Vô Tận Đan Điền
Chương 354: Nhiếp Vân vô địch (thượng)
Hắn thoạt nhìn là quát lớn, nhưng trong giọng nói không có chút thành ý nào, ngược lại tán dương thanh niên nói chuyện thẳng, chẳng khác nào gián tiếp nhục mạ Nhiếp Vân ngay cả cẩu cũng không bằng.
- Giải thích? Nếu vị Nhiếp Vân bệ hạ này dám cùng ta đánh một chút, hơn nữa có thể quang minh chính đại chiến thắng ta, ta đương nhiên sẽ đích thân giải thích, nếu như ngay cả ta cũng đánh không lại, còn xưng bệ hạ gì, giả trang lão sói vẫy đuôi mà thôi!
Thanh niên Hiên Liên hừ lạnh, vẻ mặt ngạo nghễ.
- Hiên Thành bệ hạ, thuộc hạ này của ngươi có chút không hiểu quy củ, bất quá, nói thật ra cũng có đạo lý, hết thảy đều xem nắm đấm, quyền cứng mới là vương đạo, hoàng đế một đế quốc, nếu như ngay cả một tiểu tử bình thường cũng đánh không lại, thật sự mất thân phận!
Hiên Liên lời vừa mới dứt, lại một thanh âm bất âm bất dương vang lên, nói chuyện là Thần Dương đế quốc Toái Thiên bệ hạ.
- Quyền cứng mới là vương đạo? Ha hả, Toái Thiên bệ hạ nói thật hay, nếu Hiên Thành bệ hạ muốn ta ra tay, ta không bộc lộ tài năng cũng thực xin lỗi mọi người, như vậy đi, ta dùng một ngón tay, như vậy cũng coi như nể tình rồi!
Đối mặt đối phương trào phúng, Nhiếp Vân cười cười, ngón trỏ chậm rãi vươn về phía trước.
Ầm vang!
Một ngón tay ở trong mắt người khác không có gì, ở đám người Hiên Thành xem ra, giống như rơi xuống núi cao, chỉ một chút, liền đánh nát chân khí của bọn họ.
Rầm!
Hiên Thành, Hiên Liên cùng với chư vị cao thủ của Thần Vũ đế quốc, toàn bộ bị một ngón tay áp quỳ rạp trên mặt đất, quần áo phá nát, như khiếu hóa tử.
Yên tĩnh!
Toàn bộ đại điện chỉ sợ trừ Thần Thánh đế quốc Hoang Lăng bệ hạ, không ai dám tin tưởng mình nhìn hết thảy.
Trước kia Thần Phong đế quốc bệ hạ kém nhất, nhưng một ngón tay đã đè sấp tất cả mọi người của Thần Vũ đế quốc, đây là cái thực lực gì?
Như thế nào đột nhiên Thần Phong đế quốc xuất hiện cao thủ như thế?
Ở trong mắt mọi người, Nhiếp Vân bệ hạ này cho dù lợi hại, nhưng tuổi bày biện ở đó, khẳng định không được tốt lắm, chính bởi vì như thế, lúc này mới cố ý khiêu khích, như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ lợi hại như vậy!
- Hảo, không nghĩ tới mấy người chúng ta đều nhìn sai rồi, Nhiếp Vân bệ hạ còn thâm tàng bất lộ!
Tuy khiếp sợ, nhưng mọi người đều là đứng đầu một quốc gia, không có khả năng sợ tới mức nói không ra lời, một trung niên nhân nở nụ cười, vỗ tay, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân lóe lên, không biết nghĩ cái gì.
Trung niên kia đúng là Thần Vân Đế Quốc Lăng Thiên bệ hạ, trong cơ thể lực lượng ngưng tụ, cho thấy thực lực không tầm thường.
- Một ngón tay liền đánh bại chư vị Thần Vũ đế quốc, xem ra thực lực chân chánh của Nhiếp Vân bệ hạ đã có thể tiến vào Thiên bảng Top 3, thật không nghĩ tới địa phương cằn cỗi như Thần Phong đế quốc còn có thể xuất hiện cao thủ như thế!
Lại một đế quốc bệ hạ nở nụ cười, Thần Thiên Đế Quốc Long Khê bệ hạ, thực lực sâu, chỉ sợ so với Bích lão cũng không kém.
Thất đại đế quốc trong lúc đó cũng có bài danh, Thần Thánh đế quốc tự nhiên sắp thứ nhất, mặt sau theo thứ tự là Thần Thiên, Thần Vân, Thần Nhạc, Thần Dương, Thần Vũ, Thần Phong.
Hiện tại đứng chót nhất là Thần Phong đế quốc, đột nhiên phản kích, uy lực mạnh, lập tức đưa tới mọi người kiêng kị.
- Thực lực như thế, nhìn xem ta cũng có chút hâm mộ. Không biết Nhiếp Vân bệ hạ có thể chỉ giáo hạ nhân của ta một chút hay không? Hạ nhân này đi theo ta, tu luyện qua một thời gian ngắn, cả ngày tự nhận là thực lực không kém. Nhiếp Vân bệ hạ thực lực như thế, vừa lúc rèn luyện hắn một phen, cho hắn biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Trong đám người lại một bệ hạ cười nói, đúng là Thần Nhạc đế quốc hoàng đế Viễn Phong.
- Nếu hạ nhân không dùng được, thì không cần lấy ra, ta cũng lười chỉ điểm!
Nhiếp Vân khoát tay áo.
- Ngươi...
Không nghĩ tới thiếu niên này một chút mặt mũi cũng không cho, nói ra lời này làm Viễn Phong thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu.
- Hừ, thứ không biết sống chết. Lời hay nói bậy cũng nghe không hiểu, bệ hạ, ta sẽ đi giáo huấn loại cuồng vọng này một chút, mong bệ hạ phê chuẩn!
Một thanh niên của Thần Nhạc đế quốc nhịn không được, từ phía sau Viễn Phong nhảy ra ngoài, ôm quyền, cất cao giọng nói.
- Hảo, ra tay cẩn thận một ít, hắn nói thế nào cũng là đứng đầu một quốc gia, vạn nhất đả thương, có tổn hại hòa khí...
Viễn Phong hừ nói.
Tuy trong miệng hắn nói có tổn hại hòa khí, ngữ khí lại cứng rắn, nghe vào trong tai thanh niên, chính là muốn hắn hung hăng ra tay, hảo hảo giáo huấn Nhiếp Vân một chút, không cần lưu tình.
- Vâng, bệ hạ, ta sẽ thủ hạ lưu tình!
Sắc mặt thanh niên dữ tợn, nhảy ra ngoài.
- Nhiếp Vân bệ hạ, mời ra tay đi, chúng ta chiến đấu xong rồi, ta còn muốn đi uống rượu!
Nở nụ cười một tiếng, trong giọng nói của thanh niên lộ ra khinh thị dật vu ngôn biểu.
Người thanh niên này từng được kỳ ngộ, tuổi không lớn lắm, nhưng thực lực đã có thể đứng hàng Thiên bảng Top 3, hơn nữa có vô số thủ đoạn bảo mệnh, cho dù cùng cường giả tiềm lực bảng đối chiến, cũng có thể bảo mệnh, bởi vậy hắn căn bản chướng mắt Nhiếp Vân.
- Uống rượu? Ngươi đã muốn uống, ta liền cho ngươi một ly!
Nhiếp Vân cười cười, ngón tay run lên, chén rượu trong lòng bàn tay liền bắn qua.
Tê!
Chén rượu cùng rượu nhạt mang theo tiếng gió phá không bắn tới.
- Tốt!
Nhìn đến thế tới của chén rượu, thanh niên biết không đơn giản, thét dài một tiếng, song chưởng giơ lên, lực lượng quay cuồng tiến lên đón.
- Thiết Long Mật Chưởng? Viễn Phong bệ hạ, thuộc hạ này của ngươi chỉ sợ thực lực đã vượt qua chính ngươi rồi, thật đúng là đủ gian trá!
Nhìn thấy thanh niên đánh ra chưởng ấn, giống như tầng tầng lớp lớp thiết ấn, Long Khê bệ hạ nở nụ cười.
- Thiết Long Mật Chưởng, tuyệt thế chưởng pháp chỉ có Viễn Cổ yêu thú Thiết Long bộ tộc mới có thể tu luyện, vô kiên bất tồi, cho dù Hoàng tộc thượng phẩm binh khí gặp phải cũng sẽ bị một chưởng đánh nát, dùng loại chưởng pháp tham này gia Thiên bảng, ít nhất tiến vào Top 3 rồi, loại hạt giống này, ngươi không lộ ra ngoài chút nào, che dấu thật đúng là đủ sâu!
Thần Vân Đế Quốc Lăng Thiên bệ hạ cũng nở nụ cười.
Hai người bọn họ đều là cao thủ số một của Khí Hải Đại Lục, ánh mắt độc ác đến cực điểm, thanh niên mới vừa ra tay, đã bị bọn họ nhìn thấu.
- Ha hả, may mắn mà thôi...
