Vô Tận Thần Công
Chương 281: Đan Dương kiếm, phun ra một trận mưa kiếm
- Tốt rồi, không nên suy nghĩ nhiều. Có thể đánh lui Dương Tử Mặc này đã là thành quả rất tốt rồi. Huồng hồ lúc nãy ta đã lấy ba thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm của hắn, cũng khiến thực lực hắn suy yếu rất lớn!
- Tương lai hắn gặp lại chúng ta thì chỉ sợ cũng kinh hồn bạt vía, không dám giao thủ với chúng ta!
Dương Thạc nói.
Thấy tốt thì lấy, lần giao thủ này đã khiến Dương Thạc buôn bán lời không ít.
Không những lấy được ba thanh Đạo Hoàng Kiếm.
Quan trọng nhất là đã đả kích tự tin của Dương Tử Mặc. Hơn nữa có không ít cường giả Võ Tôn thấy được cuộc chiến này. Sau ngày hôm nay, trận chiến này khẳng định sẽ được truyền bá chi tiết ra ngoài. Rất nhanh chóng, tin tức Dương Tử Mặc bị Dương Thạc chà đạp sẽ truyền khắp đại giang năm bắc.
Đối với Dương Tử Mặc, đối với Dương Thiên, đây đều là đả kích thật lớn.
- Dương Tử Mặc đã chạy thoát. Nhưng trong động đá vôi này còn năm tên cường giả Địa Sát!
Hai mắt Dương Thạc hơi nheo lại.
- Những tên cường giả Địa Sát này đều là thủ hạ của Mạc Vân Cốc, cũng là thủ hạ của Dương Tử Mặc. Bọn hắn đến Yến Sơn này, dùng trăm phương ngàn kế muốn chém giết ta. Hiện tại Dương Tử Mặc đã chạy thoát, bọn hắn không thể lại bỏ qua được…
- Chém giết bọn hắn, thu lại một ít tiền lãi! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nói xong, thân hình Dương Thạc khẽ nhoáng lên, bỗng nhiên đi về phía động đá vôi.
- Đại thiếu gia bị hắn đánh lui rồi?
Trong động đá vôi này, năm tên Địa Sát cũng đã chứng kiến cuộc chiến giữa Dương Thạc và Dương Tử Mặc vừa rồi.
Chứng kiến Dương Tử Mặc bị hung hăng chà đạp một phen, cuối cùng chỉ có thể chạy trốn, năm người Địa Sát này đều thầm khiếp sợ. Đối với Dương Thạc, bọn hắn cũng không còn nửa tâm tư chiến đấu chém giết nữa.
Hiện tại Dương Thạc trở lại động đá vôi này, năm người lập tức hiểu rõ Dương Thạc muốn khai đao với bọn hắn!
- Đi!
Không chút do dự, lão đại Địa Sát hét lớn một tiếng, lập tức muốn dẫn bốn huynh đệ chạy đi.
- Muốn đi sao? Đã muộn rồi!
Đúng lúc này, âm thanh quát lớn lạnh như băng của Dương Thạc vang lên.
Ông ông!
Dương Thạc xuất hiện bên cạnh Dương Địch, nhẹ nhàng lắc lư linh đang Thần Âm trong tay.
Cách lần thúc giục linh đang Thần Âm công kích Dương Tử Mặc đã qua một thời gian ngắn, hiện tại Dương Địch lại có thể thúc giục bí bảo này phát ra công kích thần âm!
Phạm âm lượn lờ, Thiên âm cuồn cuộn!
Uỳnh!
Trong năm người Địa Sát này, hai người trong đó trực tiếp bị công kích sóng âm đánh trúng, thân thể mạnh mẽ ngừng lại, trong mắt hiện ra vẻ mờ mịt, thần thái nhanh chóng mất đi.
Dưới công kích sóng âm, hai gã Đại Tông Sư này trực tiếp bị chém giết thần hồn, lập tức vẫn lạc!
- Lão ngũ! Lão Yêu!
Lão đại Địa Sát trợn tròn mắt muốn nứt ra.
- Khốn khiếp!
Cũng bất chấp chạy trốn, một tay lão đại Địa Sát này khẽ nhoáng lên, trong tiếng vang rầm rầm, ngưng tụ một quyền Địa Sát Khí hung hăng oanh kích về phía Dương Thạc.
Địa Sát Vương Quyền!
- Lại là Địa Sát Vương Quyền sao? Hay là sau khi ngươi xuống địa ngục rồi tiếp tục thi triển bộ quyền pháp này đi!
Quát lạnh một tiếng, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc bỗng nhiên xuất hiện, khởi động biến thân Đệ Nhị Trọng Huyền Ưng giữa không trung. Áo giáp màu đen bao phủ toàn thân, hai cánh sinh sôi sau lưng. Hắn quát lớn một tiếng, bỏ qua công kích Địa Sát Vương Quyền của lão đại này, trực tiếp đâm thẳng về phía hắn.
- Đại Bằng Kim Sí Vương… Chẳng lẽ là ngươi?
Nhìn thấy hình thái này của Dương Thạc, thân thể lão đại Địa Sát chấn động mãnh liệt, sắc mặt bỗng nhiên biến hóa.
Phốc! Phốc!
Sau một khắc, Dương Thạc đã sớm đến trước mặt lão đại Địa Sát, hai tay như trường mâu đâm vào trong ngực lão đại Địa Sát nhanh như chớp, xuyên qua sau lưng hắn…
Roạt!
Hai tay của Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc đâm xuyên qua cơ thể của lão đại Địa Sát, trên tay phải còn cầm một quả tim của hắn.
- Lại là Đại Bằng Kim Sí Vương… chúng ta chết không oan…
Khoé miệng lão đại Địa Sát cong lên, nói.
Đại Bằng Kim Sí Vương.
Khó trách, vừa rồi Dương Tử Mặc mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp, cầm Tam Thiên đạo hoàng kiếm mà Dương Thạc cũng không sợ. Cần phải biết, thực lực của Dương Tử Mặc lúc đó đã gần đạt đến cảnh giới Võ Thánh rồi. Vậy mà, cao thủ Võ Thánh còn bị Dương Thạc điên cuồng chà đạp nữa.
Nếu Dương Thạc là Đại Bằng Kim Sí Vương thì có thể giải thích tất cả những việc này rồi.
Đại Bằng Kim Sí Vương, cao thủ đỉnh cấp đương thời, sức chiến đấu cùng một đẳng cấp với Dương Thiên. Nếu hắn ở đây thì dù Dương Tử Mặc có thêm những bảo vật nữa thì cũng bị đánh bại mà thôi. Chính vì thế mà hắn không hề nghi ngờ "sự thật" Dương Thạc là Đại Bằng Kim Sí Vương.
- Có thể chết trong tay Đại Bằng Kim Sí Vương là vinh hạnh của anh em chúng ta.
Trên mặt lão đại Địa Sát tràn đầy vui mừng.
Lúc này, Dương Thạc lại im lặng.
Lúc trước, khi hắn giết A Mục Đạt Vượng, giết ba người Địa Sát còn lại, lúc đầu bọn chúng cũng nhận nhầm Dương Thạc là Đại Bằng Kim Sí Vương nhưng lúc sắp chết thì cũng biết Dương Thạc không phải Đại Bằng Kim Sí Vương.
Nhưng tên lão đại Địa Sát này lại vẫn luôn tin rằng Dương Thạc là Đại Bằng Kim Sí Vương.
- Đáng tiếc, ngươi đã đoán sai.
Dương Thạc lạnh lùng nói.
- Ta chính là Dương Thạc, không phải Đại Bằng Kim Sí Vương. Các người đều chết dưới tay Dương Thạc ta.
Dương Thạc dùng giọng nói ồm ồm nói ra.
- Cái gì?
Lão đại Địa Sát kinh sợ.
Xoẹt!
Không đợi hắn phản ứng kịp, Thái Dương Chân Hoả trên người Dương Thạc đã xuất hiện.
Nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn. Sau một lát, thân thể lão đại Địa Sát này đã bị đốt thành tro bụi.
- Đại ca.
Giờ phút này, hai tên cao thủ Địa Sát còn lại trừng to mắt, hận không thể ăn thịt Dương Thạc.
Chẳng qua, thực lực của hai tên Địa Sát này kém xa lão đại, một kẻ là Đại Tông Sư trung kỳ, một kẻ là Đại Tông Sư sơ kỳ. Quan trọng hơn là, lúc trước, khi Dương Tử Mặc làm thiên ma pháp thân của Âu Tử Hồng nổ tung đã làm khí tức nguyên thuỷ chứa độc tràn ra bốn phía, và hai người nà bị trúng kịch độc, nên giờ phút này, thực lực của bọn chúng còn không bằng Đại Tông Sư.
Vèo…o…o!
Một luồng ánh sáng bạc từ trên người Cửu Dương Chân Thân nhanh chóng bắn ra.
Chính là Cửu Cửu đạo hoàng kiếm.
Dương Thạc luyện hoá thanh Cửu Cửu đạo hoàng kiếm này, điều khiển nó bay ra khỏi Cửu Dương Chân Thân, nháy mắt đã đến trước mặt tên Địa Sát cảnh giới Đại Tông Sư sơ kỳ, bụp môt tiếng, thanh kiếm đã đâm vào trán hắn.
Xuyên qua não. Sau đó, một đống máu tươi cùng óc bắn ra ngoài. Tên cao thủ Địa Sát này đã trực tiếp bị giết chết.
Đồng thời, thân thể Dương Thạc cũng đến trước người tên Địa Sát còn lại, sử dụng võ công Ưng Gấu hợp kích đánh với tên Địa Sát cuối cùng này.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tên Địa Sát này liên tục hét lên, không ngừng sử dụng Địa Sát Vương quyền.
Đáng tiếc, cảnh giới võ đạo của hắn chỉ là lôi âm tầng thứ hai, cùng cấp với Dương Thạc, mà hắn lại bị trúng độc nên sức mạnh khí huyết cũng chỉ xấp xỉ với biến thân Hắc Hùng tầng thứ hai của Dương Thạc mà thôi. Vậy nên, Địa Sát Vương quyền của hắn đối kháng với Ưng Gấu hợp kích của Dương Thạc cũng không hơn.
Tên Địa Sát này giết đến đỏ cả mắt, không tránh không né, muốn liều mạng với Dương Thạc.
- Ngươi muốn chết hả?
- Vậy ta sẽ thành toàn ngươi.
Dương Thạc biết trong lòng tên Địa Sát này đã muốn liều chết. Bởi vậy, Cửu Dương Chân Thân hơi di chuyển đến sau lưng tên Địa Sát này, giơ tay lên, đánh mạnh vào sau gáy hắn.
Cửu Cửu đạo hoàng kiếm cũng xuyên qua đầu hắn.
Cả người tên cao thủ Địa Sát này ầm ầm ngã xuống. Tính đến bây giờ, tám tên Địa Sát, tám tên Đại Tông Sư, không chừa một tên nào, đều bị Dương Thạc cùng Dương Địch giết chết.
- hừm…
Dương Thạc thở ra một hơi.
Thái Dương Chân Hoả trên người toả ra, đốt cháy hết các vết máu, óc… thành tro bụi, rồi rung nhẹ một phát, tất cả những tro bụi này đều rơi trên mặt đất.
Nháy mắt, tám tên Địa Sát đã chết hết, vậy mà Dương Thạc có cảm giác vắng vẻ. Chẳng qua, Dương Thạc biết, giết tám người này cũng chưa xong chuyện. Tám tên Địa Sát này chỉ là tám tên tay sai của Mạc Vân Cốc mà thôi. Dương Thạc giết Mạc Địch đã hoàn toàn đắc tội Mạc Vân Cốc. Sau này, chắc chắn Mạc Vân Cốc sẽ còn phái cao thủ mạnh hơn nữa, thậm chí là tự mình ra tay để đối phó với Dương Thạc.
- Binh tới tướng đỡ, nước lên đất chặn. Nếu Mạc Vân Cốc đến thì cũng giết hết.
Dương Thạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, tự lẩm bẩm.
Lúc này, Dương Địch liếc nhìn hai tên Địa Sát bị sóng âm của Thần Âm linh đang giết chết.
- Thiếu gia, Thần Âm Linh Đang có thể trực tiếp giết chết Đại Tông Sư. Vậy, ở một mức độ nào đó, Thiên Đạo Thần Hoàng giáp của Dương Tử Mặc có thể ngăn cản công kích của thần âm. Nếu không, với cường độ thần hồn của hắn thì nhất định sẽ bị giết chết.
Dương Địch nói.
- Ừ.
Dương Thạc nhẹ gật đầu.
- Bảo vật đã đến cấp độ đó như Thiên Đạo Thần Hoàng giáp thì có thể ngăn cản một chút bất kì công kích gì.
Dương Thạc biết, bảo vật như Thiên Đạo Thần Hoàng giáp chắc chắn sẽ không kém rồi.
Tuy ngăn cản công kích của sóng âm không phải sở trường của nó nhưng ít nhất nó cũng có thể ngăn cản một chút sự tấn công của thần âm.
- Trước không cần quan tâm đến Dương Tử Mặc, sớm muộn gì thì chúng ta cũng phải chấm dứt với hắn.
- Trước tìm xem trên người mấy tên Địa Sát này có bảo vật gì không đã.
Dương Thạc nói xong liền đi qua, bắt đầu tìm kiếm trên thi thể của mấy tên Địa Sát này.
Đa số đều là đan dược.
Có một số là thuốc chữa ngoại thương, hiệu quả rất tốt, Dương Thạc liền trực tiếp dùng. Lúc nãy, khi Dương Tử Mặc dùng Cửu Cửu đạo hoàng kiếm tấn công Dương Thạc đã làm tay hắn bị thương mấy lỗ, nên khi Dương Thạc tìm được thuốc chữa thương liền lập tức bôi lên. Chỉ lát sau, những vết thương đó đã kết vảy.
Hắn cảm giác ngưa ngứa. Đó là do thân thể đang được chữa trị nhanh chóng.
- Mấy loại thuốc này rất tốt, thu lại thôi.
Dương Thạc không hề khách khí thu lại hết những đan dược lại.
Hắn tìm mãi trên người tên lão đại Địa Sát mà ngoại trừ đan dược thì không còn thứ khác.
- Thế mà không có sách bí kíp ghi lại Địa Sát Vương quyền sao?
Dương Thạc nhíu mày.
Những kẻ như Địa Sát đều là người luôn dính tới đao kiếm thì bình thường sách bí kíp đều phải giữ trên người chứ.
Đáng tiếc, trên người những tên Địa Sát này lại không có sách bí kíp.
- Có lẽ, bọn chúng đã tìm một nơi bí ẩn để giấu đi bí kíp Địa Sát Vương Quyền rồi, ngoại trừ bọn chúng thì không ai biết. Cũng có thể, bí kíp Địa Sát Vương quyền này đã được bọn chúng dâng cho Mạc Vân Cốc rồi.
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Thiếu gia, hình như trên người tên này có một tờ giấy vàng.
Dương Thạc đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy thanh âm của Dương Địch.
- Giấy vàng ư?
Dương Thạc ngẩn người.
Vội vàng nhìn về phía Dương Địch, Dương Thạc phát hiện, Dương Địch tìm được một tờ giấy vàng bên trong áo bào của Âu Tử Hồng. Trên tờ giấy vàng ghi chằng chịt chữ viết.
Tờ giấy vàng này ở ngay trên người Âu Tử Hồng. Tuy thân thể hắn bị Dương Tử Mặc dùng Cửu Cửu đạo hoàng kiếm đâm thủng nhiều lỗ nhưng vì Cửu Cửu đạo hoàng kiếm rất mỏng nên những lỗ đó không quá lớn, không ảnh hưởng đến những chữ viết trên tờ giấy này.
- Tiên Dương Đan Khí quyết, Đan Dương Kiếm phổ, thiên ma pháp thân, hàng long phục hổ pháp sao?
Chỉ nhìn thoáng qua tờ giấy màu vàng này, Dương Thạc liền hít sâu một hơi.
Chỉ sợ tất cả thần công, bí pháp của Tiên Sư Đạo đều ghi ở trên tờ giấy màu vàng này rồi.
- Thật không ngờ, mấy tên hắc đạo Địa Sát không mang công pháp theo người, nhưng Tiên Sư Đạo chủ, chưởng môn của đệ nhất đạo môn Đại Chu lại mang theo tất cả công pháp bí thuật trên người mình.
Dương Thạc không khỏi thở dài.
Mấy tên Địa Sát đều là tội phạm hắc đạo, cực kỳ hung ác.
Chẳng qua, mấy người này làm người thẳng thắn, là hảo hán.
Mà Âu Tử Hồng, dù là đạo chủ của đệ nhất đạo môn nhưng làm người âm hiểm, đánh lén cả người của mình.
Người như vậy sẽ không tin tưởng bất kì ai, cho nên, để công pháp, bí thuật ở đâu thì hắn cũng cảm thấy không an toàn. Cuối cùng, hắn chỉ có thể luôn luôn mang theo trên người mình thôi.
Kết quả, lại có lợi cho Dương Thạc.
- Có thể lấy được truyền thừa của Tiên Sư Đạo cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.
- Đi thôi tiểu Địch. Chúng ta vào trong không gian Thập Phương Ca Sa nghiên cứu những công pháp, bí thuật này.
Dương Thạc nói xong liền mở ra hư không, cùng Dương Địch đi vào trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Dương Thạc và Dương Địch biến mất, hang động đá vôi này lại trở nên yên tĩnh.
Thật lâu sau.
Mới có một tên Võ Tôn ngó đầu nhìn vào.
- Ực…
Thấy tình trạng trong động đá vôi, tên Võ Tôn lập tức hít sâu một hơi.
Toàn bộ sáu gã Đại Tông Sư đã chết.
Ngoại trừ Tiên Sư Đạo Âu Tử Hồng, còn lại năm tên Đại Tông Sư Địa Sát đều bị Dương Thạc giết chết. Nếu lúc trước, Dương Thạc chà đạp Dương Tử Mặc chưa thể hiện rõ thực lực mạnh mẽ của Dương Thạc. Vậy bây giờ, năm tên Đại Tông Sư chết đi đã chứng tỏ thực lực của Dương Thạc đã đến một cảnh giới cực cao.
Trong không gian Thập Phương Ca Sa.
- Hả. Phải tu luyện Duyên Hống chi đạo thành duyên hống nội đan mới có thể sử dụng những bí pháp và công pháp này sao? Kể cả thiên ma pháp thân cũng là do khí tức duyên hống ngưng tụ thành một loại Kim Thân à.
Dương Thạc cùng Dương Địch xem xét tỉ mỉ truyền thừa của Tiên Sư Đạo.
Mày không khỏi nhăn lại.
Cách tu luyện của Tiên Sư Đạo có chút khác biệt so với cách tu luyện của võ đạo bình thường.
Chính là phải phối hợp khí tức chì thuỷ ngân với một số thuật luyện đan mới có thể tu luyện.
Đừng nói hai người Dương Thạc và Dương Địch không hiểu thuật luyện đan, mà cho dù có hiểu thì hai người cũng không muốn đi theo con đường này. Cho nên, truyền thừa của Tiên Sư Đạo đối với hai người là vô dụng.
- Có cơ hội thì đưa truyền thừa của Tiên Sư Đạo cho Phụ Chính Vương còn tốt hơn.
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Chẳng qua, hình như có thể tu luyện Đan Dương kiếm phổ. Đây là một cách tu luyện phi kiếm. Tu luyện tới cực hạn thì phi kiếm sẽ tồn tại trong đan điền, há miệng ra là phi kiếm có thể tấn công kẻ địch nhanh như tia chớp. Nếu luyện thành kiếm phổ này, rồi để đạo kiếm vào trong đan điền thì… khi há miệng ra, mấy trăm thanh đạo hoàng kiếm được phun ra, trực tiếp hoá thành một trận mưa kiếm, sẽ tạo ra uy lực lớn.
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Tương lai hắn gặp lại chúng ta thì chỉ sợ cũng kinh hồn bạt vía, không dám giao thủ với chúng ta!
Dương Thạc nói.
Thấy tốt thì lấy, lần giao thủ này đã khiến Dương Thạc buôn bán lời không ít.
Không những lấy được ba thanh Đạo Hoàng Kiếm.
Quan trọng nhất là đã đả kích tự tin của Dương Tử Mặc. Hơn nữa có không ít cường giả Võ Tôn thấy được cuộc chiến này. Sau ngày hôm nay, trận chiến này khẳng định sẽ được truyền bá chi tiết ra ngoài. Rất nhanh chóng, tin tức Dương Tử Mặc bị Dương Thạc chà đạp sẽ truyền khắp đại giang năm bắc.
Đối với Dương Tử Mặc, đối với Dương Thiên, đây đều là đả kích thật lớn.
- Dương Tử Mặc đã chạy thoát. Nhưng trong động đá vôi này còn năm tên cường giả Địa Sát!
Hai mắt Dương Thạc hơi nheo lại.
- Những tên cường giả Địa Sát này đều là thủ hạ của Mạc Vân Cốc, cũng là thủ hạ của Dương Tử Mặc. Bọn hắn đến Yến Sơn này, dùng trăm phương ngàn kế muốn chém giết ta. Hiện tại Dương Tử Mặc đã chạy thoát, bọn hắn không thể lại bỏ qua được…
- Chém giết bọn hắn, thu lại một ít tiền lãi! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nói xong, thân hình Dương Thạc khẽ nhoáng lên, bỗng nhiên đi về phía động đá vôi.
- Đại thiếu gia bị hắn đánh lui rồi?
Trong động đá vôi này, năm tên Địa Sát cũng đã chứng kiến cuộc chiến giữa Dương Thạc và Dương Tử Mặc vừa rồi.
Chứng kiến Dương Tử Mặc bị hung hăng chà đạp một phen, cuối cùng chỉ có thể chạy trốn, năm người Địa Sát này đều thầm khiếp sợ. Đối với Dương Thạc, bọn hắn cũng không còn nửa tâm tư chiến đấu chém giết nữa.
Hiện tại Dương Thạc trở lại động đá vôi này, năm người lập tức hiểu rõ Dương Thạc muốn khai đao với bọn hắn!
- Đi!
Không chút do dự, lão đại Địa Sát hét lớn một tiếng, lập tức muốn dẫn bốn huynh đệ chạy đi.
- Muốn đi sao? Đã muộn rồi!
Đúng lúc này, âm thanh quát lớn lạnh như băng của Dương Thạc vang lên.
Ông ông!
Dương Thạc xuất hiện bên cạnh Dương Địch, nhẹ nhàng lắc lư linh đang Thần Âm trong tay.
Cách lần thúc giục linh đang Thần Âm công kích Dương Tử Mặc đã qua một thời gian ngắn, hiện tại Dương Địch lại có thể thúc giục bí bảo này phát ra công kích thần âm!
Phạm âm lượn lờ, Thiên âm cuồn cuộn!
Uỳnh!
Trong năm người Địa Sát này, hai người trong đó trực tiếp bị công kích sóng âm đánh trúng, thân thể mạnh mẽ ngừng lại, trong mắt hiện ra vẻ mờ mịt, thần thái nhanh chóng mất đi.
Dưới công kích sóng âm, hai gã Đại Tông Sư này trực tiếp bị chém giết thần hồn, lập tức vẫn lạc!
- Lão ngũ! Lão Yêu!
Lão đại Địa Sát trợn tròn mắt muốn nứt ra.
- Khốn khiếp!
Cũng bất chấp chạy trốn, một tay lão đại Địa Sát này khẽ nhoáng lên, trong tiếng vang rầm rầm, ngưng tụ một quyền Địa Sát Khí hung hăng oanh kích về phía Dương Thạc.
Địa Sát Vương Quyền!
- Lại là Địa Sát Vương Quyền sao? Hay là sau khi ngươi xuống địa ngục rồi tiếp tục thi triển bộ quyền pháp này đi!
Quát lạnh một tiếng, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc bỗng nhiên xuất hiện, khởi động biến thân Đệ Nhị Trọng Huyền Ưng giữa không trung. Áo giáp màu đen bao phủ toàn thân, hai cánh sinh sôi sau lưng. Hắn quát lớn một tiếng, bỏ qua công kích Địa Sát Vương Quyền của lão đại này, trực tiếp đâm thẳng về phía hắn.
- Đại Bằng Kim Sí Vương… Chẳng lẽ là ngươi?
Nhìn thấy hình thái này của Dương Thạc, thân thể lão đại Địa Sát chấn động mãnh liệt, sắc mặt bỗng nhiên biến hóa.
Phốc! Phốc!
Sau một khắc, Dương Thạc đã sớm đến trước mặt lão đại Địa Sát, hai tay như trường mâu đâm vào trong ngực lão đại Địa Sát nhanh như chớp, xuyên qua sau lưng hắn…
Roạt!
Hai tay của Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc đâm xuyên qua cơ thể của lão đại Địa Sát, trên tay phải còn cầm một quả tim của hắn.
- Lại là Đại Bằng Kim Sí Vương… chúng ta chết không oan…
Khoé miệng lão đại Địa Sát cong lên, nói.
Đại Bằng Kim Sí Vương.
Khó trách, vừa rồi Dương Tử Mặc mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp, cầm Tam Thiên đạo hoàng kiếm mà Dương Thạc cũng không sợ. Cần phải biết, thực lực của Dương Tử Mặc lúc đó đã gần đạt đến cảnh giới Võ Thánh rồi. Vậy mà, cao thủ Võ Thánh còn bị Dương Thạc điên cuồng chà đạp nữa.
Nếu Dương Thạc là Đại Bằng Kim Sí Vương thì có thể giải thích tất cả những việc này rồi.
Đại Bằng Kim Sí Vương, cao thủ đỉnh cấp đương thời, sức chiến đấu cùng một đẳng cấp với Dương Thiên. Nếu hắn ở đây thì dù Dương Tử Mặc có thêm những bảo vật nữa thì cũng bị đánh bại mà thôi. Chính vì thế mà hắn không hề nghi ngờ "sự thật" Dương Thạc là Đại Bằng Kim Sí Vương.
- Có thể chết trong tay Đại Bằng Kim Sí Vương là vinh hạnh của anh em chúng ta.
Trên mặt lão đại Địa Sát tràn đầy vui mừng.
Lúc này, Dương Thạc lại im lặng.
Lúc trước, khi hắn giết A Mục Đạt Vượng, giết ba người Địa Sát còn lại, lúc đầu bọn chúng cũng nhận nhầm Dương Thạc là Đại Bằng Kim Sí Vương nhưng lúc sắp chết thì cũng biết Dương Thạc không phải Đại Bằng Kim Sí Vương.
Nhưng tên lão đại Địa Sát này lại vẫn luôn tin rằng Dương Thạc là Đại Bằng Kim Sí Vương.
- Đáng tiếc, ngươi đã đoán sai.
Dương Thạc lạnh lùng nói.
- Ta chính là Dương Thạc, không phải Đại Bằng Kim Sí Vương. Các người đều chết dưới tay Dương Thạc ta.
Dương Thạc dùng giọng nói ồm ồm nói ra.
- Cái gì?
Lão đại Địa Sát kinh sợ.
Xoẹt!
Không đợi hắn phản ứng kịp, Thái Dương Chân Hoả trên người Dương Thạc đã xuất hiện.
Nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn. Sau một lát, thân thể lão đại Địa Sát này đã bị đốt thành tro bụi.
- Đại ca.
Giờ phút này, hai tên cao thủ Địa Sát còn lại trừng to mắt, hận không thể ăn thịt Dương Thạc.
Chẳng qua, thực lực của hai tên Địa Sát này kém xa lão đại, một kẻ là Đại Tông Sư trung kỳ, một kẻ là Đại Tông Sư sơ kỳ. Quan trọng hơn là, lúc trước, khi Dương Tử Mặc làm thiên ma pháp thân của Âu Tử Hồng nổ tung đã làm khí tức nguyên thuỷ chứa độc tràn ra bốn phía, và hai người nà bị trúng kịch độc, nên giờ phút này, thực lực của bọn chúng còn không bằng Đại Tông Sư.
Vèo…o…o!
Một luồng ánh sáng bạc từ trên người Cửu Dương Chân Thân nhanh chóng bắn ra.
Chính là Cửu Cửu đạo hoàng kiếm.
Dương Thạc luyện hoá thanh Cửu Cửu đạo hoàng kiếm này, điều khiển nó bay ra khỏi Cửu Dương Chân Thân, nháy mắt đã đến trước mặt tên Địa Sát cảnh giới Đại Tông Sư sơ kỳ, bụp môt tiếng, thanh kiếm đã đâm vào trán hắn.
Xuyên qua não. Sau đó, một đống máu tươi cùng óc bắn ra ngoài. Tên cao thủ Địa Sát này đã trực tiếp bị giết chết.
Đồng thời, thân thể Dương Thạc cũng đến trước người tên Địa Sát còn lại, sử dụng võ công Ưng Gấu hợp kích đánh với tên Địa Sát cuối cùng này.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tên Địa Sát này liên tục hét lên, không ngừng sử dụng Địa Sát Vương quyền.
Đáng tiếc, cảnh giới võ đạo của hắn chỉ là lôi âm tầng thứ hai, cùng cấp với Dương Thạc, mà hắn lại bị trúng độc nên sức mạnh khí huyết cũng chỉ xấp xỉ với biến thân Hắc Hùng tầng thứ hai của Dương Thạc mà thôi. Vậy nên, Địa Sát Vương quyền của hắn đối kháng với Ưng Gấu hợp kích của Dương Thạc cũng không hơn.
Tên Địa Sát này giết đến đỏ cả mắt, không tránh không né, muốn liều mạng với Dương Thạc.
- Ngươi muốn chết hả?
- Vậy ta sẽ thành toàn ngươi.
Dương Thạc biết trong lòng tên Địa Sát này đã muốn liều chết. Bởi vậy, Cửu Dương Chân Thân hơi di chuyển đến sau lưng tên Địa Sát này, giơ tay lên, đánh mạnh vào sau gáy hắn.
Cửu Cửu đạo hoàng kiếm cũng xuyên qua đầu hắn.
Cả người tên cao thủ Địa Sát này ầm ầm ngã xuống. Tính đến bây giờ, tám tên Địa Sát, tám tên Đại Tông Sư, không chừa một tên nào, đều bị Dương Thạc cùng Dương Địch giết chết.
- hừm…
Dương Thạc thở ra một hơi.
Thái Dương Chân Hoả trên người toả ra, đốt cháy hết các vết máu, óc… thành tro bụi, rồi rung nhẹ một phát, tất cả những tro bụi này đều rơi trên mặt đất.
Nháy mắt, tám tên Địa Sát đã chết hết, vậy mà Dương Thạc có cảm giác vắng vẻ. Chẳng qua, Dương Thạc biết, giết tám người này cũng chưa xong chuyện. Tám tên Địa Sát này chỉ là tám tên tay sai của Mạc Vân Cốc mà thôi. Dương Thạc giết Mạc Địch đã hoàn toàn đắc tội Mạc Vân Cốc. Sau này, chắc chắn Mạc Vân Cốc sẽ còn phái cao thủ mạnh hơn nữa, thậm chí là tự mình ra tay để đối phó với Dương Thạc.
- Binh tới tướng đỡ, nước lên đất chặn. Nếu Mạc Vân Cốc đến thì cũng giết hết.
Dương Thạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, tự lẩm bẩm.
Lúc này, Dương Địch liếc nhìn hai tên Địa Sát bị sóng âm của Thần Âm linh đang giết chết.
- Thiếu gia, Thần Âm Linh Đang có thể trực tiếp giết chết Đại Tông Sư. Vậy, ở một mức độ nào đó, Thiên Đạo Thần Hoàng giáp của Dương Tử Mặc có thể ngăn cản công kích của thần âm. Nếu không, với cường độ thần hồn của hắn thì nhất định sẽ bị giết chết.
Dương Địch nói.
- Ừ.
Dương Thạc nhẹ gật đầu.
- Bảo vật đã đến cấp độ đó như Thiên Đạo Thần Hoàng giáp thì có thể ngăn cản một chút bất kì công kích gì.
Dương Thạc biết, bảo vật như Thiên Đạo Thần Hoàng giáp chắc chắn sẽ không kém rồi.
Tuy ngăn cản công kích của sóng âm không phải sở trường của nó nhưng ít nhất nó cũng có thể ngăn cản một chút sự tấn công của thần âm.
- Trước không cần quan tâm đến Dương Tử Mặc, sớm muộn gì thì chúng ta cũng phải chấm dứt với hắn.
- Trước tìm xem trên người mấy tên Địa Sát này có bảo vật gì không đã.
Dương Thạc nói xong liền đi qua, bắt đầu tìm kiếm trên thi thể của mấy tên Địa Sát này.
Đa số đều là đan dược.
Có một số là thuốc chữa ngoại thương, hiệu quả rất tốt, Dương Thạc liền trực tiếp dùng. Lúc nãy, khi Dương Tử Mặc dùng Cửu Cửu đạo hoàng kiếm tấn công Dương Thạc đã làm tay hắn bị thương mấy lỗ, nên khi Dương Thạc tìm được thuốc chữa thương liền lập tức bôi lên. Chỉ lát sau, những vết thương đó đã kết vảy.
Hắn cảm giác ngưa ngứa. Đó là do thân thể đang được chữa trị nhanh chóng.
- Mấy loại thuốc này rất tốt, thu lại thôi.
Dương Thạc không hề khách khí thu lại hết những đan dược lại.
Hắn tìm mãi trên người tên lão đại Địa Sát mà ngoại trừ đan dược thì không còn thứ khác.
- Thế mà không có sách bí kíp ghi lại Địa Sát Vương quyền sao?
Dương Thạc nhíu mày.
Những kẻ như Địa Sát đều là người luôn dính tới đao kiếm thì bình thường sách bí kíp đều phải giữ trên người chứ.
Đáng tiếc, trên người những tên Địa Sát này lại không có sách bí kíp.
- Có lẽ, bọn chúng đã tìm một nơi bí ẩn để giấu đi bí kíp Địa Sát Vương Quyền rồi, ngoại trừ bọn chúng thì không ai biết. Cũng có thể, bí kíp Địa Sát Vương quyền này đã được bọn chúng dâng cho Mạc Vân Cốc rồi.
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Thiếu gia, hình như trên người tên này có một tờ giấy vàng.
Dương Thạc đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy thanh âm của Dương Địch.
- Giấy vàng ư?
Dương Thạc ngẩn người.
Vội vàng nhìn về phía Dương Địch, Dương Thạc phát hiện, Dương Địch tìm được một tờ giấy vàng bên trong áo bào của Âu Tử Hồng. Trên tờ giấy vàng ghi chằng chịt chữ viết.
Tờ giấy vàng này ở ngay trên người Âu Tử Hồng. Tuy thân thể hắn bị Dương Tử Mặc dùng Cửu Cửu đạo hoàng kiếm đâm thủng nhiều lỗ nhưng vì Cửu Cửu đạo hoàng kiếm rất mỏng nên những lỗ đó không quá lớn, không ảnh hưởng đến những chữ viết trên tờ giấy này.
- Tiên Dương Đan Khí quyết, Đan Dương Kiếm phổ, thiên ma pháp thân, hàng long phục hổ pháp sao?
Chỉ nhìn thoáng qua tờ giấy màu vàng này, Dương Thạc liền hít sâu một hơi.
Chỉ sợ tất cả thần công, bí pháp của Tiên Sư Đạo đều ghi ở trên tờ giấy màu vàng này rồi.
- Thật không ngờ, mấy tên hắc đạo Địa Sát không mang công pháp theo người, nhưng Tiên Sư Đạo chủ, chưởng môn của đệ nhất đạo môn Đại Chu lại mang theo tất cả công pháp bí thuật trên người mình.
Dương Thạc không khỏi thở dài.
Mấy tên Địa Sát đều là tội phạm hắc đạo, cực kỳ hung ác.
Chẳng qua, mấy người này làm người thẳng thắn, là hảo hán.
Mà Âu Tử Hồng, dù là đạo chủ của đệ nhất đạo môn nhưng làm người âm hiểm, đánh lén cả người của mình.
Người như vậy sẽ không tin tưởng bất kì ai, cho nên, để công pháp, bí thuật ở đâu thì hắn cũng cảm thấy không an toàn. Cuối cùng, hắn chỉ có thể luôn luôn mang theo trên người mình thôi.
Kết quả, lại có lợi cho Dương Thạc.
- Có thể lấy được truyền thừa của Tiên Sư Đạo cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.
- Đi thôi tiểu Địch. Chúng ta vào trong không gian Thập Phương Ca Sa nghiên cứu những công pháp, bí thuật này.
Dương Thạc nói xong liền mở ra hư không, cùng Dương Địch đi vào trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Dương Thạc và Dương Địch biến mất, hang động đá vôi này lại trở nên yên tĩnh.
Thật lâu sau.
Mới có một tên Võ Tôn ngó đầu nhìn vào.
- Ực…
Thấy tình trạng trong động đá vôi, tên Võ Tôn lập tức hít sâu một hơi.
Toàn bộ sáu gã Đại Tông Sư đã chết.
Ngoại trừ Tiên Sư Đạo Âu Tử Hồng, còn lại năm tên Đại Tông Sư Địa Sát đều bị Dương Thạc giết chết. Nếu lúc trước, Dương Thạc chà đạp Dương Tử Mặc chưa thể hiện rõ thực lực mạnh mẽ của Dương Thạc. Vậy bây giờ, năm tên Đại Tông Sư chết đi đã chứng tỏ thực lực của Dương Thạc đã đến một cảnh giới cực cao.
Trong không gian Thập Phương Ca Sa.
- Hả. Phải tu luyện Duyên Hống chi đạo thành duyên hống nội đan mới có thể sử dụng những bí pháp và công pháp này sao? Kể cả thiên ma pháp thân cũng là do khí tức duyên hống ngưng tụ thành một loại Kim Thân à.
Dương Thạc cùng Dương Địch xem xét tỉ mỉ truyền thừa của Tiên Sư Đạo.
Mày không khỏi nhăn lại.
Cách tu luyện của Tiên Sư Đạo có chút khác biệt so với cách tu luyện của võ đạo bình thường.
Chính là phải phối hợp khí tức chì thuỷ ngân với một số thuật luyện đan mới có thể tu luyện.
Đừng nói hai người Dương Thạc và Dương Địch không hiểu thuật luyện đan, mà cho dù có hiểu thì hai người cũng không muốn đi theo con đường này. Cho nên, truyền thừa của Tiên Sư Đạo đối với hai người là vô dụng.
- Có cơ hội thì đưa truyền thừa của Tiên Sư Đạo cho Phụ Chính Vương còn tốt hơn.
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Chẳng qua, hình như có thể tu luyện Đan Dương kiếm phổ. Đây là một cách tu luyện phi kiếm. Tu luyện tới cực hạn thì phi kiếm sẽ tồn tại trong đan điền, há miệng ra là phi kiếm có thể tấn công kẻ địch nhanh như tia chớp. Nếu luyện thành kiếm phổ này, rồi để đạo kiếm vào trong đan điền thì… khi há miệng ra, mấy trăm thanh đạo hoàng kiếm được phun ra, trực tiếp hoá thành một trận mưa kiếm, sẽ tạo ra uy lực lớn.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Tác giả :
Linh Ẩn Hồ