Vô Tận Đan Điền
Chương 113: Phùng Tiêu khiếp sợ (Thượng)
Những vật này không có gì là kỳ lạ, quý hiếm, cơ hồ đều là đan dược chữa thương, khôi phục chân khí bình thường. Chỉ cần có dược liệu đầy đủ, Nhiếp Vân muốn luyện chế bao nhiêu là có bấy nhiêu, cũng không trân quý.
- Ồ? Đúng rồi, trước đó hai người nói tới bối bao gì đó, cái gì mà Thất kiếm, chẳng lẽ bối bao này có cất dấu bí mật lớn gì hay sao?
Thu tất cả những thứ hỗn loạn này vào trong nạp vật đan điền, Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới tin tức mà hắn nghe lén từ trong miệng hai người. Hắn không do dự, cổ tay khẽ đảo, lần nữa lấy ra cái bối bao mà hắn thu được từ dưới đáy hồ lần trước.
Này đó ở dưới hồ, bối bao này hắn đã kiểm tra, sau khi không phát hiện ra thứ gì đặc thù hắn tiện tay ném vào trong đan điền. Những ngày này bận quá cho nên không có thời gian lấy ra. Lúc này hắn cẩn thận lấy ra rồi quan sát, đột nhiên sắc mặt hắn trở nên quái dị, ngạc nhiên kêu một tiếng....
- Ồ? Đây là....
Chỉ thấy ở bên trong bối bao không ngờ lại dùng đường vân đặc thù khắc họa một bức bản đồ. Bản đồ này được khắc vô cùng nông, nếu như không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra được.
- Đây không phải là địa đồ của Lạc khúc mộ sao?
Nhìn kỹ những nơi quan trọng trên địa đồ, cẩn thận xác nhận lại một lần, Nhiếp Vân phát hiện ra thứ được khắc họa bên trên chính là Lạc Khúc mộ mà hắn vừa mới đi vào.
Địa đồ Lạc Khúc mộ.
Chẳng lẽ Lạc Khúc mộ này có liên quan tới bí mật Thất kiếm gì hay sao?
Nhiếp Vân có chút không rõ ràng.
Ở tiền thế, thực lực của hắn đạt tới đỉnh phong, cũng chưa từng nghe nói qua cái gì mà Thất kiếm. Nếu như không phải là chuyện quan trọng gì, đã không nghĩ ra thì cũng không cần phải suy nghĩ nữa.
- La Nghiêm này quả thực đủ đen, lưng cầm địa đồ không biết tìm bao lâu, thật vất vả mới tìm được tới nơi thì lại chết ở cửa động. Được rồi, hai tôn tử của ngươi chạy quá nhanh, như vậy ta sẽ chôn cất cho ngươi.
Hai mắt nhìn vào bộ hài cốt mà hai người La Vũ mang lên, hai người này bị hắn dọa tới mức hai chân mềm nhũn, chạy quá nahnh, cũng không có mang bộ hài cốt này đi. Không có biện pháp, hắn đành phải hỗ trợ chôn cất vậy.
Đương nhiên còn có phụ mẫu Tiểu hổ.
Nhớ tới thân thể cực lớn của phụ mẫu Tiểu hổ, Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu, thân thể lớn như vậy, nếu như muốn chôn, không biết phải đào cái hố to lớn đâu, lại mất bao nhiêu thời gian a.
- Vẫn nên hỏa táng chúng đi thôi, bằng không thân thể yêu thú nhiều năm không hủ hóa, một khi bị người ta tìm được, lại lấy da lông đi bán, như vậy cũng không đáng.
Ngẫm lại, Nhiếp Vân vẫn quyết định hỏa táng cho phụ mẫu Tiểu hổ.
Ào ào...
Trong lòng đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt thấy Tiểu hổ đang ngủ say đột nhiên thoáng động, đôi mắt cực lớn của nó chậm rãi mở ra.
Trong mắt hiện lên quang mang như thực chất, sáng chói như ánh mặt trời, câu động nhân tâm.
- Khí Tông đỉnh phong, tăng thêm thân thể trải qua biến dị, chỉ sợ cường giả Chí tôn bình thường cũng không phải là đối thủ của nó.
Nhìn thấy quang mang trong mắt Tiểu hổ cùng với khí tức từ trên người nó tản ra, Nhiếp Vân biết rõ từ khi trọng sinh cho tới giờ hắn mới chính thức có vốn liếng bảo vệ mình.
- Chủ nhân.
Thanh âm của Tiểu hổ thông qua thuần thú đan điền rơi vào trong tai Nhiếp Vân:
- Ta muốn mang thi thể phụ mẫu đi.
- Mang đi?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Đúng vậy.
Tiểu hổ mở cái miệng rộng ra, trong miệng sinh ra lực hút cường đại, lập tức hút hai cỗ thi thể trên mặt đất, trong chớp mắt hai cỗ thi thể đã biến mất không thấy gì nữa.
- Nạp vật đan điền? Yêu thú cũng có nạp vật đan điền sao?
Nhìn thấy động tac của Tiểu hổ, dường như đưa thi thể phụ mẫu vào trong nạp vật đan điền, hai mắt Nhiếp Vân trợn tròn lên.
Yêu thú cũng không phải là Khí hải tu luyện giả, không có thừa số huyết thống thì làm sao có được Nạp vật đan điền cơ chứ?
- Chủ nhân, không phải là nạp vật đan điền, là bí pháp mà mỗi một yêu thú chúng ta đều có. Khi ta đạt tới cảnh giới Khí Tông đã lĩnh ngộ ra, có thể mở ra không gian trong cơ thể.
Tiểu hổ truyền âm nói.
- Thì ra là thế.
Nghe nói là bí pháp mà mỗi yêu thú đều có, Nhiếp Vân gật gật đầu.
Tất cả yêu thú đều được xếp vào một loại tộc, gọi là Thúc tộc. Cho dù Thú tộc không có cường đại như Yêu tộc và Nhân tộc, nhưng mà bí pháp cũng có không ít, trong cơ thể chúng diễn sinh ra không gian tương tự như nạp vật đan điền có lẽ cũng không phải là việc gì khó.
Thấy nó thu hai cỗ thi thể phụ mẫu lại, Nhiếp Vân mới tìm nơi chôn cất thi hài của La Nghiêm kia. Sau khi làm xong tất cả, một người một hổ mới nhanh chóng đi tới nơi bắt Thanh Yểm ngô công.
Thực lực của Tiểu hổ tấn chức, so với trước đó còn nhanh hơn. Trước kia dùng hơn một tiếng đồng hồ mới chạy tới đây, thế nhưng hiện tại chỉ mất có mười phút đồng hồ, tốc độ tăng lên rất nhiều.
- Thời gian đã trôi qua hơn một ngày, đoán chừng cho dù bắt được Thanh Yểm ngô công thì bọn chúng cũng đã chạy...
Vốn chỉ cần một giờ đã thu lưới, nhưng hiện tại đã qua hơn ngày, chỉ sợ mồi câu đã sớm bị ăn sạch.
Không ôm bất luận hi vọng gì đi tới nơi chôn gà, Nhiếp Vân chậm rãi đào đất lên.
- Ồ? Không ngờ còn có? Ha ha... Chạy đi đâu.
Vừa mới đào đất đã nhìn thấy hai con rết màu xanh đang cắn lên trên người còn gà trống mập, lúc này gà trống đã bị ăn chỉ còn lại chút xương cốt, nội tạng và da thịt đã sớm không còn.
Xác nhận nó chính là Thanh yểm ngô công mà mình cần, Nhiếp Vân cười hắc hắc, bàn tay nhanh như gió bắt lấy hai tiểu chút chít này.
- Đan hỏa thiêu đốt, luyện thành đan dược.
Toàn bộ những vật cần để luyện chế XÍch Vĩ Hóa thạch đan đã được thu thập đầy đủ, Nhiếp Vân cười một tiếng, đan hỏa trong đan điền vạn chuyển, một đoàn hỏa diễm trong chốc lát sấy Thanh Yểm ngô công thành thịt khô, trong chốc lát đã bức độc trong người nó ra.
Mười ngón tay khẽ múa, lập tức ném từng dược liệu vào trong hỏa diễm, không tới mười phút đồng hồ, một khỏa đan dược màu vàng óng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
- Xích Vĩ Hóa thạch đan, có khỏa đan dược này, hai chân hóa đá của đệ đệ có thể giải trừ, rất nhanh là có thể hoạt động tự nhiên a.
Nhớ tới việc có thể làm cho đệ đệ thuận lợi đi đứng, Nhiếp Vân cười một tiếng, bỏ đan dược vào trong đan điền. Lại lần nữa ngồi lên trên Tiểu hổ, nhanh chóng bay vút về phía Lạc Thủy Thành.
- Vân nhi, Phùng Tiêu của Phùng gia đang chờ con ở Nghị Sự điện, con có muốn đi qua xem hay không?
- Ồ? Đúng rồi, trước đó hai người nói tới bối bao gì đó, cái gì mà Thất kiếm, chẳng lẽ bối bao này có cất dấu bí mật lớn gì hay sao?
Thu tất cả những thứ hỗn loạn này vào trong nạp vật đan điền, Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới tin tức mà hắn nghe lén từ trong miệng hai người. Hắn không do dự, cổ tay khẽ đảo, lần nữa lấy ra cái bối bao mà hắn thu được từ dưới đáy hồ lần trước.
Này đó ở dưới hồ, bối bao này hắn đã kiểm tra, sau khi không phát hiện ra thứ gì đặc thù hắn tiện tay ném vào trong đan điền. Những ngày này bận quá cho nên không có thời gian lấy ra. Lúc này hắn cẩn thận lấy ra rồi quan sát, đột nhiên sắc mặt hắn trở nên quái dị, ngạc nhiên kêu một tiếng....
- Ồ? Đây là....
Chỉ thấy ở bên trong bối bao không ngờ lại dùng đường vân đặc thù khắc họa một bức bản đồ. Bản đồ này được khắc vô cùng nông, nếu như không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra được.
- Đây không phải là địa đồ của Lạc khúc mộ sao?
Nhìn kỹ những nơi quan trọng trên địa đồ, cẩn thận xác nhận lại một lần, Nhiếp Vân phát hiện ra thứ được khắc họa bên trên chính là Lạc Khúc mộ mà hắn vừa mới đi vào.
Địa đồ Lạc Khúc mộ.
Chẳng lẽ Lạc Khúc mộ này có liên quan tới bí mật Thất kiếm gì hay sao?
Nhiếp Vân có chút không rõ ràng.
Ở tiền thế, thực lực của hắn đạt tới đỉnh phong, cũng chưa từng nghe nói qua cái gì mà Thất kiếm. Nếu như không phải là chuyện quan trọng gì, đã không nghĩ ra thì cũng không cần phải suy nghĩ nữa.
- La Nghiêm này quả thực đủ đen, lưng cầm địa đồ không biết tìm bao lâu, thật vất vả mới tìm được tới nơi thì lại chết ở cửa động. Được rồi, hai tôn tử của ngươi chạy quá nhanh, như vậy ta sẽ chôn cất cho ngươi.
Hai mắt nhìn vào bộ hài cốt mà hai người La Vũ mang lên, hai người này bị hắn dọa tới mức hai chân mềm nhũn, chạy quá nahnh, cũng không có mang bộ hài cốt này đi. Không có biện pháp, hắn đành phải hỗ trợ chôn cất vậy.
Đương nhiên còn có phụ mẫu Tiểu hổ.
Nhớ tới thân thể cực lớn của phụ mẫu Tiểu hổ, Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu, thân thể lớn như vậy, nếu như muốn chôn, không biết phải đào cái hố to lớn đâu, lại mất bao nhiêu thời gian a.
- Vẫn nên hỏa táng chúng đi thôi, bằng không thân thể yêu thú nhiều năm không hủ hóa, một khi bị người ta tìm được, lại lấy da lông đi bán, như vậy cũng không đáng.
Ngẫm lại, Nhiếp Vân vẫn quyết định hỏa táng cho phụ mẫu Tiểu hổ.
Ào ào...
Trong lòng đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt thấy Tiểu hổ đang ngủ say đột nhiên thoáng động, đôi mắt cực lớn của nó chậm rãi mở ra.
Trong mắt hiện lên quang mang như thực chất, sáng chói như ánh mặt trời, câu động nhân tâm.
- Khí Tông đỉnh phong, tăng thêm thân thể trải qua biến dị, chỉ sợ cường giả Chí tôn bình thường cũng không phải là đối thủ của nó.
Nhìn thấy quang mang trong mắt Tiểu hổ cùng với khí tức từ trên người nó tản ra, Nhiếp Vân biết rõ từ khi trọng sinh cho tới giờ hắn mới chính thức có vốn liếng bảo vệ mình.
- Chủ nhân.
Thanh âm của Tiểu hổ thông qua thuần thú đan điền rơi vào trong tai Nhiếp Vân:
- Ta muốn mang thi thể phụ mẫu đi.