Nghe được hai đại cao thủ tán dương, Viễn Phong nở nụ cười, bất quá tiếng cười còn không có chấm dứt, nụ cười liền đọng lại trên mặt.
- Giải thích? Nếu vị Nhiếp Vân bệ hạ này dám cùng ta đánh một chút, hơn nữa có thể quang minh chính đại chiến thắng ta, ta đương nhiên sẽ đích thân giải thích, nếu như ngay cả ta cũng đánh không lại, còn xưng bệ hạ gì, giả trang lão sói vẫy đuôi mà thôi!
Thanh niên Hiên Liên hừ lạnh, vẻ mặt ngạo nghễ.
- Hiên Thành bệ hạ, thuộc hạ này của ngươi có chút không hiểu quy củ, bất quá, nói thật ra cũng có đạo lý, hết thảy đều xem nắm đấm, quyền cứng mới là vương đạo, hoàng đế một đế quốc, nếu như ngay cả một tiểu tử bình thường cũng đánh không lại, thật sự mất thân phận!
Hiên Liên lời vừa mới dứt, lại một thanh âm bất âm bất dương vang lên, nói chuyện là Thần Dương đế quốc Toái Thiên bệ hạ.
- Quyền cứng mới là vương đạo? Ha hả, Toái Thiên bệ hạ nói thật hay, nếu Hiên Thành bệ hạ muốn ta ra tay, ta không bộc lộ tài năng cũng thực xin lỗi mọi người, như vậy đi, ta dùng một ngón tay, như vậy cũng coi như nể tình rồi!
Đối mặt đối phương trào phúng, Nhiếp Vân cười cười, ngón trỏ chậm rãi vươn về phía trước.
Ầm vang!
Một ngón tay ở trong mắt người khác không có gì, ở đám người Hiên Thành xem ra, giống như rơi xuống núi cao, chỉ một chút, liền đánh nát chân khí của bọn họ.
Rầm!
Hiên Thành, Hiên Liên cùng với chư vị cao thủ của Thần Vũ đế quốc, toàn bộ bị một ngón tay áp quỳ rạp trên mặt đất, quần áo phá nát, như khiếu hóa tử.
Yên tĩnh!
Toàn bộ đại điện chỉ sợ trừ Thần Thánh đế quốc Hoang Lăng bệ hạ, không ai dám tin tưởng mình nhìn hết thảy.
Trước kia Thần Phong đế quốc bệ hạ kém nhất, nhưng một ngón tay đã đè sấp tất cả mọi người của Thần Vũ đế quốc, đây là cái thực lực gì?
Như thế nào đột nhiên Thần Phong đế quốc xuất hiện cao thủ như thế?
Ở trong mắt mọi người, Nhiếp Vân bệ hạ này cho dù lợi hại, nhưng tuổi bày biện ở đó, khẳng định không được tốt lắm, chính bởi vì như thế, lúc này mới cố ý khiêu khích, như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ lợi hại như vậy!
- Hảo, không nghĩ tới mấy người chúng ta đều nhìn sai rồi, Nhiếp Vân bệ hạ còn thâm tàng bất lộ!
Tuy khiếp sợ, nhưng mọi người đều là đứng đầu một quốc gia, không có khả năng sợ tới mức nói không ra lời, một trung niên nhân nở nụ cười, vỗ tay, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân lóe lên, không biết nghĩ cái gì.
Trung niên kia đúng là Thần Vân Đế Quốc Lăng Thiên bệ hạ, trong cơ thể lực lượng ngưng tụ, cho thấy thực lực không tầm thường.
- Một ngón tay liền đánh bại chư vị Thần Vũ đế quốc, xem ra thực lực chân chánh của Nhiếp Vân bệ hạ đã có thể tiến vào Thiên bảng Top 3, thật không nghĩ tới địa phương cằn cỗi như Thần Phong đế quốc còn có thể xuất hiện cao thủ như thế!
Lại một đế quốc bệ hạ nở nụ cười, Thần Thiên Đế Quốc Long Khê bệ hạ, thực lực sâu, chỉ sợ so với Bích lão cũng không kém.
Thất đại đế quốc trong lúc đó cũng có bài danh, Thần Thánh đế quốc tự nhiên sắp thứ nhất, mặt sau theo thứ tự là Thần Thiên, Thần Vân, Thần Nhạc, Thần Dương, Thần Vũ, Thần Phong.
Hiện tại đứng chót nhất là Thần Phong đế quốc, đột nhiên phản kích, uy lực mạnh, lập tức đưa tới mọi người kiêng kị.
- Thực lực như thế, nhìn xem ta cũng có chút hâm mộ. Không biết Nhiếp Vân bệ hạ có thể chỉ giáo hạ nhân của ta một chút hay không? Hạ nhân này đi theo ta, tu luyện qua một thời gian ngắn, cả ngày tự nhận là thực lực không kém. Nhiếp Vân bệ hạ thực lực như thế, vừa lúc rèn luyện hắn một phen, cho hắn biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Trong đám người lại một bệ hạ cười nói, đúng là Thần Nhạc đế quốc hoàng đế Viễn Phong.
- Nếu hạ nhân không dùng được, thì không cần lấy ra, ta cũng lười chỉ điểm!
Nhiếp Vân khoát tay áo.
- Ngươi...
Không nghĩ tới thiếu niên này một chút mặt mũi cũng không cho, nói ra lời này làm Viễn Phong thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu.
- Hừ, thứ không biết sống chết. Lời hay nói bậy cũng nghe không hiểu, bệ hạ, ta sẽ đi giáo huấn loại cuồng vọng này một chút, mong bệ hạ phê chuẩn!
Một thanh niên của Thần Nhạc đế quốc nhịn không được, từ phía sau Viễn Phong nhảy ra ngoài, ôm quyền, cất cao giọng nói.
- Hảo, ra tay cẩn thận một ít, hắn nói thế nào cũng là đứng đầu một quốc gia, vạn nhất đả thương, có tổn hại hòa khí...
Viễn Phong hừ nói.
Tuy trong miệng hắn nói có tổn hại hòa khí, ngữ khí lại cứng rắn, nghe vào trong tai thanh niên, chính là muốn hắn hung hăng ra tay, hảo hảo giáo huấn Nhiếp Vân một chút, không cần lưu tình.
- Vâng, bệ hạ, ta sẽ thủ hạ lưu tình!
Sắc mặt thanh niên dữ tợn, nhảy ra ngoài.
- Nhiếp Vân bệ hạ, mời ra tay đi, chúng ta chiến đấu xong rồi, ta còn muốn đi uống rượu!
Nở nụ cười một tiếng, trong giọng nói của thanh niên lộ ra khinh thị dật vu ngôn biểu.
Người thanh niên này từng được kỳ ngộ, tuổi không lớn lắm, nhưng thực lực đã có thể đứng hàng Thiên bảng Top 3, hơn nữa có vô số thủ đoạn bảo mệnh, cho dù cùng cường giả tiềm lực bảng đối chiến, cũng có thể bảo mệnh, bởi vậy hắn căn bản chướng mắt Nhiếp Vân.
- Uống rượu? Ngươi đã muốn uống, ta liền cho ngươi một ly!
Nhiếp Vân cười cười, ngón tay run lên, chén rượu trong lòng bàn tay liền bắn qua.
Tê!
Chén rượu cùng rượu nhạt mang theo tiếng gió phá không bắn tới.
- Tốt!
Nhìn đến thế tới của chén rượu, thanh niên biết không đơn giản, thét dài một tiếng, song chưởng giơ lên, lực lượng quay cuồng tiến lên đón.
- Thiết Long Mật Chưởng? Viễn Phong bệ hạ, thuộc hạ này của ngươi chỉ sợ thực lực đã vượt qua chính ngươi rồi, thật đúng là đủ gian trá!
Nhìn thấy thanh niên đánh ra chưởng ấn, giống như tầng tầng lớp lớp thiết ấn, Long Khê bệ hạ nở nụ cười.
- Thiết Long Mật Chưởng, tuyệt thế chưởng pháp chỉ có Viễn Cổ yêu thú Thiết Long bộ tộc mới có thể tu luyện, vô kiên bất tồi, cho dù Hoàng tộc thượng phẩm binh khí gặp phải cũng sẽ bị một chưởng đánh nát, dùng loại chưởng pháp tham này gia Thiên bảng, ít nhất tiến vào Top 3 rồi, loại hạt giống này, ngươi không lộ ra ngoài chút nào, che dấu thật đúng là đủ sâu!
Thần Vân Đế Quốc Lăng Thiên bệ hạ cũng nở nụ cười.
Hai người bọn họ đều là cao thủ số một của Khí Hải Đại Lục, ánh mắt độc ác đến cực điểm, thanh niên mới vừa ra tay, đã bị bọn họ nhìn thấu.
- Ha hả, may mắn mà thôi...
Nghe được hai đại cao thủ tán dương, Viễn Phong nở nụ cười, bất quá tiếng cười còn không có chấm dứt, nụ cười liền đọng lại trên mặt.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai