tận Trùng Sinh
Chương 264: Trần Phong cứng họng
Đi dọc đường một hồi, tiểu đội năm người Khương Thần mới tới Vân Nguyệt phường thị.
Quả không hổ danh là phường thị nổi tiếng nhất Vân Nguyệt Thành. Chỉ riêng tiền sảnh - nơi đầu tiên đập vào mắt người ra vào, đã được trang hoàng hết sức rực rỡ.
Khuôn viên của Vân Nguyệt phường thị hết sức rộng lớn, khác biệt hoàn toàn với các phường thị bên đường.
“Các thiếu gia, tiểu thư, hoan nghênh đại giá quang lâm.”
Một vị trung niên bàn tử đang ngồi ghi chép sổ sách, sau khi nhìn thấy có người bước vào liền đon đả chạy ra.
Nhìn trung niên bàn tử này, đám người Khương Thần lại đưa mắt nhìn Trương Nhị Huyền. Cả hai người này tựa hồ không kém nhau bao nhiêu. Một người có lẽ một trăm cân, một người không kém một trăm mười.
“Các ngươi…ánh mắt đó là có ý gì?” Trương Nhị Huyền thấy bốn người đồng đội nhìn mình, miệng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, tưởng có chuyện gì xảy ra, khẽ nói.
“Không có gì.”
Lại nói, trên thế giới này thường thường mấy kẻ có thân hình to béo sẽ rất thích làm ăn kinh doanh. Mà những người nào làm lão bản hoặc quản lý của tiệm, mười phần chắc chín sẽ béo.
Giống như trung nhiên bàn tử đây, Đường Phiên…tất cả những người Khương Thần gặp qua trước đây hầu hết đều sẽ mang theo thân hình béo ú đi buôn bán.
“Lão bản, ở đây có những loại đan dược chữa thương nào?” Trần Phong sắc mặt vẫn duy trì một vẻ nguy hiểm, hướng tới trung niên bàn tử hỏi.
“Ồ! Đan dược chữa thương sao, các vị có phải chuẩn bị ra ngoài chấp hành nhiệm vụ?”
“Đúng vậy.”
Trung niên bàn tử này có lẽ đã buôn bán cho rất nhiều đệ tử Linh Vân Tông, cho nên khi nghe đám người Khương Thần nói rằng muốn mua đan dược chữa thương, hắn liền đoán ngay ra bọn họ chuẩn bị ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
“Nếu như ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vậy thì ta đề xuất cho các vị Liệu Thương Tán.”
Nói đoạn, trung niên lão bản chạy vào chỗ ghế ngồi của mình, từ ngăn kéo lấy ra một bình ngọc nhỏ. Khẽ đổ một loại thuốc bột từ lọ nhỏ kia lên tay, lão bản béo giơ ra cho đám người Khương Thần nhìn.
“Đây là Liệu Thương Tán, loại này có thể chữa trị ngoại thương rất tốt. Thường thường sẽ được các dong binh đoàn tin dùng.”
“Còn loại nào tốt hơn không lão bản?” Trương Nhị Huyền nhíu mày khẽ nói.
Hắn mặc dù không am hiểu về đan dược, thế nhưng bằng mắt thường có thể thấy, Liệu Thương Tán kia có tác dụng không cao. Nếu như chỉ là chữa trị ngoại thương, vậy thì đối với dong binh đoàn liệp sát mãnh thú cùng yêu thú yếu ớt có thể dùng.
Bọn hắn không chỉ vậy, thứ bọn hắn sắp đối mặt có thể là hàng trăm đầu Thị Huyết Biên Bức. Chỉ Liệu Thương Tán kia là chưa đủ. Bọn hắn cần một loại đan dược chữa thương tốc độ cao hơn.
“Vẫn còn, thế nhưng giá cả có chút cao.”
“Ngươi nhìn chúng ta giống người nghèo sao?” Trương Nhị Huyền có chút bực tức nói.
Hắn đường đường là con nhà thế gia, vậy mà hiện tại đi mua đan dược, đối phương lại lấy ra loại thấp kém nhất chào hàng. Chuyện này nếu như truyền về trong tộc, mặt mũi hắn coi như mất hết.
“Phải phải…” Lão bản béo cười hề hề có chút đê tiện nói.
Hắn sau đó liền đi ngược lại vị trí cũ, cẩn thận lấy từ trong ngăn kéo ra một bình ngọc khác.
Bình ngọc này so với lúc trước chế tác tinh xảo hơn một chút, lão bản béo nhìn nó cũng có đôi phần trân trọng hơn.
“Bổ Huyết Đan.” Lão bản béo đổ từ trong bình ngọc ra vài viên đan dược màu đỏ như máu, cười nói: “Mặc dù tên có một chữ đan nhưng thực tế đây chưa được coi là đan dược chân chính, cũng chỉ là linh dịch được trộn với bột nhuyễn tán nặn thành.”
Trung niên lão bản cười nói:
“So với Liệu Thương Tán tốt hơn mấy lần.”
“Có phải là loại tốt nhất không?”
“Là loại tốt nhất.” Lão bản béo gật đầu nói: “Không biết các vị lấy nhiều hay không?”
“Các ngươi thấy sao?” Trương Nhị Huyền quay sang bốn người còn lại, ý hỏi.
“Tùy các ngươi, ta không cần loại đồ vật này.” Khương Thần lắc đầu khẽ nói.
“Sư đệ a, ngươi nếu như không có tiền có thể vay sư tỷ ta. Ta cũng không ngại.” Viên Uyển Linh nghĩ rằng Khương Thần bởi vì không có tiền cho nên không dám mơ tưởng loại đồ vật này, lúc này che miệng cười duyên.
“Tự lo cho tốt.” Khương Thần cười nhạt nói.
Đoạn, hắn hướng về phía lão bản béo nói:
“Chỗ ngươi có bán máu tươi hay không? Máu của yêu thú càng tốt.”
“Máu của yêu thú? Thứ này ta nghĩ ngươi nên tìm tới đám dong binh trong thành, bọn họ có rất nhiều.” Lão bán béo đáp.
“Khương sư đệ, ngươi muốn mua máu yêu thú làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ dựa vào nó để dụ đám Thị Huyết Biên Bức? Ha ha, ngươi quá khinh thường trí thông minh của bọn chúng rồi.” Trần Phong cười nhạt, không quên buông rời chế giễu Khương Thần.
“Ta khinh thường trí thông minh của ngươi.” Khương Thần khinh bỉ đáp lại một câu, thậm chí khuôn mặt lãnh đạm lúc này cũng hiện lên vẻ khinh thường.
Song bào thai tỷ muội Viên Uyển Linh cùng Viên Uyển Nhi không hẹn mà cùng che miệng cười. Trương Nhị Huyền ngược lại, trực tiếp ôm bụng cười lớn, thậm chí nước mắt của hắn lúc này cũng giàn dụa.
“Ngươi…” Trần Phong trợn mắt, khuôn mặt nghẹn đỏ không nói thành lời. Sâu trong mắt mơ hồ hiện lên chút sát ý.
“Được rồi được rồi, chuyện này để sau hãy nói…” Trương Nhị Huyền sau một đợt cười lớn, lúc này hướng về phía lão bản béo nói: “Như vậy đi, ngươi lấy cho bọn ta mỗi người hai bình Bổ Huyết Đan.”
“Có ngay có ngay.”
Sau khi đi theo hai tỷ muội họ Viên mua thêm vài thứ đồ lặt vặt của bọn họ, tất cả cùng chạy tới chỗ dong binh Vân Nguyệt Thành mua lại của bọn họ chút máu yêu thú thỏa theo yêu cầu của Khương Thần.
Máu yêu thú này hắn không phải dùng để dẫn dụ Thị Huyết Biên Bức như Trần Phong tưởng, mà hắn dùng để vẽ phù lục.
Thời điểm bị lạc trong khu rừng sương muối, hắn thu được xác Liệp Yêu Lang. Nếu như dùng da của nó để vẽ phù lục, đây có thể nói là vô dùng có lợi. Dù sao Liệp Yêu Lang tại nơi này cấp bậc cũng không đến nỗi thấp. Dùng da của nó để vẽ phù lục chắc chắn có tác dụng cao hơn giấy vàng rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau.
Thời điểm Khương Thần tới điểm hẹn, tất cả mọi người đã có mặt đông đủ. Điều này làm hắn thoáng kinh ngạc một phen. Hắn dù sao đã dậy rất sớm rồi. Sau khi chuẩn bị tươm tất một phen mới rời đi. Không nghĩ tới những người này còn tới sớm hơn nữa.
Trần Phong cùng hai tỷ muội kia tới sớm hắn còn không kì lạ. Đến cả Trương Nhị Huyền tên bàn tử này cũng đến sớm như vậy, mà nhìn thần sắc còn không chút buồn ngủ, hắn nội tâm cũng có chút ngạc nhiên.
Thằng này không ngờ còn dậy sớm được!
“Lề mà lề mề…hại bọn ta phải đợi.” Trần Phong nhìn thấy bóng Khương Thần từ xa, hắn khẽ hừ lạnh nói.
“Ha ha, Trần tiểu tử, bình thường đợi các tỷ muội sao không thấy ngươi cằn nhằn…làm người a, không được trọng nữ khinh nam.” Trương Nhị Huyền cười cười không quên châm chọc một câu.
Trần Phong thấy vậy cũng liền không nói gì, đầu cúi gằm xuống.
Hai tỷ muội họ Viên nhìn thấy Trần Phong khẽ cúi đầu, nội tâm thầm cảm thấy ngạc nhiên. Bình thường Trần Phong cùng với Trương Nhị Huyền gặp nhau như nước với lửa, chưa bao giờ chịu nhịn nhau. Thế mà hôm nay Trần Phong lại chủ động nhường nhịn. Hai người họ hoài nghi mặt trời hôm nay mọc ở phương Tây.
Không một ai để ý, khóe miệng Trần Phong lúc này đang cong lên một nụ cười quỷ dị, hai mắt cũng là hiện lên một vệt xảo quyệt. Hiển nhiên lần ra ngoài làm nhiệm vụ này, hắn chắc chắn có toan tính riêng.
“Thật không có ý tứ, ta tới hơi trễ.” Khương Thần vẫn một vẻ đạm mạc nói. Vẻ mặt này của hắn khiến cho người ta cảm thấy hắn không có chút thành ý nào cả.
“Không vấn đề gì.” Trương Nhị Huyền nói: “Nếu như đã đông đủ rồi vậy liền xuất phát.”
Nói đoạn, hắn khẽ vuốt vuốt trữ vật giới chỉ. Lập tức một đạo ánh sáng trắng bay ra, đón gió mà lớn dần. Rất nhanh đạo ánh sáng trắng ban đầu liền hóa thành một chiếc thuyền màu trắng dài khoảng hai trượng lơ lửng giữa không trung.
Từ trên chiếc thuyền trắng này phát ra từng trận nguyên khí chấn động, tạo thành uy áp, nhìn qua có chút bất phàm.
“Ồ.” Khương Thần khẽ ồ lên một tiếng, khuôn mặt hiện lên chút hứng thú.
Mọi người nghe tiếng ồ của Khương Thần liền ngỡ rằng hắn mới gặp loại thuyền này lần đầu, ai nấy đều khẽ che miệng cười.
“Khương sư đệ, ngươi mới gặp loại này lần đầu?” Viên Uyển Linh cười cười nói: “Thứ này gọi là Ngự Phong Chu.”
“Chúng ta mỗi khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nếu như phải đi địa phương quá xa xôi thì tông môn sẽ cho chúng ta thuê loại thuyền này. Nó không cần tiêu hao Hỗn Nguyên Chi Khí của người sử dụng, thế nhưng lại tiêu tốn Hỗn Nguyên Thạch.” Viên Uyển Nhi cũng nhẹ nhàng giải thích.
Dứt lời, thân hình nàng nhảy lên, rơi vào bên trong thuyền. Mọi người sau đó cũng theo sát Viên Uyển Nhi mà nhảy lên thuyền.
Ngự Phong Chu này không tính lớn, không gian bên trong cũng không nhiều, nhưng dung nạp năm người bọn họ thì vẫn dư xài.
Khương Thần là người lên thuyền sau cùng, hắn nhìn xung quanh một hồi, cảm thấy loại phi chu này rất có ý tứ. Nội tâm không khỏi nhìn ngó một phen. Điều này lọt vào mắt bốn người kia càng khiến bọn họ nghĩ hắn đây là nhà quên mới lên thành.
“Sau này thuận tiện có lẽ sẽ chế một chiếc.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Dựa theo trí nhớ của hắn, lúc trước dường như vị Vũ Vô Địch kia từng hướng tới hắn khoe rất nhiều loại bản vẽ cơ quan, trong số đó có loại phi chu gần giống như thế này.
Tất nhiên loại phi chu mà Vũ Vỗ Địch kia khoe khoang thuộc đẳng cấp cao hơn Ngự Phong Chu này rất nhiều. Dù sao Thiên Cơ Tộc bọn hắn cũng là một đại chủng tộc ngự tại đại thế giới. Loại đồ vật tầm thường như Ngự Phong Chu làm sao có thể lọt vào pháp nhãn.
Một câu vô tình của Khương Thần này lọt vào tai đám đồng đội lại khiến cho bọn họ cười ngặt nghẽo. Song sinh tỷ muội kia nhìn hắn như nhìn thằng ngốc. Trần Phong không bỏ qua cơ hội châm chọc:
“Ngươi làm? Sao không tự soi vào nước tiểu xem bản thân là ai?”
Quả không hổ danh là phường thị nổi tiếng nhất Vân Nguyệt Thành. Chỉ riêng tiền sảnh - nơi đầu tiên đập vào mắt người ra vào, đã được trang hoàng hết sức rực rỡ.
Khuôn viên của Vân Nguyệt phường thị hết sức rộng lớn, khác biệt hoàn toàn với các phường thị bên đường.
“Các thiếu gia, tiểu thư, hoan nghênh đại giá quang lâm.”
Một vị trung niên bàn tử đang ngồi ghi chép sổ sách, sau khi nhìn thấy có người bước vào liền đon đả chạy ra.
Nhìn trung niên bàn tử này, đám người Khương Thần lại đưa mắt nhìn Trương Nhị Huyền. Cả hai người này tựa hồ không kém nhau bao nhiêu. Một người có lẽ một trăm cân, một người không kém một trăm mười.
“Các ngươi…ánh mắt đó là có ý gì?” Trương Nhị Huyền thấy bốn người đồng đội nhìn mình, miệng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, tưởng có chuyện gì xảy ra, khẽ nói.
“Không có gì.”
Lại nói, trên thế giới này thường thường mấy kẻ có thân hình to béo sẽ rất thích làm ăn kinh doanh. Mà những người nào làm lão bản hoặc quản lý của tiệm, mười phần chắc chín sẽ béo.
Giống như trung nhiên bàn tử đây, Đường Phiên…tất cả những người Khương Thần gặp qua trước đây hầu hết đều sẽ mang theo thân hình béo ú đi buôn bán.
“Lão bản, ở đây có những loại đan dược chữa thương nào?” Trần Phong sắc mặt vẫn duy trì một vẻ nguy hiểm, hướng tới trung niên bàn tử hỏi.
“Ồ! Đan dược chữa thương sao, các vị có phải chuẩn bị ra ngoài chấp hành nhiệm vụ?”
“Đúng vậy.”
Trung niên bàn tử này có lẽ đã buôn bán cho rất nhiều đệ tử Linh Vân Tông, cho nên khi nghe đám người Khương Thần nói rằng muốn mua đan dược chữa thương, hắn liền đoán ngay ra bọn họ chuẩn bị ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
“Nếu như ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vậy thì ta đề xuất cho các vị Liệu Thương Tán.”
Nói đoạn, trung niên lão bản chạy vào chỗ ghế ngồi của mình, từ ngăn kéo lấy ra một bình ngọc nhỏ. Khẽ đổ một loại thuốc bột từ lọ nhỏ kia lên tay, lão bản béo giơ ra cho đám người Khương Thần nhìn.
“Đây là Liệu Thương Tán, loại này có thể chữa trị ngoại thương rất tốt. Thường thường sẽ được các dong binh đoàn tin dùng.”
“Còn loại nào tốt hơn không lão bản?” Trương Nhị Huyền nhíu mày khẽ nói.
Hắn mặc dù không am hiểu về đan dược, thế nhưng bằng mắt thường có thể thấy, Liệu Thương Tán kia có tác dụng không cao. Nếu như chỉ là chữa trị ngoại thương, vậy thì đối với dong binh đoàn liệp sát mãnh thú cùng yêu thú yếu ớt có thể dùng.
Bọn hắn không chỉ vậy, thứ bọn hắn sắp đối mặt có thể là hàng trăm đầu Thị Huyết Biên Bức. Chỉ Liệu Thương Tán kia là chưa đủ. Bọn hắn cần một loại đan dược chữa thương tốc độ cao hơn.
“Vẫn còn, thế nhưng giá cả có chút cao.”
“Ngươi nhìn chúng ta giống người nghèo sao?” Trương Nhị Huyền có chút bực tức nói.
Hắn đường đường là con nhà thế gia, vậy mà hiện tại đi mua đan dược, đối phương lại lấy ra loại thấp kém nhất chào hàng. Chuyện này nếu như truyền về trong tộc, mặt mũi hắn coi như mất hết.
“Phải phải…” Lão bản béo cười hề hề có chút đê tiện nói.
Hắn sau đó liền đi ngược lại vị trí cũ, cẩn thận lấy từ trong ngăn kéo ra một bình ngọc khác.
Bình ngọc này so với lúc trước chế tác tinh xảo hơn một chút, lão bản béo nhìn nó cũng có đôi phần trân trọng hơn.
“Bổ Huyết Đan.” Lão bản béo đổ từ trong bình ngọc ra vài viên đan dược màu đỏ như máu, cười nói: “Mặc dù tên có một chữ đan nhưng thực tế đây chưa được coi là đan dược chân chính, cũng chỉ là linh dịch được trộn với bột nhuyễn tán nặn thành.”
Trung niên lão bản cười nói:
“So với Liệu Thương Tán tốt hơn mấy lần.”
“Có phải là loại tốt nhất không?”
“Là loại tốt nhất.” Lão bản béo gật đầu nói: “Không biết các vị lấy nhiều hay không?”
“Các ngươi thấy sao?” Trương Nhị Huyền quay sang bốn người còn lại, ý hỏi.
“Tùy các ngươi, ta không cần loại đồ vật này.” Khương Thần lắc đầu khẽ nói.
“Sư đệ a, ngươi nếu như không có tiền có thể vay sư tỷ ta. Ta cũng không ngại.” Viên Uyển Linh nghĩ rằng Khương Thần bởi vì không có tiền cho nên không dám mơ tưởng loại đồ vật này, lúc này che miệng cười duyên.
“Tự lo cho tốt.” Khương Thần cười nhạt nói.
Đoạn, hắn hướng về phía lão bản béo nói:
“Chỗ ngươi có bán máu tươi hay không? Máu của yêu thú càng tốt.”
“Máu của yêu thú? Thứ này ta nghĩ ngươi nên tìm tới đám dong binh trong thành, bọn họ có rất nhiều.” Lão bán béo đáp.
“Khương sư đệ, ngươi muốn mua máu yêu thú làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ dựa vào nó để dụ đám Thị Huyết Biên Bức? Ha ha, ngươi quá khinh thường trí thông minh của bọn chúng rồi.” Trần Phong cười nhạt, không quên buông rời chế giễu Khương Thần.
“Ta khinh thường trí thông minh của ngươi.” Khương Thần khinh bỉ đáp lại một câu, thậm chí khuôn mặt lãnh đạm lúc này cũng hiện lên vẻ khinh thường.
Song bào thai tỷ muội Viên Uyển Linh cùng Viên Uyển Nhi không hẹn mà cùng che miệng cười. Trương Nhị Huyền ngược lại, trực tiếp ôm bụng cười lớn, thậm chí nước mắt của hắn lúc này cũng giàn dụa.
“Ngươi…” Trần Phong trợn mắt, khuôn mặt nghẹn đỏ không nói thành lời. Sâu trong mắt mơ hồ hiện lên chút sát ý.
“Được rồi được rồi, chuyện này để sau hãy nói…” Trương Nhị Huyền sau một đợt cười lớn, lúc này hướng về phía lão bản béo nói: “Như vậy đi, ngươi lấy cho bọn ta mỗi người hai bình Bổ Huyết Đan.”
“Có ngay có ngay.”
Sau khi đi theo hai tỷ muội họ Viên mua thêm vài thứ đồ lặt vặt của bọn họ, tất cả cùng chạy tới chỗ dong binh Vân Nguyệt Thành mua lại của bọn họ chút máu yêu thú thỏa theo yêu cầu của Khương Thần.
Máu yêu thú này hắn không phải dùng để dẫn dụ Thị Huyết Biên Bức như Trần Phong tưởng, mà hắn dùng để vẽ phù lục.
Thời điểm bị lạc trong khu rừng sương muối, hắn thu được xác Liệp Yêu Lang. Nếu như dùng da của nó để vẽ phù lục, đây có thể nói là vô dùng có lợi. Dù sao Liệp Yêu Lang tại nơi này cấp bậc cũng không đến nỗi thấp. Dùng da của nó để vẽ phù lục chắc chắn có tác dụng cao hơn giấy vàng rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau.
Thời điểm Khương Thần tới điểm hẹn, tất cả mọi người đã có mặt đông đủ. Điều này làm hắn thoáng kinh ngạc một phen. Hắn dù sao đã dậy rất sớm rồi. Sau khi chuẩn bị tươm tất một phen mới rời đi. Không nghĩ tới những người này còn tới sớm hơn nữa.
Trần Phong cùng hai tỷ muội kia tới sớm hắn còn không kì lạ. Đến cả Trương Nhị Huyền tên bàn tử này cũng đến sớm như vậy, mà nhìn thần sắc còn không chút buồn ngủ, hắn nội tâm cũng có chút ngạc nhiên.
Thằng này không ngờ còn dậy sớm được!
“Lề mà lề mề…hại bọn ta phải đợi.” Trần Phong nhìn thấy bóng Khương Thần từ xa, hắn khẽ hừ lạnh nói.
“Ha ha, Trần tiểu tử, bình thường đợi các tỷ muội sao không thấy ngươi cằn nhằn…làm người a, không được trọng nữ khinh nam.” Trương Nhị Huyền cười cười không quên châm chọc một câu.
Trần Phong thấy vậy cũng liền không nói gì, đầu cúi gằm xuống.
Hai tỷ muội họ Viên nhìn thấy Trần Phong khẽ cúi đầu, nội tâm thầm cảm thấy ngạc nhiên. Bình thường Trần Phong cùng với Trương Nhị Huyền gặp nhau như nước với lửa, chưa bao giờ chịu nhịn nhau. Thế mà hôm nay Trần Phong lại chủ động nhường nhịn. Hai người họ hoài nghi mặt trời hôm nay mọc ở phương Tây.
Không một ai để ý, khóe miệng Trần Phong lúc này đang cong lên một nụ cười quỷ dị, hai mắt cũng là hiện lên một vệt xảo quyệt. Hiển nhiên lần ra ngoài làm nhiệm vụ này, hắn chắc chắn có toan tính riêng.
“Thật không có ý tứ, ta tới hơi trễ.” Khương Thần vẫn một vẻ đạm mạc nói. Vẻ mặt này của hắn khiến cho người ta cảm thấy hắn không có chút thành ý nào cả.
“Không vấn đề gì.” Trương Nhị Huyền nói: “Nếu như đã đông đủ rồi vậy liền xuất phát.”
Nói đoạn, hắn khẽ vuốt vuốt trữ vật giới chỉ. Lập tức một đạo ánh sáng trắng bay ra, đón gió mà lớn dần. Rất nhanh đạo ánh sáng trắng ban đầu liền hóa thành một chiếc thuyền màu trắng dài khoảng hai trượng lơ lửng giữa không trung.
Từ trên chiếc thuyền trắng này phát ra từng trận nguyên khí chấn động, tạo thành uy áp, nhìn qua có chút bất phàm.
“Ồ.” Khương Thần khẽ ồ lên một tiếng, khuôn mặt hiện lên chút hứng thú.
Mọi người nghe tiếng ồ của Khương Thần liền ngỡ rằng hắn mới gặp loại thuyền này lần đầu, ai nấy đều khẽ che miệng cười.
“Khương sư đệ, ngươi mới gặp loại này lần đầu?” Viên Uyển Linh cười cười nói: “Thứ này gọi là Ngự Phong Chu.”
“Chúng ta mỗi khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nếu như phải đi địa phương quá xa xôi thì tông môn sẽ cho chúng ta thuê loại thuyền này. Nó không cần tiêu hao Hỗn Nguyên Chi Khí của người sử dụng, thế nhưng lại tiêu tốn Hỗn Nguyên Thạch.” Viên Uyển Nhi cũng nhẹ nhàng giải thích.
Dứt lời, thân hình nàng nhảy lên, rơi vào bên trong thuyền. Mọi người sau đó cũng theo sát Viên Uyển Nhi mà nhảy lên thuyền.
Ngự Phong Chu này không tính lớn, không gian bên trong cũng không nhiều, nhưng dung nạp năm người bọn họ thì vẫn dư xài.
Khương Thần là người lên thuyền sau cùng, hắn nhìn xung quanh một hồi, cảm thấy loại phi chu này rất có ý tứ. Nội tâm không khỏi nhìn ngó một phen. Điều này lọt vào mắt bốn người kia càng khiến bọn họ nghĩ hắn đây là nhà quên mới lên thành.
“Sau này thuận tiện có lẽ sẽ chế một chiếc.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Dựa theo trí nhớ của hắn, lúc trước dường như vị Vũ Vô Địch kia từng hướng tới hắn khoe rất nhiều loại bản vẽ cơ quan, trong số đó có loại phi chu gần giống như thế này.
Tất nhiên loại phi chu mà Vũ Vỗ Địch kia khoe khoang thuộc đẳng cấp cao hơn Ngự Phong Chu này rất nhiều. Dù sao Thiên Cơ Tộc bọn hắn cũng là một đại chủng tộc ngự tại đại thế giới. Loại đồ vật tầm thường như Ngự Phong Chu làm sao có thể lọt vào pháp nhãn.
Một câu vô tình của Khương Thần này lọt vào tai đám đồng đội lại khiến cho bọn họ cười ngặt nghẽo. Song sinh tỷ muội kia nhìn hắn như nhìn thằng ngốc. Trần Phong không bỏ qua cơ hội châm chọc:
“Ngươi làm? Sao không tự soi vào nước tiểu xem bản thân là ai?”
Tác giả :
Meomeo14311