- Mang đi?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Đúng vậy.
Tiểu hổ mở cái miệng rộng ra, trong miệng sinh ra lực hút cường đại, lập tức hút hai cỗ thi thể trên mặt đất, trong chớp mắt hai cỗ thi thể đã biến mất không thấy gì nữa.
- Nạp vật đan điền? Yêu thú cũng có nạp vật đan điền sao?
Nhìn thấy động tac của Tiểu hổ, dường như đưa thi thể phụ mẫu vào trong nạp vật đan điền, hai mắt Nhiếp Vân trợn tròn lên.
Yêu thú cũng không phải là Khí hải tu luyện giả, không có thừa số huyết thống thì làm sao có được Nạp vật đan điền cơ chứ?
- Chủ nhân, không phải là nạp vật đan điền, là bí pháp mà mỗi một yêu thú chúng ta đều có. Khi ta đạt tới cảnh giới Khí Tông đã lĩnh ngộ ra, có thể mở ra không gian trong cơ thể.
Tiểu hổ truyền âm nói.
- Thì ra là thế.
Nghe nói là bí pháp mà mỗi yêu thú đều có, Nhiếp Vân gật gật đầu.
Tất cả yêu thú đều được xếp vào một loại tộc, gọi là Thúc tộc. Cho dù Thú tộc không có cường đại như Yêu tộc và Nhân tộc, nhưng mà bí pháp cũng có không ít, trong cơ thể chúng diễn sinh ra không gian tương tự như nạp vật đan điền có lẽ cũng không phải là việc gì khó.
Thấy nó thu hai cỗ thi thể phụ mẫu lại, Nhiếp Vân mới tìm nơi chôn cất thi hài của La Nghiêm kia. Sau khi làm xong tất cả, một người một hổ mới nhanh chóng đi tới nơi bắt Thanh Yểm ngô công.
Thực lực của Tiểu hổ tấn chức, so với trước đó còn nhanh hơn. Trước kia dùng hơn một tiếng đồng hồ mới chạy tới đây, thế nhưng hiện tại chỉ mất có mười phút đồng hồ, tốc độ tăng lên rất nhiều.
- Thời gian đã trôi qua hơn một ngày, đoán chừng cho dù bắt được Thanh Yểm ngô công thì bọn chúng cũng đã chạy...
Vốn chỉ cần một giờ đã thu lưới, nhưng hiện tại đã qua hơn ngày, chỉ sợ mồi câu đã sớm bị ăn sạch.
Không ôm bất luận hi vọng gì đi tới nơi chôn gà, Nhiếp Vân chậm rãi đào đất lên.
- Ồ? Không ngờ còn có? Ha ha... Chạy đi đâu.
Vừa mới đào đất đã nhìn thấy hai con rết màu xanh đang cắn lên trên người còn gà trống mập, lúc này gà trống đã bị ăn chỉ còn lại chút xương cốt, nội tạng và da thịt đã sớm không còn.
Xác nhận nó chính là Thanh yểm ngô công mà mình cần, Nhiếp Vân cười hắc hắc, bàn tay nhanh như gió bắt lấy hai tiểu chút chít này.
- Đan hỏa thiêu đốt, luyện thành đan dược.
Toàn bộ những vật cần để luyện chế XÍch Vĩ Hóa thạch đan đã được thu thập đầy đủ, Nhiếp Vân cười một tiếng, đan hỏa trong đan điền vạn chuyển, một đoàn hỏa diễm trong chốc lát sấy Thanh Yểm ngô công thành thịt khô, trong chốc lát đã bức độc trong người nó ra.
Mười ngón tay khẽ múa, lập tức ném từng dược liệu vào trong hỏa diễm, không tới mười phút đồng hồ, một khỏa đan dược màu vàng óng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
- Xích Vĩ Hóa thạch đan, có khỏa đan dược này, hai chân hóa đá của đệ đệ có thể giải trừ, rất nhanh là có thể hoạt động tự nhiên a.
Nhớ tới việc có thể làm cho đệ đệ thuận lợi đi đứng, Nhiếp Vân cười một tiếng, bỏ đan dược vào trong đan điền. Lại lần nữa ngồi lên trên Tiểu hổ, nhanh chóng bay vút về phía Lạc Thủy Thành.
- Vân nhi, Phùng Tiêu của Phùng gia đang chờ con ở Nghị Sự điện, con có muốn đi qua xem hay không?
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai