Vô Tận Đan Điền
Chương 220: Nguy cơ của dong binh đoàn (Thượng)
- Chờ một chút!
Nghe được Khương Toàn lẩm bẩm cái tên quen thuộc, Thiết Lan Nhi chấn động vội hô.
- Tiểu thư…
- Người vừa nói, người muốn ta ra ngoài gặp mặt tên là gì?
Thiết Lan Nhi hỏi.
- Hắn nói hắn tên Nhiếp Vân, ngoài ra ta cũng không biết…
Khương Toàn gãi đầu đáp.
- Nhiếp Vân? Mọi người tiếp tục nói chuyện, ta ra ngoài một chuyến!
Nghe được tên Nhiếp Vân, ánh mắt Thiết Lan Nhi bừng sáng vội vàng bật dậy, sau đó chạy nhanh ra ngoài, chỉ nháy mắt thân ảnh đã biến mất.
- Ách…
Khương Toàn trợn tròn mắt, nói thầm:
- Chẳng lẽ…Nhiếp Vân là đại nhân vật nào hay sao?
Còn đang nói thầm, Khương Toàn chợt nhìn thấy Nhiếp Vân cùng tiểu thư đi tới, ánh mắt tiểu thư nhìn Nhiếp Vân vô cùng…sùng bái.
Khương Toàn nhìn chằm chằm, không ngừng lắc đầu, chỉ sợ mình đã nhìn lầm.
- Ngươi tên Khương Toàn phải không? Sau này đi vào Thiết Hạ đội đi!
Thấy thái độ của Khương Toàn, sắc mặt Thiết Lan Nhi đỏ lên, lập tức nói.
Thiết Nham dong binh đoàn chia thành không ít đội ngũ, mỗi đội căn cứ theo thực lực khác nhau chia thành bốn cấp bậc Giáp, Ất, Bính, Đinh, nếu tham dự nhiệm vụ cao cấp thì tiền cũng nhiều, mà cấp thấp thì thường dành cho nhân vật yếu kém, tiền sẽ ít. Thiết Hạ đội là đội ngũ cường đại nhất dong binh đoàn, tiền lương thật cao, Khương Toàn nằm mộng cũng muốn được gia nhập, nghe lời tiểu thư, ánh mắt hắn hưng phấn biến thành đỏ hồng!
- Đa tạ tiểu thư!
Khương Toàn vội vàng gật đầu, lại nhìn qua Nhiếp Vân, trong mắt tràn ngập cảm kích.
Hắn không ngốc, tiểu thư cho hắn tiến vào Thiết Hạ đội là vì xem mặt mũi của Nhiếp Vân.
Cái gì gọi là cao nhân, đây mới là cao nhân!
- Ha ha, chúng ta vào phòng nghị sự đi, vừa lúc cha ta cũng ở đó, ta giới thiệu cho ngươi nhận thức!
Thiết Lan Nhi nở nụ cười nói.
- Đi thôi!
Vốn định nhờ hệ thống tình báo của Thiết Nham dong binh đoàn giúp mình điều tra, vì thế gặp mặt đoàn trưởng là chuyện đương nhiên, Nhiếp Vân cũng không phản đối.
- Đi thôi!
Thấy Nhiếp Vân đáp ứng, đột nhiên sắc mặt Thiết Lan Nhi đỏ lên.
Dẫn hắn đi gặp phụ thân, sao lại có cảm giác…
Hai người đi vào phòng nghị sự, nàng nhìn phụ thân nói:
- Cha, đây là Nhiếp Vân, là người cùng con tham gia đan hội ở Tế Bắc thành!
- Nga? Quả nhiên là nhân trung hào kiệt, không sai, không sai!
Mặc dù nhìn không ra thực lực của Nhiếp Vân, nhưng thấy hắn cử chỉ ổn trọng, nhìn thấy mọi người không hề bối rối, Thiết Nham không nhịn được tán dương vài câu.
- Nhân trung hào kiệt? Hừ, nếu như vậy đã có thể trở thành nhân trung hào kiệt, vậy hào kiệt cũng không đáng giá tiền!
Thiết Nham vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Người nói chuyện chính là thanh niên có ý tứ với Thiết Lan Nhi.
Bình thường khi thanh niên nói chuyện với nàng, nàng không hề để ý hắn, nhưng hiện tại ánh mắt Thiết Lan Nhi vô cùng sùng bái nhìn Nhiếp Vân, khiến cho hắn vô cùng ghen tuông, vì thế lập tức lên tiếng.
- Ha ha!
Nhiếp Vân liếc mắt nhìn thanh niên, người này khoảng ba mươi tuổi, thực lực binh giáp cảnh sơ kỳ, với độ tuổi như vậy có thực lực như thế đích xác cũng xem như thiên phú không tệ, vì thế hắn chỉ cười cười mà không phản bác.
- Mạnh Quyền, chớ có vô lễ!
Thiết Nham nhíu mày thuận miệng quát.
- Đoàn trưởng, ta vô lễ? Ta làm sao vô lễ? Một tiểu tử chưa ráo máu đầu mà thôi, thực lực thậm chí còn chưa tới xuất thể cảnh, còn dám xưng nhân trung hào kiệt, hào kiệt không phải người nào cũng có thể tùy tiện xưng hô!
Mạnh Quyền hừ lạnh.
- Nghe lời này của ngươi, ngươi hình như là nhân trung hào kiệt?
Vốn không muốn tính toán với người này, nhưng nghe lời hắn nói, Nhiếp Vân lộ ý cười nghiền ngẫm.
- Đó là tự nhiên! Hiện tại ta hai mươi tám tuổi, đã đạt tới binh giáp cảnh sơ kỳ, tu luyện đứng thứ nhất trong Thiết Nham dong binh đoàn, dù một ít thiên tài trong các tông môn cũng kém ta, tự nhiên có thể được xưng hô như thế!
Vẻ mặt Mạnh Quyền kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân tràn ngập vẻ xem thường:
- Thế nào? Có dám tỷ thí một trận với ta hay không, nếu ngươi thắng, ta sẽ thừa nhận ngươi là hào kiệt!
- Tỷ thí? Ha ha, không cần, ta không phải là hào kiệt gì, cũng không cần người khác thừa nhận!
Đối với những người như vậy, Nhiếp Vân luôn có cảm giác bất đắc dĩ, khoát tay.
Tỷ thí? Một binh giáp cảnh sơ kỳ, chỉ một hơi thở của mình cũng thổi chết mười người tám người, tỷ thí cái rắm!
- Hì hì!
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhiếp Vân, Thiết Lan Nhi không nhịn được bật cười.
- Nếu không dám tỷ thí thì sau này cách Thiết Lan Nhi tiểu thư xa một chút. Loại người nhu nhược như ngươi không xứng với nàng!
Ánh mắt Mạnh Quyền lộ vẻ đắc ý, hưng phấn nhìn Thiết Lan Nhi nhưng vẫn thấy vẻ mặt nàng sùng bái nhìn Nhiếp Vân khiến trong lòng hắn muốn phát điên.
- Được rồi, Mạnh Quyền. Nói thế nào Nhiếp Vân cũng là khách nhân, thái độ tốt một chút đi!
Thiết Nham trách mắng.
- Dạ, đoàn trưởng!
Mạnh Quyền ngồi xuống, nhưng trong lòng hừ lạnh:
- Một tiểu tử không biết dùng loại thủ đoạn gì khiến cho tiểu thư nhìn hắn với ánh mắt khác mà thôi…
- Đúng rồi, Nhiếp Vân hiền chất tới vừa lúc, chúng ta đang thương nghị…
Thiết Nham đang định hỏi chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hừ lạnh.
- Thiết Nham đoàn trưởng, đem hung thủ giao ra đây đi!
Thanh âm rơi xuống, một thân ảnh đi nhanh vào phòng.
Vừa nhìn thấy rõ hình dáng người kia, Nhiếp Vân sửng sốt, hắn chính là thành chủ Tế Bắc thành, Liễu Tật Phi!
- Giao ra hung thủ?
Thiết Nham nhướng mày, hiển nhiên cảm thấy bất mãn:
- Liễu Thành Trạch bị người giết chết, chúng tôi cảm thấy sâu sắc đồng tình, nhưng không thể nói là yêu sủng của Lan Nhi đã làm, mọi việc đều phải nói chứng cớ đi!
Thái độ Thiết Nham đúng mức, hai mắt nhìn thẳng đối phương.
- Chứng cớ? Ngày đó người có mâu thuẫn với đệ đệ của ta chỉ có các ngươi, hắn đã chết, không phải các ngươi làm thì là ai?
Liễu Tật Phi vung tay hừ lạnh nói.
- Có mâu thuẫn thì nói chúng ta giết, Liễu thành chủ, lời này không khỏi khinh người quá đáng!
Thiết Nham cả giận nói.
Đôi bên đều là cường giả khí tông đỉnh, Thiết Nham cũng không sợ hãi Liễu Tật Phi.
- Khinh người quá đáng? Trong Tế Bắc thành, người có thể giết đệ đệ của ta mà khiến cho hắn không hề có chút lực phản kháng, chỉ có yêu sủng của Thiết Lan Nhi tiểu thư cùng ta, không phải nàng thì là ai?
Liễu Tật Phi tiến lên hai bước hùng hổ nói.
- Như vậy đã phán định là chúng ta, ngươi cũng quá võ đoán đi! Ai có năng lực giết thì nói là ai làm, nếu hôm nay ngươi chết ở chỗ này, có phải còn hoài nghi do chí tôn nào trong đế đô ra tay?
Tính cách của Thiết Lan Nhi có chút giống nam nhân, lúc này tức giận hô.
Nghe được Khương Toàn lẩm bẩm cái tên quen thuộc, Thiết Lan Nhi chấn động vội hô.
- Tiểu thư…
- Người vừa nói, người muốn ta ra ngoài gặp mặt tên là gì?
Thiết Lan Nhi hỏi.
- Hắn nói hắn tên Nhiếp Vân, ngoài ra ta cũng không biết…
Khương Toàn gãi đầu đáp.
- Nhiếp Vân? Mọi người tiếp tục nói chuyện, ta ra ngoài một chuyến!
Nghe được tên Nhiếp Vân, ánh mắt Thiết Lan Nhi bừng sáng vội vàng bật dậy, sau đó chạy nhanh ra ngoài, chỉ nháy mắt thân ảnh đã biến mất.
- Ách…
Khương Toàn trợn tròn mắt, nói thầm:
- Chẳng lẽ…Nhiếp Vân là đại nhân vật nào hay sao?
Còn đang nói thầm, Khương Toàn chợt nhìn thấy Nhiếp Vân cùng tiểu thư đi tới, ánh mắt tiểu thư nhìn Nhiếp Vân vô cùng…sùng bái.
Khương Toàn nhìn chằm chằm, không ngừng lắc đầu, chỉ sợ mình đã nhìn lầm.
- Ngươi tên Khương Toàn phải không? Sau này đi vào Thiết Hạ đội đi!
Thấy thái độ của Khương Toàn, sắc mặt Thiết Lan Nhi đỏ lên, lập tức nói.
Thiết Nham dong binh đoàn chia thành không ít đội ngũ, mỗi đội căn cứ theo thực lực khác nhau chia thành bốn cấp bậc Giáp, Ất, Bính, Đinh, nếu tham dự nhiệm vụ cao cấp thì tiền cũng nhiều, mà cấp thấp thì thường dành cho nhân vật yếu kém, tiền sẽ ít. Thiết Hạ đội là đội ngũ cường đại nhất dong binh đoàn, tiền lương thật cao, Khương Toàn nằm mộng cũng muốn được gia nhập, nghe lời tiểu thư, ánh mắt hắn hưng phấn biến thành đỏ hồng!
- Đa tạ tiểu thư!
Khương Toàn vội vàng gật đầu, lại nhìn qua Nhiếp Vân, trong mắt tràn ngập cảm kích.
Hắn không ngốc, tiểu thư cho hắn tiến vào Thiết Hạ đội là vì xem mặt mũi của Nhiếp Vân.
Cái gì gọi là cao nhân, đây mới là cao nhân!
- Ha ha, chúng ta vào phòng nghị sự đi, vừa lúc cha ta cũng ở đó, ta giới thiệu cho ngươi nhận thức!
Thiết Lan Nhi nở nụ cười nói.
- Đi thôi!
Vốn định nhờ hệ thống tình báo của Thiết Nham dong binh đoàn giúp mình điều tra, vì thế gặp mặt đoàn trưởng là chuyện đương nhiên, Nhiếp Vân cũng không phản đối.
- Đi thôi!
Thấy Nhiếp Vân đáp ứng, đột nhiên sắc mặt Thiết Lan Nhi đỏ lên.
Dẫn hắn đi gặp phụ thân, sao lại có cảm giác…
Hai người đi vào phòng nghị sự, nàng nhìn phụ thân nói:
- Cha, đây là Nhiếp Vân, là người cùng con tham gia đan hội ở Tế Bắc thành!
- Nga? Quả nhiên là nhân trung hào kiệt, không sai, không sai!
Mặc dù nhìn không ra thực lực của Nhiếp Vân, nhưng thấy hắn cử chỉ ổn trọng, nhìn thấy mọi người không hề bối rối, Thiết Nham không nhịn được tán dương vài câu.
- Nhân trung hào kiệt? Hừ, nếu như vậy đã có thể trở thành nhân trung hào kiệt, vậy hào kiệt cũng không đáng giá tiền!
Thiết Nham vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Người nói chuyện chính là thanh niên có ý tứ với Thiết Lan Nhi.
Bình thường khi thanh niên nói chuyện với nàng, nàng không hề để ý hắn, nhưng hiện tại ánh mắt Thiết Lan Nhi vô cùng sùng bái nhìn Nhiếp Vân, khiến cho hắn vô cùng ghen tuông, vì thế lập tức lên tiếng.
- Ha ha!
Nhiếp Vân liếc mắt nhìn thanh niên, người này khoảng ba mươi tuổi, thực lực binh giáp cảnh sơ kỳ, với độ tuổi như vậy có thực lực như thế đích xác cũng xem như thiên phú không tệ, vì thế hắn chỉ cười cười mà không phản bác.
- Mạnh Quyền, chớ có vô lễ!
Thiết Nham nhíu mày thuận miệng quát.
- Đoàn trưởng, ta vô lễ? Ta làm sao vô lễ? Một tiểu tử chưa ráo máu đầu mà thôi, thực lực thậm chí còn chưa tới xuất thể cảnh, còn dám xưng nhân trung hào kiệt, hào kiệt không phải người nào cũng có thể tùy tiện xưng hô!
Mạnh Quyền hừ lạnh.
- Nghe lời này của ngươi, ngươi hình như là nhân trung hào kiệt?
Vốn không muốn tính toán với người này, nhưng nghe lời hắn nói, Nhiếp Vân lộ ý cười nghiền ngẫm.
- Đó là tự nhiên! Hiện tại ta hai mươi tám tuổi, đã đạt tới binh giáp cảnh sơ kỳ, tu luyện đứng thứ nhất trong Thiết Nham dong binh đoàn, dù một ít thiên tài trong các tông môn cũng kém ta, tự nhiên có thể được xưng hô như thế!
Vẻ mặt Mạnh Quyền kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân tràn ngập vẻ xem thường:
- Thế nào? Có dám tỷ thí một trận với ta hay không, nếu ngươi thắng, ta sẽ thừa nhận ngươi là hào kiệt!
- Tỷ thí? Ha ha, không cần, ta không phải là hào kiệt gì, cũng không cần người khác thừa nhận!
Đối với những người như vậy, Nhiếp Vân luôn có cảm giác bất đắc dĩ, khoát tay.
Tỷ thí? Một binh giáp cảnh sơ kỳ, chỉ một hơi thở của mình cũng thổi chết mười người tám người, tỷ thí cái rắm!
- Hì hì!
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhiếp Vân, Thiết Lan Nhi không nhịn được bật cười.
- Nếu không dám tỷ thí thì sau này cách Thiết Lan Nhi tiểu thư xa một chút. Loại người nhu nhược như ngươi không xứng với nàng!
Ánh mắt Mạnh Quyền lộ vẻ đắc ý, hưng phấn nhìn Thiết Lan Nhi nhưng vẫn thấy vẻ mặt nàng sùng bái nhìn Nhiếp Vân khiến trong lòng hắn muốn phát điên.
- Được rồi, Mạnh Quyền. Nói thế nào Nhiếp Vân cũng là khách nhân, thái độ tốt một chút đi!
Thiết Nham trách mắng.
- Dạ, đoàn trưởng!
Mạnh Quyền ngồi xuống, nhưng trong lòng hừ lạnh:
- Một tiểu tử không biết dùng loại thủ đoạn gì khiến cho tiểu thư nhìn hắn với ánh mắt khác mà thôi…
- Đúng rồi, Nhiếp Vân hiền chất tới vừa lúc, chúng ta đang thương nghị…
Thiết Nham đang định hỏi chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hừ lạnh.
- Thiết Nham đoàn trưởng, đem hung thủ giao ra đây đi!
Thanh âm rơi xuống, một thân ảnh đi nhanh vào phòng.
Vừa nhìn thấy rõ hình dáng người kia, Nhiếp Vân sửng sốt, hắn chính là thành chủ Tế Bắc thành, Liễu Tật Phi!
- Giao ra hung thủ?
Thiết Nham nhướng mày, hiển nhiên cảm thấy bất mãn:
- Liễu Thành Trạch bị người giết chết, chúng tôi cảm thấy sâu sắc đồng tình, nhưng không thể nói là yêu sủng của Lan Nhi đã làm, mọi việc đều phải nói chứng cớ đi!
Thái độ Thiết Nham đúng mức, hai mắt nhìn thẳng đối phương.
- Chứng cớ? Ngày đó người có mâu thuẫn với đệ đệ của ta chỉ có các ngươi, hắn đã chết, không phải các ngươi làm thì là ai?
Liễu Tật Phi vung tay hừ lạnh nói.
- Có mâu thuẫn thì nói chúng ta giết, Liễu thành chủ, lời này không khỏi khinh người quá đáng!
Thiết Nham cả giận nói.
Đôi bên đều là cường giả khí tông đỉnh, Thiết Nham cũng không sợ hãi Liễu Tật Phi.
- Khinh người quá đáng? Trong Tế Bắc thành, người có thể giết đệ đệ của ta mà khiến cho hắn không hề có chút lực phản kháng, chỉ có yêu sủng của Thiết Lan Nhi tiểu thư cùng ta, không phải nàng thì là ai?
Liễu Tật Phi tiến lên hai bước hùng hổ nói.
- Như vậy đã phán định là chúng ta, ngươi cũng quá võ đoán đi! Ai có năng lực giết thì nói là ai làm, nếu hôm nay ngươi chết ở chỗ này, có phải còn hoài nghi do chí tôn nào trong đế đô ra tay?
Tính cách của Thiết Lan Nhi có chút giống nam nhân, lúc này tức giận hô.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai