Vô Tận Đan Điền
Chương 209: Biến cố Lạc Thủy thành
Nhiếp Vân có bảy đại đan điền, một chủ đan điền, tiếp theo là nạp vật, đan hỏa, tuần thú, trị liệu cùng truy tung. Hiện tại chỉ mở ra năm đại đan điền, vẫn còn một trống, nếu có thể mở thành ám sát đan điền biến thành ám sát sư, dù gặp tông chủ Di Thiên tông cũng có thể đánh chết hắn.
Khi đó mới xem là cao thủ chân chính, không cần sợ hãi bất kỳ ai trong Thần Phong đế quốc.
Dù sao thực lực có mạnh hơn nữa cũng sợ hãi một ám sát sư thời khắc nào cũng tính kế chính mình.
Buông xuống tên hắc y trong tay, Nhiếp Vân đi tới bên cạnh ám sát sư, đưa tay định cảm thụ ám sát khí trong thân thể hắn thì chứng kiến sắc mặt người này đã biến thành màu đen, thân thể bắt đầu biến thành cứng ngắc.
- Đã chết?
Nhiếp Vân sửng sốt.
Người một khi đã chết thì đan điền mất đi hoạt tính, cho dù thiên phú cường thịnh bao nhiêu cũng hóa thành hư ảo, ám sát khí cũng biến mất, không thể cảm ứng.
- Chủ nhân, ta không có động thủ, hắn không phải ta giết…
Hắc Nham sợ chủ nhân trách cứ, vội vàng giải thích.
- Ta biết, hắn uống thuốc độc tự sát. Một kích không trúng lập tức bỏ chạy, chạy không thoát sát nhân thành nhân. Tín luật của ám sát sư thật sự là độc ác…
Nhìn thi thể đã lạnh dưới đất, Nhiếp Vân biết mình không lấy được thiên phú ám sát, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhiếp Vân vội vàng nhìn lại mấy tên hắc y, sắc mặt biến thành vô cùng khó xem, bởi vì tên hắc y vừa rồi nguyện ý cung khai hiện tại…
- Thế nhưng…cũng đã chết!
Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng, mấy tên còn lại sắc mặt đều biến thành màu đen, đã thành thi thể.
Dưới mí mắt của mình, có thể giết hết những người này? Làm sao có thể?
Chẳng lẽ ám sát sư kia căn bản không phải tới ám sát mình, mà là muốn giết mấy người này?
Trong lòng nghĩ tới một loại khả năng, thân hình Nhiếp Vân run rẩy.
Độc dược cũng như vũ kỹ bí pháp, chủng loại vô số, dạng gì cũng có. Nghe nói có một loại thuốc, chia thành hai loại tễ thuốc âm dương, nếu dùng riêng dương dược hay âm dược thì không sao, nhưng khi hai loại dung hợp dù tán ẩn trong không khí cũng âm dương trung hòa, đưa người vào chỗ chết.
Phỏng chừng vừa rồi trong kiếm quang của ám sát sư ẩn chứa loại thuốc này, sau đó trung hòa cùng dược vật trong thân thể bọn họ, như vậy đã hoàn thành xong nhiệm vụ diệt khẩu.
Hiện tại chỉ còn tên cầm đầu còn chưa chết, vẫn đang giãy dụa.
Hắn là người chỉ huy nhóm người này, chỉ cần chưa chết, an toàn của thân nhân không thành vấn đề lớn. Hơn nữa đối phương bắt thân nhân của mình chỉ vì đồ vật trong Lạc Khúc mộ, sẽ không hạ thủ tàn nhẫn.
Suy nghĩ cẩn thận việc này, Nhiếp Vân cũng không sốt ruột, đi tới bên cạnh Phùng Tiêu cùng Dương Ngạn.
- Ta chữa thương cho hai ngươi trước!
Trị liệu khí quay cuồng, vận chuyển một lúc hai người rất nhanh đã nhảy dựng lên, tinh lực dồi dào, thương thế đã lành hẳn.
- Đây là trị liệu khí của trị liệu sư? Quả nhiên thần kỳ!
Chứng kiến thương thế trên người nhanh chóng khôi phục, hai người đều cảm thấy có chút khó tin.
- Nói cho ta nghe, Nhiếp gia xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân hỏi.
- Sau khi ngươi đi, hai chúng ta ngoại trừ tu luyện mỗi cách ba ngày một lần cũng không xảy ra chuyện gì đặc thù. Đêm qua, chỉ trong một đêm toàn bộ Nhiếp gia đột nhiên mất tích. Nhưng chúng tôi lại không nghe được chút tin tức nào. Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là trưa nay không riêng chúng tôi, người trong Lạc Thủy thành đều biết Nhiếp gia xảy ra chuyện, vì thế chúng tôi mới chạy tới đây!
Dương Ngạn nói.
Phủ đệ Dương gia cách Nhiếp gia không xa, khoảng cách gần như vậy còn có nhiều trinh thám, nhưng Nhiếp gia xảy ra chuyện lớn như thế mà chính mình không hay biết gì, chuyện này thật quá mức kỳ quái.
- Là cường giả chí tôn, không nghĩ tới chỉ vì một Nhiếp gia nho nhỏ còn phái ra cường giả chí tôn!
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, bàn tay nắm chặt.
Có thể hoàn thành chuyện lớn như vậy mà bên ngoài phủ đệ không chút động tĩnh, ngoại trừ chí tôn bao nhiêu khí tông đỉnh cũng không làm được.
Không cần suy nghĩ, nhất định là chí tôn đi tới phong ấn phủ đệ, ngăn cách thanh âm, những người đi theo mới động thủ.
Bọn hắn bắt giữ toàn bộ mọi người, sau đó bắt đầu rải tin tức dẫn dụ “sư phụ” của mình…
Quả nhiên biết tính kế!
Rốt cục là ai? Muốn đối phó gia tộc của mình?
Muốn bảo bối của Lạc Khúc mộ, chẳng lẽ chính là Thiên Cơ kiếm?
Ân? Đúng rồi…
- Phủ thành chủ thế nào? Có phát sinh biến cố hay không?
Nhiếp Vân sực nhớ, vội vàng hỏi.
- Ba ngày trước phủ thành chủ đã trống rỗng, thành chủ Lạc Chiêm Hào đã mất đi tung tích!
Phùng Tiêu lắc đầu nói.
- Ba ngày trước phủ thành chủ đã trống rỗng sao?
Trong lòng Nhiếp Vân rùng mình, cau mày:
- Lạc Khuynh Thành đâu? Chẳng lẽ nàng cũng bị bắt?
- Lạc Khuynh Thành không bị bắt, sau khi ngươi rời khỏi Lạc Thủy thành chưa đầy ba ngày thì nàng đã quay về tông môn, Bách Hoa tông được xem là cự vô bá trong Thần Phong đế quốc, hẳn còn chưa có ai dám động thủ với nàng đi!
Phùng Tiêu giải thích.
- Những người kia hẳn là trước tiên bắt người của phủ thành chủ, sau đó phát hiện không có Thiên Cơ kiếm cho nên tìm nhà ta…bọn hắn rốt cục là ai?
Hắc y nhân đều là tử sĩ, mà có một tên định cung khai đã bị diệt khẩu, hiện tại chỉ biết người nhà bị đưa tới đế đô, ngoài ra thì không manh mối.
Căn cứ tri thức kiếp trước, Nhiếp Vân hiểu thật rõ ràng về cách phân chia thế lực trong Thần Phong thành.
Trong Thần Phong thành có tứ đại chí tôn trong truyền thuyết, chính là Phong Dụ lão tổ của hoàng thất, La lão tổ, Triệu lão tổ cùng Hoắc lão tổ của tam đại gia tộc, bốn người này nắm giữ cả Thần Phong đế quốc trong tay.
Đương nhiên đây chỉ là ở bên ngoài, một ít tán tu hoặc trong thế lực che giấu cũng có chí tôn, chính là tuyệt thế thiên tài Mạc Ngạn Thanh mà nhóm người Thiết Lan Nhi sùng bái. Thực lực của hắn ngay cả Triệu gia lão tổ cũng không bằng.
Còn có tông chủ Di Thiên tông Di Hoằng chí tôn, tông chủ Bách Hoa tông Bách Hoa chí tôn.
Tóm lại dòng nước trong Thần Phong đế quốc càng sâu đậm hơn trong truyền thuyết, chỉ bằng suy đoán mà muốn nhận định thân nhân của mình do ai bắt giữ thật sự là không dễ dàng.
Kiếp trước bởi vì chuyện của Tử Hoa động phủ nên tứ đại gia tộc cùng Di Thiên tông muốn giết chính mình cướp lấy bảo vật, kiếp này Tử Hoa Ngọc Ấn mới vừa xuất thế, rất nhiều người thậm chí còn chưa nghe nói qua, đương nhiên cũng không có thù hận, duy nhất có liên quan chính là La gia.
Nghĩ tới La gia, Nhiếp Vân lập tức lắc đầu.
Khi đó mới xem là cao thủ chân chính, không cần sợ hãi bất kỳ ai trong Thần Phong đế quốc.
Dù sao thực lực có mạnh hơn nữa cũng sợ hãi một ám sát sư thời khắc nào cũng tính kế chính mình.
Buông xuống tên hắc y trong tay, Nhiếp Vân đi tới bên cạnh ám sát sư, đưa tay định cảm thụ ám sát khí trong thân thể hắn thì chứng kiến sắc mặt người này đã biến thành màu đen, thân thể bắt đầu biến thành cứng ngắc.
- Đã chết?
Nhiếp Vân sửng sốt.
Người một khi đã chết thì đan điền mất đi hoạt tính, cho dù thiên phú cường thịnh bao nhiêu cũng hóa thành hư ảo, ám sát khí cũng biến mất, không thể cảm ứng.
- Chủ nhân, ta không có động thủ, hắn không phải ta giết…
Hắc Nham sợ chủ nhân trách cứ, vội vàng giải thích.
- Ta biết, hắn uống thuốc độc tự sát. Một kích không trúng lập tức bỏ chạy, chạy không thoát sát nhân thành nhân. Tín luật của ám sát sư thật sự là độc ác…
Nhìn thi thể đã lạnh dưới đất, Nhiếp Vân biết mình không lấy được thiên phú ám sát, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhiếp Vân vội vàng nhìn lại mấy tên hắc y, sắc mặt biến thành vô cùng khó xem, bởi vì tên hắc y vừa rồi nguyện ý cung khai hiện tại…
- Thế nhưng…cũng đã chết!
Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng, mấy tên còn lại sắc mặt đều biến thành màu đen, đã thành thi thể.
Dưới mí mắt của mình, có thể giết hết những người này? Làm sao có thể?
Chẳng lẽ ám sát sư kia căn bản không phải tới ám sát mình, mà là muốn giết mấy người này?
Trong lòng nghĩ tới một loại khả năng, thân hình Nhiếp Vân run rẩy.
Độc dược cũng như vũ kỹ bí pháp, chủng loại vô số, dạng gì cũng có. Nghe nói có một loại thuốc, chia thành hai loại tễ thuốc âm dương, nếu dùng riêng dương dược hay âm dược thì không sao, nhưng khi hai loại dung hợp dù tán ẩn trong không khí cũng âm dương trung hòa, đưa người vào chỗ chết.
Phỏng chừng vừa rồi trong kiếm quang của ám sát sư ẩn chứa loại thuốc này, sau đó trung hòa cùng dược vật trong thân thể bọn họ, như vậy đã hoàn thành xong nhiệm vụ diệt khẩu.
Hiện tại chỉ còn tên cầm đầu còn chưa chết, vẫn đang giãy dụa.
Hắn là người chỉ huy nhóm người này, chỉ cần chưa chết, an toàn của thân nhân không thành vấn đề lớn. Hơn nữa đối phương bắt thân nhân của mình chỉ vì đồ vật trong Lạc Khúc mộ, sẽ không hạ thủ tàn nhẫn.
Suy nghĩ cẩn thận việc này, Nhiếp Vân cũng không sốt ruột, đi tới bên cạnh Phùng Tiêu cùng Dương Ngạn.
- Ta chữa thương cho hai ngươi trước!
Trị liệu khí quay cuồng, vận chuyển một lúc hai người rất nhanh đã nhảy dựng lên, tinh lực dồi dào, thương thế đã lành hẳn.
- Đây là trị liệu khí của trị liệu sư? Quả nhiên thần kỳ!
Chứng kiến thương thế trên người nhanh chóng khôi phục, hai người đều cảm thấy có chút khó tin.
- Nói cho ta nghe, Nhiếp gia xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân hỏi.
- Sau khi ngươi đi, hai chúng ta ngoại trừ tu luyện mỗi cách ba ngày một lần cũng không xảy ra chuyện gì đặc thù. Đêm qua, chỉ trong một đêm toàn bộ Nhiếp gia đột nhiên mất tích. Nhưng chúng tôi lại không nghe được chút tin tức nào. Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là trưa nay không riêng chúng tôi, người trong Lạc Thủy thành đều biết Nhiếp gia xảy ra chuyện, vì thế chúng tôi mới chạy tới đây!
Dương Ngạn nói.
Phủ đệ Dương gia cách Nhiếp gia không xa, khoảng cách gần như vậy còn có nhiều trinh thám, nhưng Nhiếp gia xảy ra chuyện lớn như thế mà chính mình không hay biết gì, chuyện này thật quá mức kỳ quái.
- Là cường giả chí tôn, không nghĩ tới chỉ vì một Nhiếp gia nho nhỏ còn phái ra cường giả chí tôn!
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, bàn tay nắm chặt.
Có thể hoàn thành chuyện lớn như vậy mà bên ngoài phủ đệ không chút động tĩnh, ngoại trừ chí tôn bao nhiêu khí tông đỉnh cũng không làm được.
Không cần suy nghĩ, nhất định là chí tôn đi tới phong ấn phủ đệ, ngăn cách thanh âm, những người đi theo mới động thủ.
Bọn hắn bắt giữ toàn bộ mọi người, sau đó bắt đầu rải tin tức dẫn dụ “sư phụ” của mình…
Quả nhiên biết tính kế!
Rốt cục là ai? Muốn đối phó gia tộc của mình?
Muốn bảo bối của Lạc Khúc mộ, chẳng lẽ chính là Thiên Cơ kiếm?
Ân? Đúng rồi…
- Phủ thành chủ thế nào? Có phát sinh biến cố hay không?
Nhiếp Vân sực nhớ, vội vàng hỏi.
- Ba ngày trước phủ thành chủ đã trống rỗng, thành chủ Lạc Chiêm Hào đã mất đi tung tích!
Phùng Tiêu lắc đầu nói.
- Ba ngày trước phủ thành chủ đã trống rỗng sao?
Trong lòng Nhiếp Vân rùng mình, cau mày:
- Lạc Khuynh Thành đâu? Chẳng lẽ nàng cũng bị bắt?
- Lạc Khuynh Thành không bị bắt, sau khi ngươi rời khỏi Lạc Thủy thành chưa đầy ba ngày thì nàng đã quay về tông môn, Bách Hoa tông được xem là cự vô bá trong Thần Phong đế quốc, hẳn còn chưa có ai dám động thủ với nàng đi!
Phùng Tiêu giải thích.
- Những người kia hẳn là trước tiên bắt người của phủ thành chủ, sau đó phát hiện không có Thiên Cơ kiếm cho nên tìm nhà ta…bọn hắn rốt cục là ai?
Hắc y nhân đều là tử sĩ, mà có một tên định cung khai đã bị diệt khẩu, hiện tại chỉ biết người nhà bị đưa tới đế đô, ngoài ra thì không manh mối.
Căn cứ tri thức kiếp trước, Nhiếp Vân hiểu thật rõ ràng về cách phân chia thế lực trong Thần Phong thành.
Trong Thần Phong thành có tứ đại chí tôn trong truyền thuyết, chính là Phong Dụ lão tổ của hoàng thất, La lão tổ, Triệu lão tổ cùng Hoắc lão tổ của tam đại gia tộc, bốn người này nắm giữ cả Thần Phong đế quốc trong tay.
Đương nhiên đây chỉ là ở bên ngoài, một ít tán tu hoặc trong thế lực che giấu cũng có chí tôn, chính là tuyệt thế thiên tài Mạc Ngạn Thanh mà nhóm người Thiết Lan Nhi sùng bái. Thực lực của hắn ngay cả Triệu gia lão tổ cũng không bằng.
Còn có tông chủ Di Thiên tông Di Hoằng chí tôn, tông chủ Bách Hoa tông Bách Hoa chí tôn.
Tóm lại dòng nước trong Thần Phong đế quốc càng sâu đậm hơn trong truyền thuyết, chỉ bằng suy đoán mà muốn nhận định thân nhân của mình do ai bắt giữ thật sự là không dễ dàng.
Kiếp trước bởi vì chuyện của Tử Hoa động phủ nên tứ đại gia tộc cùng Di Thiên tông muốn giết chính mình cướp lấy bảo vật, kiếp này Tử Hoa Ngọc Ấn mới vừa xuất thế, rất nhiều người thậm chí còn chưa nghe nói qua, đương nhiên cũng không có thù hận, duy nhất có liên quan chính là La gia.
Nghĩ tới La gia, Nhiếp Vân lập tức lắc đầu.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai